Chương 124: Đánh Chết Hỏa Vân Thú
Cảnh Ngôn nhìn Hỏa Vân Thú chằm chằm, trầm giọng quát:
- Súc sinh lông tạp, chịu chết đi!
- Grào!
Hỏa Vân Thú không nghe hiểu tiếng người nhưng nó không phải mới tiếp xúc với nhân loại một, hai lần, đã nhiều lần nghe mấy chữ ‘súc sinh lông tạp’. Hỏa Vân Thú biết nhân loại nói mấy chữ này là đang mắng nó, nên nó rất tức giận.
Xoẹt!
Hỏa Vân Thú gầm lên hung ác lao vào Cảnh Ngôn, thân hình đỏ rực như lửa cháy.
Năng lượng màu đỏ kinh người quanh quẩn thân thể Hỏa Vân Thú, đặc biệt gần móng vuốt của nó năng lượng đỏ rực càng đậm và rõ ràng hơn.
Những năng lượng lửa đỏ thoạt trông giống ngọn lửa nhưng không phải lửa thật, đó là một loại lực lượng thuộc tính của linh thú. Hỏa Vân Thú là linh thú bát giai, khống chế lực lượng thuộc tính một mức độ nào đó cũng bình thường.
Năng lượng lửa đỏ quanh móng vuốt chớp mắt đến gần Cảnh Ngôn, vầng sáng đỏ ẩn chứa uy năng khủng bố bắn ra bao trùm người hắn. Cảnh Ngôn không chút hốt hoảng, ánh mắt bình tĩnh nhìn Hỏa Vân Thú trước mặt mình, nguyên khí vận chuyển bắn ra ngoài ngăn cản năng lượng đỏ xâm thực.
Lưu Quang kiếm trong tay Cảnh Ngôn bỗng chém ra ngoài:
- Súc sinh lông tạp đến hay lắm, để ta xem ngươi mạnh cỡ nào!
Vầng sáng ngưng tụ từ Trảm Nguyệt kiếm pháp mới tựa vầng trăng khuyết đụng vào móng vuốt của Hỏa Vân Thú.
Lần đầu tiên gặp Hỏa Vân Thú, Cảnh Ngôn suýt chết dưới vuốt của súc sinh này. Bây giờ bước vào Tiên Thiên cảnh, Cảnh Ngôn muốn chém giết một trận với Hỏa Vân Thú.
Đây là lần đầu Cảnh Ngôn ngay mặt đấu với linh thú bát giai, trước kia hắn thăng cấp Tiên Thiên, nhưng lúc đó hắn không có năng lực chiến đấu với linh thú bát giai. Đừng nói linh thú bát giai, dù gặp linh thú thất giai bình thường cũng khó nói cuối cùng là ai giết ai.
Bùm!
Móng vuốt bao bọc năng lượng lửa đỏ vỗ mạnh vào kiếm quang trăng khuyết.
- Grào!
Kiếm quang không bị nhẹ nhàng đánh tan nữa, trong con ngươi đỏ to như chuông đồng của Hỏa Vân Thú lóe tia nghi ngờ, nó không ngờ kiếm quang không bị nó đập nát. Hỏa Vân Thú nhớ mười ngày trước lúc đấu với nhân loại này dù hắn có tốc độ rất nhanh, nhưng đấu cứng thì nhân loại không đánh lại nó. Tại sao thời gian ngắn không gặp lực lượng của nhân loại này tăng lên đến trình độ khủng bố?
Chẳng lẽ không phải cùng một người, chẳng qua bộ dạng gần giống nhau?
Trí tuệ của Hỏa Vân Thú không quá cao, nó không thể phân biệt chính xác hình dáng mỗi nhân loại đã gặp.
Toàn thân Cảnh Ngôn bùng nổ nguyên khí, hắn vung kiếm quang ngày càng mạnh mẽ hơn:
- Chịu chết!
Từng đợt kiếm quang liên tục chém vào người Hỏa Vân Thú.
Phòng ngự của Hỏa Vân Thú rất kinh người, nếu kiếm quang của Cảnh Ngôn chém vào linh thú thất giai chắc chắn để lại vết thương sâu hoắm, nhưng chỉ để lại vết rách nhỏ trên người Hỏa Vân Thú, không chảy vài giọt máu.
Hỏa Vân Thú liên tục gầm gừ:
- Grào grào grào!
Tuy vết thương trên người Hỏa Vân Thú không nặng nhưng lửa giận bùng cháy tận trời.
Nó bị một nhân loại nhỏ bé làm bị thương, đây là sỉ nhục lớn nhất với nó!
Hỏa Vân Thú nổi điên công kích càng lúc càng hung ác. Nhưng công kích của nó không cách nào tạo thành uy hiếp quá lớn cho Cảnh Ngôn, hắn có thể dùng Thiên Không Chi Dực tránh né, hoặc dựa vào nguyên khí đấu cứng. Cảnh Ngôn dễ dàng chà đạp Hỏa Vân Thú.
Đương nhiên Cảnh Ngôn muốn giết Hỏa Vân Thú trong thời gian ngắn cũng rất khó khăn, phòng ngự của nó rất mạnh, tốc độ siêu mau, muốn tìm ra điểm yếu của nó cần có thời gian.
Một người một thú đối chiến gần nửa canh giờ, vết thương trên người Hỏa Vân Thú càng lúc càng nhiều, mỗi vết thương không quá nặng nhưng cộng lại làm nó rất khó chịu. Hỏa Vân Thú đã chảy rất nhiều máu, cứ tiếp tục thế này nó cảm giác sẽ bị kiệt sức chết.
Lửa giận của Hỏa Vân Thú sắp tán đi hết, nó biết nhân loại trước mặt nó không dễ đối phó như mặt ngoài, nó muốn ăn thịt nhân loại rất khó khăn. Nên Hỏa Vân Thú dần đánh trống rút lui, nó không muốn đấu với nhân loại nữa.
Cảnh Ngôn thấy Hỏa Vân Thú giảm tần suất công kích, dần lùi lại, con ngươi co rút quát:
- Muốn đi?
Cảnh Ngôn hơi vận chuyển Thiên Không Chi Dực đuổi theo ngay.
Mười ngày trước khi Cảnh Ngôn còn là Nửa Bước Tiên Thiên thì tốc độ của Hỏa Vân Thú cùng lắm ngang bằng hắn dốc hết sức, giờ hắn đã là cảnh giới Tiên Thiên, bùng nổ tốc độ nhanh hơn Hỏa Vân Thú nhiều. Nên Hỏa Vân Thú không thể nào trốn thoát khi bị Cảnh Ngôn truy sát.
Hỏa Vân Thú nhiều lần muốn chạy nhưng bị Cảnh Ngôn chặn lại, nó sốt ruột liên tục xoay đầu to tức giận trừng hắn:
- Grào!
Cảnh Ngôn nhìn lưng Hỏa Vân Thú, vị trí cỡ bàn tay nhân loại:
- Ha ha, thì ra điểm yếu là một khối xương mềm trên lưng.
Qua thời gian dài thử Cảnh Ngôn đã phát hiện một điểm yếu của Hỏa Vân Thú.
Cảnh Ngôn tu luyện Thương Khung Đệ Nhất Thần Công, lúc rớt cảnh giới chỉ có tu vi Võ Đạo tứ trọng thiên một mình hắn vào Hắc Thạch sơn mạch, trong thời gian ngắn săn giết nhiều linh thú cấp thấp toàn nhờ khả năng tìm ra điểm yếu linh thú trong thời gian ngắn ngủi.
Hỏa Vân Thú thực lực cường đại, phòng ngự kinh người, muốm tìm điểm yếu của nó hơi rắc rối, nhưng cho Cảnh Ngôn chút thời gian hắn sẽ tìm ra.
- Chết đi!
Kiếm quang trăng khuyết cực nhanh chém vào lưng Hỏa Vân Thú.
Hỏa Vân Thú cảm giác mình đối mặt nguy hiểm, nó chợt nhận ra nhân loại này hình như đã phát hiện điểm yếu của nó. Hỏa Vân Thú liên tục gầm rống dốc hết sức né công kích tập trung vào chỗ hiểm.
Cảnh Ngôn liên tục vung Lưu Quang kiếm:
- Vô dụng!
Đòn công kích đầu tiên bị tránh đi thì chém ra lần hai, lần thứ ba, tốc độ của Hỏa Vân Thú tuy mau nhưng không thể né hết tất cả.
Trong công kích chợt mắt Cảnh Ngôn lóe tia sáng.
- Hưm? Mức độ dung hợp Trảm Nguyệt kiếm pháp mới lại lên mười phần trăm.
Cảnh Ngôn phát hiện trong lúc đấu với Hỏa Vân Thú liên tục sử dụng Trảm Nguyệt kiếm pháp mới, rèn luyện kiếm pháp bất giác hiểu Trảm Nguyệt kiếm pháp mới càng sâu sắc, mức độ dung hợp từ năm mươi phần trăm tăng lên sáu mươi phần trăm.
Trảm Nguyệt kiếm pháp mới dung hợp sáu mươi phần trăm lại tăng uy lực mảng lớn.
Phập!
- Grào!
Tiếng rống thê thảm của Hỏa Vân Thú vang vọng hiệp cốc. Nó tuy rằng cường đại, võ giả nhân loại cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ chưa chắc giết được, cuối cùng nó chết vào tay Cảnh Ngôn chỉ có Tiên Thiên sơ kỳ.
- Súc sinh lông tạp, chịu chết đi!
- Grào!
Hỏa Vân Thú không nghe hiểu tiếng người nhưng nó không phải mới tiếp xúc với nhân loại một, hai lần, đã nhiều lần nghe mấy chữ ‘súc sinh lông tạp’. Hỏa Vân Thú biết nhân loại nói mấy chữ này là đang mắng nó, nên nó rất tức giận.
Xoẹt!
Hỏa Vân Thú gầm lên hung ác lao vào Cảnh Ngôn, thân hình đỏ rực như lửa cháy.
Năng lượng màu đỏ kinh người quanh quẩn thân thể Hỏa Vân Thú, đặc biệt gần móng vuốt của nó năng lượng đỏ rực càng đậm và rõ ràng hơn.
Những năng lượng lửa đỏ thoạt trông giống ngọn lửa nhưng không phải lửa thật, đó là một loại lực lượng thuộc tính của linh thú. Hỏa Vân Thú là linh thú bát giai, khống chế lực lượng thuộc tính một mức độ nào đó cũng bình thường.
Năng lượng lửa đỏ quanh móng vuốt chớp mắt đến gần Cảnh Ngôn, vầng sáng đỏ ẩn chứa uy năng khủng bố bắn ra bao trùm người hắn. Cảnh Ngôn không chút hốt hoảng, ánh mắt bình tĩnh nhìn Hỏa Vân Thú trước mặt mình, nguyên khí vận chuyển bắn ra ngoài ngăn cản năng lượng đỏ xâm thực.
Lưu Quang kiếm trong tay Cảnh Ngôn bỗng chém ra ngoài:
- Súc sinh lông tạp đến hay lắm, để ta xem ngươi mạnh cỡ nào!
Vầng sáng ngưng tụ từ Trảm Nguyệt kiếm pháp mới tựa vầng trăng khuyết đụng vào móng vuốt của Hỏa Vân Thú.
Lần đầu tiên gặp Hỏa Vân Thú, Cảnh Ngôn suýt chết dưới vuốt của súc sinh này. Bây giờ bước vào Tiên Thiên cảnh, Cảnh Ngôn muốn chém giết một trận với Hỏa Vân Thú.
Đây là lần đầu Cảnh Ngôn ngay mặt đấu với linh thú bát giai, trước kia hắn thăng cấp Tiên Thiên, nhưng lúc đó hắn không có năng lực chiến đấu với linh thú bát giai. Đừng nói linh thú bát giai, dù gặp linh thú thất giai bình thường cũng khó nói cuối cùng là ai giết ai.
Bùm!
Móng vuốt bao bọc năng lượng lửa đỏ vỗ mạnh vào kiếm quang trăng khuyết.
- Grào!
Kiếm quang không bị nhẹ nhàng đánh tan nữa, trong con ngươi đỏ to như chuông đồng của Hỏa Vân Thú lóe tia nghi ngờ, nó không ngờ kiếm quang không bị nó đập nát. Hỏa Vân Thú nhớ mười ngày trước lúc đấu với nhân loại này dù hắn có tốc độ rất nhanh, nhưng đấu cứng thì nhân loại không đánh lại nó. Tại sao thời gian ngắn không gặp lực lượng của nhân loại này tăng lên đến trình độ khủng bố?
Chẳng lẽ không phải cùng một người, chẳng qua bộ dạng gần giống nhau?
Trí tuệ của Hỏa Vân Thú không quá cao, nó không thể phân biệt chính xác hình dáng mỗi nhân loại đã gặp.
Toàn thân Cảnh Ngôn bùng nổ nguyên khí, hắn vung kiếm quang ngày càng mạnh mẽ hơn:
- Chịu chết!
Từng đợt kiếm quang liên tục chém vào người Hỏa Vân Thú.
Phòng ngự của Hỏa Vân Thú rất kinh người, nếu kiếm quang của Cảnh Ngôn chém vào linh thú thất giai chắc chắn để lại vết thương sâu hoắm, nhưng chỉ để lại vết rách nhỏ trên người Hỏa Vân Thú, không chảy vài giọt máu.
Hỏa Vân Thú liên tục gầm gừ:
- Grào grào grào!
Tuy vết thương trên người Hỏa Vân Thú không nặng nhưng lửa giận bùng cháy tận trời.
Nó bị một nhân loại nhỏ bé làm bị thương, đây là sỉ nhục lớn nhất với nó!
Hỏa Vân Thú nổi điên công kích càng lúc càng hung ác. Nhưng công kích của nó không cách nào tạo thành uy hiếp quá lớn cho Cảnh Ngôn, hắn có thể dùng Thiên Không Chi Dực tránh né, hoặc dựa vào nguyên khí đấu cứng. Cảnh Ngôn dễ dàng chà đạp Hỏa Vân Thú.
Đương nhiên Cảnh Ngôn muốn giết Hỏa Vân Thú trong thời gian ngắn cũng rất khó khăn, phòng ngự của nó rất mạnh, tốc độ siêu mau, muốn tìm ra điểm yếu của nó cần có thời gian.
Một người một thú đối chiến gần nửa canh giờ, vết thương trên người Hỏa Vân Thú càng lúc càng nhiều, mỗi vết thương không quá nặng nhưng cộng lại làm nó rất khó chịu. Hỏa Vân Thú đã chảy rất nhiều máu, cứ tiếp tục thế này nó cảm giác sẽ bị kiệt sức chết.
Lửa giận của Hỏa Vân Thú sắp tán đi hết, nó biết nhân loại trước mặt nó không dễ đối phó như mặt ngoài, nó muốn ăn thịt nhân loại rất khó khăn. Nên Hỏa Vân Thú dần đánh trống rút lui, nó không muốn đấu với nhân loại nữa.
Cảnh Ngôn thấy Hỏa Vân Thú giảm tần suất công kích, dần lùi lại, con ngươi co rút quát:
- Muốn đi?
Cảnh Ngôn hơi vận chuyển Thiên Không Chi Dực đuổi theo ngay.
Mười ngày trước khi Cảnh Ngôn còn là Nửa Bước Tiên Thiên thì tốc độ của Hỏa Vân Thú cùng lắm ngang bằng hắn dốc hết sức, giờ hắn đã là cảnh giới Tiên Thiên, bùng nổ tốc độ nhanh hơn Hỏa Vân Thú nhiều. Nên Hỏa Vân Thú không thể nào trốn thoát khi bị Cảnh Ngôn truy sát.
Hỏa Vân Thú nhiều lần muốn chạy nhưng bị Cảnh Ngôn chặn lại, nó sốt ruột liên tục xoay đầu to tức giận trừng hắn:
- Grào!
Cảnh Ngôn nhìn lưng Hỏa Vân Thú, vị trí cỡ bàn tay nhân loại:
- Ha ha, thì ra điểm yếu là một khối xương mềm trên lưng.
Qua thời gian dài thử Cảnh Ngôn đã phát hiện một điểm yếu của Hỏa Vân Thú.
Cảnh Ngôn tu luyện Thương Khung Đệ Nhất Thần Công, lúc rớt cảnh giới chỉ có tu vi Võ Đạo tứ trọng thiên một mình hắn vào Hắc Thạch sơn mạch, trong thời gian ngắn săn giết nhiều linh thú cấp thấp toàn nhờ khả năng tìm ra điểm yếu linh thú trong thời gian ngắn ngủi.
Hỏa Vân Thú thực lực cường đại, phòng ngự kinh người, muốm tìm điểm yếu của nó hơi rắc rối, nhưng cho Cảnh Ngôn chút thời gian hắn sẽ tìm ra.
- Chết đi!
Kiếm quang trăng khuyết cực nhanh chém vào lưng Hỏa Vân Thú.
Hỏa Vân Thú cảm giác mình đối mặt nguy hiểm, nó chợt nhận ra nhân loại này hình như đã phát hiện điểm yếu của nó. Hỏa Vân Thú liên tục gầm rống dốc hết sức né công kích tập trung vào chỗ hiểm.
Cảnh Ngôn liên tục vung Lưu Quang kiếm:
- Vô dụng!
Đòn công kích đầu tiên bị tránh đi thì chém ra lần hai, lần thứ ba, tốc độ của Hỏa Vân Thú tuy mau nhưng không thể né hết tất cả.
Trong công kích chợt mắt Cảnh Ngôn lóe tia sáng.
- Hưm? Mức độ dung hợp Trảm Nguyệt kiếm pháp mới lại lên mười phần trăm.
Cảnh Ngôn phát hiện trong lúc đấu với Hỏa Vân Thú liên tục sử dụng Trảm Nguyệt kiếm pháp mới, rèn luyện kiếm pháp bất giác hiểu Trảm Nguyệt kiếm pháp mới càng sâu sắc, mức độ dung hợp từ năm mươi phần trăm tăng lên sáu mươi phần trăm.
Trảm Nguyệt kiếm pháp mới dung hợp sáu mươi phần trăm lại tăng uy lực mảng lớn.
Phập!
- Grào!
Tiếng rống thê thảm của Hỏa Vân Thú vang vọng hiệp cốc. Nó tuy rằng cường đại, võ giả nhân loại cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ chưa chắc giết được, cuối cùng nó chết vào tay Cảnh Ngôn chỉ có Tiên Thiên sơ kỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất