Càn Khôn Kiếm Thần

Chương 133: Giết Cao Nham

Trước Sau
Bùm!

Nguyên khí dao động điên cuồng tràn ra khỏi người Cảnh Ngôn ập hướng phủ đệ trưởng trấn.

Cao Nham biến sắc mặt hỏi:

- Ngươi . . . Ngươi dám sinh sự trong phủ đệ trưởng trấn?

Cao Nham luôn tự phụ thân phận trưởng trấn, cảm thấy Cảnh Ngôn không dám đánh lão. Giờ Cao Nham mới biết lão sai rồi, Cảnh Ngôn là tên điên.

Lời lão nói đều vớ vẩn, vì Mạc quản gia trốn sau lưng lão đã bị Cảnh Ngôn giết, giờ Cao Nham còn hỏi Cảnh Ngôn dám sinh sự trong phủ đệ trưởng trấn, thật nhảm.

Cao Nham cố gắng khuyên bảo Cảnh Ngôn từ bỏ, hy vọng hắn bó tay chờ bị bắt:

- Cảnh Ngôn, ngươi đừng hồ đồ. Ngươi hãy suy nghĩ kỹ, có lẽ ngươi không sợ chết, một người chết thì thôi đi. Nhưng tại sao ngươi đến tìm ta? Cũng vì Lưu Hiểu Nguyệt nữ nhi của Lưu Đại Toàn đúng không? Ngươi chết thì Lưu Hiểu Nguyệt cũng phải chết, Lưu Đại Toàn chết theo. Còn có gia tộc của ngươi, Cảnh gia Đông Lâm thành cũng gặp họa. Tuy gia tộc của ngươi ở Đông Lâm thành, Đoan Dương thành không quản lý được nhưng Thiên Đãng thành thì có thể!

Mắt Cao Nham bắn ra tia sáng lạnh nhìn Cảnh Ngôn rồi chuyển hướng Lưu Đại Toàn luôn không nói một lời:

- Đáng giận, là ngươi tự tìm chết! Giết tiểu tạp chủng này cho ta! Dám gây sự trong phủ đệ trưởng trấn của ta, muốn chết! Lưu Đại Toàn cũng phải chết!

Cao Nham tự tin đối phó Cảnh Ngôn, lúc trước lão nói nhiều vì hòng không đánh mà thắng bắt sống giao cho Ngụy gia, càng tôn lên năng lực của lão. Nay Cảnh Ngôn tấn công, Cao Nham chỉ đành giết hắn, tuy không phải kết quả tốt nhất nhưng giao xác Cảnh Ngôn cho Ngụy gia cũng được.

Bùm!

Mấy chục hộ vệ mặc giáp của phủ đệ trưởng trấn huơ vũ khí hung tợn xông hướng Cảnh Ngôn.

Đám hộ vệ mặc giáp đều là võ giả cao cấp, có tám võ giả cửu trọng thiên. Những người này mặc giáp phòng ngự mạnh, võ giả cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ cũng đừng hòng trong thời gian ngắn tiêu diệt hết cả đám.

Cao Nham đứng đằng sau hộ vệ mặc giáp, mắt lóe tia sáng cười âm hiểm:

- Ha ha ha! Cảnh Ngôn, là ngươi tự tìm chết. Hừ, ta vốn định cho ngươi sống lâu chút, nhưng ngươi đã muốn tự sát thì không thể trách ta.

Cao Nham không cho rằng Cảnh Ngôn là võ giả cảnh giới Tiên Thiên.



Tiểu tử tên Cảnh Ngôn thoạt trông mới mười sáu, bảy tuổi, sao có thể là cảnh giới Tiên Thiên? Lão tử tu luyện ba, bốn chục năm mới đến cảnh giới cửu trọng thiên, tiểu tử này tu luyện có mười mấy năm mà muốn thăng cấp Tiên Thiên? Không thể nào. Tuy tiểu tử này giết mấy phế vật Miêu Việt trong Thiên Lang trại, nhưng chỉ nói lên tiểu tử này thực lực hơi mạnh, có lẽ là tu vi Nửa Bước Tiên Thiên. Hắn tuyệt đối không phải Tiên Thiên. Chỉ cần không là võ giả cảnh giới Tiên Thiên mà xâm nhập vào phủ đệ trưởng trấn thì chỉ có đường chết, dù là Nửa Bước Tiên Thiên phải chết tại đây.

Cảnh Ngôn nhìn mấy chục hộ vệ mặc giáp xông hướng mình, hắn nhếch mép, nhìn bọn họ chằm chằm:

- Không muốn chết thì mau biến khỏi đây!

Cảnh Ngôn cho đám hộ vệ mặc giáp cơ hội cuối cùng.

Nhưng lời Cảnh Ngôn nói không có ích gì, đám hộ vệ mặc giáp đen điên cuồng xông lên không lùi lại.

Cảnh Ngôn siết chặt Lưu Quang kiếm, từng đợt kiếm quang bắn ra:

- Tìm chết!

Kiếm quang đen nhanh chóng tràn ngập trong không gian bao phủ hộ vệ mặc giáp.

- A!

Kiếm quang dễ dàng xuyên qua thân thể hộ vệ mặc giáp, Võ Đạo thất trọng thiên, Võ Đạo bát trọng thiên hay cảnh giới Võ Đạo cửu trọng thiên, không ai ngăn được Cảnh Ngôn chém ra kiếm quang.

Bọn họ thật yếu ớt trước mặt Cảnh Ngôn.

Cảnh Ngôn là thực lực thế nào? Đám võ giả hậu thiên này sao có thể ngăn cản?

Linh thú bát giai Hỏa Vân Thú còn bị Cảnh Ngôn giết, cho đến nay hắn chưa đánh nhau với võ giả cảnh giới Tiên Thiên nhưng có phán đoán sơ thực lực của mình.

Sức chiến đấu của linh thú bát giai Hỏa Vân Thú cực kỳ hung mãnh, ngang ngửa võ giả nhân loại cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ. Phòng ngự của Hỏa Vân Thú đừng nói võ giả nhân loại cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ, dù là Tiên Thiên hậu kỳ cũng chỉ số ít người giết được nó.

Nên Cảnh Ngôn cảm thấy thực lực của hắn dư sức đối kháng đa số võ giả cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ, có vài chục võ giả cảnh giới hậu thiên bình thường mà muốn giết hắn?

Ha ha, buồn cười!

Phập phập phập!

Một chuỗi tiếng kiếm đâm vào thịt vang lên, các hộ vệ mặc giáp lần lượt ngã xuống, mùi máu lan tỏa trong không khí.



Mấy chục hộ vệ mặc giáp xông hướng Cảnh Ngôn giờ không còn một nửa số người, bọn họ phản ứng nhanh hơn đồng nghiệp, thấy tình hình không ổn liền lùi nên thoát một kiếp.

Tuy họ không bị kiếm quang chém nhưng mặt xanh không còn chút máu, kinh hoàng nhìn Cảnh Ngôn. Hơn một nửa đồng bạn chết trước mắt họ, mới giây trước họ còn giao lưu với nhau, trò chuyện thân thiết, giây sau đã thành những cái xác mang theo độ ấm.

Bọn họ nhờ phản ứng nhanh, không thuộc nhóm xông lên trước nhất, nếu không cũng đã chết vào nhát kiếm khủng bố vừa rồi.

Thân kiếm rung nhẹ trong tay, Cảnh Ngôn lại nhìn trưởng trấn Cao Nham.

Cao Nham hãi hùng nhìn Cảnh Ngôn, nín thở lắp bắp hỏi:

- Ngươi . . . Ngươi là cảnh giới Tiên Thiên?

Khi Cao Nham thấy kiếm quang đen đáng sợ quét ngã mười mấy võ giả cao cấp mới nhận ra võ giả trẻ tuổi Cảnh Ngôn thật sự là cảnh giới Tiên Thiên. Hắn không phải tu vi như lão nghĩ.

Bản thân Cao Nham là cảnh giới Nửa Bước Tiên Thiên, lão biết võ giả cảnh giới Nửa Bước Tiên Thiên không thể nào có thực lực khủng bố như thế. Cao Nham cũng thấy Cảnh Ngôn phát ra nguyên khí hóa sương hoàn toàn là kiểu chỉ võ giả cảnh giới Tiên Thiên mới có.

Làm sao có thể?

Sao có thể là cảnh giới Tiên Thiên? Hắn mới bao nhiêu tuổi mà đã là cảnh giới Tiên Thiên?

Cao Nham trợn to mắt nhìn Cảnh Ngôn cất bước đến gần mình, lòng lạnh lẽo.

Cảnh Ngôn cười nhạt:

- Đúng vậy, ta là Tiên Thiên.

Cao Nham van xin:

- Đừng . . . đừng giết ta!

Phập!

Kiếm quang vụt qua, thân hình Cao Nham run rẩy, trên cái đầu thêm một lỗ máu, sau đó người lão mềm nhũn ngã xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau