Chương 10: Phong ảnh lang
Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt Cảnh Ngôn đã ở trong Hắc Thạch sơn mạch ba ngày.
Ba ngày này Cảnh Ngôn săn giết mười sáu con Liêu Nha Lang, ba con Song Đầu Xà, bảy con Xích Giác Hổ.
Đến nay Cảnh Ngôn săn giết linh thú toàn là linh thú nhất giai, nhưng kiếm được tài nguyên tổng giá trị đã hơn một trăm khối linh thạch.
Ba ngày kiếm được một trăm linh thạch, võ giả Võ Đạo thất trọng thiên, bát trọng thiên cũng không kiếm nhiều bằng Cảnh Ngôn.
Bao da thú trên lưng Cảnh Ngôn hơi phồng lên, cứ giữ tốc độ săn giết kiểu này thì nhiều nhất mười ngày nữa trong bao của hắn sẽ chật ních các loại tài nguyên.
Cảnh Ngôn vốn định ở trong Hắc Thạch sơn mạch một tháng, hắn không ngờ hiệu suất săn linh thú của mình cao đến vậy. Lúc trước Cảnh Ngôn nghĩ một tháng không đủ cho hắn săn giết được nhiều linh thú nhất giai như thế.
Cảnh Ngôn đang vào sâu trong Hắc Thạch sơn mạch mấy chục dặm, chỗ này còn tính là vòng ngoài sơn mạch nhưng linh thú hoạt động trong khu vực nhiều hơn lúc Cảnh Ngôn mới vào sơn mạch.
Cảnh Ngôn mới ngồi trên cây to ăn ít lương khô, uống nước chợt nghe thanh âm yếu ớt:
- Chiếp chiếp!
Cảnh Ngôn biến sắc mặt đứng bật dậy, căng thẳng xem xét xung quanh.
Thanh âm này không quá xa lạ với Cảnh Ngôn, vì biết là loài linh thú nào phát ra thanh âm đó nên hắn mới căng thẳng thần kinh.
Thanh âm lại vang lên, rõ ràng hơn nhiều:
- Chiếp chiếp, chiếp chiếp!
Cảnh Ngôn cau mày, giơ cao Lưu Quang kiếm.
- Là Phong Ảnh Lang! Sao có thể? Tại sao chỗ này sẽ xuất hiện Phong Ảnh Lang?
Đầu óc Cảnh Ngôn xoay chuyển nhanh, biểu tình nghiêm túc.
Phong Ảnh Lang là một loại linh thú nhị giai, rất hiếm thấy, Phong Ảnh Lang hoạt động ở ngoài rìa Hắc Thạch sơn mạch càng hiếm hoi. Cảnh Ngôn hoàn toàn không ngờ sẽ đụng phải Phong Ảnh Lang ở chỗ này.
Đụng phải Phong Ảnh Lang đừng nói võ giả cảnh giới Võ Đạo tứ trọng thiên như Cảnh Ngôn, dù là võ giả cảnh giới Võ Đạo lục trọng thiên cũng sẽ căng thẳng thần kinh.
Trong Hắc Thạch sơn mạch có nhiều võ giả cảnh giới Võ Đạo lục trọng thiên đi một mình đã chết vì Phong Ảnh Lang.
Đặc điểm lớn nhất của Phong Ảnh Lang không phải công kích của nó mạnh cỡ nào, tính ra thì lực công kích của Phong Ảnh Lang có lẽ còn không bằng Liêu Nha Lang. Nhưng tốc độ của Phong Ảnh Lang mau hơn Liêu Nha Lang gấp mấy lần, cái tên Phong Ảnh Lang liên quan đến tốc độ của nó.
Một số võ giả đi một mình trong Hắc Thạch sơn mạch đụng phải Phong Ảnh Lang, còn chưa thấy hình dạng của nó đã tắt thở.
Đặc điểm của Phong Ảnh Lang trừ tốc độ siêu đẳng ra tiếng hót của nó rất lạ, người không biết còn tưởng là động vật nhỏ nào kêu. Cảnh Ngôn từng là cường giả Tiên Thiên nên dĩ nhiên đã gặp qua Phong Ảnh Lang.
Cảnh Ngôn nhẹ nhàng nhảy trên nhánh cây, giơ Lưu Quang kiếm trước mặt, hơi liếm môi.
Phong Ảnh Lang siêu nguy hiểm nhưng nếu giết nó thì thu lợi cũng to lớn. Da lông của Phong Ảnh Lang rất lạ, có thể chế tạo quần áo, võ giả mặc vào được cộng thêm tốc độ. Vì Phong Ảnh Lang hiếm hoi nên giá da lông cao kinh người.
Đa số linh thú tam giai giá không bằng Phong Ảnh Lang.
Hơn nữa Phong Ảnh Lang là linh thú cấp thấp mà có trí tuệ cao hiếm thấy. Phong Ảnh Lang dựa vào hơi thở của võ giả phán đoán ra thực lực của võ giả đó. Nếu võ giả thực lực hơi mạnh, Phong Ảnh Lang sẽ chạy trốn ngay, nó chuyên săn võ giả đi một mình mà thực lực yếu kém.
Hiển nhiên Cảnh Ngôn thành con mồi của Phong Ảnh Lang, nếu không hắn đã chẳng thể nghe thấy tiếng hót đặc biệt của nó.
Vèo!
Một luồng sóng khí ập đến, trong tầm mắt Cảnh Ngôn thấy một bóng xanh nhanh như tia chớp từ bên cạnh đánh tới.
Xoẹt!
Lưu Quang kiếm nhanh như tia chớp đâm ra kéo theo bóng kiếm.
- Chiếp chiếp chiếp chiếp!
Bóng xanh vụt qua biến mất trước mặt Cảnh Ngôn, vài cọng lông màu xanh từ không trung từ từ bay xuống. Cảnh Ngôn nhìn chằm chằm lông xanh rơi.
Cảnh Ngôn thầm nghĩ:
- Quá mau, đường kiếm của ta chỉ kịp tước rụng mấy cọng lông của Phong Ảnh Lang.
Cảnh Ngôn bình tĩnh hơn nhiều, vì năng lực cảm giác khiến hắn thấy rõ hình dáng Phong Ảnh Lang. Mới rồi bị Phong Ảnh Lang đánh lén Cảnh Ngôn đã thấy rõ mồn một Phong Ảnh Lang lao nhanh đến.
Nếu là võ giả cảnh giới Võ Đạo tứ trọng thiên bình thường đối mặt đợt tấn công đó có lẽ đã chết, dù không chết cũng bị thương nặng, đừng mơ chống chọi qua đợt đánh lén thứ hai của Phong Ảnh Lang.
Cảnh Ngôn đứng dưới cây to không nhúc nhích, qua mấy chục giây hắn vẫn như pho tượng.
Sau đợt công kích đầu tiên súc sinh này không phát ra thanh âm gì nữa, nhưng Cảnh Ngôn không cảm giác Phong Ảnh Lang đã đi. Phong Ảnh Lang là loài linh thú rất ranh ma, nó bị Cảnh Ngôn một kiếm tước rụng dúm lông chắc chắn rất giận, sẽ không dễ dàng bỏ qua con mồi này. Có khả năng lớn nhất là Phong Ảnh Lang chờ cơ hội đợt công kích tiếp theo.
Cảnh Ngôn híp mắt thầm nghĩ:
- Súc sinh này có kiên nhẫn rất cao.
Cảnh Ngôn cảm giác Phong Ảnh Lang còn núp ở góc nào đó.
Cảnh Ngôn hơi hạ Lưu Quang kiếm xuống, toàn thân thả lỏng cơ bắp.
Cảnh Ngôn cố ý làm như vậy để dụ Phong Ảnh Lang chủ động công kích. Cảnh Ngôn biết nếu hắn cứ cảnh giác cao độ Phong Ảnh Lang sẽ luôn đợi, súc sinh này nổi tiếng về kiên nhẫn. Cảnh Ngôn nghe đồn từng có một võ giả cảnh giới Võ Đạo lục trọng thiên ở trong Hắc Thạch sơn mạch bị con Phong Ảnh Lang bám theo suốt ba ngày trời, lúc y sắp rời khỏi Hắc Thạch sơn mạch một phút lơ là cảnh giác, khoảnh khắc đó Phong Ảnh Lang lần thứ hai công kích, cuối cùng võ giả chết trong đợt đánh lén.
Cảnh Ngôn không muốn luôn bị con Phong Ảnh Lang bám theo suốt.
Khoảnh khắc Cảnh Ngôn thả lỏng người thì bóng xanh vụt qua:
- Chiếp chiếp!
Cảnh Ngôn mím môi đâm nhanh Lưu Quang kiếm:
- Súc sinh vẫn là súc sinh, trí tuệ cao nhưng không bằng nhân loại.
Kiếm quang màu đen kéo theo chuỗi tàn ảnh phát ra tiếng ma sát chói tai.
Lần này Cảnh Ngôn thấy rõ ràng hình dạng Phong Ảnh Lang.
Phong Ảnh Lang không có răng nanh to, thể hình bằng một phần ba Liêu Nha Lang. Cách tấn công chính của Phong Ảnh Lang là đôi vuốt bén, móng vuốt đen như mực phủ chất độc, võ giả bình thường bị móng vuốt cào trúng dù chỉ trầy miếng da cũng sẽ trúng độc khiến động tác chậm chạp, tinh thần uể oải.
***
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt Cảnh Ngôn đã ở trong Hắc Thạch sơn mạch ba ngày.
Ba ngày này Cảnh Ngôn săn giết mười sáu con Liêu Nha Lang, ba con Song Đầu Xà, bảy con Xích Giác Hổ.
Đến nay Cảnh Ngôn săn giết linh thú toàn là linh thú nhất giai, nhưng kiếm được tài nguyên tổng giá trị đã hơn một trăm khối linh thạch.
Ba ngày kiếm được một trăm linh thạch, võ giả Võ Đạo thất trọng thiên, bát trọng thiên cũng không kiếm nhiều bằng Cảnh Ngôn.
Bao da thú trên lưng Cảnh Ngôn hơi phồng lên, cứ giữ tốc độ săn giết kiểu này thì nhiều nhất mười ngày nữa trong bao của hắn sẽ chật ních các loại tài nguyên.
Cảnh Ngôn vốn định ở trong Hắc Thạch sơn mạch một tháng, hắn không ngờ hiệu suất săn linh thú của mình cao đến vậy. Lúc trước Cảnh Ngôn nghĩ một tháng không đủ cho hắn săn giết được nhiều linh thú nhất giai như thế.
Cảnh Ngôn đang vào sâu trong Hắc Thạch sơn mạch mấy chục dặm, chỗ này còn tính là vòng ngoài sơn mạch nhưng linh thú hoạt động trong khu vực nhiều hơn lúc Cảnh Ngôn mới vào sơn mạch.
Cảnh Ngôn mới ngồi trên cây to ăn ít lương khô, uống nước chợt nghe thanh âm yếu ớt:
- Chiếp chiếp!
Cảnh Ngôn biến sắc mặt đứng bật dậy, căng thẳng xem xét xung quanh.
Thanh âm này không quá xa lạ với Cảnh Ngôn, vì biết là loài linh thú nào phát ra thanh âm đó nên hắn mới căng thẳng thần kinh.
Thanh âm lại vang lên, rõ ràng hơn nhiều:
- Chiếp chiếp, chiếp chiếp!
Cảnh Ngôn cau mày, giơ cao Lưu Quang kiếm.
- Là Phong Ảnh Lang! Sao có thể? Tại sao chỗ này sẽ xuất hiện Phong Ảnh Lang?
Đầu óc Cảnh Ngôn xoay chuyển nhanh, biểu tình nghiêm túc.
Phong Ảnh Lang là một loại linh thú nhị giai, rất hiếm thấy, Phong Ảnh Lang hoạt động ở ngoài rìa Hắc Thạch sơn mạch càng hiếm hoi. Cảnh Ngôn hoàn toàn không ngờ sẽ đụng phải Phong Ảnh Lang ở chỗ này.
Đụng phải Phong Ảnh Lang đừng nói võ giả cảnh giới Võ Đạo tứ trọng thiên như Cảnh Ngôn, dù là võ giả cảnh giới Võ Đạo lục trọng thiên cũng sẽ căng thẳng thần kinh.
Trong Hắc Thạch sơn mạch có nhiều võ giả cảnh giới Võ Đạo lục trọng thiên đi một mình đã chết vì Phong Ảnh Lang.
Đặc điểm lớn nhất của Phong Ảnh Lang không phải công kích của nó mạnh cỡ nào, tính ra thì lực công kích của Phong Ảnh Lang có lẽ còn không bằng Liêu Nha Lang. Nhưng tốc độ của Phong Ảnh Lang mau hơn Liêu Nha Lang gấp mấy lần, cái tên Phong Ảnh Lang liên quan đến tốc độ của nó.
Một số võ giả đi một mình trong Hắc Thạch sơn mạch đụng phải Phong Ảnh Lang, còn chưa thấy hình dạng của nó đã tắt thở.
Đặc điểm của Phong Ảnh Lang trừ tốc độ siêu đẳng ra tiếng hót của nó rất lạ, người không biết còn tưởng là động vật nhỏ nào kêu. Cảnh Ngôn từng là cường giả Tiên Thiên nên dĩ nhiên đã gặp qua Phong Ảnh Lang.
Cảnh Ngôn nhẹ nhàng nhảy trên nhánh cây, giơ Lưu Quang kiếm trước mặt, hơi liếm môi.
Phong Ảnh Lang siêu nguy hiểm nhưng nếu giết nó thì thu lợi cũng to lớn. Da lông của Phong Ảnh Lang rất lạ, có thể chế tạo quần áo, võ giả mặc vào được cộng thêm tốc độ. Vì Phong Ảnh Lang hiếm hoi nên giá da lông cao kinh người.
Đa số linh thú tam giai giá không bằng Phong Ảnh Lang.
Hơn nữa Phong Ảnh Lang là linh thú cấp thấp mà có trí tuệ cao hiếm thấy. Phong Ảnh Lang dựa vào hơi thở của võ giả phán đoán ra thực lực của võ giả đó. Nếu võ giả thực lực hơi mạnh, Phong Ảnh Lang sẽ chạy trốn ngay, nó chuyên săn võ giả đi một mình mà thực lực yếu kém.
Hiển nhiên Cảnh Ngôn thành con mồi của Phong Ảnh Lang, nếu không hắn đã chẳng thể nghe thấy tiếng hót đặc biệt của nó.
Vèo!
Một luồng sóng khí ập đến, trong tầm mắt Cảnh Ngôn thấy một bóng xanh nhanh như tia chớp từ bên cạnh đánh tới.
Xoẹt!
Lưu Quang kiếm nhanh như tia chớp đâm ra kéo theo bóng kiếm.
- Chiếp chiếp chiếp chiếp!
Bóng xanh vụt qua biến mất trước mặt Cảnh Ngôn, vài cọng lông màu xanh từ không trung từ từ bay xuống. Cảnh Ngôn nhìn chằm chằm lông xanh rơi.
Cảnh Ngôn thầm nghĩ:
- Quá mau, đường kiếm của ta chỉ kịp tước rụng mấy cọng lông của Phong Ảnh Lang.
Cảnh Ngôn bình tĩnh hơn nhiều, vì năng lực cảm giác khiến hắn thấy rõ hình dáng Phong Ảnh Lang. Mới rồi bị Phong Ảnh Lang đánh lén Cảnh Ngôn đã thấy rõ mồn một Phong Ảnh Lang lao nhanh đến.
Nếu là võ giả cảnh giới Võ Đạo tứ trọng thiên bình thường đối mặt đợt tấn công đó có lẽ đã chết, dù không chết cũng bị thương nặng, đừng mơ chống chọi qua đợt đánh lén thứ hai của Phong Ảnh Lang.
Cảnh Ngôn đứng dưới cây to không nhúc nhích, qua mấy chục giây hắn vẫn như pho tượng.
Sau đợt công kích đầu tiên súc sinh này không phát ra thanh âm gì nữa, nhưng Cảnh Ngôn không cảm giác Phong Ảnh Lang đã đi. Phong Ảnh Lang là loài linh thú rất ranh ma, nó bị Cảnh Ngôn một kiếm tước rụng dúm lông chắc chắn rất giận, sẽ không dễ dàng bỏ qua con mồi này. Có khả năng lớn nhất là Phong Ảnh Lang chờ cơ hội đợt công kích tiếp theo.
Cảnh Ngôn híp mắt thầm nghĩ:
- Súc sinh này có kiên nhẫn rất cao.
Cảnh Ngôn cảm giác Phong Ảnh Lang còn núp ở góc nào đó.
Cảnh Ngôn hơi hạ Lưu Quang kiếm xuống, toàn thân thả lỏng cơ bắp.
Cảnh Ngôn cố ý làm như vậy để dụ Phong Ảnh Lang chủ động công kích. Cảnh Ngôn biết nếu hắn cứ cảnh giác cao độ Phong Ảnh Lang sẽ luôn đợi, súc sinh này nổi tiếng về kiên nhẫn. Cảnh Ngôn nghe đồn từng có một võ giả cảnh giới Võ Đạo lục trọng thiên ở trong Hắc Thạch sơn mạch bị con Phong Ảnh Lang bám theo suốt ba ngày trời, lúc y sắp rời khỏi Hắc Thạch sơn mạch một phút lơ là cảnh giác, khoảnh khắc đó Phong Ảnh Lang lần thứ hai công kích, cuối cùng võ giả chết trong đợt đánh lén.
Cảnh Ngôn không muốn luôn bị con Phong Ảnh Lang bám theo suốt.
Khoảnh khắc Cảnh Ngôn thả lỏng người thì bóng xanh vụt qua:
- Chiếp chiếp!
Cảnh Ngôn mím môi đâm nhanh Lưu Quang kiếm:
- Súc sinh vẫn là súc sinh, trí tuệ cao nhưng không bằng nhân loại.
Kiếm quang màu đen kéo theo chuỗi tàn ảnh phát ra tiếng ma sát chói tai.
Lần này Cảnh Ngôn thấy rõ ràng hình dạng Phong Ảnh Lang.
Phong Ảnh Lang không có răng nanh to, thể hình bằng một phần ba Liêu Nha Lang. Cách tấn công chính của Phong Ảnh Lang là đôi vuốt bén, móng vuốt đen như mực phủ chất độc, võ giả bình thường bị móng vuốt cào trúng dù chỉ trầy miếng da cũng sẽ trúng độc khiến động tác chậm chạp, tinh thần uể oải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất