Chương 56: Đêm Giáng Sinh
Sau bữa tối, tôi cùng Hải Minh leo lên xe rồi cùng nhau đi dạo phố, đây vốn dĩ là một phần thói quen của chúng tôi rồi. Nhưng hôm nay đặc biệt hơn một chút, bởi hôm nay là hai mươi lăm tháng mười hai, là lễ Giáng Sinh. Mặc dù tôi cùng cậu ấy đều không theo đạo nhưng người Việt nói chung đều giống nhau ở một chỗ, đó là thích hóng chuyện vui và đi chơi cho “có không khí”.
Dòng người ở trên phố cực kỳ đông, nhất là những đoạn đi ngang qua nhà thờ Công Giáo, xe gần như khó đi lên được một phân. Nhìn người người đi lại như vậy cũng xem như một loại vui thú, nhưng quan trọng hơn là tôi có thêm thời gian ở bên cạnh Hải Minh. Ngồi sau yên xe, tôi lại tiếp tục cho tay vào trong túi áo rồi ôm bụng cậu ấy, cậu ấy không phiền, còn bảo tôi ôm chặt vào một chút.
Đường phố nhiều người, ai cũng như ai, đều đi hóng chuyện vui, có người đi với gia đình, có người đi với người yêu nên cho dù tôi có ôm cậu ấy thì cũng chẳng ai nói gì. Thời đại bây giờ cởi mở hơn ngày trước nhiều rồi, các cặp đôi đồng tính đi với nhau trên đường cũng không thiếu. Tôi ước bản thân mình có thể được như họ nhưng đáng tiếc, tôi chưa thể come out, chỉ có thể mượn nhờ không khí đông vui này để nói với thế giới rằng người con trai tôi đang ôm đây là của tôi, không ai được giành.
Ở giữa đường phố tận mười lăm phút, chúng tôi vẫn chưa thoát ra khỏi dòng người, cuối cùng đành quyết định tấp xe vào một bên đường rồi đi bộ trên vỉa hè ở ven sông.
“Người đông thật đấy”, Hải Minh nói, hai mắt nhìn ra ngoài đường mà ngán ngẩm.
“Năm nào cũng thế mà, đến dịp Giáng Sinh thì thiếu gì người đi lại”, tôi cười đáp, hai tay cho vào bên trong túi áo Hoodie của mình rồi đi sát người cậu ấy. Thấy vậy, cậu ấy liền cởi áo khoác ngoài ra đưa cho tôi nhưng tôi từ chối. Bởi đằng sau lớp áo khoác đó, cậu ấy cũng chỉ còn một lớp áo len mỏng cùng áo thun thôi, còn mỏng hơn so với áo Hoodie của tôi nhiều. Tôi không đến mức không chịu được lạnh mà phải để cậu ấy hi sinh theo kiểu hại mình như thế.
Cái này không phải ngầu đâu mà là ngu đấy. Tôi thật sự rất muốn nói với cậu ấy rằng, trong mọi trường hợp, cậu ấy nên nghĩ cho mình nhiều hơn là nghĩ cho tôi, dù sao … tôi không phải người yêu của cậu ấy. Chúng tôi là bạn rất thân, thân vượt lẽ thường nhưng thực tế lại chẳng là gì của nhau cả.
Trong đầu tôi luôn nghĩ thế và tôi không thể nói ra ngoài, bởi nếu nói ra, cậu ấy sẽ rất tức giận. Đừng nhìn cậu ấy luôn bày vẻ mặt tội nghiệp thì cho rằng cậu ấy không đáng sợ. Khi tức giận lên, cậu ấy cực kỳ đáng sợ, đến tôi cũng khó mà tiếp cận.
Hải Minh không thể cởi áo khoác ra, vậy nên cậu ấy liền thò tay vào trong túi áo tôi rồi nắm tay cho vào lại túi áo cậu ấy, động tác rất tự nhiên, không có chút nào gọi là ngại ngùng. Tôi không cảm thấy có vấn đề gì đâu nhưng chí ít cậu ấy nên lựa chọn chỗ không người hoặc ít người hơn chứ, đằng này lại chọn ngay chỗ đông đúc không gì sánh bằng. Tôi vội nhìn xung quanh, xem thử có ai phát hiện không thì cậu ấy đột nhiên kéo tôi lại gần người hơn.
“Chẳng ai để ý đến chúng ta đâu, cậu không giỏi chịu lạnh nên đi sát người tớ một chút, nếu để bị cảm thì mấy ngày sau khỏi đi du lịch đấy”, cậu ấy nhẹ giọng nói, gương mặt vẫn cười tươi như cũ. Mặc dù đã nhìn quá quen rồi nhưng cậu ấy thật sự đẹp trai quá, lần nào nhìn cũng cứ như lần đầu, con tim tôi vẫn cứ xao xuyến không ngừng.
“Cậu không thấy chúng ta giống người yêu à?”, tôi buộc miệng hỏi.
Ngay khi vừa nói câu đó ra, tôi biết, mình đã không thể rút lời lại được nữa rồi. Tôi không chắc mình nói câu đó ra có quá nguy hiểm không nhưng tôi lại hi vọng sẽ nghe được gì đó từ phía cậu ấy, dù chỉ một chút thôi.
Cậu ấy nhìn tôi không chớp mắt, thời gian của chúng tôi cứ như đã ngừng lại, người trên đường đi qua đi về liên tục nhưng lại không ảnh hưởng đến thế giới của chúng tôi. Trong thế giới này, những gì tôi thấy được là cậu ấy, còn những gì tôi nghe được lại chính là nhịp đập vượt lẽ thường của tim mình.
“Ừ, giống thật đấy”, cậu ấy cười nói.
Thình thịch, thình thịch.
Thôi toi rồi, tôi không kiểm soát được nhịp tim của mình nữa. Tôi âm thầm nuốt xuống một ngụm nước bọt rồi cười đáp lại:
“Tớ cũng thấy vậy, tiếc là không phải thật”, nửa câu sau tôi nói khá nhỏ, gọi lí nhí cũng không sai.
“Tiếc gì cơ?”, cậu ấy hỏi, xem chừng cũng không nghe thấy tôi nói gì.
“Cậu là chàng trai tốt, suốt ngày dính với tớ thế này không phải dễ khiến cậu khó kiếm người yêu sao?”.
“Đừng nói bậy thế, duyên đến thì tình đến thôi”, cậu ấy cười nói.
Nghe vậy, tôi có hơi ngây người trong chốc lát, hi vọng cậu ấy không thấy rõ, sau đó tôi lại bật cười thành tiếng rồi đi về phía trước, đương nhiên, tôi không quên nắm chặt tay cậu ấy ở trong túi áo rồi kéo đi theo.
“Thời đại nào rồi mà cậu còn phó mặc cho số phận thế, không lẽ ông trời bảo cậu độc thân thì cậu sẽ độc thân thật sao?”, tôi cười nói.
“Ừ, nếu độc thân thật thì phải chấp nhận thôi”, cậu ấy cười cười đáp lại.
Tôi lắc đầu, tay còn lại chọt nhẹ vào má cậu ấy rồi nói:
“Với cái mặt này, cậu muốn độc thân cũng khó, chỉ cần cậu muốn yêu đương thì mấy cô nàng lập tức xếp hàng dài”.
“Thôi nào, quan trọng là tớ có yêu hay không thôi, ai không ham có người yêu nhưng cậu thấy đấy, đến giờ tớ vẫn độc thân mà. Ngược lại, tớ còn chưa nghe chuyện tình trước đây của cậu đâu”, cậu ấy dùng má đẩy ngón tay của tôi sang một bên, động tác rất nhẹ nhàng, tựa như đang sợ tay của tôi sẽ đau.
Da cậu ấy không đến mức mịn màng như em bé nhưng nó tràn đầy sức sống, độ đàn hồi cũng tốt vô cùng, và quan trọng hơn hết là không có mụn cùng sẹo. Đây có lẽ là hệ quả của việc ăn nhiều rau và uống nhiều nước đây, nếu cậu ấy không có thói quen thức khuya cùng chơi game muộn thì da cậu ấy chắc chắn còn đẹp hơn bây giờ nhiều.
Mặt khác, cậu ấy đột nhiên đề cập đến chuyện người yêu cũ thật sự làm tôi trở tay không kịp. Dạo gần đây tôi có lên mạng nhưng chỉ chú ý vào mỗi cậu ấy nên tôi quên béng đi mất mấy thông báo từ tài khoản của người yêu cũ, tôi quên tắt thông báo của chúng đi. Bây giờ tôi thực sự rất muốn lấy điện thoại ra để tắt nhưng như vậy lại giống chột dạ quá, làm không khéo còn dễ khiến cậu ấy nghi ngờ, đành phải đợi về nhà vậy.
“Chuyện tình của tớ không có gì đáng nghe đâu, nhạt nhẽo lắm”, tôi cười nói, bên ngoài cố gắng bảo trì bình tĩnh không manh động.
“Không sao, nhạt mấy tớ cũng nghe”, cậu ấy nói.
Đến rồi, cậu ấy lại bắt đầu cố chấp rồi. Bây giờ tôi muốn tránh xem chừng đã trễ, đây không phải lần đầu tiên cậu ấy đề cập đến chuyện này nhưng khác với những lần khéo léo né tránh trước kia thì bây giờ tôi không thể nào tránh được nữa. Hoặc có thể nói, cá nhân tôi không muốn tránh.
Vừa đi, tôi vừa ngửa cổ nhìn bầu trời tối đen như mực ở trên kia, tiếng âm nhạc Giáng Sinh cứ vang bên tai không ngừng, nào là Jingle Bell, nào là All I want for Christmas is you. Mặc dù tôi không quen nghe nhạc của Mariah Carey lắm nhưng phải công nhận, trong lễ Giáng Sinh năm nay, Hải Minh là tất cả những gì tôi muốn. Và giờ đây, cậu ấy đang thực sự ở bên cạnh tôi.
Tôi quay sang nhìn cậu ấy rồi mỉm cười nói:
“Thực ra không có gì quá đặc biệt đâu, người yêu cũ của tớ là một người tốt, nhưng tớ là một thằng tồi”.
Tôi vừa nói xong, Hải Minh đột ngột dừng chân lại làm tôi kém chút ngã ra sau, cũng may, nhiều năm tập Kendo cùng tập võ làm khả năng giữ thăng bằng của tôi tốt hơn so với người khác. Tôi nhanh chóng lấy lại trọng tâm của mình rồi quay sang nhìn cậu ấy đầy khó hiểu, cùng lúc đó, cậu ấy cũng đang nhìn tôi bằng ánh mắt tương tự.
“Cậu mà tồi sao? Tớ không hình dung ra nổi một Tử Duy tệ bạc đâu”, cậu ấy lắc đầu nói.
Nhìn bộ dạng phủ nhận lia lịa đó của cậu ấy, tôi nhịn không được bật cười, tôi tiến lại sóng vai sát bên cậu ấy, khoảng cách của chúng tôi rất gần nhau, nếu có thể, tôi thật sự rất muốn nhảy lên lưng của cậu ấy để được cõng cho bằng được.
Nghe có vẻ không liên quan gì lắm nhỉ?
Tôi cũng cảm thấy như vậy đấy, nhưng đó lại là một loại ẩn ý tôi muốn biểu thị cho Hải Minh.
“Tớ là một người yêu tồi, đó cũng là lý do đến giờ tớ không hẹn hò lại với bất kỳ ai”, tôi nói.
Bên ngoài tôi là con người như thế nào, đối nhân xử thế ra sao cũng không liên quan đến việc tôi có phải là một người bạn trai lý tưởng hay không. Bởi trên đời này không thiếu những con người sở hữu một sự nghiệp đồ sộ, vĩ đại được người người ngưỡng mộ nhưng lại bê bối trong yêu đương. Tôi không nói mình sở hữu một sự nghiệp thành công vì tôi còn chưa chính thức bước vào đời, nhưng từ mối quan hệ cũ, tôi có thể khẳng định mình là một người yêu tồi.
Còn phần Hải Minh hiểu được hay không thì tôi không dám chắc chắn đâu, ẩn ý nhiều như vậy, cậu ấy hiểu được mới lạ. Bằng chứng là bây giờ cậu ấy vẫn đang nghiêng đầu nhìn tôi một cách khó hiểu đây. Tôi cười cười mấy tiếng không liên quan rồi tiếp tục bước về phía trước, lần này, cậu ấy không đột ngột kéo tôi lại phía sau nữa mà đồng hành sóng vai cùng đi.
Cậu ấy không đáp, cũng không nói thêm thứ gì, chỉ có dùng ngón tay cái từ tồn miết nhẹ lên bàn tay tôi trong túi áo cậu ấy thôi. Hành động này của cậu ấy làm tôi cảm động, thật đấy, là cảm động không nói nên lời. Đôi khi, chúng tôi không cần phải nói ra hết, chỉ cần những hành động nhỏ như thế này là đủ khiến mùa đông trở nên ấm áp hơn rồi.
“Cậu tâm lý thật”, tôi nói.
“Chỉ với cậu thôi”, cậu ấy đáp.
“Mấy cô nàng sẽ khóc thét lên đấy”.
“Kệ họ đi”.
Tôi nhịn không được bật cười thành tiếng, cậu ấy cũng cười theo không ngần ngại, người đi bộ ngược đường thi thoảng đưa mắt nhìn sang, tựa hồ như đang tò mò không biết hai chàng trai trẻ kia có phải vì lạnh quá mà phát điên rồi không. Nhưng chúng tôi lại không để ý một chút nào, bởi giờ phút đó, chúng tôi đã sống trong thế giới của riêng mình rồi.
Dòng người ở trên phố cực kỳ đông, nhất là những đoạn đi ngang qua nhà thờ Công Giáo, xe gần như khó đi lên được một phân. Nhìn người người đi lại như vậy cũng xem như một loại vui thú, nhưng quan trọng hơn là tôi có thêm thời gian ở bên cạnh Hải Minh. Ngồi sau yên xe, tôi lại tiếp tục cho tay vào trong túi áo rồi ôm bụng cậu ấy, cậu ấy không phiền, còn bảo tôi ôm chặt vào một chút.
Đường phố nhiều người, ai cũng như ai, đều đi hóng chuyện vui, có người đi với gia đình, có người đi với người yêu nên cho dù tôi có ôm cậu ấy thì cũng chẳng ai nói gì. Thời đại bây giờ cởi mở hơn ngày trước nhiều rồi, các cặp đôi đồng tính đi với nhau trên đường cũng không thiếu. Tôi ước bản thân mình có thể được như họ nhưng đáng tiếc, tôi chưa thể come out, chỉ có thể mượn nhờ không khí đông vui này để nói với thế giới rằng người con trai tôi đang ôm đây là của tôi, không ai được giành.
Ở giữa đường phố tận mười lăm phút, chúng tôi vẫn chưa thoát ra khỏi dòng người, cuối cùng đành quyết định tấp xe vào một bên đường rồi đi bộ trên vỉa hè ở ven sông.
“Người đông thật đấy”, Hải Minh nói, hai mắt nhìn ra ngoài đường mà ngán ngẩm.
“Năm nào cũng thế mà, đến dịp Giáng Sinh thì thiếu gì người đi lại”, tôi cười đáp, hai tay cho vào bên trong túi áo Hoodie của mình rồi đi sát người cậu ấy. Thấy vậy, cậu ấy liền cởi áo khoác ngoài ra đưa cho tôi nhưng tôi từ chối. Bởi đằng sau lớp áo khoác đó, cậu ấy cũng chỉ còn một lớp áo len mỏng cùng áo thun thôi, còn mỏng hơn so với áo Hoodie của tôi nhiều. Tôi không đến mức không chịu được lạnh mà phải để cậu ấy hi sinh theo kiểu hại mình như thế.
Cái này không phải ngầu đâu mà là ngu đấy. Tôi thật sự rất muốn nói với cậu ấy rằng, trong mọi trường hợp, cậu ấy nên nghĩ cho mình nhiều hơn là nghĩ cho tôi, dù sao … tôi không phải người yêu của cậu ấy. Chúng tôi là bạn rất thân, thân vượt lẽ thường nhưng thực tế lại chẳng là gì của nhau cả.
Trong đầu tôi luôn nghĩ thế và tôi không thể nói ra ngoài, bởi nếu nói ra, cậu ấy sẽ rất tức giận. Đừng nhìn cậu ấy luôn bày vẻ mặt tội nghiệp thì cho rằng cậu ấy không đáng sợ. Khi tức giận lên, cậu ấy cực kỳ đáng sợ, đến tôi cũng khó mà tiếp cận.
Hải Minh không thể cởi áo khoác ra, vậy nên cậu ấy liền thò tay vào trong túi áo tôi rồi nắm tay cho vào lại túi áo cậu ấy, động tác rất tự nhiên, không có chút nào gọi là ngại ngùng. Tôi không cảm thấy có vấn đề gì đâu nhưng chí ít cậu ấy nên lựa chọn chỗ không người hoặc ít người hơn chứ, đằng này lại chọn ngay chỗ đông đúc không gì sánh bằng. Tôi vội nhìn xung quanh, xem thử có ai phát hiện không thì cậu ấy đột nhiên kéo tôi lại gần người hơn.
“Chẳng ai để ý đến chúng ta đâu, cậu không giỏi chịu lạnh nên đi sát người tớ một chút, nếu để bị cảm thì mấy ngày sau khỏi đi du lịch đấy”, cậu ấy nhẹ giọng nói, gương mặt vẫn cười tươi như cũ. Mặc dù đã nhìn quá quen rồi nhưng cậu ấy thật sự đẹp trai quá, lần nào nhìn cũng cứ như lần đầu, con tim tôi vẫn cứ xao xuyến không ngừng.
“Cậu không thấy chúng ta giống người yêu à?”, tôi buộc miệng hỏi.
Ngay khi vừa nói câu đó ra, tôi biết, mình đã không thể rút lời lại được nữa rồi. Tôi không chắc mình nói câu đó ra có quá nguy hiểm không nhưng tôi lại hi vọng sẽ nghe được gì đó từ phía cậu ấy, dù chỉ một chút thôi.
Cậu ấy nhìn tôi không chớp mắt, thời gian của chúng tôi cứ như đã ngừng lại, người trên đường đi qua đi về liên tục nhưng lại không ảnh hưởng đến thế giới của chúng tôi. Trong thế giới này, những gì tôi thấy được là cậu ấy, còn những gì tôi nghe được lại chính là nhịp đập vượt lẽ thường của tim mình.
“Ừ, giống thật đấy”, cậu ấy cười nói.
Thình thịch, thình thịch.
Thôi toi rồi, tôi không kiểm soát được nhịp tim của mình nữa. Tôi âm thầm nuốt xuống một ngụm nước bọt rồi cười đáp lại:
“Tớ cũng thấy vậy, tiếc là không phải thật”, nửa câu sau tôi nói khá nhỏ, gọi lí nhí cũng không sai.
“Tiếc gì cơ?”, cậu ấy hỏi, xem chừng cũng không nghe thấy tôi nói gì.
“Cậu là chàng trai tốt, suốt ngày dính với tớ thế này không phải dễ khiến cậu khó kiếm người yêu sao?”.
“Đừng nói bậy thế, duyên đến thì tình đến thôi”, cậu ấy cười nói.
Nghe vậy, tôi có hơi ngây người trong chốc lát, hi vọng cậu ấy không thấy rõ, sau đó tôi lại bật cười thành tiếng rồi đi về phía trước, đương nhiên, tôi không quên nắm chặt tay cậu ấy ở trong túi áo rồi kéo đi theo.
“Thời đại nào rồi mà cậu còn phó mặc cho số phận thế, không lẽ ông trời bảo cậu độc thân thì cậu sẽ độc thân thật sao?”, tôi cười nói.
“Ừ, nếu độc thân thật thì phải chấp nhận thôi”, cậu ấy cười cười đáp lại.
Tôi lắc đầu, tay còn lại chọt nhẹ vào má cậu ấy rồi nói:
“Với cái mặt này, cậu muốn độc thân cũng khó, chỉ cần cậu muốn yêu đương thì mấy cô nàng lập tức xếp hàng dài”.
“Thôi nào, quan trọng là tớ có yêu hay không thôi, ai không ham có người yêu nhưng cậu thấy đấy, đến giờ tớ vẫn độc thân mà. Ngược lại, tớ còn chưa nghe chuyện tình trước đây của cậu đâu”, cậu ấy dùng má đẩy ngón tay của tôi sang một bên, động tác rất nhẹ nhàng, tựa như đang sợ tay của tôi sẽ đau.
Da cậu ấy không đến mức mịn màng như em bé nhưng nó tràn đầy sức sống, độ đàn hồi cũng tốt vô cùng, và quan trọng hơn hết là không có mụn cùng sẹo. Đây có lẽ là hệ quả của việc ăn nhiều rau và uống nhiều nước đây, nếu cậu ấy không có thói quen thức khuya cùng chơi game muộn thì da cậu ấy chắc chắn còn đẹp hơn bây giờ nhiều.
Mặt khác, cậu ấy đột nhiên đề cập đến chuyện người yêu cũ thật sự làm tôi trở tay không kịp. Dạo gần đây tôi có lên mạng nhưng chỉ chú ý vào mỗi cậu ấy nên tôi quên béng đi mất mấy thông báo từ tài khoản của người yêu cũ, tôi quên tắt thông báo của chúng đi. Bây giờ tôi thực sự rất muốn lấy điện thoại ra để tắt nhưng như vậy lại giống chột dạ quá, làm không khéo còn dễ khiến cậu ấy nghi ngờ, đành phải đợi về nhà vậy.
“Chuyện tình của tớ không có gì đáng nghe đâu, nhạt nhẽo lắm”, tôi cười nói, bên ngoài cố gắng bảo trì bình tĩnh không manh động.
“Không sao, nhạt mấy tớ cũng nghe”, cậu ấy nói.
Đến rồi, cậu ấy lại bắt đầu cố chấp rồi. Bây giờ tôi muốn tránh xem chừng đã trễ, đây không phải lần đầu tiên cậu ấy đề cập đến chuyện này nhưng khác với những lần khéo léo né tránh trước kia thì bây giờ tôi không thể nào tránh được nữa. Hoặc có thể nói, cá nhân tôi không muốn tránh.
Vừa đi, tôi vừa ngửa cổ nhìn bầu trời tối đen như mực ở trên kia, tiếng âm nhạc Giáng Sinh cứ vang bên tai không ngừng, nào là Jingle Bell, nào là All I want for Christmas is you. Mặc dù tôi không quen nghe nhạc của Mariah Carey lắm nhưng phải công nhận, trong lễ Giáng Sinh năm nay, Hải Minh là tất cả những gì tôi muốn. Và giờ đây, cậu ấy đang thực sự ở bên cạnh tôi.
Tôi quay sang nhìn cậu ấy rồi mỉm cười nói:
“Thực ra không có gì quá đặc biệt đâu, người yêu cũ của tớ là một người tốt, nhưng tớ là một thằng tồi”.
Tôi vừa nói xong, Hải Minh đột ngột dừng chân lại làm tôi kém chút ngã ra sau, cũng may, nhiều năm tập Kendo cùng tập võ làm khả năng giữ thăng bằng của tôi tốt hơn so với người khác. Tôi nhanh chóng lấy lại trọng tâm của mình rồi quay sang nhìn cậu ấy đầy khó hiểu, cùng lúc đó, cậu ấy cũng đang nhìn tôi bằng ánh mắt tương tự.
“Cậu mà tồi sao? Tớ không hình dung ra nổi một Tử Duy tệ bạc đâu”, cậu ấy lắc đầu nói.
Nhìn bộ dạng phủ nhận lia lịa đó của cậu ấy, tôi nhịn không được bật cười, tôi tiến lại sóng vai sát bên cậu ấy, khoảng cách của chúng tôi rất gần nhau, nếu có thể, tôi thật sự rất muốn nhảy lên lưng của cậu ấy để được cõng cho bằng được.
Nghe có vẻ không liên quan gì lắm nhỉ?
Tôi cũng cảm thấy như vậy đấy, nhưng đó lại là một loại ẩn ý tôi muốn biểu thị cho Hải Minh.
“Tớ là một người yêu tồi, đó cũng là lý do đến giờ tớ không hẹn hò lại với bất kỳ ai”, tôi nói.
Bên ngoài tôi là con người như thế nào, đối nhân xử thế ra sao cũng không liên quan đến việc tôi có phải là một người bạn trai lý tưởng hay không. Bởi trên đời này không thiếu những con người sở hữu một sự nghiệp đồ sộ, vĩ đại được người người ngưỡng mộ nhưng lại bê bối trong yêu đương. Tôi không nói mình sở hữu một sự nghiệp thành công vì tôi còn chưa chính thức bước vào đời, nhưng từ mối quan hệ cũ, tôi có thể khẳng định mình là một người yêu tồi.
Còn phần Hải Minh hiểu được hay không thì tôi không dám chắc chắn đâu, ẩn ý nhiều như vậy, cậu ấy hiểu được mới lạ. Bằng chứng là bây giờ cậu ấy vẫn đang nghiêng đầu nhìn tôi một cách khó hiểu đây. Tôi cười cười mấy tiếng không liên quan rồi tiếp tục bước về phía trước, lần này, cậu ấy không đột ngột kéo tôi lại phía sau nữa mà đồng hành sóng vai cùng đi.
Cậu ấy không đáp, cũng không nói thêm thứ gì, chỉ có dùng ngón tay cái từ tồn miết nhẹ lên bàn tay tôi trong túi áo cậu ấy thôi. Hành động này của cậu ấy làm tôi cảm động, thật đấy, là cảm động không nói nên lời. Đôi khi, chúng tôi không cần phải nói ra hết, chỉ cần những hành động nhỏ như thế này là đủ khiến mùa đông trở nên ấm áp hơn rồi.
“Cậu tâm lý thật”, tôi nói.
“Chỉ với cậu thôi”, cậu ấy đáp.
“Mấy cô nàng sẽ khóc thét lên đấy”.
“Kệ họ đi”.
Tôi nhịn không được bật cười thành tiếng, cậu ấy cũng cười theo không ngần ngại, người đi bộ ngược đường thi thoảng đưa mắt nhìn sang, tựa hồ như đang tò mò không biết hai chàng trai trẻ kia có phải vì lạnh quá mà phát điên rồi không. Nhưng chúng tôi lại không để ý một chút nào, bởi giờ phút đó, chúng tôi đã sống trong thế giới của riêng mình rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất