Chương 25
Bầu trời xanh ngắt, tầng mây mỏng, ánh mặt trời rực rỡ.
Nhưng những điều này Đào Tử Kiệt không thể nhìn thấy, cậu trần truồng ngã xuống cỏ, nằm thành hình chữ đại thở hổn hển.
Diệp Sở Sinh dùng mũi chân đá cậu, ôm con chó nhỏ trong tay cười nhạo: “Thật vô dụng, mới chạy được tám vòng đã gục, tôi còn đánh cược với Mạc Bắc cậu có thể chạy hơn mười vòng nữa chứ.”
Đào Tử Kiệt chống người ngồi dậy, nhe răng về phía hắn. Có giỏi thì anh chạy mười vòng quanh Tây Tạng cho lão tử xem đi! Ngại Hồng Kông nhiều đất quá phải không? Khi không sao lại xây thêm một cái quảng trường lớn như vậy ở trong sân làm cái mẹ gì! Toàn bộ người trong Diệp gia nhà anh an táng ở đây cũng vẫn còn thừa chỗ!
Diệp Sở Sinh híp mắt, hơi hơi buông lỏng dây thừng trong tay: “Bảo bối, oán thầm là hành vi không tốt.”
Con chó nhỏ mới vừa đầy tuổi “Gâu gâu” hai tiếng, nhào tới nửa thân dưới của Đào Tử Kiệt, mục tiêu là cây xúc xích nhìn rất hấp dẫn kia.
“Mẹ nó!” Đào Tử Kiệt nhảy dựng lên lùi ra thật xa, hai tay che chở hạ thân, miệng mắng: “Tên biến thái chết tiệt! Lão tử sẽ thao chết hết đàn ông trong nhà anh!”
“Nhìn cậu vẫn còn rất nhiều tinh lực nha, tiếp tục nào.” Diệp Sở Sinh dứt lời buông lỏng hoàn toàn dây xích.
Kết quả là, Đào Tử Kiệt chỉ có thể liều mạng chạy, chó nhỏ miệng đầy nước miếng liều mạng đuổi theo, cây xúc xích treo trên người liều mạng lắc.
“Diệp súc sinh! Lão tử nguyền rủa sẽ có ngày anh, ba của anh, anh trai của anh, em trai anh, cả nhà anh chết không nhắm mắt! Á! Chó chết! Nếu còn tiếp tục đuổi theo lão tử thì cả mày cũng có ngày…”
Kết quả Đào Tử Kiệt lại tiếp tục bị bắt trần truồng chạy, chạy đến khi mệt lả, tới ngày hôm sau chân vẫn mềm nhũn.
Có thể cậu là trời sinh số khổ, Diệp Sở Sinh cuối cùng cũng bình phục trở lại công ty làm việc, cậu liền bị phái đến một nơi hoang sơn dã lĩnh chơi bịt mắt bắt dê, tất cả đều bởi vì đã điều tra được tên ám sát Diệp Sở Sinh đang lẩn trốn ở nơi biên cảnh hoang dã này, Diệp Sở Sinh ra lệnh phải mang người còn sống trở về.
Nguồn gốc của việc ám sát Diệp Sở Sinh nói ra cũng thật buồn cười, lúc trước Diệp Sở Sinh đi đàm phán với các nguyên lão thì giết chết ông nội của người ta, đến khi Đào Tử Kiệt đi đàm phán với người ta lại vứt cha của người ta xuống biển, bây giờ đến phiên cháu trai thuê sát thủ đến đòi nợ.
“Kiệt ca, uống nước đi.” Hổ Tử ân cần đưa nước khoáng đến.
Thời tiết bắt đầu chuyển nóng, đi đường núi lại rất tiêu hao thể lực, giằng co nửa ngày, người nào người nấy cũng mồ hôi đầm đìa.
Đào Tử Kiệt nhớ tới tập tính biến thái của người nào đó, lắc lắc đầu, nói với mọi người: “Chúng ta ở lại đây nghỉ ngơi, đợi hồi phục thể lực có thể bắt người rồi đi tiếp, chúng ta cũng đã lục soát khắp cả đỉnh núi, chắc tên kia đang lẩn trốn phía sau núi.”
Đi theo cậu đến đây tất cả gồm có bảy người, trừ Hổ Tử là người được cậu chỉ định ra, còn lại đều là người do Diệp Sở Sinh sai khiến. Nghỉ ngơi chừng nửa giờ, bọn họ bắt đầu xuống núi, trong lúc đi qua dòng suối róc rách, Đào Tử Kiệt ngồi xổm xuống vỗ nước rửa mặt, tiện thể uống chút nước cho đỡ khát. Vừa vặn cách dòng suối không xa có một cây quýt dại, Đào Tử Kiệt hái mấy quả quýt chín xuống vứt cho những người khác, còn mình thì tùy tiện lột vỏ một quả quýt cắn một miếng, tuy rằng rất chua, nhưng vẫn cố gắng nuốt xuống.
Phía sau núi vô cùng hoang vắng, chỉ có hai cái lô-cốt từ thời thế chiến thứ hai, Hổ Tử lia mắt nhìn rất nhanh đã phát hiện ra mục tiêu.
“Kiệt ca, nhìn kìa! Bên kia có một tên mặc quần áo trắng!” Hổ Tử hô to.
Đào Tử Kiệt nhìn theo hướng tay của hắn chỉ, đúng là có bóng người lẫn ở trong bụi cỏ, nói: “Hai người một nhóm, tách ra đuổi theo!”
Tên mặc đồ trắng đó thần kinh vận động dường như không được tốt, chân nam đá chân chiêu, chỉ một lúc đã bị bắt được, hai tay bị trói sau lưng giải đến trước mặt Đào Tử Kiệt.
“Các người đều là những kẻ cặn bã! Tất cả đều sẽ không được chết tử tế!”
“Câm miệng!” Hổ Tử đá một cước làm người nọ ngã lăn trên mặt đất: “Chú mày chạy đến nơi khỉ ho cò gáy này để tìm đường chết hả? Làm ông nội đây mệt chết!”
Đào Tử Kiệt tiến lên kéo tóc người nọ, thật muốn nhìn xem người có gan chống lại Diệp Sở Sinh có bộ dạng như thế nào, nhưng vừa nhìn một cái, cả người liền ngây ngẩn, không tự chủ được nói: “Chu Minh?”
Hiển nhiên đối phương cũng sửng sốt, mở to mắt khó tin nhìn cậu.
Đào Tử Kiệt ngồi trên hòn đá, hung hăng phỉ nhổ, mẹ nó! Đây có phải là báo ứng không? Không lâu trước cậu mới vừa lừa Diệp Sở Sinh là gặp bạn học thời trung học, kết quả bây giờ gặp thật, lại ở trong tình huống thế này.
Ấn tượng của cậu đối với Chu Minh còn rất sâu sắc, học sinh ưu tú, lớp trưởng đại nhân, bảo bối ngoan ngoãn, thông minh, nhanh nhẹ trong mắt thầy cô giáo, trời sinh ra hắn và cậu đúng là oan gia. Năm đó hai người một ngoài sáng và một trong tối không ít lần gây phiền toái để ngáng chân đối phương, cậu cười nhạo Chu Minh là bạch trảm kê*, Chu Minh mắng cậu là đồ lưu manh, hai người khinh bỉ lẫn nhau cho đến tốt nghiệp.
(*bạch trảm kê (白斩鸡): gà luộc thái lát, là một đặc sản phổ biến có nguồn gốc từ Quảng Đông, Trung Quốc, hình dáng bắt mắt, thịt da trắng vàng, hương vị thơm ngon.)
“Hừ, bạch trảm kê, đọc sách nhiều quá nên đầu óc u mê rồi sao? Diệp Sở Sinh là loại người có thể tùy tiện động vào sao? Cũng không thèm nghĩ xem khả năng của mình đến đâu, rơi vào kết cục này cũng đáng đời!”
Chu Minh cử động bả vai, lau đi bụi bẩn dính trên khuôn mặt ưu tú: “Đồ lưu manh! Từ trước tôi đã biết cậu không phải người tốt!”
Sau phần mở màn đầy khói lửa, đột nhiên hai người lại không nói gì.
Đào Tử Kiệt tâm tình phức tạp, tuy rằng năm đó hai người sống chết không đội trời chung, nhưng nói toạc ra cũng chả có thâm cừu đại hận gì, hôm nay nhắc đến ngược lại còn có thể nhớ tới kỷ niệm thời niên thiếu, đáng tiếc bây giờ đã là cảnh còn người mất.
“Cha của cậu là tôi sai người ném xuống biển.” Đào Tử Kiệt đột nhiên nói ra một câu, mang theo ánh mắt coi thường oán độc, cậu nói tiếp: “Tôi không có gì để giải thích cả, cho dù biết ông ấy là cha của cậu tôi vẫn làm như vậy, súng bắn chim đầu đàn, người không hiểu luật giang hồ cũng biết đến câu này.”
Mắt Chu Minh đỏ ngầu, cuồng loạn quát lớn: “Giang hồ chó má! Ông nội của tôi là người giang hồ thì không nói làm gì, nhưng cha tôi không phải! Ông ấy cả đời này chưa từng giết qua một con gà! Chỉ muốn đòi một lời giải thích xin lỗi thôi mà… Các người không xin lỗi thì thôi đi, còn để xác cha tôi chết dưới biển cả tuần, đến khi vớt lên mẹ tôi nhìn thấy cũng bị dọa đến mức điên rồi! Các người lũ khốn khiếp này, đúng là không phải người…”
Đào Tử Kiệt buồn bực quát: “Khóc cái gì mà khóc! Đến lúc bị bắt về sẽ có đủ thời gian cho cậu khóc!”
Lúc này Hổ Tử đi tới nói: “Lão đại gọi điện đến giục chúng ta trở về.”
Đào Tử Kiệt gật đầu, xoay mặt nhìn Chu Minh nói: “Nhân lúc lưỡi vẫn còn nguyên vẹn, có di ngôn gì thì mau nói ra đi.”
Chu Minh nhìn qua thì có vẻ yếu ớt, nhưng thật ra cũng là kiểu người bướng bỉnh quật cường: “Các người trên giang hồ có câu họa bất cập thê nhi*, vậy mẹ tôi và chị tôi …”
( Họa bất cập thê nhi*: tức là người nào làm sai thì mình người đó chịu tội, không liên quan đến vợ con)
“Cậu xem phim điện ảnh nhiều quá rồi! Mẹ và chị cậu đã bị bắt từ trước rồi, bây giờ chỉ còn thiếu một mình cậu!” Đào Tử Kiệt không nhìn tới vẻ mặt tuyệt vọng của hắn, xoay người đi bước được hai bước lại quay lại, chửi thề một câu sau đó rút súng ra.
Tiếng súng vang lên giữa không gian hoang dã trống trải, Hổ Tử ngơ ngẩn nhìn Chu Minh ngã xuống đất, rồi lại ngơ ngẩn nhìn Đào Tử Kiệt.
Thi thể Chu Minh bị nhét vào bao tải, ném vào trong cốp xe. Trên đường trở về, Đào Tử Kiệt trầm mặc không nói, Hổ Tử thỉnh thoảng liếc cậu một cái, nhiều lần lời nói đã đến bên miệng lại nuốt trở vào.
Thật ra không cần hắn nói Đào Tử Kiệt cũng biết, chuyện mình làm thực sự điên rồ.
Nếu cậu đem Chu Minh còn sống trở về cũng là tạo nghiệt, dựa theo ác tính tàn bạo của Diệp súc sinh, người nào dám tạo một lỗ ở trên người hắn, hắn sẽ trả đối phương ít nhất một trăm lỗ, còn kết quả, đảm bảo người nọ tuyệt đối không còn một hơi thở.
Bởi vì đã giác ngộ, cho nên không chờ Diệp Sở Sinh chất vấn, Đào Tử Kiệt đã tự mình khai báo: “Người là do tôi giết, trừng phạt thế nào tùy anh xử lý.”
Diệp Sở Sinh hé miệng cười, nhìn qua tâm trạng cũng không tệ. Hắn vân vê chiếc ly trên tay, uống một ngụm rượu đỏ, tựa người vào trên ghế liếc nhìn cậu.
Đào Tử Kiệt hiểu rất rõ con người này, tâm tư sâu không lường được, mặt ngoài càng gió yên sóng lặng thì càng đáng sợ. Cậu kiên trì nói: “Còn hai mẹ con nhà đó, phải thế nào anh mới bằng lòng buông tha cho họ?”
Diệp Sở Sinh im lặng không nói, chỉ bắt chéo hai chân ngồi đó.
Đào Tử Kiệt cũng không lên tiếng, im lặng nhìn hắn, không khí trong thư phòng càng nặng nề.
Diệp Sở Sinh không nhanh không chậm, thưởng thức từng chút rượu, cho đến khi uống hết ly rượu mới ngoắc tay gọi Đào Tử Kiệt lại.
Đào Tử Kiệt đến trước mặt hắn khom người xuống, đột nhiên đầu óc quay cuồng, chai rượu vỡ nát, đầu cậu cũng chảy máu. Đào Tử Kiệt nắm chặt cạnh bàn, sự việc lần này, không thể trốn tránh, càng không thể thối lui dù chỉ là nửa bước, nếu không hậu quả sẽ càng nghiêm trọng.
“Cậu nói xem, nếu tôi đã muốn hạng người nào mà chả có được, nhưng sao lại gặp phải tên đầu lừa như cậu, chẳng những ngu xuẩn còn không biết nghe lời.”
Nếu không vì lo lắng cho mẹ và chị của Chu Minh thì Đào Tử Kiệt rất muốn nói lại một câu: Rơi vào tay anh là xui xẻo mười đời của lão tử!
Nhưng hiện tại cậu chỉ có thể cúi đầu làm thiếp nói: “Sinh ca, không nghe theo lời anh phân phó phải giữ lại nhân chứng sống là lỗi của tôi, anh muốn trừng phạt như thế nào tôi đều nhận hết, nhưng hai mẹ con kia họ căn bản hoàn toàn không biết gì cả, nên cho họ một con đường sống.”
Diệp Sở Sinh cười lạnh, mỗi lần Đào Tử Kiệt mở miệng cầu xin hắn, mười lần thì đến tám chín lần đều vì người khác.
“Ngoài việc làm trái mệnh lệnh của tôi ra, cậu tự mình ngẫm lại xem, còn mắc phải sai lầm nào nữa không?”
Trong lòng Đào Tử Kiệt khẽ run lên, không phải chứ, cậu đạp phải mìn khi nào chứ? Ứng đối với Diệp Sở Sinh thật sự quá khó khăn, dù cho cậu có cẩn thận đến cỡ nào, chỉ cần vô tình “xúc phạm” hắn một chút, là ép người thở không nổi
“Không nghĩ ra, chỉ cần anh đáp ứng buông tha cho mẹ con họ, không biết lỗi là gì tôi cũng sẽ nhận.” Đào Tử Kiệt nói.
Diệp Sở Sinh hít một hơi thật sâu, tay nắm thành quyền, móng tay cào trên mặt bàn gỗ. Hắn ngửa đầu, cưỡng ép khắc chế sóng dữ đang trào ra trong lồng ngực, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói: “Lần nào tôi cũng phải nhắc nhở cậu, đúng là một chút tiến bộ cũng không có.”
Đào Tử Kiệt cúi đầu xuống, chuẩn bị đón nhận tội danh hắn gán cho.
“Nước suối dễ uống lắm sao? Quýt ăn ngon lắm sao? Cậu không thể tự quản được miệng của mình à? Không có người coi chừng một chút liền làm loạn!”
Đào Tử Kiệt giật mình trừng to mắt, vậy mà cũng là phạm sai lầm?
Đột nhiên, cậu nhớ tới mấy con chó của Diệp Sở Sinh, bọn chúng chỉ ăn thức ăn mà chủ nhân cho ăn, cậu không nhịn được cảm xúc bắt đầu dao động.
“Con mẹ nó anh nghĩ tôi là cái gì! Lão tử cũng đã làm đến nước này rồi, ngay cả nước người khác đưa đến cũng không nhận! Anh nói xem có còn đạo lý không hả! Biến thái cũng có mức độ thôi chứ!” Lúc ấy thời tiết hơn ba mươi độ vô cùng nóng nực, ở bên ngoài bôn ba hơn nửa ngày, phải tự mình tìm nước để uống, chỉ cần là người thì đều phải làm như vậy, chuyện đơn giản như vậy mà cũng muốn quản chế, thật đúng là biến cậu trở thành chó… Không! Ngay cả chó cũng không bằng!
Diệp Sở Sinh tát cậu một cái, Đào Tử Kiệt vung quyền trả lại, bị đèn bàn nện vào bả vai té ngã trên đất.
Diệp Sở Sinh lại giơ chân lên, biểu cảm hung tàn ngũ quan dữ tợn, lên cơn điên đánh cậu: “Còn muốn phản kháng sao? Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ chứ gì, ngu xuẩn!”
Người khác đưa cho không được ăn, tự mình cho cũng không được ăn! Nếu cậu có thể tự thỏa mãn những thứ cậu cần thì cậu sẽ không cần tôi nữa.
Trên thế giới này chỉ có một người có thể thỏa mãn nhu cầu của cậu, người đó nhất định phải là tôi! Chỉ có thể là tôi!
Nhưng những điều này Đào Tử Kiệt không thể nhìn thấy, cậu trần truồng ngã xuống cỏ, nằm thành hình chữ đại thở hổn hển.
Diệp Sở Sinh dùng mũi chân đá cậu, ôm con chó nhỏ trong tay cười nhạo: “Thật vô dụng, mới chạy được tám vòng đã gục, tôi còn đánh cược với Mạc Bắc cậu có thể chạy hơn mười vòng nữa chứ.”
Đào Tử Kiệt chống người ngồi dậy, nhe răng về phía hắn. Có giỏi thì anh chạy mười vòng quanh Tây Tạng cho lão tử xem đi! Ngại Hồng Kông nhiều đất quá phải không? Khi không sao lại xây thêm một cái quảng trường lớn như vậy ở trong sân làm cái mẹ gì! Toàn bộ người trong Diệp gia nhà anh an táng ở đây cũng vẫn còn thừa chỗ!
Diệp Sở Sinh híp mắt, hơi hơi buông lỏng dây thừng trong tay: “Bảo bối, oán thầm là hành vi không tốt.”
Con chó nhỏ mới vừa đầy tuổi “Gâu gâu” hai tiếng, nhào tới nửa thân dưới của Đào Tử Kiệt, mục tiêu là cây xúc xích nhìn rất hấp dẫn kia.
“Mẹ nó!” Đào Tử Kiệt nhảy dựng lên lùi ra thật xa, hai tay che chở hạ thân, miệng mắng: “Tên biến thái chết tiệt! Lão tử sẽ thao chết hết đàn ông trong nhà anh!”
“Nhìn cậu vẫn còn rất nhiều tinh lực nha, tiếp tục nào.” Diệp Sở Sinh dứt lời buông lỏng hoàn toàn dây xích.
Kết quả là, Đào Tử Kiệt chỉ có thể liều mạng chạy, chó nhỏ miệng đầy nước miếng liều mạng đuổi theo, cây xúc xích treo trên người liều mạng lắc.
“Diệp súc sinh! Lão tử nguyền rủa sẽ có ngày anh, ba của anh, anh trai của anh, em trai anh, cả nhà anh chết không nhắm mắt! Á! Chó chết! Nếu còn tiếp tục đuổi theo lão tử thì cả mày cũng có ngày…”
Kết quả Đào Tử Kiệt lại tiếp tục bị bắt trần truồng chạy, chạy đến khi mệt lả, tới ngày hôm sau chân vẫn mềm nhũn.
Có thể cậu là trời sinh số khổ, Diệp Sở Sinh cuối cùng cũng bình phục trở lại công ty làm việc, cậu liền bị phái đến một nơi hoang sơn dã lĩnh chơi bịt mắt bắt dê, tất cả đều bởi vì đã điều tra được tên ám sát Diệp Sở Sinh đang lẩn trốn ở nơi biên cảnh hoang dã này, Diệp Sở Sinh ra lệnh phải mang người còn sống trở về.
Nguồn gốc của việc ám sát Diệp Sở Sinh nói ra cũng thật buồn cười, lúc trước Diệp Sở Sinh đi đàm phán với các nguyên lão thì giết chết ông nội của người ta, đến khi Đào Tử Kiệt đi đàm phán với người ta lại vứt cha của người ta xuống biển, bây giờ đến phiên cháu trai thuê sát thủ đến đòi nợ.
“Kiệt ca, uống nước đi.” Hổ Tử ân cần đưa nước khoáng đến.
Thời tiết bắt đầu chuyển nóng, đi đường núi lại rất tiêu hao thể lực, giằng co nửa ngày, người nào người nấy cũng mồ hôi đầm đìa.
Đào Tử Kiệt nhớ tới tập tính biến thái của người nào đó, lắc lắc đầu, nói với mọi người: “Chúng ta ở lại đây nghỉ ngơi, đợi hồi phục thể lực có thể bắt người rồi đi tiếp, chúng ta cũng đã lục soát khắp cả đỉnh núi, chắc tên kia đang lẩn trốn phía sau núi.”
Đi theo cậu đến đây tất cả gồm có bảy người, trừ Hổ Tử là người được cậu chỉ định ra, còn lại đều là người do Diệp Sở Sinh sai khiến. Nghỉ ngơi chừng nửa giờ, bọn họ bắt đầu xuống núi, trong lúc đi qua dòng suối róc rách, Đào Tử Kiệt ngồi xổm xuống vỗ nước rửa mặt, tiện thể uống chút nước cho đỡ khát. Vừa vặn cách dòng suối không xa có một cây quýt dại, Đào Tử Kiệt hái mấy quả quýt chín xuống vứt cho những người khác, còn mình thì tùy tiện lột vỏ một quả quýt cắn một miếng, tuy rằng rất chua, nhưng vẫn cố gắng nuốt xuống.
Phía sau núi vô cùng hoang vắng, chỉ có hai cái lô-cốt từ thời thế chiến thứ hai, Hổ Tử lia mắt nhìn rất nhanh đã phát hiện ra mục tiêu.
“Kiệt ca, nhìn kìa! Bên kia có một tên mặc quần áo trắng!” Hổ Tử hô to.
Đào Tử Kiệt nhìn theo hướng tay của hắn chỉ, đúng là có bóng người lẫn ở trong bụi cỏ, nói: “Hai người một nhóm, tách ra đuổi theo!”
Tên mặc đồ trắng đó thần kinh vận động dường như không được tốt, chân nam đá chân chiêu, chỉ một lúc đã bị bắt được, hai tay bị trói sau lưng giải đến trước mặt Đào Tử Kiệt.
“Các người đều là những kẻ cặn bã! Tất cả đều sẽ không được chết tử tế!”
“Câm miệng!” Hổ Tử đá một cước làm người nọ ngã lăn trên mặt đất: “Chú mày chạy đến nơi khỉ ho cò gáy này để tìm đường chết hả? Làm ông nội đây mệt chết!”
Đào Tử Kiệt tiến lên kéo tóc người nọ, thật muốn nhìn xem người có gan chống lại Diệp Sở Sinh có bộ dạng như thế nào, nhưng vừa nhìn một cái, cả người liền ngây ngẩn, không tự chủ được nói: “Chu Minh?”
Hiển nhiên đối phương cũng sửng sốt, mở to mắt khó tin nhìn cậu.
Đào Tử Kiệt ngồi trên hòn đá, hung hăng phỉ nhổ, mẹ nó! Đây có phải là báo ứng không? Không lâu trước cậu mới vừa lừa Diệp Sở Sinh là gặp bạn học thời trung học, kết quả bây giờ gặp thật, lại ở trong tình huống thế này.
Ấn tượng của cậu đối với Chu Minh còn rất sâu sắc, học sinh ưu tú, lớp trưởng đại nhân, bảo bối ngoan ngoãn, thông minh, nhanh nhẹ trong mắt thầy cô giáo, trời sinh ra hắn và cậu đúng là oan gia. Năm đó hai người một ngoài sáng và một trong tối không ít lần gây phiền toái để ngáng chân đối phương, cậu cười nhạo Chu Minh là bạch trảm kê*, Chu Minh mắng cậu là đồ lưu manh, hai người khinh bỉ lẫn nhau cho đến tốt nghiệp.
(*bạch trảm kê (白斩鸡): gà luộc thái lát, là một đặc sản phổ biến có nguồn gốc từ Quảng Đông, Trung Quốc, hình dáng bắt mắt, thịt da trắng vàng, hương vị thơm ngon.)
“Hừ, bạch trảm kê, đọc sách nhiều quá nên đầu óc u mê rồi sao? Diệp Sở Sinh là loại người có thể tùy tiện động vào sao? Cũng không thèm nghĩ xem khả năng của mình đến đâu, rơi vào kết cục này cũng đáng đời!”
Chu Minh cử động bả vai, lau đi bụi bẩn dính trên khuôn mặt ưu tú: “Đồ lưu manh! Từ trước tôi đã biết cậu không phải người tốt!”
Sau phần mở màn đầy khói lửa, đột nhiên hai người lại không nói gì.
Đào Tử Kiệt tâm tình phức tạp, tuy rằng năm đó hai người sống chết không đội trời chung, nhưng nói toạc ra cũng chả có thâm cừu đại hận gì, hôm nay nhắc đến ngược lại còn có thể nhớ tới kỷ niệm thời niên thiếu, đáng tiếc bây giờ đã là cảnh còn người mất.
“Cha của cậu là tôi sai người ném xuống biển.” Đào Tử Kiệt đột nhiên nói ra một câu, mang theo ánh mắt coi thường oán độc, cậu nói tiếp: “Tôi không có gì để giải thích cả, cho dù biết ông ấy là cha của cậu tôi vẫn làm như vậy, súng bắn chim đầu đàn, người không hiểu luật giang hồ cũng biết đến câu này.”
Mắt Chu Minh đỏ ngầu, cuồng loạn quát lớn: “Giang hồ chó má! Ông nội của tôi là người giang hồ thì không nói làm gì, nhưng cha tôi không phải! Ông ấy cả đời này chưa từng giết qua một con gà! Chỉ muốn đòi một lời giải thích xin lỗi thôi mà… Các người không xin lỗi thì thôi đi, còn để xác cha tôi chết dưới biển cả tuần, đến khi vớt lên mẹ tôi nhìn thấy cũng bị dọa đến mức điên rồi! Các người lũ khốn khiếp này, đúng là không phải người…”
Đào Tử Kiệt buồn bực quát: “Khóc cái gì mà khóc! Đến lúc bị bắt về sẽ có đủ thời gian cho cậu khóc!”
Lúc này Hổ Tử đi tới nói: “Lão đại gọi điện đến giục chúng ta trở về.”
Đào Tử Kiệt gật đầu, xoay mặt nhìn Chu Minh nói: “Nhân lúc lưỡi vẫn còn nguyên vẹn, có di ngôn gì thì mau nói ra đi.”
Chu Minh nhìn qua thì có vẻ yếu ớt, nhưng thật ra cũng là kiểu người bướng bỉnh quật cường: “Các người trên giang hồ có câu họa bất cập thê nhi*, vậy mẹ tôi và chị tôi …”
( Họa bất cập thê nhi*: tức là người nào làm sai thì mình người đó chịu tội, không liên quan đến vợ con)
“Cậu xem phim điện ảnh nhiều quá rồi! Mẹ và chị cậu đã bị bắt từ trước rồi, bây giờ chỉ còn thiếu một mình cậu!” Đào Tử Kiệt không nhìn tới vẻ mặt tuyệt vọng của hắn, xoay người đi bước được hai bước lại quay lại, chửi thề một câu sau đó rút súng ra.
Tiếng súng vang lên giữa không gian hoang dã trống trải, Hổ Tử ngơ ngẩn nhìn Chu Minh ngã xuống đất, rồi lại ngơ ngẩn nhìn Đào Tử Kiệt.
Thi thể Chu Minh bị nhét vào bao tải, ném vào trong cốp xe. Trên đường trở về, Đào Tử Kiệt trầm mặc không nói, Hổ Tử thỉnh thoảng liếc cậu một cái, nhiều lần lời nói đã đến bên miệng lại nuốt trở vào.
Thật ra không cần hắn nói Đào Tử Kiệt cũng biết, chuyện mình làm thực sự điên rồ.
Nếu cậu đem Chu Minh còn sống trở về cũng là tạo nghiệt, dựa theo ác tính tàn bạo của Diệp súc sinh, người nào dám tạo một lỗ ở trên người hắn, hắn sẽ trả đối phương ít nhất một trăm lỗ, còn kết quả, đảm bảo người nọ tuyệt đối không còn một hơi thở.
Bởi vì đã giác ngộ, cho nên không chờ Diệp Sở Sinh chất vấn, Đào Tử Kiệt đã tự mình khai báo: “Người là do tôi giết, trừng phạt thế nào tùy anh xử lý.”
Diệp Sở Sinh hé miệng cười, nhìn qua tâm trạng cũng không tệ. Hắn vân vê chiếc ly trên tay, uống một ngụm rượu đỏ, tựa người vào trên ghế liếc nhìn cậu.
Đào Tử Kiệt hiểu rất rõ con người này, tâm tư sâu không lường được, mặt ngoài càng gió yên sóng lặng thì càng đáng sợ. Cậu kiên trì nói: “Còn hai mẹ con nhà đó, phải thế nào anh mới bằng lòng buông tha cho họ?”
Diệp Sở Sinh im lặng không nói, chỉ bắt chéo hai chân ngồi đó.
Đào Tử Kiệt cũng không lên tiếng, im lặng nhìn hắn, không khí trong thư phòng càng nặng nề.
Diệp Sở Sinh không nhanh không chậm, thưởng thức từng chút rượu, cho đến khi uống hết ly rượu mới ngoắc tay gọi Đào Tử Kiệt lại.
Đào Tử Kiệt đến trước mặt hắn khom người xuống, đột nhiên đầu óc quay cuồng, chai rượu vỡ nát, đầu cậu cũng chảy máu. Đào Tử Kiệt nắm chặt cạnh bàn, sự việc lần này, không thể trốn tránh, càng không thể thối lui dù chỉ là nửa bước, nếu không hậu quả sẽ càng nghiêm trọng.
“Cậu nói xem, nếu tôi đã muốn hạng người nào mà chả có được, nhưng sao lại gặp phải tên đầu lừa như cậu, chẳng những ngu xuẩn còn không biết nghe lời.”
Nếu không vì lo lắng cho mẹ và chị của Chu Minh thì Đào Tử Kiệt rất muốn nói lại một câu: Rơi vào tay anh là xui xẻo mười đời của lão tử!
Nhưng hiện tại cậu chỉ có thể cúi đầu làm thiếp nói: “Sinh ca, không nghe theo lời anh phân phó phải giữ lại nhân chứng sống là lỗi của tôi, anh muốn trừng phạt như thế nào tôi đều nhận hết, nhưng hai mẹ con kia họ căn bản hoàn toàn không biết gì cả, nên cho họ một con đường sống.”
Diệp Sở Sinh cười lạnh, mỗi lần Đào Tử Kiệt mở miệng cầu xin hắn, mười lần thì đến tám chín lần đều vì người khác.
“Ngoài việc làm trái mệnh lệnh của tôi ra, cậu tự mình ngẫm lại xem, còn mắc phải sai lầm nào nữa không?”
Trong lòng Đào Tử Kiệt khẽ run lên, không phải chứ, cậu đạp phải mìn khi nào chứ? Ứng đối với Diệp Sở Sinh thật sự quá khó khăn, dù cho cậu có cẩn thận đến cỡ nào, chỉ cần vô tình “xúc phạm” hắn một chút, là ép người thở không nổi
“Không nghĩ ra, chỉ cần anh đáp ứng buông tha cho mẹ con họ, không biết lỗi là gì tôi cũng sẽ nhận.” Đào Tử Kiệt nói.
Diệp Sở Sinh hít một hơi thật sâu, tay nắm thành quyền, móng tay cào trên mặt bàn gỗ. Hắn ngửa đầu, cưỡng ép khắc chế sóng dữ đang trào ra trong lồng ngực, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói: “Lần nào tôi cũng phải nhắc nhở cậu, đúng là một chút tiến bộ cũng không có.”
Đào Tử Kiệt cúi đầu xuống, chuẩn bị đón nhận tội danh hắn gán cho.
“Nước suối dễ uống lắm sao? Quýt ăn ngon lắm sao? Cậu không thể tự quản được miệng của mình à? Không có người coi chừng một chút liền làm loạn!”
Đào Tử Kiệt giật mình trừng to mắt, vậy mà cũng là phạm sai lầm?
Đột nhiên, cậu nhớ tới mấy con chó của Diệp Sở Sinh, bọn chúng chỉ ăn thức ăn mà chủ nhân cho ăn, cậu không nhịn được cảm xúc bắt đầu dao động.
“Con mẹ nó anh nghĩ tôi là cái gì! Lão tử cũng đã làm đến nước này rồi, ngay cả nước người khác đưa đến cũng không nhận! Anh nói xem có còn đạo lý không hả! Biến thái cũng có mức độ thôi chứ!” Lúc ấy thời tiết hơn ba mươi độ vô cùng nóng nực, ở bên ngoài bôn ba hơn nửa ngày, phải tự mình tìm nước để uống, chỉ cần là người thì đều phải làm như vậy, chuyện đơn giản như vậy mà cũng muốn quản chế, thật đúng là biến cậu trở thành chó… Không! Ngay cả chó cũng không bằng!
Diệp Sở Sinh tát cậu một cái, Đào Tử Kiệt vung quyền trả lại, bị đèn bàn nện vào bả vai té ngã trên đất.
Diệp Sở Sinh lại giơ chân lên, biểu cảm hung tàn ngũ quan dữ tợn, lên cơn điên đánh cậu: “Còn muốn phản kháng sao? Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ chứ gì, ngu xuẩn!”
Người khác đưa cho không được ăn, tự mình cho cũng không được ăn! Nếu cậu có thể tự thỏa mãn những thứ cậu cần thì cậu sẽ không cần tôi nữa.
Trên thế giới này chỉ có một người có thể thỏa mãn nhu cầu của cậu, người đó nhất định phải là tôi! Chỉ có thể là tôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất