Càn Khôn Kiếm Thần

Chương 119: Phát Hiện Tử Huân Hoa

Trước Sau
Tội Ác Hiệp Cốc, vị trí hơn một trăm dặm.

Sương trắng đã đậm đến đặc quánh.

Thị lực của Cảnh Ngôn chỉ thấy cảnh vật trong vòng trăm thước, hắn đã đi trong Tội Ác Hiệp Cốc gần hai mươi ngày. Tìm Tử Huân Hoa khó hơn hắn tưởng tượng.

Trong gần hai mươi ngày qua Cảnh Ngôn đụng đến tình huống cực kỳ hung hiểm một lần. Lần đó Cảnh Ngôn gặp bốn con linh thú thất giai cường đại, nếu một, hai con thì hắn còn giết được, nhưng đến bốn con linh thú thất giai, hắn chỉ có thể đánh bài chuồn.

Cảnh Ngôn ỷ vào Thiên Không Chi Dực mới trốn thoát bốn con linh thú liên hợp truy kích.

Bốn con linh thú thất giai!

Dù là võ giả cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ gặp phải bốn con linh thú thất giai giáp công cũng sẽ nuốt hận tại đây, quá nguy hiểm!

Gặp phải tình huống nguy hiểm này khiến Cảnh Ngôn càng cẩn thận hơn nữa. Ngũ giác tùy thời tùy chỗ mở rộng đến cực hạn, hễ có gì không ổn, dù chỉ là một chút xíu phần trăm Cảnh Ngôn cũng sẽ né tránh ngay.

Hôm nay Cảnh Ngôn đang cẩn thận xuyên qua, đột nhiên mắt co giật:

- Hưm?

Mắt Cảnh Ngôn sáng như sao:

- Tử Huân Hoa! Là Tử Huân Hoa!

Loại linh thảo tam giai này không ngờ quá khó tìm, hèn gì ở chợ không bán ra Tử Huân Hoa.

Võ giả dưới cảnh giới Tiên Thiên không dám vào, võ giả cảnh giới Tiên Thiên thì sơ kỳ hoặc trung kỳ đều khó vào đây. Tiên Thiên hậu kỳ, đỉnh càng mạnh dù đến đây cũng sẽ không động tâm với Tử Huân Hoa giá trị không quá cao.

Phát hiện Tử Huân Hoa làm Cảnh Ngôn thở phào nhẹ nhõm.

Đối với Cảnh Ngôn thì thời gian quá gấp gáp, nếu có dư dả thời gian dù không phối chế ra dược tề hắn tự tin có thể lại thăng cấp đến Tiên Thiên, nhưng không biết sẽ mất bao lâu.

Cảnh Ngôn phải nhanh chóng lớn lên, gánh nặng trên vai hắn quá nặng.

Muốn báo thù cho gia gia thì thực lực hiện tại của Cảnh Ngôn còn kém xa, dù hắn bước vào Tiên Thiên cảnh vẫn thua xa lắc. Nhưng sau khi vào Tiên Thiên ít nhất Cảnh Ngôn có năng lực tự bảo vệ mình hơn.

Cảnh Ngôn nín thở nhìn chằm chằm Tử Huân Hoa cách mình một trăm thước.

Cảnh Ngôn rất muốn hái Tử Huân Hoa ngay, nhưng hắn không nóng nảy xông lên. Ở nơi thế này sơ sẩy một cái rất có thể chưa đụng vào Tử Huân Hoa đã chết tại chỗ.

Qua vài giây Cảnh Ngôn không phát hiện xung quanh có hơi thở linh thú cường đại, hắn cầm Lưu Quang kiếm cẩn thận đến gần.

Một trăm thước!

Năm mươi thước!



Ba mươi thước!

Mười thước!

Tử Huân Hoa đã gần trong gang tấc, Cảnh Ngôn có thể khẳng định đây là linh thảo tam giai Tử Huân Hoa.

Làm con ngươi Cảnh Ngôn co rút là hắn phát hiện khu vực này không chỉ mọc một gốc Tử Huân Hoa. Cảnh Ngôn đếm sơ có đến chín gốc Tử Huân Hoa.

- Quá tốt!

Tim Cảnh Ngôn đập thật nhanh, hắn hít sâu tiếp tục tiến lên.

Bỗng biến dị xảy ra, một tiếng gầm kinh thiên động địa vang bên cạnh Cảnh Ngôn:

- Grào!

Cảnh Ngôn giật bắn người:

- Nguy!

Cảnh Ngôn nhảy cẫng lên, Lưu Quang kiếm bắn ra kiếm quang quét hướng phát ra thanh âm.

Kiếm quang với tốc độ khủng bố xuyên qua sương trắng.

Cảnh Ngôn căng thẳng nhìn hướng đó.

Một bóng đỏ xuất hiện trong tầm mắt Cảnh Ngôn:

- Grào!

Bóng đỏ nhanh khủng bố, khi tiếng gầm đầu tiên vang lên Cảnh Ngôn đã xác định nó cách hắn vài trăm thước, nhưng khi hắn chém ra kiếm quang thì bóng đỏ đến gần trăm thước.

Cảnh Ngôn nhìn đăm đăm, tay siết chặt Lưu Quang kiếm:

- Hỏa Vân Thú?

Hỏa Vân Thú là một loài linh thú bát giai thực lực cường đại.

Cảnh Ngôn chửi thầm trong bụng:

- Chết tiệt!

Đã tìm thấy Huân Hoa nhưng vào phút then chốt này xuất hiện con linh thú bát giai.

Từ khi vào Tội Ác Hiệp Cốc Cảnh Ngôn chưa đụng phải linh thú bát giai, chưa bao giờ đánh nhau với linh thú bát giai. Ngẫm lại linh thú thất giai đã hung hãn cỡ đó thì linh thú bát giai cường đại kinh người cỡ nào?

Bùm!



- Grào!

Hỏa Vân Thú cao khoảng ba thước, dài bốn thước, nếu tính luôn cái đuôi thì bảy, tám thước. Hỏa Vân Thú có bốn vó, đỏ rực, nhìn thoáng qua như ngọn lửa. So với nhân loại thì hình thể của Hỏa Vân Thú rất khổng lồ.

Cảnh Ngôn thấy rõ Hỏa Vân Thú chạy nhanh đến sương trắng xung quanh bị dạt ra, quanh người nó không chút sương trắng khiến Cảnh Ngôn quan sát rõ hơn.

Vang tiếng nổ điếc tai, Hỏa Vân Thú giơ móng vuốt bén lên đập nát kiếm quang của Cảnh Ngôn.

Lòng Cảnh Ngôn lạnh lẽo.

Lực lượng quá đáng sợ!

Cảnh Ngôn biết trong kiếm quang của hắn ẩn chứa uy năng dù là cường giả Tiên Thiên cảnh cũng phải cẩn thận. Hỏa Vân Thú lao nhanh đến nhẹ nhàng huơ móng vuốt đã đánh tan kiếm quang của hắn.

Sau khi đánh tan kiếm quang của Cảnh Ngôn thì Hỏa Vân Thú không chút do dự há to miệng rộng hung ác táp hắn.

- Trảm Nguyệt kiếm pháp!

Nguyên khí trong người vận chuyển đến cực hạn, Trảm Nguyệt kiếm pháp mới mạnh nhất đánh ra.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Hai bên va chạm, vang tiếng nổ nhức óc. Trảm Nguyệt kiếm pháp ngưng tụ bóng kiếm vỡ tan, Cảnh Ngôn bay ra ngoài.

Cảnh Ngôn cảm giác khí huyết toàn thân dao động phun ra búng máu, lúc còn bay lơ lửng hắn vội thi triển Thiên Không Chi Dực điều chỉnh tư thế, mãi khi sắp đụng trúng vách đá mới khống chế lại được.

Nếu không nhờ võ học thân pháp nghịch thiên Thiên Không Chi Dực thì Cảnh Ngôn đã đụng mạnh vào vách đá.

Cảnh Ngôn nhìn chằm chằm Hỏa Vân Thú toàn thân đỏ thẫm:

- Lực lượng thật đáng sợ!

Thực lực hai bên không cùng đẳng cấp.

Cảnh Ngôn biết rõ nếu không có võ học Thiên Không Chi Dực thì cú va chạm này sẽ làm hắn bị thương nặng.

Võ giả cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ cũng không chịu nổi một kích đáng sợ này, võ giả cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ sẽ bị đụng chết ngay.

Linh thú bát giai hung hãn quá khủng bố, dù là võ giả Tiên Thiên hậu kỳ chưa chắc giết nổi linh thú bát giai.

Hỏa Vân Thú lại rống to:

- Grào!

Cái đầu to hơi nghiêng, mắt đỏ to như chuông đồng nhìn Cảnh Ngôn chằm chằm. Dường như Hỏa Vân Thú đang thắc mắc tại sao nhân loại nhỏ bé này không bị nó trực tiếp đâm chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau