Cấm Nói Chuyện Phong Nguyệt (Gả Cho Ác Quỷ)

Chương 75: Dĩ hạ phạm thượng

Trước Sau
Edit & Beta: SwaniSwania.

Chương 73: Dĩ hạ phạm thượng (10).

Tạ Tích hôn mê bất tỉnh, dĩ nhiên không phải là giả bộ bất tỉnh, đúng thật là bị thương quá nặng, cảnh giới sức mạnh bị rút quá nhanh. Mặc dù trước đó có chút choáng, thoáng lùi thêm một cảnh giới liền choáng nhiều hơn, thêm nữa do khí tức yếu ớt mà ngất đi.

Bùi Hồi kiểm tra tình huống của Tạ Tích một hồi, phát hiện tình huống so với cậu tưởng tượng còn bết bát hơn. Chuyển linh lực vào trong cơ thể Tạ Tích cũng vô dụng, không đủ để ngăn cản việc hắn đang già yếu đi.

Đối mặt với cảnh khốn khó trước mắt, cậu căn bản không có cách giải quyết.

Ngẩng đầu kiểm tra nơi đây, trống trải đến vô cùng. Tuy là hẻm núi, hai bên đều là núi đá, đến rừng cây cũng chỉ là một mảnh nhỏ. Trên vách đá có một vị đại phật Hoan Hỉ to lớn, trên thân tượng phật khắc hoạ rất nhiều hình người nho nhỏ. Động tác của những người này cũng không khác gì với người trong bức họa ở cung điện dưới lòng đất, mặt Bùi Hồi có chút nóng, vội vội vã vã thu hồi ánh mắt.

Cậu thử thăm dò gọi Chân long tiền bối, chỉ có chính cậu vang lại. Nhưng cậu không buông tha, gọi một hồi lâu mới có đạo âm thanh hơi hèn mọn bất đắc dĩ vang lên: "Nếu ta không lên tiếng, ngươi vẫn cứ gọi luôn vậy à?"

Bùi Hồi kinh hỉ cười: "Không phải hiện tại ngài đã trả lời ta sao? Chân long tiền bối, ta phải làm sao để cứu Thái sư thúc tổ?"

Hồn phách của Chân long tiền bối kỳ thực còn ngưng tụ ở đôi mắt trên bộ long cốt khổng lồ, mà long cốt đã bị thu vào trong động phủ của Tạ Tích. Giờ khắc này hắn chỉ có thể đáp lời, lại không thể rời đi động phủ.

"Nhìn thấy tượng phật trước mặt ngươi không?"

"Nhìn thấy" Bùi Hồi gật đầu: "Trên tượng phật có vật cứu được Tạ Tích sao?"

"Không, chủ yếu là cho ngươi xem đồ án song tu trên người tượng phật."

Bùi Hồi đỏ mặt, lúng ta lúng túng không nói gì.

Chân long tiền bối: "Công pháp của ngươi và hậu bối vốn là đồng nguyên, nếu là song tu, có lợi chứ không có hại. Quẻ mệnh đã nói, ngươi và hắn là một đôi trời sinh, hiệu quả liền sẽ tốt hơn. Dưới sự ma xui quỷ khiến, các ngươi đã song tu, hai bên tình nguyện, vừa vặn lại tiến vào bí cảnh của tông chủ Hợp Hoan tông. Đây chính là ý trời, không cần phải chống cự."

Bùi Hồi: "Ngài để ta nghĩ lại."

Chân long tiền bối rất sảng khoái: "Được. Chỉ cần trước lúc hắn ngỏm luôn nghĩ xong là được."

Bùi Hồi đang suy nghĩ, tạm thời không rảnh truy cứu chuyện trận linh với Tạ Tích.

Tạ Tích sau khi tỉnh lại, đầu tiên là khẽ thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo đó là da đầu căng thẳng chờ đợi Bùi Hồi nhớ tới chuyện đó rồi hỏi tội mình bất cứ lúc nào.

Lúc Chân long tiền bối đối mặt với Bùi Hồi là một bộ mặt, nhưng khi đối mặt với Tạ Tích, lại là một bộ mặt khác. Hắn cười trên sự đau khổ của người khác: "Lật xe rồi ha? Chà chà, hậu bối ngươi là kinh nghiệm không đủ. Có cần tiền bối dạy cho ngươi vài cách không?"

Tạ Tích kiên quyết từ chối cũng lấy ra một phần long cốt mài thành bụi phấn, rải vào bên trong trận pháp truyền tống của bí cảnh truyền thừa phía Tây này. Nơi đây tên là Thứ Đồng, đã từng là chỗ ở của Chân long tiền bối cùng tông chủ Hợp Hoan tông.

Một vị Phật Hoan Hỉ nằm ngang vách núi cheo leo, ở giữa mi tâm có một viên Kim Đan ám sắc phủ đầy bụi.

Đó chính là long châu.

Chân long không có Kim Đan, Nguyên Anh, chỉ có long châu. Long châu chính là bản mệnh của bọn họ, dù cho thân thể chết đi, chỉ cần long châu còn tồn tại thì vẫn thể thu thập linh hồn rồi trọng sinh.

Tạ Tích đã từng bị đánh lén, ở trung tâm viên long châu của hắn có đạo vết nứt rất sâu. Quanh thân vết nứt ấy nứt ra vô số vết nhỏ, đang đứng bên bờ vực tan rã nứt toác. Cho nên hắn cần phải có một viên hoàn toàn mới, sống nhờ một viên long châu không có hồn phách, thay cho viên long châu sắp vỡ vụn trước kia.

Tạ Tích đi đến giữa mi tâm Phật Hoan Hỉ, lau sạch tro bụi trên long châu, long châu lập tức toả ra ánh sáng nhu hòa màu vàng óng. Ẩn chứa thần lực, từng tia từng sợi chảy vào vùng đan điền, tinh tế tu bổ vết nứt của long châu trên người Tạ Tích.

"Đây là Long châu của ngươi sao?"

Chân long tiền bối: "Không phải. Là long châu không có linh hồn do Tộc chúng ta để lại, thần hồn câu diệt. Vốn là ta là muốn dùng cho mình, đáng tiếc là không phù hợp."

Tạ Tích: "Có ý gì?"

Chân long tiền bối: "Long châu dựa vào công pháp song tu là có thể giải quyết vấn đề Thiên Nhân Ngũ Suy, lúc trước ta cùng tông chủ Hợp Hoan tông tu công pháp khác nhau, chí dương chí âm, không có cách nào dung hợp long châu. Ta không muốn song tu cùng những người khác, cam nguyện tiếp thu kết quả thần hồn nát tan, điều tiếc nuối duy nhất chính là không làm tròn lời hứa với tông chủ." Cảm xúc đau thương quét qua, tiền bối tiếp tục ngữ khí hèn mọn nói: "Ngươi thật rất sự may mắn, tu công pháp giống với thanh niên kia, có hiệu quả song tu. Các ngươi liền là nhân duyên thiên định, thích hợp nhất... Khà khà khà."

Tạ Tích trầm mặc không nói.

Chân long tiền bối bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Ấy...ta quên mất, ngươi bị lật xe rồi hen há há há —— " (cha nội này vô sĩ thiệt sự:))))))

Trông giọng điệu hèn vô cùng. (Ý chửi ông nội tiền bối kia)

Đoạn thời gian gần đây, Bùi Hồi tâm sự nặng nề, mặc dù không truy cứu, nhưng cũng không nói chuyện với Tạ Tích. Cậu đi ra ngoài săn bắn, đem linh thú trở về giao cho Tạ Tích xử lý, tiếp xúc cùng hắn, ăn đồ ăn hắn nướng, nhưng là không nói một lời nào.

Tạ Tích ngồi bên cạnh cậu, ôn tồn mà nói rằng: "Ta thừa nhận là ta lừa ngươi, ta xác thực có thể khống chế trận linh, nhưng công lực cần phải đến thời kì đỉnh cao. Có thể ngươi đã biết, ta trong vòng một ngày khó có hai canh giờ khôi phục trạng thái như cũ."

Bùi Hồi liếc mắt nhìn liếc hắn: "Hai canh giờ này đủ để mở trận pháp ra." Nhưng hắn không chỉ không mở ra, còn làm bản thân ý loạn tình mê. "Ngươi còn nói là ta định lực không đủ, cưỡng bách ngươi. Ta thực sự là có lỗi với ngươi, để cho ngươi chịu ủy khuất."



"Không ủy khuất."

Bùi Hồi trợn mắt giận dữ nhìn hắn.

Tạ Tích đem cậu ôm chầm vào lồng ngực: "Đây là trận pháp của vạn vạn năm trước, ta không hiểu rõ, muốn mở cũng không tìm được biện pháp, sợ còn bị phản ngược lại. Trận linh... mặc dù nghe lệnh của ta, kì thực là khiếp sợ thực lực của ta. Khi đó, ta ngay cả ngươi cũng không tín nhiệm, càng không thể tín nhiệm trận kia linh. Vì vậy, mới ủy khuất ngươi."

Bùi Hồi cúi thấp đầu "Ta hiểu rồi, vậy khi nào có thể giải trừ trận pháp song tu đây?"

Tạ Tích: "Chờ ta khôi phục thực lực."

Bùi Hồi trừng lớn hai mắt: "???"

Tạ Tích: "Tu vi của ta thụt lùi, vốn là trong vòng một ngày có hai canh giờ có thể khôi phục thực lực, hiện nay trong vòng mấy ngày cũng chưa khôi phục, không có cách nào ra lệnh cho trận linh. Cho nên trừ phi ta khôi phục thực lực, nếu không trận pháp song tu chỉ có thể tiếp tục giữ lại. Mặc dù trước đó đã nói, ngươi bị trận pháp song tu ảnh hưởng, ta còn có thể khống chế. Hiện tại, cũng không cách nào khống chế được."

Nói đơn giản, trước đây hắn có năng lực ngăn cản còn bây giờ không có, hiện tại có tâm ngăn cản nhưng không làm nổi.

Chân long tiền bối lộ vẻ mặt trợn mắt ngoác mồm, cứ tưởng rằng tên hậu bối này vô dụng, không ngờ thế mà vô liêm sỉ đến mức độ này. Trường Giang sóng sau đè sóng trước, hắn nên tự bế thì hơn.

Bùi Hồi bán tín bán nghi: "Thật sự?"

Tạ Tích: "Ngươi có thể hỏi Chân long tiền bối." Nói xong, hắn liền kéo Chân long tiền bối đang tự bế ở bên trong gọi ra đối đáp, sau khi khẳng định được đáp án, Bùi Hồi mới coi như tin.

Tuy nói như vậy, nhưng cái gọi là trận pháp song tu chỉ phụ trợ chứ không có năng lực đổi khách làm chủ! Chỉ cần không động tình, trận pháp song tu chỉ là thứ trang trí mà thôi, có để mười ngàn năm cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến hai người các ngươi!

Bùi Hồi: "Vậy làm sao làm để ngươi khôi phục lại thực lực như cũ?"

Tạ Tích: "Song tu."

Bùi Hồi: "... Không còn biện pháp nào khác sao?"

Tạ Tích: "Cách này có hiệu quả nhất. Ngươi rất để ý sao?"

Bùi Hồi cũng không quá để ý chuyện này, chỉ là cảm giác không khống chế được bản thân quá điên cuồng, luôn cảm thấy quá...quá phóng đãng. Nhưng đúng là cũng có thích, không phải là không có vui sướng. Người tu chân từ trước đến giờ thẳng thắn, có can đảm đối mặt với nội tâm chân thực của bản thân. Vì vậy, Bùi Hồi nói rằng: "Không phải là để ý...nhưng mà ngươi đã gạt ta."

Tạ Tích: "Sau này sẽ không bao giờ lừa ngươi nữa." Cùng lắm là biết mà không nói.

Như những lời hắn mới nói vừa rồi, xác thực là không có nói dối. Chỉ là không có sửa chữa hiểu lầm của Bùi Hồi, không hề đem mọi thứ nói rõ ràng mà thôi.

Bùi Hồi gật gật đầu, mềm mại dựa vào trong lồng ngực Tạ Tích: "Tu chân cần phải làm đến nơi đến chốn, những thứ chiếm được dựa vào song tu cùng tham hoan hưởng lạc, đều không vững chắc."

Tạ Tích: "Nghe lời ngươi. Vậy chuyện song tu..."

Bùi Hồi buồn bực nói: "... Chờ ngươi khôi phục, không thể lại sa vào chuyện 'phong nguyệt'."

Tạ Tích ôm lấy Bùi Hồi lộ ra một khuôn mặt tươi cười, giọng nói nhỏ nhẹ, dỗ cho Bùi Hồi càng mềm nị, một khi cao hứng liền đáp ứng cam kết rất nhiều. Ngoan đến không thể ngoan hơn, cái gì cũng rất dễ nói.

Chân long tiền bối: Chính mình vẫn nên tiếp tục ngủ say đi, hắn đây nhìn không hiểu người trẻ tuổi cùng tiểu hậu bối bây giờ. Chiếu theo thời đại hắn hồi trước, dám lừa gạt tông chủ như thế, phải bị lột da rút gân.

Tiền bối Chân long rầm rì ngủ thiếp đi mới không thừa nhận hắn kỳ thực chính là ghen tị.

Sau khi tâm ý tương thông, lúc song tu càng là nước sữa hòa nhau, long châu cũng từ nứt toác dung hợp với viên long châu mới, vết nứt biến mất. Tu vi của Tạ Tích từ Trúc Cơ liên tục nhảy lên Hóa Thần, Hợp Thể, Độ Kiếp, cuối cùng miễn cưỡng đứng ở Đại Thừa Kỳ, thiếu một bước nữa là phi thăng.

Trong thời gian ba năm, triệt để đem long châu bị hư hại chữa trị đến hoàn hảo không chút sức mẻ. Thông qua quẻ mệnh, gặp dữ hóa lành, kiếp nạn đã qua, dấu hiệu Thiên Nhân Ngũ Suy biến mất, Tạ Tích khôi phục bộ dáng tuổi trẻ.

Tạ Tích bây giờ, có thể nghênh ngang đi lại trong bí cảnh. Áo bào màu chàm, khí thế hiên ngang, như núi cao biển rộng, làm người không dám nhìn thẳng. Hắn cùng Bùi Hồi một bên song tu, một bên đi khắp toàn bộ bí cảnh, giúp Chân long tiền bối rải tro cốt toàn bộ bí cảnh. Dần dần trở thành nhân vật trẻ tuổi nổi tiếng trong miệng người Tu Chân, thần tiên quyến lữ.

Đi tới trung tâm bí cảnh, ở trong cung điện trung tâm tìm được một chiếc Mệnh đèn. Trong Mệnh đèn có một viên Tụ Hồn châu, Tụ Hồn châu tụ tập vài sợi thần hồn của tông chủ Hợp Hoan tông. Tông chủ Hợp Hoan tông hiện thân gặp bọn họ, mà hắn quả thật cũng là một nhân vật phong hoa tuyệt đại.

Tạ Tích lợi dụng bí pháp, đem một tia thần hồn của Chân long tiền bối dung nhập vào bên trong Tụ Hồn châu. Nếu có một ngày, Tụ Hồn châu luyện thành, hai người cũng có thể nối lại tiền duyên.

Bùi Hồi cũng từ Nguyên Anh đột phá đến Hợp Thể, trong lúc đi khắp bí cảnh cũng từng gặp Nghiêm Sương Tuyết và Phù Cừ tiên tử.

Hai cô nàng trước là tình địch của nhau, lúc sau bất ngờ phát hiện rất hợp tính, trở thành đôi bạn thân. Khiến Bùi Hồi cảm thấy kinh ngạc nhất chính là Nghiêm Sương Tuyết và Phù Cừ tiên tử đều trở nên đặc biệt ngứa mắt Tạ Tích, cũng không biết sao.

Ba năm sau.

Cửa lớn của bí cảnh mở ra, đông đảo tu sĩ bay ra như sao băng, toàn bộ Bắc Thành lần thứ hai náo nhiệt lên. Những tiên hữu đã từng gặp mặt đều có thu hoạch không tồi, diện mạo bây giờ đã khác rất nhiều.

Làm người ta khiếp sợ nhất, hẳn là Tạ Tích.

Vốn là thiên tài tu sĩ của Tu Chân giới trăm năm khó gặp một lần, hắn từ đệ tử ngoại môn nhảy lên thành đệ tử đứng đầu bảy mươi hai Tiên môn, lại nhảy một cái trở thành đệ tử nội môn, hiện nay thành sư tổ của toàn bộ Phiếu Miểu tông luôn!



Thanh Tiêu đế quân phi thăng vạn năm trước, nhân vật trong truyền thuyết, vậy mà thật sự xuất hiện ở trong hiện thực. Vốn mọi người suy đoán nguyên nhân đế quân hạ trần, kết quả không lâu sau đó truyền ra tin tức đế quân cùng thủ đồ của chưởng môn Phiếu Miểu tông kết làm đạo lữ. Tin tức truyền đi không lâu, bọn họ liền nhận được thiệp mời, người của Phiếu Miểu tông cũng bắt đầu cử hành đại điển kết lữ (chắc là kết hôn?).

Bảy mươi hai Tiên môn của Tu Chân giới im lặng, cứ luôn cảm thấy rất sốt ruột.

Từ khi Bùi Hồi xác định kết làm đạo lữ với Thanh Tiêu đế quân liền một lòng tu hành vì chuẩn bị phi thăng, Nghiêm Sương Tuyết liền thăng cấp thành thủ đồ chưởng môn, khả năng cao là kế thừa vị trí chưởng môn. Mà bởi vì chịu kích thích từ chuyện đế quân, Nghiêm Sương Tuyết bắt đầu hăng hái tu hành, đến son nước quần áo cũng rất ít mua, ngược lại là tiết kiệm không ít tiền cho Bùi Hồi.

Mấy năm này, tâm tình Nghiêm Sương Tuyết đối mặt với Bùi Hồi càng ngày càng phức tạp, từ bắt đầu 'Chỉ tiếc mài sắt không thành kim' chuyển thành 'Đại sư huynh bị đoạt mất', cuối cùng chỉ còn là 'Bắp cải thảo ngu xuẩn ngốc nghếch bị heo cướp đi rồi'. Cứ như vậy, tâm tình khó chịu, đơn giản đi bế quan. Lòng vòng như vậy, tu vi thật sự tăng không ít.

Một bên khác, là vì Nghiêm Sương Tuyết sâu sắc ghen ghét Tạ Tích đến mặt nghẹn tái đi rồi.

Trong bí cảnh ba năm, long châu được chữa trị, thần hồn trở về vị trí cũ, dấu hiệu Thiên Nhân Ngũ Suy hoàn toàn biến mất, Bùi Hồi lập tức yêu cầu mở ra trận pháp song tu, mặc cho Tạ Tích kiếm cớ kéo dài cũng vô dụng.

Hơn nữa Bùi Hồi còn ở trong lồng ngực hắn mềm mại mà nói: "Ta không nghĩ mỗi lần động tình đều là vì trận pháp song tu đâu."

Đã nói đến mức độ này, tình dục chiếm đầu óc nên Tạ Tích hoàn toàn không có năng lực chống cự, mở ra trận pháp song tu. Trận pháp vừa được mở ra, Bùi Hồi liền trở mặt không quen biết. Mỗi lần hắn cầu hoan đều từ chối, không bao giờ chịu song tu nữa.

Cậu nói năng hùng hồn: "Người tu chân sao có thể sa vào chuyện phong nguyệt tình ái?"

Tạ Tích đáp lại là song tu hữu ích với việc tu luyện.

Bùi Hồi nói: "Rốt cuộc song tu cũng không phải là chính đạo, không cần nhiều lời, ta muốn bế quan tu luyện, củng cố tâm tình và tu vi, sớm ngày đột phá đến Độ Kiếp kỳ. Ngươi rảnh rỗi như vậy, liền thay ta chăm sóc Tông môn một chút."

Tạ Tích nén giận, thay cậu chăm sóc Tông môn, mãi mới chờ đến lúc Bùi Hồi đột phá Độ Kiếp kỳ xuất quan. Tình cảm rơi vào tình huống tốt, cũng đã lên tới trên giường, vẫn bị từ chối.

Bùi Hồi: "Chưa đến Đại Thừa kỳ, ta không nghĩ tới chuyện kia."

Tạ Tích: "Tu hành là một chuyện, quý ở lĩnh ngộ. Hiện tại đã đến Độ Kiếp kỳ, trước tiên trì hoãn bước chân một tí, củng cố tu vi. Không bằng chúng ta cùng đi rèn luyện, tiện đường ngao du Tu Chân giới?"

Bùi Hồi lắc đầu, nghiêm mặt từ chối: "Ngươi quên mất ta thường xuyên ở trong động phủ của ngươi rèn luyện sao? So với đi bên ngoài rèn luyện còn kém hơn. Không có chuyện gì, nếu ta từ Hợp Thể kỳ đột phá đến Độ Kiếp kỳ chỉ tốn năm mươi năm. Như vậy từ Độ Kiếp kỳ đến Đại Thừa kỳ, thời gian một trăm năm hẳn là không thành vấn đề. Ngươi trước tiên thay ta chăm sóc Tông môn đi."

Tạ Tích xệ mặt xuống, lạnh lùng liếc nhìn Bùi Hồi. Từ lúc đi ra khỏi bí cảnh, ngoại trừ trong ba năm kia thân thiết, ngoài ra sau khi học hết đồ án trên tượng Phật Hoan Hỉ. Kết quả những ngày sau này, cũng không có đất dụng võ.

"Bùi Hồi, ngươi căn bản là không nguyện ý ở bên? Ba năm trong bí cảnh, chỉ là vì cứu ta mà thôi đi. Nếu không, ngươi sao cứ ra sức khước từ? Chuyện giữa đạo lữ, song tu thì có vấn đề gì?"

Bùi Hồi kinh ngạc: "Ngươi và ta còn chưa là đạo lữ."

Tạ Tích xanh mặt.

Bùi Hồi tự biết mình nói nhầm, vì vậy nhanh chóng nhẹ giọng trả lời: "Ta không phải là có ý nghĩ kia, chỉ là muốn nhanh chóng đột phá đến Đại Thừa kỳ. Ta biết ngươi cưỡng ép áp chế tu vi mình ở Đại Thừa kỳ rất là cực khổ, mà Thiên Đạo đối với ngươi như hổ rình mồi. Nếu như ta không nỗ lực, chúng ta sau này phải làm sao đây?"

Nghe vậy, sắc mặt Tạ Tích hơi hoãn: "Không cần ngươi lo lắng những chuyện này. Ta còn có thể chống đỡ được mấy trăm năm, vẫn không có vấn đề gì." Nói xong, tiến lên muốn ôm lấy cậu.

Bùi Hồi liền dùng một trận pháp di chuyển về trong động phủ, lưu lại một câu nói nhẹ nhàng: "Ta sẽ tiếp tục bế quan, Thái sư thúc tổ ngài cũng không cần một lòng đặt ở chuyện song tu. Cố gắng tu bổ long châu thật tốt, giữ gìn Thiên Đạo, tránh để xuất hiện dấu hiệu Thiên Nhân Ngũ Suy lần nữa."

Bế quan một lần rồi lại một lần, một lần là bảy, tám năm, không có một lần nhả ra.

Rốt cuộc Tạ Tích cũng biết Bùi Hồi căn bản là không phải không để ý chuyện hắn lừa cậu trong bí cảnh kia, trong ba năm đáp ứng tiếp tục song tu chỉ là muốn cứu hắn. Khi đã không sao rồi, liền dụ dỗ hắn mở ra trận pháp song tu, sau đó đá hắn một cái bay ra ngoài, không cho ngủ nữa.

Ai nói Bùi Hồi ngây thơ lại khoan dung đâu?

Sau một hồi suy nghĩ Tạ Tích kéo về lại tinh thần, tâm tình khá là sung sướng.

Hiện nay cũng khá tốt, rốt cục Bùi Hồi đến Đại Thừa kỳ, đã nhả ra lời đồng ý kết làm đạo lữ. Sau đại điển kết đạo lữ, sẽ chính là thời điểm động phòng hoa chúc. Từ lúc học được đồ án trên tượng Phật Hoan Hỉ, rốt cục cũng có đất dụng võ.

Tạ Tích đứng ở trên đỉnh núi nhìn thẳng vào mây trời, đón gió than thở. Trường bào màu chàm bay trong gió phần phật. Tóc dài đen sẫm cũng lay động theo gió, phong thái khá là tiên nhân.

Người của Phiếu Miểu tông nhìn thấy cảnh này vô cùng cảm thán, lại rất tự hào. Phải biết rằng, bảy mươi hai Tiên môn của Tu Chân giới, chỉ Phiếu Miểu tông có một vị tổ tiên phi thăng tọa trấn.

Địa vị Phiếu Miểu tông càng vững chắc hơn, không tông môn nào có thể so sánh.

Người của Phiếu Miểu tông đang tự hào cũng không biết lúc này Tạ Tích đón gió than thở, lòng hắn tràn đầy mong đợi chuyện song tu sau đại điển kết đạo lữ, trong lòng đều nghĩ những chuyện mà trẻ con không nên biết, vậy mà còn làm ra vẻ đạo mạo điển hình.

Ngày đại điện kết đạo lữ rất nhanh đã đến, lúc hoàn thành đại điện, Tạ Tích nắm tay Bùi Hồi, nụ cười dịu dàng ấm áp, tính toán hồi động phủ 'ngủ' luôn mười tám năm. Thì chợt nghe sấm sét từ trên trời hạ xuống, mây đen độ kiếp tụ lại, trố mắt chốc lát mới phát hiện là Bùi Hồi sắp sửa độ kiếp.

Tạ Tích quay đầu lại, đã thấy Bùi Hồi cao hứng nói rằng: "Thái sư thúc tổ, chúng ta cùng nhau phi thăng đi."

Trông ngóng động phòng mười tám năm, không còn nữa. (:))))

P/s: Xong thế giới 4 rồi, rải hoa ~~~ Quả cuối tuy hơi tội mà thôi cũng kệ lol~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau