Chương 148: Đánh Chết Vượt Sức Tưởng Tượng
Từ khi sở hữu đoản kiếm này Cảnh Ngôn chưa chính thức sử dụng nó, hôm nay lần đầu tiên khai đao trên người đại trưởng lão Ngụy gia.
Ngụy Chấn Chí cảm nhận khí lạnh ập vào mặt, lão vội vận chuyển nguyên khí, pháp khí trường kiếm đỏ đâm xéo:
- A? Tiểu tặc, ngươi còn giấu vũ khí!?
Ngụy Chấn Chí trực giác ngay từ đầu đã bị Cảnh Ngôn tính kế.
Nhìn Cảnh Ngôn bỗng tăng vọt tốc độ thì chắc sử dụng loại võ học thân pháp đặc biệt gì, không thì hắn không thể có tốc độ nhanh đến thế. Võ giả Tiên Thiên đỉnh cũng không có tốc độ kinh người thế này, tiểu tử này không sử dụng võ học thân pháp, mãi đến bây giờ mới đột nhiên sử dụng đánh bất ngờ.
Có võ học thân pháp phụ trợ, còn giấu thanh đoản kiếm thích hợp đánh lén ám sát.
Tiểu tử này tâm kế rất sâu!
Lòng Ngụy Chấn Chí lạnh lẽo.
Hôm nay phải giết tiểu tử này nếu không sẽ tai họa ngầm không dứt.
Ánh mắt Cảnh Ngôn nghiêm túc, tay cầm đoản kiếm kéo theo tia sáng đen đâm vào cổ Ngụy Chấn Chí:
- Lão thất phu, chết đi! Kiếm ý!
Kiếm ý!
Lấy thế thiên địa, nhân kiếm hợp nhất!
Có thể điều động lực lượng vô tận trong thiên địa, nhưng Cảnh Ngôn lĩnh ngộ kiếm ý mới chỉ được mặt ngoài, nếu hai bên cách nhau quá xa thì hắn dẫn động kiếm ý không ảnh hưởng quá lớn với cường giả như Ngụy Chấn Chí.
Nhưng Cảnh Ngôn cách Ngụy Chấn Chí một thước, khoảng cách ngắn ngủi giúp phát huy hoàn toàn sự khủng bố của kiếm ý.
Pháp khí trong tay Ngụy Chấn Chí vốn rất nhanh nhẹn đột nhiên khựng lại, giảm mạnh tốc độ.
Ngụy Chấn Chí cảm giác bị sức mạnh lớn lôi kéo, trường kiếm như rơi vào vũng bùn, ảnh hưởng tốc độ của lão. Thậm chí Ngụy Chấn Chí vận chuyển nguyên khí cũng bị trì trệ.
Ngụy Chấn Chí cảm nhận bóng ma chết chóc bao trùm:
- Nguy rồi!
Ngụy Chấn Chí có thể kịp lúc sử dụng pháp khí chặn lại đoản kiếm đen của Cảnh Ngôn, nhưng bị ảnh hưởng kỳ lạ này khiến lão không thể cản lại hắn.
Trong đôi mắt đục lóe tia hoảng sợ, con ngươi phản chiếu đoản kiếm đen nhanh như tia chớp đến gần cổ lão.
Ngụy Chấn Chí gầm lên, người rung mạnh:
- A!!!
Khoảnh khắc này nguyên khí trong vụ tuyển vận chuyển đến cực hạn, Ngụy Chấn Chí lùi nhanh ra sau muốn kéo giãn khoảng cách với Cảnh Ngôn.
Cảnh Ngôn nhe răng cười hỏi:
- Lão già, ngươi nghĩ có thể tránh được sao?
Vận dụng Thiên Không Chi Dực, Cảnh Ngôn như giòi trên xương bàn chân tích tắc áp sát Ngụy Chấn Chí.
Động tác của Ngụy Chấn Chí bị Cảnh Ngôn biết trước. lúc trong Võ Đạo cửu trọng thiên, Cảnh Ngôn không có giết Phong Ảnh Lang linh thú nhị giai khiến Võ Đạo lục trọng thiên bó tay, hắn bằng vào cái gì? Bằng vào năng lực tiên tri.
Tiếng hét thảm của Ngụy Chấn Chí vang vọng toàn trường:
- A!
Đoản kiếm đen đâm vào cổ Ngụy Chấn Chí, máu phun ra.
Cảnh Ngôn nhích tay, đoản kiếm đen chọc ngoáy, kiếm quang lấp lóe, đầu Ngụy Chấn Chí bay lên.
Cho đến lúc chết đại trưởng lão Ngụy gia này trợn to mắt, chết không nhắm mắt.
Rõ ràng thực lực của lão có thể đánh chết Cảnh Ngôn, nhưng vì sao cuối cùng người chết là lão?
Bịch!
Xác Ngụy Chấn Chí chậm rãi ngã xuống đất phát ra tiếng nổ nhỏ.
Nguyên Ngụy gia nghe rõ ràng tiếng động nhỏ đó.
Toàn trường tĩnh lặng không tiếng động, các cặp mắt kinh hoàng nhìn chằm chằm Cảnh Ngôn đứng cạnh xác Ngụy Chấn Chí.
Ngụy Chấn Chí đã chết!
Người mạnh nhất Ngụy gia, cường giả cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ, cường giả hàng đầu trong Đoan Dương thành cứ thế chết đi.
Lão bị một võ giả trẻ chưa đầy hai mươi tuổi cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ giết chết trong gia tộc của lão.
Vô số cặp mắt thấy tận mắt cảnh tượng này, nhưng trong thời gian ngắn mọi người không tin được vào mắt mình.
Thiếu niên đứng thẳng tắp tại chỗ, như kiếm bén ra khỏi vỏ.
Thật lâu sau Niên Lan thì thào:
- Xảy ra . . . chuyện gì?
Nếu không phải xác Ngụy Chấn Chí lẳng lặng nằm tại đó, Niên Lan sẽ cho rằng mình thấy ảo giác.
Không chỉ mình Niên Lan, những người khác cũng hoảng hốt.
Ngụy Lâu Hà mặt không còn chút máu thì thào:
- Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy?
Ngụy Lâu Hà không cách nào giữ sự bình tĩnh, vì gã biết cái chết của Ngụy Chấn Chí đại biểu điều gì với toàn Ngụy gia.
Cái chết của Ngụy Minh có lẽ làm thực lực bình quân của Ngụy gia giảm xuống một bậc, cái chết của Ngụy Chấn Chí hoàn toàn đẩy Ngụy gia rơi khỏi gia tộc hạng hai trong Đoan Dương thành. Sản nghiệp Ngụy gia đang có sẽ phải tặng ra phần lớn cầu hòa bình.
Ngụy Lâu Hà rất rõ ràng dục vọng tham lam của những gia tộc này, toàn là sói đói khát máu. Ngụy gia bị giảm mạnh thực lực như cục thịt mỡ, bầy sói đói không cắn sản nghiệp Ngụy gia mới lạ.
Đừng nói gia tộc đối địch, Tiền gia, gia tộc hạng nhất Đoan Dương thành mà Ngụy gia dựa vào cũng sẽ xuống tay với Ngụy gia không chút nương tình.
Ngụy gia bây giờ chỉ có Ngụy Lâu Hà là cường giả cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ, chỉ miễn cưỡng xếp vào gia tộc hạng ba trong Đoan Dương thành.
Chợt một giọng nói già nua vang lên:
- Ngụy tộc trưởng!
Ngụy Lâu Hà nhìn hướng người nói chuyện:
- Hả?
Lão nhân mặc trường bào màu đen, mái tóc dài màu bạc, trông lớn tuổi nhưng mặt hồng hào không chút nếp nhăn.
Ngụy Lâu Hà nhìn lão nhân:
- Tiền trưởng lão?
Người này là một vị trưởng lão của Tiền gia, gia tộc hạng nhất Đoan Dương thành.
Tiền trưởng lão không nhanh không chậm nói với Ngụy Lâu Hà:
- Ngụy tộc trưởng cứ bình tĩnh, tặc tử tên Cảnh Ngôn này là người Đông Lâm thành lại đến Đoan Dương thành ta giương oai. Ta là trưởng lão Tiền gia, gia tộc đứng đầu Đoan Dương thành, có trách nhiệm, có nghĩa vụ giết chết hắn dưới tay!
Tiền trưởng lão liếc hướng Cảnh Ngôn, mắt lóe tia sáng độc ác.
Tiền trưởng lão vừa nói vừa chậm rãi bước ra từ đám người:
- Tiểu tặc to gan dám đến Đoan Dương thành ta hành hung, thật là tội ác tày trời không thể tha thứ. Hôm nay nếu ta không đánh chết ngươi thì Đoan Dương thành sẽ mất hết mặt mũi!
Những người xung quanh cau mày nhìn Tiền trưởng lão, nhưng không ai dám nói chuyện. Vì đối phương là trưởng lão xếp hạng ba trong gia tộc hàng đầu Đoan Dương thành, thân phận và thực lực khiến người hết sức kiêng dè.
Ngụy Chấn Chí cảm nhận khí lạnh ập vào mặt, lão vội vận chuyển nguyên khí, pháp khí trường kiếm đỏ đâm xéo:
- A? Tiểu tặc, ngươi còn giấu vũ khí!?
Ngụy Chấn Chí trực giác ngay từ đầu đã bị Cảnh Ngôn tính kế.
Nhìn Cảnh Ngôn bỗng tăng vọt tốc độ thì chắc sử dụng loại võ học thân pháp đặc biệt gì, không thì hắn không thể có tốc độ nhanh đến thế. Võ giả Tiên Thiên đỉnh cũng không có tốc độ kinh người thế này, tiểu tử này không sử dụng võ học thân pháp, mãi đến bây giờ mới đột nhiên sử dụng đánh bất ngờ.
Có võ học thân pháp phụ trợ, còn giấu thanh đoản kiếm thích hợp đánh lén ám sát.
Tiểu tử này tâm kế rất sâu!
Lòng Ngụy Chấn Chí lạnh lẽo.
Hôm nay phải giết tiểu tử này nếu không sẽ tai họa ngầm không dứt.
Ánh mắt Cảnh Ngôn nghiêm túc, tay cầm đoản kiếm kéo theo tia sáng đen đâm vào cổ Ngụy Chấn Chí:
- Lão thất phu, chết đi! Kiếm ý!
Kiếm ý!
Lấy thế thiên địa, nhân kiếm hợp nhất!
Có thể điều động lực lượng vô tận trong thiên địa, nhưng Cảnh Ngôn lĩnh ngộ kiếm ý mới chỉ được mặt ngoài, nếu hai bên cách nhau quá xa thì hắn dẫn động kiếm ý không ảnh hưởng quá lớn với cường giả như Ngụy Chấn Chí.
Nhưng Cảnh Ngôn cách Ngụy Chấn Chí một thước, khoảng cách ngắn ngủi giúp phát huy hoàn toàn sự khủng bố của kiếm ý.
Pháp khí trong tay Ngụy Chấn Chí vốn rất nhanh nhẹn đột nhiên khựng lại, giảm mạnh tốc độ.
Ngụy Chấn Chí cảm giác bị sức mạnh lớn lôi kéo, trường kiếm như rơi vào vũng bùn, ảnh hưởng tốc độ của lão. Thậm chí Ngụy Chấn Chí vận chuyển nguyên khí cũng bị trì trệ.
Ngụy Chấn Chí cảm nhận bóng ma chết chóc bao trùm:
- Nguy rồi!
Ngụy Chấn Chí có thể kịp lúc sử dụng pháp khí chặn lại đoản kiếm đen của Cảnh Ngôn, nhưng bị ảnh hưởng kỳ lạ này khiến lão không thể cản lại hắn.
Trong đôi mắt đục lóe tia hoảng sợ, con ngươi phản chiếu đoản kiếm đen nhanh như tia chớp đến gần cổ lão.
Ngụy Chấn Chí gầm lên, người rung mạnh:
- A!!!
Khoảnh khắc này nguyên khí trong vụ tuyển vận chuyển đến cực hạn, Ngụy Chấn Chí lùi nhanh ra sau muốn kéo giãn khoảng cách với Cảnh Ngôn.
Cảnh Ngôn nhe răng cười hỏi:
- Lão già, ngươi nghĩ có thể tránh được sao?
Vận dụng Thiên Không Chi Dực, Cảnh Ngôn như giòi trên xương bàn chân tích tắc áp sát Ngụy Chấn Chí.
Động tác của Ngụy Chấn Chí bị Cảnh Ngôn biết trước. lúc trong Võ Đạo cửu trọng thiên, Cảnh Ngôn không có giết Phong Ảnh Lang linh thú nhị giai khiến Võ Đạo lục trọng thiên bó tay, hắn bằng vào cái gì? Bằng vào năng lực tiên tri.
Tiếng hét thảm của Ngụy Chấn Chí vang vọng toàn trường:
- A!
Đoản kiếm đen đâm vào cổ Ngụy Chấn Chí, máu phun ra.
Cảnh Ngôn nhích tay, đoản kiếm đen chọc ngoáy, kiếm quang lấp lóe, đầu Ngụy Chấn Chí bay lên.
Cho đến lúc chết đại trưởng lão Ngụy gia này trợn to mắt, chết không nhắm mắt.
Rõ ràng thực lực của lão có thể đánh chết Cảnh Ngôn, nhưng vì sao cuối cùng người chết là lão?
Bịch!
Xác Ngụy Chấn Chí chậm rãi ngã xuống đất phát ra tiếng nổ nhỏ.
Nguyên Ngụy gia nghe rõ ràng tiếng động nhỏ đó.
Toàn trường tĩnh lặng không tiếng động, các cặp mắt kinh hoàng nhìn chằm chằm Cảnh Ngôn đứng cạnh xác Ngụy Chấn Chí.
Ngụy Chấn Chí đã chết!
Người mạnh nhất Ngụy gia, cường giả cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ, cường giả hàng đầu trong Đoan Dương thành cứ thế chết đi.
Lão bị một võ giả trẻ chưa đầy hai mươi tuổi cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ giết chết trong gia tộc của lão.
Vô số cặp mắt thấy tận mắt cảnh tượng này, nhưng trong thời gian ngắn mọi người không tin được vào mắt mình.
Thiếu niên đứng thẳng tắp tại chỗ, như kiếm bén ra khỏi vỏ.
Thật lâu sau Niên Lan thì thào:
- Xảy ra . . . chuyện gì?
Nếu không phải xác Ngụy Chấn Chí lẳng lặng nằm tại đó, Niên Lan sẽ cho rằng mình thấy ảo giác.
Không chỉ mình Niên Lan, những người khác cũng hoảng hốt.
Ngụy Lâu Hà mặt không còn chút máu thì thào:
- Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy?
Ngụy Lâu Hà không cách nào giữ sự bình tĩnh, vì gã biết cái chết của Ngụy Chấn Chí đại biểu điều gì với toàn Ngụy gia.
Cái chết của Ngụy Minh có lẽ làm thực lực bình quân của Ngụy gia giảm xuống một bậc, cái chết của Ngụy Chấn Chí hoàn toàn đẩy Ngụy gia rơi khỏi gia tộc hạng hai trong Đoan Dương thành. Sản nghiệp Ngụy gia đang có sẽ phải tặng ra phần lớn cầu hòa bình.
Ngụy Lâu Hà rất rõ ràng dục vọng tham lam của những gia tộc này, toàn là sói đói khát máu. Ngụy gia bị giảm mạnh thực lực như cục thịt mỡ, bầy sói đói không cắn sản nghiệp Ngụy gia mới lạ.
Đừng nói gia tộc đối địch, Tiền gia, gia tộc hạng nhất Đoan Dương thành mà Ngụy gia dựa vào cũng sẽ xuống tay với Ngụy gia không chút nương tình.
Ngụy gia bây giờ chỉ có Ngụy Lâu Hà là cường giả cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ, chỉ miễn cưỡng xếp vào gia tộc hạng ba trong Đoan Dương thành.
Chợt một giọng nói già nua vang lên:
- Ngụy tộc trưởng!
Ngụy Lâu Hà nhìn hướng người nói chuyện:
- Hả?
Lão nhân mặc trường bào màu đen, mái tóc dài màu bạc, trông lớn tuổi nhưng mặt hồng hào không chút nếp nhăn.
Ngụy Lâu Hà nhìn lão nhân:
- Tiền trưởng lão?
Người này là một vị trưởng lão của Tiền gia, gia tộc hạng nhất Đoan Dương thành.
Tiền trưởng lão không nhanh không chậm nói với Ngụy Lâu Hà:
- Ngụy tộc trưởng cứ bình tĩnh, tặc tử tên Cảnh Ngôn này là người Đông Lâm thành lại đến Đoan Dương thành ta giương oai. Ta là trưởng lão Tiền gia, gia tộc đứng đầu Đoan Dương thành, có trách nhiệm, có nghĩa vụ giết chết hắn dưới tay!
Tiền trưởng lão liếc hướng Cảnh Ngôn, mắt lóe tia sáng độc ác.
Tiền trưởng lão vừa nói vừa chậm rãi bước ra từ đám người:
- Tiểu tặc to gan dám đến Đoan Dương thành ta hành hung, thật là tội ác tày trời không thể tha thứ. Hôm nay nếu ta không đánh chết ngươi thì Đoan Dương thành sẽ mất hết mặt mũi!
Những người xung quanh cau mày nhìn Tiền trưởng lão, nhưng không ai dám nói chuyện. Vì đối phương là trưởng lão xếp hạng ba trong gia tộc hàng đầu Đoan Dương thành, thân phận và thực lực khiến người hết sức kiêng dè.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất