Chương 14: Vết son khó phai (1)
[Ai yêu ai hết lòng, ai vô tâm bạc tình ai, còn ai lại vương vấn ai không quên?]
[Tình yêu khắc cốt ghi tâm là gì? Là ngay cả khi em đã rời đi, trong lòng anh vẫn hằng dấu một vết son khó phai.]
- -------Thể loại: Tổng tài bá đạo, showbiz--------
[Thế giới thứ ba đang tải...]
[Chuẩn bị truyền tống 1... 2... 3... Sẵn sàng!]
Vừa mới đến nơi, Trương Viễn Hoài đã cảm thấy cơ thể ê ẩm, tay chân đau đớn, cả người đều không khỏe.
Tầm nhìn của hắn rất hạn chế, trước mắt là sân gạch mọc đầy rêu phong, hình như hắn đang chúi đầu xuống đất như con chó?
Theo phản xạ, hắn ngóc đầu dậy, có điều chưa kịp xem xét tình hình đã bị một lực đạo dứt khoát đạp về đất.
Trương Viễn Hoài cầm lòng không đặng: "Đm!"
Hắn còn chưa kịp tiếp thu cốt truyện! Đây là cái tình hình gì vậy trời?
Hệ thống chỏ mõm vào: "Tui đâu có nói cái đó là cốt truyện?"
Nó xin thề chưa từng nói cho Trương Viễn Hoài là hắn đang ở trong thế giới tiểu thuyết hay thế giới thực gì đâu.
Trương Viễn Hoài tự cảm thấy bị đả kích học vấn trầm trọng: "Tha thứ cho sự ngu dốt của tao, xin mày nói xem nên gọi là gì?"
Hệ thống: "..." Nó không hề có ý công kích đâu...
Nhắc đến trình độ học vấn của kí chủ, nó không khỏi thán phục sự chu đáo của chủ nhân.
Hai thế giới đầu đều có khởi điểm từ thời "thanh xuân vườn trường" không phải là ngẫu nhiên, có lẽ rất khó nhận thấy, nhưng nó là trí tuệ nhân tạo được chính tay chủ nhân tạo ra nên vô cùng rõ ràng.
Chủ nhân đang âm thầm tạo điều kiện cho kí chủ mở mang kiến thức, nâng cao trình độ học vấn của hắn. Biết là kí chủ không còn là đứa trẻ dễ bảo, ngoan ngoãn ngồi tiếp thu kiến thức nữa, nhưng dù gì có tiếp xúc với giáo dục bậc cao cũng hơn là chưa từng. Hơn hết, chủ nhân muốn cho hắn một khoảng trời vô tư, bù đắp thời gian vốn nên tươi đẹp lại bị tàn nhẫn vùi dập trong quá khứ của kí chủ.
Chủ nhân của nó đã rất dụng tâm, mong là kí chủ sẽ không làm ngài ấy thất vọng.
Hệ thống cẩn thận cân nhắc, lát sau ngại ngùng đáp: "Khụ, cậu muốn gọi là gì thì gọi đi."
Sự thật thì tất cả thế giới Trương Viễn Hoài phải trải qua đều là thế giới giả lập được chủ nhân của nó tạo ra để điều trị tâm lí, nhằm phục hồi nhân phẩm cho kí chủ.
Vì vậy, không phải 3000 thế giới thực, cũng chẳng phải thế giới tiểu thuyết được quản lý chính quy như thông thường.
Tuy nhiên nói là "cốt truyện" không hẳn là sai, vì nguồn của thế giới giả lập được lấy từ kho kịch bản của chủ thần.
Hệ thống chỉ là đang tung hỏa mù đánh lạc hướng kí chủ thôi, bởi nếu biết mọi thế giới phải trải qua đều nhằm vào hắn thì với cái nết "hiền hậu" của Trương Viễn Hoài, hắn sẽ phát điên đi lật cả trời mất.
Đến lúc đó, tâm huyết của chủ nhân cũng sẽ đổ sông đổ bể.
"Hừ!" Trương Viễn Hoài khinh bỉ đáp một tiếng, lúc này mới ngửi thấy một mùi hôi thối thi thoảng bốc lên. Hắn liếc mắt nhìn một góc không xa, hóa ra có một bãi rác.
Đm cái đám ôn này đang làm gì vậy? Nếu không phải ông đây đang đau mình thì đã bật dậy tát mỗi đứa một cái rồi, chơi cái trò mất dạy ghê!
"Nhanh đi, anh em đang chờ mày thị phạm cách liếm giày này!" Tiếng cười cợt nhã vang trên đỉnh đầu hắn..
Trương Viễn Hoài: "???"
Dám kêu ông liếm giày?
Trương Viễn Hoài là một kẻ nhát gan... không sai, tuy nhiên lòng tự trọng nhiều lúc cao bất thường, máu điên lại càng chiếm nhiều hơn. Lỡ chọc trúng tự tôn của hắn thì cho dù đối phương có là sư tử thì con chó con là hắn cũng phải nhào vào quyết tâm cắn đứt cổ kẻ đó cho bằng được, chứ nói gì con người với nhau.
Trương Viễn Hoài mặc thân thể đau nhức của mình, đùng một cái bật dậy. Trước cái nhìn kinh ngạc của đối phương, hắn đăm chiêu đánh giá.
Một đám trẻ trâu...
Lúc nằm dưới đất đã cảm thấy giọng của đám cẩu tặc này hơi kì lạ rồi, hóa ra vẫn còn đeo khăn quàng đỏ! Dậy thì chưa xong, lông chưa mọc đủ còn bày đặt tụ tập ăn hiếp ông.
Muốn chết!
Trương Viễn Hoài giỏi nhất là gì? Chính là hóng hách, chính là làm màu! Dưới cái nhìn áp bức của hắn, ba đứa học sinh chưa trải sự đời bắt đầu rùng mình ái ngại.
"Xì, giả vờ mạnh mẽ cho ai xem!" Người nói là cậu nhóc đầu đinh có chiều cao vượt trội so với bạn cùng lứa, trông đặc biệt hổ báo, cậu ta câu môi khinh thường.
Thằng nhóc ưỡn ngực tiến lại gần Trương Viễn Hoài, giơ tay muốn ấn đầu hắn xuống đất để sỉ nhục.
Trương Viễn Hoài bực đến phì cười, hai mươi mốt năm lăn lộn dưới đáy xã hội và hơn mười năm kinh nghiệm bắt nạt kẻ khác của Lý Khiêm há có thể để một thằng nhóc đè đầu?
Hệ thống quan ngại sâu sắc: "Cậu chỉ học được cách bắt nạt kẻ yếu từ Lý Khiêm?"
Thế giới đầu tiên có gì?
Một bầu trời tinh hoa nghệ thuật, có tài năng hội họa của ba mẹ Lý và đám bạn đại học, có nỗ lực và thiên phú phi thường của Trần Nhược... còn có tình yêu và sự hi sinh vô bờ của Trình Luân đối với hắn.
Rất nhiều thứ để học hỏi!
Cuối cùng Trương Viễn Hoài học được cái gì? Học cách bắt nạt người ta!
Hệ thống sắp tức chết rồi! Kí chủ của nó thật có tiền (án) đồ a!
Trương Viễn Hoài dửng dưng hỏi lại: "Chứ mày trông cậy gì vào tao?"
Tay tàn của hắn vẽ được tới trình độ của Lý Khiêm đã là kì tích rồi! Học bắt nạt kẻ yếu vẫn là dễ dàng tiếp thu hơn.
Hệ thống cay hắn không phải ngày một ngày hai, ngay từ đầu Trương Viễn Hoài chẳng có ý tranh luận với hệ thống, biết sao được, quan điểm không giống nhau.
Trương Viễn Hoài chuẩn xác bắt móng heo của tên nhóc, đột nhiên hắn nở nụ cười ác ý, hai tay nhỏ dùng hết sức bình sinh mà bẻ ngược lại.
Tên nhóc lúc đầu kinh ngạc, ngay sau đó phẫn nộ tung cước loạn xạ, có điều vẫn không ăn thua. Tay chân nhóc bị bẻ đau đến la oai oái: "Ahhh! Mẹ nó buông tao ra, mày chán sống rồi hả?"
Nhìn thấy biểu cảm phong phú của nhóc, hắn mới hưởng thụ trong lòng. Ha, bây giờ mới đúng là dáng vẻ một cậu nhóc nên có nhá!
Ý cười của Trương Viễn Hoài càng sâu, hắn dứt khoát vả vào mặt nhóc một cái chát vang vọng dưới sự ngỡ ngàng của mọi người: "Muốn chết thì câm mồm."
Lời này vừa dứt, nhóc con kia la hét còn dự dội hơn, như thể sợ hắn không nghe thấy: "Đmm! Đmm! Bỏ ra!"
Trương Viễn Hoài bộ dạng xấu xa cười: "Muốn sống thì cắn lưỡi."
Thằng nhóc và ba đứa học sinh đang đứng nhìn: "..."
Nó bị điên!
Mặc dù tụi nhóc sợ Trương Viễn Hoài, nhưng để anh em chịu thiệt thì thật không có nghĩa khí, hơn nữa bọn chúng là số đông, mà đoàn kết chính là sức mạnh!
Nghĩ vậy liền an tâm, chúng liếc mắt nhau ngầm ra hiệu rồi kích động xông vào hỗn chiến với quyết tâm đập Trương Viễn Hoài nhừ tử.
Trương Viễn Hoài gà thật, nhưng tụi nhóc này gà còn chưa phải, là trứng! Đối phó với tụi nó còn dễ hơn vẽ tranh nhiều!
Hắn nhìn tụi nhóc qua cặp đít chai, cảm thấy vô cùng vướng víu. Vốn muốn gỡ xuống, có điều vừa di chuyển cặp kính, hình ảnh trước mắt liền nhòe đi nhìn không rõ mặt ai...
Má!!!
Cơn gió lạnh thổi qua, mái tóc dài che nửa mặt của hắn như có như không phất phơ bay trước mắt kính. Trương Viễn Hoài nóng máu, không cần soi gương cũng biết vẻ ngoài của mình có bao nhiêu biến thái.
Hắn tức giận trong lòng, máu chiến dâng lên, sôi ùng ục.
Thằng khốn nào để cái tạo hình này!!!
Trương Viễn Hoài hung hăng vuốt tóc mái lôi thôi ngược lên trên làm khuôn mặt trở nên sáng sủa, tầm nhìn cũng thoáng hơn. Hắn uất ức thét một tiếng, mạnh mẽ giơ đấm.
Hắn vừa chật vật thoát khỏi thế gọng kìm của tụi nhóc vừa mạnh miệng dạy đời: "Mẹ nó bốn đánh một không chột cũng què nè! Học sinh thì đừng có mê tín như vậy, kinh nghiệm mới mang tính quyết định nhé lũ trẻ trâu!"
Náo cả một buổi trời, cuối cùng chột què cả năm đứa...
[Tình yêu khắc cốt ghi tâm là gì? Là ngay cả khi em đã rời đi, trong lòng anh vẫn hằng dấu một vết son khó phai.]
- -------Thể loại: Tổng tài bá đạo, showbiz--------
[Thế giới thứ ba đang tải...]
[Chuẩn bị truyền tống 1... 2... 3... Sẵn sàng!]
Vừa mới đến nơi, Trương Viễn Hoài đã cảm thấy cơ thể ê ẩm, tay chân đau đớn, cả người đều không khỏe.
Tầm nhìn của hắn rất hạn chế, trước mắt là sân gạch mọc đầy rêu phong, hình như hắn đang chúi đầu xuống đất như con chó?
Theo phản xạ, hắn ngóc đầu dậy, có điều chưa kịp xem xét tình hình đã bị một lực đạo dứt khoát đạp về đất.
Trương Viễn Hoài cầm lòng không đặng: "Đm!"
Hắn còn chưa kịp tiếp thu cốt truyện! Đây là cái tình hình gì vậy trời?
Hệ thống chỏ mõm vào: "Tui đâu có nói cái đó là cốt truyện?"
Nó xin thề chưa từng nói cho Trương Viễn Hoài là hắn đang ở trong thế giới tiểu thuyết hay thế giới thực gì đâu.
Trương Viễn Hoài tự cảm thấy bị đả kích học vấn trầm trọng: "Tha thứ cho sự ngu dốt của tao, xin mày nói xem nên gọi là gì?"
Hệ thống: "..." Nó không hề có ý công kích đâu...
Nhắc đến trình độ học vấn của kí chủ, nó không khỏi thán phục sự chu đáo của chủ nhân.
Hai thế giới đầu đều có khởi điểm từ thời "thanh xuân vườn trường" không phải là ngẫu nhiên, có lẽ rất khó nhận thấy, nhưng nó là trí tuệ nhân tạo được chính tay chủ nhân tạo ra nên vô cùng rõ ràng.
Chủ nhân đang âm thầm tạo điều kiện cho kí chủ mở mang kiến thức, nâng cao trình độ học vấn của hắn. Biết là kí chủ không còn là đứa trẻ dễ bảo, ngoan ngoãn ngồi tiếp thu kiến thức nữa, nhưng dù gì có tiếp xúc với giáo dục bậc cao cũng hơn là chưa từng. Hơn hết, chủ nhân muốn cho hắn một khoảng trời vô tư, bù đắp thời gian vốn nên tươi đẹp lại bị tàn nhẫn vùi dập trong quá khứ của kí chủ.
Chủ nhân của nó đã rất dụng tâm, mong là kí chủ sẽ không làm ngài ấy thất vọng.
Hệ thống cẩn thận cân nhắc, lát sau ngại ngùng đáp: "Khụ, cậu muốn gọi là gì thì gọi đi."
Sự thật thì tất cả thế giới Trương Viễn Hoài phải trải qua đều là thế giới giả lập được chủ nhân của nó tạo ra để điều trị tâm lí, nhằm phục hồi nhân phẩm cho kí chủ.
Vì vậy, không phải 3000 thế giới thực, cũng chẳng phải thế giới tiểu thuyết được quản lý chính quy như thông thường.
Tuy nhiên nói là "cốt truyện" không hẳn là sai, vì nguồn của thế giới giả lập được lấy từ kho kịch bản của chủ thần.
Hệ thống chỉ là đang tung hỏa mù đánh lạc hướng kí chủ thôi, bởi nếu biết mọi thế giới phải trải qua đều nhằm vào hắn thì với cái nết "hiền hậu" của Trương Viễn Hoài, hắn sẽ phát điên đi lật cả trời mất.
Đến lúc đó, tâm huyết của chủ nhân cũng sẽ đổ sông đổ bể.
"Hừ!" Trương Viễn Hoài khinh bỉ đáp một tiếng, lúc này mới ngửi thấy một mùi hôi thối thi thoảng bốc lên. Hắn liếc mắt nhìn một góc không xa, hóa ra có một bãi rác.
Đm cái đám ôn này đang làm gì vậy? Nếu không phải ông đây đang đau mình thì đã bật dậy tát mỗi đứa một cái rồi, chơi cái trò mất dạy ghê!
"Nhanh đi, anh em đang chờ mày thị phạm cách liếm giày này!" Tiếng cười cợt nhã vang trên đỉnh đầu hắn..
Trương Viễn Hoài: "???"
Dám kêu ông liếm giày?
Trương Viễn Hoài là một kẻ nhát gan... không sai, tuy nhiên lòng tự trọng nhiều lúc cao bất thường, máu điên lại càng chiếm nhiều hơn. Lỡ chọc trúng tự tôn của hắn thì cho dù đối phương có là sư tử thì con chó con là hắn cũng phải nhào vào quyết tâm cắn đứt cổ kẻ đó cho bằng được, chứ nói gì con người với nhau.
Trương Viễn Hoài mặc thân thể đau nhức của mình, đùng một cái bật dậy. Trước cái nhìn kinh ngạc của đối phương, hắn đăm chiêu đánh giá.
Một đám trẻ trâu...
Lúc nằm dưới đất đã cảm thấy giọng của đám cẩu tặc này hơi kì lạ rồi, hóa ra vẫn còn đeo khăn quàng đỏ! Dậy thì chưa xong, lông chưa mọc đủ còn bày đặt tụ tập ăn hiếp ông.
Muốn chết!
Trương Viễn Hoài giỏi nhất là gì? Chính là hóng hách, chính là làm màu! Dưới cái nhìn áp bức của hắn, ba đứa học sinh chưa trải sự đời bắt đầu rùng mình ái ngại.
"Xì, giả vờ mạnh mẽ cho ai xem!" Người nói là cậu nhóc đầu đinh có chiều cao vượt trội so với bạn cùng lứa, trông đặc biệt hổ báo, cậu ta câu môi khinh thường.
Thằng nhóc ưỡn ngực tiến lại gần Trương Viễn Hoài, giơ tay muốn ấn đầu hắn xuống đất để sỉ nhục.
Trương Viễn Hoài bực đến phì cười, hai mươi mốt năm lăn lộn dưới đáy xã hội và hơn mười năm kinh nghiệm bắt nạt kẻ khác của Lý Khiêm há có thể để một thằng nhóc đè đầu?
Hệ thống quan ngại sâu sắc: "Cậu chỉ học được cách bắt nạt kẻ yếu từ Lý Khiêm?"
Thế giới đầu tiên có gì?
Một bầu trời tinh hoa nghệ thuật, có tài năng hội họa của ba mẹ Lý và đám bạn đại học, có nỗ lực và thiên phú phi thường của Trần Nhược... còn có tình yêu và sự hi sinh vô bờ của Trình Luân đối với hắn.
Rất nhiều thứ để học hỏi!
Cuối cùng Trương Viễn Hoài học được cái gì? Học cách bắt nạt người ta!
Hệ thống sắp tức chết rồi! Kí chủ của nó thật có tiền (án) đồ a!
Trương Viễn Hoài dửng dưng hỏi lại: "Chứ mày trông cậy gì vào tao?"
Tay tàn của hắn vẽ được tới trình độ của Lý Khiêm đã là kì tích rồi! Học bắt nạt kẻ yếu vẫn là dễ dàng tiếp thu hơn.
Hệ thống cay hắn không phải ngày một ngày hai, ngay từ đầu Trương Viễn Hoài chẳng có ý tranh luận với hệ thống, biết sao được, quan điểm không giống nhau.
Trương Viễn Hoài chuẩn xác bắt móng heo của tên nhóc, đột nhiên hắn nở nụ cười ác ý, hai tay nhỏ dùng hết sức bình sinh mà bẻ ngược lại.
Tên nhóc lúc đầu kinh ngạc, ngay sau đó phẫn nộ tung cước loạn xạ, có điều vẫn không ăn thua. Tay chân nhóc bị bẻ đau đến la oai oái: "Ahhh! Mẹ nó buông tao ra, mày chán sống rồi hả?"
Nhìn thấy biểu cảm phong phú của nhóc, hắn mới hưởng thụ trong lòng. Ha, bây giờ mới đúng là dáng vẻ một cậu nhóc nên có nhá!
Ý cười của Trương Viễn Hoài càng sâu, hắn dứt khoát vả vào mặt nhóc một cái chát vang vọng dưới sự ngỡ ngàng của mọi người: "Muốn chết thì câm mồm."
Lời này vừa dứt, nhóc con kia la hét còn dự dội hơn, như thể sợ hắn không nghe thấy: "Đmm! Đmm! Bỏ ra!"
Trương Viễn Hoài bộ dạng xấu xa cười: "Muốn sống thì cắn lưỡi."
Thằng nhóc và ba đứa học sinh đang đứng nhìn: "..."
Nó bị điên!
Mặc dù tụi nhóc sợ Trương Viễn Hoài, nhưng để anh em chịu thiệt thì thật không có nghĩa khí, hơn nữa bọn chúng là số đông, mà đoàn kết chính là sức mạnh!
Nghĩ vậy liền an tâm, chúng liếc mắt nhau ngầm ra hiệu rồi kích động xông vào hỗn chiến với quyết tâm đập Trương Viễn Hoài nhừ tử.
Trương Viễn Hoài gà thật, nhưng tụi nhóc này gà còn chưa phải, là trứng! Đối phó với tụi nó còn dễ hơn vẽ tranh nhiều!
Hắn nhìn tụi nhóc qua cặp đít chai, cảm thấy vô cùng vướng víu. Vốn muốn gỡ xuống, có điều vừa di chuyển cặp kính, hình ảnh trước mắt liền nhòe đi nhìn không rõ mặt ai...
Má!!!
Cơn gió lạnh thổi qua, mái tóc dài che nửa mặt của hắn như có như không phất phơ bay trước mắt kính. Trương Viễn Hoài nóng máu, không cần soi gương cũng biết vẻ ngoài của mình có bao nhiêu biến thái.
Hắn tức giận trong lòng, máu chiến dâng lên, sôi ùng ục.
Thằng khốn nào để cái tạo hình này!!!
Trương Viễn Hoài hung hăng vuốt tóc mái lôi thôi ngược lên trên làm khuôn mặt trở nên sáng sủa, tầm nhìn cũng thoáng hơn. Hắn uất ức thét một tiếng, mạnh mẽ giơ đấm.
Hắn vừa chật vật thoát khỏi thế gọng kìm của tụi nhóc vừa mạnh miệng dạy đời: "Mẹ nó bốn đánh một không chột cũng què nè! Học sinh thì đừng có mê tín như vậy, kinh nghiệm mới mang tính quyết định nhé lũ trẻ trâu!"
Náo cả một buổi trời, cuối cùng chột què cả năm đứa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất