Chương 78: Trong cái rủi có cái may
Bố tôi giấu kỹ thật đấy, ông có thể nhớ rõ một câu như vậy chứng tỏ ông không chỉ đọc qua một lần, ít nhất cũng phải nghiền ngẫm hai đến ba lần là ít. Mặc dù anh trai bảo bố chỉ xem anh em tôi là sự cố nhưng về lý, sự thật là thứ không thể nào chối cãi, và sự cố cũng thành sự thật rồi. Bố vẫn là bố của chúng tôi.
Nằm trên giường, tôi có cảm giác vai mình hơi mỏi nên đành phải chống người dậy dựa vào thành giường. Bố từ tốn đỡ tôi rồi lấy giúp một cái gối đệm sau lưng để tôi có điểm tựa thoải mái hơn. Tôi vô thức đặt tay lên bụng mình rồi xoa qua một lần, cảm giác mệt mỏi bao trùm hết cả người. Ban nãy đã nôn hết thức ăn rồi, bây giờ đói quá.
“Dưới nhà có cháo của bạn trai con mang tới, một lát nữa xuống hâm lại ăn rồi hãy ngủ”, bố nhìn ra hành động của tôi nên từ tốn nhắc nhở.
Nghe vậy, tôi có hơi giật mình nhìn sang, lo nói chuyện với bố, tôi quên đi mất chuyện của Hải Minh. Nhưng có điều …
“Bố gọi điện cho anh ấy sao?”, tôi hỏi.
“Con nằm dưới thật à?”, bố đột nhiên hỏi lại, sắc mặt vẫn điềm đạm như cũ.
Tôi: “…”
Đây đâu phải lúc hỏi câu này.
Tôi khụ khụ vài tiếng có hơi xấu hổ, trong lòng xoắn quýt không biết nên gật đầu hay lắc đầu. Tôi nằm dưới Hải Minh là đúng nhưng thi thoảng trong đầu vẫn luôn nảy ý định đè ngược anh ấy nên không chắc sẽ nằm dưới hết đời. Nhưng trước mắt chuyện đó vẫn chưa xảy ra nên thôi, tôi nhẹ nhàng gật đầu cho bố biết.
Thấy vậy, bố không biểu hiện gì nhiều, chỉ đảo mắt qua một vòng tựa như đang suy nghĩ gì đó. Một lát sau, bố nói:
“Không phải bố gọi cho bạn trai con, mà ngược lại, đến giờ hẹn không thấy con nên gọi điện. Vốn dĩ mẹ định bắt máy nhưng bố đã để mẹ lại chăm sóc con, tự mình đi nói chuyện với thằng bé một lần. Sau khi biết con bị tụt huyết áp ngất xỉu thì thằng bé lo lắng lắm, còn chạy đi mua cháo rồi mang đến trước cửa nhà”.
Nghe bố nói, con tim tôi như muốn quặn lại, tôi lại làm Hải Minh phải lo lắng nữa rồi. Mặc dù bố nói anh ấy đi mua cháo nhưng đêm ba mươi nào dễ kiếm chỗ bán đồ ăn, huống hồ là bán cháo.
“Vậy mẹ có biết anh ấy đến không?”.
“Lúc đó mẹ đang nằm cạnh con nên không biết, bố lấy cớ ra ngoài mua đồ ăn cho con để gặp thằng bé. Bây giờ chắc thằng bé cũng về đến nhà rồi”.
“Anh ấy đến từ lúc nào vậy bố?”.
“Hai tiếng trước, khoảng mười một giờ hơn”.
Nói như vậy, anh ấy đã chạy loanh quanh thành phố trong suốt hai tiếng chỉ để mua cháo cho tôi. Tôi đau lòng lắm, sống mũi có chút cay cay. Tôi cố gắng hít vào một hơi rồi hỏi tiếp:
“Bố … thấy anh ấy thế nào?”.
Bố nhìn sang tôi rồi im lặng một hồi, sau đó mới nói:
“Trông không đáng tin lắm”.
Tôi cúi đầu cười khổ.
“… Nhưng có thể vì con mà quỳ xuống thì cũng không đến nỗi nào đâu”, bố nói tiếp.
Quỳ xuống?
Tôi ngạc nhiên nhìn bố, trong lòng thầm nghĩ rốt cuộc bố đã nói gì mà phải để anh ấy quỳ xuống trong đêm ba mươi này. Nghĩ đến đó, trong lòng tôi lại càng không yên, tôi vội vàng xuống giường rồi lấy áo cardigan khoác vào người. Hai chân run nhẹ từng đợt như người mất sức.
“Con đang yếu, còn tính đi đâu vậy?”, bố cau mày nói.
“Bố không hiểu anh ấy, anh ấy chắc chắn chưa về nhà đâu”, tôi quay sang đáp, sau đó, không đợi bố trả lời, tôi đã trực tiếp ra khỏi phòng. Đương nhiên, lúc đi, tôi cố gắng đi nhẹ hết mức để không làm phiền giấc ngủ của mẹ.
Việc bố vào phòng tôi là một minh chứng rõ ràng nhất cho việc mẹ đã đi ngủ rồi. Với tính cách của mẹ, chắc chắn bà sẽ không rời khỏi tôi trong tình trạng này đâu. Nếu tôi đau lòng Hải Minh vất vả thì bố cũng đau lòng mẹ như vậy thôi, nên có lẽ ông đã dùng hết khả năng thuyết phục của mình để khiến bà yên tâm đi ngủ. Quả nhiên như anh trai nói, bố và mẹ tình cảm với nhau hơn những gì tôi nghĩ nhiều. Về sau tôi không nên lo lắng quan hệ giữa họ mới phải.
Rời khỏi nhà, tôi nhìn quanh để tìm kiếm bóng dáng Hải Minh, khu phố tôi bây giờ khá yên tĩnh, chắc đại đa số đã đi ngủ rồi, chỉ còn một vài nhà sáng đèn thôi. Hải Minh không ở đâu quá xa, tôi chỉ cần chạy ra góc đường rồi rẽ phải là đã thấy anh ấy. Anh ấy dựng xe sát lề đường, cả người ngồi thụp xuống rồi chôn mặt vào giữa hai cánh tay. Lòng tôi quặn lại, cái bụng đói rên rỉ khiến tôi mất hết cả sức nhưng tôi vẫn cố đi từng bước một đến chỗ anh ấy.
Tôi không gọi anh ấy, cũng không cố tình phát ra tiếng động thật lớn để gây chú ý, bởi tôi biết, nhất định anh ấy sẽ nhận ra tôi. Không ngoài dự đoán, khi tôi chỉ còn cách một mét, anh ấy đã ngẩng đầu lên rồi.
Nhìn vào gương mặt mệt mỏi, tiều tụy vì lo lắng kia, tôi lại đau lòng không thôi. Không đợi anh ấy phản ứng, tôi đã lao đến ôm anh ấy thật chặt. Cả hai đứa chúng tôi ngay lập tức lăn ra đất nhưng tôi mặc, trong mắt tôi bây giờ chỉ có anh ấy.
Bờ vai tôi run nhẹ lên, hai mắt không biết từ bao giờ đã đỏ hoe muốn khóc nhưng tôi vẫn nén lại được. Bởi nếu tôi khóc, tôi sợ anh ấy không thể kìm lòng mình lại được.
“Trời lạnh thế này, sao em lại chạy ra đây?”, anh ấy nói, giọng có hơi khàn khàn do cổ họng tắc nghẽn. Tim tôi nhói lên một trận, anh ấy ăn mặc phong phanh thế này chạy ngoài đường, đến cổ họng cũng không thể nói bình thường được nữa.
“Anh bị ngu sao, bố đuổi anh về rồi, sao anh còn ở đây?”, tôi mắng, nhưng không nhận ra rằng, khóe mắt tôi đã bắt đầu nóng hổi.
Anh ấy ôm người tôi rồi đứng dậy, một tay dịu dàng xoa lấy đầu tôi rồi khàn giọng đáp:
“Ừ, anh ngu rồi, nhưng nếu anh bỏ em lại đây, anh sẽ càng ngu hơn”.
Hai tay tôi níu chặt lưng áo anh ấy lại không đáp, tôi vẫn còn đau lòng anh ấy nhưng nếu nói tôi hạnh phúc không thì câu trả lời nhất định là có. Luôn ở bên nhau mỗi lúc vui buồn, đó mới thực sự là yêu.
Tôi hơi lùi người lại phía sau, hai mắt tôi nhìn vào anh ấy thật kỹ rồi từ tốn đặt lên môi một nụ hôn. Anh ấy tiếp nhận tôi một cách dịu dàng, đầu lưỡi chúng tôi quấn lấy nhau không ngừng, cổ họng tôi vẫn còn khá đắng nên nói thật, tôi có hơi tự ti vì nụ hôn của mình nhưng anh ấy thì không. Cái lưỡi mềm mại của anh ấy vẫn luôn không ngừng xâm chiếm vào trong khoang miệng tôi mà quấn quýt.
Nụ hôn của chúng tôi kéo dài khá lâu, đến lúc dứt ra, tôi phải hít vào từng hơi thật sâu để lấy lại nhịp thở cho mình, trong lòng vẫn còn ham muốn mãnh liệt, tôi muốn nhiều hơn một nụ hôn. Nhưng ít ra, đầu óc tôi vẫn chưa đến mức mụ mị, chỗ này là giữa đường, không thể làm xằng bậy.
Tôi đưa tay vuốt mặt anh ấy rồi nhẹ giọng hỏi:
“Em nghe bố nói anh đã quỳ xuống”.
“Ừ, nhưng không có chuyện gì to tát đâu, về phần em thì thế nào? Bị gia đình phát hiện rồi sao?”, anh ấy lo lắng hỏi.
Tôi dụi đầu vào vai anh ấy rồi lắc đầu đáp lại:
“Đúng là bị bố phát hiện rồi nhưng anh yên tâm, bố không cấm cản chúng ta”.
“Thật sao?”, anh ấy giật mình, giống như thể vẫn cảm thấy hơi khó tin. Tôi để ý đến biểu hiện nhỏ nhặt này của anh ấy, xem chừng bố đã nói chuyện gì đó khiến anh ấy phải lo lắng không ngừng rồi.
Tôi ngẩng đầu dụi trán mình vào trán của anh ấy rồi nói:
“Là thật, em vẫn còn nguyên vẹn như thế này mà. Nhưng trong nhà chỉ có mỗi bố biết thôi, mẹ em có đoán được sơ sơ nhưng bà cần thêm thời gian để tiếp nhận, về phần anh trai, em sẽ tìm cách giải quyết, nên anh đừng lo nhé”.
Anh ấy thở dài, hơi thở ấm nóng phả lên mặt tôi. Mặc dù biết là cacbonic nhưng tôi vẫn không ngừng tham lam hít chúng vào trong người, từ tốn cảm nhận từng li từng tí một mọi thứ của anh ấy.
“Làm sao anh không lo được chứ, come out đâu phải chuyện nên làm một mình. Hứa với anh, lần kế khi nói với bác gái, hãy gọi anh đi cùng”, anh ấy nói.
Tôi mỉm cười gật đầu đáp lại:
“Được, lần này em sẽ không thất hứa với anh nữa. Đổi lại, bao giờ anh come out, bắt buộc phải gọi em đi cùng, nếu không, em sẽ giận anh hết đời đấy”.
Anh ấy bật cười thành tiếng rồi hôn lên cánh mũi tôi.
“Anh sợ come out một mình lắm, anh không thể dũng cảm như em, hãy ở bên cạnh anh lúc đó nhé?”.
“Còn phải hỏi sao?”, tôi cười mắng.
“Anh đặt chỗ trước thôi”, anh ấy cười đáp.
Tôi mỉm cười nhìn lấy Hải Minh nhưng không được bao lâu lại thở dài tiếc nuối.
“Có chuyện gì nữa vậy?”, anh ấy lo lắng hỏi.
“Không có gì, em cảm thấy tiếc vì không thể cùng đón giao thừa với anh thôi”.
“Chuyện đó em không cần lo, anh chuẩn bị cả rồi”.
Nghe vậy, tôi còn chưa kịp ngạc nhiên không hiểu chuyện gì thì anh ấy đã kéo tôi lại dựa người vào yên xe rồi lấy điện thoại mở một đoạn video cho tôi xem. Video này được lấy từ trong một nhóm chat của nhóm bạn anh ấy. Quang cảnh bên trong không đâu xa lạ, là quảng trường nơi tổ chức countdown đắt giá trong thành phố, trên sân khấu nơi trung tâm, một màn hình đếm ngược từ mười bắt đầu xuất hiện. Tôi nghe thấy tiếng của đám đông bắt đầu đếm ngược theo rất hào hứng.
Lòng tôi cũng háo hức không kém mà đếm theo từng tiếng một, đến khi con số trở về không, tôi liền quay sang nhìn anh ấy mà tươi cười rạng rỡ.
“Minh à, chúc mừng năm mới”.
“Chúc em một năm mới vui vẻ, an khang, thịnh vượng”, anh ấy cười đáp, tiện thể không quên lấy ra một phong bao lì xì đỏ chót đưa cho tôi. Tôi có hơi lúng túng nhưng cũng nhận lấy rồi áy náy nói:
“Cảm ơn anh nhé … Nhưng em chưa chuẩn bị gì cho anh hết”.
“Không sao, anh đã nhận được rồi”, anh ấy nở một nụ cười thật tươi, cũng thật hạnh phúc rồi đặt một nụ hôn sâu lên môi tôi. Khóe miệng tôi có hơi nhếch lên rồi thoải mái tiếp nhận nó.
Anh ấy càng ngày càng ra dáng hơn rồi đấy.
. . .
Đến lúc chia tay trở về nhà, bụng tôi đã cồn cào đến nóng ruột, tôi vội vàng lê thân mình vào trong bếp để kiếm đồ ăn. Bịch cháo của Hải Minh mang đến rất nổi bật, bố còn đổ sẵn ra trong tô giúp tôi rồi đặt trên bàn ăn, một bên còn là đĩa vịt luộc đầy ắp được xếp gọn gàng. Thì ra, anh ấy mua cho tôi cháo vịt, vừa vặn là loại tôi thích ăn nhất.
Tôi hí hửng mang tô cháo cũng đĩa thịt vịt cho vào lò vi sóng rồi hâm lại để ăn. Đồng hồ bây giờ đã gần hai giờ sáng rồi, anh trai còn chưa về nhà, xem chừng còn ở bên cạnh bạn gái khá lâu đây.
Hôm nay là ngày đầu năm, tôi xem như nhân họa đắc phúc, trong cái rủi có cái may. Mặc dù không phải nhận được sự chấp thuận của cả nhà nhưng chỉ cần bố chấp nhận tính hướng của tôi thì tin tưởng, mẹ sẽ dần chấp nhận thôi. Dù sao, mẹ thương tôi nhất nhà mà, có thể bà kỳ vọng ở tôi nhiều nhưng có lẽ cũng không đến mức sẽ tuyệt tình đâu.
Về phần anh trai … tiện thể đây, anh ấy tên là Tử Nam. Tôi không lo anh ấy lắm, anh ấy muốn kỳ thị tôi thì kiểu gì cũng phải bước qua xác bố đã. Nhưng tôi biết, chuyện đó sẽ không xảy ra.
Bởi Tử Nam vẫn luôn thương tôi, dù cách của anh ấy có hơi quái gở đôi chút. Tôi từng nói rồi mà, sinh hoạt trong nhà tôi là cả một kỹ năng sinh tồn.
Nằm trên giường, tôi có cảm giác vai mình hơi mỏi nên đành phải chống người dậy dựa vào thành giường. Bố từ tốn đỡ tôi rồi lấy giúp một cái gối đệm sau lưng để tôi có điểm tựa thoải mái hơn. Tôi vô thức đặt tay lên bụng mình rồi xoa qua một lần, cảm giác mệt mỏi bao trùm hết cả người. Ban nãy đã nôn hết thức ăn rồi, bây giờ đói quá.
“Dưới nhà có cháo của bạn trai con mang tới, một lát nữa xuống hâm lại ăn rồi hãy ngủ”, bố nhìn ra hành động của tôi nên từ tốn nhắc nhở.
Nghe vậy, tôi có hơi giật mình nhìn sang, lo nói chuyện với bố, tôi quên đi mất chuyện của Hải Minh. Nhưng có điều …
“Bố gọi điện cho anh ấy sao?”, tôi hỏi.
“Con nằm dưới thật à?”, bố đột nhiên hỏi lại, sắc mặt vẫn điềm đạm như cũ.
Tôi: “…”
Đây đâu phải lúc hỏi câu này.
Tôi khụ khụ vài tiếng có hơi xấu hổ, trong lòng xoắn quýt không biết nên gật đầu hay lắc đầu. Tôi nằm dưới Hải Minh là đúng nhưng thi thoảng trong đầu vẫn luôn nảy ý định đè ngược anh ấy nên không chắc sẽ nằm dưới hết đời. Nhưng trước mắt chuyện đó vẫn chưa xảy ra nên thôi, tôi nhẹ nhàng gật đầu cho bố biết.
Thấy vậy, bố không biểu hiện gì nhiều, chỉ đảo mắt qua một vòng tựa như đang suy nghĩ gì đó. Một lát sau, bố nói:
“Không phải bố gọi cho bạn trai con, mà ngược lại, đến giờ hẹn không thấy con nên gọi điện. Vốn dĩ mẹ định bắt máy nhưng bố đã để mẹ lại chăm sóc con, tự mình đi nói chuyện với thằng bé một lần. Sau khi biết con bị tụt huyết áp ngất xỉu thì thằng bé lo lắng lắm, còn chạy đi mua cháo rồi mang đến trước cửa nhà”.
Nghe bố nói, con tim tôi như muốn quặn lại, tôi lại làm Hải Minh phải lo lắng nữa rồi. Mặc dù bố nói anh ấy đi mua cháo nhưng đêm ba mươi nào dễ kiếm chỗ bán đồ ăn, huống hồ là bán cháo.
“Vậy mẹ có biết anh ấy đến không?”.
“Lúc đó mẹ đang nằm cạnh con nên không biết, bố lấy cớ ra ngoài mua đồ ăn cho con để gặp thằng bé. Bây giờ chắc thằng bé cũng về đến nhà rồi”.
“Anh ấy đến từ lúc nào vậy bố?”.
“Hai tiếng trước, khoảng mười một giờ hơn”.
Nói như vậy, anh ấy đã chạy loanh quanh thành phố trong suốt hai tiếng chỉ để mua cháo cho tôi. Tôi đau lòng lắm, sống mũi có chút cay cay. Tôi cố gắng hít vào một hơi rồi hỏi tiếp:
“Bố … thấy anh ấy thế nào?”.
Bố nhìn sang tôi rồi im lặng một hồi, sau đó mới nói:
“Trông không đáng tin lắm”.
Tôi cúi đầu cười khổ.
“… Nhưng có thể vì con mà quỳ xuống thì cũng không đến nỗi nào đâu”, bố nói tiếp.
Quỳ xuống?
Tôi ngạc nhiên nhìn bố, trong lòng thầm nghĩ rốt cuộc bố đã nói gì mà phải để anh ấy quỳ xuống trong đêm ba mươi này. Nghĩ đến đó, trong lòng tôi lại càng không yên, tôi vội vàng xuống giường rồi lấy áo cardigan khoác vào người. Hai chân run nhẹ từng đợt như người mất sức.
“Con đang yếu, còn tính đi đâu vậy?”, bố cau mày nói.
“Bố không hiểu anh ấy, anh ấy chắc chắn chưa về nhà đâu”, tôi quay sang đáp, sau đó, không đợi bố trả lời, tôi đã trực tiếp ra khỏi phòng. Đương nhiên, lúc đi, tôi cố gắng đi nhẹ hết mức để không làm phiền giấc ngủ của mẹ.
Việc bố vào phòng tôi là một minh chứng rõ ràng nhất cho việc mẹ đã đi ngủ rồi. Với tính cách của mẹ, chắc chắn bà sẽ không rời khỏi tôi trong tình trạng này đâu. Nếu tôi đau lòng Hải Minh vất vả thì bố cũng đau lòng mẹ như vậy thôi, nên có lẽ ông đã dùng hết khả năng thuyết phục của mình để khiến bà yên tâm đi ngủ. Quả nhiên như anh trai nói, bố và mẹ tình cảm với nhau hơn những gì tôi nghĩ nhiều. Về sau tôi không nên lo lắng quan hệ giữa họ mới phải.
Rời khỏi nhà, tôi nhìn quanh để tìm kiếm bóng dáng Hải Minh, khu phố tôi bây giờ khá yên tĩnh, chắc đại đa số đã đi ngủ rồi, chỉ còn một vài nhà sáng đèn thôi. Hải Minh không ở đâu quá xa, tôi chỉ cần chạy ra góc đường rồi rẽ phải là đã thấy anh ấy. Anh ấy dựng xe sát lề đường, cả người ngồi thụp xuống rồi chôn mặt vào giữa hai cánh tay. Lòng tôi quặn lại, cái bụng đói rên rỉ khiến tôi mất hết cả sức nhưng tôi vẫn cố đi từng bước một đến chỗ anh ấy.
Tôi không gọi anh ấy, cũng không cố tình phát ra tiếng động thật lớn để gây chú ý, bởi tôi biết, nhất định anh ấy sẽ nhận ra tôi. Không ngoài dự đoán, khi tôi chỉ còn cách một mét, anh ấy đã ngẩng đầu lên rồi.
Nhìn vào gương mặt mệt mỏi, tiều tụy vì lo lắng kia, tôi lại đau lòng không thôi. Không đợi anh ấy phản ứng, tôi đã lao đến ôm anh ấy thật chặt. Cả hai đứa chúng tôi ngay lập tức lăn ra đất nhưng tôi mặc, trong mắt tôi bây giờ chỉ có anh ấy.
Bờ vai tôi run nhẹ lên, hai mắt không biết từ bao giờ đã đỏ hoe muốn khóc nhưng tôi vẫn nén lại được. Bởi nếu tôi khóc, tôi sợ anh ấy không thể kìm lòng mình lại được.
“Trời lạnh thế này, sao em lại chạy ra đây?”, anh ấy nói, giọng có hơi khàn khàn do cổ họng tắc nghẽn. Tim tôi nhói lên một trận, anh ấy ăn mặc phong phanh thế này chạy ngoài đường, đến cổ họng cũng không thể nói bình thường được nữa.
“Anh bị ngu sao, bố đuổi anh về rồi, sao anh còn ở đây?”, tôi mắng, nhưng không nhận ra rằng, khóe mắt tôi đã bắt đầu nóng hổi.
Anh ấy ôm người tôi rồi đứng dậy, một tay dịu dàng xoa lấy đầu tôi rồi khàn giọng đáp:
“Ừ, anh ngu rồi, nhưng nếu anh bỏ em lại đây, anh sẽ càng ngu hơn”.
Hai tay tôi níu chặt lưng áo anh ấy lại không đáp, tôi vẫn còn đau lòng anh ấy nhưng nếu nói tôi hạnh phúc không thì câu trả lời nhất định là có. Luôn ở bên nhau mỗi lúc vui buồn, đó mới thực sự là yêu.
Tôi hơi lùi người lại phía sau, hai mắt tôi nhìn vào anh ấy thật kỹ rồi từ tốn đặt lên môi một nụ hôn. Anh ấy tiếp nhận tôi một cách dịu dàng, đầu lưỡi chúng tôi quấn lấy nhau không ngừng, cổ họng tôi vẫn còn khá đắng nên nói thật, tôi có hơi tự ti vì nụ hôn của mình nhưng anh ấy thì không. Cái lưỡi mềm mại của anh ấy vẫn luôn không ngừng xâm chiếm vào trong khoang miệng tôi mà quấn quýt.
Nụ hôn của chúng tôi kéo dài khá lâu, đến lúc dứt ra, tôi phải hít vào từng hơi thật sâu để lấy lại nhịp thở cho mình, trong lòng vẫn còn ham muốn mãnh liệt, tôi muốn nhiều hơn một nụ hôn. Nhưng ít ra, đầu óc tôi vẫn chưa đến mức mụ mị, chỗ này là giữa đường, không thể làm xằng bậy.
Tôi đưa tay vuốt mặt anh ấy rồi nhẹ giọng hỏi:
“Em nghe bố nói anh đã quỳ xuống”.
“Ừ, nhưng không có chuyện gì to tát đâu, về phần em thì thế nào? Bị gia đình phát hiện rồi sao?”, anh ấy lo lắng hỏi.
Tôi dụi đầu vào vai anh ấy rồi lắc đầu đáp lại:
“Đúng là bị bố phát hiện rồi nhưng anh yên tâm, bố không cấm cản chúng ta”.
“Thật sao?”, anh ấy giật mình, giống như thể vẫn cảm thấy hơi khó tin. Tôi để ý đến biểu hiện nhỏ nhặt này của anh ấy, xem chừng bố đã nói chuyện gì đó khiến anh ấy phải lo lắng không ngừng rồi.
Tôi ngẩng đầu dụi trán mình vào trán của anh ấy rồi nói:
“Là thật, em vẫn còn nguyên vẹn như thế này mà. Nhưng trong nhà chỉ có mỗi bố biết thôi, mẹ em có đoán được sơ sơ nhưng bà cần thêm thời gian để tiếp nhận, về phần anh trai, em sẽ tìm cách giải quyết, nên anh đừng lo nhé”.
Anh ấy thở dài, hơi thở ấm nóng phả lên mặt tôi. Mặc dù biết là cacbonic nhưng tôi vẫn không ngừng tham lam hít chúng vào trong người, từ tốn cảm nhận từng li từng tí một mọi thứ của anh ấy.
“Làm sao anh không lo được chứ, come out đâu phải chuyện nên làm một mình. Hứa với anh, lần kế khi nói với bác gái, hãy gọi anh đi cùng”, anh ấy nói.
Tôi mỉm cười gật đầu đáp lại:
“Được, lần này em sẽ không thất hứa với anh nữa. Đổi lại, bao giờ anh come out, bắt buộc phải gọi em đi cùng, nếu không, em sẽ giận anh hết đời đấy”.
Anh ấy bật cười thành tiếng rồi hôn lên cánh mũi tôi.
“Anh sợ come out một mình lắm, anh không thể dũng cảm như em, hãy ở bên cạnh anh lúc đó nhé?”.
“Còn phải hỏi sao?”, tôi cười mắng.
“Anh đặt chỗ trước thôi”, anh ấy cười đáp.
Tôi mỉm cười nhìn lấy Hải Minh nhưng không được bao lâu lại thở dài tiếc nuối.
“Có chuyện gì nữa vậy?”, anh ấy lo lắng hỏi.
“Không có gì, em cảm thấy tiếc vì không thể cùng đón giao thừa với anh thôi”.
“Chuyện đó em không cần lo, anh chuẩn bị cả rồi”.
Nghe vậy, tôi còn chưa kịp ngạc nhiên không hiểu chuyện gì thì anh ấy đã kéo tôi lại dựa người vào yên xe rồi lấy điện thoại mở một đoạn video cho tôi xem. Video này được lấy từ trong một nhóm chat của nhóm bạn anh ấy. Quang cảnh bên trong không đâu xa lạ, là quảng trường nơi tổ chức countdown đắt giá trong thành phố, trên sân khấu nơi trung tâm, một màn hình đếm ngược từ mười bắt đầu xuất hiện. Tôi nghe thấy tiếng của đám đông bắt đầu đếm ngược theo rất hào hứng.
Lòng tôi cũng háo hức không kém mà đếm theo từng tiếng một, đến khi con số trở về không, tôi liền quay sang nhìn anh ấy mà tươi cười rạng rỡ.
“Minh à, chúc mừng năm mới”.
“Chúc em một năm mới vui vẻ, an khang, thịnh vượng”, anh ấy cười đáp, tiện thể không quên lấy ra một phong bao lì xì đỏ chót đưa cho tôi. Tôi có hơi lúng túng nhưng cũng nhận lấy rồi áy náy nói:
“Cảm ơn anh nhé … Nhưng em chưa chuẩn bị gì cho anh hết”.
“Không sao, anh đã nhận được rồi”, anh ấy nở một nụ cười thật tươi, cũng thật hạnh phúc rồi đặt một nụ hôn sâu lên môi tôi. Khóe miệng tôi có hơi nhếch lên rồi thoải mái tiếp nhận nó.
Anh ấy càng ngày càng ra dáng hơn rồi đấy.
. . .
Đến lúc chia tay trở về nhà, bụng tôi đã cồn cào đến nóng ruột, tôi vội vàng lê thân mình vào trong bếp để kiếm đồ ăn. Bịch cháo của Hải Minh mang đến rất nổi bật, bố còn đổ sẵn ra trong tô giúp tôi rồi đặt trên bàn ăn, một bên còn là đĩa vịt luộc đầy ắp được xếp gọn gàng. Thì ra, anh ấy mua cho tôi cháo vịt, vừa vặn là loại tôi thích ăn nhất.
Tôi hí hửng mang tô cháo cũng đĩa thịt vịt cho vào lò vi sóng rồi hâm lại để ăn. Đồng hồ bây giờ đã gần hai giờ sáng rồi, anh trai còn chưa về nhà, xem chừng còn ở bên cạnh bạn gái khá lâu đây.
Hôm nay là ngày đầu năm, tôi xem như nhân họa đắc phúc, trong cái rủi có cái may. Mặc dù không phải nhận được sự chấp thuận của cả nhà nhưng chỉ cần bố chấp nhận tính hướng của tôi thì tin tưởng, mẹ sẽ dần chấp nhận thôi. Dù sao, mẹ thương tôi nhất nhà mà, có thể bà kỳ vọng ở tôi nhiều nhưng có lẽ cũng không đến mức sẽ tuyệt tình đâu.
Về phần anh trai … tiện thể đây, anh ấy tên là Tử Nam. Tôi không lo anh ấy lắm, anh ấy muốn kỳ thị tôi thì kiểu gì cũng phải bước qua xác bố đã. Nhưng tôi biết, chuyện đó sẽ không xảy ra.
Bởi Tử Nam vẫn luôn thương tôi, dù cách của anh ấy có hơi quái gở đôi chút. Tôi từng nói rồi mà, sinh hoạt trong nhà tôi là cả một kỹ năng sinh tồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất