Chương 16
Gió lạnh tràn đến Hồng Kông. Sắc trời âm u, gió rét gào rít ngoài cửa sổ, nhưng bên trong biệt thự vẫn vô cùng ấm áp, ánh lửa trong lò sưởi hòa cùng dục hỏa của đàn ông, hơi nước trong không khí đọng lại trên tấm kính thủy tinh.
Đào Tử Kiệt nằm rạp trên thảm trải sàn, tư thế hèn mọn mà dâm mỹ, đầu lưỡi liếm dọc theo đùi của người đàn ông, vén áo choàng tắm lên ngạo vật hiên ngang dựng thẳng rơi vào tầm mắt. Diệp Sở Sinh ngửa đầu, miệng ngậm thuốc, nheo mắt hưởng thụ khoái cảm được người hầu hạ.
Cùng là đàn ông, nhưng Đào Tử Kiệt lại là người có kinh nghiệm đầy mình, chỉ cần cậu bằng lòng hầu hạ thì sẽ khiến cho người ta bị khiêu khích đến cực điểm. Đầu lưỡi dọc theo côn trụ mà liếm láp, tiếp theo ở trên đỉnh lượn một vòng, sau đó há mồm ngậm lấy, không vội vàng phun ra nuốt vào mà là vừa dùng ánh mắt câu dẫn đối phương vừa nhẹ nhàng mút vào.
“Thao!” Diệp lão đại nhịn không được liền bạo phát, dùng tay ấn đầu của cậu xuống thấp hơn.
Đào Tử Kiệt thuận theo, dùng hết khả năng đem cái đại gia hỏa kia nuốt vào, yết hầu bị đỉnh tới, hốc mắt ngập nước, cậu cố nén cảm giác buồn nôn hầu hạ hắn. Vì bị dính nước bọt nên cây cự vật kia trở nên ướt át phát sáng, Đào Tử Kiệt dùng tay nắm lấy, miệng di chuyển xuống phía dưới, dùng lưỡi liếm hai quả cầu sung mãn. (đoạn này tớ chả biết ed thế nào cho mượt cả =__=)
Diệp Sở Sinh khoan khoái đến mức các ngón chân cong lại, một tay hắn chống đỡ cơ thể, một tay luồn vào trong tóc cậu: “Hừ…Bảo bối, cậu quá tuyệt vời, thật là thoải mái, nhanh lên một chút dùng miệng cậu hấp thụ tôi…”
Đào Tử Kiệt gia tăng lực độ lên phân thân của hắn, cậu ngậm lấy đỉnh đầu mút vào, đầu lưỡi đôi khi quét sạch mắt ngựa. Diệp Sở Sinh hừ một tiếng, nhiệt độ trong cổ họng bùng nổ.
Diệp Sở Sinh chìm đắm trong cảm giác lâng lâng phiêu bồng, đưa tay đến trước mặt Đào Tử Kiệt. Đào Tử Kiệt nuốt tinh dịch xuống, bò lên, cúi người, nhu thuận nằm trên ngực hắn.
Một lúc lâu sau, Diệp Sở Sinh mới cất tiếng nói: “Bảo bối, hôm nay cậu rất ngoan.”
Đào Tử Kiệt vòng tay ôm hông hắn, để mặt dán trên ngực của hắn: “Sau này tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh, anh đừng để em trai tôi ở lại nơi này như vậy có được không?”
“Tại sao?”
Đào Tử Kiệt không trả lời thẳng, mà nói: “Nếu không thì để cho em ấy ở lại khách sạn đi, hoặc là dứt khoát bảo em ấy đừng trở về.”
Diệp Sở Sinh im lặng không nói, nắm lấy cằm của cậu, dùng môi mình phủ lên môi cậu, cạy mở khớp hàm, nhấm nháp hương vị chính mình vừa lưu lại trong miệng cậu. Đào Tử Kiệt không được tự nhiên mà đáp lại, cậu muốn tránh sự thăm dò bá đạo của hắn nhưng lưỡi lại bị quấn lấy. Diệp Sở Sinh trước sau như một vẫn dùng cường thế công thành chiếm đất, dùng sức hút hai cánh môi của cậu, đầu lưỡi triền miên quấn quýt, không để cho cậu có cơ hội phản kháng.
Nụ hôn kết thúc Đào Tử Kiệt thở cũng không ra hơi, chật vật mở mắt.
Diệp Sở Sinh lại ôm chặt lấy cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu nói: “Tôi sẽ đáp ứng cậu, không làm em trai của cậu bị tổn thương.”
Đào Tử Kiệt vẫn muốn tiếp tục cò kè mặc cả, Diệp Sở sinh đã đứng lên, vỗ nhẹ vào mặt của cậu: “Đã đến giờ cơm trưa, tôi đi nấu cơm cho cậu.”
Từ sau khi từ bệnh viện trở về, một ngày ba bữa, cứ đến đúng giờ Diệp Sở Sinh sẽ bắt cậu ăn cơm, tận tâm làm việc giống như một cái đồng hồ báo thức. Dù cho hắn có ra ngoài hay là ở công ty cũng sẽ gọi điện thoại kêu cơm, sau đó đốc thúc bắt cậu ăn hết.
Đào Tử Kiệt ngẩn người ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ không lý do đột nhiên nhớ tới ám hiệu Mạc Bắc lưu lại, thừa dịp Diệp Sở Sinh đang bận việc trong phòng bếp, đi lên tầng ba.
Phần lớn phòng ở trên tầng ba đều có thể mở ra, thậm chí cả thư phòng của Diệp Sở Sinh, riêng chỉ có căn phòng thứ sáu bên phải là luôn luôn khóa cửa. Lòng hiếu kỳ của Đào Tử Kiệt bị khiêu khích, không kìm nén nổi chờ mong xem bên trong cất dấu bí mật đen tối gì.
Nhưng cậu cũng biết rõ bây giờ chưa đến lúc vạch trần, nên khi Diệp Sở Sinh dọn cơm ra cậu đã ngoan ngoãn ngồi chờ trên bàn ăn.
Nếu nói Đào Tử Kiệt là một con sói thì em trai của cậu, Đào Tử An chính là một con sóc, một thiếu niên tử vô cùng thuận mắt, ôn lương mà vô hại, hoạt bát lại vui tươi, lúc cười sẽ lộ ra hai cái răng nanh vô cùng đáng yêu.
Đem ra để so sánh với hai người bọn họ thì Diệp Sở Sinh chính là một tên súc sinh không hơn không kém, là tổ hợp của rất nhiều loài động vật ăn thịt, rất khó để phân loại xem hắn thuộc loài nào bởi vì phần lớn vẻ ngoài của hắn đều là giả tạo.
Dù có như vậy nhưng Đào Tử Kiệt vẫn nhận ra sự tăm tối trong mắt tên súc sinh.
Trực giác của dã thú từ trước đến nay luôn chuẩn xác, cậu rất sợ chuyện cậu đang lo lắng đã xảy ra, Diệp Sở Sinh có hứng thú với Đào Tử An, hơn nữa hứng thú này không hề nhỏ. Nếu không, người đàn ông này tuyệt đối sẽ không cười híp mắt giúp em trai của cậu châm trà.
“Ăn chậm một chút, ở đây không ai giành ăn với cậu đâu.” Diệp Sở sinh nói.
“A, vâng!” Đào Tử An vội vàng nuốt xuống một miệng đầy thức ăn, vươn đũa ra gắp điểm tâm mang theo hưng phấn nói: “Các anh biết không, em thực sự rất nhớ chả xiên Hồng Kông, còn có xương sườn và cánh gà nóng hổi, còn có còn có, bánh cuốn và bánh rán, quả thực là những mỹ vị thượng hạng nhất trên đời!”
Đào Tử Kiệt và em trai gặp nhau thì vô cùng vui sướng, lo lắng cũng giảm bớt đi phần nào, cậu nâng chung trà lên, lặng lẽ quan sát Diệp Sở Sinh, giống như muốn điều tra ý đồ của đối phương.
“Anh hai, gần đây anh bận bịu lắm sao? Hai ba tháng mới gọi điện cho em một lần, ngay cả bưu kiện cũng không gửi lấy một cái.”
Đào Tử Kiệt chuyển chủ đề: “Em còn dám quản việc của lão tử sao, ở bên Mỹ cuộc sống thế nào?”
“Hứ! Anh hai không thành thật gì cả!” Đào Tử An khoa trương kêu la, nháy mắt hỏi: “Có phải anh có bạn gái mới rồi không? Cô ấy làm nghề gì? Xinh đẹp lắm sao? Có thể làm được món cay Tứ Xuyên cho anh hai ăn không?”
Đào Tử Kiệt cho em trai mình một cái liếc mắt xem thường, còn Diệp Sở Sinh hơi nhíu mày.
Trong lúc ăn cơm, Đào Tử Kiệt giải thích cho em trai hiểu bản thân mình trước mắt đang đảm nhiệm chức vụ trợ lý, đồng thời ở lại nhà của cố chủ. Diệp cố chủ là người hiếu khách biết tin Đào Tử An sắp trở về liền lập tức mời cậu về nhà ở, Đào Tử An thấy anh trai không phản đối, vì thế liền đồng ý.
Đào Tử An nhìn thấy đồ đạc thiết yếu trong phòng khách đều có cả, tinh xảo mà không xa hoa thì hai mắt sáng lên, ghé vào sát tai anh trai cậu nói: ”Vật phẩm ở trong nhà Diệp Sở Sinh đều là hàng thượng hạng, anh hai được ở đây thật là hạnh phúc!”
Đào Tử Kiệt gõ nhẹ lên đầu em trai mình: “Vành mắt đã thâm đen lại rồi còn ở đây tám chuyện bát quái, mau tắm rửa rồi đi ngủ đi!”
Đào Tử An vỗ vỗ miệng mình, giả bộ đáng thương giống như con nít.
Đào Tử Kiệt xoa đầu em trai, vừa bực mình vừa buồn cười, cậu đối với đứa em này luôn lực bất tòng tâm.
“Anh hai bên trên kia là thứ gì thế?” Thừa lúc cậu ngẩng đầu lên nhìn, Đào Tử An lập tức nhào tới ôm chặt cổ của cậu, hai chân đu lên kẹp chặt đùi cậu, nhu nhu cái mũi nói: “Anh hai, em rất nhớ anh…”
Đào Tử Kiệt ngẩn người, ôm lấy đứa nhóc giống như con gấu con đang đu bám trên người mình.
Một mình cậu trở lại gian phòng trống rỗng, tâm tình có điểm phức tạp, ôm mặt ngồi xuống giường. Bao nhiêu năm trôi qua, rất nhiều thứ đã thay đổi, riêng chỉ có Đào Tử An vẫn là một đứa trẻ vui vẻ khi gặp mặt thì lập tức nhào đến bên người cậu làm nũng, thật tốt.
Đêm dần khuya, biệt thự yên ắng chìm trong bóng đêm.
Diệp Sở Sinh bỏ văn kiện xuống, ánh mắt chuyển qua màn hình theo dõi, khẽ mỉm cười.
Hai anh em bọn họ thật khác nhau, có thể nhận ra điều đó từ tư thế ngủ của họ. Đào Tử An ngủ ôm lấy đầu gối, co mình lại, dùng chăn quấn quanh người giống như một cái nem rán, là dáng ngủ của người thiếu cảm giác an toàn. Đào Tử Kiệt thì tùy tiện nằm ngửa lên, tư thế lúc ngủ giống với tư thế lúc đánh nhau đều rất lộn xộn, cậu thường xuyên đạp chăn gối xuống dưới giường, tướng ngủ và bản thân cậu ngang ngạnh y hệt nhau.
Người đàn ông châm điếu thuốc lên, nhìn lam quang trên màn hình đến xuất thần.
Buổi chiều chủ nhật, hai giờ ba mươi lăm phút, trên tầng cao nhất nóc tòa nhà Đại Hạ, Hồng Kông.
Đào Tử Kiệt không cử động, ánh mắt chăm chú nhìn vào ống ngắm, gió lạnh thổi qua khiến cơ thể cậu có chút cứng ngắc tê dại, vì thế thỉnh thoảng cậu lại bỏ ngón trỏ móc ở trên cò súng xuống.
Cậu phải giết một người, mục tiêu đang ở trong tòa nhà phía đối diện, chỉ có một cơ hội duy nhất, là lúc đối phương đi qua cửa sổ trong hai giây ngắn ngủi, hơn nữa thời tiết hôm nay cũng thuận lợi cho việc hạ thủ, may ra sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Đây là một khảo nghiệm về tính nhẫn nại và định tính nhiệm vụ, cũng là điều kiện mà một tay súng bắn tỉa cần có, trong quá trình chờ đợi, Đào Tử Kiệt phải khống chế được hơi thở, tập trung tinh thần, đem lực chú ý dồn vào nhiệm vụ, bất kỳ lo lắng vớ vẩn nào cũng đều có thể ảnh hưởng đến sự thành bại của hành động.
Cậu không am hiểu cũng không thích loại phương thức ôm cây đợi thỏ này, nhưng nhất định phải thích ứng, vì nếu chuyện đơn giản như vậy mà cũng không làm được thì tuyệt đối không bao giờ thể có thể có cơ hội vặn ngã Diệp súc sinh.
Lưu Huỳnh từng nói với cậu, kỹ thuật bắn súng của Diệp Sở Sinh hơn hẳn cô một bậc, hơn nữa hắn có nghị lực và sự bình tĩnh kinh người.
Mục tiêu lần này có thể nhận dạng rất dễ dàng bởi vì quốc tịch của hắn, làn da rám nắng, tóc xoăn màu đen. Đào Tử Kiệt ngừng thở, nhẹ nhàng bóp cò súng, viên đạn mắt thường nhìn không thấy lướt đi trong gió, bịch một tiếng, máu bắn tung tóe.
Dưới sự cố gắng của cậu và Lưu Huỳnh ba ngày ám sát liên tục cuối cùng cũng kết thúc.
Đào Tử An đang ngồi xem phim hoạt hình ở trên ghế sofa ôm bụng cười lăn lộn đến vui vẻ, nhìn thấy anh trai trở về liền đứng lên dùng giọng điệu không biết học lỏm ở đâu nói: “Ô kìa, người kia là ai vậy ta?”
Đào Tử Kiệt bị chọc cười, đi tới dúi đầu em trai mình một cái: “Lão tử là tổ tông của nhà ngươi, còn không mau quỳ xuống cúi lạy.”
Đào Tử An che ót: “Anh hai lại ăn hiếp người ta.”
Diệp Sở Sinh mới vừa trở lại biệt thự, thay giày đi vào phòng khách, hỏi: “Có chuyện gì mà cười vui vẻ vậy?”
“Sinh ca!” Hai mắt Đào Tử An sáng lên, chạy tới níu bả vai Diệp Sở Sinh nói: “Anh trai em cuối cùng cũng về rồi, anh cho em mượn anh ấy nửa ngày được không? Em muốn cùng anh ấy đi xem triển lãm anime.”
Sinh ca? Nghe thấy cách xưng hô của em trai mình, tâm tình Đào Tử Kiệt lập tức trầm xuống.
Đào Tử An tuy rằng hoạt bát hồn nhiên, nhưng cũng không phải loại người không có chừng mực, trong thời gian mình ở đây, Diệp Sở Sinh đối xử với mình rất tốt, quan hệ của hai người cũng đột nhiên tốt hẳn lên.
Diệp Sở Sinh cười cười: “Được thôi, nhưng cần phải làm xong chính sự trước đã. A Kiệt, đi cùng tôi đến thư phòng.”
Trong thư phòng, cửa gỗ đóng chặt tạo nên một bức màn. Diệp Sở Sinh bắt chéo chân ngồi trên ghế làm việc, bỏ xuống bộ mặt tươi cười, đem so với khí chất nhã nhặn nho nhã vừa rồi đúng là khác xa nhau, khuôn mặt lạnh lùng ánh mắt thâm trầm.
Đào Tử Kiệt vẫn tỉnh bơ nhìn hắn, nhưng trong lòng đang thầm ngẫm nghĩ.
Nói người đàn ông này giả nhân giả nghĩa, chẳng thà dùng từ sắc bén để hình dung, hắn đứng trước mặt những người khác nhau sẽ lộ ra những biểu hiện khác nhau, tiếp đó sẽ dùng những thủ đoạn khác nhau để đối phó.
Bàn giao xong công việc, Diệp Sở Sinh châm thuốc nói: “Được rồi cứ như vậy đi, ngày mai cậu có thể cùng Tiểu An đi xem triển lãm anime.”
Tiểu An! Đào Tử Kiệt trán nổi gân xanh, ở trạng thái tinh thần mỏi mệt cực độ, mất đi bình tĩnh.
Cậu xông lên phía trước, kéo cổ áo Diệp Sở Sinh: “Diệp súc sinh! Anh tránh xa em trai tôi ra!”
Diệp Sở Sinh híp mắt, trở tay vặn chặt cánh tay cậu, nhấc chân, xương đùi nện vào lưng cậu, đem người đặt trên bàn làm việc: “Hử? Cậu mới vừa nói cái gì?”
“Mẹ nó! Biến thái! Súc sinh đáng chết! Anh đừng giả ngu trước mặt lão tử, tránh xa em trai tôi ra, nếu anh dám xuống tay với em ấy, lão tử sẽ giết chết cả nhà anh!”
Diệp Sở Sinh cong khóe miệng, từ phía sau nói với cậu: “Bảo bối, cậu rõ ràng chỉ thích đàn ông đồng tính luyến ái, vì sao phải gạt Tiểu An chứ?”
Đào Tử Kiệt cả người chấn động, khí thế cũng yếu đi.
“Để tôi đoán thử xem nhé?” Diệp Sở Sinh cởi quần cậu, kéo quần lót chữ T xuống, hạ lưu xoa nắn hai cánh mông tròn trịa: “Cậu biết mình thích đàn ông từ lúc bao nhiêu tuổi? Mười sáu? Mười bảy? Hay thậm chí là sớm hơn? Có phải cậu đã nảy sinh dục vọng xấu xa với em trai mình không?”
Đào Tử Kiệt muốn làm bộ giống như không có việc gì, nhưng ngón tay run rẩy đã bán rẻ cậu.
“Uh. Xem ra tên biến thái vô sỉ không chỉ có một mình tôi.” Diệp Sở Sinh híp mắt, nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai của cậu nói bóng gió.
Đào Tử Kiệt nằm rạp trên thảm trải sàn, tư thế hèn mọn mà dâm mỹ, đầu lưỡi liếm dọc theo đùi của người đàn ông, vén áo choàng tắm lên ngạo vật hiên ngang dựng thẳng rơi vào tầm mắt. Diệp Sở Sinh ngửa đầu, miệng ngậm thuốc, nheo mắt hưởng thụ khoái cảm được người hầu hạ.
Cùng là đàn ông, nhưng Đào Tử Kiệt lại là người có kinh nghiệm đầy mình, chỉ cần cậu bằng lòng hầu hạ thì sẽ khiến cho người ta bị khiêu khích đến cực điểm. Đầu lưỡi dọc theo côn trụ mà liếm láp, tiếp theo ở trên đỉnh lượn một vòng, sau đó há mồm ngậm lấy, không vội vàng phun ra nuốt vào mà là vừa dùng ánh mắt câu dẫn đối phương vừa nhẹ nhàng mút vào.
“Thao!” Diệp lão đại nhịn không được liền bạo phát, dùng tay ấn đầu của cậu xuống thấp hơn.
Đào Tử Kiệt thuận theo, dùng hết khả năng đem cái đại gia hỏa kia nuốt vào, yết hầu bị đỉnh tới, hốc mắt ngập nước, cậu cố nén cảm giác buồn nôn hầu hạ hắn. Vì bị dính nước bọt nên cây cự vật kia trở nên ướt át phát sáng, Đào Tử Kiệt dùng tay nắm lấy, miệng di chuyển xuống phía dưới, dùng lưỡi liếm hai quả cầu sung mãn. (đoạn này tớ chả biết ed thế nào cho mượt cả =__=)
Diệp Sở Sinh khoan khoái đến mức các ngón chân cong lại, một tay hắn chống đỡ cơ thể, một tay luồn vào trong tóc cậu: “Hừ…Bảo bối, cậu quá tuyệt vời, thật là thoải mái, nhanh lên một chút dùng miệng cậu hấp thụ tôi…”
Đào Tử Kiệt gia tăng lực độ lên phân thân của hắn, cậu ngậm lấy đỉnh đầu mút vào, đầu lưỡi đôi khi quét sạch mắt ngựa. Diệp Sở Sinh hừ một tiếng, nhiệt độ trong cổ họng bùng nổ.
Diệp Sở Sinh chìm đắm trong cảm giác lâng lâng phiêu bồng, đưa tay đến trước mặt Đào Tử Kiệt. Đào Tử Kiệt nuốt tinh dịch xuống, bò lên, cúi người, nhu thuận nằm trên ngực hắn.
Một lúc lâu sau, Diệp Sở Sinh mới cất tiếng nói: “Bảo bối, hôm nay cậu rất ngoan.”
Đào Tử Kiệt vòng tay ôm hông hắn, để mặt dán trên ngực của hắn: “Sau này tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh, anh đừng để em trai tôi ở lại nơi này như vậy có được không?”
“Tại sao?”
Đào Tử Kiệt không trả lời thẳng, mà nói: “Nếu không thì để cho em ấy ở lại khách sạn đi, hoặc là dứt khoát bảo em ấy đừng trở về.”
Diệp Sở Sinh im lặng không nói, nắm lấy cằm của cậu, dùng môi mình phủ lên môi cậu, cạy mở khớp hàm, nhấm nháp hương vị chính mình vừa lưu lại trong miệng cậu. Đào Tử Kiệt không được tự nhiên mà đáp lại, cậu muốn tránh sự thăm dò bá đạo của hắn nhưng lưỡi lại bị quấn lấy. Diệp Sở Sinh trước sau như một vẫn dùng cường thế công thành chiếm đất, dùng sức hút hai cánh môi của cậu, đầu lưỡi triền miên quấn quýt, không để cho cậu có cơ hội phản kháng.
Nụ hôn kết thúc Đào Tử Kiệt thở cũng không ra hơi, chật vật mở mắt.
Diệp Sở Sinh lại ôm chặt lấy cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu nói: “Tôi sẽ đáp ứng cậu, không làm em trai của cậu bị tổn thương.”
Đào Tử Kiệt vẫn muốn tiếp tục cò kè mặc cả, Diệp Sở sinh đã đứng lên, vỗ nhẹ vào mặt của cậu: “Đã đến giờ cơm trưa, tôi đi nấu cơm cho cậu.”
Từ sau khi từ bệnh viện trở về, một ngày ba bữa, cứ đến đúng giờ Diệp Sở Sinh sẽ bắt cậu ăn cơm, tận tâm làm việc giống như một cái đồng hồ báo thức. Dù cho hắn có ra ngoài hay là ở công ty cũng sẽ gọi điện thoại kêu cơm, sau đó đốc thúc bắt cậu ăn hết.
Đào Tử Kiệt ngẩn người ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ không lý do đột nhiên nhớ tới ám hiệu Mạc Bắc lưu lại, thừa dịp Diệp Sở Sinh đang bận việc trong phòng bếp, đi lên tầng ba.
Phần lớn phòng ở trên tầng ba đều có thể mở ra, thậm chí cả thư phòng của Diệp Sở Sinh, riêng chỉ có căn phòng thứ sáu bên phải là luôn luôn khóa cửa. Lòng hiếu kỳ của Đào Tử Kiệt bị khiêu khích, không kìm nén nổi chờ mong xem bên trong cất dấu bí mật đen tối gì.
Nhưng cậu cũng biết rõ bây giờ chưa đến lúc vạch trần, nên khi Diệp Sở Sinh dọn cơm ra cậu đã ngoan ngoãn ngồi chờ trên bàn ăn.
Nếu nói Đào Tử Kiệt là một con sói thì em trai của cậu, Đào Tử An chính là một con sóc, một thiếu niên tử vô cùng thuận mắt, ôn lương mà vô hại, hoạt bát lại vui tươi, lúc cười sẽ lộ ra hai cái răng nanh vô cùng đáng yêu.
Đem ra để so sánh với hai người bọn họ thì Diệp Sở Sinh chính là một tên súc sinh không hơn không kém, là tổ hợp của rất nhiều loài động vật ăn thịt, rất khó để phân loại xem hắn thuộc loài nào bởi vì phần lớn vẻ ngoài của hắn đều là giả tạo.
Dù có như vậy nhưng Đào Tử Kiệt vẫn nhận ra sự tăm tối trong mắt tên súc sinh.
Trực giác của dã thú từ trước đến nay luôn chuẩn xác, cậu rất sợ chuyện cậu đang lo lắng đã xảy ra, Diệp Sở Sinh có hứng thú với Đào Tử An, hơn nữa hứng thú này không hề nhỏ. Nếu không, người đàn ông này tuyệt đối sẽ không cười híp mắt giúp em trai của cậu châm trà.
“Ăn chậm một chút, ở đây không ai giành ăn với cậu đâu.” Diệp Sở sinh nói.
“A, vâng!” Đào Tử An vội vàng nuốt xuống một miệng đầy thức ăn, vươn đũa ra gắp điểm tâm mang theo hưng phấn nói: “Các anh biết không, em thực sự rất nhớ chả xiên Hồng Kông, còn có xương sườn và cánh gà nóng hổi, còn có còn có, bánh cuốn và bánh rán, quả thực là những mỹ vị thượng hạng nhất trên đời!”
Đào Tử Kiệt và em trai gặp nhau thì vô cùng vui sướng, lo lắng cũng giảm bớt đi phần nào, cậu nâng chung trà lên, lặng lẽ quan sát Diệp Sở Sinh, giống như muốn điều tra ý đồ của đối phương.
“Anh hai, gần đây anh bận bịu lắm sao? Hai ba tháng mới gọi điện cho em một lần, ngay cả bưu kiện cũng không gửi lấy một cái.”
Đào Tử Kiệt chuyển chủ đề: “Em còn dám quản việc của lão tử sao, ở bên Mỹ cuộc sống thế nào?”
“Hứ! Anh hai không thành thật gì cả!” Đào Tử An khoa trương kêu la, nháy mắt hỏi: “Có phải anh có bạn gái mới rồi không? Cô ấy làm nghề gì? Xinh đẹp lắm sao? Có thể làm được món cay Tứ Xuyên cho anh hai ăn không?”
Đào Tử Kiệt cho em trai mình một cái liếc mắt xem thường, còn Diệp Sở Sinh hơi nhíu mày.
Trong lúc ăn cơm, Đào Tử Kiệt giải thích cho em trai hiểu bản thân mình trước mắt đang đảm nhiệm chức vụ trợ lý, đồng thời ở lại nhà của cố chủ. Diệp cố chủ là người hiếu khách biết tin Đào Tử An sắp trở về liền lập tức mời cậu về nhà ở, Đào Tử An thấy anh trai không phản đối, vì thế liền đồng ý.
Đào Tử An nhìn thấy đồ đạc thiết yếu trong phòng khách đều có cả, tinh xảo mà không xa hoa thì hai mắt sáng lên, ghé vào sát tai anh trai cậu nói: ”Vật phẩm ở trong nhà Diệp Sở Sinh đều là hàng thượng hạng, anh hai được ở đây thật là hạnh phúc!”
Đào Tử Kiệt gõ nhẹ lên đầu em trai mình: “Vành mắt đã thâm đen lại rồi còn ở đây tám chuyện bát quái, mau tắm rửa rồi đi ngủ đi!”
Đào Tử An vỗ vỗ miệng mình, giả bộ đáng thương giống như con nít.
Đào Tử Kiệt xoa đầu em trai, vừa bực mình vừa buồn cười, cậu đối với đứa em này luôn lực bất tòng tâm.
“Anh hai bên trên kia là thứ gì thế?” Thừa lúc cậu ngẩng đầu lên nhìn, Đào Tử An lập tức nhào tới ôm chặt cổ của cậu, hai chân đu lên kẹp chặt đùi cậu, nhu nhu cái mũi nói: “Anh hai, em rất nhớ anh…”
Đào Tử Kiệt ngẩn người, ôm lấy đứa nhóc giống như con gấu con đang đu bám trên người mình.
Một mình cậu trở lại gian phòng trống rỗng, tâm tình có điểm phức tạp, ôm mặt ngồi xuống giường. Bao nhiêu năm trôi qua, rất nhiều thứ đã thay đổi, riêng chỉ có Đào Tử An vẫn là một đứa trẻ vui vẻ khi gặp mặt thì lập tức nhào đến bên người cậu làm nũng, thật tốt.
Đêm dần khuya, biệt thự yên ắng chìm trong bóng đêm.
Diệp Sở Sinh bỏ văn kiện xuống, ánh mắt chuyển qua màn hình theo dõi, khẽ mỉm cười.
Hai anh em bọn họ thật khác nhau, có thể nhận ra điều đó từ tư thế ngủ của họ. Đào Tử An ngủ ôm lấy đầu gối, co mình lại, dùng chăn quấn quanh người giống như một cái nem rán, là dáng ngủ của người thiếu cảm giác an toàn. Đào Tử Kiệt thì tùy tiện nằm ngửa lên, tư thế lúc ngủ giống với tư thế lúc đánh nhau đều rất lộn xộn, cậu thường xuyên đạp chăn gối xuống dưới giường, tướng ngủ và bản thân cậu ngang ngạnh y hệt nhau.
Người đàn ông châm điếu thuốc lên, nhìn lam quang trên màn hình đến xuất thần.
Buổi chiều chủ nhật, hai giờ ba mươi lăm phút, trên tầng cao nhất nóc tòa nhà Đại Hạ, Hồng Kông.
Đào Tử Kiệt không cử động, ánh mắt chăm chú nhìn vào ống ngắm, gió lạnh thổi qua khiến cơ thể cậu có chút cứng ngắc tê dại, vì thế thỉnh thoảng cậu lại bỏ ngón trỏ móc ở trên cò súng xuống.
Cậu phải giết một người, mục tiêu đang ở trong tòa nhà phía đối diện, chỉ có một cơ hội duy nhất, là lúc đối phương đi qua cửa sổ trong hai giây ngắn ngủi, hơn nữa thời tiết hôm nay cũng thuận lợi cho việc hạ thủ, may ra sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Đây là một khảo nghiệm về tính nhẫn nại và định tính nhiệm vụ, cũng là điều kiện mà một tay súng bắn tỉa cần có, trong quá trình chờ đợi, Đào Tử Kiệt phải khống chế được hơi thở, tập trung tinh thần, đem lực chú ý dồn vào nhiệm vụ, bất kỳ lo lắng vớ vẩn nào cũng đều có thể ảnh hưởng đến sự thành bại của hành động.
Cậu không am hiểu cũng không thích loại phương thức ôm cây đợi thỏ này, nhưng nhất định phải thích ứng, vì nếu chuyện đơn giản như vậy mà cũng không làm được thì tuyệt đối không bao giờ thể có thể có cơ hội vặn ngã Diệp súc sinh.
Lưu Huỳnh từng nói với cậu, kỹ thuật bắn súng của Diệp Sở Sinh hơn hẳn cô một bậc, hơn nữa hắn có nghị lực và sự bình tĩnh kinh người.
Mục tiêu lần này có thể nhận dạng rất dễ dàng bởi vì quốc tịch của hắn, làn da rám nắng, tóc xoăn màu đen. Đào Tử Kiệt ngừng thở, nhẹ nhàng bóp cò súng, viên đạn mắt thường nhìn không thấy lướt đi trong gió, bịch một tiếng, máu bắn tung tóe.
Dưới sự cố gắng của cậu và Lưu Huỳnh ba ngày ám sát liên tục cuối cùng cũng kết thúc.
Đào Tử An đang ngồi xem phim hoạt hình ở trên ghế sofa ôm bụng cười lăn lộn đến vui vẻ, nhìn thấy anh trai trở về liền đứng lên dùng giọng điệu không biết học lỏm ở đâu nói: “Ô kìa, người kia là ai vậy ta?”
Đào Tử Kiệt bị chọc cười, đi tới dúi đầu em trai mình một cái: “Lão tử là tổ tông của nhà ngươi, còn không mau quỳ xuống cúi lạy.”
Đào Tử An che ót: “Anh hai lại ăn hiếp người ta.”
Diệp Sở Sinh mới vừa trở lại biệt thự, thay giày đi vào phòng khách, hỏi: “Có chuyện gì mà cười vui vẻ vậy?”
“Sinh ca!” Hai mắt Đào Tử An sáng lên, chạy tới níu bả vai Diệp Sở Sinh nói: “Anh trai em cuối cùng cũng về rồi, anh cho em mượn anh ấy nửa ngày được không? Em muốn cùng anh ấy đi xem triển lãm anime.”
Sinh ca? Nghe thấy cách xưng hô của em trai mình, tâm tình Đào Tử Kiệt lập tức trầm xuống.
Đào Tử An tuy rằng hoạt bát hồn nhiên, nhưng cũng không phải loại người không có chừng mực, trong thời gian mình ở đây, Diệp Sở Sinh đối xử với mình rất tốt, quan hệ của hai người cũng đột nhiên tốt hẳn lên.
Diệp Sở Sinh cười cười: “Được thôi, nhưng cần phải làm xong chính sự trước đã. A Kiệt, đi cùng tôi đến thư phòng.”
Trong thư phòng, cửa gỗ đóng chặt tạo nên một bức màn. Diệp Sở Sinh bắt chéo chân ngồi trên ghế làm việc, bỏ xuống bộ mặt tươi cười, đem so với khí chất nhã nhặn nho nhã vừa rồi đúng là khác xa nhau, khuôn mặt lạnh lùng ánh mắt thâm trầm.
Đào Tử Kiệt vẫn tỉnh bơ nhìn hắn, nhưng trong lòng đang thầm ngẫm nghĩ.
Nói người đàn ông này giả nhân giả nghĩa, chẳng thà dùng từ sắc bén để hình dung, hắn đứng trước mặt những người khác nhau sẽ lộ ra những biểu hiện khác nhau, tiếp đó sẽ dùng những thủ đoạn khác nhau để đối phó.
Bàn giao xong công việc, Diệp Sở Sinh châm thuốc nói: “Được rồi cứ như vậy đi, ngày mai cậu có thể cùng Tiểu An đi xem triển lãm anime.”
Tiểu An! Đào Tử Kiệt trán nổi gân xanh, ở trạng thái tinh thần mỏi mệt cực độ, mất đi bình tĩnh.
Cậu xông lên phía trước, kéo cổ áo Diệp Sở Sinh: “Diệp súc sinh! Anh tránh xa em trai tôi ra!”
Diệp Sở Sinh híp mắt, trở tay vặn chặt cánh tay cậu, nhấc chân, xương đùi nện vào lưng cậu, đem người đặt trên bàn làm việc: “Hử? Cậu mới vừa nói cái gì?”
“Mẹ nó! Biến thái! Súc sinh đáng chết! Anh đừng giả ngu trước mặt lão tử, tránh xa em trai tôi ra, nếu anh dám xuống tay với em ấy, lão tử sẽ giết chết cả nhà anh!”
Diệp Sở Sinh cong khóe miệng, từ phía sau nói với cậu: “Bảo bối, cậu rõ ràng chỉ thích đàn ông đồng tính luyến ái, vì sao phải gạt Tiểu An chứ?”
Đào Tử Kiệt cả người chấn động, khí thế cũng yếu đi.
“Để tôi đoán thử xem nhé?” Diệp Sở Sinh cởi quần cậu, kéo quần lót chữ T xuống, hạ lưu xoa nắn hai cánh mông tròn trịa: “Cậu biết mình thích đàn ông từ lúc bao nhiêu tuổi? Mười sáu? Mười bảy? Hay thậm chí là sớm hơn? Có phải cậu đã nảy sinh dục vọng xấu xa với em trai mình không?”
Đào Tử Kiệt muốn làm bộ giống như không có việc gì, nhưng ngón tay run rẩy đã bán rẻ cậu.
“Uh. Xem ra tên biến thái vô sỉ không chỉ có một mình tôi.” Diệp Sở Sinh híp mắt, nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai của cậu nói bóng gió.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất