Cấm Nói Chuyện Phong Nguyệt (Gả Cho Ác Quỷ)
Chương 32: Gả cho sư đệ
Edit & Beta: SwaniSwania.
Chương 32: Gả cho sư đệ (8).
Bùi Hồi mở mắt ra, từ dưới nhìn lên Tạ Tích. Thật lâu sau mới ý thức là mình đang gối trên đùi Tạ Tích, mà Tạ Tích chỉ khoác một lớp áo ngoại bào, mở ra lồng ngực trần trụi. Trên lồng ngực có vài vết móng tay cào thành vết hồng, trên bả vai cũng có chút vết tích ám muội. Tóc dài phân tán ở sau lưng, ánh sáng từ phía Tây chiếu lên gò má của hắn, trong phút chốc làm Bùi Hồi tưởng tượng ra ảo giác mình đang nhìn núi tuyết.
Tạ Tích ngưng mắt nhìn chằm chằm thanh trường kiếm mạ vàng đen tuyền ở bên trong khoang thuyền, nhận ra động tĩnh của Bùi Hồi, lập tức rũ mắt: "Tỉnh rồi?" Tay phải của hắn như có như không mà vuốt lại mái tóc dài của Bùi Hồi.
Bùi Hồi bò dậy, vốn đã chuẩn bị tốt nhưng vẫn mỏi eo đau lưng, dù sao lần này tiêu hao thời gian nhiều hơn so với lần trước, hơn nữa là trực tiếp bị làm ngất đi. Tình huống nghiêm trọng hơn mới đúng, nhưng mà trái lại, sau khi y bò lên duỗi người ra, chỉ có một chút đau nhức nhẹ. Bùi Hồi nhất thời kinh ngạc, ánh mắt tràn ngập quái dị nhìn về phía Tạ Tích: "Thì ra là ngươi nói thật."
Bùi Hồi sau khi ngất đi còn nhíu chặt lông mày, cả người dơ bẩn, Tạ Tích thay y rửa sạch sẽ rồi giúp y mặc quần áo vào. Thấy y vẫn là dáng dấp nhíu mày khó chịu thì đặc biệt tốn mất mấy canh giờ xoa bóp gân cốt mỏi nhừ của y, mãi đến tận khi Bùi Hồi trong mộng buông ra cặp lông mày nhíu chặt, rơi vào giấc ngủ an ổn thoải mái mới ngừng tay.
Thời điểm Tạ Tích thấy Bùi Hồi dáng dấp từng li từng tí một cẩn thận đứng dậy còn muốn báo cho một câu, không ngờ chưa mở miệng đã nghe Bùi Hồi bật thốt lên. Hắn bất động thanh sắc, ôn hòa cười: "Ta nói rồi, ta sẽ không lừa sư huynh."
Nghe vậy, Bùi Hồi nhớ đến đêm qua mệt nhọc, đang muốn chỉ trích hắn lừa người nhưng nghĩ lại bản thân không xảy ra việc gì. Lập tức cảm thấy tình thế khó xử, một mặt cảm thấy rằng cả đêm bị lăn qua lộn lại làm không ngừng cũng quá quá thê thảm, mặt khác y sau khi tỉnh lại cả người nhẹ nhàng khoan khoái chẳng hề cảm thấy mệt nhọc. Lần này so với lần ở trong mộ thất kia thực sự là tốt hơn quá nhiều, còn nữa, Tạ Tích làm đủ tiền diễn (chuẩn bị), lúc y bị hắn tiến vào xác thực không đau.
Nghĩ như vậy, Tạ Tích đây cũng không tính là lừa người.
Bùi Hồi liếc mắt nhìn Tạ Tích, trầm ngâm nửa ngày, ý vị sâu xa nói: "Ngươi về sau không cần làm lâu như vậy, lần trước ta cũng không có lãng phí thời gian như ngươi." Nói cho cùng, y vẫn còn có chút bất mãn, sắc mặt cũng không được tốt lắm. Tối hôm qua y bị hắn cưỡng bách làm đến khóc rất nhiều lần, đôi mắt đỏ hoe, cổ họng cũng đau rát, y không ngừng chịu thua cầu xin tha, Tạ Tích dường như không nghe thấy còn tiếp tục làm dữ hơn.
Nhớ đến đây, Bùi Hồi càng kiên định: "Tạ sư đệ, chỉ cần ngươi mỗi lần làm nhanh một chút, chúng ta có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian."
Tạ Tích ý tứ sâu xa: "Muốn nhanh không thành vấn đề..." Chính là sợ lúc sau tỉnh không nổi thôi.
Bùi Hồi không biết tâm tư của Tạ Tích liền cho là hắn thật sự hiểu khổ sở của chính mình, coi như đây là đáp ứng lần sau nhanh chóng giải quyết chứ không lãng phí thời gian. Vì vậy gật đầu thoả mãn nói rằng: "Ừm, lần sau chớ có quên." Sau đó liền nhẹ nhàng đem chuyện này quăng ra sau đầu.
Cho nên mới nói đây chính là hậu quả của việc chưa từng rèn luyện trải qua xã hội ân tình hiểm ác, ở phương diện khác ngây thơ đến cảm động lòng người. Y cứ như vậy tin Tạ Tích, hám sắc mà bị lu mờ tâm trí, hồn nhiên không biết bộ dáng của nam nhân trên giường và dưới giường là hai loại khác nhau. Xuống giường mặc quần áo vào là chính nhân quân tử thẳng thắn vô tư, lên giường cởi hết ra làm gì còn nhớ đã từng phát ra lời hứa với ai?
—— Người thông minh tất nhiên là sẽ không dễ dàng thất hứa, bọn họ chỉ có chơi trò dùng câu chữ làm cạm bẫy lừa đối phương.
Bùi Hồi nhặt lên quần áo nằm rải rác ở bên trong khoang thuyền đưa lưng về phía Tạ Tích mặc vào từng kiện quần áo, tiện tay đem tóc dài kéo qua một bên, mỗi lần mặc quần áo đều phải vuốt mái tóc dài liền cảm thấy quá phiền phức. Lúc này Tạ Tích tiến lên giữ chặt mái tóc dài nói rằng: "Ta giúp sư huynh cột lại tóc." Nói xong, cũng không biết hắn từ nơi nào lấy ra lược bí rồi còn chải lên tóc.
Bùi Hồi ngoái đầu lại liếc nhìn Tạ Tích đang nghiêm túc thay mình dùng lượt chải tóc, suy nghĩ một chút liền tùy theo ý hắn, xoay người kéo áo khoác ngoại bào lên đến vai sau đó đưa mắt nhìn bốn phía, một chốc càng không tìm được thắt lưng nằm chỗ nào. Y duỗi tay ra phía sau đánh lên cánh tay Tạ Tích: "Thắt lưng của ta đâu?"
Tạ Tích từ phía sau tìm được thắt lưng của y, thắt lưng dính vài thứ bẩn thỉu màu trắng, không thể dùng lại nên chẳng thể làm gì khác hơn là lấy ra từ trong rương một chiếc thắt lưng mới. Rường đồ đặt ở bên trong góc, ngoại trừ quần áo để thay sau khi tắm rửa còn có mấy cái đồ dùng khác. Rương vừa mở ra, một con chim tròn vo mập mạp vội vã lăn ra, vì thân thể mập cầu tròn vo nên mấy cái chân đặc biệt nhỏ, có vẻ nó đang ngủ như chết.
Bùi Hồi nhìn thấy Tú cầu liền nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, hai má khó giải thích mà đỏ như bị thiêu. Lúc mới vừa tỉnh lại cũng không có cảm giác xấu hổ nhưng hiện tại nhận ra có người thứ ba ở đây thì đột nhiên bối rối, cảm giác thiêu nóng lan tràn đến lỗ tai cùng cổ, y đưa lưng về phía Tạ Tích, giả chết vùi đầu quên đi ánh mắt nóng rực thâm trầm kia.
Gương mặt trắng bóc cùng cổ đều nhiễm một tầng ửng hồng, Tạ Tích làm sao lại không chú ý tới được? Dưới gương mặt trắng như ngọc còn có dấu hôn lít nha lít nhít xanh tím chồng lên nhau, Tạ Tích nhìn đến hàm răng có chút ngứa, lại muốn đến gặm trên mặt một cái. Hắn hơi nheo mắt lại, đầu lưỡi liếm liếm nơi răng nanh, tay phải ngón tay vô ý thức vuốt ve lẫn nhau, đây là vài hành động nhỏ cố gắng khắc chế bản thân của Tạ Tích mỗi khi nổi lên khát vọng muốn chiếm lấy một thứ gì đó.
Tạ Tích cười khẽ không tiếng, đứng dậy ngồi xổm ở sau lưng Bùi Hồi, giúp y búi tóc rồi lấy ra cây trâm ngọc cố định lại mái tóc dài. "Lúc nãy, đám thích khách nói rằng muốn tính mạng của chúng ta, tại sao sư huynh không rút kiếm?"
Thích khách vây giết bọn họ trên chiếc thuyền nhỏ này tổng cộng có mười mấy người, trong bụi cây còn trốn vài nhóm người. Nếu quả thật muốn dọa sợ bọn chúng, Bùi Hồi chỉ cần rút kiếm, để kiếm nhiễm phải huyết quang mới có thể làm cho bọn chúng kiêng kỵ e sợ. Bùi Hồi thậm chí không có rút ra trường kiếm mà chỉ dùng cần câu, tuy rằng kiếm thuật cao siêu nhưng không có làm đám người kia kinh diễm chấn động.
Cho nên thế lực khắp nơi chỉ biết được đi theo bên người Tạ Tích là một tên kiếm khách bình thường, bọn họ không đem Bùi Hồi để ở trong mắt, chỉ cho đây là một kiếm khách tầm thường có chút cao siêu mà thôi. Mà giả như Bùi Hồi rút kiếm trong lúc ứng chiến, bọn họ nhất định sẽ chú ý coi trọng. Bởi vì Bùi Hồi không chỉ là một tên kiếm khách, y vốn là một đệ tử võ đạo tông sư. Đáng tiếc y tự che lại ánh sáng bản thân, khiến thế lực khắp nơi đều đối với y xem thường.
Trước không quản đám người theo đuôi kia thông qua bọn họ lan truyền một số tin tức ba phải sao cũng được, mục đích lan truyền tin đồn đạt được rồi thì càng không thể khoan dung việc bọn họ tiếp tục bám theo. Cho nên Tạ Tích sau khi để bọn chúng đạt được mục đích thì liền cho Tiêu Dao Phủ gửi thư cảnh cáo đến các thế lực khắp nơi, thuận tiện đập ngưng vài hoạt động của bọn chúng. Dù sao bị bám theo lâu như vậy, tâm tình cũng có chút không vui.
Những ngày sau đó, thật sự chỉ có hắn cùng sư huynh hai người tiện lợi cùng đi xuống Giang Nam. Ngồi trong một gian thuyền, cùng nhau nâng chén nói chuyện vui vẻ thưởng thức cảnh "Xuân", tình cờ thoa lạp luân can (?), mỗi ngày trôi qua sống như thần tiên, thích ý biết bao.
Động tác ngón tay vuốt nhẹ của Tạ Tích dừng lại, nhanh chóng từ trong ảo tưởng hoàn hồn, đưa ánh mắt về phía sau lưng Bùi Hồi. Hắn nhớ còn phải đợi đáp án của Bùi Hồi: "Sư huynh?"
Bùi Hồi bỗng nhiên hoàn hồn, "Thân kiếm dính máu không dễ làm sạch."
Lời này vừa nghe thì biết là đang nói láo. Tạ Tích đã từng tiếp xúc qua thanh trường kiếm kia của Bùi Hồi tự nhiên biết là bảo kiếm không dính một giọt máu, thân kiếm trắng như tuyết không nhiễm bụi trần, dù cho dính đầy máu tươi chỉ cần nhẹ nhàng vung một cái thì có thể khôi phục diện mạo sạch sẽ trắng như tuyết.
Tạ Tích: "Sư huynh vẫn còn do dự... Không muốn động thủ giết người?"
Bùi Hồi: "Không có."
Tạ Tích: "Sư huynh không cần gạt ta."
Bùi Hồi quay đầu lại, kỳ quái nói rằng: "Ta vì sao phải gạt ngươi?" Hồi tưởng một chút, phát hiện một câu này xác thực quá qua loa, vì vậy nói rằng: "Nơi này không phải là nơi tốt để giết người, mặt sông nhuốm máu, đáy sông chìm thi thể, chờ đến mùa Đông mực nước giảm xuống xem ngươi doạ không chết người à?"
Tạ Tích bật cười: "Chỉ là nguyên nhân này thôi?"
"Chỉ vậy thôi." Bùi Hồi tay cầm kiếm, khoang thuyền thấp bé, bên ngoài người người lại đi lại xung quanh tương phản với Tạ Tích ngồi chính diện. Ngóng nhìn gương mặt mang ý cười của Tạ Tích, nghiêm túc cẩn thận mà dò hỏi: "Nếu như lúc đó ngươi là người ra tay, ngươi sẽ giết người sao?"
Nụ cười trên mặt Tạ Tích phai nhạt đi nhiều: "Bọn họ muốn giết ta, ta tự nhiên sẽ giết lại." Ngữ khí nhàn nhạt, tựa hồ chuyện giết hay không giết không có gì khác nhau, tay dính mạng người cùng lúc bình thường nấu ăn phải giết gà giết vịt giống nhau.
Bùi Hồi nhớ tới lúc ở trong môn phái sư phụ đã từng nói với y, Tạ Tích người này trời sinh là người bề trên, hắn đối với sinh mệnh là coi thường, bất cứ lúc nào cũng đều có thể bình tĩnh chính mình chọn ra lựa chọn có lợi. Cho nên hắn có thể tự lập nên Tiêu Dao Phủ, nhất hô bá ứng, bất luận đổi thành một ai khác trong môn phái cũng không làm được như hắn. Nhưng mà tuy Tạ Tích là người bề trên nhưng cũng có nhân từ, hắn có thể khống chế bản thân không giết người bừa bãi thành tính.
Tay Tạ Tích nhẹ vỗ về hai má Bùi Hồi, đến khi y sắp cau mày mới rời tay, cười nhạt nói: "Cũng được, ta sẽ không giết toàn bộ—— chỉ giết một hai người dùng để dọa những kẻ khác, thuận tiện tìm thời điểm để thi thể bọn họ tự trôi đi." Hắn cũng không muốn thấy cảnh đáy sông chìm toàn xác người, phá hoại cảnh đẹp.
Huống chi, hắn cũng không phải giết bừa thành tính, nếu như thông qua việc giết vài tên có thể dọa sợ mà bức lui kẻ địch tất nhiên không mất công tốn sức giết chết toàn bộ. Phải biết rằng nếu đem người ép đến cảnh đường cùng, làm cho bọn họ biết mình chắc chắn phải chết, như vậy phản kháng của người trước khi chết cũng rất đáng sợ. Cho dù là con kiến, sắp chết cũng sẽ cắn ngược lại một cái, trăm ngàn con kiến gặm một nhát cũng sẽ lộ ra xương trắng.
"Nhưng mà sư huynh, ngươi một người cũng không giết."
Không giết một người và chỉ giết một hai người vẫn có khác nhau, người sau chỉ là không muốn động thủ, còn người trước là đang dung túng kẻ địch kiêu ngạo, đem chính mình rơi vào cảnh nguy hiểm. Trước cũng từng nhắc qua, thân là kiếm khách mà chưa từng thấy máu, chính mình sẽ vĩnh viễn không thể đạt được thành tựu võ đạo.
Bùi Hồi mặt lạnh, đúng là đang có ý trốn tránh nhưng thở dài nói rằng: "Tạ sư đệ, ngươi cũng học qua Quy Tông kiếm pháp và cũng biết bộ kiếm pháp kia bá đạo ác liệt, vạn kiếm quy tông, đến khi luyện thành công một người liền có thể đối đầu với trăm vạn người."
Đây là kiếm pháp bá đạo ác liệt cỡ nào! Nếu như tâm tính bất ổn, ích kỷ, bạo ngược. Nếu luyện thành công Quy Tông kiếm pháp sẽ mang đến cho thiên hạ nguy hại thế nào? Thiên hạ không nhiều người biết rằng Côn Lôn Ngọc Hư từng có một mạch đệ tử học thành Quy Tông kiếm pháp, xuống núi rèn luyện, một số ít ở trong thành chịu sự bắt nạt, phẫn nộ đến nổi rút kiếm tàn sát dân cả thành, chỉ dùng một chiêu kiếm pháp liền đem cả thành tàn sát hết.
Đây chính là ngọn nguồn chuyện Quy Tông kiếm pháp một kiếm đồ sát cả thành.
Đây chính là nguyên nhân, tại vì không cách nào thích ứng sự thay đổi của võ lâm thế gia hiện nay, phái Côn Luân cũng dần dần lui ẩn giang hồ, càng trở nên kín tiếng vô cùng, đến nỗi bây giờ không có mấy người biết đến nữa. Mà đệ tử nội môn của Côn Lôn cũng không phải là hạng người lương thiện tâm tính cứng cỏi gì, không ngừng trải qua khảo sát mới được cho phép luyện Quy Tông kiếm pháp. Đồng thời môn phái cũng yêu cầu đệ tử nội môn không được giết người nếu đang luyện kiếm pháp, sau khi luyện thành kiếm pháp lại càng không được ngông cuồng giết người.
Tuy muốn dùng kiếm điêu luyện thì cần phải dính máu, nhưng Bùi Hồi thiên phú kiếm đạo cao, sư môn nuôi y từ nhỏ đến lớn tất nhiên biết tính cách y như thế nào. Bùi Hồi nhìn thì chất phác kì thực thông suốt, tính cách lạnh nhạt không hiểu rỏ nhân tình thực tế là không quá để ý. Bị y để trong lòng, tất nhiên là để ý đến cùng, nhưng nếu không để trong mắt, thì coi như là cỏ dại ven đường y sẽ không cho một cái liếc mắt.
Mấy vị sư phụ trong môn phái càng lo lắng chuyện y để tâm vào mấy việc vụn vặt, cố chấp thành tâm ma, gây thành đại họa. Tuy rằng mục tiêu hiện tại của Bùi Hồi là trở thành chưởng môn một mạch của Ngọc Hư để phủi tay mấy việc quản lý sự vụ, ai cũng không thể bảo đảm y đột nhiên có tâm ma hay không. Bởi vậy mấy đệ tử đồng kỳ (cùng khóa) với Bùi Hồi được phép xuống núi, có khi đã giết qua không ít kẻ ác, nhưng y vẫn không được phép giết người.
Tạ Tích mười lăm tuổi xuống núi rèn luyện được nửa năm thì đã từng giết người rồi thấy máu, mười bảy tuổi rời đi môn phái từng thâm nhập vào hàng ổ sơn tặc giết vô số kẻ ác. Các trưởng bối trong môn phái nhìn thấu Tạ Tích, biết hắn là kẻ trên người, tâm tính bất phàm, lạnh lùng cũng không thiếu lòng nhân từ. Còn nữa, Tạ Tích cũng không có ý định luyện Quy Tông kiếm pháp, điều này càng làm cho các trưởng bối Côn Lôn yên tâm để hắn xuống núi.
Bùi Hồi thì trái lại, luyện kiếm gần hai mươi năm cũng chưa từng dính mạng người. Kiếm đạo rơi vào bình cảnh, các trưởng bối lúc này mới đồng ý cho y xuống núi hoàn thành mấy nằm rèn luyện bị trễ nãi kia, kết quả chính là Bùi Hồi vẫn chậm chạp không muốn ra tay lấy mạng kẻ khác.
"Các sư phụ yêu cầu đặc biệt nghiêm ngặt với các đệ tử luyện Quy Tông kiếm pháp, giết người thì chỉ giết mấy kẻ tội ác tày trời." Y chỉ là chưa gặp được kẻ chân chính ác. "Sư phụ từng nói qua, cho dù là kẻ chân chính ác, kỳ thực cũng cần có lý do ta mới giết hắn."
Giết người không phải chuyện phải làm theo lý thường, cho dù là trừng phạt cũng phải đúng tội, Bùi Hồi cũng không có quyền quyết định sinh tử của người khác.
Tạ Tích không khỏi thò người lên phía trước, trừng mắt nhìn chằm chằm Bùi Hồi: "Thế chẳng phải là cả đời này sư huynh cũng không thể giết người sao?"
"Không." Bùi Hồi thần sắc nhàn nhạt, ánh mắt cứng cỏi, niềm tin của y từ đầu đến cuối cũng chưa từng thay đổi qua, như băng lạnh trên đỉnh núi tuyết quanh năm không thay đổi. "Gặp phải kẻ đáng chết ta liền không nương tay, không giết, chỉ là vì ta không muốn giết thôi."
Tâm Tạ Tích hơi chấn động, thật lâu không nói gì. Hắn tựa hồ xem thường sư huynh, có lẽ vì trước đây chưa bao giờ nhìn thẳng vào y, cũng chưa từng để y ở trong lòng. Hắn cho rằng sư huynh là một kẻ khiếp nhược, lòng dạ mềm yếu, nhưng hắn quên mất người này kỳ thật tâm địa cứng đầu, bọn họ đều rõ ràng con đường mình phải đi hơn so với ai khác. Thân là kiếm khách, kiếm không dính máu, chỉ vì Bùi Hồi biết tự khắc chế bản thân hơn người thường gấp trăm lần.
Hiệp dùng võ vi phạm lệnh cấm (?). Hiện nay trong võ lâm, có ai còn nhớ tới câu nói này? Có ai thân mang tuyệt kỹ còn dùng luật pháp người thường quy buộc chính mình? Chính là chuyện trong chốn giang hồ này tự khắc chế bản thân, mấy người quân tử nhân từ mà Tạ Tích từng nghe tên cũng không bảo đảm chính mình có thể tự khắc chế được như Bùi Hồi.
Tạ Tích cười khẽ, trong mắt là hình ảnh dòng nước mùa Xuân chảy xuôi, tình ý còn ôn nhu kiều diễm hơn hoa trong đêm trăng. Bùi Hồi bị ánh mắt này nhìn chăm chú, lúc đầu hơi ngạc nhiên, sau đó thì cảm thấy cả người không dễ chịu, quay mặt qua một bên ho nhẹ: "Đừng làm trễ thời gian, ngươi chèo thuyền đi... Nên khởi hành rồi."
Bọn họ đã ba ngày chưa lên bờ, đêm qua liền dừng lại trong bụi cỏ lau cả buổi, sẵn dịp lên bờ vào thành mua chút vật phẩm, như vậy mới có thể tiếp tục lên đường. Tạ Tích không có dị nghị, đứng lên đi đến hướng mũi thuyền, cầm lấy sào tre rồi chống thuyền quay lại hướng bụi cây rồi rời đi. Hành tẩu nửa ngày, thời điểm hoàng hôn đến, từ mặt sông chậm rãi vắng lặng sau trôi đến thuỷ vực tương đối náo nhiệt.
Đi qua một đoạn sông liền có thể nhìn thấy vài con con vịt nước nhàn nhã tự tại đang dạo chơi, đi lên trước nữa là vài con vịt tập hợp thành đàng. Tạ Tích quay đầu hướng Bùi Hồi ngồi trong khoang thuyền nói rằng: "Sắp lên bờ."
Bùi Hồi liền từ trong khoang thuyền đi ra, cùng Tạ Tích sóng vai mà đứng. Lúc này có thể nhìn thấy khói bếp cùng thuyền đánh cá đang trở về nhà, gió đêm nhè nhẹ, rặng mây đỏ đầy trời, bên bờ lau hao lô non giòn nhiều nước (?). Bây giờ đã có thể nhìn thấy một góc cảnh "Xuân" của Giang Nam.
Thuyền Ô bồng rất nhanh dừng sát bên bờ, hai người rời thuyền lên bờ, từ bến thuyền đi tới khách điếm trong phố mà trọ lại. Thời điểm sắc trời dần tối đi, hầu bàn cố ý đi một chuyến lại đây gõ cửa căn dặn: "Buổi tối đóng chặt cửa sổ, không có việc gì thì không nên rời khỏi phòng."
Căn dặn này không khỏi quái lạ. Tạ Tích hỏi nhiều một câu: "Tại sao?"
Hầu bàn đây là lần đầu nhìn thấy người anh tuấn có khí chất ôn nhuận như vậy, trong lòng sinh ra hảo cảm liền lắm miệng nói: "Yêu ma quấy phá."
Tạ Tích cùng Bùi Hồi dừng chân chỗ này là một thị trấn nhỏ có tên Lương Khê, phong cảnh tươi đẹp, dân phong thuần phác, ban ngày an cư lạc nghiệp, yên tĩnh an lành. Mà khi sắc trời tối sầm lại, đường phố lập tức vắng tanh, đến xóm làng chơi nơi náo nhiệt nhất trấn cũng tắt đèn lồng đỏ, không dám lộ ra. Xác thực quái lạ, mà nếu nói là yêu ma quấy phá thì quá không hợp lý.
Hầu bàn giải thích: "Các ngươi đừng không tin, ngày hôm trước cũng có một đội thương lữ nghe chúng ta căn dặn xong cũng không tin, nửa đêm đi ra ngoài kết quả là biến thành dáng dấp một bộ thây khô. Các ngươi nghĩ thử xem, người sống sờ sờ lại đột nhiên biến thành thây khô, còn không phải là do yêu ma hút đi tinh khí sao?"
Thây khô? Bùi Hồi đi ra từ phía sau Tạ Tích, cùng hắn liếc mắt nhìn nhau, hỏi: "Chuyện yêu ma hút tinh khí xảy ra từ khi nào?"
"Đại khái là hai tháng trước. Trấn Lương Khê thường xuyên có người mất tích, phần nhiều là khuê nữ có chút đẹp đẽ như hoa. Mà mấy người bán dạo cũng bị bắt, tướng mạo nam tử nhìn đẹp chút cũng bị bắt đi. Sau khi mất tích không tìm thấy được thi thể, một số tìm được thì biến thành thây khô, mấy người bị mất tích đó lành ít dữ nhiều." Hầu bàn giải thích xong liền rời đi thông báo những khách nhân trong phòng khác.
Tạ Tích đóng cửa lại, thấy Bùi Hồi nhíu chặt lông mày thì quay lại nắm tay y, thân mật ngồi chung một chỗ. "Sư huynh suy nghĩ gì vậy?"
Bùi Hồi: "Tống gia trang Giang Nam." Tống gia trang bị diệt môn kia, chết cũng là bị hút khô tinh khí trở thành thây khô. "Hồng Y tà giáo, ta nghe nói bên trong giáo phái này có một loại võ công hấp thụ tinh khí của người sống, thậm chí là hấp thụ nội lực người luyện võ để mà tăng tiến võ công của bản thân. Mấy năm trước đã bị diệt trừ, hiện nay quay trở lại, hơn nữa mục tiêu chính xác."
Cổ độc trên người Tạ Tích, Tống gia trang bị diệt môn ở Giang Nam cũng mơ ước Dược Nhân, có thể đều là tác phẩm của Hồng Y tà giáo. Liên quan trong đó, bất kể là Tống gia trang hay là Dược Nhân, tựa hồ đều có liên quan đến Tạ Tích.
"Mục tiêu của bọn họ là ngươi?"
Tạ Tích một tay động nhẹ, hờ hững: "Hẳn là vậy."
Bùi Hồi: "Ngươi với bọn họ có thù oán gì sao?"
Tạ Tích trầm ngâm chốc lát: "Chuẩn xác mà nói, là có thù hận." Hắn cười nói: "Mấy năm trước là ta bứng sào huyệt của bọn họ." Một người một ngựa, giết cho quân lính Hồng Y giáo tan rã. "Bọn giáo chủ này lúc đó luyện tà công, vừa vặn đến thời khắc mấu chốt thì bị ta một kiếm đâm xuyên ngực. Đoán chừng bởi vì vậy mới tới tìm ta báo thù, chỉ là Hồng Y giáo năm đó chưa có thành tựu, thời gian trôi qua nhiều năm cũng không thành tài được. Ta đoán, Hồng Y giáo là một con mồi bị vứt ra gây hấp dẫn chú ý, phía sau còn có kẻ khác."
Nghe vậy, ánh mắt Bùi Hồi nhìn hắn càng quái lạ: "Ngươi thật sự đắc tội không ít người."
Tạ Tích buông tay: "Thanh danh quá nổi tiếng, thì liền trở thành bia ngắm." Dù cho đôi lúc hắn không có cái dã tâm kia, nhưng chỉ cần có người vọng tưởng đến vị trí cao nhất thì nhất định sẽ diệt trừ những người cản đường. Hắn treo lên nụ cười nhã nhặn, rót chén trà uống một ngụm, dừng một chút nuốt vào trong bụng cũng không có uống tiếp. Đẩy ra chén trà nói rằng: "Nếu đã đến, không bằng sư huynh cùng ta tìm tòi thực hư của việc này?"
Quét mắt nhìn chén trà của Bùi Hồi còn đầy bảy phần, nhất định là trong lòng không muốn uống loại trà thấp kém này, bởi vậy nên Tạ Tích mới nếm thử một ngụm liền không động tới lần nữa. Nhớ đến đây, hắn cũng bỏ đi ý nghĩ châm trà, vẫn nghĩ chờ một lát uống tạm nước thường giải khát. "Năm đó Hồng Y giáo cũng bắt nam nữ vô tội xung quanh dùng để luyện công? Bọn chúng, Tống gia trang, và Dược nhân đến cùng là có quan hệ gì?"
Tạ Tích: "Hồng Y giáo bắt nam nữ vô tội thứ nhất để luyện công, thứ hai là để luyện chế Dược Nhân. Bọn họ luyện cái loại tà công kia rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma, trên người còn có thể tích độc tố, cuối cùng không có chỗ nào mà không phải là chết thảm do kịch độc. Nghe đồn Dược Nhân tộc bách độc bất xâm, huyết nhục vừa có thể trở thành thuốc đại bổ, cũng có thể hấp thu kịch độc."
Bùi Hồi nhíu mày: "Thân thể Dược nhân luyện thành bách độc bất xâm là bởi vì thể chất thân thể bọn họ có thể kháng độc tố, sau lại dùng vài phương pháp của Dược Nhân tộc để luyện thân thể. Nếu là người bình thường bị luyện thành Dược Nhân, chỉ riêng độc tính để luyện thân thể liền chịu không được."
"Cho nên bọn họ bắt đầu bắt giữ người trong giang hồ, rồi mới đưa tới tà giáo chi danh, người người đòi đánh." Lúc Tạ Tích nói lời này mang theo ngữ khí trào phúng, ánh mắt lạnh lẽo: "Cuối cùng luyện ra một đám người không ra người quỷ không ra quỷ, một đám quái vật."
"Có lẽ Tống gia trang thật sự giấu vài Dược Nhân nên mới dẫn tới họa diệt thân, trùng hợp là Tống gia trang cùng ta có chút ngọn nguồn, ta cũng bị bị liên luỵ tới. "
Lời nói này e rằng lại —— "Nói không chừng là ngươi liên lụy Tống gia trang, không phải ngươi cùng Đại tiểu thư Tống gia có hôn ước sao?"
Tạ Tích ngồi dậy, tới gần Bùi Hồi, một tay siết lại bờ vai không cho y lùi về sau: "Sư huynh để ý chuyện ta cùng Tống Thải Lan có hôn ước?"
Bùi Hồi không hiểu ra sao: "Chuyện ngươi cùng với nàng ta có hôn ước thì quan hệ gì đến ta?"
Còn giả vờ? Tạ Tích bật cười, khẽ vuốt ve hai má Bùi Hồi, lời nói ôn thanh nhỏ nhẹ bảo đảm: "Sư huynh, ta cùng với Tống Thải Lan không có quan hệ gì, ta cũng tuyệt đối chưa từng dây dưa không rõ với bất cứ cô gái nào, hay hứa chuyện chung thân với ai. Sư huynh, ta..." Trong lòng ta cũng chỉ có ngươi thôi.
Bùi Hồi chớp chớp mắt: "Phong Vũ Lâu đem chuyện hôn ước của hai người truyền khắp toàn bộ giang hồ, ngươi cũng không có làm sáng tỏ, chẳng lẽ không phải là ngầm thừa nhận?"
Tạ Tích: "Ta cùng Tống gia trang có chút quan hệ sâu xa, cái gọi là hôn ước thật ra chỉ là một cái hứa hẹn. Năm đó Tống gia trang có ân cứu mạng với mẫu thân của ta, nên người liền cho phép Tống trang chủ một cái hứa hẹn. Sau này, khi ta đến Tống gia trang bị nhận ra, Tống trang chủ đưa ra yêu cầu muốn ta cùng Tống Thải Lan thành thân, thực hiện hứa hẹn, nhưng mà ta cự tuyệt."
Tống trang chủ đoán ra thân thế của hắn thì muốn lợi dụng nữ nhi của chính mình, đem toàn bộ Tống gia trang cột lên trên người Tạ Tích, cầu lấy tương lai trăm năm vinh sủng. Nhưng Tạ Tích không vì báo ân mà đồng ý cuộc hôn nhân này, càng không phải là loại người sẽ bị ân tình buộc chặt.
"Ta không phủ nhận chuyện Tống Thải Lan thuê Phong Vũ Lâu truyền ra tin tức, chỉ là vì muốn biết kế tiếp bọn họ sẽ đưa ra hành động gì nên mới im lặng thôi."
Tống Thải Lan rõ ràng biết giữa bọn họ không có hôn ước còn cố ý thả ra tin tức làm cả võ lâm đều biết, nói không có mục đích thì ai tin? Dù sao cũng phải đi Giang Nam, không ai có thể tính kế được Tạ Tích nên lúc sau bình yên vô sự, huống chi còn hạ trí mạng cổ độc đối hắn.
"Còn tốt là có sư huynh ở đây, nếu không ta đã vì cổ độc phát tác mà chết rồi." Tuy rằng hắn đã sớm an bài tốt để mấy kẻ kia gậy ông đập lưng ông, mấy kẻ chờ hắn vừa chết lập tức trả thù tính kế người của hắn, kết cục đương nhiên chỉ càng thê thảm.
Tạ Tích cười đến thực ôn hòa, tâm lại đen vô cùng. Hắn đối Bùi Hồi ôn nhu nói: "Ta tất nhiên là sẽ không phụ lòng tình ý của sư huynh, sư huynh yên tâm, chờ ta giải quyết xong đám người phía sau lập tức làm sáng tỏ chuyện ở Phong Vũ Lâu." Đến lúc đó, ta sẽ cưới sư huynh về Tiêu Dao phủ.
Bùi Hồi kỳ quái nhìn hắn một cái, cảm thấy lời nói này thực bình thường nhưng lại có chút cổ quái chỗ nào đó. Y gật đầu hàm hồ nói: "Làm sáng tỏ cũng tốt, sau này sẽ không làm thê tử của ngươi hiểu lầm. Nhưng mà đây là chuyện của ngươi, tự bản thân ngươi tìm cách xử trí."
Vẫn còn bất mãn. Thật giống như mấy vị phu nhân cáu kỉnh vì ghen, phải đến ôm ôm dỗ dỗ mới xong việc được.
Tạ Tích: "Phu nhân à......"
Bùi Hồi: "Ha?" Chớp chớp mắt, "Tạ sư đệ, ngươi kêu ta sao?"
Tạ Tích để tay lên môi ngăn cản, vừa sủng nịch vừa bất đắc dĩ cười: "Sư huynh nghe nhầm thôi." Nếu không muốn thừa nhận, còn nháo, vậy hắn đành phải dung túng.
Mặt Bùi Hồi đầy nghi vấn, vẫn là cảm thấy Tạ sư đệ quái quái, hay là cổ độc còn có thể ảnh hưởng đến tâm trí?
P/s: Sorry mấy chế tuần rồi xảy ra vài chuyện nên chương này up trể. Máy tính hư, nhà có người bệnh phải thay phiên nhau chăm nên không edit được. Vừa sửa được máy thì hì hụi edit up liền đây. ????
Chương 32: Gả cho sư đệ (8).
Bùi Hồi mở mắt ra, từ dưới nhìn lên Tạ Tích. Thật lâu sau mới ý thức là mình đang gối trên đùi Tạ Tích, mà Tạ Tích chỉ khoác một lớp áo ngoại bào, mở ra lồng ngực trần trụi. Trên lồng ngực có vài vết móng tay cào thành vết hồng, trên bả vai cũng có chút vết tích ám muội. Tóc dài phân tán ở sau lưng, ánh sáng từ phía Tây chiếu lên gò má của hắn, trong phút chốc làm Bùi Hồi tưởng tượng ra ảo giác mình đang nhìn núi tuyết.
Tạ Tích ngưng mắt nhìn chằm chằm thanh trường kiếm mạ vàng đen tuyền ở bên trong khoang thuyền, nhận ra động tĩnh của Bùi Hồi, lập tức rũ mắt: "Tỉnh rồi?" Tay phải của hắn như có như không mà vuốt lại mái tóc dài của Bùi Hồi.
Bùi Hồi bò dậy, vốn đã chuẩn bị tốt nhưng vẫn mỏi eo đau lưng, dù sao lần này tiêu hao thời gian nhiều hơn so với lần trước, hơn nữa là trực tiếp bị làm ngất đi. Tình huống nghiêm trọng hơn mới đúng, nhưng mà trái lại, sau khi y bò lên duỗi người ra, chỉ có một chút đau nhức nhẹ. Bùi Hồi nhất thời kinh ngạc, ánh mắt tràn ngập quái dị nhìn về phía Tạ Tích: "Thì ra là ngươi nói thật."
Bùi Hồi sau khi ngất đi còn nhíu chặt lông mày, cả người dơ bẩn, Tạ Tích thay y rửa sạch sẽ rồi giúp y mặc quần áo vào. Thấy y vẫn là dáng dấp nhíu mày khó chịu thì đặc biệt tốn mất mấy canh giờ xoa bóp gân cốt mỏi nhừ của y, mãi đến tận khi Bùi Hồi trong mộng buông ra cặp lông mày nhíu chặt, rơi vào giấc ngủ an ổn thoải mái mới ngừng tay.
Thời điểm Tạ Tích thấy Bùi Hồi dáng dấp từng li từng tí một cẩn thận đứng dậy còn muốn báo cho một câu, không ngờ chưa mở miệng đã nghe Bùi Hồi bật thốt lên. Hắn bất động thanh sắc, ôn hòa cười: "Ta nói rồi, ta sẽ không lừa sư huynh."
Nghe vậy, Bùi Hồi nhớ đến đêm qua mệt nhọc, đang muốn chỉ trích hắn lừa người nhưng nghĩ lại bản thân không xảy ra việc gì. Lập tức cảm thấy tình thế khó xử, một mặt cảm thấy rằng cả đêm bị lăn qua lộn lại làm không ngừng cũng quá quá thê thảm, mặt khác y sau khi tỉnh lại cả người nhẹ nhàng khoan khoái chẳng hề cảm thấy mệt nhọc. Lần này so với lần ở trong mộ thất kia thực sự là tốt hơn quá nhiều, còn nữa, Tạ Tích làm đủ tiền diễn (chuẩn bị), lúc y bị hắn tiến vào xác thực không đau.
Nghĩ như vậy, Tạ Tích đây cũng không tính là lừa người.
Bùi Hồi liếc mắt nhìn Tạ Tích, trầm ngâm nửa ngày, ý vị sâu xa nói: "Ngươi về sau không cần làm lâu như vậy, lần trước ta cũng không có lãng phí thời gian như ngươi." Nói cho cùng, y vẫn còn có chút bất mãn, sắc mặt cũng không được tốt lắm. Tối hôm qua y bị hắn cưỡng bách làm đến khóc rất nhiều lần, đôi mắt đỏ hoe, cổ họng cũng đau rát, y không ngừng chịu thua cầu xin tha, Tạ Tích dường như không nghe thấy còn tiếp tục làm dữ hơn.
Nhớ đến đây, Bùi Hồi càng kiên định: "Tạ sư đệ, chỉ cần ngươi mỗi lần làm nhanh một chút, chúng ta có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian."
Tạ Tích ý tứ sâu xa: "Muốn nhanh không thành vấn đề..." Chính là sợ lúc sau tỉnh không nổi thôi.
Bùi Hồi không biết tâm tư của Tạ Tích liền cho là hắn thật sự hiểu khổ sở của chính mình, coi như đây là đáp ứng lần sau nhanh chóng giải quyết chứ không lãng phí thời gian. Vì vậy gật đầu thoả mãn nói rằng: "Ừm, lần sau chớ có quên." Sau đó liền nhẹ nhàng đem chuyện này quăng ra sau đầu.
Cho nên mới nói đây chính là hậu quả của việc chưa từng rèn luyện trải qua xã hội ân tình hiểm ác, ở phương diện khác ngây thơ đến cảm động lòng người. Y cứ như vậy tin Tạ Tích, hám sắc mà bị lu mờ tâm trí, hồn nhiên không biết bộ dáng của nam nhân trên giường và dưới giường là hai loại khác nhau. Xuống giường mặc quần áo vào là chính nhân quân tử thẳng thắn vô tư, lên giường cởi hết ra làm gì còn nhớ đã từng phát ra lời hứa với ai?
—— Người thông minh tất nhiên là sẽ không dễ dàng thất hứa, bọn họ chỉ có chơi trò dùng câu chữ làm cạm bẫy lừa đối phương.
Bùi Hồi nhặt lên quần áo nằm rải rác ở bên trong khoang thuyền đưa lưng về phía Tạ Tích mặc vào từng kiện quần áo, tiện tay đem tóc dài kéo qua một bên, mỗi lần mặc quần áo đều phải vuốt mái tóc dài liền cảm thấy quá phiền phức. Lúc này Tạ Tích tiến lên giữ chặt mái tóc dài nói rằng: "Ta giúp sư huynh cột lại tóc." Nói xong, cũng không biết hắn từ nơi nào lấy ra lược bí rồi còn chải lên tóc.
Bùi Hồi ngoái đầu lại liếc nhìn Tạ Tích đang nghiêm túc thay mình dùng lượt chải tóc, suy nghĩ một chút liền tùy theo ý hắn, xoay người kéo áo khoác ngoại bào lên đến vai sau đó đưa mắt nhìn bốn phía, một chốc càng không tìm được thắt lưng nằm chỗ nào. Y duỗi tay ra phía sau đánh lên cánh tay Tạ Tích: "Thắt lưng của ta đâu?"
Tạ Tích từ phía sau tìm được thắt lưng của y, thắt lưng dính vài thứ bẩn thỉu màu trắng, không thể dùng lại nên chẳng thể làm gì khác hơn là lấy ra từ trong rương một chiếc thắt lưng mới. Rường đồ đặt ở bên trong góc, ngoại trừ quần áo để thay sau khi tắm rửa còn có mấy cái đồ dùng khác. Rương vừa mở ra, một con chim tròn vo mập mạp vội vã lăn ra, vì thân thể mập cầu tròn vo nên mấy cái chân đặc biệt nhỏ, có vẻ nó đang ngủ như chết.
Bùi Hồi nhìn thấy Tú cầu liền nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, hai má khó giải thích mà đỏ như bị thiêu. Lúc mới vừa tỉnh lại cũng không có cảm giác xấu hổ nhưng hiện tại nhận ra có người thứ ba ở đây thì đột nhiên bối rối, cảm giác thiêu nóng lan tràn đến lỗ tai cùng cổ, y đưa lưng về phía Tạ Tích, giả chết vùi đầu quên đi ánh mắt nóng rực thâm trầm kia.
Gương mặt trắng bóc cùng cổ đều nhiễm một tầng ửng hồng, Tạ Tích làm sao lại không chú ý tới được? Dưới gương mặt trắng như ngọc còn có dấu hôn lít nha lít nhít xanh tím chồng lên nhau, Tạ Tích nhìn đến hàm răng có chút ngứa, lại muốn đến gặm trên mặt một cái. Hắn hơi nheo mắt lại, đầu lưỡi liếm liếm nơi răng nanh, tay phải ngón tay vô ý thức vuốt ve lẫn nhau, đây là vài hành động nhỏ cố gắng khắc chế bản thân của Tạ Tích mỗi khi nổi lên khát vọng muốn chiếm lấy một thứ gì đó.
Tạ Tích cười khẽ không tiếng, đứng dậy ngồi xổm ở sau lưng Bùi Hồi, giúp y búi tóc rồi lấy ra cây trâm ngọc cố định lại mái tóc dài. "Lúc nãy, đám thích khách nói rằng muốn tính mạng của chúng ta, tại sao sư huynh không rút kiếm?"
Thích khách vây giết bọn họ trên chiếc thuyền nhỏ này tổng cộng có mười mấy người, trong bụi cây còn trốn vài nhóm người. Nếu quả thật muốn dọa sợ bọn chúng, Bùi Hồi chỉ cần rút kiếm, để kiếm nhiễm phải huyết quang mới có thể làm cho bọn chúng kiêng kỵ e sợ. Bùi Hồi thậm chí không có rút ra trường kiếm mà chỉ dùng cần câu, tuy rằng kiếm thuật cao siêu nhưng không có làm đám người kia kinh diễm chấn động.
Cho nên thế lực khắp nơi chỉ biết được đi theo bên người Tạ Tích là một tên kiếm khách bình thường, bọn họ không đem Bùi Hồi để ở trong mắt, chỉ cho đây là một kiếm khách tầm thường có chút cao siêu mà thôi. Mà giả như Bùi Hồi rút kiếm trong lúc ứng chiến, bọn họ nhất định sẽ chú ý coi trọng. Bởi vì Bùi Hồi không chỉ là một tên kiếm khách, y vốn là một đệ tử võ đạo tông sư. Đáng tiếc y tự che lại ánh sáng bản thân, khiến thế lực khắp nơi đều đối với y xem thường.
Trước không quản đám người theo đuôi kia thông qua bọn họ lan truyền một số tin tức ba phải sao cũng được, mục đích lan truyền tin đồn đạt được rồi thì càng không thể khoan dung việc bọn họ tiếp tục bám theo. Cho nên Tạ Tích sau khi để bọn chúng đạt được mục đích thì liền cho Tiêu Dao Phủ gửi thư cảnh cáo đến các thế lực khắp nơi, thuận tiện đập ngưng vài hoạt động của bọn chúng. Dù sao bị bám theo lâu như vậy, tâm tình cũng có chút không vui.
Những ngày sau đó, thật sự chỉ có hắn cùng sư huynh hai người tiện lợi cùng đi xuống Giang Nam. Ngồi trong một gian thuyền, cùng nhau nâng chén nói chuyện vui vẻ thưởng thức cảnh "Xuân", tình cờ thoa lạp luân can (?), mỗi ngày trôi qua sống như thần tiên, thích ý biết bao.
Động tác ngón tay vuốt nhẹ của Tạ Tích dừng lại, nhanh chóng từ trong ảo tưởng hoàn hồn, đưa ánh mắt về phía sau lưng Bùi Hồi. Hắn nhớ còn phải đợi đáp án của Bùi Hồi: "Sư huynh?"
Bùi Hồi bỗng nhiên hoàn hồn, "Thân kiếm dính máu không dễ làm sạch."
Lời này vừa nghe thì biết là đang nói láo. Tạ Tích đã từng tiếp xúc qua thanh trường kiếm kia của Bùi Hồi tự nhiên biết là bảo kiếm không dính một giọt máu, thân kiếm trắng như tuyết không nhiễm bụi trần, dù cho dính đầy máu tươi chỉ cần nhẹ nhàng vung một cái thì có thể khôi phục diện mạo sạch sẽ trắng như tuyết.
Tạ Tích: "Sư huynh vẫn còn do dự... Không muốn động thủ giết người?"
Bùi Hồi: "Không có."
Tạ Tích: "Sư huynh không cần gạt ta."
Bùi Hồi quay đầu lại, kỳ quái nói rằng: "Ta vì sao phải gạt ngươi?" Hồi tưởng một chút, phát hiện một câu này xác thực quá qua loa, vì vậy nói rằng: "Nơi này không phải là nơi tốt để giết người, mặt sông nhuốm máu, đáy sông chìm thi thể, chờ đến mùa Đông mực nước giảm xuống xem ngươi doạ không chết người à?"
Tạ Tích bật cười: "Chỉ là nguyên nhân này thôi?"
"Chỉ vậy thôi." Bùi Hồi tay cầm kiếm, khoang thuyền thấp bé, bên ngoài người người lại đi lại xung quanh tương phản với Tạ Tích ngồi chính diện. Ngóng nhìn gương mặt mang ý cười của Tạ Tích, nghiêm túc cẩn thận mà dò hỏi: "Nếu như lúc đó ngươi là người ra tay, ngươi sẽ giết người sao?"
Nụ cười trên mặt Tạ Tích phai nhạt đi nhiều: "Bọn họ muốn giết ta, ta tự nhiên sẽ giết lại." Ngữ khí nhàn nhạt, tựa hồ chuyện giết hay không giết không có gì khác nhau, tay dính mạng người cùng lúc bình thường nấu ăn phải giết gà giết vịt giống nhau.
Bùi Hồi nhớ tới lúc ở trong môn phái sư phụ đã từng nói với y, Tạ Tích người này trời sinh là người bề trên, hắn đối với sinh mệnh là coi thường, bất cứ lúc nào cũng đều có thể bình tĩnh chính mình chọn ra lựa chọn có lợi. Cho nên hắn có thể tự lập nên Tiêu Dao Phủ, nhất hô bá ứng, bất luận đổi thành một ai khác trong môn phái cũng không làm được như hắn. Nhưng mà tuy Tạ Tích là người bề trên nhưng cũng có nhân từ, hắn có thể khống chế bản thân không giết người bừa bãi thành tính.
Tay Tạ Tích nhẹ vỗ về hai má Bùi Hồi, đến khi y sắp cau mày mới rời tay, cười nhạt nói: "Cũng được, ta sẽ không giết toàn bộ—— chỉ giết một hai người dùng để dọa những kẻ khác, thuận tiện tìm thời điểm để thi thể bọn họ tự trôi đi." Hắn cũng không muốn thấy cảnh đáy sông chìm toàn xác người, phá hoại cảnh đẹp.
Huống chi, hắn cũng không phải giết bừa thành tính, nếu như thông qua việc giết vài tên có thể dọa sợ mà bức lui kẻ địch tất nhiên không mất công tốn sức giết chết toàn bộ. Phải biết rằng nếu đem người ép đến cảnh đường cùng, làm cho bọn họ biết mình chắc chắn phải chết, như vậy phản kháng của người trước khi chết cũng rất đáng sợ. Cho dù là con kiến, sắp chết cũng sẽ cắn ngược lại một cái, trăm ngàn con kiến gặm một nhát cũng sẽ lộ ra xương trắng.
"Nhưng mà sư huynh, ngươi một người cũng không giết."
Không giết một người và chỉ giết một hai người vẫn có khác nhau, người sau chỉ là không muốn động thủ, còn người trước là đang dung túng kẻ địch kiêu ngạo, đem chính mình rơi vào cảnh nguy hiểm. Trước cũng từng nhắc qua, thân là kiếm khách mà chưa từng thấy máu, chính mình sẽ vĩnh viễn không thể đạt được thành tựu võ đạo.
Bùi Hồi mặt lạnh, đúng là đang có ý trốn tránh nhưng thở dài nói rằng: "Tạ sư đệ, ngươi cũng học qua Quy Tông kiếm pháp và cũng biết bộ kiếm pháp kia bá đạo ác liệt, vạn kiếm quy tông, đến khi luyện thành công một người liền có thể đối đầu với trăm vạn người."
Đây là kiếm pháp bá đạo ác liệt cỡ nào! Nếu như tâm tính bất ổn, ích kỷ, bạo ngược. Nếu luyện thành công Quy Tông kiếm pháp sẽ mang đến cho thiên hạ nguy hại thế nào? Thiên hạ không nhiều người biết rằng Côn Lôn Ngọc Hư từng có một mạch đệ tử học thành Quy Tông kiếm pháp, xuống núi rèn luyện, một số ít ở trong thành chịu sự bắt nạt, phẫn nộ đến nổi rút kiếm tàn sát dân cả thành, chỉ dùng một chiêu kiếm pháp liền đem cả thành tàn sát hết.
Đây chính là ngọn nguồn chuyện Quy Tông kiếm pháp một kiếm đồ sát cả thành.
Đây chính là nguyên nhân, tại vì không cách nào thích ứng sự thay đổi của võ lâm thế gia hiện nay, phái Côn Luân cũng dần dần lui ẩn giang hồ, càng trở nên kín tiếng vô cùng, đến nỗi bây giờ không có mấy người biết đến nữa. Mà đệ tử nội môn của Côn Lôn cũng không phải là hạng người lương thiện tâm tính cứng cỏi gì, không ngừng trải qua khảo sát mới được cho phép luyện Quy Tông kiếm pháp. Đồng thời môn phái cũng yêu cầu đệ tử nội môn không được giết người nếu đang luyện kiếm pháp, sau khi luyện thành kiếm pháp lại càng không được ngông cuồng giết người.
Tuy muốn dùng kiếm điêu luyện thì cần phải dính máu, nhưng Bùi Hồi thiên phú kiếm đạo cao, sư môn nuôi y từ nhỏ đến lớn tất nhiên biết tính cách y như thế nào. Bùi Hồi nhìn thì chất phác kì thực thông suốt, tính cách lạnh nhạt không hiểu rỏ nhân tình thực tế là không quá để ý. Bị y để trong lòng, tất nhiên là để ý đến cùng, nhưng nếu không để trong mắt, thì coi như là cỏ dại ven đường y sẽ không cho một cái liếc mắt.
Mấy vị sư phụ trong môn phái càng lo lắng chuyện y để tâm vào mấy việc vụn vặt, cố chấp thành tâm ma, gây thành đại họa. Tuy rằng mục tiêu hiện tại của Bùi Hồi là trở thành chưởng môn một mạch của Ngọc Hư để phủi tay mấy việc quản lý sự vụ, ai cũng không thể bảo đảm y đột nhiên có tâm ma hay không. Bởi vậy mấy đệ tử đồng kỳ (cùng khóa) với Bùi Hồi được phép xuống núi, có khi đã giết qua không ít kẻ ác, nhưng y vẫn không được phép giết người.
Tạ Tích mười lăm tuổi xuống núi rèn luyện được nửa năm thì đã từng giết người rồi thấy máu, mười bảy tuổi rời đi môn phái từng thâm nhập vào hàng ổ sơn tặc giết vô số kẻ ác. Các trưởng bối trong môn phái nhìn thấu Tạ Tích, biết hắn là kẻ trên người, tâm tính bất phàm, lạnh lùng cũng không thiếu lòng nhân từ. Còn nữa, Tạ Tích cũng không có ý định luyện Quy Tông kiếm pháp, điều này càng làm cho các trưởng bối Côn Lôn yên tâm để hắn xuống núi.
Bùi Hồi thì trái lại, luyện kiếm gần hai mươi năm cũng chưa từng dính mạng người. Kiếm đạo rơi vào bình cảnh, các trưởng bối lúc này mới đồng ý cho y xuống núi hoàn thành mấy nằm rèn luyện bị trễ nãi kia, kết quả chính là Bùi Hồi vẫn chậm chạp không muốn ra tay lấy mạng kẻ khác.
"Các sư phụ yêu cầu đặc biệt nghiêm ngặt với các đệ tử luyện Quy Tông kiếm pháp, giết người thì chỉ giết mấy kẻ tội ác tày trời." Y chỉ là chưa gặp được kẻ chân chính ác. "Sư phụ từng nói qua, cho dù là kẻ chân chính ác, kỳ thực cũng cần có lý do ta mới giết hắn."
Giết người không phải chuyện phải làm theo lý thường, cho dù là trừng phạt cũng phải đúng tội, Bùi Hồi cũng không có quyền quyết định sinh tử của người khác.
Tạ Tích không khỏi thò người lên phía trước, trừng mắt nhìn chằm chằm Bùi Hồi: "Thế chẳng phải là cả đời này sư huynh cũng không thể giết người sao?"
"Không." Bùi Hồi thần sắc nhàn nhạt, ánh mắt cứng cỏi, niềm tin của y từ đầu đến cuối cũng chưa từng thay đổi qua, như băng lạnh trên đỉnh núi tuyết quanh năm không thay đổi. "Gặp phải kẻ đáng chết ta liền không nương tay, không giết, chỉ là vì ta không muốn giết thôi."
Tâm Tạ Tích hơi chấn động, thật lâu không nói gì. Hắn tựa hồ xem thường sư huynh, có lẽ vì trước đây chưa bao giờ nhìn thẳng vào y, cũng chưa từng để y ở trong lòng. Hắn cho rằng sư huynh là một kẻ khiếp nhược, lòng dạ mềm yếu, nhưng hắn quên mất người này kỳ thật tâm địa cứng đầu, bọn họ đều rõ ràng con đường mình phải đi hơn so với ai khác. Thân là kiếm khách, kiếm không dính máu, chỉ vì Bùi Hồi biết tự khắc chế bản thân hơn người thường gấp trăm lần.
Hiệp dùng võ vi phạm lệnh cấm (?). Hiện nay trong võ lâm, có ai còn nhớ tới câu nói này? Có ai thân mang tuyệt kỹ còn dùng luật pháp người thường quy buộc chính mình? Chính là chuyện trong chốn giang hồ này tự khắc chế bản thân, mấy người quân tử nhân từ mà Tạ Tích từng nghe tên cũng không bảo đảm chính mình có thể tự khắc chế được như Bùi Hồi.
Tạ Tích cười khẽ, trong mắt là hình ảnh dòng nước mùa Xuân chảy xuôi, tình ý còn ôn nhu kiều diễm hơn hoa trong đêm trăng. Bùi Hồi bị ánh mắt này nhìn chăm chú, lúc đầu hơi ngạc nhiên, sau đó thì cảm thấy cả người không dễ chịu, quay mặt qua một bên ho nhẹ: "Đừng làm trễ thời gian, ngươi chèo thuyền đi... Nên khởi hành rồi."
Bọn họ đã ba ngày chưa lên bờ, đêm qua liền dừng lại trong bụi cỏ lau cả buổi, sẵn dịp lên bờ vào thành mua chút vật phẩm, như vậy mới có thể tiếp tục lên đường. Tạ Tích không có dị nghị, đứng lên đi đến hướng mũi thuyền, cầm lấy sào tre rồi chống thuyền quay lại hướng bụi cây rồi rời đi. Hành tẩu nửa ngày, thời điểm hoàng hôn đến, từ mặt sông chậm rãi vắng lặng sau trôi đến thuỷ vực tương đối náo nhiệt.
Đi qua một đoạn sông liền có thể nhìn thấy vài con con vịt nước nhàn nhã tự tại đang dạo chơi, đi lên trước nữa là vài con vịt tập hợp thành đàng. Tạ Tích quay đầu hướng Bùi Hồi ngồi trong khoang thuyền nói rằng: "Sắp lên bờ."
Bùi Hồi liền từ trong khoang thuyền đi ra, cùng Tạ Tích sóng vai mà đứng. Lúc này có thể nhìn thấy khói bếp cùng thuyền đánh cá đang trở về nhà, gió đêm nhè nhẹ, rặng mây đỏ đầy trời, bên bờ lau hao lô non giòn nhiều nước (?). Bây giờ đã có thể nhìn thấy một góc cảnh "Xuân" của Giang Nam.
Thuyền Ô bồng rất nhanh dừng sát bên bờ, hai người rời thuyền lên bờ, từ bến thuyền đi tới khách điếm trong phố mà trọ lại. Thời điểm sắc trời dần tối đi, hầu bàn cố ý đi một chuyến lại đây gõ cửa căn dặn: "Buổi tối đóng chặt cửa sổ, không có việc gì thì không nên rời khỏi phòng."
Căn dặn này không khỏi quái lạ. Tạ Tích hỏi nhiều một câu: "Tại sao?"
Hầu bàn đây là lần đầu nhìn thấy người anh tuấn có khí chất ôn nhuận như vậy, trong lòng sinh ra hảo cảm liền lắm miệng nói: "Yêu ma quấy phá."
Tạ Tích cùng Bùi Hồi dừng chân chỗ này là một thị trấn nhỏ có tên Lương Khê, phong cảnh tươi đẹp, dân phong thuần phác, ban ngày an cư lạc nghiệp, yên tĩnh an lành. Mà khi sắc trời tối sầm lại, đường phố lập tức vắng tanh, đến xóm làng chơi nơi náo nhiệt nhất trấn cũng tắt đèn lồng đỏ, không dám lộ ra. Xác thực quái lạ, mà nếu nói là yêu ma quấy phá thì quá không hợp lý.
Hầu bàn giải thích: "Các ngươi đừng không tin, ngày hôm trước cũng có một đội thương lữ nghe chúng ta căn dặn xong cũng không tin, nửa đêm đi ra ngoài kết quả là biến thành dáng dấp một bộ thây khô. Các ngươi nghĩ thử xem, người sống sờ sờ lại đột nhiên biến thành thây khô, còn không phải là do yêu ma hút đi tinh khí sao?"
Thây khô? Bùi Hồi đi ra từ phía sau Tạ Tích, cùng hắn liếc mắt nhìn nhau, hỏi: "Chuyện yêu ma hút tinh khí xảy ra từ khi nào?"
"Đại khái là hai tháng trước. Trấn Lương Khê thường xuyên có người mất tích, phần nhiều là khuê nữ có chút đẹp đẽ như hoa. Mà mấy người bán dạo cũng bị bắt, tướng mạo nam tử nhìn đẹp chút cũng bị bắt đi. Sau khi mất tích không tìm thấy được thi thể, một số tìm được thì biến thành thây khô, mấy người bị mất tích đó lành ít dữ nhiều." Hầu bàn giải thích xong liền rời đi thông báo những khách nhân trong phòng khác.
Tạ Tích đóng cửa lại, thấy Bùi Hồi nhíu chặt lông mày thì quay lại nắm tay y, thân mật ngồi chung một chỗ. "Sư huynh suy nghĩ gì vậy?"
Bùi Hồi: "Tống gia trang Giang Nam." Tống gia trang bị diệt môn kia, chết cũng là bị hút khô tinh khí trở thành thây khô. "Hồng Y tà giáo, ta nghe nói bên trong giáo phái này có một loại võ công hấp thụ tinh khí của người sống, thậm chí là hấp thụ nội lực người luyện võ để mà tăng tiến võ công của bản thân. Mấy năm trước đã bị diệt trừ, hiện nay quay trở lại, hơn nữa mục tiêu chính xác."
Cổ độc trên người Tạ Tích, Tống gia trang bị diệt môn ở Giang Nam cũng mơ ước Dược Nhân, có thể đều là tác phẩm của Hồng Y tà giáo. Liên quan trong đó, bất kể là Tống gia trang hay là Dược Nhân, tựa hồ đều có liên quan đến Tạ Tích.
"Mục tiêu của bọn họ là ngươi?"
Tạ Tích một tay động nhẹ, hờ hững: "Hẳn là vậy."
Bùi Hồi: "Ngươi với bọn họ có thù oán gì sao?"
Tạ Tích trầm ngâm chốc lát: "Chuẩn xác mà nói, là có thù hận." Hắn cười nói: "Mấy năm trước là ta bứng sào huyệt của bọn họ." Một người một ngựa, giết cho quân lính Hồng Y giáo tan rã. "Bọn giáo chủ này lúc đó luyện tà công, vừa vặn đến thời khắc mấu chốt thì bị ta một kiếm đâm xuyên ngực. Đoán chừng bởi vì vậy mới tới tìm ta báo thù, chỉ là Hồng Y giáo năm đó chưa có thành tựu, thời gian trôi qua nhiều năm cũng không thành tài được. Ta đoán, Hồng Y giáo là một con mồi bị vứt ra gây hấp dẫn chú ý, phía sau còn có kẻ khác."
Nghe vậy, ánh mắt Bùi Hồi nhìn hắn càng quái lạ: "Ngươi thật sự đắc tội không ít người."
Tạ Tích buông tay: "Thanh danh quá nổi tiếng, thì liền trở thành bia ngắm." Dù cho đôi lúc hắn không có cái dã tâm kia, nhưng chỉ cần có người vọng tưởng đến vị trí cao nhất thì nhất định sẽ diệt trừ những người cản đường. Hắn treo lên nụ cười nhã nhặn, rót chén trà uống một ngụm, dừng một chút nuốt vào trong bụng cũng không có uống tiếp. Đẩy ra chén trà nói rằng: "Nếu đã đến, không bằng sư huynh cùng ta tìm tòi thực hư của việc này?"
Quét mắt nhìn chén trà của Bùi Hồi còn đầy bảy phần, nhất định là trong lòng không muốn uống loại trà thấp kém này, bởi vậy nên Tạ Tích mới nếm thử một ngụm liền không động tới lần nữa. Nhớ đến đây, hắn cũng bỏ đi ý nghĩ châm trà, vẫn nghĩ chờ một lát uống tạm nước thường giải khát. "Năm đó Hồng Y giáo cũng bắt nam nữ vô tội xung quanh dùng để luyện công? Bọn chúng, Tống gia trang, và Dược nhân đến cùng là có quan hệ gì?"
Tạ Tích: "Hồng Y giáo bắt nam nữ vô tội thứ nhất để luyện công, thứ hai là để luyện chế Dược Nhân. Bọn họ luyện cái loại tà công kia rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma, trên người còn có thể tích độc tố, cuối cùng không có chỗ nào mà không phải là chết thảm do kịch độc. Nghe đồn Dược Nhân tộc bách độc bất xâm, huyết nhục vừa có thể trở thành thuốc đại bổ, cũng có thể hấp thu kịch độc."
Bùi Hồi nhíu mày: "Thân thể Dược nhân luyện thành bách độc bất xâm là bởi vì thể chất thân thể bọn họ có thể kháng độc tố, sau lại dùng vài phương pháp của Dược Nhân tộc để luyện thân thể. Nếu là người bình thường bị luyện thành Dược Nhân, chỉ riêng độc tính để luyện thân thể liền chịu không được."
"Cho nên bọn họ bắt đầu bắt giữ người trong giang hồ, rồi mới đưa tới tà giáo chi danh, người người đòi đánh." Lúc Tạ Tích nói lời này mang theo ngữ khí trào phúng, ánh mắt lạnh lẽo: "Cuối cùng luyện ra một đám người không ra người quỷ không ra quỷ, một đám quái vật."
"Có lẽ Tống gia trang thật sự giấu vài Dược Nhân nên mới dẫn tới họa diệt thân, trùng hợp là Tống gia trang cùng ta có chút ngọn nguồn, ta cũng bị bị liên luỵ tới. "
Lời nói này e rằng lại —— "Nói không chừng là ngươi liên lụy Tống gia trang, không phải ngươi cùng Đại tiểu thư Tống gia có hôn ước sao?"
Tạ Tích ngồi dậy, tới gần Bùi Hồi, một tay siết lại bờ vai không cho y lùi về sau: "Sư huynh để ý chuyện ta cùng Tống Thải Lan có hôn ước?"
Bùi Hồi không hiểu ra sao: "Chuyện ngươi cùng với nàng ta có hôn ước thì quan hệ gì đến ta?"
Còn giả vờ? Tạ Tích bật cười, khẽ vuốt ve hai má Bùi Hồi, lời nói ôn thanh nhỏ nhẹ bảo đảm: "Sư huynh, ta cùng với Tống Thải Lan không có quan hệ gì, ta cũng tuyệt đối chưa từng dây dưa không rõ với bất cứ cô gái nào, hay hứa chuyện chung thân với ai. Sư huynh, ta..." Trong lòng ta cũng chỉ có ngươi thôi.
Bùi Hồi chớp chớp mắt: "Phong Vũ Lâu đem chuyện hôn ước của hai người truyền khắp toàn bộ giang hồ, ngươi cũng không có làm sáng tỏ, chẳng lẽ không phải là ngầm thừa nhận?"
Tạ Tích: "Ta cùng Tống gia trang có chút quan hệ sâu xa, cái gọi là hôn ước thật ra chỉ là một cái hứa hẹn. Năm đó Tống gia trang có ân cứu mạng với mẫu thân của ta, nên người liền cho phép Tống trang chủ một cái hứa hẹn. Sau này, khi ta đến Tống gia trang bị nhận ra, Tống trang chủ đưa ra yêu cầu muốn ta cùng Tống Thải Lan thành thân, thực hiện hứa hẹn, nhưng mà ta cự tuyệt."
Tống trang chủ đoán ra thân thế của hắn thì muốn lợi dụng nữ nhi của chính mình, đem toàn bộ Tống gia trang cột lên trên người Tạ Tích, cầu lấy tương lai trăm năm vinh sủng. Nhưng Tạ Tích không vì báo ân mà đồng ý cuộc hôn nhân này, càng không phải là loại người sẽ bị ân tình buộc chặt.
"Ta không phủ nhận chuyện Tống Thải Lan thuê Phong Vũ Lâu truyền ra tin tức, chỉ là vì muốn biết kế tiếp bọn họ sẽ đưa ra hành động gì nên mới im lặng thôi."
Tống Thải Lan rõ ràng biết giữa bọn họ không có hôn ước còn cố ý thả ra tin tức làm cả võ lâm đều biết, nói không có mục đích thì ai tin? Dù sao cũng phải đi Giang Nam, không ai có thể tính kế được Tạ Tích nên lúc sau bình yên vô sự, huống chi còn hạ trí mạng cổ độc đối hắn.
"Còn tốt là có sư huynh ở đây, nếu không ta đã vì cổ độc phát tác mà chết rồi." Tuy rằng hắn đã sớm an bài tốt để mấy kẻ kia gậy ông đập lưng ông, mấy kẻ chờ hắn vừa chết lập tức trả thù tính kế người của hắn, kết cục đương nhiên chỉ càng thê thảm.
Tạ Tích cười đến thực ôn hòa, tâm lại đen vô cùng. Hắn đối Bùi Hồi ôn nhu nói: "Ta tất nhiên là sẽ không phụ lòng tình ý của sư huynh, sư huynh yên tâm, chờ ta giải quyết xong đám người phía sau lập tức làm sáng tỏ chuyện ở Phong Vũ Lâu." Đến lúc đó, ta sẽ cưới sư huynh về Tiêu Dao phủ.
Bùi Hồi kỳ quái nhìn hắn một cái, cảm thấy lời nói này thực bình thường nhưng lại có chút cổ quái chỗ nào đó. Y gật đầu hàm hồ nói: "Làm sáng tỏ cũng tốt, sau này sẽ không làm thê tử của ngươi hiểu lầm. Nhưng mà đây là chuyện của ngươi, tự bản thân ngươi tìm cách xử trí."
Vẫn còn bất mãn. Thật giống như mấy vị phu nhân cáu kỉnh vì ghen, phải đến ôm ôm dỗ dỗ mới xong việc được.
Tạ Tích: "Phu nhân à......"
Bùi Hồi: "Ha?" Chớp chớp mắt, "Tạ sư đệ, ngươi kêu ta sao?"
Tạ Tích để tay lên môi ngăn cản, vừa sủng nịch vừa bất đắc dĩ cười: "Sư huynh nghe nhầm thôi." Nếu không muốn thừa nhận, còn nháo, vậy hắn đành phải dung túng.
Mặt Bùi Hồi đầy nghi vấn, vẫn là cảm thấy Tạ sư đệ quái quái, hay là cổ độc còn có thể ảnh hưởng đến tâm trí?
P/s: Sorry mấy chế tuần rồi xảy ra vài chuyện nên chương này up trể. Máy tính hư, nhà có người bệnh phải thay phiên nhau chăm nên không edit được. Vừa sửa được máy thì hì hụi edit up liền đây. ????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất