Càn Khôn Kiếm Thần

Chương 134: Chân Lý Kiếm Đạo

Trước Sau
Phủ đệ trưởng trấn Hắc Phong trấn trong phút chốc chìm trong yên lặng.

Tuy rằng lúc này là ban ngày, ánh nắng tươi sáng nhưng cảnh tượng trước phủ đệ khiến người rét run.

Trưởng trấn Cao Nham đã chết!

Trưởng trấn Cao Nham có đăng ký danh sách trong phủ thành chủ Đoan Dương thành cứ thế bị giết.

Xoẹt!

Sau khi đánh chết Cao Nham, ngạc nhiên hơn là Cảnh Ngôn đứng tại chỗ nhắm mắt lại.

- Kiếm đạo là nên quyết chí tiến lên không sợ gì! Kiếm là cương trực công chính! Kiếm là vua binh khí! Chỉ có phù hợp tinh thần kiếm đạo mới lĩnh ngộ được chân lý của kiếm, mới có thể nhân kiếm hợp nhất!

Cảnh Ngôn đánh chết Cao Nham rồi tâm tình bình tĩnh, bất giác xảy ra lột xác, hắn cũng bị bất ngờ trước sự biến đổi này.

Nếu lần này Cảnh Ngôn không đánh chết Cao Nham có lẽ hắn sẽ không lột xác như vậy, không cách nào thật sự lĩnh ngộ tinh thần kiếm đạo.

Đổi lại người khác có lẽ không dám trực tiếp giết Cao Nham. Thực lực cá nhân Cao Nham không là gì nhưng dù sao thân phận dính dáng đến quan phủ, được phủ thành chủ Đoan Dương thành cắt cử, là quan viên đến quản lý Hắc Phong trấn. Người bình thường sẽ băn khoăn tầng thân phận này, dù lòng muốn giết Cao Nham cũng không thật sự ra tay.

Nhưng Cảnh Ngôn giết lão, bởi vậy hắn có sự hiểu ra.

Cảnh Ngôn khép hờ mắt, hơi thở lâu dài:

- Đây chính là kiếm đạo của ta, kiếm đạo của Cảnh Ngôn ta!

Lưu Đại Toàn đứng một bên đầu óc ù đặc, thẫn thờ nhìn Cảnh Ngôn lại ngó xác chết dưới đất, trong lòng không biết làm sao. Lưu Đại Toàn muốn hỏi Cảnh Ngôn bước tiếp theo nên ứng đối thế nào, khi gã thấy hắn không nhúc nhích đứng yên tại chỗ dường như đang minh tưởng thì không dám lên tiếng quấy rầy.

Lưu Đại Toàn ngơ ngẩn chờ, suy nghĩ lung tung.

Có khi nào bị ngũ mã phân thây không? Sẽ chết thế nào đây? Nữ nhi của ta làm sao bây giờ?

Trong óc Lưu Đại Toàn hỗn độn đủ loại suy nghĩ.



Qua thời gian một tách trà Cảnh Ngôn rốt cuộc mở mắt ra.

Xoẹt!

Lưu Quang kiếm nhẹ vung, sóng gợn đen quỷ dị tràn ngập trong không gian.

Cảnh Ngôn không sử dụng võ học nào, hắn chỉ tùy tay vung kiếm, không vận dụng nguyên khí trong người, nhưng sóng gợn đen ẩn chứa uy năng đáng sợ như vằn nước lan tràn bốn phía.

Lúc này nếu có đại nhân vật nào ở đây sẽ hết sức giật mình.

Vì Cảnh Ngôn phát ra kiếm ý, thật khiến người không tin nổi. Kiếm ý, chân ý của kiếm. Thứ này không liên quan cảnh giới, võ học nhưng nếu không lĩnh ngộ kiếm mấy chục năm, trăm năm thì không thể thi triển ra.

Kiếm ý vô hình, không thể truyền dạy cho võ giả khác, chỉ có thể tự động lĩnh ngộ.

Kiếm có kiếm ý, đao có đao ý, thương có thương ý.

Đây là một loại tinh thần chân lý, là võ giả câu thông lực lượng tự nhiên giữa thiên địa dẫn động lực lượng. có thể thi triển ra kiếm ý mới chứng minh rằng võ giả này thật sự đến trình độ đỉnh cao. Đương nhiên rất khó khăn nắm giữ loại chân lý này. Đối với võ giả cảnh giới Tiên Thiên hầu như là điều không thể nào, dù là cường giả Đạo Linh cảnh cũng ít ai nắm giữ loại chân lý này, trong trăm người chưa chắc xuất hiện một người.

Sau khi nắm giữ kiếm ý thực lực của Cảnh Ngôn lại tăng lên mảng lớn. Bản thân Cảnh Ngôn không chắc kiếm ý khiến thực lực của hắn đến trình độ thế nào.

Cảnh Ngôn đưa mắt nhìn Lưu Đại Toàn đứng gần đó, mặt gã u ám, mắt vô thần, khác hẳn với Lưu Đại Toàn lần đầu tiên gặp Cảnh Ngôn.

Cảnh Ngôn lên tiếng:

- Lưu gia chủ.

Nghe giọng Cảnh Ngôn làm Lưu Đại Toàn rùng mình, gã lấy lại tinh thần nhìn hắn.

Cảnh Ngôn cười nói với Lưu Đại Toàn:

- Lưu gia chủ, làm phiền xem xét kho báo phủ đệ trưởng trấn xem có tài nguyên nào đáng giá thì thu đi.

Dù sao đã giết Cao Nham rồi, lão là trưởng trấn của Hắc Phong trấn, trong tay nắm một vệ đội mặc giáp thế lực không yếu. Lúc trước Cao Nham cấu kết với thế lực như Thiên Lang bang chắc cũng vớt vát thịt mỡ gì rồi, trong tình huống hiện tại nếu lão không thu vào túi mới lãng phí.

Lưu Đại Toàn bản năng ậm ừ:



- A . . . ừ.

Lưu Đại Toàn chợt trợn to mắt phản ứng lại Cảnh Ngôn kêu gã làm cái gì:

- A?

Cướp bảo khố của phủ thành chủ? Mợ ơi, đó là bảo khố của nhà nước! Cảnh Ngôn thiếu gia điên rồi, điên thật! Giết trưởng trấn, cướp bảo khố phủ đệ trưởng trấn là hành vi phạm tội.

Lưu Đại Toàn không dám nghĩ sâu hơn, có mười cái mạng cũng không đủ cho gã chết. Nhưng việc đã đến nước này Lưu Đại Toàn không có sự lựa chọn, tuy gã không tự mình giết trưởng trấn nhưng gã mang Cảnh Ngôn đến, hầu như võ giả một nửa Hắc Phong trấn đều biết, gã không thể trốn thoát.

Đường phố ngoài phủ đệ trưởng trấn tụ tập đám đông võ giả. Bọn họ nhìn hộ vệ mặc giáp ùa ra thì rất tò mò bên trong xảy ra chuyện gì. Một ít võ giả gan lớn chạy lại gần, sau đó thấy xác trưởng trấn Cao Nham nằm trong viện lạc.

Võ giả sợ nhũn chân hét rầm lên, càng nhiều võ giả nghe tin tức, đám đông ồn ào.

Xôn xao!

Trưởng trấn chết rồi! Trưởng trấn đã chết!

- Trưởng trấn Cao Nham bị Cảnh Ngôn giết!

Trưởng trấn Cao Nham chết!

Cảnh Ngôn giết trưởng trấn, quá to gan, dám giết cả trưởng trấn. Lưu Đại Toàn cũng tiêu đời, phủ thành chủ Đoan Dương thành tuyệt đối không tha cho hai người, sẽ phái ra vệ đội đáng sợ truy nã họ về xử tử.

- Cảnh Ngôn này điên quá, giết trưởng trấn rồi hắn có thể trốn đến đâu? Dù có quay về Đông Lâm thành cũng không an toàn.

- Đúng rồi, Cảnh Ngôn chết chắc, Lưu Đại Toàn cũng chỉ có đường chết, Lưu gia sẽ bị diệt tộc. Dám chống đối quan phủ, thật là gan to bằng trời!

- . . .

Võ giả giật mình huyên thuyên bàn tán. Không ai cho rằng Cảnh Ngôn, Lưu Đại Toàn giết trưởng trấn có thể trốn được một kiếp này. Hai người chạy đến đâu cũng sẽ bị người quan phủ tập nã quy án.

Từ xưa đến nay người dám đối kháng với quan phủ đều không có kết cục tốt!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau