Căn Cứ Số 7 (Bản Dịch)

Chương 23: Dự Cảm

Trước Sau
Người tàn nhẫn như vậy, Bố Lôi đương nhiên là không muốn trêu chọc, hơn nữa trước đó Lai Ân cũng chết ở trên tay hắn.

Lúc này Bố Lôi đang dựa vào bức tường bên cạnh hút thuốc, cách hắn ta không xa ở bên kia đường có một cô gái đang nháy mắt với hắn ta, Bố Lôi hung tợn trừng mắt nhìn cô ta một cái, thấp giọng chửi:

-Cút xa một chút.

Người phụ nữ kia cũng trợn mắt lại với hắn ta rồi thấp giọng chửi:

-Đồ quỷ nghèo.

Bố Lôi nhổ một ngụm nước bọt, sau đó ném tàn thuốc xuống chân rồi dẫm lên, kéo áo khoác da rồi đi về phía trước, hắn ta nhìn thấy thợ săn đã quay trở lại, nhưng Bố Lôi rất biết cách làm sao để nguỵ trang, hắn ta không nhìn về phía của đối phương, vì để không thu hút sự chú ý của đối phương nên hắn ta cố tình đi về hướng ngược lại.

Khi đến gần đối phương, không hiểu sao Bố Lôi lại cảm thấy hơi lo lắng, hắn ta có một loại dự cảm không tốt.

Khoảng cách của hai người càng ngày càng gần, Bố Lôi thở ra một hơi, đang định vượt qua đối phương, nhưng thợ săn lại tiến một bước tới vị trí của hắn ta, hai người trực tiếp đối diện với nhau, Bố Lôi phản ứng cực nhanh, lập tức lấy con dao từ trong túi ra, nhưng lại cảm thấy có một sức lực mạnh mẽ đang siết chặt lấy cánh tay của hắn ta, đồng thời trên ngực của hắn ta truyền tới một trận đau nhức, sắc mặt của Bố Lôi tái nhợt, hắn ta không hiểu tại sao mà mình lại bị phát hiện.

Miệng của hắn ta trực tiếp bị một bàn tay khác của đối phương che lại, cơ thể của Bố Lôi bị đẩy lùi ra phía sau, đi về phía của một con hẻm, trước đây chợ đen là khu ổ chuột nên khắp mọi nơi đều là ngõ hẻm.

-Hừ!

Cô gái chửi Bố Lôi khi nãy nhìn thấy hai người đàn ông đang ôm nhau đi về phía con hẻm bĩu môi, thì ra là thích đàn ông, khó trách hắn ta không bị ‘Nhan sắc’ của cô ta hấp dẫn.

-Tôi hỏi, anh trả lời, trả lời sai, chết.

Hứa Mạt kéo Bố Lôi vào một con hẻm rồi ép hắn ta vào góc tường, trong giọng nói mang theo một tia lạnh lẽo.

Bố Lôi ra sức gật đầu, lúc này Hứa Mạt mới buông miệng của hắn ta ra.

-A……

Một tiếng kêu khàn đặc phát ra từ trong miệng của hắn ta, Bố Lôi cố gắng nhịn xuống, nhìn xuống con dao đang cắm vào ngực mình, sự sợ hãi viết đầy trên khuôn mặt của hắn ta.

-Ai sai anh theo dõi tôi?



Hứa Mạt hỏi.

-Xà ca!

Bố Lôi trả lời, hơi thở có hơi dồn dập.

-Xà ca là ai?

Hứa Mạt tiếp tục hỏi.

-Rắn Hổ Mang, rất nhiều người ở chợ đen điều biết.

Bố Lôi mồ hôi đầy đầu, nói:

-Ngài không tin thì có thể đi đấu trưởng hỏi thử, Lai Ân trước kia mà ngài giết cũng là người của Xà ca.

-Quả nhiên!

Hứa Mạt nghĩ thầm trong lòng, Bố Lôi cũng là một trong số những hung thủ xâm nhập vào nhà của ‘Hắn’, giống như Lai Ân, bởi vậy hắn sẽ không thương xót một chút nào mà ra tay.

Bố Lôi và Lai Ân là cùng một bọn, đều là thuộc hạ của Rắn Hổ Mang, nếu là như vậy, kẻ chủ mưu đứng đằng sau hẳn là Rắn Hổ Mang.

Xưởng chế tạo vũ khí làm việc không nhất định sẽ tự mình ra tay, tìm người ở chợ đen chắc chắn là rất thuận lợi, Rắn Hổ Mang này, có lẽ hắn ta chuyên môn nhất chính là làm loại chuyện này.

-Tại sao Rắn Hổ Mang lại sai các người đi giết một nhà bốn người của họ Hứa?

Hứa Mạt nhìn chằm chằm vào Bố Lôi, Bố Lôi đột nhiên nghe hỏi như vậy có hơi sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, hoá ra đối phương lại biết mình.

Chỉ là, một nhà bốn người của họ Hứa chẳng phải chỉ là người bình thường thôi sao, làm sao thợ săn lại quen biết họ?

-Tôi không biết.

Hắn ta bất ngờ vùng vẫy dữ dội muốn chạy thoát, rõ ràng Bố Lôi biết mình không thể sống sót được, thợ săn là đã có chuẩn bị mà đến.

-Hừ……



Dao găm ở ngực hắn ta cựa quậy, hắn ta muốn kêu ra tiếng nhưng lại một lần nữa bị một sức lực mạnh mẽ che miệng lại, thể hiện ra sự sợ hãi tột độ.

-Nói!

Hứa Mạt nhìn chằm chằm hung thủ trước mặt mình rồi buông tay ra.

-Tôi thật sự không biết gì hết.

Bố Lôi giãy dụa dữ dội, hắn ta biết Hứa Mạt sẽ không tha cho mình.

Dao găm tiếp tục đâm sâu vào, đâm thẳng vào tim của hắn ta, Hứa Mạt che miệng của hắn ta lại, nhìn vẻ sợ hãi và tuyệt vọng ở trong mắt đối phương, trong mắt Hứa Mạt không có một chút nào gọi là thương xót, hắn nhớ rất rõ khi đối phương giết ‘Ba mẹ hắn’ trên mặt vẫn mang theo nụ cười.

Cơ thể của Bố Lôi co giật, dần dần không còn động đậy.

Hứa Mạt buông tay ra, mặc cho đối phương ngã xuống đất, có lẽ đối phương không biết chân tướng, nguyên nhân mà xưởng chế tạo vũ khí giết ba mẹ của ‘hắn’ , có lẽ chỉ có mỗi Rắn Hổ Mang và người của bộ chấp pháp mới biết được một chút.

Hứa Mạt nhìn thi thể ở dưới đất, lau khô vết máu rồi đi ra khỏi con hẻm bằng một hướng khác.

Hắn phát hiện người theo dõi mình đã ít đi mấy người, nhưng vẫn có hai người đang nhìn chằm chằm vào hắn, hơn nữa, một người trong đó cách hắn càng ngày càng gần.

Hắn tận lực đi đến một nơi hẻo lánh vắng vẻ, Hứa Mạt dừng lại, ở phía sau hắn, một người đàn ông trung niên cũng dừng lại, không che dấu hành tung của mình.

Hứa Mạt quay lại nhìn về phía đối phương, người đàn ông trung niên mặc áo giáp da, đội mũ, chỉ lộ ra một bên mặt.

-Thợ săn!

Thân hình của ông ta cao lớn, khung xương rất rộng, giọng nói mạnh mẽ.

Hứa Mạt không lên tiếng, thân thể đột nhiên hướng về phía đối phương lao tới, tốc độ rất nhanh, trong tay xuất hiện một con dao găm sắc bén, trực tiếp đâm vào cổ họng của đối phương.

-Ầm!

Người đàn ông mặc áo giáp da tiến lên một bước, giơ cánh tay lên trực tiếp đánh thẳng về phía trước, nắm tay được bao phủ bởi găng thép màu trắng, đánh về phía dao găm của Hứa Mạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau