Cán Bộ Kỳ Cựu Trọng Sinh Thành Minh Tinh Lưu Lượng

Chương 14: Phong ba

Trước
【 Nhiều lời vô ích 】

Thước phim đầu tiên quay chụp sau khi hắn sống lại kết thúc trong cuộc thảo luận sôi nổi giữa giáo sư Vương với các sinh viên.

Sau khi hạ màn, mọi người đều đi lĩnh suất cơm của mình từ chỗ nhân viên hậu cần, và nhanh và vội cơm vào trong miệng, ăn xong lại vội vàng lên xe về khách sạn ngủ bù. Quý Văn Huyên lấy phần ăn của hắn, lúc nhìn thấy Vương Thịnh đang nghỉ ngơi ăn cơm trên chiếc ghế cách đó không xa, hắn ba bước biến thành hai bước đi tới bên cạnh ông, "Thầy Vương, xin hỏi có thể làm phiền thầy một chút không ạ?"

Nhìn thấy người đến là Quý Văn Huyên, Vương Thịnh tốt tính bỏ hộp cơm xuống nói, "Không sao, cậu nói đi."

"Là thế này ạ, cháu phát hiện khi cháu luyện tập lời thoại luôn xuất hiện tình trạng chưa kịp nói hết câu đã bị hụt hơi, cho đến hôm nay khi cùng chú đối diễn cháu cảm thấy lúc nói lời thoại, lượng hơi của chú rất đầy đủ, đọc thoại rất vững vàng không bị gián đoạn, cháu có thể mạo muội nhờ ngài dạy cháu một hướng để cải thiện không ạ?"

"Những thứ này đáng lẽ các giảng viên ở trường phải dạy rồi chứ." Vương Thịnh nói.

Quý Văn Huyên xin một bình nước nóng từ nhân viên hậu cần vừa đi ngang qua, rót đầy cốc giữ nhiệt cho Vương Thịnh, "Nói thật với chú ạ, cháu không phải xuất thân từ trường lớp chính quy, không được đào tạo qua hệ thống bàn bản, mấy màn biểu diễn nông cạn trước đó đều là do cháu tự mình tìm tòi."

Thực ra lúc quay phim ngày hôm nay, biểu hiện của mỗi người Vương Thịnh đều có thể nhìn thấy, vị trí đứng cùng cảm xúc của Quý Văn Huyên đều không tệ, tiếp đến là rất nhạy bén, nắm bắt thời cơ khá chuẩn, đọc thoại thì càng một chữ cũng không kém. Có Tề Mẫn trước đó diễn quá dở, càng làm nổi bật sự xuất sắc của Quý Văn Huyên.

Vừa nghĩ đến Tề Mẫn, Vương Thịnh lại thấy tức.

"Biểu hiện tổng thể của cậu không tồi, mà khuyết điểm thì giống như cậu vừa nói đó, đoạn cuối câu hơi không đầy đủ, âm điệu bị phiêu, giọng mà bị phiêu rất dễ thay đổi cảm xúc đã thiết lập, có lúc còn ảnh hưởng đến hình tượng nguyên bản của nhân vật." Vương Thịnh nhấp một ngụm trà nóng, "Nhưng đọc thoại là một kỹ năng cứng cơ bản, không thể cấp tốc học một lần là xong."



"Mong thầy Vương có thể vui lòng chỉ dạy cho cháu." Quý Văn Huyên thành khẩn nói.

"Mỗi ngày lúc ngủ dậy phải tập mở cổ họng, lúc chạy bộ cũng có thể luyện, cảm nhận hơi thở từ bụng và cảm giác phát ra từ đan điền, sáng trưa tối luyện tập đọc thơ nhịu, phải tập nhiều lần để tránh líu lưỡi trong khi đọc thoại, chú ý khi nhả chữ nhất định phải rõ ràng, phải dào dạt tình cảm, nếu cậu kiên trì, cậu sẽ thấy được sự tiến bộ." Nói xong, Vương Thịnh vỗ vỗ vai Quý Văn Huyên, ngữ điệu chân thành, "Phương pháp rất đơn giản, chỗ khó là phải kiên trì không ngừng."

Sau khi cảm ơn Vương Thịnh hết lần này đến lần khác, Quý Văn Huyên mới tìm một góc ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm, mà vừa mới mở hộp cơm ra liền thấy có người tiến lại gần mình, hắn chủ động thu chân lại, nhưng không nghĩ đến đối phương lại cố ý đá vào chân hắn, Quý Văn Huyên bị đụng nghiêng một cái, hộp cơm suýt nữa tuột khỏi tay rơi xuống đất, nhưng mà đùi gà ở phía trên của hộp cơm lại không may mắn như vậy, rơi bẹp xuống đất.

Gần như vừa lúc chân gà rơi xuống đất, hắn nghe thấy đối phương giả vờ giả vịt đáng tiếc nói: "Chậc chậc, sao cậu lại không cẩn thận gì hết vậy, tuy rằng cơm hộp khô chán như là thức ăn cho heo, nhưng cũng đừng có lãng phí như thế có được không."

Ngay khi Quý Văn Huyên ngẩng đầu lên, hắn thấy Tề Mẫn dương dương đắc ý lắc bọc đồ ăn đóng gói cao cấp trong tay, "Nhưng mà người như cậu cũng có chẳng tư cách gì mà kén cá chọn canh."

Này rõ ràng là đang kiếm cớ gây sự rồi!

Quý Văn Huyên vừa đói vừa mệt, hắn biết đôi co với người như thế chỉ là nhiều lời vô ích mà thôi, hắn khom lưng nhặt đùi gà trên mặt đất lên, xé bỏ lớp da dính bụi đất chùi sạch sẽ, không hề do dự cắn một miếng.

Đùi gà kho rất thơm, nếu như không có cái người buồn nôn đứng trước mặt thì hắn sẽ ăn vui vẻ hơn nhiều. Nuốt một miếng thịt vào trong bụng, hắn lơ đãng nhìn lướt qua Tề Mẫn, từ tốn nói: "Tiết kiệm lương thực, không chỉ, là đức tính, phẩm chất, tốt đẹp, mà còn là, trách nhiệm." Nói xong hắn không nhìn đối phương nữa, cúi xuống chăm chú ăn cơm của mình.

"Đức tính." Tề Mẫn hừ một tiếng, trước khi rời đi còn buông một câu cảnh cáo, "Người mới thì phải có giác ngộ của người mới, đừng tưởng rằng ai cũng là người mà cậu có thể lên mặt dạy đời được."

Phong ba giữa hai người nhanh chóng qua đi, Quý Văn Huyên và Tề Mẫn đều lặng lẽ ghi một một bút trong lòng, nhưng không ai phát hiện ra từ trong góc khuất, có một người lén lút quay lại một cảnh này, và bắt đầu trù tính làm sao lợi dụng thước phim đó dấy lên làn sóng dư luận trên mạng xã hội.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước