Cần Bao Nhiêu Bước Để Tô Màu Cho Bạch Liên Hoa

Chương 1: Vấn đề chết người

Trước Sau
Cái nắng mùa hè là cái nắng oi bức khó chịu nhất trong năm, ánh mặt trời chói chang như thiêu như đốt khiến lòng người bất an, bực tức từ trong ra ngoài.

Lớp 11A1.

Sắp đến tiết học thể dục, đám học sinh đã nô nức chạy tới sân chơi, cả một phòng học rộng lớn chỉ còn lác đác hai thể loại người, một loại là những kẻ yếu như sên chỉ ham hố chút ít khí mát điều hòa, còn một loại là học sinh giỏi còn đang đắm chìm trong ánh hào quang của tiết toán học, tay cầm sách bài tập hỏi đông hỏi tây.

Giang Họa tay trái chống cằm, tay phải nhàn rỗi gõ gõ trên mặt bàn rồi lại lấy bút bi ghi đậm lên giấy ba chữ.

Bạch Liên Hoa.

Trong khi viết, Giang Họa không hề cúi đầu, ánh mắt sáng quắc bắn thẳng về đám người trước mặt.

Chu Miệng Rộng ngồi hàng ghế trước xoay người ngó ngó nét chữ nghuệch ngoạc trên giấy, rồi lại nhìn Giang Họa, trong lòng cảm thán 'may thế, người không giống nết chữ.'

Gương mặt trước mắt quá hoàn mỹ, các đường nét xinh đẹp được khắc họa hoàn hảo, nhìn gần giống như một bức tranh sơn dầu sống động.

Khuyết điểm duy nhất chính là lúc này bức tranh chứa đầy sự ai oán và tối tăm như phủ một lớp bóng đêm.

"Bé Họa à, cưng đang nhìn ai thế?" Theo ánh mắt đối phương, Chu Miệng Rộng liếc mắt một cái đã nắm giữa được nghi phạm: "Sao? Cái mỏ hỗn của Hà Tất lại làm gì cưng?"

Giang Họa rầm rì đáp: "Tui mà trông thấy tên ngốc thì sẽ bị nôn."

"Thế cưng đang nhìn ai?"

"Chẳng nhìn ai cả."

Nói là nói vậy, thế nhưng tầm mắt Giang Họa vẫn dán chặt tại chỗ.

Ở giữa đám người đang đứng một thiếu niên có khuôn mặt trái xoan, ý cười duyên dáng, đôi mắt hạnh nhân, gương mặt trắng đến phát sáng, đặc biệt là đôi môi mỏng đỏ mọng cong lên, mỗi khi nói chuyện đều mang theo nụ cười nhẹ nhàng.

Dù đôi môi khô khốc nhưng không hề tỏ ra khó chịu khi giảng đề cho người khác, như thể cậu ta sẽ không bao giờ chủ động nhắc tới việc bản thân đang mệt mỏi.

Lúc này Miệng Rộng đã nhắm chuẩn đối tượng, 'à' một tiếng hiểu rõ: "Lớp trưởng lúc nào cũng bận nhể, ngày nào cũng bị hỏi bài, khi nào cậu ta mới chịu thu học phí gia sư đây."

Giang Họa giật giật khóe miệng, giọng điệu sâu xa nói: "Kẻ muốn cho, người muốn nhận."

Chu Miệng Rộng mắc kẹt: "Ờ thì.... Lớp trưởng quả nhiên là người có lòng vị tha."

Một mặt Chu Miệng Rộng và Giang Họa ngồi bàn trước bàn sau đã được một năm, cũng coi như là bạn tốt, một mặt khác Chu Miệng Rộng cũng có thiện cảm với tính cách của lớp trưởng Việt Ca, thế nhưng hai con người này.....

Chu Miệng Rộng rơi vào tình thế khó xử.

Ngó ngó cái bản mặt u ám của Giang Họa, Chu Miệng Rộng lắp bắp khuyên nhủ: "Anh đây nhiều lời không bằng một lời, nhìn chằm chằm cũng chỉ tốn công vô ích, chuyện yêu đương phải là chuyện người tình ta nguyện, cưng không thể ép buộc người ta được đâu!"

"Nói lại thử xem?" Giang Họa đột nhiên quoắc mắt trừng Miệng Rộng, trong mắt lóe lên sát khí, Miệng Rộng lập tức kéo khóa miệng, xoay người giả bộ đọc sách.

Hệ thống đúng lúc chen vào: "Chỉ nhìn chằm chằm người ta đúng là vô dụng thật, sen trắng là loài hoa gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, cho cậu nhìn lắc mắt thì nó cũng không mọc cong vẹo được đâu."

Khóe mắt Giang Họa co giật: "Mày có thể giải thích rõ ràng từ 'cong' với từ 'vẹo' dùm tao không?"

"Cong, là cong." Hệ thống miễn cưỡng nói: "Hệ thống gia hạn cho cậu ba năm, đã trôi qua một tuần, cậu dự tính khi nào thì bắt đầu?"

Nó còn nhấn mạnh một cách nghiêm túc: "Ba năm không bẻ cong, sẽ bị xóa sổ thật đó!"

"Giục gì mà giục, chết lại không phải là mày."

"Bản hệ thống chưa từng dính máu trong ngần ấy năm hành nghề, tôi không thể ngã trên người cậu được."

Giang Họa im lặng, đột nhiên nổi giận: "Cút cút cút, cút khỏi đầu tao nhanh!"

Bị hệ thống đập trúng đã đủ xui xẻo, lại còn bị một cái hệ thống mỏ hỗn đập trúng, quả thực là xui xẻo tám đời.

Từ nhỏ đến lớn, trừ bỏ lão cha của Giang Họa thì không ai dám nói muốn đập chết Giang Họa, thế nhưng một tuần trước, tự dưng lòi đâu ra một cái hệ thống chó má này chui vào trong đầu Giang Họa, đe dọa sẽ đập chết cậu nếu không thể nhúng chàm Bạch Liên Hoa.

Đóa Bạch Liên Hoa có nguy cơ tuyệt chủng trong miệng hệ thống lại còn là bạn cùng lớp với Giang Họa.

Giang Họa tiếp tục trừng mắt nhìn nghiêng về phía trước.

Cách đó ba mét, Việt Ca tựa hồ cảm giác được cái gì đó, hàng lông mi dài cong vút vén lên chạm vào ánh mắt của Giang Họa, ánh mắt khẽ sựng lại, giây tiếp theo hắn mỉm cười gật đầu với cậu.

"....."

Ngón tay Giang Họa chợt cuộn tròn, dời mắt ngay lập tức, nghiến răng nghiến lợi nghĩ cười cười cái rắm.

Một trong những nguyên nhân khiến Giang Họa luôn ngứa mắt Việt Ca, đó là cái vẻ giả tạo này của hắn.

Hội nhóm bạn và tính cách của hai người trái ngược nhau, trong suốt năm lớp 10 đều không hề có giao thoa, thế nhưng một tuần trước bọn họ xảy ra xung đột, thậm chí còn bị truyền bá rộng rãi.

Nghĩ đến đây, Giang Họa tự sa ngã mà nằm sấp xuống, trán trực tiếp đập lên mặt bàn.

Mặc kệ nói thế nào thì nhúng chàm ai đó cũng không phải chuyện tốt lành gì, Giang Họa học không giỏi nhưng cũng tự nhận bản thân là người quang minh lỗi lạc, không thể làm ra chuyện điên rồ như vậy.

Nhưng tiếc thay, đây là một vấn đề liên quan tới mạng người.

Giang Họa nghĩ, cùng lắm thì sau khi xử lý xong hệ thống, cậu sẽ tìm cách bẻ thẳng lại Việt Ca, sau đó đưa cho hắn ta một số tiền lớn để bồi thường.

"Cái quái gì đang diễn ra vậy!!"

Càng nghĩ càng chán nản, Giang Họa không khỏi thấy quá xấu xa, 17 năm cuộc đời cậu chưa bao giờ phải nghẹn uất như thế này cả! Cậu lại đập thình thịch lên mặt bàn, cố gắng bình ổn lại đầu óc hỗn loạn của mình.

Đột nhiên trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói nhẹ nhàng và dễ nghe.

"Cậu làm sao vậy, cơ thể không khỏe à?"

Giang Họa cứng đờ người, chậm rãi ngẩng đầu lên, một gương mặt tươi tắn với đường nét thanh nhã đập vào mi mắt.

Việt Ca không giấu được vẻ lo lắng, hỏi: "Cậu có cần đến phòng y tế không?"

Hương thơm nhàn nhạt thoảng qua lỗ mũi, Giang Họa giật giật cánh mũi, đánh giá tính khả thi hoa sen có thể thành tinh hay không



Giang Họa không trả lời mà nhìn chằm chằm vào bản mặt của Việt Ca, ý muốn xuyên qua hộp sọ để nhìn rõ cấu trúc não bộ của người này.

Cảnh tượng bế tắc trong mấy giây, gò má đào của Việt Ca ửng hồng, xấu hổ bám lấy góc bàn: "Là tớ tọc mạch quá sao? Tớ xin lỗi..."

Giang Họa: "..." Nhìn không thấu.

"Nếu cậu không khỏe thì đừng cố quá nhé."

Đã từng hoài nghi đối phương giả tạo, sau khi thông qua hệ thống biết được chân tướng, Giang Họa khó tránh khỏi cảm giác xấu hổ như bị tát vào mặt.

"Hừ." Cậu quay mặt đi, lạnh lùng nói: "Xen vào chuyện người khác làm gì."

Nếu không phải do đóa Bạch Liên Hoa này thì cậu đâu đến nỗi bị hệ thống bắt ép chứ.

Đám bạn học khác không biết tình cảnh và nỗi khổ của Giang Họa, bọn họ trông thấy cảnh này lập tức có người tức giận bất bình.

"Giang Họa! Việt Ca cũng là tốt bụng, quan tâm cậu, cậu đừng có mà kênh kiệu như vậy!"

"Đúng thế, vì sao tự dưng cậu đập đầu vào bàn làm gì, làm bọn tui phải giật hết cả mình!"

"Thôi, Việt Ca cậu đừng để ý tới nó, mấy bọn có tiền đứa nào mà chẳng kênh kiệu, đi thôi, bọn mình xuống sân thể dục."

Hay rồi, toàn dân thảo phạt.

Giang Họa liếc thoáng qua đám người mồm năm miệng mười, toàn là cái bọn suốt ngày le ve quanh Bạch Liên Hoa.

Hệ thống: "Quan hệ bạn bè của cậu tệ dữ vậy."

Giang Họa sầm mặt: "Ai thèm."

Giang Họa không quan tâm những người này nói gì, lời nói càng khó nghe càng tốt, đều tính trên đầu Bạch Liên Hoa, sau này bị nhúng chàm càng không cần cố kỵ.

"Mọi người đừng nói nữa." Không ngờ mọi chuyện lại biến thành cục diện này, Việt Ca cuống quít khuyên can: "Đi thôi, chúng ta nên xuống sân, sắp muộn tiết rồi."

Vừa nói, Việt Ca đẩy đẩy đám bạn học đi về phía cửa, trước khi ra ngoài còn ngoái nhìn Giang Họa với ánh mắt áy náy.

"..."

Chính bằng cái nhìn này đã khiến quyết tâm của Giang Họa lần nữa tan biến.

"Cậu cứ tiếp tục mềm lòng đi." Hệ thống nói: "Còn có hai năm lẻ mười một tháng."

Giang Họa tức giận đến nổi gân xanh: "Mày là máy nhại lại à?"

Hệ thống buồn bực: "Cậu ta cướp mất nam thần của cậu, vì sao cậu không thể ra tay?"

"Chậc, uốn lưỡi trước khi nói đê!" Giang Họa nghiến răng nghiến lợi mà sửa đúng: "Không phải cướp, mà là từ chối."

...Đây cũng coi như là lý do thứ hai khiến Giang Họa ngứa mắt Việt Ca.

Kiều Tu Viễn – trúc mã mà Giang Hoạ đã sùng bái khát khao từ thưở nhỏ, anh ấy đã tỏ tình với Bạch Liên Hoa trước khi tốt nghiệp cấp ba, sau đó bị từ chối không thương tiếc.

Trong giới của Giang Họa từ nhỏ đến lớn, Kiều Tu Viễn có gia cảnh khá giả, ngoại hình nổi bật, là một thiên tài vô địch về chỉ số IQ cao, là một sự tồn tại sáng lóa khiến mọi người phải ngước nhìn.

Bọn họ cách nhau hai tuổi, khi còn nhỏ Giang Họa luôn chạy theo sau Kiều Tu Viễn, sau khi lớn lên còn có thêm Tô Văn, cả ba người trở thành bạn tốt.

Kiều Tu Viễn nghỉ hè thất tình, buồn bực không vui, ban đầu anh dự định du học nước ngoài vào tháng 9, thế nhưng sau cú ngã thất tình nên đi trước hẳn một tháng.

Khai giảng lớp 11, hai người bạn tốt đều tốt nghiệp, "Tam thiếu Hằng An" ngày xưa chỉ còn lại một mình Giang Họa, cậu không hiểu lý do gì mà Kiều Tu Viễn không xứng với Việt Ca, thế là nhất thời úng não, chặn Việt Ca ngay giữa sân thể dục chất vấn nguyên nhân.

Giống như hôm nay, cảnh tượng này bị các bạn cùng lớp ở gần đó nhìn thấy, bọn họ cho rằng Giang Họa đang bắt nạt Việt Ca, thế là đập thẳng quá bóng vào đầu Giang Họa.

Khi Giang Họa tỉnh dậy trong phòng y tế, cậu không chỉ sưng một cục u trên đầu mà còn được khuyến mại thêm một hệ thống lưu manh.

Tai họa từ trên trời rớt xuống.

Một tuần đã trôi qua kể từ sự việc đó xảy ra.

Còn ba phút nữa là đến tiết học thể dục, tiếng trò chuyện bên ngoài phòng học dần dần thưa thớt.

Trong phòng học trống, Giang Họa thỉnh thoảng lại viết nguệch ngoạc vào vở, càng nghĩ càng cảm thấy không thể cứ ngồi chờ chết như thế này được.

Khoảng cách tốt nghiệp còn chưa tới hai năm, Giang Họa và Việt Ca không có khả năng học cùng 1 trường đại học, thời gian duy nhất có được chính là hai năm cấp ba.

Giang Hoa khựng lại một lúc.

Không, thậm chí không đến hai năm.

Miệng Rộng thấy Giang Họa không sinh sự, trái tim nhấc lên cổ họng cuối cùng cũng an toàn hạ cánh, quay người xuống cười nịnh nọt: "Bé Họa à, tan học mình đi dạo bờ sông nha?"

Giang Họa trong lòng trợn trắng mắt, hừ, vừa nãy không thèm nói đỡ cho cậu, giờ lại đòi lôi kéo làm quen.

"Không đi."

Miệng Rộng hỏi: "Vậy cậu đi đâu?"

Giang Họa ngẩng đầu lộ ra nụ cười xinh đẹp, lặp đi lặp lại từng chữ: "Xen vào chuyện người khác làm gì."

  ......

17h30, chuông tan học đúng giờ vang lên.

Lớp 11A1.

Giang Họa nán lại, vừa thu dọn cặp sách vừa âm thầm quan sát, kiên nhẫn chờ đợi đám người vây quanh Việt Ca tan đi.

Tới 18h, cuối cùng đám người cản đường đã đi hết, Việt Ca rời khỏi phòng học, Giang Họa đợi thêm năm giây mới đứng dậy đi theo Việt Ca.

Hệ thống tò mò hỏi: "Cậu muốn làm gì?"



Giang Họa: "Câm miệng."

Tục ngữ có câu: biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Bước đầu tiên để nhúng chàm Bạch Liên Hoa, đương nhiên là phải hiểu rõ hắn trước!

Dù học cùng lớp một năm nhưng Giang Họa hầu như không biết gì về Việt Ca, trong đầu cậu từng dán mác cho hắn là một kẻ giả tạo, lúc này đã tự tay cậu xé nát nó.

"Cậu muốn bám đuôi cậu ta?" Hệ thống nói: "Êu ui, biến thái thế!"

Trên trán Giang Họa kẻ sọc đen: "Mày cứ nói nữa đi, thế thì tao cứ ngồi đây chờ chết nhé!"

Hệ thống ngẫm về kiếp sống sự nghiệp của mình, lựa chọn im lặng là vàng.

Trung học Hằng An nằm ở quận phía tây của thành phố, sau khi rời khỏi khuôn viên trường, Việt Ca không đi xe buýt hay tàu điện ngầm mà đi dọc theo con đường về phía đông, điều này thực sự khiến Giang Họa thở phào nhẹ nhõm.

Trong xe dễ bị lộ, vừa bẩn vừa chen lấn, cậu không đủ can đảm để bước lên.

Nhưng đi rồi lại đi, Giang Họa lập tức hối hận.

Cậu thở hổn hển, lau mồ hôi trên trán, đi bộ nửa tiếng đồng hồ, còn không bằng ngồi xe!

Bóng lưng Việt Ca thẳng tắp, bước đi bình tĩnh nhẹ nhàng giống con người cậu ta vậy, mỗi bước chân đều theo duy trì một loại nhịp độ.

Đã hơn 18h, mặt trời mùa hè vẫn chói chang.

Đi thêm mười phút, cậu chủ được nuông chiều từ nhỏ đã chịu không nổi, cậu đi ngang qua một quán tạp hóa thì dừng lại mua một chai nước đá.

Trong nháy mắt, Việt Ca rẽ vào một con hẻm hẻo lánh, biến mất khỏi tầm mắt.

"Móa!"

Giang Họa thấy thế, tức giận dậm chân, xách nước đuổi theo.

"Ơ? Bé con này, cháu còn tiền thừa nè!" Ông chủ tạp hóa thò đầu qua cửa sổ hét lên, trên tay cầm tờ tiền màu đỏ.

Giang Họa không quay đầu lại xua tay: "Thôi chú ạ!"

Bất tri bất giác, khu vực xung quanh từ khu phố phồn hoa biến thành khu nhà lầu cổ xưa, nền xi măng gập ghềnh còn đọng vũng nước mưa của ngày hôm qua, đế giày dẫm lên mặt nước bắn lên từng đóa nước hình rẻ quạt.

Khi chạy tới đầu ngõ, nhìn thấy bóng lưng của Việt Ca từ xa, Giang Họa thở dài một hơi, vịn vào tường để ổn định nhịp tim.

Con hẻm dài ước chừng 30 - 40 mét, Việt Ca chợt dừng lại, không tiếp tục đi, Giang Họa thò đầu ra ngoài, thoáng thấy một người đàn ông cao lớn cường tráng chặn đường Việt Ca.

... Người quen?

Bạch Liên Hoa ở trong trường cực kỳ được yêu thích, cho dù là nam hay nữ đều thích vây quanh hắn, thế nhưng gã đàn ông với dáng vẻ côn đồ kia không hề giống với đám mọt sách trong trường.

Không ngờ Việt Ca lại quen biết một người như vậy.

Tự cho rằng bản thân đã phát hiện một mặt khác của Bạch Liên Hoa, Giang Họa vặn nắp chai uống một ngụm, trong lòng có chút hưng phấn.

"Ai u, hôm nay vịt con tan học sớm ha." Giọng của gã đàn ông rất to, đứng phía xa vẫn nghe rõ mồn một.

Việt Ca chậm chạp đáp: "Sớm sao."

"Chậc chậc, mày giả vờ cái đéo gì, sớm hay không sớm mày còn không biết sao, đừng nhì nhằng, tiền đâu!"

Bầu không khí có vẻ bất ổn, Giang Họa cau mày, đứng sau bức tường vểnh tai lên.

Gã đàn ông chỉ vào mũi mắng mỏ xong, phi một bãi nước bọt sang một bên, giật lấy cặp sách của Việt Ca: "Thằng chó chết, tao bắt gặp mày đi làm thêm, đm mày định lừa ai!"

"Trong cặp chỉ có sách." Việt Ca khẽ nói: "Nơi tôi làm việc phải thử việc hai ngày, còn chưa nhận được lương."

Nghe vậy, trong đầu Giang Họa vang lên tiếng chuông báo động, toát lên hai chữ to đoàng.

Trấn lột.

Gã ta trấn lột Bạch Liên Hoa, tương đương với mèo mù vớ phải chuột chết!

"Mày tưởng bố mày ngu hả!" Không tìm được tiền, gã côn đồ mắng chửi, một tay nhấc cổ áo Việt Ca lên.

"Móa nó! Ông định làm gì!!"

Nhìn thấy cảnh này, Giang Họa không hề do dự, hành động nhanh hơn não, lao vọt tới.

Chai nước khoáng trên tay bay ra đập thẳng vào sống mũi của tên côn đồ.

"A đm——! Đm đứa nào.....!"

Gã côn đồ hét lên và lùi lại, tay phải vừa buông lỏng, Giang Họa nhân cơ hội kéo Việt Ca bỏ chạy.

"Cậu bị ngốc à? Bị bắt nạt sao không đánh trả?"

Việt Ca loạng choạng bị kéo đi, tay phải còn xách cặp, phản ứng chậm nửa nhịp: "Giang Họa....?"

Giang Họa tức giận cắt ngang: "Đừng gọi tên tôi! Bệnh thánh mẫu dễ bị lây lan!"

Phía sau truyền đến tiếng la hét chửi bới, nhưng Giang Họa như điếc ngang, lôi kéo người chạy thật nhanh.

Ngoài miệng ăn nói hùng hổ lắm, nhưng cậu cũng không dám ở lại dạy dỗ gã côn đồ kia.

Gã côn đồ kia thân người thô kệch vạm vỡ, giá trị vũ lực bằng cọng bún nh Giang Họa không đủ để phô trương, cậu cực kỳ sợ đau, nếu không muốn bị đánh thì phải chạy thật nhanh, đâu giống như Bạch Liên Hoa chỉ biết ngoan ngoãn phối hợp bị trấn lột?!

Quả thật là bị điên!

Trong tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh, trong đầu Giang Họa chợt lóe lên một ý nghĩ.

Bạch Liên Hoa dễ bắt nạt như vậy, nếu học cách đánh đấm phản kháng thì có được coi là bị nhúng chàm hay không....."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau