Chương 29: Chương 291
Diệp Sở Sinh cầm bình nước vào cửa, suýt nữa bị bó bông hồng diễm lệ kia làm cho mù mắt, hắn ngẩn người, sau đó lại cười nói.
“Bảo bối, bó hoa này thật đẹp, em có thích không?”
“Không thích.” Đào Tử Kiệt lườm hắn một cái, vô cùng hào phóng nói: “Nếu thích thì cho anh toàn bộ đấy.”
Diệp Sở Sinh thả bình nước xuống, cầm bó hoa hồng kiều diễm kia lên, một bông lại một bông vò nát, thế nhưng trên khuôn mặt vẫn cười đến rất hòa ái: “Vậy em thích hoa gì?”
“Lão tử thích khiến cho cái mông của anh nở hoa đấy.”
Diệp Sở Sinh cười càng vui vẻ, dùng sức hôn cậu một cái, rung chuông kêu y tá đem bó hoa hồng đã bị vò nát bét dưới đất kia dọn đi. Diệp Sở Sinh đem bình nước đựng canh rót vào trong bát, bưng đến trước mặt Đào Tử Kiệt đút cho cậu ăn, kết quả Đào Tử Kiệt chỉ ăn một ít, sau đó lại không chịu há miệng ra.
“Canh gì vậy? Đắng nghét, khó uống gần chết.”
“Bồ câu non hầm Điền Thất.” Diệp Sở Sinh đưa muỗng canh đến bên mép cậu, nói: “Không được kén chọn, bác sĩ bảo em bị nội thương nghiêm trọng, vì thế mỗi ngày đều phải uống.”
Đào Tử Kiệt vẫn kiên quyết ngậm chặt miệng.
“Ngoan tí đi.” Diệp Sở Sinh giận tái mặt
“Xê ra, tôi tự uống.” Đào Tử Kiệt cười lạnh nói: “Thật ngại quá, tôi quên mất là anh còn có thể dùng em trai tôi để uy hiếp, dù sao cuối cùng vẫn là phải uống.”
Diệp Sở Sinh thở dài, có chút bất đắc dĩ nhìn cậu: “Cũng thật ngại quá, lần này tôi dự định thay đổi phương thức.”
Nói xong, Diệp Sở Sinh ngậm một ngụm lớn nước canh, sau đó nâng mặt Đào Tử Kiệt lên, mạnh mẽ mớm vào trong miệng cậu. Đào Tử Kiệt á hai tiếng, bỏi vì có thương tích trên người nên không đủ khí lực để đẩy hắn ra, thế là bị tàn nhẫn trút nước canh đắng xuống cổ họng, bị sặc đến đỏ cả mặt. Bết bát nhất chính là, Diệp Sở Sinh dường như chơi đến nghiện, bất luận Đào Tử Kiệt thỏa hiệp hay giãy dụa phản kháng thì nhất định phải chính miệng hắn đút ăn.
Sáng sớm hôm sau, Đào Tử Kiệt mở mắt ra liền nhìn thấy trong phòng bệnh chất đầy loa kèn sông Nin trắng tuyền. Cậu xoa xoa mắt, tổ sư nó! Thực sự toàn bộ phòng bệnh đều la liệt loa kèn sông Nin, nhiều đến nỗi muốn chồng lên đến giường bệnh luôn rồi.
Mặt Đào Tử Kiệt tối sầm lại, cầm điện thoại lên: “Tên biến thái chết tiệt! Lão tử còn chưa có chết anh đã tiêu pha như vậy rồi! Nếu mà lão tử chết thật rồi có phải anh sẽ dùng hoa để chôn luôn cả cái bệnh viện đa khoa này không?”
Tiếng cười khẽ sung sướng của Diệp Sở Sinh truyền từ ống nghe đến: “Sao thế? Tôi còn tưởng em sẽ thích loa kèn sông Nin, đã đoán sai rồi sao? Em rốt cuộc thích loại hoa gì?”
“Đầu tiên, người thích loa kèn sông Nin là người mẹ quá cố của tôi! Còn nữa, lão tử là đàn ông! Có thể thao anh chết đi sống lại! Con mẹ nó nhà anh đừng có mà nhắc đến đám hoa hoa thảo thảo buồn nôn này nữa!” Đào Tử Kiệt rống xong, đùng đùng đập nát điện thoại.
Tháng ngày nằm viện cứ như vậy không nhanh không chậm trôi qua, Đào Tử Kiệt nằm trên giường bệnh chừng mười ngày, ngoại trừ chân trái vẫn còn bọc thạch cao cồng kênh ra thì trên căn bản đã không còn đáng ngại. Cậu không thể chờ đợi được nữa muốn xuất viện, đã không thể chịu được mùi thuốc sát trùng nữa rồi, còn có cái món canh Điền Thất chết tiệt, cùng với cái tên khốn cứ dùng miệng đút canh cho cậu uống kia.
“Em hành động không tiện, tôi cũng không ngại thời gian mà ngày đêm chăm sóc em.” Diệp Sở Sinh nói.
“Lão tử không cần anh chăm sóc, chân què thì còn có tay đây!”
Diệp Sở Sinh có chút do dự, kêu bác sĩ đến hỏi thăm về thân thể của cậu. Bác sĩ răng hô chỉ ước có thể tiễn tên ôn thần này đi vì thế vội vã vỗ ngực bảo đảm không thành vấn đề.
“Thấy chưa, bác sĩ cũng nói như vậy, vậy tôi xuất viện được rồi.”
Diệp Sở Sinh đuổi bác sĩ ra khỏi phòng bệnh, kéo rèm cửa, xấu xa cười cợt: “Bảo bối, em cho rằng bác sĩ là người quyết định hay tôi là người quyết định?”
Đào Tử Kiệt phòng bị nhìn hắn: “Biến thái chết tiệt, anh lại muốn làm gì?”
“Nếu như muốn xuất viện, vậy thì chơi với tôi một trò chơi đi.” Diệp Sở Sinh đi tới bên giường, tay mò vào bên trong đồng phục bệnh nhân, ở trên lồng ngực rắn chắc mân mê, vẻ mặt hèn mọn cùng ánh mắt lóe xanh: “Đến, bé ngoan, để bác sĩ giúp cậu kiểm tra phía dưới xem có thể xuất viện được chưa.”
Đào Tử Kiệt nuốt nước miếng, ông trời ạ, tên này cũng quá hạ lưu rồi! Thế nhưng nhịp tim của cậu càng ngày càng dồn dập, gần nửa tháng không có đụng chạm thân thể, cậu cũng đã không thể nhịn được trêu chọc của tên biến thái này nữa rồi.
Diệp Sở Sinh giả vờ nghiêm túc hỏi: “Sao tim lại đập nhanh vậy? Còn có nơi nào không thoải mái sao?”
“Không có…… Anh đừng có sờ loạn trên người tôi.”
“Thật không có lễ phép, phải gọi là bác sĩ, có phải là không muốn ra viện?” Diệp Sở Sinh sâu xa híp mắt lại, tóm chặt lấy đầu v* cương cứng của cậu.
Đào Tử Kiệt run lên, đối đầu với vẻ mặt tà ác của hắn, mạnh mẽ nghiến răng không thèm đếm xỉa đến. Không phải là chơi trò chơi người lớn à, lão tử đếch sợ!
Cậu cởi áo ra, lấy tay mò vào trong quần, ngửa mặt vô tội hỏi: “Bác sĩ, tiểu kê kê của tôi căng quá, ngài mau nhìn xem là chuyện gì xảy ra?”
Diệp Sở Sinh nắm chặt tiểu gia hỏa kia của cậu, chậm rãi ma sát lên xuống: “Như vậy thế nào? Cảm giác khá hơn chút nào không?”
Đào Tử Kiệt ừm một tiếng, lúc đầu là gật đầu sau đó lại lắc đầu, ưỡn ngực ghé sát vào hắn: “đầu v* cũng ngứa…..”
“Thật là một đứa trẻ hư.” Diệp Sở Sinh đưa lưỡi liếm đầu v* của cậu. Đào Tử Kiệt cong người, ôm lấy đầu hắn, không biết là vô tình hay cố ý mà vặn vẹo người.
“A, bác sĩ, thật kỳ quái, thân thể nóng quá, không phải tôi sắp chết rồi chứ?”
“Ngoan, không sao đâu, bác sĩ sẽ chữa khỏi cho em, còn có nơi nào khó chịu nữa không?”
“Không biết……” Đào Tử Kiệt khát khao nhìn hắn. Mẹ kiếp! Lão tử nơi nào cũng khó chịu, anh nhanh tiếp tục liếm đi!
Tên lang băm đáng ghét cố ý làm lơ ánh mắt khát cầu của cậu, làm bộ kiểm tra cơ thể, bàn tay màu mật ong lưu luyến trên da, xoa bóp vòng eo căng mịn, lại vuốt ve phần bụng dưới, đầu ngón tay cố tình lướt qua bắp đùi mẫn cảm.
“Bác sĩ! Anh không dám hút kê kê của tôi à!” Người nào đó nhịn không được nghiến răng nghiến lợi kêu gào.
Diệp Sở Sinh nắm lấy hạ thân bừng bừng sức sống của cậu, mạnh bạo nhéo lấy: “Em thật không ngoan, đây là khẩu khí cầu xin người khác sao?”
Đào Tử Kiệt bị đánh gãy khẩu khí, tiểu huynh đệ suýt chút nữa mềm nhũn ra, lại bị Diệp Sở Sinh tuốt đến chấn chỉnh lại hùng phong, cậu thực sự không chịu được, không thể làm gì khác hơn là thả lỏng điệu bộ nói: “Bác sĩ, xin anh hãy hút tiểu kê kê của tôi.”
Diệp Sở Sinh mặt đầy khó dễ nói: “Đứa nhỏ này, còn nhỏ tuổi mà đã hạ lưu như vậy, tại sao lại có thể kêu bác sĩ giúp cậu làm chuyện đó được hả?”
Đào Tử Kiệt đột nhiên rất muốn chết đi, hạ lưu? Con mẹ nhà hắn rốt cuộc ai hạ lưu hơn ai?
“Được rồi, được rồi.” Diệp Sở Sinh gãi gãi cằm cậu, ôn nhu nói: “Nhìn ánh mắt như gà sắp mổ của cậu, bác sĩ sẽ cố hết sức trả lời cậu đã khỏe.”
Diệp Sở Sinh vừa cúi người, Đào Tử Kiệt ngay lập tức nắm tóc hắn kéo xuống, thẳng lưng, trực tiếp chọc vào miệng của hắn, thực sự không chút khách khí. Diệp Sở Sinh nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười, vị gia hỏa vừa cho ba phần màu sắc liền mở cả phường nhuộm này, sau này không thể cứ nuông chiều như vậy được, nếu cứ nuông chiều thế này, không phải sớm thì muộn cậu ta cũng sẽ leo lên đầu mình ngồi.
Đào Tử Kiệt không nhịn được giục: “Bác sĩ Diệp, lẽ nào thổi kèn còn muốn ấp ủ tình cảm sao?”
Ai, gia môn bất hạnh. Diệp Sở Sinh một bên ai thán, một bên hầu hạ Đào đại gia nhà hắn.
“Bảo bối, bó hoa này thật đẹp, em có thích không?”
“Không thích.” Đào Tử Kiệt lườm hắn một cái, vô cùng hào phóng nói: “Nếu thích thì cho anh toàn bộ đấy.”
Diệp Sở Sinh thả bình nước xuống, cầm bó hoa hồng kiều diễm kia lên, một bông lại một bông vò nát, thế nhưng trên khuôn mặt vẫn cười đến rất hòa ái: “Vậy em thích hoa gì?”
“Lão tử thích khiến cho cái mông của anh nở hoa đấy.”
Diệp Sở Sinh cười càng vui vẻ, dùng sức hôn cậu một cái, rung chuông kêu y tá đem bó hoa hồng đã bị vò nát bét dưới đất kia dọn đi. Diệp Sở Sinh đem bình nước đựng canh rót vào trong bát, bưng đến trước mặt Đào Tử Kiệt đút cho cậu ăn, kết quả Đào Tử Kiệt chỉ ăn một ít, sau đó lại không chịu há miệng ra.
“Canh gì vậy? Đắng nghét, khó uống gần chết.”
“Bồ câu non hầm Điền Thất.” Diệp Sở Sinh đưa muỗng canh đến bên mép cậu, nói: “Không được kén chọn, bác sĩ bảo em bị nội thương nghiêm trọng, vì thế mỗi ngày đều phải uống.”
Đào Tử Kiệt vẫn kiên quyết ngậm chặt miệng.
“Ngoan tí đi.” Diệp Sở Sinh giận tái mặt
“Xê ra, tôi tự uống.” Đào Tử Kiệt cười lạnh nói: “Thật ngại quá, tôi quên mất là anh còn có thể dùng em trai tôi để uy hiếp, dù sao cuối cùng vẫn là phải uống.”
Diệp Sở Sinh thở dài, có chút bất đắc dĩ nhìn cậu: “Cũng thật ngại quá, lần này tôi dự định thay đổi phương thức.”
Nói xong, Diệp Sở Sinh ngậm một ngụm lớn nước canh, sau đó nâng mặt Đào Tử Kiệt lên, mạnh mẽ mớm vào trong miệng cậu. Đào Tử Kiệt á hai tiếng, bỏi vì có thương tích trên người nên không đủ khí lực để đẩy hắn ra, thế là bị tàn nhẫn trút nước canh đắng xuống cổ họng, bị sặc đến đỏ cả mặt. Bết bát nhất chính là, Diệp Sở Sinh dường như chơi đến nghiện, bất luận Đào Tử Kiệt thỏa hiệp hay giãy dụa phản kháng thì nhất định phải chính miệng hắn đút ăn.
Sáng sớm hôm sau, Đào Tử Kiệt mở mắt ra liền nhìn thấy trong phòng bệnh chất đầy loa kèn sông Nin trắng tuyền. Cậu xoa xoa mắt, tổ sư nó! Thực sự toàn bộ phòng bệnh đều la liệt loa kèn sông Nin, nhiều đến nỗi muốn chồng lên đến giường bệnh luôn rồi.
Mặt Đào Tử Kiệt tối sầm lại, cầm điện thoại lên: “Tên biến thái chết tiệt! Lão tử còn chưa có chết anh đã tiêu pha như vậy rồi! Nếu mà lão tử chết thật rồi có phải anh sẽ dùng hoa để chôn luôn cả cái bệnh viện đa khoa này không?”
Tiếng cười khẽ sung sướng của Diệp Sở Sinh truyền từ ống nghe đến: “Sao thế? Tôi còn tưởng em sẽ thích loa kèn sông Nin, đã đoán sai rồi sao? Em rốt cuộc thích loại hoa gì?”
“Đầu tiên, người thích loa kèn sông Nin là người mẹ quá cố của tôi! Còn nữa, lão tử là đàn ông! Có thể thao anh chết đi sống lại! Con mẹ nó nhà anh đừng có mà nhắc đến đám hoa hoa thảo thảo buồn nôn này nữa!” Đào Tử Kiệt rống xong, đùng đùng đập nát điện thoại.
Tháng ngày nằm viện cứ như vậy không nhanh không chậm trôi qua, Đào Tử Kiệt nằm trên giường bệnh chừng mười ngày, ngoại trừ chân trái vẫn còn bọc thạch cao cồng kênh ra thì trên căn bản đã không còn đáng ngại. Cậu không thể chờ đợi được nữa muốn xuất viện, đã không thể chịu được mùi thuốc sát trùng nữa rồi, còn có cái món canh Điền Thất chết tiệt, cùng với cái tên khốn cứ dùng miệng đút canh cho cậu uống kia.
“Em hành động không tiện, tôi cũng không ngại thời gian mà ngày đêm chăm sóc em.” Diệp Sở Sinh nói.
“Lão tử không cần anh chăm sóc, chân què thì còn có tay đây!”
Diệp Sở Sinh có chút do dự, kêu bác sĩ đến hỏi thăm về thân thể của cậu. Bác sĩ răng hô chỉ ước có thể tiễn tên ôn thần này đi vì thế vội vã vỗ ngực bảo đảm không thành vấn đề.
“Thấy chưa, bác sĩ cũng nói như vậy, vậy tôi xuất viện được rồi.”
Diệp Sở Sinh đuổi bác sĩ ra khỏi phòng bệnh, kéo rèm cửa, xấu xa cười cợt: “Bảo bối, em cho rằng bác sĩ là người quyết định hay tôi là người quyết định?”
Đào Tử Kiệt phòng bị nhìn hắn: “Biến thái chết tiệt, anh lại muốn làm gì?”
“Nếu như muốn xuất viện, vậy thì chơi với tôi một trò chơi đi.” Diệp Sở Sinh đi tới bên giường, tay mò vào bên trong đồng phục bệnh nhân, ở trên lồng ngực rắn chắc mân mê, vẻ mặt hèn mọn cùng ánh mắt lóe xanh: “Đến, bé ngoan, để bác sĩ giúp cậu kiểm tra phía dưới xem có thể xuất viện được chưa.”
Đào Tử Kiệt nuốt nước miếng, ông trời ạ, tên này cũng quá hạ lưu rồi! Thế nhưng nhịp tim của cậu càng ngày càng dồn dập, gần nửa tháng không có đụng chạm thân thể, cậu cũng đã không thể nhịn được trêu chọc của tên biến thái này nữa rồi.
Diệp Sở Sinh giả vờ nghiêm túc hỏi: “Sao tim lại đập nhanh vậy? Còn có nơi nào không thoải mái sao?”
“Không có…… Anh đừng có sờ loạn trên người tôi.”
“Thật không có lễ phép, phải gọi là bác sĩ, có phải là không muốn ra viện?” Diệp Sở Sinh sâu xa híp mắt lại, tóm chặt lấy đầu v* cương cứng của cậu.
Đào Tử Kiệt run lên, đối đầu với vẻ mặt tà ác của hắn, mạnh mẽ nghiến răng không thèm đếm xỉa đến. Không phải là chơi trò chơi người lớn à, lão tử đếch sợ!
Cậu cởi áo ra, lấy tay mò vào trong quần, ngửa mặt vô tội hỏi: “Bác sĩ, tiểu kê kê của tôi căng quá, ngài mau nhìn xem là chuyện gì xảy ra?”
Diệp Sở Sinh nắm chặt tiểu gia hỏa kia của cậu, chậm rãi ma sát lên xuống: “Như vậy thế nào? Cảm giác khá hơn chút nào không?”
Đào Tử Kiệt ừm một tiếng, lúc đầu là gật đầu sau đó lại lắc đầu, ưỡn ngực ghé sát vào hắn: “đầu v* cũng ngứa…..”
“Thật là một đứa trẻ hư.” Diệp Sở Sinh đưa lưỡi liếm đầu v* của cậu. Đào Tử Kiệt cong người, ôm lấy đầu hắn, không biết là vô tình hay cố ý mà vặn vẹo người.
“A, bác sĩ, thật kỳ quái, thân thể nóng quá, không phải tôi sắp chết rồi chứ?”
“Ngoan, không sao đâu, bác sĩ sẽ chữa khỏi cho em, còn có nơi nào khó chịu nữa không?”
“Không biết……” Đào Tử Kiệt khát khao nhìn hắn. Mẹ kiếp! Lão tử nơi nào cũng khó chịu, anh nhanh tiếp tục liếm đi!
Tên lang băm đáng ghét cố ý làm lơ ánh mắt khát cầu của cậu, làm bộ kiểm tra cơ thể, bàn tay màu mật ong lưu luyến trên da, xoa bóp vòng eo căng mịn, lại vuốt ve phần bụng dưới, đầu ngón tay cố tình lướt qua bắp đùi mẫn cảm.
“Bác sĩ! Anh không dám hút kê kê của tôi à!” Người nào đó nhịn không được nghiến răng nghiến lợi kêu gào.
Diệp Sở Sinh nắm lấy hạ thân bừng bừng sức sống của cậu, mạnh bạo nhéo lấy: “Em thật không ngoan, đây là khẩu khí cầu xin người khác sao?”
Đào Tử Kiệt bị đánh gãy khẩu khí, tiểu huynh đệ suýt chút nữa mềm nhũn ra, lại bị Diệp Sở Sinh tuốt đến chấn chỉnh lại hùng phong, cậu thực sự không chịu được, không thể làm gì khác hơn là thả lỏng điệu bộ nói: “Bác sĩ, xin anh hãy hút tiểu kê kê của tôi.”
Diệp Sở Sinh mặt đầy khó dễ nói: “Đứa nhỏ này, còn nhỏ tuổi mà đã hạ lưu như vậy, tại sao lại có thể kêu bác sĩ giúp cậu làm chuyện đó được hả?”
Đào Tử Kiệt đột nhiên rất muốn chết đi, hạ lưu? Con mẹ nhà hắn rốt cuộc ai hạ lưu hơn ai?
“Được rồi, được rồi.” Diệp Sở Sinh gãi gãi cằm cậu, ôn nhu nói: “Nhìn ánh mắt như gà sắp mổ của cậu, bác sĩ sẽ cố hết sức trả lời cậu đã khỏe.”
Diệp Sở Sinh vừa cúi người, Đào Tử Kiệt ngay lập tức nắm tóc hắn kéo xuống, thẳng lưng, trực tiếp chọc vào miệng của hắn, thực sự không chút khách khí. Diệp Sở Sinh nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười, vị gia hỏa vừa cho ba phần màu sắc liền mở cả phường nhuộm này, sau này không thể cứ nuông chiều như vậy được, nếu cứ nuông chiều thế này, không phải sớm thì muộn cậu ta cũng sẽ leo lên đầu mình ngồi.
Đào Tử Kiệt không nhịn được giục: “Bác sĩ Diệp, lẽ nào thổi kèn còn muốn ấp ủ tình cảm sao?”
Ai, gia môn bất hạnh. Diệp Sở Sinh một bên ai thán, một bên hầu hạ Đào đại gia nhà hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất