Chương 149: Dừng Tay
Ngụy Lâu Hà nhìn trưởng lão Tiền gia tóc bạc bước ra, ánh mắt phức tạp.
Ngụy Lâu Hà muốn tự tay đánh chết Cảnh Ngôn, nhưng gã có điều băn khoăn. Thực lực của Ngụy Lâu Hà kém hơn đại trưởng lão Ngụy Chấn Chí một chút, Ngụy Chấn Chí thì bị Cảnh Ngôn giết. Nếu Ngụy Lâu Hà đòi đi giết Cảnh Ngôn thì khó đoán trước kết quả, tộc trưởng Ngụy gia bị gì thì Ngụy gia còn có thể đứng vững gót chân trong Đoan Dương thành không?
Thoạt trông Cảnh Ngôn bị thương rất nặng, có lẽ không cần tốn nhiều sức là có thể đánh chết hắn.
Ngụy Lâu Hà nhìn chằm chằm trưởng lão Tiền gia, chửi thầm trong bụng:
- Đồ cáo già!
Ngụy Lâu Hà rất khó chiều, thằng già này ngoài miệng nói hiên ngang lẫm liệt nhưng sao lúc nãy không ra mặt? Nếu lão sớm ra tay thì đám người Ngụy Chấn Chí Ngụy gia sẽ chết sao?
Dù cực kỳ không cam lòng ngoài mặt Ngụy Lâu Hà vẫn phải nói cảm ơn:
- Đa tạ!
Trưởng lão Tiền gia tùy ý phất tay, bước tới đứng trước mặt Cảnh Ngôn, nheo mắt nhìn hắn.
Cảnh Ngôn nhìn chằm chằm lão nhân tóc bạc phía đối diện, lòng nặng trịch:
- Lão thất phu, ngươi từ đâu chui ra?
Cảnh Ngôn bị thương rất nặng, nếu không chữa thương kịp lúc sẽ để lại tai họa ngầm. Giờ có lão già nhảy ra đòi giết hắn. Lão già này khí thế rất dày nặng, dường như mạnh hơn Ngụy Chấn Chí. Cảnh Ngôn đoán đối phương rất có thể là cường giả cảnh giới Tiên Thiên đỉnh. Người này tự báo danh là trưởng lão Tiền gia, gia tộc đứng đầu Đoan Dương thành. Gia tộc đứng đầu chắc là gia tộc hạng nhất, giống Triệu gia trong Đông Lâm thành.
Tiền Phong nói từ tốn nhưng ngôn ngữ cực kỳ độc ác:
- Lão phu tên Tiền Phong. Tiểu tặc, ngươi giỏi lắm, lão phu không nhìn ra thực lực của ngươi mạnh đến thế. Nhưng ngươi cũng rất ngu, nếu ngươi ngoan ngoãn ở trong Đông Lâm thành thì lão phu không thể đi Đông Lâm thành giết ngươi. Cố tình ngươi chạy đến Đoan Dương thành, đây là tự tìm chết! Lão phu giết ngươi sẽ để lại toàn thây, lão phu tự mình kêu người đưa xác người về Cảnh gia gia tộc của ngươi trong Đông Lâm thành. Chắc hẳn Cảnh gia sẽ cảm ơn lão phu đưa xác ngươi về.
Tiền Phong giết Cảnh Ngôn rồi đưa xác hắn về Cảnh gia đương nhiên không vì lòng tốt, đây là sự khiêu khích. Tiền Phong muốn nói với Cảnh gia Đông Lâm thành rằng Tiền Phong, trưởng lão Tiền gia giết thiên tài tuyệt thế của Cảnh gia. Nếu Cảnh gia ngươi không phục cứ đến tìm Tiền gia Đoan Dương thành báo thù.
Với thực lực của Cảnh gia không thể nào làm chuyện đó, chỉ có thể nén giận, không cách nào đánh trả.
Cảnh Ngôn biết suy nghĩ độc ác của đối phương, lòng sôi sục lửa giận, hắn cười khẩy nói:
- Lão thất phu, ngươi muốn giết ta liền giết được sao? Ta đến Ngụy gia tìm người mắc mớ gì tới ngươi?
Tiền Phong nheo mắt bên trong lóe tia sáng:
- Lão phu muốn giết ngươi thì giết, không cần lý do. Lão phu muốn giết ngươi thì ngươi phải chết, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Đừng nói ngươi đã bị thương, dù ngươi khỏe mạnh thì lão phu giết ngươi cũng dễ như trở bàn tay!
Tiền Phong muốn giết Cảnh Ngôn không phải báo thù cho Ngụy gia, người Ngụy gia chết liên quan quái gì đến lão?
Tiền Phong giết Cảnh Ngôn vì lòng ích kỷ, lão không muốn thấy võ giả trẻ tương lai có thể trở thành cường giả Đạo Linh cảnh sống sót, vì võ giả thiên tài này không thuộc về Tiền gia.
Tuy Cảnh gia không ở Đoan Dương thành, không phải gia tộc Đoan Dương thành, nhưng Tiền Phong không muốn thấy người ta sống tốt.
Đương nhiên giết một thiên tài tuyệt thế khiến người sướng lâng lâng. Có loại người tâm lý âm u, tự tay đánh chết thiên tài tuyệt thế tạo cảm giác thành tựu.
Niên Lan nhíu mày nói:
- Tiền Phong trưởng lão, hình như đây là chuyện của Ngụy gia, trưởng lão nhúng tay vào hơi không ổn.
Xoẹt!
Tiền Phong lườm Niên Lan, bá đạo quát:
- Niên Lan, lão phu làm việc còn cần ngươi dạy? Hừ, không muốn chuốc phiền phức cho Niên gia thì ngươi câm mồm cho lão phu. Nếu không lão phu giết luôn ngươi!
Niên Lan tái mặt, cuối cùng không nói gì. Hết cách, thực lực không bằng người ta, nếu khiêu khích thì cuối cùng bản thân sẽ vạn kiếp bất phục. Dù Tiền Phong thật sự giết nàng, e rằng Niên gia không có năng lực báo thù cho nàng.
Tiền Phong nhìn hướng Cảnh Ngôn, biểu tình thản nhiên nói:
- Tiểu tặc, chuẩn bị chịu chết chưa?
Cảnh Ngôn cười khẩy nói:
- Lão thất phu, muốn đánh cứ đánh, tiểu gia sợ ngươi chắc!?
Cảnh Ngôn siết chặt đoản kiếm đen, cố gắng vận chuyển nguyên khí trong người.
Bùm!
Tiền Phong ra tay, lão không sử dụng vũ khí gì, giơ hai tay đẩy tới trước.
Mọi người thấy rõ đôi tay Tiền Phong bỗng đổi màu đen, biến to gấp đôi, quanh bàn tay tràn ngập từng đợt khói đen.
Một số võ giả cảnh giới Tiên Thiên nhỏ giọng nói:
- Độc Sa Chưởng!
- Tiền Phong trưởng lão sử dụng Độc Sa Chưởng!
Độc Sa Chưởng là một loại võ học quyền cước nhưng rất âm độc, khi thi triển có kèm độc tính bạo liệt hung tàn. Võ giả bình thường bị dính chưởng phong một chút đã trúng độc chết ngay. Độc tính của loại chưởng pháp này đáng sợ còn hơn một số linh thú có độc nhiều.
Rất khó tu luyện võ học chưởng pháp này, vì cần các loại độc vật, sơ sẩy một cái bản thân cũng bị trúng độc. Chờ khi luyện thành nó đem đến nỗi sợ hãi cho người khác. Đa số võ giả khi có được võ học này không dễ tu luyện nó, vì quá độc ác, bị nhiều võ giả khinh thường.
Tiền Phong vỗ chưởng đen to hướng Cảnh Ngôn:
- Tiểu tặc, chết cho lão phu!
Trong không gian ngưng tụ hai dấu tay to hung ác vỗ vào Cảnh Ngôn.
Đám cường giả Tiên Thiên lắc đầu tiếc thương:
- Cảnh Ngôn rốt cuộc vẫn bị giết.
- Hắn đã giết Ngụy Lãnh, Ngụy Minh, Ngụy Chấn Chí của Ngụy gia, giờ có bị giết cũng lời rồi.
- Chỉ tiếc cho thiên phú kinh thiên động địa kia.
Bọn họ biết Tiền Phong vì sao cho Cảnh Ngôn toàn thây, bị Độc Sa Chưởng đánh trúng có thể giữ xác nguyên vẹn, nhưng lúc chết sẽ đau đớn hơn kiểu chết khác.
Xoẹt!
Phía chân trời truyền đến tiếng xé gió.
Một tiếng quát giận dữ thổi quét bầu trời diễn võ trường Ngụy gia.
- Dừng tay!
- A?
Mọi người cùng nhìn một hướng, là ai dám vào lúc này quát ngăn Tiền Phong lại?
Ngụy Lâu Hà muốn tự tay đánh chết Cảnh Ngôn, nhưng gã có điều băn khoăn. Thực lực của Ngụy Lâu Hà kém hơn đại trưởng lão Ngụy Chấn Chí một chút, Ngụy Chấn Chí thì bị Cảnh Ngôn giết. Nếu Ngụy Lâu Hà đòi đi giết Cảnh Ngôn thì khó đoán trước kết quả, tộc trưởng Ngụy gia bị gì thì Ngụy gia còn có thể đứng vững gót chân trong Đoan Dương thành không?
Thoạt trông Cảnh Ngôn bị thương rất nặng, có lẽ không cần tốn nhiều sức là có thể đánh chết hắn.
Ngụy Lâu Hà nhìn chằm chằm trưởng lão Tiền gia, chửi thầm trong bụng:
- Đồ cáo già!
Ngụy Lâu Hà rất khó chiều, thằng già này ngoài miệng nói hiên ngang lẫm liệt nhưng sao lúc nãy không ra mặt? Nếu lão sớm ra tay thì đám người Ngụy Chấn Chí Ngụy gia sẽ chết sao?
Dù cực kỳ không cam lòng ngoài mặt Ngụy Lâu Hà vẫn phải nói cảm ơn:
- Đa tạ!
Trưởng lão Tiền gia tùy ý phất tay, bước tới đứng trước mặt Cảnh Ngôn, nheo mắt nhìn hắn.
Cảnh Ngôn nhìn chằm chằm lão nhân tóc bạc phía đối diện, lòng nặng trịch:
- Lão thất phu, ngươi từ đâu chui ra?
Cảnh Ngôn bị thương rất nặng, nếu không chữa thương kịp lúc sẽ để lại tai họa ngầm. Giờ có lão già nhảy ra đòi giết hắn. Lão già này khí thế rất dày nặng, dường như mạnh hơn Ngụy Chấn Chí. Cảnh Ngôn đoán đối phương rất có thể là cường giả cảnh giới Tiên Thiên đỉnh. Người này tự báo danh là trưởng lão Tiền gia, gia tộc đứng đầu Đoan Dương thành. Gia tộc đứng đầu chắc là gia tộc hạng nhất, giống Triệu gia trong Đông Lâm thành.
Tiền Phong nói từ tốn nhưng ngôn ngữ cực kỳ độc ác:
- Lão phu tên Tiền Phong. Tiểu tặc, ngươi giỏi lắm, lão phu không nhìn ra thực lực của ngươi mạnh đến thế. Nhưng ngươi cũng rất ngu, nếu ngươi ngoan ngoãn ở trong Đông Lâm thành thì lão phu không thể đi Đông Lâm thành giết ngươi. Cố tình ngươi chạy đến Đoan Dương thành, đây là tự tìm chết! Lão phu giết ngươi sẽ để lại toàn thây, lão phu tự mình kêu người đưa xác người về Cảnh gia gia tộc của ngươi trong Đông Lâm thành. Chắc hẳn Cảnh gia sẽ cảm ơn lão phu đưa xác ngươi về.
Tiền Phong giết Cảnh Ngôn rồi đưa xác hắn về Cảnh gia đương nhiên không vì lòng tốt, đây là sự khiêu khích. Tiền Phong muốn nói với Cảnh gia Đông Lâm thành rằng Tiền Phong, trưởng lão Tiền gia giết thiên tài tuyệt thế của Cảnh gia. Nếu Cảnh gia ngươi không phục cứ đến tìm Tiền gia Đoan Dương thành báo thù.
Với thực lực của Cảnh gia không thể nào làm chuyện đó, chỉ có thể nén giận, không cách nào đánh trả.
Cảnh Ngôn biết suy nghĩ độc ác của đối phương, lòng sôi sục lửa giận, hắn cười khẩy nói:
- Lão thất phu, ngươi muốn giết ta liền giết được sao? Ta đến Ngụy gia tìm người mắc mớ gì tới ngươi?
Tiền Phong nheo mắt bên trong lóe tia sáng:
- Lão phu muốn giết ngươi thì giết, không cần lý do. Lão phu muốn giết ngươi thì ngươi phải chết, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Đừng nói ngươi đã bị thương, dù ngươi khỏe mạnh thì lão phu giết ngươi cũng dễ như trở bàn tay!
Tiền Phong muốn giết Cảnh Ngôn không phải báo thù cho Ngụy gia, người Ngụy gia chết liên quan quái gì đến lão?
Tiền Phong giết Cảnh Ngôn vì lòng ích kỷ, lão không muốn thấy võ giả trẻ tương lai có thể trở thành cường giả Đạo Linh cảnh sống sót, vì võ giả thiên tài này không thuộc về Tiền gia.
Tuy Cảnh gia không ở Đoan Dương thành, không phải gia tộc Đoan Dương thành, nhưng Tiền Phong không muốn thấy người ta sống tốt.
Đương nhiên giết một thiên tài tuyệt thế khiến người sướng lâng lâng. Có loại người tâm lý âm u, tự tay đánh chết thiên tài tuyệt thế tạo cảm giác thành tựu.
Niên Lan nhíu mày nói:
- Tiền Phong trưởng lão, hình như đây là chuyện của Ngụy gia, trưởng lão nhúng tay vào hơi không ổn.
Xoẹt!
Tiền Phong lườm Niên Lan, bá đạo quát:
- Niên Lan, lão phu làm việc còn cần ngươi dạy? Hừ, không muốn chuốc phiền phức cho Niên gia thì ngươi câm mồm cho lão phu. Nếu không lão phu giết luôn ngươi!
Niên Lan tái mặt, cuối cùng không nói gì. Hết cách, thực lực không bằng người ta, nếu khiêu khích thì cuối cùng bản thân sẽ vạn kiếp bất phục. Dù Tiền Phong thật sự giết nàng, e rằng Niên gia không có năng lực báo thù cho nàng.
Tiền Phong nhìn hướng Cảnh Ngôn, biểu tình thản nhiên nói:
- Tiểu tặc, chuẩn bị chịu chết chưa?
Cảnh Ngôn cười khẩy nói:
- Lão thất phu, muốn đánh cứ đánh, tiểu gia sợ ngươi chắc!?
Cảnh Ngôn siết chặt đoản kiếm đen, cố gắng vận chuyển nguyên khí trong người.
Bùm!
Tiền Phong ra tay, lão không sử dụng vũ khí gì, giơ hai tay đẩy tới trước.
Mọi người thấy rõ đôi tay Tiền Phong bỗng đổi màu đen, biến to gấp đôi, quanh bàn tay tràn ngập từng đợt khói đen.
Một số võ giả cảnh giới Tiên Thiên nhỏ giọng nói:
- Độc Sa Chưởng!
- Tiền Phong trưởng lão sử dụng Độc Sa Chưởng!
Độc Sa Chưởng là một loại võ học quyền cước nhưng rất âm độc, khi thi triển có kèm độc tính bạo liệt hung tàn. Võ giả bình thường bị dính chưởng phong một chút đã trúng độc chết ngay. Độc tính của loại chưởng pháp này đáng sợ còn hơn một số linh thú có độc nhiều.
Rất khó tu luyện võ học chưởng pháp này, vì cần các loại độc vật, sơ sẩy một cái bản thân cũng bị trúng độc. Chờ khi luyện thành nó đem đến nỗi sợ hãi cho người khác. Đa số võ giả khi có được võ học này không dễ tu luyện nó, vì quá độc ác, bị nhiều võ giả khinh thường.
Tiền Phong vỗ chưởng đen to hướng Cảnh Ngôn:
- Tiểu tặc, chết cho lão phu!
Trong không gian ngưng tụ hai dấu tay to hung ác vỗ vào Cảnh Ngôn.
Đám cường giả Tiên Thiên lắc đầu tiếc thương:
- Cảnh Ngôn rốt cuộc vẫn bị giết.
- Hắn đã giết Ngụy Lãnh, Ngụy Minh, Ngụy Chấn Chí của Ngụy gia, giờ có bị giết cũng lời rồi.
- Chỉ tiếc cho thiên phú kinh thiên động địa kia.
Bọn họ biết Tiền Phong vì sao cho Cảnh Ngôn toàn thây, bị Độc Sa Chưởng đánh trúng có thể giữ xác nguyên vẹn, nhưng lúc chết sẽ đau đớn hơn kiểu chết khác.
Xoẹt!
Phía chân trời truyền đến tiếng xé gió.
Một tiếng quát giận dữ thổi quét bầu trời diễn võ trường Ngụy gia.
- Dừng tay!
- A?
Mọi người cùng nhìn một hướng, là ai dám vào lúc này quát ngăn Tiền Phong lại?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất