Chương 181: Mọi người kinh ngạc
Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Hoắc Xuân Dương cau mày hét to:
- Thạch Tuyên!
Một lão nhân mặc trường bào màu đen đứng đằng trước vệ đội mặc giáp nhanh nhẹn xoay người, sau đó chạy nhanh lại gần Hoắc Xuân Dương, Lữ Cầm. Lão là Thạch Tuyên, tổng quản của phủ thành chủ, xem như có quyền lực lớn nhất dưới hai vị thành chủ.
Thạch Tuyên khom người chào Hoắc Xuân Dương, Lữ Cầm:
- Thành chủ, phu nhân.
Hoắc Xuân Dương nhìn Thạch Tuyên, hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Thạch Tuyên biết thành chủ đang hỏi tại sao tập kết vệ đội mặc giáp.
Thạch Tuyên giải thích nhanh:
- Cảnh Ngôn Cảnh gia giết Tác Văn đệ tử Thương Long, Thương Long tiên sinh tức giận đòi Cảnh gia giao Cảnh Ngôn ra, nhưng tộc trưởng Cảnh gia Cảnh Thành Dã không đồng ý. Phó thành chủ đại nhân kêu vệ đội mặc giáp tập kết, chờ thành chủ đại nhân trở về sẽ ra lệnh san bằng Cảnh gia.
Phó thành chủ Trần Binh kêu vệ đội mặc giáp tập kết nhưng người ra lệnh phải là thành chủ Hoắc Xuân Dương mới được. Thạch Tuyên cho rằng so với đắc tội Thương Long thì san bằng Cảnh gia càng phù hợp ích lợi của phủ thành chủ hơn.
Hoắc Xuân Dương nhướng cao chân mày, mắt lóe tia sáng:
- Cái gì?
San bằng Cảnh gia? Đồ khốn!
Thành chủ Bạch Tuyết mới nhờ gã chăm sóc Cảnh Ngôn, giờ phủ thành chủ đòi san bằng Cảnh gia thì gã biết ăn nói thế nào với thành chủ Bạch Tuyết? Cái đồ khốn đáng chết!
Lòng Hoắc Xuân Dương dâng trào lửa giận.
Giọng Hoắc Xuân Dương cao vút:
- Trần Binh ở đâu?
Thạch Tuyên cảm nhận cảm xúc của thành chủ Hoắc Xuân Dương kỳ kỳ, đáp:
- A? Phó thành chủ đại nhân đang ở quảng trường, đám người tộc trưởng Cảnh gia cũng ở đó.
Thạch Tuyên mơ hồ cảm giác sự việc không đúng, hình như thành chủ đại nhân tức giận. Không lẽ trách phó thành chủ đại nhân tập kết vệ đội mặc giáp? Nhưng phó thành chủ đại nhân có quyền lực tập kết vệ đội mặc giáp mà?
Khí thế Hoắc Xuân Dương trầm xuống, nói với Lữ Cầm:
- Yến nhi, đi!
Hoắc Xuân Dương lắc người lao ra.
Lữ Cầm nhanh chóng đi theo.
Thạch Tuyên ngây người nhìn thành chủ và phu nhân nhanh chóng bay đi quảng trường, giây lát sau lão lật đật đi theo. Thạch Tuyên linh cảm hình như không cần xuất động vệ đội mặc giáp.
Hoắc Xuân Dương lao nhanh vào quảng trường, từ xa hét to một tiếng:
- Trần Binh!
- A?
- Thành chủ đại nhân?
- Thành chủ trở về từ Lam Khúc quận thành?
Đám người trên quảng trường cùng nhìn qua, thấy thành chủ và phu nhân nhanh chóng đến gần quảng trường, mọi người lần lượt đứng dậy.
Trần Binh cười tiến lên chào Hoắc Xuân Dương:
- Thành chủ đại nhân trở về từ Lam Khúc quận thành nhanh vậy?
Trần Binh nghe ra tiếng quát của thành chủ hơi lạ nhưng không để bụng.
Hoắc Xuân Dương quét mắt qua từng người, cuối cùng ngừng lại trên người Trần Binh:
- Trần Binh, các ngươi đang làm gì?
Ngữ điệu của Hoắc Xuân Dương rất nghiêm khắc, nhưng thấy Cảnh Ngôn còn sống thì nhẹ lòng. Nếu Cảnh Ngôn chết sẽ rắc rối to, chưa chắc thành chủ Bạch Tuyết trả thù gã nhưng đời này gã đừng mơ có tiền đồ lớn gì.
Trần Binh rùng mình, mới rồi gã không để bụng nhưng lần này rõ ràng cảm giác trong giọng nói của thành chủ đại nhân chất chứa tức giận.
Thế là sao? Không lẽ gã làm sai cái gì khiến thành chủ đại nhân không vui? Kỳ lạ, hình như gã không làm sai điều gì.
Trần Binh tuy là phó thành chủ, trên danh nghĩa cùng thành chủ Hoắc Xuân Dương quản lý Đông Lâm thành. Nhưng Trần Binh biết địa vị của mình, gã chỉ là võ giả Tiên Thiên đỉnh, không là cái đinh gì khi so với Hoắc Xuân Dương cường giả Đạo Linh cảnh, có thể nói Hoắc Xuân Dương trực tiếp đá Trần Binh khỏi vị trí thành chủ dễ như chơi.
Nên đối mặt cơn giận của thành chủ làm Trần Binh teo tim, trong phút chốc quên trả lời câu hỏi.
Trong khi Trần Binh lúng túng thì Thương Long đứng lên:
- Ha ha ha!
Thương Long chào Hoắc Xuân Dương trước:
- Thành chủ khỏe.
Sau đó Thương Long chậm rãi nói:
- Chúng ta ở đây vì xử lý một việc. Thành chủ đại nhân có điều không biết, ta là chấp sự ngoại viện của Thần Phong học viện, đến Đông Lâm thành phụ trách tuyển chọn khảo hạch. Tác Văn đệ tử của ta cùng ta đến đây, nhưng tử đệ Cảnh gia giết đệ tử của ta. Thành chủ Trần Binh kêu đám tộc trưởng Cảnh gia đến phủ thành chủ thảo luận giải quyết chuyện này thế nào, đệ tử của ta tuyệt đối không nên chết uổng.
Thương Long tin Hoắc Xuân Dương nên biết bối cảnh của lão, nếu đã biết thì phải nể nang lão. Thương Long cho rằng thành chủ Hoắc Xuân Dương trở về thì giải quyết chuyện này càng tiện hơn, gã ra lệnh một tiếng là Cảnh gia sẽ biến mất khỏi Đông Lâm thành trong vòng một ngày. Về sau Cảnh gia sẽ chỉ là lịch sử.
Hoắc Xuân Dương gật đầu với Thương Long, nói chuyện khách sáo:
- Thương Long tiên sinh từ xa đến, vất vả.
Thương Long thấy thái độ của Hoắc Xuân Dương như thế thì lòng vui vẻ.
Trần Binh khách sáo với lão chẳng đáng gì, Hoắc Xuân Dương khách sáo mới thật sự làm lão nở mũi. Dù sao cường giả Đạo Linh cảnh là đại nhân vật trong Lam Khúc quận thành.
Hoắc Xuân Dương nhìn Trần Binh, trầm giọng hỏi:
- Trần Binh, ngươi kể lại vụ việc xảy ra cho ta nghe.
Trần Binh vội đáp:
- Rõ!
Trần Binh kể lại tỉ mỉ việc Cảnh Ngôn giết Tác Văn.
Mặt Cảnh Thành Dã không có biểu tình.
Tuy thành chủ trở lại nhưng có ích gì? Thành chủ không về thì vệ đội mặc giáp phủ thành chủ không thể điều động quy mô lớn, Cảnh gia còn bình an được giây lát. Nay thành chủ trở về, vệ đội mặc giáp phủ thành chủ tùy thời có thể điều động.
Cảnh Thành Dã có thể tưởng tượng Cảnh gia sắp rơi vào gió tanh mưa máu. Cảnh gia có thể tồn tại bao lâu nữa? Nửa canh giờ hay một canh giờ?
Lòng Cảnh Thành Dã thê lương.
Cảnh Thành Dã biết điều đó, Cảnh Ngôn cũng biết, bao gồm Cảnh Thiên Anh bị Triệu Đương Nguyên đánh thương cũng hiểu rõ.
Người Cảnh gia chỉ có đại trưởng lão Cảnh Xuân Vũ là mắt lấp lóe, dường như đang tìm cơ hội nói chuyện. Cảnh Xuân Vũ cảm thấy đã tới lúc thoát khỏi quan hệ với Cảnh gia, có vẻ Cảnh gia sắp bị hủy diệt.
Hoắc Xuân Dương nghe Trần Binh kể xong nhìn Cảnh Ngôn, hỏi:
- Cảnh Ngôn, là ngươi giết Tác Văn?
Cảnh Ngôn gật đầu nói:
- Đúng vậy!
Lúc này không thừa nhận chẳng có ích gì.
Cảnh Xuân Vũ đã nghĩ sẵn lời nói, lão nói một tràng không chút tạm dừng:
- Thành chủ đại nhân, Cảnh Ngôn giết Tác Văn tội đáng muôn chết! Tộc trưởng Cảnh gia Cảnh Thành Dã bao che cho Cảnh Ngôn cũng là tội không thể thứ. Ta luôn cho rằng Cảnh gia nên chủ động giao Cảnh Ngôn ra để phủ thành chủ, Thương Long tiên sinh xử trí. Nhưng ta chỉ là trưởng lão Cảnh gia, không có đầy đủ quyền lực. Giờ ta muốn nói rằng Cảnh Thành Dã, Cảnh Thiên Anh không thể hoàn toàn đại biểu tất cả người Cảnh gia, trong Cảnh gia còn nhiều người không ủng hộ cách làm của Cảnh Thành Dã. Ta tuyên bố Cảnh Xuân Vũ này rời khỏi Cảnh gia, xin thành chủ đại nhân cho ta một cơ hội. Ta sẽ tách những người lòng có công nghĩa ra khỏi Cảnh gia, bọn họ không nên vì quyết định sai lầm của Cảnh Thành Dã mà trả giá mạng sống!
Ý của Cảnh Xuân Vũ rất rõ ràng, không chỉ một mình lão đòi rời khỏi Cảnh gia còn muốn mang đi một số người, muốn dựng lại Cảnh gia, để lão trở thành tộc trưởng mới. Mặc dù trùng kiến Cảnh gia chắc chắn thực lực giảm mạnh, mất địa vị gia tộc hạng nhất trong Đông Lâm thành, nhưng đủ sức dứng vững gót chân trong thành phố.
Nghe Cảnh Xuân Vũ nói, Cảnh Thành Dã, Cảnh Thiên Anh nhíu chặt mày. Nhưng hai người không có nhiều sức quát mắng Cảnh Xuân Vũ nữa, họ có nói nhiều cũng vô ích.
Cảnh gia không còn đường cứu vãn, có lẽ Cảnh Xuân Vũ mang đi một phần tử đệ Cảnh gia là chuyện tốt, ít nhất để nhiều người Cảnh gia sống sót.
Hoắc Xuân Dương nhìn Cảnh Xuân Vũ:
- Ngươi nói xong rồi?
Cảnh Xuân Vũ ngây ra:
- A?
Cảnh Xuân Vũ cúi đầu nói:
- À, nói xong rồi, xin thành chủ cho ta một cơ hội!
Hoắc Xuân Dương nhìn sang Cảnh Thành Dã, bỗng nói:
- Không ngờ Cảnh gia còn có bại hoại như ngươi. Cảnh tộc trưởng làm tộc trưởng không hợp cách, với loại bại hoại này mà Cảnh tộc trưởng để y luôn đảm nhiệm đại trưởng lão Cảnh gia?
- Hả?
- Cái gì?
- Thành chủ đại nhân có ý gì?
Mọi người con ngươi co rút khó hiểu nhìn thành chủ Hoắc Xuân Dương.
Lòng Cảnh Xuân Vũ kinh hoàng, lão không rõ tại sao thành chủ dùng lời lẽ nghiêm khắc như vậy nhục mạ mình, lão không dám cãi lại.
Cảnh Thành Dã cũng lộ biểu tình kinh ngạc vô cùng. Thành chủ đại nhân nói mấy câu đó là sao? Trực tiếp mắng Cảnh Xuân Vũ là bại hoại? Không lẽ thành chủ đại nhân không định tiêu diệt Cảnh gia? Nhưng điều này không hợp với lẽ thường! Thành chủ đại nhân chịu vì Cảnh gia đắc tội Thương Long và quan hệ sau lưng lão sao?
Cảnh Thành Dã ngơ ngác nhìn Hoắc Xuân Dương.
Hoắc Xuân Dương vươn tay cách không chỉ hướng Trần Binh:
- Trần Binh, ngươi làm ta quá thất vọng. Ngươi là phó thành chủ Đông Lâm thành nhưng không biết bảo vệ võ giả bản thành. Từ bây giờ ngươi không còn là phó thành chủ Đông Lâm thành!
Ong ong ong ong ong!
Trần Binh rùng mình, đầu óc trống rỗng nhìn Hoắc Xuân Dương.
Thành chủ đại nhân bị gì vậy? Thật sự che chở Cảnh gia và cắt bỏ thân phận phó thành chủ của mình? Sao có thể?
Mặt Trần Binh không còn chút máu trân trân nhìn Hoắc Xuân Dương, trong phút chốc không nói nên lời. Trần Binh không bao giờ ngờ thành chủ Hoắc Xuân Dương sẽ bảo vệ Cảnh gia với bộ dạng kiên quyết như vậy. Hoắc Xuân Dương không biết quan hệ sau lưng Thương Long sao? Không biết Triệu gia cũng muốn Cảnh Ngôn chết?
***
Hoắc Xuân Dương cau mày hét to:
- Thạch Tuyên!
Một lão nhân mặc trường bào màu đen đứng đằng trước vệ đội mặc giáp nhanh nhẹn xoay người, sau đó chạy nhanh lại gần Hoắc Xuân Dương, Lữ Cầm. Lão là Thạch Tuyên, tổng quản của phủ thành chủ, xem như có quyền lực lớn nhất dưới hai vị thành chủ.
Thạch Tuyên khom người chào Hoắc Xuân Dương, Lữ Cầm:
- Thành chủ, phu nhân.
Hoắc Xuân Dương nhìn Thạch Tuyên, hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Thạch Tuyên biết thành chủ đang hỏi tại sao tập kết vệ đội mặc giáp.
Thạch Tuyên giải thích nhanh:
- Cảnh Ngôn Cảnh gia giết Tác Văn đệ tử Thương Long, Thương Long tiên sinh tức giận đòi Cảnh gia giao Cảnh Ngôn ra, nhưng tộc trưởng Cảnh gia Cảnh Thành Dã không đồng ý. Phó thành chủ đại nhân kêu vệ đội mặc giáp tập kết, chờ thành chủ đại nhân trở về sẽ ra lệnh san bằng Cảnh gia.
Phó thành chủ Trần Binh kêu vệ đội mặc giáp tập kết nhưng người ra lệnh phải là thành chủ Hoắc Xuân Dương mới được. Thạch Tuyên cho rằng so với đắc tội Thương Long thì san bằng Cảnh gia càng phù hợp ích lợi của phủ thành chủ hơn.
Hoắc Xuân Dương nhướng cao chân mày, mắt lóe tia sáng:
- Cái gì?
San bằng Cảnh gia? Đồ khốn!
Thành chủ Bạch Tuyết mới nhờ gã chăm sóc Cảnh Ngôn, giờ phủ thành chủ đòi san bằng Cảnh gia thì gã biết ăn nói thế nào với thành chủ Bạch Tuyết? Cái đồ khốn đáng chết!
Lòng Hoắc Xuân Dương dâng trào lửa giận.
Giọng Hoắc Xuân Dương cao vút:
- Trần Binh ở đâu?
Thạch Tuyên cảm nhận cảm xúc của thành chủ Hoắc Xuân Dương kỳ kỳ, đáp:
- A? Phó thành chủ đại nhân đang ở quảng trường, đám người tộc trưởng Cảnh gia cũng ở đó.
Thạch Tuyên mơ hồ cảm giác sự việc không đúng, hình như thành chủ đại nhân tức giận. Không lẽ trách phó thành chủ đại nhân tập kết vệ đội mặc giáp? Nhưng phó thành chủ đại nhân có quyền lực tập kết vệ đội mặc giáp mà?
Khí thế Hoắc Xuân Dương trầm xuống, nói với Lữ Cầm:
- Yến nhi, đi!
Hoắc Xuân Dương lắc người lao ra.
Lữ Cầm nhanh chóng đi theo.
Thạch Tuyên ngây người nhìn thành chủ và phu nhân nhanh chóng bay đi quảng trường, giây lát sau lão lật đật đi theo. Thạch Tuyên linh cảm hình như không cần xuất động vệ đội mặc giáp.
Hoắc Xuân Dương lao nhanh vào quảng trường, từ xa hét to một tiếng:
- Trần Binh!
- A?
- Thành chủ đại nhân?
- Thành chủ trở về từ Lam Khúc quận thành?
Đám người trên quảng trường cùng nhìn qua, thấy thành chủ và phu nhân nhanh chóng đến gần quảng trường, mọi người lần lượt đứng dậy.
Trần Binh cười tiến lên chào Hoắc Xuân Dương:
- Thành chủ đại nhân trở về từ Lam Khúc quận thành nhanh vậy?
Trần Binh nghe ra tiếng quát của thành chủ hơi lạ nhưng không để bụng.
Hoắc Xuân Dương quét mắt qua từng người, cuối cùng ngừng lại trên người Trần Binh:
- Trần Binh, các ngươi đang làm gì?
Ngữ điệu của Hoắc Xuân Dương rất nghiêm khắc, nhưng thấy Cảnh Ngôn còn sống thì nhẹ lòng. Nếu Cảnh Ngôn chết sẽ rắc rối to, chưa chắc thành chủ Bạch Tuyết trả thù gã nhưng đời này gã đừng mơ có tiền đồ lớn gì.
Trần Binh rùng mình, mới rồi gã không để bụng nhưng lần này rõ ràng cảm giác trong giọng nói của thành chủ đại nhân chất chứa tức giận.
Thế là sao? Không lẽ gã làm sai cái gì khiến thành chủ đại nhân không vui? Kỳ lạ, hình như gã không làm sai điều gì.
Trần Binh tuy là phó thành chủ, trên danh nghĩa cùng thành chủ Hoắc Xuân Dương quản lý Đông Lâm thành. Nhưng Trần Binh biết địa vị của mình, gã chỉ là võ giả Tiên Thiên đỉnh, không là cái đinh gì khi so với Hoắc Xuân Dương cường giả Đạo Linh cảnh, có thể nói Hoắc Xuân Dương trực tiếp đá Trần Binh khỏi vị trí thành chủ dễ như chơi.
Nên đối mặt cơn giận của thành chủ làm Trần Binh teo tim, trong phút chốc quên trả lời câu hỏi.
Trong khi Trần Binh lúng túng thì Thương Long đứng lên:
- Ha ha ha!
Thương Long chào Hoắc Xuân Dương trước:
- Thành chủ khỏe.
Sau đó Thương Long chậm rãi nói:
- Chúng ta ở đây vì xử lý một việc. Thành chủ đại nhân có điều không biết, ta là chấp sự ngoại viện của Thần Phong học viện, đến Đông Lâm thành phụ trách tuyển chọn khảo hạch. Tác Văn đệ tử của ta cùng ta đến đây, nhưng tử đệ Cảnh gia giết đệ tử của ta. Thành chủ Trần Binh kêu đám tộc trưởng Cảnh gia đến phủ thành chủ thảo luận giải quyết chuyện này thế nào, đệ tử của ta tuyệt đối không nên chết uổng.
Thương Long tin Hoắc Xuân Dương nên biết bối cảnh của lão, nếu đã biết thì phải nể nang lão. Thương Long cho rằng thành chủ Hoắc Xuân Dương trở về thì giải quyết chuyện này càng tiện hơn, gã ra lệnh một tiếng là Cảnh gia sẽ biến mất khỏi Đông Lâm thành trong vòng một ngày. Về sau Cảnh gia sẽ chỉ là lịch sử.
Hoắc Xuân Dương gật đầu với Thương Long, nói chuyện khách sáo:
- Thương Long tiên sinh từ xa đến, vất vả.
Thương Long thấy thái độ của Hoắc Xuân Dương như thế thì lòng vui vẻ.
Trần Binh khách sáo với lão chẳng đáng gì, Hoắc Xuân Dương khách sáo mới thật sự làm lão nở mũi. Dù sao cường giả Đạo Linh cảnh là đại nhân vật trong Lam Khúc quận thành.
Hoắc Xuân Dương nhìn Trần Binh, trầm giọng hỏi:
- Trần Binh, ngươi kể lại vụ việc xảy ra cho ta nghe.
Trần Binh vội đáp:
- Rõ!
Trần Binh kể lại tỉ mỉ việc Cảnh Ngôn giết Tác Văn.
Mặt Cảnh Thành Dã không có biểu tình.
Tuy thành chủ trở lại nhưng có ích gì? Thành chủ không về thì vệ đội mặc giáp phủ thành chủ không thể điều động quy mô lớn, Cảnh gia còn bình an được giây lát. Nay thành chủ trở về, vệ đội mặc giáp phủ thành chủ tùy thời có thể điều động.
Cảnh Thành Dã có thể tưởng tượng Cảnh gia sắp rơi vào gió tanh mưa máu. Cảnh gia có thể tồn tại bao lâu nữa? Nửa canh giờ hay một canh giờ?
Lòng Cảnh Thành Dã thê lương.
Cảnh Thành Dã biết điều đó, Cảnh Ngôn cũng biết, bao gồm Cảnh Thiên Anh bị Triệu Đương Nguyên đánh thương cũng hiểu rõ.
Người Cảnh gia chỉ có đại trưởng lão Cảnh Xuân Vũ là mắt lấp lóe, dường như đang tìm cơ hội nói chuyện. Cảnh Xuân Vũ cảm thấy đã tới lúc thoát khỏi quan hệ với Cảnh gia, có vẻ Cảnh gia sắp bị hủy diệt.
Hoắc Xuân Dương nghe Trần Binh kể xong nhìn Cảnh Ngôn, hỏi:
- Cảnh Ngôn, là ngươi giết Tác Văn?
Cảnh Ngôn gật đầu nói:
- Đúng vậy!
Lúc này không thừa nhận chẳng có ích gì.
Cảnh Xuân Vũ đã nghĩ sẵn lời nói, lão nói một tràng không chút tạm dừng:
- Thành chủ đại nhân, Cảnh Ngôn giết Tác Văn tội đáng muôn chết! Tộc trưởng Cảnh gia Cảnh Thành Dã bao che cho Cảnh Ngôn cũng là tội không thể thứ. Ta luôn cho rằng Cảnh gia nên chủ động giao Cảnh Ngôn ra để phủ thành chủ, Thương Long tiên sinh xử trí. Nhưng ta chỉ là trưởng lão Cảnh gia, không có đầy đủ quyền lực. Giờ ta muốn nói rằng Cảnh Thành Dã, Cảnh Thiên Anh không thể hoàn toàn đại biểu tất cả người Cảnh gia, trong Cảnh gia còn nhiều người không ủng hộ cách làm của Cảnh Thành Dã. Ta tuyên bố Cảnh Xuân Vũ này rời khỏi Cảnh gia, xin thành chủ đại nhân cho ta một cơ hội. Ta sẽ tách những người lòng có công nghĩa ra khỏi Cảnh gia, bọn họ không nên vì quyết định sai lầm của Cảnh Thành Dã mà trả giá mạng sống!
Ý của Cảnh Xuân Vũ rất rõ ràng, không chỉ một mình lão đòi rời khỏi Cảnh gia còn muốn mang đi một số người, muốn dựng lại Cảnh gia, để lão trở thành tộc trưởng mới. Mặc dù trùng kiến Cảnh gia chắc chắn thực lực giảm mạnh, mất địa vị gia tộc hạng nhất trong Đông Lâm thành, nhưng đủ sức dứng vững gót chân trong thành phố.
Nghe Cảnh Xuân Vũ nói, Cảnh Thành Dã, Cảnh Thiên Anh nhíu chặt mày. Nhưng hai người không có nhiều sức quát mắng Cảnh Xuân Vũ nữa, họ có nói nhiều cũng vô ích.
Cảnh gia không còn đường cứu vãn, có lẽ Cảnh Xuân Vũ mang đi một phần tử đệ Cảnh gia là chuyện tốt, ít nhất để nhiều người Cảnh gia sống sót.
Hoắc Xuân Dương nhìn Cảnh Xuân Vũ:
- Ngươi nói xong rồi?
Cảnh Xuân Vũ ngây ra:
- A?
Cảnh Xuân Vũ cúi đầu nói:
- À, nói xong rồi, xin thành chủ cho ta một cơ hội!
Hoắc Xuân Dương nhìn sang Cảnh Thành Dã, bỗng nói:
- Không ngờ Cảnh gia còn có bại hoại như ngươi. Cảnh tộc trưởng làm tộc trưởng không hợp cách, với loại bại hoại này mà Cảnh tộc trưởng để y luôn đảm nhiệm đại trưởng lão Cảnh gia?
- Hả?
- Cái gì?
- Thành chủ đại nhân có ý gì?
Mọi người con ngươi co rút khó hiểu nhìn thành chủ Hoắc Xuân Dương.
Lòng Cảnh Xuân Vũ kinh hoàng, lão không rõ tại sao thành chủ dùng lời lẽ nghiêm khắc như vậy nhục mạ mình, lão không dám cãi lại.
Cảnh Thành Dã cũng lộ biểu tình kinh ngạc vô cùng. Thành chủ đại nhân nói mấy câu đó là sao? Trực tiếp mắng Cảnh Xuân Vũ là bại hoại? Không lẽ thành chủ đại nhân không định tiêu diệt Cảnh gia? Nhưng điều này không hợp với lẽ thường! Thành chủ đại nhân chịu vì Cảnh gia đắc tội Thương Long và quan hệ sau lưng lão sao?
Cảnh Thành Dã ngơ ngác nhìn Hoắc Xuân Dương.
Hoắc Xuân Dương vươn tay cách không chỉ hướng Trần Binh:
- Trần Binh, ngươi làm ta quá thất vọng. Ngươi là phó thành chủ Đông Lâm thành nhưng không biết bảo vệ võ giả bản thành. Từ bây giờ ngươi không còn là phó thành chủ Đông Lâm thành!
Ong ong ong ong ong!
Trần Binh rùng mình, đầu óc trống rỗng nhìn Hoắc Xuân Dương.
Thành chủ đại nhân bị gì vậy? Thật sự che chở Cảnh gia và cắt bỏ thân phận phó thành chủ của mình? Sao có thể?
Mặt Trần Binh không còn chút máu trân trân nhìn Hoắc Xuân Dương, trong phút chốc không nói nên lời. Trần Binh không bao giờ ngờ thành chủ Hoắc Xuân Dương sẽ bảo vệ Cảnh gia với bộ dạng kiên quyết như vậy. Hoắc Xuân Dương không biết quan hệ sau lưng Thương Long sao? Không biết Triệu gia cũng muốn Cảnh Ngôn chết?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất