Chương 3: Chẳng hiểu được lòng anh (3)
Trình Luân kìm nén cơn giận, gằn giọng tra hỏi: "Trần Nhược và Chu Lôi là ai? Có quan hệ gì với cậu?"
"Hỏi chi? Không nói." Hắn tích cực lắc đầu, vẻ mặt đề phòng như mèo giấu c*t không muốn cho người ta biết.
Trình Luân: "..."
Nếu y không phải là một người điềm tĩnh kiên nhẫn thì đã đá tên ma men này văng xuống đường từ lâu rồi!
Y oán giận: "Được lắm Lý Khiêm, mới một tháng không gặp cậu mà đã không thèm nhận ra tôi rồi."
"Ha ha ha há há" Trương Viễn Hoài hoàn toàn không để lời của hắn vào tai, bỗng nhiên cười phá lên.
Trình Luân nghe đến bực mình: "Cười cái gì?"
Trương Viễn Hoài cười chảy cả nước mắt, ngả nghiêng ôm bụng, một tay chỉ vào Trình Luân: "Mày vào bar với bộ dạng này? Sơ mi, quần tây, đóng thùng? Còn đeo kính? Trông nghiêm tục vậy ai dám đ* ha ha há~"
Trình Luân nóng máu: "Câm miệng!"
Vì ai mà y phải đến nơi đó?
Đúng là tức chết mà!
Trình Luân ức chế lái xe một mạch đến một ngôi biệt thự, y gỡ dây an toàn cho Trương Viễn Hoài xong lại nhìn hắn có chút đắn đo. Cuối cùng Trình Luân quyết định đổi tư thế từ bế sang dìu.
Vừa đỡ hắn vào cổng biệt thự đã thấy một vị phu nhân cùng trợ lí bận rộn trước cửa. Người phụ nữ đó thấy Trương Viễn Hoài say mềm, lập tức từ vẻ nghiêm nghị chuyển thành xót con.
Bà vội vàng chạy đến xem xét, lo lắng hỏi: "Nó sao vậy?"
Giọng điệu Trình Luân có chút nhún nhường, nhưng vẫn vô cảm: "Không sao, chỉ là uống quá nhiều rượu."
"Oa vậy làm sao đây? Cô có nên hoãn lịch trình lại để chăm sóc thằng bé không?" Lý phu nhân thực sự suy nghĩ.
Trợ lí: "..." Cô thực sự bó tay với độ nuông chiều con trai của bà.
"Công việc quan trọng, cô cứ đi đi, cháu sẽ chăm sóc cậu ấy chu toàn."
Lý phu nhân là thiên chi kiều nữ được cưng chiều từ nhỏ, nửa đời trước đều sống trong tình thương nên dù đã có con lớn nhưng tính cách vẫn có chút trẻ con. Bà cười nhí nhảnh nói: "Tiểu Luân đã hứa thì cô rất yên tâm, cảm ơn cháu nhiều lắm. Khi về cô sẽ mua quà cho nhe~"
Trợ lí nhìn đồng hồ nhắc nhở: "Phu nhân, đến giờ rồi."
"Cháu cứ tự nhiên, cô đi đây, bye~" Lý phu nhân vừa cười híp mắt tạm biệt vừa gấp gáp lên xe.
Trình Luân ngựa quen đường cũ, vô cùng thông thuộc mà dìu Trương Viễn Hoài lên phòng, ngay cả mật khẩu phòng mà Lý Khiêm trăm phương nghìn kế chọn lựa hắn cũng biết.
Đêm đến, quả nhiên thân nhiệt Trương Viễn Hoài tăng lên vượt mức bình thường, Trình Luân đã chuẩn bị sẵn nước nóng lại giúp hắn lau người một lần nữa.
"Cậu đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!" Trình Luân véo mũi hắn, ngữ điệu ghét bỏ nhưng vẻ mặt vô cùng dịu dàng.
Cái thây yếu đuối của Lý Khiêm mỗi lần uống quá nhiều rượu bia sẽ phát sốt, nguyên do Lý phu nhân đắn đo và Trình Luân phải ở lại chăm sóc là vì điều này.
Một đêm dằn vặt qua đi. Hôm sau, khi ánh nắng chiếu qua cửa sổ, rọi vào mặt heo của Trương Viễn Hoài đến bỏng, hắn mới tỉnh dậy.
Trương Viễn Hoài xoa cái đầu như ổ quạ, cảm thấy cả người mệt mỏi, cổ họng cũng khát khô. Hắn xoay người định tìm nước uống, chợt thấy chàng trai ngủ gục trên ghế thì suýt nhảy dựng lên.
Mẹ nó, âm hồn bất tán!
Người đang ngủ gục trông vẫn đoan chính, cấm dục thấy ngứa mắt đó tên Trình Luân, là bạn chơi từ nhỏ tới lớn với Lý Khiêm.
"Gọi là trúc mã." Bỗng nhiên hệ thống chen vào, rất có lương tâm mà chỉ dạy. Nó bày tỏ giáo dục ngôn ngữ cũng là một phần nghiệp vụ.
Trương Viễn Hoài phản bác: "Con trai với con gái mới gọi là thanh mai trúc mã, hai thằng đực rựa thì trúc cái c*t"
Hệ thống ít khi có tâm trạng nói chuyện, vừa lên tiếng đã bị lời thô tục của kí chủ làm cho cứng họng: "..."
Tui câm luôn cho cậu vừa lòng!
Trình Luân bằng tuổi Lý Khiêm, cùng lớp với hắn đến tận hết cấp 3, đang học ngành bác sĩ khoa ngoại thần kinh. Nếu bắt buộc phải đưa ra đánh giá, thì Trình Luân chính là người Trương Viễn Hoài ghét nhất chỉ sau song nam chủ.
Hệ thống quan ngại sâu sắc: "Ghét nhất mà còn chỉ sau?" Vì nghĩ cho kí chủ ngu dốt của mình, nó tận tâm đề xuất: "Hay cậu sửa lại là ghét thứ ba đi?"
Trương Viễn Hoài bị xúc phạm học vấn cực mạnh, phát khùng: "Đm đừng có bắt bẻ nữa!"
Hệ thống thức thời rút lui: "Oke~"
Trương Viễn Hoài: "..." Thảo mai thấy ghét!
Hệ thống khổ tâm: "..." Làm sao cũng không vừa lòng hắn.
Nó biết kí chủ ghét nó rồi =_=
Sở dĩ Trình Luân khiến Trương Viễn Hoài chán ghét vì chẳng có giá trị lợi dụng gì cả. Trong quá trình Lý Khiêm bắt nạt Trần Nhược, hắn không giúp đỡ thì thôi còn nhiều lần can ngăn, khuyên nhủ nữa, đồ đạo đức giả!
Tốt như vậy tại sao lúc Lý Khiêm gặp sóng gió không ra tay cứu giúp, còn thừa nước đục thả câu?
Hệ thống giơ tay phát biểu: "Tui có thấy đâu?"
"Hắn lợi dụng lúc Lý Khiêm say để đè con người ta còn không phải thừa nước đục thả câu? Đồ bê đê chết tiệt, khụ!"
Trương Viễn Hoài chửi vừa dứt lời liền bắt gặp Trình Luân đột ngột mở mắt. Bỗng nhiên đối diện với khuôn mặt điển trai tỉnh táo, hoàn toàn không giống người vừa mới thức giấc của y khiến Trương Viễn Hoài chột dạ xém nuốt cả lưỡi.
Hắn sặc nước bọt của chính mình, âm thầm chửi trong lòng n tiếng "Đm!"
Trương Viễn Hoài ho không ngớt, uống vội ly nước được đưa đến trước mặt mới thấy khá hơn.
Trình Luân khuôn mặt đoan chính đẩy gọng kính nhìn hắn: "Uống xong chưa? Chúng ta tâm sự chút."
"Gì?" Hắn ngờ vực nhìn y.
Trình Luân mặt không gợn sóng hỏi làm Trương Viễn Hoài không biết đường nào mà lần: "Cậu biết tôi là ai không?"
"Đương nhiên biết!"
Chính là thằng cờ hó đạo đức giả!
Trình Luân giả trân tán thưởng: "Tốt, vậy nói xem Trần Nhược và Chu Lôi là ai?"
Trương Viễn Hoài hơi hoảng loạn một chút, có điều nghĩ kĩ câu hỏi của y nghe như không biết gì cả. Hắn đoán mình chẳng nói nhiều liền an tâm giả ngu: "Ai cơ? Chưa từng nghe tên."
Trình Luân không nói gì, khuôn mặt liệt hiếm khi cười lại híp mắt cong môi như có như không cười một cái khiến sống lưng Trương Viễn Hoài bất giác tê rần.
Hắn nhìn nụ cười nguy hiểm của y, lập tức cảnh giác. Tiếc là dù có phòng bị trước thì vẫn bị Trình Luân hạ đo giường chỉ trong một chiêu duy nhất.
Trương Viễn Hoài bị kéo hai tay ra sau lưng, mặt áp xuống giường, cơ thể bị Trình Luân ghì chặt đến khó thở.
Trình Luân chậm rãi tăng lực, Trương Viễn Hoài lập tức la thảm thiết: "Ah! Đm đau đau đau, buông ông ra mau!"
"Nói!" Y lời ít ý nhiều, máu lạnh tăng thêm lực.
"!!! Đm ông nói! Buông ra đi" Trương Viễn Hoài thiếu nghị lực đầu hàng.
"Nói đi rồi buông." Trình Luân không cho mặc cả.
Trương Viễn Hoài oán hận chửi một tiếng: "Khốn nạn!"
Trình Luân vẻ mặt bình thản, giả vờ mất kiên nhẫn đe dọa: "Đừng có câu giờ nữa."
Trương Viễn Hoài: "Thì, là... một đôi bê đê ghê tởm chứ có gì đâu?"
Y cau mày: "Tại sao lại ghê tởm? Cậu kì thị đồng tính?"
Trương Viễn Hoài đương nhiên biết nội tâm Trình Luân đang sóng gió dữ lắm, trong lòng âm thầm vui vẻ. Hắn vừa nghiêm túc trả lời, vừa cao hứng hưởng thụ sự đau khổ kìm nén của y.
"Đúng vậy!"
Hai chữ vừa rơi ra khỏi miệng hắn như có sức nặng ngàn cân đập thẳng vào đầu Trình Luân, khiến y đau nhức tê rần.
"Hỏi chi? Không nói." Hắn tích cực lắc đầu, vẻ mặt đề phòng như mèo giấu c*t không muốn cho người ta biết.
Trình Luân: "..."
Nếu y không phải là một người điềm tĩnh kiên nhẫn thì đã đá tên ma men này văng xuống đường từ lâu rồi!
Y oán giận: "Được lắm Lý Khiêm, mới một tháng không gặp cậu mà đã không thèm nhận ra tôi rồi."
"Ha ha ha há há" Trương Viễn Hoài hoàn toàn không để lời của hắn vào tai, bỗng nhiên cười phá lên.
Trình Luân nghe đến bực mình: "Cười cái gì?"
Trương Viễn Hoài cười chảy cả nước mắt, ngả nghiêng ôm bụng, một tay chỉ vào Trình Luân: "Mày vào bar với bộ dạng này? Sơ mi, quần tây, đóng thùng? Còn đeo kính? Trông nghiêm tục vậy ai dám đ* ha ha há~"
Trình Luân nóng máu: "Câm miệng!"
Vì ai mà y phải đến nơi đó?
Đúng là tức chết mà!
Trình Luân ức chế lái xe một mạch đến một ngôi biệt thự, y gỡ dây an toàn cho Trương Viễn Hoài xong lại nhìn hắn có chút đắn đo. Cuối cùng Trình Luân quyết định đổi tư thế từ bế sang dìu.
Vừa đỡ hắn vào cổng biệt thự đã thấy một vị phu nhân cùng trợ lí bận rộn trước cửa. Người phụ nữ đó thấy Trương Viễn Hoài say mềm, lập tức từ vẻ nghiêm nghị chuyển thành xót con.
Bà vội vàng chạy đến xem xét, lo lắng hỏi: "Nó sao vậy?"
Giọng điệu Trình Luân có chút nhún nhường, nhưng vẫn vô cảm: "Không sao, chỉ là uống quá nhiều rượu."
"Oa vậy làm sao đây? Cô có nên hoãn lịch trình lại để chăm sóc thằng bé không?" Lý phu nhân thực sự suy nghĩ.
Trợ lí: "..." Cô thực sự bó tay với độ nuông chiều con trai của bà.
"Công việc quan trọng, cô cứ đi đi, cháu sẽ chăm sóc cậu ấy chu toàn."
Lý phu nhân là thiên chi kiều nữ được cưng chiều từ nhỏ, nửa đời trước đều sống trong tình thương nên dù đã có con lớn nhưng tính cách vẫn có chút trẻ con. Bà cười nhí nhảnh nói: "Tiểu Luân đã hứa thì cô rất yên tâm, cảm ơn cháu nhiều lắm. Khi về cô sẽ mua quà cho nhe~"
Trợ lí nhìn đồng hồ nhắc nhở: "Phu nhân, đến giờ rồi."
"Cháu cứ tự nhiên, cô đi đây, bye~" Lý phu nhân vừa cười híp mắt tạm biệt vừa gấp gáp lên xe.
Trình Luân ngựa quen đường cũ, vô cùng thông thuộc mà dìu Trương Viễn Hoài lên phòng, ngay cả mật khẩu phòng mà Lý Khiêm trăm phương nghìn kế chọn lựa hắn cũng biết.
Đêm đến, quả nhiên thân nhiệt Trương Viễn Hoài tăng lên vượt mức bình thường, Trình Luân đã chuẩn bị sẵn nước nóng lại giúp hắn lau người một lần nữa.
"Cậu đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!" Trình Luân véo mũi hắn, ngữ điệu ghét bỏ nhưng vẻ mặt vô cùng dịu dàng.
Cái thây yếu đuối của Lý Khiêm mỗi lần uống quá nhiều rượu bia sẽ phát sốt, nguyên do Lý phu nhân đắn đo và Trình Luân phải ở lại chăm sóc là vì điều này.
Một đêm dằn vặt qua đi. Hôm sau, khi ánh nắng chiếu qua cửa sổ, rọi vào mặt heo của Trương Viễn Hoài đến bỏng, hắn mới tỉnh dậy.
Trương Viễn Hoài xoa cái đầu như ổ quạ, cảm thấy cả người mệt mỏi, cổ họng cũng khát khô. Hắn xoay người định tìm nước uống, chợt thấy chàng trai ngủ gục trên ghế thì suýt nhảy dựng lên.
Mẹ nó, âm hồn bất tán!
Người đang ngủ gục trông vẫn đoan chính, cấm dục thấy ngứa mắt đó tên Trình Luân, là bạn chơi từ nhỏ tới lớn với Lý Khiêm.
"Gọi là trúc mã." Bỗng nhiên hệ thống chen vào, rất có lương tâm mà chỉ dạy. Nó bày tỏ giáo dục ngôn ngữ cũng là một phần nghiệp vụ.
Trương Viễn Hoài phản bác: "Con trai với con gái mới gọi là thanh mai trúc mã, hai thằng đực rựa thì trúc cái c*t"
Hệ thống ít khi có tâm trạng nói chuyện, vừa lên tiếng đã bị lời thô tục của kí chủ làm cho cứng họng: "..."
Tui câm luôn cho cậu vừa lòng!
Trình Luân bằng tuổi Lý Khiêm, cùng lớp với hắn đến tận hết cấp 3, đang học ngành bác sĩ khoa ngoại thần kinh. Nếu bắt buộc phải đưa ra đánh giá, thì Trình Luân chính là người Trương Viễn Hoài ghét nhất chỉ sau song nam chủ.
Hệ thống quan ngại sâu sắc: "Ghét nhất mà còn chỉ sau?" Vì nghĩ cho kí chủ ngu dốt của mình, nó tận tâm đề xuất: "Hay cậu sửa lại là ghét thứ ba đi?"
Trương Viễn Hoài bị xúc phạm học vấn cực mạnh, phát khùng: "Đm đừng có bắt bẻ nữa!"
Hệ thống thức thời rút lui: "Oke~"
Trương Viễn Hoài: "..." Thảo mai thấy ghét!
Hệ thống khổ tâm: "..." Làm sao cũng không vừa lòng hắn.
Nó biết kí chủ ghét nó rồi =_=
Sở dĩ Trình Luân khiến Trương Viễn Hoài chán ghét vì chẳng có giá trị lợi dụng gì cả. Trong quá trình Lý Khiêm bắt nạt Trần Nhược, hắn không giúp đỡ thì thôi còn nhiều lần can ngăn, khuyên nhủ nữa, đồ đạo đức giả!
Tốt như vậy tại sao lúc Lý Khiêm gặp sóng gió không ra tay cứu giúp, còn thừa nước đục thả câu?
Hệ thống giơ tay phát biểu: "Tui có thấy đâu?"
"Hắn lợi dụng lúc Lý Khiêm say để đè con người ta còn không phải thừa nước đục thả câu? Đồ bê đê chết tiệt, khụ!"
Trương Viễn Hoài chửi vừa dứt lời liền bắt gặp Trình Luân đột ngột mở mắt. Bỗng nhiên đối diện với khuôn mặt điển trai tỉnh táo, hoàn toàn không giống người vừa mới thức giấc của y khiến Trương Viễn Hoài chột dạ xém nuốt cả lưỡi.
Hắn sặc nước bọt của chính mình, âm thầm chửi trong lòng n tiếng "Đm!"
Trương Viễn Hoài ho không ngớt, uống vội ly nước được đưa đến trước mặt mới thấy khá hơn.
Trình Luân khuôn mặt đoan chính đẩy gọng kính nhìn hắn: "Uống xong chưa? Chúng ta tâm sự chút."
"Gì?" Hắn ngờ vực nhìn y.
Trình Luân mặt không gợn sóng hỏi làm Trương Viễn Hoài không biết đường nào mà lần: "Cậu biết tôi là ai không?"
"Đương nhiên biết!"
Chính là thằng cờ hó đạo đức giả!
Trình Luân giả trân tán thưởng: "Tốt, vậy nói xem Trần Nhược và Chu Lôi là ai?"
Trương Viễn Hoài hơi hoảng loạn một chút, có điều nghĩ kĩ câu hỏi của y nghe như không biết gì cả. Hắn đoán mình chẳng nói nhiều liền an tâm giả ngu: "Ai cơ? Chưa từng nghe tên."
Trình Luân không nói gì, khuôn mặt liệt hiếm khi cười lại híp mắt cong môi như có như không cười một cái khiến sống lưng Trương Viễn Hoài bất giác tê rần.
Hắn nhìn nụ cười nguy hiểm của y, lập tức cảnh giác. Tiếc là dù có phòng bị trước thì vẫn bị Trình Luân hạ đo giường chỉ trong một chiêu duy nhất.
Trương Viễn Hoài bị kéo hai tay ra sau lưng, mặt áp xuống giường, cơ thể bị Trình Luân ghì chặt đến khó thở.
Trình Luân chậm rãi tăng lực, Trương Viễn Hoài lập tức la thảm thiết: "Ah! Đm đau đau đau, buông ông ra mau!"
"Nói!" Y lời ít ý nhiều, máu lạnh tăng thêm lực.
"!!! Đm ông nói! Buông ra đi" Trương Viễn Hoài thiếu nghị lực đầu hàng.
"Nói đi rồi buông." Trình Luân không cho mặc cả.
Trương Viễn Hoài oán hận chửi một tiếng: "Khốn nạn!"
Trình Luân vẻ mặt bình thản, giả vờ mất kiên nhẫn đe dọa: "Đừng có câu giờ nữa."
Trương Viễn Hoài: "Thì, là... một đôi bê đê ghê tởm chứ có gì đâu?"
Y cau mày: "Tại sao lại ghê tởm? Cậu kì thị đồng tính?"
Trương Viễn Hoài đương nhiên biết nội tâm Trình Luân đang sóng gió dữ lắm, trong lòng âm thầm vui vẻ. Hắn vừa nghiêm túc trả lời, vừa cao hứng hưởng thụ sự đau khổ kìm nén của y.
"Đúng vậy!"
Hai chữ vừa rơi ra khỏi miệng hắn như có sức nặng ngàn cân đập thẳng vào đầu Trình Luân, khiến y đau nhức tê rần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất