Chương 35: Ẩn Náu
-Mày đứng ở đây trông đi, tao đi tìm người.
Người đàn ông mặc áo giáp nói, sau đó tiến về phía trước, nói vọng với nhà thờ:
- Không được động đậy. Nếu không tao không dám đảm bảo an toàn của mấy người.
Vừa nói hắn vừa đi về phía trước. Hứa Mạt nhìn thấy dưới gầm bàn có người cầm súng. Là một người đàn ông trung niên mặc trang phục chính quy, thân thể của hắn không nhúc nhích, không hề phát ra âm thanh.
Tên mặc áo giáp da bước đi rất chậm. Khi hắn đi qua người đàn ông kia thì đối phương đột ngột giương súng bắn về phía hắn, phần eo giáp da bị bắn trúng khiến cho người trung niên bước lùi, không hề tổn thương.
Tiếng thét chói tai lan tràn bốn phía, hai tay Hứa Mạt dùng sức bịt chặt lỗ tai Yêu nhi.
-Là áo chống đạn!
Nét mặt người đàn ông thay đổi, anh đứng dậy nhắm chuẩn vào đầu của đối phương.
-Đoàng.
Người đàn ông mặt quỷ ở cửa ra vào trực tiếp nổ súng vào đầu, người đàn ông trung niên ngã xuống trong vũng máu.
Có tiếng khóc truyền ra, không còn chỉ là mỗi Yêu nhi đang khóc mà còn rất nhiều cô gái cũng bị dọa tới khóc.
Tên mặc giáp da không để ý, tiếp tục đi về phía trước.
-A. . .
Một tiếng tiếng kinh hô truyền ra. Cơ thể Lăng Dung bị đẩy ra, vừa vặn chặn ở lối đi. Cô hoảng sợ nhìn về Tô Tây ở bên cạnh. Hóa ra vừa rồi cô đi trốn lại trùng hợp cạnh chỗ của Tô Tây. Tô Tây lấy tay đẩy cô.
Giây phút ấy trái tim Hứa Mạt như chực trào ra ngoài cổ họng, trong ánh mắt lộ ra sát ý lạnh như băng.
Tô Tây cố ý.
-Cô ấy chỉ là tới tham gia buổi hòa nhạc thôi.
Hứa Mạt thả Yêu nhi ở dưới đất còn bản thân mình thì đứng lên giơ hai tay, ra hiệu mình không có địch ý.
Tên mặt quỷ đứng ở cửa ra vào nhà thờ trực tiếp nổ một phát súng tới. Tốc độ đạn vô cùng khủng khiếp xông đến Hứa Mạt. Ngay tại giây phút kẻ kia bóp cò, cơ thể Hứa Mạt ngửa về sau giống như đó là bản năng vậy.
-Đoàng!
Tiếng súng vang lên, xẹt qua mặt hắn. Hứa Mạt cảm giác trên mặt nóng rát đau đớn, cơ thể thì lại lạnh lẽo. Tuy tốc độ phản ứng của hắn rất nhanh, nhưng vẫn không thể nào nhanh bằng súng được. Nếu vừa rồi không phải cảm giác được đối phương muốn bóp cò, sợ rằng là đã ngỏm tại đây.
-Ồ!
Tên mặt quỷ thốt ra một tiếng kinh ngạc, là trùng hợp sao?
-Anh ơi!
Yêu nhi khóc lóc, ôm lấy chân Hứa Mạt, chiếc đầu nhỏ ngửa lên lo lắng nhìn hắn.
-Chúng ta cũng chỉ tới tham gia buổi hòa nhạc.
Hứa Mạt nhìn về tên mặc giáp da rồi nói, hai tay của hắn giơ lên không hề cử động, đôi mắt khóa thật chặt phía trước, trong đầu tính toán khoảng cách. Nếu như đối phương bắn tốc độ của hắn không đủ.
Mà niệm lực của hắn cũng không mạnh nỗi đến có thể thay đổi quỹ đạo đường đi của đạn.
Lúc này cảm giác lực của Hứa Mạt giải phóng đến cực hạn. Hắn có thể nghe rõ được tiếng hít thở của từng người.
Người mặt quỷ nhìn thoáng qua Yêu nhi, không có tiếp tục nổ súng.
-Tránh ra!
Tên mặc giáp da nhìn Lăng Dung, quát lớn một cái.
-Mau lại đây.
Hứa Mạt gọi, lúc này Lăng Dung mới lấy lại tinh thần chạy tới phía Hứa Mạt, sau đó ngồi xuống.
-Hứa Mạt.
Trong giọng nói của Lăng Dung mang theo tiếng nức nở, có chút khàn khàn, vừa rồi thiếu chút nữa cô đã hại chết Hứa Mạt.
Hứa Mạt ôm lấy Yêu nhi, tay đặt ở miệng trước làm ra dấu im lặng, Lăng Dung dựa vào hắn không nói gì. Bây giờ không phải là lúc nói chuyện.
Bên ngoài nhà thờ lại có tiếng súng truyền đến, Hứa Mạt nhìn thấy có người muốn tiến sẽ bị ngắm tên xạ thủ tiễn đi, không ai có thể tới gần phía nhà thờ, nơi này đã trở thành nấm mồ.
Lúc này, Hứa Mạt cảm giác được trên tầng hai nhà thờ xuất hiện một nhóm người, trên tay đều cầm súng.
-Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hứa Mạt thầm nghĩ trong lòng. Tại sao trong nhà thờ lại có thể có nhiều người có súng như thế?
Ngay khi vừa xuất hiện, bọn hắn trực tiếp giương súng nhắm vào phía dưới.
-Cẩn thận.
Tên mặt quỷ giơ súng bắn trả, đồng thời thân thể nằm xuống núp một chỗ sau bàn. Còn tên mặc giáp da thì lại chạy như điên về phía trước.
-Đoàng, đoàng, đoàng…
Đám người xuất hiện ở trên lầu không ngừng bắn phá. Tên mặc giáp da núp ở vị trí điểm mù, dựa sát vào vách tường.
-Y Lâm Na tiểu thư, lên tầng nhanh.
Mục sư hô to một tiếng rồi chính hắn cũng hướng về cầu thang ở hai bên nhà thờ chạy tới, lập tức người phía dưới nhà thờ cũng đều điên cuồng chạy hướng về phía hai bên cầu thang, một mảnh hỗn loạn.
-Chúng ta đi.
Hứa Mạt ôm Yêu nhi cũng đi theo đám người chạy về phía trước. Lăng Dung cùng Tinh Vân ở phía sau đều đi theo một chỗ.
-Mày được hay không đó?
Nam tử mặc giáp da không để ý đến người chạy trốn bầy, mà là đối với bên ngoài hô to một tiếng.
-Cái này đơn giản.
Tên mặt quỷ đáp lại một tiếng. Thân thể của hắn đột nhiên vọt ra giống như bóng ma, tốc độ cực nhanh, hai súng trong tay liên tục xả đạn.
-Tạch, tạch, tạch, tạch…
Mỗi một viên đạn đều là trúng đích. Trên tầng liên tục bốn người bị hạ gục. Người trong nhà thờ thét chói tai chạy như điên lên tầng. Xạ thủ ở ngoài kia cũng không tiến hàng bắn tỉa bọn họ.
-Tao làm cái đó được không?
Kẻ mặt quỷ hỏi tên mặc giáp da.
-Mày đi hỏi Điệp tỷ đi.
Tên mặc giáp da trả lời.
-Tao cũng không dám.
Kẻ mặt quỷ rụt rụt đầu, ngẩng đầu nhìn về phía phía trên. Tên mặc giáp da cũng đi ra, nói:
-Thời gian không có nhiều, làm chuyện chính đi.
-Được.
Đối phương gật đầu.
Nói xong hai người đều đi tới chỗ cầu thang.
Trên lầu hai của nhà thờ, trong hành lang hỗn loạn, mọi người chạy như điên, lao vào các phòng ở hai bên hành lang và khóa cửa lại, hoàn toàn không để ý đến người phía sau.
Những đứa trẻ trong nhà thờ sợ hãi chạy ra ngoài, mục sư chạy trước đám đông, nhìn thấy một số cô gái chạy ra và hét lớn:
-Quay lại!
Các cô gái hét lên và chạy về phòng, một số ngã xuống đất vì sợ hãi, lại đứng dậy và tiếp tục chạy, cơ thể họ không ngừng run rẩy. Mục sư mang theo Y Lâm Na vào căn phòng trong cùng để ẩn náu.
Người đàn ông mặc áo giáp nói, sau đó tiến về phía trước, nói vọng với nhà thờ:
- Không được động đậy. Nếu không tao không dám đảm bảo an toàn của mấy người.
Vừa nói hắn vừa đi về phía trước. Hứa Mạt nhìn thấy dưới gầm bàn có người cầm súng. Là một người đàn ông trung niên mặc trang phục chính quy, thân thể của hắn không nhúc nhích, không hề phát ra âm thanh.
Tên mặc áo giáp da bước đi rất chậm. Khi hắn đi qua người đàn ông kia thì đối phương đột ngột giương súng bắn về phía hắn, phần eo giáp da bị bắn trúng khiến cho người trung niên bước lùi, không hề tổn thương.
Tiếng thét chói tai lan tràn bốn phía, hai tay Hứa Mạt dùng sức bịt chặt lỗ tai Yêu nhi.
-Là áo chống đạn!
Nét mặt người đàn ông thay đổi, anh đứng dậy nhắm chuẩn vào đầu của đối phương.
-Đoàng.
Người đàn ông mặt quỷ ở cửa ra vào trực tiếp nổ súng vào đầu, người đàn ông trung niên ngã xuống trong vũng máu.
Có tiếng khóc truyền ra, không còn chỉ là mỗi Yêu nhi đang khóc mà còn rất nhiều cô gái cũng bị dọa tới khóc.
Tên mặc giáp da không để ý, tiếp tục đi về phía trước.
-A. . .
Một tiếng tiếng kinh hô truyền ra. Cơ thể Lăng Dung bị đẩy ra, vừa vặn chặn ở lối đi. Cô hoảng sợ nhìn về Tô Tây ở bên cạnh. Hóa ra vừa rồi cô đi trốn lại trùng hợp cạnh chỗ của Tô Tây. Tô Tây lấy tay đẩy cô.
Giây phút ấy trái tim Hứa Mạt như chực trào ra ngoài cổ họng, trong ánh mắt lộ ra sát ý lạnh như băng.
Tô Tây cố ý.
-Cô ấy chỉ là tới tham gia buổi hòa nhạc thôi.
Hứa Mạt thả Yêu nhi ở dưới đất còn bản thân mình thì đứng lên giơ hai tay, ra hiệu mình không có địch ý.
Tên mặt quỷ đứng ở cửa ra vào nhà thờ trực tiếp nổ một phát súng tới. Tốc độ đạn vô cùng khủng khiếp xông đến Hứa Mạt. Ngay tại giây phút kẻ kia bóp cò, cơ thể Hứa Mạt ngửa về sau giống như đó là bản năng vậy.
-Đoàng!
Tiếng súng vang lên, xẹt qua mặt hắn. Hứa Mạt cảm giác trên mặt nóng rát đau đớn, cơ thể thì lại lạnh lẽo. Tuy tốc độ phản ứng của hắn rất nhanh, nhưng vẫn không thể nào nhanh bằng súng được. Nếu vừa rồi không phải cảm giác được đối phương muốn bóp cò, sợ rằng là đã ngỏm tại đây.
-Ồ!
Tên mặt quỷ thốt ra một tiếng kinh ngạc, là trùng hợp sao?
-Anh ơi!
Yêu nhi khóc lóc, ôm lấy chân Hứa Mạt, chiếc đầu nhỏ ngửa lên lo lắng nhìn hắn.
-Chúng ta cũng chỉ tới tham gia buổi hòa nhạc.
Hứa Mạt nhìn về tên mặc giáp da rồi nói, hai tay của hắn giơ lên không hề cử động, đôi mắt khóa thật chặt phía trước, trong đầu tính toán khoảng cách. Nếu như đối phương bắn tốc độ của hắn không đủ.
Mà niệm lực của hắn cũng không mạnh nỗi đến có thể thay đổi quỹ đạo đường đi của đạn.
Lúc này cảm giác lực của Hứa Mạt giải phóng đến cực hạn. Hắn có thể nghe rõ được tiếng hít thở của từng người.
Người mặt quỷ nhìn thoáng qua Yêu nhi, không có tiếp tục nổ súng.
-Tránh ra!
Tên mặc giáp da nhìn Lăng Dung, quát lớn một cái.
-Mau lại đây.
Hứa Mạt gọi, lúc này Lăng Dung mới lấy lại tinh thần chạy tới phía Hứa Mạt, sau đó ngồi xuống.
-Hứa Mạt.
Trong giọng nói của Lăng Dung mang theo tiếng nức nở, có chút khàn khàn, vừa rồi thiếu chút nữa cô đã hại chết Hứa Mạt.
Hứa Mạt ôm lấy Yêu nhi, tay đặt ở miệng trước làm ra dấu im lặng, Lăng Dung dựa vào hắn không nói gì. Bây giờ không phải là lúc nói chuyện.
Bên ngoài nhà thờ lại có tiếng súng truyền đến, Hứa Mạt nhìn thấy có người muốn tiến sẽ bị ngắm tên xạ thủ tiễn đi, không ai có thể tới gần phía nhà thờ, nơi này đã trở thành nấm mồ.
Lúc này, Hứa Mạt cảm giác được trên tầng hai nhà thờ xuất hiện một nhóm người, trên tay đều cầm súng.
-Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hứa Mạt thầm nghĩ trong lòng. Tại sao trong nhà thờ lại có thể có nhiều người có súng như thế?
Ngay khi vừa xuất hiện, bọn hắn trực tiếp giương súng nhắm vào phía dưới.
-Cẩn thận.
Tên mặt quỷ giơ súng bắn trả, đồng thời thân thể nằm xuống núp một chỗ sau bàn. Còn tên mặc giáp da thì lại chạy như điên về phía trước.
-Đoàng, đoàng, đoàng…
Đám người xuất hiện ở trên lầu không ngừng bắn phá. Tên mặc giáp da núp ở vị trí điểm mù, dựa sát vào vách tường.
-Y Lâm Na tiểu thư, lên tầng nhanh.
Mục sư hô to một tiếng rồi chính hắn cũng hướng về cầu thang ở hai bên nhà thờ chạy tới, lập tức người phía dưới nhà thờ cũng đều điên cuồng chạy hướng về phía hai bên cầu thang, một mảnh hỗn loạn.
-Chúng ta đi.
Hứa Mạt ôm Yêu nhi cũng đi theo đám người chạy về phía trước. Lăng Dung cùng Tinh Vân ở phía sau đều đi theo một chỗ.
-Mày được hay không đó?
Nam tử mặc giáp da không để ý đến người chạy trốn bầy, mà là đối với bên ngoài hô to một tiếng.
-Cái này đơn giản.
Tên mặt quỷ đáp lại một tiếng. Thân thể của hắn đột nhiên vọt ra giống như bóng ma, tốc độ cực nhanh, hai súng trong tay liên tục xả đạn.
-Tạch, tạch, tạch, tạch…
Mỗi một viên đạn đều là trúng đích. Trên tầng liên tục bốn người bị hạ gục. Người trong nhà thờ thét chói tai chạy như điên lên tầng. Xạ thủ ở ngoài kia cũng không tiến hàng bắn tỉa bọn họ.
-Tao làm cái đó được không?
Kẻ mặt quỷ hỏi tên mặc giáp da.
-Mày đi hỏi Điệp tỷ đi.
Tên mặc giáp da trả lời.
-Tao cũng không dám.
Kẻ mặt quỷ rụt rụt đầu, ngẩng đầu nhìn về phía phía trên. Tên mặc giáp da cũng đi ra, nói:
-Thời gian không có nhiều, làm chuyện chính đi.
-Được.
Đối phương gật đầu.
Nói xong hai người đều đi tới chỗ cầu thang.
Trên lầu hai của nhà thờ, trong hành lang hỗn loạn, mọi người chạy như điên, lao vào các phòng ở hai bên hành lang và khóa cửa lại, hoàn toàn không để ý đến người phía sau.
Những đứa trẻ trong nhà thờ sợ hãi chạy ra ngoài, mục sư chạy trước đám đông, nhìn thấy một số cô gái chạy ra và hét lớn:
-Quay lại!
Các cô gái hét lên và chạy về phòng, một số ngã xuống đất vì sợ hãi, lại đứng dậy và tiếp tục chạy, cơ thể họ không ngừng run rẩy. Mục sư mang theo Y Lâm Na vào căn phòng trong cùng để ẩn náu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất