Cặn Bã Hoàn Lương

Chương 15: Vết son khó phai (2)

Trước Sau
Trương Viễn Hoài một mình đánh đuổi bốn đứa nhóc, tính làm sao cũng thấy mình rất oai phong. Hắn đúng là một đứa trẻ anh dũng thiện chiến ha ha ha!

Hắn tự hào muốn chết, còn cho rằng bản thân rất có thành tựu. Mặc kệ vết bầm trên khóe miệng, Trương Viễn Hòao chống nạnh ngước mặt lên trời cười khoái chí, giữa trưa nắng trông chả khác nào thằng bệnh: "Oahhahaha!"

"Phụt!" Ai đó không nhịn được cười.

"???" Lúc này Trương Viễn Hoài mới biết còn có người khác, khép mồm vội suýt cắn trúng lưỡi. Chỉ cần nghĩ đến một màn xấu hổ vừa rồi, hắn hận dưới đất không có lỗ chui.

Chàng trai dời xương sống ra khỏi vách tường, chậm rãi đến gần Trương Viễn Hoài, trên môi treo nụ cười, bộ dạng cợt nhã.

Vì y đứng ở cuối hẻm, khoảng cách có hơi xa, mà mắt kính của Trương Viễn Hoài đã nát từ lâu nên hắn có cố căng mắt ra cũng không thể nhìn rõ mặt. Có vẻ cái thứ treo trên người chàng trai là một bộ đồ thể thao đắc tiền, dáng người y khá cao, hình như tai có đeo khuyên, trông tướng đi lửng thửng chậm rãi có vẻ đáng ghét.

Chắc chắn là một thằng cha giàu có hư hỏng!

Chàng trai lưu manh sáp lại hắn, hai tay chống tường giam Trương Viễn Hoài trong phạm vi của mình, mùi nước hoa đắc tiền lũ lượt xâm lấn không gian, bá đạo như cái cách y xuất hiện.

Trương Viễn Hoài đã rất bình tĩnh cho đến khi thấy rõ được khuôn mặt của chàng trai. Hắn nhất thời sợ tới mức kêu cha gọi mẹ, đào mồ cuốc mả ba đời nhà hệ thống để hỏi cho ra lẽ.

Trương Viễn Hoài: "Đm! Đm! Trình Luân sao lại ở đây?"

Hệ thống không dám nhìn thẳng: "Mất mặt quá."

Kí chủ nhà người ta gặp lại cố nhân thì vui mừng, hạnh phúc, vỡ òa, kích động... người thông minh thì hoài nghi, suy tư, trầm ngâm các kiểu. Có ai như kí chủ của nó không? Gặp người từng yêu hắn không tiếc hi sinh tính mạng mà sợ tới mức suýt quỳ xuống cầu xin!

Cuộc đời huy hoàng của nó chưa bao giờ muốn đội quần thế này!

"Em sao vậy?" Chàng trai thấy biểu tình sợ hãi của hắn không khỏi hiếu kì.

Trương Viễn Hoài khóc thét: "Má!!! Thứ gì vậy? Là người hay ma?"

Hệ thống lương thiện nói: "Là người!" nó tốt bụng bổ sung thêm "Không phải Trình Luân."

Chỉ số thông minh của Trương Viễn Hoài cuối cùng cũng online, mặc dù không có cao lắm nhưng miễn cưỡng hiểu được ý nó.

Trương Viễn Hoài: "Là người giống người?"

Hệ thống tùy tiện đáp: "Cứ cho là vậy đi."

Vừa được hệ thống xác nhận, Trương Viễn Hoài lập tức lật mặt, hôm nay mặt già của hắn chịu nhục quá đủ rồi, không thể để mất tôn nghiêm đàn ông thêm nữa.

Hắn lập tức ưỡn ngực lên giọng hóng hách hỏi: "Anh là ai?"



Y không hề bị thái độ ngông cuồng của hắn ảnh hưởng tâm tình, ngược lại càng ngã ngớn hơn, vẻ mặt cà chớn cảm thán: "Hung dữ quá~"

Trương Viễn Hoài đăm chiêu nhìn khuôn mặt quen thuộc mang biểu tình xa lạ của y, hình như vẫn có chút không tiếp nhận được. Bất quá cũng chẳng phải vấn đề lớn, đối với hắn người này chả là thá gì nên y ra sao thì kệ mẹ!

Bỗng nhiên y cúi thấp đầu, chậm rãi phả hơi nóng vào tai Trương Viễn Hoài, giọng nam trầm mang theo ý cười, trắng trợn dụ dỗ: "Có muốn vui vẻ với anh một đêm không?"

Trương Viễn Hoài ánh mắt sâu sa: "Ah cho dù anh ta có thân phận gì thì cái nết mê cu vẫn không hề thay đổi ha?"

Hệ thống: "..."

Nhiều khi không đỡ nổi suy nghĩ của kí chủ, nhưng uất ức nhất chính là nó không tài nào phủ nhận được!

Trương Viễn Hoài khinh bỉ đẩy đầu y ra, hắn giương đôi mắt tròn xoe làm thành bộ dạng lườm nguýt, thái độ ghét bỏ, giọng chanh chua hét: "Đi vô tù mà vui vẻ đi cái đồ ấu dâm!"

Mặc dù Trương Viễn Hoài chưa tiếp nhận kí ức nhưng hắn không mù, chiếc khăn quàng đỏ trên cổ áo vẫn rất là bắt mắt a. Hắn chắc chắn chủ nhân của cơ thể này còn chưa đến tuổi làm mấy cái chuyện "vui vẻ" kia đâu.

Y bĩu môi giả vờ tổn thương: "Đúng là gai góc, thật khiến người ta đau lòng~"

Cà chớn thiếu đánh đến thế là cùng!

Trương Viễn Hoài không chịu được vẻ mặt đê tiện của y, ghét bỏ mắng một câu: "Biến thái chết tiệt."

Dường như Trương Viễn Hoài càng chửi y càng hứng thú, không biết y có bị M không nhưng đầu óc chắc chắn là *éo bình thường rồi. Y nở nụ cười vô lại nói một câu kinh điển sởn gai óc: "Em thật thú vị."

Trương Viễn Hoài làm biểu tình muốn ói, hắn đã qua tuổi nghe hiểu câu nói thiếu não này rồi.

Hắn mất kiên nhẫn giơ cái chân ngắn ngủn muốn đá một phát thật mạnh vào hạ bộ y, may là y có đề phòng, không thì toi mạng đứa nhỏ.

Nhân lúc y né đòn, Trương Viễn Hoài lách người ra khỏi phạm vi của y, nhếch môi khiêu khích "Thú 'dị' cái con gái mẹ anh!" rồi chuồn nhanh như cơn gió.

Hệ thống nổi hứng bình luận: "Đố anh bắt được em he he."

Trương Viễn Hoài nổi quạu: "...Mày thiếu đòn hả?"

Cái con AI này càng ngày càng đen tối không phải là ảo giác của hắn phải không?

Hệ thống thẳng thắn phủ nhận: "Tui không có máu M đâu!" Nhưng tên kia thì có một chút đó hê hê...

"Không có máu M??? Ha vậy đầu óc của mày càng ngày càng tối là thật chứ gì?" Hắn khinh bỉ hỏi.



Cái câu hỏi của hắn chỉ cần đơn giản đáp "Yes" hoặc "No" là được mà? Sao nó nhất định phải đáp một câu ở lĩnh vực thiếu sáng như vậy chứ?

Không cho hệ thống cơ hội biện minh, Trương Viễn Hoài hời hợt: "Ngay bây giờ, truyền thông tin vị diện này cho tao đi."

Hệ thống: "..." Thật ra kí chủ nói "cốt truyện" nó sẽ không bắt lỗi nữa đâu, hứa danh dự luôn.

Lúc này hệ thống cảm nhận sâu sắc được sự cố chấp và lòng tự trọng cao vời vợi của Trương Viễn Hoài. . ngôn tình ngược

Trương Viễn Hoài đắc ý: "Thế nào, gọi đúng chưa? Vừa lòng mày chưa?"

Hệ thống giơ tay phát biểu: "Cho hỏi, tại sao cậu cố chấp với chuyện này quá vậy?"

Chắc không phải vì ghét nó đâu đúng không?

Trương Viễn Hoài kiêu ngạo hất cằm, bộ dạng tự hào: "Tao từng là học sinh xuất sắc đó, mày đả kích tôn nghiêm của tao đúng là không thể tha thứ được!"

Hệ thống: "Nhìn không ra... Được rồi, truyền thông tin cho kí chủ ngay."

Lượng kí ức và cốt truyện khổng lồ tải xuống, sau khi tiếp nhận xong, Trương Viễn Hoài không thể không châm chọc.

Trương Viễn Hoài sân si: "Phan Thần? Phang vô đầu Thần? Tên gì nghe hãm tài thấy ớn."

Nguyên chủ tên là Phan Thần, là đứa trẻ sinh ra trong một gia đình không mấy hạnh phúc, ba ngoại tình dẫn đến tan vỡ, mẹ vì giành quyền nuôi con mà thỏa hiệp, chấp nhận kí giấy ly hôn không lấy một cắc nào. Gia cảnh vốn khó khăn nhưng nhờ chấp nhận nuôi anh họ mà tạm hữu tài sản ba mẹ anh họ để lại trước khi mất nên đủ ăn đủ mặc.

Nói đến Phan Thần, cậu ta là một người trì độn, nhát gan, hướng nội, không biết cầu tiến, không có điểm nào có thể để lại ấn tượng cho người ta ngoại trừ vẻ ngoài "biến thái" dễ gây mất thiện cảm.

Trương Viễn Hoài nhìn bản thân trong gương, chắc nịch khẳng định: "Chắc chắn là tao bị chủ hệ thống chơi khâm rồi!"

Hệ thống trong lòng có quỷ, hơi khẩn trương: "Sao lại nói vậy?"

Trương Viễn Hoài vén tóc: "Mày nhìn xem cái tạo hình năm phần âm u, ba phần biến thái, hai phần ẻo lã này giống ai?"

Hệ thống trong lòng thở phào, hóa ra kí chủ không phải nói đến chuyện kia. Cậu vẫn ngốc như vậy, không phát giác ra cái gì cả.

Đến đây hệ thống không cần suy nghĩ cũng biết hắn nhắm tới ai, muốn nói là không giống chút nào.

Một người thiên tài hội họa, sống khép kín nhưng nội tâm phong phú, không ngừng cố gắng thể hiện chất riêng, khẳng định vị thế qua tác phẩm, là một đứa trẻ mạnh mẽ đáng ngưỡng mộ.

Một người thì khuất phục, khiêm nhường, nhút nhát, vì tổn thương từ cuộc hôn nhân đỗ vỡ của bố mẹ mà khép lại nỗi lòng, sợ hãi thế giới, là một đứa trẻ yếu đuối đáng thương.

Cho dù ngoại hình có tương tự đi chăng nữa, hai người cũng không thể nào được gộp lại gọi là "giống nhau". Bởi vì người ta ví ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, mà ánh mắt của Trần Nhược và Phan Thần chưa bao giờ giống nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau