Chương 81: Anh yêu em【Góc nhìn của Hải Minh】
Chờ đợi trong thời gian vô hạn là trải nghiệm thế nào?
Câu hỏi này chắc tôi sẽ rõ hơn bất kỳ ai hết, bởi chính bản thân tôi đang trải nghiệm nó đây. Trong khoảng thời gian này, mọi thứ trôi qua thật sự rất lâu, có đôi khi tôi nghĩ mình đã đợi hơn một tiếng rồi thì đồng hồ chỉ mới trôi qua hơn mười lăm phút. Có đôi khi tôi nghĩ mình đã mang đủ ấm rồi nhưng cũng không cách nào chống chịu được cái lạnh về đêm, hoặc đúng hơn là sự lạnh lẽo của cô đơn.
Ngồi trên thềm vỉa hè, tôi gục đầu vào đầu gối mình. Tôi không phải dạng người có thể ở một mình tốt, bên cạnh nhất định phải có người mới chịu được. Trước đã thế, bây giờ lại càng nghiêm trọng hơn, chỉ cần không có Tử Duy ở bên, cả người tôi như thể lênh đênh vô định giữa biển, tâm trạng khó lòng yên ổn.
Ngồi chờ đợi được một hồi, tôi lấy điện thoại ra nhắn cho đám bạn, nhờ quay lại cảnh countdown mười giây cuối và cảnh pháo hoa rồi gửi lại. Tử Duy không thể đón giao thừa cùng tôi, em ấy nhất định sẽ tự trách mình, vì vậy tôi phải chuẩn bị trước để thỏa lòng em ấy khi tỉnh lại, mặc dù cá nhân tôi thật sự không biết bao giờ em ấy mới tỉnh.
Ting!
Chuông thông báo của NINE vang lên, thì ra là Huy Hoàng.
『Không phải cậu đang đi countdown với người yêu sao?』
Tôi:『Người yêu tớ trở bệnh không đi được, cậu quay lại giúp tớ nhé, tớ sẽ báo đáp sau』
Huy Hoàng:『Báo đáp gì tầm này, tớ tiện tay quay lại là được rồi. Nhưng cậu đang ở nhà người yêu đấy à? Đến mức ra mắt luôn rồi sao?』
Đến rồi, bản tính nhiều chuyện của thằng Hoàng lại nổi lên rồi. Trước khi gặp Tử Duy, Huy Hoàng đích thật là cậu bạn thân thiết nhất của tôi, chúng tôi thường hay đá bóng cùng nhau, thi thoảng lại đi “bay lắc” cùng “phê pha” ở mấy quán Pub trong thành phố. Nói chung, độ thân thiết giữa chúng tôi căn bản không cần phải bàn cãi. Cậu ấy biết tôi đang hẹn hò nhưng lại không biết cụ thể là ai, dù sao mấy dấu hôn của Tử Duy không dễ giấu một chút nào, gặp phải đứa nhiều chuyện như cậu ấy kiểu gì cũng nhìn ra thôi. Cho nên tôi phải khai trước cho cậu ấy biết, tránh để lúc mọi chuyện vỡ ra lại rơi vào thế bị động.
Tôi suy nghĩ một chút rồi nhắn lại, hai ngón tay cái lạnh đến tê cứng, mỗi lần gõ vào màn hình điện thoại là đầu ngón tay lại tê dại mà run rẩy.
『Đang ở nhà người yêu, cũng xem như ra mắt rồi. Cậu nhớ quay lại giúp tớ nhé, tớ tắt máy đây』
Huy Hoàng:『Được rồi, ngồi trông người yêu cậu đi. Hôm nào nhớ giới thiệu cho tớ biết đấy』
Tôi:『Ok, cảm ơn cậu!』
Nhắn xong tin này, tôi trực tiếp cho điện thoại vào lại túi mình rồi tự cười xót xa. Tôi ra mắt nhà người yêu rồi đấy nhưng tình huống thật sự chẳng đẹp một chút nào. Đến bây giờ tôi còn không rõ thái độ của gia đình em ấy ra sao. Có thể bố em ấy vì ngại hôm nay là ba mươi Tết nên mới không nổi giận ra mặt nhưng nếu đợi qua Tết thì thế nào đây?
Tôi thật sự không biết được, trong lòng tôi bây giờ thật sự rất rối loạn, tôi không biết mình nên làm gì bây giờ, là ngồi đây tiếp hay đi về?
Tôi không quyết định được, hơn nữa cũng không muốn quyết. Tôi chỉ trông mong một chuyện thôi, đó là nghe tin em ấy bình an tỉnh dậy.
Mẹ tôi từng nói về chứng bệnh tụt huyết áp này, không mấy khả quan nhưng chỉ cần không đến mức phải vào viện thì tình huống xem như an toàn. Chỉ là tôi muốn tận tai nghe tin em ấy bình an, muốn tận mắt thấy em ấy tươi cười đứng trước mặt, và muốn tự mình ôm em ấy thật chặt rồi hôn thật sâu.
Tôi thật tham lam, đó là một thói xấu, nhưng tôi không thể ngừng được.
Anh nhớ em quá, Duy à!
. . .
Không biết đã bao lâu trôi qua, tôi gần như mất đi khái niệm thời gian, trong đầu tôi bây giờ chỉ tràn ngập hình ảnh của em ấy, tôi ước gì mình có thể gặp em ấy vào bây giờ, dù chỉ trong mơ thôi cũng được. Tôi rất muốn ngủ nhưng đáng tiếc, hai mắt không cách nào nhắm lại, nó vẫn cứ mở trưng trưng ra rồi nhìn vào mặt đất lạnh lẽo bên dưới.
Giữa lúc này, một mùi hương quen thuộc đột nhiên thoảng qua mũi, tôi giật mình ngẩng đầu, đập vào mắt tôi là bóng hình quen thuộc hằng mong mỏi.
Tôi ngủ quên rồi sao?
Em ấy tiến đến chỗ tôi, hốc mắt đỏ rực như sắp khóc, gương mặt góc cạnh điển trai thường ngày nay bỗng nhiên lại hốc hác đến thương. Trên người là một bộ đồ ngủ màu xám, bên ngoài còn khoác thêm một cái áo Cardigan khá quen thuộc, mùa thu vừa rồi tôi có nhìn thấy một lần.
Khốn kiếp, tại sao trong mơ tôi chỉ có thể thấy được bộ dạng tiều tụy này của em ấy vậy?
Con tim tôi như muốn quặn lại, đau lòng quá, xót xa quá.
Em ấy bỗng dưng lao đến chỗ tôi, tôi vẫn trơ mắt ra nhìn, dù sao cũng chỉ là mơ thôi. Nào ngờ, cả người lại ngã ra mặt đất lạnh lẽo. Hai mắt tôi mở to ngạc nhiên, bờ môi hơi run lên. Mặt đất thật lạnh lẽo, hơn nữa, hơi ấm trước ngực cũng không thể lẩn đi đâu được.
Không phải mơ.
Các dây nơ ron thần kinh của tôi như được hồi sinh, chúng cấp tốc trả lời lại nghi vấn trong đầu tôi bằng một hành động cực kỳ thiết thực, là vươn hai tay ra ôm chặt em ấy.
Thế giới của tôi … trở về rồi.
Cả người em ấy run lên, hơi thở ấm nóng hơn bình thường. Tôi lại đau lòng rồi xoa đầu em ấy.
“Trời lạnh thế này, sao em lại chạy ra đây?”.
Thanh âm vang lên không liền mạch, thậm chí còn có hơi đứt quãng giữa mấy tiếng khàn khàn nơi cổ họng. Tôi không nhận ra mình đã bị nhiễm lạnh, sơ sẩy quá, em ấy sẽ lo lắng mất.
“Anh bị ngu sao, bố đuổi anh về rồi, sao anh còn ở đây?”, em ấy mắng, giọng có hơi vỡ ra.
Tôi lo em ấy bị cảm lạnh nên vội ôm em ấy đứng dậy, hốc mắt em ấy càng lúc càng đỏ. Con tim tôi chịu đựng không nổi nhưng tôi biết, bây giờ mà cố gắng an ủi sáo rỗng thì kiểu gì cũng khiến em ấy tức giận thêm thôi. Tôi vòng tay lên xoa đầu em ấy dịu dàng nhất có thể rồi đáp bên tai:
“Ừ, anh ngu rồi, nhưng nếu anh bỏ em lại đây, anh sẽ càng ngu hơn”.
Đúng vậy, tôi rất ngu, nhưng nếu vì em ấy, tôi nguyện làm thằng ngu hết cả đời.
Em ấy lùi ra sau một bước, hai mắt vẫn còn đỏ nhưng ánh nhìn lại mê tình không thôi. Em ấy chủ động kéo tôi lại rồi hôn, tôi đã chờ đợi nụ hôn này lâu lắm rồi. Đầu lưỡi tôi tham lam cuốn lấy em ấy không ngừng, khoang miệng em ấy thật ấm áp nhưng xen lẫn vào đó là một vị đắng ngắt của bệnh tật, tôi lại càng đau lòng hơn.
Tôi nhanh chóng lấy lại quyền chủ động của mình rồi tiến sâu vào bên trong khoang miệng em ấy, cố gắng xóa đi những vết đắng đầy đau lòng này. Tôi nhận ra rằng, nửa đời sau của mình không thể nào thiếu em ấy được nữa rồi. Tôi phải tham lam, phải giữ lấy em ấy ở bên cạnh mình thôi.
Rất lâu sau đó, chúng tôi tách nụ hôn của mình ra, từng hơi thở ấm nóng phả vào mặt nhau với cường độ thật mạnh bạo. Em ấy đưa tay vuốt má tôi rồi nhẹ giọng nói:
“Em nghe bố nói anh đã quỳ xuống”.
À, phải rồi, vẫn còn chuyện come out mà. Không biết bố em ấy đã làm gì rồi, tôi vội vàng đáp lại:
“Ừ, nhưng không có chuyện gì to tát đâu, về phần em thì thế nào? Bị gia đình phát hiện rồi sao?”.
Vừa nói câu này, lòng tôi lại càng chập chùng không yên, trong khoảng thời gian vừa qua, tôi đã quyết định rồi, nếu em ấy thật sự không được gia đình chấp nhận, vậy tôi chỉ còn cách mang em ấy về nhà rồi nói thẳng cho bố mẹ mình biết. Nếu bố mẹ chấp nhận, tôi không còn gì vui hơn, hai người có thể giúp em ấy nói đỡ vài lời. Nhưng nếu bố mẹ cũng không nhận tôi nữa, tôi đành phải mang em ấy rời đi.
Come out vẫn luôn là trận đánh lâu dài, không thể mong ngày một ngày hai có kết quả tốt đẹp được. May mắn là chúng tôi đã đủ lớn, cũng đủ sức tạo ra một khoản tiền để nuôi sống bản thân nên sẽ không đến độ bơ vơ giữa dòng đời không biết làm gì.
“Đúng là bị bố phát hiện rồi nhưng anh yên tâm, bố không cấm cản chúng ta”, em ấy dụi đầu vào vai tôi rồi nói.
“Thật sao?”, tôi giật mình hỏi lại. Hai mắt chớp chớp khó tin, trong đầu cấp bách nhớ lại bộ dạng lạnh lùng nghiêm nghị của bố em ấy. Nói thật, dù đã nghe tận tai nhưng tôi vẫn cảm thấy khó liên tưởng đến bác ấy. Có điều, em ấy đã nói vậy, tự nhiên không phải giả.
“Là thật, em vẫn còn nguyên vẹn như thế này mà. Nhưng trong nhà chỉ có mỗi bố biết thôi, mẹ em có đoán được sơ sơ nhưng bà cần thêm thời gian để tiếp nhận, về phần anh trai, em sẽ tìm cách giải quyết, nên anh đừng lo nhé”, em ấy dụi đầu vào trán tôi rồi nhẹ giọng đáp.
À, thì ra chỉ có bố em ấy biết. Như vậy cũng không gọi là come out trọn vẹn nhưng cũng đi hơn nửa đường rồi. Mặt khác, giọng em ấy hay thật, mắt em ấy cũng đẹp nữa, bình thường nhìn nhau ở khoảng cách này, tôi vẫn luôn nhận ra những điểm mạnh của em ấy. Và hôm nay, chúng vẫn tỏa sáng như thường.
“Làm sao anh không lo được chứ, come out đâu phải chuyện nên làm một mình. Hứa với anh, lần kế khi nói với bác gái, hãy gọi anh đi cùng”, tôi nói.
Lần tới, tôi sẽ không để em ấy cô đơn chống chọi một mình như hôm nay.
“Được, lần này em sẽ không thất hứa với anh nữa. Đổi lại, bao giờ anh come out, bắt buộc phải gọi em đi cùng, nếu không, em sẽ giận anh hết đời đấy”, em ấy cười đáp, tôi nhịn không được mà tiến tới hôn lên cánh mũi của em ấy.
“Anh sợ come out một mình lắm, anh không thể dũng cảm như em, hãy ở bên cạnh anh lúc đó nhé?”.
Tình trạng của một người bị cho ra rìa thật sự không vui vẻ một chút nào, hôm nay tôi đã chịu đựng qua, tự nhiên không thể để em ấy chịu đựng cảm giác mà tôi đã chịu được. Tôi và em ấy, chúng tôi không nên rời xa nhau.
“Còn phải hỏi sao?”, em ấy cười mắng.
“Anh đặt chỗ trước thôi”, tôi cười đáp lại.
Em ấy vẫn cười tươi như cũ nhưng chẳng được bao lâu lại thở dài, tôi lo lắng hỏi han, sợ trong lòng em ấy vẫn còn uẩn khúc gì đó không nói ra được, kiểu như bố em ấy chấp nhận tính hướng của em ấy nhưng lại … không chấp nhận tôi chẳng hạn. Dù sao trước đó tôi đã nhận phải ánh mắt ghét bỏ từ bác ấy rồi.
Nhưng xem ra tôi nghĩ hơi nhiều, thì ra em ấy tiếc nuối chuyện không được đón giao thừa với tôi. Cũng may tôi đã nhờ thằng Hoàng quay lại cảnh countdown nên liền lấy ra rồi cùng em ấy “countdown muộn”. Nhìn vào bộ dạng hào hứng đó của em ấy, trong lòng tôi hạnh phúc vô cùng. Nhân lúc em ấy không để ý, tôi lần mò vào trong túi áo mình rồi lấy ra một phong bao lì xì đã chuẩn bị từ trước. Đến khi màn hình đếm ngược trong video trở về không, em ấy quay sang nhìn tôi rồi cười nói:
“Minh à, chúc mừng năm mới”.
Tôi đưa phong bao lì xì cho em ấy rồi cười đáp lại:
“Chúc em một năm mới vui vẻ, an khang, thịnh vượng”.
“Cảm ơn anh nhé … Nhưng mà em chưa chuẩn bị gì cho anh hết”, em ấy nhìn phong bao lì xì rồi ngại ngùng nói.
Đáng yêu ghê, người yêu tôi đáng yêu chết mất!
“Không sao, anh đã nhận được rồi”, tôi mỉm cười nói, sau đó liền chồm người sang ôm em ấy lại rồi hôn thật sâu.
Em bình an đã là lời chúc năm mới tốt nhất dành cho anh rồi.
Anh yêu em, Duy à!
Câu hỏi này chắc tôi sẽ rõ hơn bất kỳ ai hết, bởi chính bản thân tôi đang trải nghiệm nó đây. Trong khoảng thời gian này, mọi thứ trôi qua thật sự rất lâu, có đôi khi tôi nghĩ mình đã đợi hơn một tiếng rồi thì đồng hồ chỉ mới trôi qua hơn mười lăm phút. Có đôi khi tôi nghĩ mình đã mang đủ ấm rồi nhưng cũng không cách nào chống chịu được cái lạnh về đêm, hoặc đúng hơn là sự lạnh lẽo của cô đơn.
Ngồi trên thềm vỉa hè, tôi gục đầu vào đầu gối mình. Tôi không phải dạng người có thể ở một mình tốt, bên cạnh nhất định phải có người mới chịu được. Trước đã thế, bây giờ lại càng nghiêm trọng hơn, chỉ cần không có Tử Duy ở bên, cả người tôi như thể lênh đênh vô định giữa biển, tâm trạng khó lòng yên ổn.
Ngồi chờ đợi được một hồi, tôi lấy điện thoại ra nhắn cho đám bạn, nhờ quay lại cảnh countdown mười giây cuối và cảnh pháo hoa rồi gửi lại. Tử Duy không thể đón giao thừa cùng tôi, em ấy nhất định sẽ tự trách mình, vì vậy tôi phải chuẩn bị trước để thỏa lòng em ấy khi tỉnh lại, mặc dù cá nhân tôi thật sự không biết bao giờ em ấy mới tỉnh.
Ting!
Chuông thông báo của NINE vang lên, thì ra là Huy Hoàng.
『Không phải cậu đang đi countdown với người yêu sao?』
Tôi:『Người yêu tớ trở bệnh không đi được, cậu quay lại giúp tớ nhé, tớ sẽ báo đáp sau』
Huy Hoàng:『Báo đáp gì tầm này, tớ tiện tay quay lại là được rồi. Nhưng cậu đang ở nhà người yêu đấy à? Đến mức ra mắt luôn rồi sao?』
Đến rồi, bản tính nhiều chuyện của thằng Hoàng lại nổi lên rồi. Trước khi gặp Tử Duy, Huy Hoàng đích thật là cậu bạn thân thiết nhất của tôi, chúng tôi thường hay đá bóng cùng nhau, thi thoảng lại đi “bay lắc” cùng “phê pha” ở mấy quán Pub trong thành phố. Nói chung, độ thân thiết giữa chúng tôi căn bản không cần phải bàn cãi. Cậu ấy biết tôi đang hẹn hò nhưng lại không biết cụ thể là ai, dù sao mấy dấu hôn của Tử Duy không dễ giấu một chút nào, gặp phải đứa nhiều chuyện như cậu ấy kiểu gì cũng nhìn ra thôi. Cho nên tôi phải khai trước cho cậu ấy biết, tránh để lúc mọi chuyện vỡ ra lại rơi vào thế bị động.
Tôi suy nghĩ một chút rồi nhắn lại, hai ngón tay cái lạnh đến tê cứng, mỗi lần gõ vào màn hình điện thoại là đầu ngón tay lại tê dại mà run rẩy.
『Đang ở nhà người yêu, cũng xem như ra mắt rồi. Cậu nhớ quay lại giúp tớ nhé, tớ tắt máy đây』
Huy Hoàng:『Được rồi, ngồi trông người yêu cậu đi. Hôm nào nhớ giới thiệu cho tớ biết đấy』
Tôi:『Ok, cảm ơn cậu!』
Nhắn xong tin này, tôi trực tiếp cho điện thoại vào lại túi mình rồi tự cười xót xa. Tôi ra mắt nhà người yêu rồi đấy nhưng tình huống thật sự chẳng đẹp một chút nào. Đến bây giờ tôi còn không rõ thái độ của gia đình em ấy ra sao. Có thể bố em ấy vì ngại hôm nay là ba mươi Tết nên mới không nổi giận ra mặt nhưng nếu đợi qua Tết thì thế nào đây?
Tôi thật sự không biết được, trong lòng tôi bây giờ thật sự rất rối loạn, tôi không biết mình nên làm gì bây giờ, là ngồi đây tiếp hay đi về?
Tôi không quyết định được, hơn nữa cũng không muốn quyết. Tôi chỉ trông mong một chuyện thôi, đó là nghe tin em ấy bình an tỉnh dậy.
Mẹ tôi từng nói về chứng bệnh tụt huyết áp này, không mấy khả quan nhưng chỉ cần không đến mức phải vào viện thì tình huống xem như an toàn. Chỉ là tôi muốn tận tai nghe tin em ấy bình an, muốn tận mắt thấy em ấy tươi cười đứng trước mặt, và muốn tự mình ôm em ấy thật chặt rồi hôn thật sâu.
Tôi thật tham lam, đó là một thói xấu, nhưng tôi không thể ngừng được.
Anh nhớ em quá, Duy à!
. . .
Không biết đã bao lâu trôi qua, tôi gần như mất đi khái niệm thời gian, trong đầu tôi bây giờ chỉ tràn ngập hình ảnh của em ấy, tôi ước gì mình có thể gặp em ấy vào bây giờ, dù chỉ trong mơ thôi cũng được. Tôi rất muốn ngủ nhưng đáng tiếc, hai mắt không cách nào nhắm lại, nó vẫn cứ mở trưng trưng ra rồi nhìn vào mặt đất lạnh lẽo bên dưới.
Giữa lúc này, một mùi hương quen thuộc đột nhiên thoảng qua mũi, tôi giật mình ngẩng đầu, đập vào mắt tôi là bóng hình quen thuộc hằng mong mỏi.
Tôi ngủ quên rồi sao?
Em ấy tiến đến chỗ tôi, hốc mắt đỏ rực như sắp khóc, gương mặt góc cạnh điển trai thường ngày nay bỗng nhiên lại hốc hác đến thương. Trên người là một bộ đồ ngủ màu xám, bên ngoài còn khoác thêm một cái áo Cardigan khá quen thuộc, mùa thu vừa rồi tôi có nhìn thấy một lần.
Khốn kiếp, tại sao trong mơ tôi chỉ có thể thấy được bộ dạng tiều tụy này của em ấy vậy?
Con tim tôi như muốn quặn lại, đau lòng quá, xót xa quá.
Em ấy bỗng dưng lao đến chỗ tôi, tôi vẫn trơ mắt ra nhìn, dù sao cũng chỉ là mơ thôi. Nào ngờ, cả người lại ngã ra mặt đất lạnh lẽo. Hai mắt tôi mở to ngạc nhiên, bờ môi hơi run lên. Mặt đất thật lạnh lẽo, hơn nữa, hơi ấm trước ngực cũng không thể lẩn đi đâu được.
Không phải mơ.
Các dây nơ ron thần kinh của tôi như được hồi sinh, chúng cấp tốc trả lời lại nghi vấn trong đầu tôi bằng một hành động cực kỳ thiết thực, là vươn hai tay ra ôm chặt em ấy.
Thế giới của tôi … trở về rồi.
Cả người em ấy run lên, hơi thở ấm nóng hơn bình thường. Tôi lại đau lòng rồi xoa đầu em ấy.
“Trời lạnh thế này, sao em lại chạy ra đây?”.
Thanh âm vang lên không liền mạch, thậm chí còn có hơi đứt quãng giữa mấy tiếng khàn khàn nơi cổ họng. Tôi không nhận ra mình đã bị nhiễm lạnh, sơ sẩy quá, em ấy sẽ lo lắng mất.
“Anh bị ngu sao, bố đuổi anh về rồi, sao anh còn ở đây?”, em ấy mắng, giọng có hơi vỡ ra.
Tôi lo em ấy bị cảm lạnh nên vội ôm em ấy đứng dậy, hốc mắt em ấy càng lúc càng đỏ. Con tim tôi chịu đựng không nổi nhưng tôi biết, bây giờ mà cố gắng an ủi sáo rỗng thì kiểu gì cũng khiến em ấy tức giận thêm thôi. Tôi vòng tay lên xoa đầu em ấy dịu dàng nhất có thể rồi đáp bên tai:
“Ừ, anh ngu rồi, nhưng nếu anh bỏ em lại đây, anh sẽ càng ngu hơn”.
Đúng vậy, tôi rất ngu, nhưng nếu vì em ấy, tôi nguyện làm thằng ngu hết cả đời.
Em ấy lùi ra sau một bước, hai mắt vẫn còn đỏ nhưng ánh nhìn lại mê tình không thôi. Em ấy chủ động kéo tôi lại rồi hôn, tôi đã chờ đợi nụ hôn này lâu lắm rồi. Đầu lưỡi tôi tham lam cuốn lấy em ấy không ngừng, khoang miệng em ấy thật ấm áp nhưng xen lẫn vào đó là một vị đắng ngắt của bệnh tật, tôi lại càng đau lòng hơn.
Tôi nhanh chóng lấy lại quyền chủ động của mình rồi tiến sâu vào bên trong khoang miệng em ấy, cố gắng xóa đi những vết đắng đầy đau lòng này. Tôi nhận ra rằng, nửa đời sau của mình không thể nào thiếu em ấy được nữa rồi. Tôi phải tham lam, phải giữ lấy em ấy ở bên cạnh mình thôi.
Rất lâu sau đó, chúng tôi tách nụ hôn của mình ra, từng hơi thở ấm nóng phả vào mặt nhau với cường độ thật mạnh bạo. Em ấy đưa tay vuốt má tôi rồi nhẹ giọng nói:
“Em nghe bố nói anh đã quỳ xuống”.
À, phải rồi, vẫn còn chuyện come out mà. Không biết bố em ấy đã làm gì rồi, tôi vội vàng đáp lại:
“Ừ, nhưng không có chuyện gì to tát đâu, về phần em thì thế nào? Bị gia đình phát hiện rồi sao?”.
Vừa nói câu này, lòng tôi lại càng chập chùng không yên, trong khoảng thời gian vừa qua, tôi đã quyết định rồi, nếu em ấy thật sự không được gia đình chấp nhận, vậy tôi chỉ còn cách mang em ấy về nhà rồi nói thẳng cho bố mẹ mình biết. Nếu bố mẹ chấp nhận, tôi không còn gì vui hơn, hai người có thể giúp em ấy nói đỡ vài lời. Nhưng nếu bố mẹ cũng không nhận tôi nữa, tôi đành phải mang em ấy rời đi.
Come out vẫn luôn là trận đánh lâu dài, không thể mong ngày một ngày hai có kết quả tốt đẹp được. May mắn là chúng tôi đã đủ lớn, cũng đủ sức tạo ra một khoản tiền để nuôi sống bản thân nên sẽ không đến độ bơ vơ giữa dòng đời không biết làm gì.
“Đúng là bị bố phát hiện rồi nhưng anh yên tâm, bố không cấm cản chúng ta”, em ấy dụi đầu vào vai tôi rồi nói.
“Thật sao?”, tôi giật mình hỏi lại. Hai mắt chớp chớp khó tin, trong đầu cấp bách nhớ lại bộ dạng lạnh lùng nghiêm nghị của bố em ấy. Nói thật, dù đã nghe tận tai nhưng tôi vẫn cảm thấy khó liên tưởng đến bác ấy. Có điều, em ấy đã nói vậy, tự nhiên không phải giả.
“Là thật, em vẫn còn nguyên vẹn như thế này mà. Nhưng trong nhà chỉ có mỗi bố biết thôi, mẹ em có đoán được sơ sơ nhưng bà cần thêm thời gian để tiếp nhận, về phần anh trai, em sẽ tìm cách giải quyết, nên anh đừng lo nhé”, em ấy dụi đầu vào trán tôi rồi nhẹ giọng đáp.
À, thì ra chỉ có bố em ấy biết. Như vậy cũng không gọi là come out trọn vẹn nhưng cũng đi hơn nửa đường rồi. Mặt khác, giọng em ấy hay thật, mắt em ấy cũng đẹp nữa, bình thường nhìn nhau ở khoảng cách này, tôi vẫn luôn nhận ra những điểm mạnh của em ấy. Và hôm nay, chúng vẫn tỏa sáng như thường.
“Làm sao anh không lo được chứ, come out đâu phải chuyện nên làm một mình. Hứa với anh, lần kế khi nói với bác gái, hãy gọi anh đi cùng”, tôi nói.
Lần tới, tôi sẽ không để em ấy cô đơn chống chọi một mình như hôm nay.
“Được, lần này em sẽ không thất hứa với anh nữa. Đổi lại, bao giờ anh come out, bắt buộc phải gọi em đi cùng, nếu không, em sẽ giận anh hết đời đấy”, em ấy cười đáp, tôi nhịn không được mà tiến tới hôn lên cánh mũi của em ấy.
“Anh sợ come out một mình lắm, anh không thể dũng cảm như em, hãy ở bên cạnh anh lúc đó nhé?”.
Tình trạng của một người bị cho ra rìa thật sự không vui vẻ một chút nào, hôm nay tôi đã chịu đựng qua, tự nhiên không thể để em ấy chịu đựng cảm giác mà tôi đã chịu được. Tôi và em ấy, chúng tôi không nên rời xa nhau.
“Còn phải hỏi sao?”, em ấy cười mắng.
“Anh đặt chỗ trước thôi”, tôi cười đáp lại.
Em ấy vẫn cười tươi như cũ nhưng chẳng được bao lâu lại thở dài, tôi lo lắng hỏi han, sợ trong lòng em ấy vẫn còn uẩn khúc gì đó không nói ra được, kiểu như bố em ấy chấp nhận tính hướng của em ấy nhưng lại … không chấp nhận tôi chẳng hạn. Dù sao trước đó tôi đã nhận phải ánh mắt ghét bỏ từ bác ấy rồi.
Nhưng xem ra tôi nghĩ hơi nhiều, thì ra em ấy tiếc nuối chuyện không được đón giao thừa với tôi. Cũng may tôi đã nhờ thằng Hoàng quay lại cảnh countdown nên liền lấy ra rồi cùng em ấy “countdown muộn”. Nhìn vào bộ dạng hào hứng đó của em ấy, trong lòng tôi hạnh phúc vô cùng. Nhân lúc em ấy không để ý, tôi lần mò vào trong túi áo mình rồi lấy ra một phong bao lì xì đã chuẩn bị từ trước. Đến khi màn hình đếm ngược trong video trở về không, em ấy quay sang nhìn tôi rồi cười nói:
“Minh à, chúc mừng năm mới”.
Tôi đưa phong bao lì xì cho em ấy rồi cười đáp lại:
“Chúc em một năm mới vui vẻ, an khang, thịnh vượng”.
“Cảm ơn anh nhé … Nhưng mà em chưa chuẩn bị gì cho anh hết”, em ấy nhìn phong bao lì xì rồi ngại ngùng nói.
Đáng yêu ghê, người yêu tôi đáng yêu chết mất!
“Không sao, anh đã nhận được rồi”, tôi mỉm cười nói, sau đó liền chồm người sang ôm em ấy lại rồi hôn thật sâu.
Em bình an đã là lời chúc năm mới tốt nhất dành cho anh rồi.
Anh yêu em, Duy à!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất