Càn Khôn Kiếm Thần

Chương 106: Hắc Nha Tửu Quán

Trước Sau
Lưu Đại Toàn vung tay mập:

- Đi, khống chế Hắc Phong tửu lâu, Hắc Phong hiệu thuốc, Thiên Lang binh khí lâu cho ta!

Trước bao gặp mắt nhìn chăm chú, Lưu Đại Toàn tinh thần phấn khởi.

Đám khốn các ngươi nói lão tử không quen đại nhân vật Cảnh gia chứ gì, bây giờ cho cái đám mắt chó xem thấp người các ngươi nhìn kỹ lão tử mời viện binh đến mạnh cỡ nào.

Lưu Đại Toàn nói ba chỗ đó đều là sản nghiệp cũ của Thiên Lang bang.

Dám hộ vệ rống to:

- Tuân lệnh!

Cộp cộp cộp cộp cộp cộp cộp!

Một chuỗi tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Mấy chục hộ vệ chia ra ba đường lao đi sản nghiệp của Thiên Lang bang. Có gần mười người là Lưu Đại Toàn lấy từ Thiên Lang bang, người không làm việc quá xấu xa nếu chịu tham gia Lưu gia thì Lưu Đại Toàn hoan nghênh. Cộng thêm lúc trước Lưu Đại Toàn có người tổng cộng đến hơn ba mươi hộ vệ.

Đám người vây xem bị Lưu Đại Toàn làm chấn động, không biết gã định làm gì:

- Lưu mập bị điên sao?

- Hắn chán sống rồi? Mới nãy nói gì? Khống chế Hắc Phong tửu lâu, Hắc Phong hiệu thuốc, Thiên Lang binh khí lâu? Uống lộn thuốc à?

- Không lẽ hắn định cướp một phen rồi bỏ chạy?

- Chắc không ngốc vậy đi? Dù bây giờ Thiên Lang bang không biết hành động của hắn nhưng nếu ba cửa hàng bị cướp, rất nhanh Thiên Lang bang sẽ nhận được tin, khi đó Lưu Đại Toàn chưa kịp chạy xa sẽ bị bắt lấy.

- . . .

Không lâu sau họ biết sự thật.

Thiên Lang bang tiêu đời!

Nghe nói ba vị đương gia Thiên Lang bang đều chết, Thiên Lang bang đã bị nhổ tận gốc.

Ban đầu lúc tin truyền đến nhiều người không tin, cho rằng nói vớ vẩn. Nhưng Lưu gia hoàn toàn tiếp nhận sản nghiệp của Thiên Lang bang mà Thiên Lang bang không có phản ứng gì, mọi người rốt cuộc bắt đầu tin tưởng Thiên Lang bang bị Lưu Đại Toàn tiêu diệt.

Mọi người hiểu rõ thực lực của Lưu Đại Toàn, suy ra lý do Thiên Lang bang bị diệt liên quan đến viện binh gã mời đến.

Võ giả trẻ tuổi khuôn mặt thanh tú có thực lực khủng bố vậy sao? Hay người này là cường giả Tiên Thiên cảnh?

Tưởng tượng Cảnh Ngôn có thể là cường giả Tiên Thiên, sâu trong lòng mỗi người thấy lạnh lõe.

Trong Hắc Phong trấn này tuy có nhiều võ giả, võ giả xứ ngoài không ngừng vào đây, nhưng không dễ gặp võ giả cảnh giới Tiên Thiên.



Võ giả cảnh giới Tiên Thiên rất thưa thớt, dù có võ giả Tiên Thiên vào Nguyệt Hoa Sâm Lâm cũng sẽ không đến Hắc Phong trấn, bọn họ từ bên ngoài đi ngang qua Hắc Phong trấn.

Nên biết võ giả cảnh giới Tiên Thiên đều là đại nhân vật trong Đoan Dương thành. Ngẫm lại cũng đúng, trong mấy gia tộc lớn cũng hiếm có võ giả Tiên Thiên, mỗi người địa vị nặng ký trong Đông Lâm thành.

Có người nhìn nữ nhân khuôn mặt xinh đẹp mặc váy dài, hỏi giỡn:

- Hắc Quả Phụ có thấy hơi hối hận không kêu Lưu gia chủ giới thiệu võ giả Cảnh gia đó không?

Hắc Quả Phụ lườm nam võ giả giễu cợt mình:

- Đồ khốn, còn dám nói bậy bạ thì ta đi tìm cường giả trẻ của Lưu gia tố cáo, coi hắn có giết ngươi không. Hừm, ngẫm lại Thiên Lang bang đi!

Nam võ giả rùng mình cười gượng, ngượng ngùng ngậm miệng lại.

Người như gã không có tư cách đùa giỡn cường giả Tiên Thiên.

Cảnh Ngôn ở trong Lưu gia chưa đầy một canh giờ Triệu Khôn đi Hắc Nha trại đã quay lại.

Đội mạo hiểm Liệt Diễm đúng là còn trong Hắc Nha trại, chưa vào Nguyệt Hoa Sâm Lâm.

Lưu Đại Toàn nhìn Cảnh Ngôn:

- Cảnh Ngôn thiếu gia, hay là nghỉ ngơi một đêm, sáng mai hẵng đi Hắc Nha trại gặp đội trưởng Cao Triển?

Cảnh Ngôn xua tay:

- Không cần, cảm ơn Lưu gia chủ đã hỗ trợ, bây giờ ta đi Hắc Nha trại.

Cảnh Ngôn cũng muốn sớm đến Tội Ác Hiệp Cốc, tìm được Tử Huân Hoa phối chế dược tề sau đó thăng cấp Tiên Thiên.

Lưu Đại Toàn miêu tả mặt mũi của Cao Triển cho Cảnh Ngôn biết:

- Vậy được rồi, Cảnh Ngôn thiếu gia đến Hắc Nha trại, đi Hắc Nha tửu quán gặp đội trưởng Cao Triển là được.

Lưu Hiểu Nguyệt cầm một túi hương màu hồng, đỏ mặt ấp úng nói:

- Cảnh Ngôn thiếu gia nhận . . . nhận cái này được không?

Cảnh Ngôn đành nhận lấy túi thơm:

- Đa tạ.

Lưu Hiểu Nguyệt cúi đầu bỏ chạy:

- Không . . . không khách sáo.



Nhìn Cảnh Ngôn nhận túi thơm của nữ nhi, mắt Lưu Đại Toàn sáng như hai ông mặt trời.

Cảnh Ngôn rời khỏi Hắc Phong trấn, chỉ mất hơn một nén nhang đã đến Hắc Nha trại.

Hắc Nha trại là một trại khá lớn, võ giả dày đặc kinh người.

Cảnh Ngôn nhìn sơ phát hiện có năm, sáu võ giả cao cấp, võ giả cấp thấp và trung cấp càng nhiều.

Đám võ giả này đa số toát ra khí thế sát phạt, bình thường hay chém giết, trên thân thể nhiều người còn vết sẹo.

Hắc Nha tửu quán là kiến trúc bắt mắt trong Hắc Nha trại, vừa vào trại liền trông thấy. Đó là tòa kiến trúc cao vút cỡ năm tầng.

Cảnh Ngôn đi vào Hắc Nha tửu quán, nhanh chóng quét mắt đại đường, không thấy võ giả nào giống Lưu Đại Toàn miêu tả.

Cảnh Ngôn thầm nghĩ:

- Chắc còn chưa đến đây.

Trong đại đường có nhiều võ giả tốp năm tốp ba ngồi cạnh bàn.

Cảnh Ngôn đi vào bị một số võ giả liếc sang nhưng không ngừng lại quá lâu. Hắc Nha trại có rất nhiều võ giả trẻ tuổi giống Cảnh Ngôn, hắn không có gì hấp dẫn ánh mắt của họ.

Cảnh Ngôn nhíu mày nói:

- Thật nhiều người.

Cảnh Ngôn định tìm một chỗ ngồi chờ người Liệt Diễm đến, nhưng phát hiện hầu như mỗi cái bàn đều có người.

Cảnh Ngôn nhìn quanh chợt phát hiện bên tay trái có một khoảnh đất trống:

- Ủa?

Không gian trống có thể đặt vài cái bàn nhưng chỉ có một cái, trên bàn không có võ giả ngồi.

Cảnh Ngôn không nghĩ nhiều, cất bước đi qua ngồi.

Cảnh Ngôn mới ngồi xuống liền thấy kỳ kỳ:

- Hưm? Kỳ lạ.

Vì trong đại đường vốn không ai chú ý đến hắn, nhưng khi Cảnh Ngôn ngồi xuống chiếc bàn này thì các ánh mắt đột nhiên nhìn chăm chú qua. Những ánh mắt có lạnh lùng, trêu cợt, lo lắng.

Cảnh Ngôn cau mày thầm nghĩ:

- Có chuyện gì? Không lẽ ta không thể ngồi chiếc bàn này? Nó có ý nghĩa gì khiến võ giả khác không dám ngồi?

Lòng thầm thắc mắc nhưng Cảnh Ngôn không quá để ý, dù sao nếu thật sự có ý nghĩa gì đặc biệt thì hắn sẽ tránh sang chỗ khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau