Chương 21: Vết son khó phai (8)
Hiệu trưởng thấy hai kẻ vừa đến hóng chuyện, trong lòng bất mãn, ngoài mặt chỉ có thể khuyên ngăn người của mình: "Có gì thì về nhà nói, em đừng kích động như vậy."
Người phụ nữ rơi nước mắt, khổ tâm chất vấn: "Tại sao anh có thể qua lại với loại tiện nam này? Anh có còn để em mắt không hả?"
Hiệu trưởng lập tức dỗ dành: "Đừng giận mà, anh chỉ là nhất thời lầm đường thôi, là cậu ta dụ dỗ anh, không tin em hỏi đi."
Người phụ nữ nhìn Bùi Nhan, hắn đè xuống cảm giác thống hận, mặc khuôn mặt bỏng rát in dấu tay của mình, chỉ có thể uất ức ôm tội: "Là tôi không biết liêm sĩ."
Người phụ nữ vừa nghe liền nổi giọng chanh chua, kích động muốn xé mặt Bùi Nhan, may là hiệu trưởng cản kịp.
Hiệu trưởng: "Em đừng kích động tổn hại hình tượng, anh yêu em nhất, trời xanh chứng giám."
Trương Viễn Hoài nhìn một màn này, cảm thấy hơi ngứa miệng. Nếu không phải vì giữ hình tượng cao lãnh thì hắn đã ôm bụng cười lăn nãy giờ rồi.
"Ông vừa nói cái gì?" Một người phụ nữ cao ráo đột ngột xuất hiện hỏi.
Trương Viễn Hoài đợi cảnh này lâu lắm rồi, hả hê lẩm bẩm: "Cho ông yêu nhất nè~"
Thấy người phụ nữ vừa tới, ba người còn lại lập tức biến sắc, mặt cắt không còn một giọt máu.
Hiệu trưởng nóng lòng: "Tại sao bà lại ở đây?"
Người phụ nữ lòe loẹt cười gượng gọi một tiếng: "Chị!"
Bùi Nhan sợ hãi: "Phu, phu nhân..."
Vợ hiệu trưởng nhìn ba người họ, khuôn mặt hiện lên vẻ thất vọng, ngay sau đó lạnh lùng nói: "Không cần giải thích nữa, chúng ta lập tức kí giấy li hôn!"
Hiệu trưởng quýnh lên, muốn níu tay bà nhưng bị bà thẳng thừng đẩy ra: "Bà đừng giận quá mất khôn, tất cả chỉ là hiểu lầm!"
Quý bà lòe loẹt lập tức phụ họa: "Đúng vậy, chị bình tĩnh đi em có thể giải thích."
Vợ sắp cũ của hiệu trưởng vừa nhìn cảnh tượng "phu xướng phụ tùy" của họ, không kìm chế được mà lớn tiếng chất vấn: "Tôi hiểu lầm cái gì? Hiểu lầm ông ngoại tình? Hiểu lầm ông bao nuôi tình nhân nam? Hay hiểu lầm ông lên giường với em vợ? Tôi... hiểu lầm sao? Không, nó là sự thật!"
Người phụ nữ phẫn nộ, câu cuối dường như là bùng nổ hét lên. Bà hít một hơi bình ổn trạng thái, sau đó mặt lạnh như tiền quét qua mắt họ rồi xoay đầu bước đi. Ánh mắt của bà lướt đến, ai nấy đều không tự chủ cúi gằm mặt, nên đến cơ hội ngăn bà bỏ đi, cứu vãn tình thế cũng vuột mất.
Chuyện chồng có quan hệ ngoài luồng, bà thân là một người vợ làm sao mà không chút hay biết?
Có điều cuộc hôn nhân này từ đầu đã không có tình yêu, với tư cách là một người mẹ, bà chỉ có thể mắt nhắm mắt mở. Nhưng từ khi bàn tay ông ta chạm đến người thân của bà, cũng chính là lúc vượt qua giới hạn bà có thể nhượng bộ.
Bao nuôi tình nhân cũng được, đàn bà hay đàn ông đều được, nhưng rớ tới em gái bà thì tuyệt đối không! Bà không thể chấp nhận được chuyện em gái mình và chồng có mờ ám, càng không thể tha thứ cho họ!
Rất nhanh sau đó, trong trường có tin đồn hiệu trưởng và vợ li hôn, thầy Bùi bị sa thải không rõ lí do.
...
Ngày tháng êm đẹp cứ thế tiếp diễn, loay hoay Hoài Karma sắp tốt nghiệp cấp ba với học bạ vô cùng nát.
Trước kì thi tốt nghiệp một tháng, Trương Viễn Hoài nhận được một tin chấn động cột sống. Hắn tức tới mức có thể phun được mấy thau máu.
"Má! Hà Khôi vậy mà vẫn được vào giải trí Tinh Hoa?"
Hệ thống hiểu cho cảm xúc của hắn, an ủi: "Cái gọi là vận mệnh ấy mà, chậc... khó lường. Cậu đừng có phiền lòng chi cho mau già."
Không ngoài dự đoán, Đại Lợi vừa mở mồm liền chọc Trương Viễn Hoài nổi điên hơn. Hắn xù lông chất vấn: "Ý mày là tao già, xấu hơn Hà Khôi?"
Hệ thống: "...Tui hong hề có ý đó." Vì nó là sự thật không cần nói ai cũng thấy mà...
Trương Viễn Hoài nhìn cái học bạ không thể nát hơn của mình, ai ui đau đầu quá!
Giờ muốn nâng điểm cũng không kịp nữa, chỉ có thể thi tốt một chút để đi quy tắc ngầm không quá khó coi thôi.
Hôm nay, một ngày đẹp trời, Trương Viễn Hoài mang theo bộ mặt đầy toan tính nhận lời đi chơi đêm với Diệp Hàn. Sau khi dùng bộ mặt miễn cưỡng chơi đua xe xong, Diệp Hàn cuối cùng cũng không nhịn được lên tiếng trước: "Rốt cuộc là em muốn gì?"
Trương Viễn Hoài âm thầm mắng: "Má nó giờ này mới hỏi!"
Hệ thống nói câu công bằng: "Cậu xin xỏ người ta thì ra dáng xin xỏ chút đi, làm như Diệp Hàn bắt ép cậu không bằng."
Trương Viễn Hoài chán ghét đáp một tiếng, hắn cố gắng thu lại ác cảm, biểu tình miễn cưỡng gọi là nhẹ nhàng nói: "Tôi muốn làm diễn viên."
Diệp Hàn chưa hiểu lắm: "?"
Trương Viễn Hoài thấy hắn không hiểu, có lẽ vì lòng tự trọng nên ngay lập tức muốn trở mặt nhai đầu tên ngu này.
Không được! Cam đào, cam đào (calm down).
Hắn tự nhắc nhở bản thân đang cầu xin, phải từ tốn dịu dàng: "Tôi muốn vào giải trí Tinh Hoa, nhưng thực lực hiện tại... có hơi thiếu một chút."
Diệp Hàn nghe đến đây rốt cuộc đã hiểu được ý đồ của hắn, y cười ám muội: "Em là đang muốn chơi quy tắc ngầm với tôi?"
Mặc dù biết là vậy, nhưng Trương Viễn Hoài nghe người này trực tiếp vạch trần liền cảm thấy không vui chút nào. Bỗng nhiên hắn lạnh mặt, muốn quẳng gánh giữa chợ. Trương Viễn Hoài dở dở ương ương đá cửa xuống xe, Diệp Hàn phải nhanh lắm mới bắt được hắn lại.
Y gấp gáp: "Em chạy cái gì?"
Trương Viễn Hoài da mặt mỏng không đúng chỗ, nhưng hơi bị đáng yêu trong mắt Diệp Hàn.
Hắn nhìn khuôn mặt xuất xắc của Diệp Hàn... muốn đánh ghê: "Thôi dẹp mẹ đi."
Bắt hắn bán mông cho đàn ông? Xin lỗi, hắn không làm được...
Diệp Hàn phì cười: "Tôi còn chưa nói mà, em dẹp cái gì mà dẹp."
Trương Viễn Hoài không lọt tai, dứt khoác bày tỏ *Éo muốn nghe*.
Diệp Hàn nhìn bộ dạng muốn bỏ trốn của hắn, trái tim như hụt mất một nhịp, bất giác nụ cười của y càng ngọt ngào.
Y hiếm khi nghiêm túc hỏi: "Em không thích đàn ông?"
Trương Viễn Hoài thật sự suy nghĩ, sau đó hắn thẳng thắn trần thuật: "Không biết nữa, chưa từng có ai thích tôi ngoài anh, có khi là không ưa anh cũng nên."
Diệp Hàn: "..." Em đủ ác đó!
Nhưng mà... chưa từng có ai thích, đồng nghĩa là hắn cũng chưa từng yêu đương phải không? Y có nên cao hứng sau khi bị ghét bỏ như vậy?
Diệp Hàn không mất quá nhiều thời gian để rối rắm, quả quyết vứt bỏ mặt mũi sang một bên. Tự bổ não, không có mặt mũi sẽ không bị mất mặt!
"Vậy tôi cho em tất cả thứ em muốn, còn em chỉ cần bỏ qua thành kiến, thử chấp nhận tôi, được không?" Diệp Hàn chờ mong nhìn hắn, bắt gặp đôi mắt do dự của Trương Viễn Hoài, bỗng nhiên y sợ phải nghe kết quả. Ngay lúc hắn vừa mở miệng, y vội vàng bổ sung: "Tất nhiên, em sẽ là người yêu có danh phận của tôi, chúng ta từ từ tìm hiểu nhau, tôi thề sẽ không ép buộc em làm việc em không thích."
Nghe có vẻ hời nhỉ?
Cuối cùng khi thấy Trương Viễn Hoài chậm chạp gật đầu, tảng đá đè nặng trong lòng y cũng biến mất, thay vào đó là phấn khích khó tả cùng cảm xúc vỡ òa như vừa làm được một chuyện vô cùng trọng đại.
Diệp Hàn không khỏi cười khổ, mình vậy mà thật lòng.
Chết tiệt, điên mất rồi!
Hoa thơm cỏ lạ gì chưa từng gặp? Tại sao cứ phải động lòng với cái tên bất kham này?
Y nào hay biết, trái với kích động như sóng cuộn của mình, lòng Trương Viễn Hoài trước sau như mặt hồ yên ả không chút dao động.
Cuộc tình này, từ đầu đã không cân bằng, định trước kẻ yêu nhiều sẽ tổn thương.
Thi tốt nghiệp xong, Trương Viễn Hoài mây trôi nước chảy dọn đến nhà riêng Diệp Hàn, sau đó lấy nghệ danh Trương Viễn Thần, họ Trương là họ của mẹ Phan Thần, Viễn trong Viễn Hoài, Thần trong Phan Thần, thuận lợi trở thành người mới được Tinh Hoa dốc lòng đào tạo.
Nói một chút về tình hình giải trí Tinh Hoa, không chỉ được biết đến là công ty giải trí hàng đầu quốc gia, mà nhìn xa một chút, còn là công ty con của tập đoàn Diệp thị. Thời điểm hiện tại, Diệp thị vẫn là ông lớn một tay che trời, không cần suy nghĩ, người có não đều biết nên đầu quân cho ai. Đó cũng chính là nguyên nhân ban đầu Trương Viễn Hoài đánh chủ ý lên Diệp Hàn.
Quả nhiên Diệp Hàn không làm hắn thất vọng.
Người phụ nữ rơi nước mắt, khổ tâm chất vấn: "Tại sao anh có thể qua lại với loại tiện nam này? Anh có còn để em mắt không hả?"
Hiệu trưởng lập tức dỗ dành: "Đừng giận mà, anh chỉ là nhất thời lầm đường thôi, là cậu ta dụ dỗ anh, không tin em hỏi đi."
Người phụ nữ nhìn Bùi Nhan, hắn đè xuống cảm giác thống hận, mặc khuôn mặt bỏng rát in dấu tay của mình, chỉ có thể uất ức ôm tội: "Là tôi không biết liêm sĩ."
Người phụ nữ vừa nghe liền nổi giọng chanh chua, kích động muốn xé mặt Bùi Nhan, may là hiệu trưởng cản kịp.
Hiệu trưởng: "Em đừng kích động tổn hại hình tượng, anh yêu em nhất, trời xanh chứng giám."
Trương Viễn Hoài nhìn một màn này, cảm thấy hơi ngứa miệng. Nếu không phải vì giữ hình tượng cao lãnh thì hắn đã ôm bụng cười lăn nãy giờ rồi.
"Ông vừa nói cái gì?" Một người phụ nữ cao ráo đột ngột xuất hiện hỏi.
Trương Viễn Hoài đợi cảnh này lâu lắm rồi, hả hê lẩm bẩm: "Cho ông yêu nhất nè~"
Thấy người phụ nữ vừa tới, ba người còn lại lập tức biến sắc, mặt cắt không còn một giọt máu.
Hiệu trưởng nóng lòng: "Tại sao bà lại ở đây?"
Người phụ nữ lòe loẹt cười gượng gọi một tiếng: "Chị!"
Bùi Nhan sợ hãi: "Phu, phu nhân..."
Vợ hiệu trưởng nhìn ba người họ, khuôn mặt hiện lên vẻ thất vọng, ngay sau đó lạnh lùng nói: "Không cần giải thích nữa, chúng ta lập tức kí giấy li hôn!"
Hiệu trưởng quýnh lên, muốn níu tay bà nhưng bị bà thẳng thừng đẩy ra: "Bà đừng giận quá mất khôn, tất cả chỉ là hiểu lầm!"
Quý bà lòe loẹt lập tức phụ họa: "Đúng vậy, chị bình tĩnh đi em có thể giải thích."
Vợ sắp cũ của hiệu trưởng vừa nhìn cảnh tượng "phu xướng phụ tùy" của họ, không kìm chế được mà lớn tiếng chất vấn: "Tôi hiểu lầm cái gì? Hiểu lầm ông ngoại tình? Hiểu lầm ông bao nuôi tình nhân nam? Hay hiểu lầm ông lên giường với em vợ? Tôi... hiểu lầm sao? Không, nó là sự thật!"
Người phụ nữ phẫn nộ, câu cuối dường như là bùng nổ hét lên. Bà hít một hơi bình ổn trạng thái, sau đó mặt lạnh như tiền quét qua mắt họ rồi xoay đầu bước đi. Ánh mắt của bà lướt đến, ai nấy đều không tự chủ cúi gằm mặt, nên đến cơ hội ngăn bà bỏ đi, cứu vãn tình thế cũng vuột mất.
Chuyện chồng có quan hệ ngoài luồng, bà thân là một người vợ làm sao mà không chút hay biết?
Có điều cuộc hôn nhân này từ đầu đã không có tình yêu, với tư cách là một người mẹ, bà chỉ có thể mắt nhắm mắt mở. Nhưng từ khi bàn tay ông ta chạm đến người thân của bà, cũng chính là lúc vượt qua giới hạn bà có thể nhượng bộ.
Bao nuôi tình nhân cũng được, đàn bà hay đàn ông đều được, nhưng rớ tới em gái bà thì tuyệt đối không! Bà không thể chấp nhận được chuyện em gái mình và chồng có mờ ám, càng không thể tha thứ cho họ!
Rất nhanh sau đó, trong trường có tin đồn hiệu trưởng và vợ li hôn, thầy Bùi bị sa thải không rõ lí do.
...
Ngày tháng êm đẹp cứ thế tiếp diễn, loay hoay Hoài Karma sắp tốt nghiệp cấp ba với học bạ vô cùng nát.
Trước kì thi tốt nghiệp một tháng, Trương Viễn Hoài nhận được một tin chấn động cột sống. Hắn tức tới mức có thể phun được mấy thau máu.
"Má! Hà Khôi vậy mà vẫn được vào giải trí Tinh Hoa?"
Hệ thống hiểu cho cảm xúc của hắn, an ủi: "Cái gọi là vận mệnh ấy mà, chậc... khó lường. Cậu đừng có phiền lòng chi cho mau già."
Không ngoài dự đoán, Đại Lợi vừa mở mồm liền chọc Trương Viễn Hoài nổi điên hơn. Hắn xù lông chất vấn: "Ý mày là tao già, xấu hơn Hà Khôi?"
Hệ thống: "...Tui hong hề có ý đó." Vì nó là sự thật không cần nói ai cũng thấy mà...
Trương Viễn Hoài nhìn cái học bạ không thể nát hơn của mình, ai ui đau đầu quá!
Giờ muốn nâng điểm cũng không kịp nữa, chỉ có thể thi tốt một chút để đi quy tắc ngầm không quá khó coi thôi.
Hôm nay, một ngày đẹp trời, Trương Viễn Hoài mang theo bộ mặt đầy toan tính nhận lời đi chơi đêm với Diệp Hàn. Sau khi dùng bộ mặt miễn cưỡng chơi đua xe xong, Diệp Hàn cuối cùng cũng không nhịn được lên tiếng trước: "Rốt cuộc là em muốn gì?"
Trương Viễn Hoài âm thầm mắng: "Má nó giờ này mới hỏi!"
Hệ thống nói câu công bằng: "Cậu xin xỏ người ta thì ra dáng xin xỏ chút đi, làm như Diệp Hàn bắt ép cậu không bằng."
Trương Viễn Hoài chán ghét đáp một tiếng, hắn cố gắng thu lại ác cảm, biểu tình miễn cưỡng gọi là nhẹ nhàng nói: "Tôi muốn làm diễn viên."
Diệp Hàn chưa hiểu lắm: "?"
Trương Viễn Hoài thấy hắn không hiểu, có lẽ vì lòng tự trọng nên ngay lập tức muốn trở mặt nhai đầu tên ngu này.
Không được! Cam đào, cam đào (calm down).
Hắn tự nhắc nhở bản thân đang cầu xin, phải từ tốn dịu dàng: "Tôi muốn vào giải trí Tinh Hoa, nhưng thực lực hiện tại... có hơi thiếu một chút."
Diệp Hàn nghe đến đây rốt cuộc đã hiểu được ý đồ của hắn, y cười ám muội: "Em là đang muốn chơi quy tắc ngầm với tôi?"
Mặc dù biết là vậy, nhưng Trương Viễn Hoài nghe người này trực tiếp vạch trần liền cảm thấy không vui chút nào. Bỗng nhiên hắn lạnh mặt, muốn quẳng gánh giữa chợ. Trương Viễn Hoài dở dở ương ương đá cửa xuống xe, Diệp Hàn phải nhanh lắm mới bắt được hắn lại.
Y gấp gáp: "Em chạy cái gì?"
Trương Viễn Hoài da mặt mỏng không đúng chỗ, nhưng hơi bị đáng yêu trong mắt Diệp Hàn.
Hắn nhìn khuôn mặt xuất xắc của Diệp Hàn... muốn đánh ghê: "Thôi dẹp mẹ đi."
Bắt hắn bán mông cho đàn ông? Xin lỗi, hắn không làm được...
Diệp Hàn phì cười: "Tôi còn chưa nói mà, em dẹp cái gì mà dẹp."
Trương Viễn Hoài không lọt tai, dứt khoác bày tỏ *Éo muốn nghe*.
Diệp Hàn nhìn bộ dạng muốn bỏ trốn của hắn, trái tim như hụt mất một nhịp, bất giác nụ cười của y càng ngọt ngào.
Y hiếm khi nghiêm túc hỏi: "Em không thích đàn ông?"
Trương Viễn Hoài thật sự suy nghĩ, sau đó hắn thẳng thắn trần thuật: "Không biết nữa, chưa từng có ai thích tôi ngoài anh, có khi là không ưa anh cũng nên."
Diệp Hàn: "..." Em đủ ác đó!
Nhưng mà... chưa từng có ai thích, đồng nghĩa là hắn cũng chưa từng yêu đương phải không? Y có nên cao hứng sau khi bị ghét bỏ như vậy?
Diệp Hàn không mất quá nhiều thời gian để rối rắm, quả quyết vứt bỏ mặt mũi sang một bên. Tự bổ não, không có mặt mũi sẽ không bị mất mặt!
"Vậy tôi cho em tất cả thứ em muốn, còn em chỉ cần bỏ qua thành kiến, thử chấp nhận tôi, được không?" Diệp Hàn chờ mong nhìn hắn, bắt gặp đôi mắt do dự của Trương Viễn Hoài, bỗng nhiên y sợ phải nghe kết quả. Ngay lúc hắn vừa mở miệng, y vội vàng bổ sung: "Tất nhiên, em sẽ là người yêu có danh phận của tôi, chúng ta từ từ tìm hiểu nhau, tôi thề sẽ không ép buộc em làm việc em không thích."
Nghe có vẻ hời nhỉ?
Cuối cùng khi thấy Trương Viễn Hoài chậm chạp gật đầu, tảng đá đè nặng trong lòng y cũng biến mất, thay vào đó là phấn khích khó tả cùng cảm xúc vỡ òa như vừa làm được một chuyện vô cùng trọng đại.
Diệp Hàn không khỏi cười khổ, mình vậy mà thật lòng.
Chết tiệt, điên mất rồi!
Hoa thơm cỏ lạ gì chưa từng gặp? Tại sao cứ phải động lòng với cái tên bất kham này?
Y nào hay biết, trái với kích động như sóng cuộn của mình, lòng Trương Viễn Hoài trước sau như mặt hồ yên ả không chút dao động.
Cuộc tình này, từ đầu đã không cân bằng, định trước kẻ yêu nhiều sẽ tổn thương.
Thi tốt nghiệp xong, Trương Viễn Hoài mây trôi nước chảy dọn đến nhà riêng Diệp Hàn, sau đó lấy nghệ danh Trương Viễn Thần, họ Trương là họ của mẹ Phan Thần, Viễn trong Viễn Hoài, Thần trong Phan Thần, thuận lợi trở thành người mới được Tinh Hoa dốc lòng đào tạo.
Nói một chút về tình hình giải trí Tinh Hoa, không chỉ được biết đến là công ty giải trí hàng đầu quốc gia, mà nhìn xa một chút, còn là công ty con của tập đoàn Diệp thị. Thời điểm hiện tại, Diệp thị vẫn là ông lớn một tay che trời, không cần suy nghĩ, người có não đều biết nên đầu quân cho ai. Đó cũng chính là nguyên nhân ban đầu Trương Viễn Hoài đánh chủ ý lên Diệp Hàn.
Quả nhiên Diệp Hàn không làm hắn thất vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất