Chương 11: Cảnh ngôn mừng như điên
Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Khi kiếm quang màu đen quét hướng bóng xanh, Cảnh Ngôn lướt ngang một thước về bên trái.
Bóng kiếm quét qua hay thân thể lướt ngang đều là động tác tiên tri khiến người khác khó hiểu.
Phập!
Tiếng kiếm đâm vào thịt.
Phong Ảnh Lang hét lên thê lương:
- Chiếp!
Suối máu phun ra, đôi móng vuốt bén màu đen của Phong Ảnh Lang lướt qua ngực Cảnh Ngôn.
Tốc độ của Phong Ảnh Lang quá mau, nếu Cảnh Ngôn không có năng lực tiên tri trước tiên ứng đối thì trong đợt giao phong này không phải Phong Ảnh Lang bị thương, người chịu vết thương là hắn.
Cảnh Ngôn đâm trúng Phong Ảnh Lang rồi hít sâu một hơi, lắc đầu rướn người tới trước.
Mặc dù Cảnh Ngôn tiên tri trước nhưng vì giới hạn thực lực, nguyên khí hơi yếu nên một nhát kiếm chưa đủ tổn thương Phong Ảnh Lang.
Cảnh Ngôn mím môi:
- Nếu ta có cảnh giới Võ Đạo ngũ trọng thiên thì đường kiếm này đã khiến Phong Ảnh Lang mất khả năng hành động. Muốn trốn?
Tất nhiên Cảnh Ngôn sẽ không để Phong Ảnh Lang chạy thoát nữa, hắn rướn người tới trước để đâm ra nhát kiếm thứ hai.
Nhát kiếm đầu chém trúng chân sau của Phong Ảnh Lang.
Đối với linh thú bình thường bị thương chân sau không phải vết thương nghiêm trọng gì. Nhưng Phong Ảnh Lang hoàn toàn ỷ vào tốc độ thì bị phế một chân sau sẽ làm giảm tốc độ rất nhiều.
Phong Ảnh Lang điên cuồng hét lên:
- Chiếp chiếp!
Bóng xanh lao nhanh đi một hướng.
Nhưng Phong Ảnh Lang không bao giờ ngờ rằng bóng kiếm quỷ dị đã dán sát cần cổ nó. Phong Ảnh Lang rất lợi hại, nó điều chỉnh tư thế rất khó khăn ngay giữa không trung né qua chỗ hiểm, thân thể của nó quá nhanh nhẹn.
Trường kiếm của Cảnh Ngôn tiếp tục để lại vết thương dài trên người Phong Ảnh Lang nhưng không thể giết nó.
Cảnh Ngôn lạnh lùng cười:
- Ta không tin!
Động tác của hắn chưa xong, một kích không thành công liền nối tiếp kích thứ hai.
Nếu là võ giả bình thường có lẽ cho rằng nhát kiếm thứ hai sẽ giết được Phong Ảnh Lang, vì vậy không thể kịp lúc hoàn thành kích thứ ba. Phong Ảnh Lang dù bị thương một chân tốc độ vẫn siêu khủng, võ giả cảnh giới Võ Đạo tứ trọng thiên nếu không kịp lúc chém nhát kiếm thứ ba thì Phong Ảnh Lang sẽ chạy thoát. Cảnh Ngôn không là võ giả bình thường, dù hắn ôm tự tin rất cao với nhát kiếm thứ hai nhưng không đặt hết hy vọng vào một đường kiếm.
Thấy đường kiếm thứ hai không giết Phong Ảnh Lang được Cảnh Ngôn liền đâm ra kiếm thứ ba với tốc độ không gì sánh bằng.
Dù tốc độ của Phong Ảnh Lang nghịch thiên đến đâu liên tục bị đâm ba kiếm cũng không có cơ hội chạy trốn nữa.
Bịch!
Lưu Quang kiếm rút về, Phong Ảnh Lang màu xanh cứng ngắc rớt xuống đất.
Lúc này Cảnh Ngôn mới thở phào:
- Rốt cuộc giết súc sinh này.
Cảnh Ngôn không bất cẩn đến gần Phong Ảnh Lang ngay, hắn đâm vào cổ Phong Ảnh Lang cắt đầu nó xuống. Vì Phong Ảnh Lang rất gian xảo, Cảnh Ngôn sợ nó giả chết chờ hắn đến gần nó đường cùng tấn công ngược lại. Chặt đầu Phong Ảnh Lang xuống thì không cần lo gì nữa.
Khóe môi Cảnh Ngôn cong lên, định lóc da Phong Ảnh Lang:
- Nên thu hoạch.
Đột nhiên thân thể Phong Ảnh Lang sinh ra biến đổi.
Cảnh Ngôn khựng người lại:
- Hưm?
Lưu Quang kiếm lấp lánh kiếm quang, chuẩn bị chiến đấu.
Giây sau Cảnh Ngôn từ vẻ mặt cảnh giác chuyển sang mừng như điên.
Cảnh Ngôn thấy một vầng sáng màu vàng chậm rãi bay lên từ người Phong Ảnh Lang. Vầng sáng dâng lên không tan biến trong không gian mà nhanh chóng ngưng tụ cuối cùng hình thành một quả cầu to cỡ nắm tay.
Cảnh Ngôn khó giữ vẻ bình tĩnh:
- Hồn tinh! Không ngờ là hồn tinh!
Cảnh Ngôn không bao giờ ngờ con Phong Ảnh Lang này dựng dục ra hồn tinh.
Cảnh Ngôn không xa lạ gì hồn tinh, trước kia từng gặp, thậm chí từng sở hữu. Vì từng có hồn tinh nên Cảnh Ngôn càng hiểu rõ hiệu dụng, giá trị của nó.
Hồn tinh là vật chất đặc biệt sinh ra trong người linh thú, chỉ số ít linh thú mới dựng dục ra được.
Nghe nói xác suất linh thú sinh ra hồn tinh là một phần vạn, tức là trong một vạn con linh thú mới có một con sinh ra hồn tinh, đủ thấy hiếm hoi.
Đương nhiên hồn tinh có khác biệt, gồm cấp thấp, trung cấp, cao cấp. Nhưng dù là hồn tinh cấp thấp cũng có giá trị khó thể đánh giá, tác dụng của hồn tinh đối với võ giả khó miêu tả bằng lời.
Nói đơn giản là Cảnh Ngôn được một viên hồn tinh trong Hắc Thạch sơn mạch, nếu bị võ giả khác ở trong sơn mạch này biết hắn sẽ bị truy sát vĩnh viễn, mãi khi nào hắn trốn vào gia tộc thì thôi. Dù Cảnh Ngôn an toàn về gia tộc chưa chắc giữ được hồn tinh, cao tầng sẽ bắt buộc hắn giao ra hồn tinh. Nếu là Cảnh Ngôn thiên tài số một Đông Lâm thành ngày xưa thì có lẽ gia tộc không bắt buộc hắn nộp hồn tinh.
Sức hấp dẫn của hồn tinh lớn như vậy đấy.
Cảnh Ngôn liên tục hít sâu vài hơi khó khăn bình ổn nỗi lòng kích động:
- Vận may của ta quá nghịch thiên.
Cảnh Ngôn trợn to mắt nhìn quanh xác định không có ai ở đây, nhanh như tia chớp thu hồn tinh màu vàng.
Sau đó Cảnh Ngôn lột da Phong Ảnh Lang, chặt xuống đôi chân trước đen thui, hắn mang đi da lông và chân trước.
Cảnh Ngôn rời khỏi hiện trường với tốc độ mau nhất, hắn không dám ở lại đây thêm giây nào.
Mãi khi rời xa chỗ đánh chết Phong Ảnh Lang mười dặm Cảnh Ngôn mới bình tĩnh lại, mắt áng như sao.
Cảnh Ngôn nhanh chóng nhớ lại quá trình đánh nhau với Phong Ảnh Lang, hấp thu kinh nghiệm trong đó. Nếu lần sau lại đụng phải Phong Ảnh Lang chắc chắn Cảnh Ngôn có thể giết nó dễ hơn nữa.
Một võ giả cảnh giới Võ Đạo tứ trọng thiên đơn độc một mình giết Phong Ảnh Lang, nếu đồn ra ngoài tuyệt đối không ai tin, mọi người sẽ khịt mũi khinh thường cho rằng nhảm nhí, chuyện không thể nào.
Chỉ một mình Cảnh Ngôn làm được điều này, đổi lại võ giả trung cấp nào khác tuyệt đối không có năng lực tiên tri đáng sợ như hắn.
Cảnh Ngôn và Phong Ảnh Lang đánh nhau không quá lâu nhưng chỉ có hắn biết hung hiểm cỡ nào. Cảnh Ngôn biết hắn có thể giết Phong Ảnh Lang là nhờ tu luyện Thương Khung Đệ Nhất Thần Công, nếu không có công pháp này thì trận chiến hôm nay hắn chắc chắn chết vì Phong Ảnh Lang.
***
Khi kiếm quang màu đen quét hướng bóng xanh, Cảnh Ngôn lướt ngang một thước về bên trái.
Bóng kiếm quét qua hay thân thể lướt ngang đều là động tác tiên tri khiến người khác khó hiểu.
Phập!
Tiếng kiếm đâm vào thịt.
Phong Ảnh Lang hét lên thê lương:
- Chiếp!
Suối máu phun ra, đôi móng vuốt bén màu đen của Phong Ảnh Lang lướt qua ngực Cảnh Ngôn.
Tốc độ của Phong Ảnh Lang quá mau, nếu Cảnh Ngôn không có năng lực tiên tri trước tiên ứng đối thì trong đợt giao phong này không phải Phong Ảnh Lang bị thương, người chịu vết thương là hắn.
Cảnh Ngôn đâm trúng Phong Ảnh Lang rồi hít sâu một hơi, lắc đầu rướn người tới trước.
Mặc dù Cảnh Ngôn tiên tri trước nhưng vì giới hạn thực lực, nguyên khí hơi yếu nên một nhát kiếm chưa đủ tổn thương Phong Ảnh Lang.
Cảnh Ngôn mím môi:
- Nếu ta có cảnh giới Võ Đạo ngũ trọng thiên thì đường kiếm này đã khiến Phong Ảnh Lang mất khả năng hành động. Muốn trốn?
Tất nhiên Cảnh Ngôn sẽ không để Phong Ảnh Lang chạy thoát nữa, hắn rướn người tới trước để đâm ra nhát kiếm thứ hai.
Nhát kiếm đầu chém trúng chân sau của Phong Ảnh Lang.
Đối với linh thú bình thường bị thương chân sau không phải vết thương nghiêm trọng gì. Nhưng Phong Ảnh Lang hoàn toàn ỷ vào tốc độ thì bị phế một chân sau sẽ làm giảm tốc độ rất nhiều.
Phong Ảnh Lang điên cuồng hét lên:
- Chiếp chiếp!
Bóng xanh lao nhanh đi một hướng.
Nhưng Phong Ảnh Lang không bao giờ ngờ rằng bóng kiếm quỷ dị đã dán sát cần cổ nó. Phong Ảnh Lang rất lợi hại, nó điều chỉnh tư thế rất khó khăn ngay giữa không trung né qua chỗ hiểm, thân thể của nó quá nhanh nhẹn.
Trường kiếm của Cảnh Ngôn tiếp tục để lại vết thương dài trên người Phong Ảnh Lang nhưng không thể giết nó.
Cảnh Ngôn lạnh lùng cười:
- Ta không tin!
Động tác của hắn chưa xong, một kích không thành công liền nối tiếp kích thứ hai.
Nếu là võ giả bình thường có lẽ cho rằng nhát kiếm thứ hai sẽ giết được Phong Ảnh Lang, vì vậy không thể kịp lúc hoàn thành kích thứ ba. Phong Ảnh Lang dù bị thương một chân tốc độ vẫn siêu khủng, võ giả cảnh giới Võ Đạo tứ trọng thiên nếu không kịp lúc chém nhát kiếm thứ ba thì Phong Ảnh Lang sẽ chạy thoát. Cảnh Ngôn không là võ giả bình thường, dù hắn ôm tự tin rất cao với nhát kiếm thứ hai nhưng không đặt hết hy vọng vào một đường kiếm.
Thấy đường kiếm thứ hai không giết Phong Ảnh Lang được Cảnh Ngôn liền đâm ra kiếm thứ ba với tốc độ không gì sánh bằng.
Dù tốc độ của Phong Ảnh Lang nghịch thiên đến đâu liên tục bị đâm ba kiếm cũng không có cơ hội chạy trốn nữa.
Bịch!
Lưu Quang kiếm rút về, Phong Ảnh Lang màu xanh cứng ngắc rớt xuống đất.
Lúc này Cảnh Ngôn mới thở phào:
- Rốt cuộc giết súc sinh này.
Cảnh Ngôn không bất cẩn đến gần Phong Ảnh Lang ngay, hắn đâm vào cổ Phong Ảnh Lang cắt đầu nó xuống. Vì Phong Ảnh Lang rất gian xảo, Cảnh Ngôn sợ nó giả chết chờ hắn đến gần nó đường cùng tấn công ngược lại. Chặt đầu Phong Ảnh Lang xuống thì không cần lo gì nữa.
Khóe môi Cảnh Ngôn cong lên, định lóc da Phong Ảnh Lang:
- Nên thu hoạch.
Đột nhiên thân thể Phong Ảnh Lang sinh ra biến đổi.
Cảnh Ngôn khựng người lại:
- Hưm?
Lưu Quang kiếm lấp lánh kiếm quang, chuẩn bị chiến đấu.
Giây sau Cảnh Ngôn từ vẻ mặt cảnh giác chuyển sang mừng như điên.
Cảnh Ngôn thấy một vầng sáng màu vàng chậm rãi bay lên từ người Phong Ảnh Lang. Vầng sáng dâng lên không tan biến trong không gian mà nhanh chóng ngưng tụ cuối cùng hình thành một quả cầu to cỡ nắm tay.
Cảnh Ngôn khó giữ vẻ bình tĩnh:
- Hồn tinh! Không ngờ là hồn tinh!
Cảnh Ngôn không bao giờ ngờ con Phong Ảnh Lang này dựng dục ra hồn tinh.
Cảnh Ngôn không xa lạ gì hồn tinh, trước kia từng gặp, thậm chí từng sở hữu. Vì từng có hồn tinh nên Cảnh Ngôn càng hiểu rõ hiệu dụng, giá trị của nó.
Hồn tinh là vật chất đặc biệt sinh ra trong người linh thú, chỉ số ít linh thú mới dựng dục ra được.
Nghe nói xác suất linh thú sinh ra hồn tinh là một phần vạn, tức là trong một vạn con linh thú mới có một con sinh ra hồn tinh, đủ thấy hiếm hoi.
Đương nhiên hồn tinh có khác biệt, gồm cấp thấp, trung cấp, cao cấp. Nhưng dù là hồn tinh cấp thấp cũng có giá trị khó thể đánh giá, tác dụng của hồn tinh đối với võ giả khó miêu tả bằng lời.
Nói đơn giản là Cảnh Ngôn được một viên hồn tinh trong Hắc Thạch sơn mạch, nếu bị võ giả khác ở trong sơn mạch này biết hắn sẽ bị truy sát vĩnh viễn, mãi khi nào hắn trốn vào gia tộc thì thôi. Dù Cảnh Ngôn an toàn về gia tộc chưa chắc giữ được hồn tinh, cao tầng sẽ bắt buộc hắn giao ra hồn tinh. Nếu là Cảnh Ngôn thiên tài số một Đông Lâm thành ngày xưa thì có lẽ gia tộc không bắt buộc hắn nộp hồn tinh.
Sức hấp dẫn của hồn tinh lớn như vậy đấy.
Cảnh Ngôn liên tục hít sâu vài hơi khó khăn bình ổn nỗi lòng kích động:
- Vận may của ta quá nghịch thiên.
Cảnh Ngôn trợn to mắt nhìn quanh xác định không có ai ở đây, nhanh như tia chớp thu hồn tinh màu vàng.
Sau đó Cảnh Ngôn lột da Phong Ảnh Lang, chặt xuống đôi chân trước đen thui, hắn mang đi da lông và chân trước.
Cảnh Ngôn rời khỏi hiện trường với tốc độ mau nhất, hắn không dám ở lại đây thêm giây nào.
Mãi khi rời xa chỗ đánh chết Phong Ảnh Lang mười dặm Cảnh Ngôn mới bình tĩnh lại, mắt áng như sao.
Cảnh Ngôn nhanh chóng nhớ lại quá trình đánh nhau với Phong Ảnh Lang, hấp thu kinh nghiệm trong đó. Nếu lần sau lại đụng phải Phong Ảnh Lang chắc chắn Cảnh Ngôn có thể giết nó dễ hơn nữa.
Một võ giả cảnh giới Võ Đạo tứ trọng thiên đơn độc một mình giết Phong Ảnh Lang, nếu đồn ra ngoài tuyệt đối không ai tin, mọi người sẽ khịt mũi khinh thường cho rằng nhảm nhí, chuyện không thể nào.
Chỉ một mình Cảnh Ngôn làm được điều này, đổi lại võ giả trung cấp nào khác tuyệt đối không có năng lực tiên tri đáng sợ như hắn.
Cảnh Ngôn và Phong Ảnh Lang đánh nhau không quá lâu nhưng chỉ có hắn biết hung hiểm cỡ nào. Cảnh Ngôn biết hắn có thể giết Phong Ảnh Lang là nhờ tu luyện Thương Khung Đệ Nhất Thần Công, nếu không có công pháp này thì trận chiến hôm nay hắn chắc chắn chết vì Phong Ảnh Lang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất