Chương 225: Sát thủ kim bài
Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Cộp cộp cộp cộp!
Ngoài cửa vang tiếng bước chân.
Triệu Đương Nguyên đứng bật dậy, mắt bắn ra tia sáng.
Hai bóng người đi vào, dẫn đầu là trưởng lão Triệu gia, một người khác đeo khăn che, mặc trường bào màu đen.
Sát thủ Ám Dạ!
Nhìn cách ăn mặc của người này, có chút hiểu biết về tổ chức Ám Dạ sẽ nhận ra thân phận sát thủ ngay. Trước ngực sát thủ này có một huân chương xương khô màu vàng hấp dẫn ánh mắt Triệu Đương Nguyên.
Sát thủ kim bài!
Sát thủ của tổ chức Ám Dạ chia ra ba đẳng cấp, cấp thấp nhất là sát thủ đồng bài, cao thêm một bậc là ngân bài, trên sát thủ ngân bài là sát thủ kim bài đáng sợ. Rất dễ phân chia, xem màu huân chương cài trước ngực là biết.
Người xuất hiện trong phòng tiếp khách của Triệu gia hiển nhiên là sát thủ kim bài cực kỳ đáng sợ của Ám Dạ.
Đây không phải lần đầu tiên sát thủ Ám Dạ vào Triệu gia, một năm trước đã có sát thủ Ám Dạ đến. Nhưng sát thủ đó chỉ là đồng bài, cuối cùng sát thủ đồng bài tên Dạ Kiêu chết ở hoang dã ngoài Đông Lâm thành.
Tuy không thể xác định sát thủ đồng bài bị Cảnh Ngôn giết hay sao, lúc ấy hắn rời khỏi Đông Lâm thành qua khoảng ba tháng mới trở về. Xem biểu hiện của Cảnh Ngôn sau khi về Đông Lâm thành thì tám mươi phần trăm sát thủ đồng bài chết trong tay hắn.
Nhìn sát thủ kim bài xuất hiện, Triệu Đương Nguyên hưng phấn thầm nghĩ:
- Rốt cuộc đến!
Triệu Đương Nguyên chờ ngày này lâu lắm rồi.
Giờ việc quan trọng nhất của Triệu gia là trừ khử Cảnh Ngôn, vì giải quyết tốt chuyện này trong thời gian gần đây Triệu Đương Nguyên bỏ bê tu luyện, tạm gác lại các công việc trong gia tộc. Nay ngày chờ đợi đã đến.
Ngày nào Cảnh Ngôn chưa chết là Triệu Đương Nguyên và đa số người Triệu gia ăn ngủ không yên. Bây giờ sát thủ Ám Dạ rốt cuộc đến, còn là sát thủ kim bài, ngày chết của Cảnh Ngôn sắp đến.
Cường giả Đạo Linh cảnh như Triệu Đương Nguyên ngẫm lại sự đáng sợ của sát thủ kim bài Ám Dạ cũng thấy rợn tóc gáy.
Nghe đồn sát thủ kim bài Ám Dạ chuyên phụ trách giết cường giả Đạo Linh cảnh, sát thủ đẳng cấp này khá ít ỏi trong tổ chức Ám Dạ.
Sát thủ vương bài trong truyền thuyết thì thần long thấy đầu không thấy đuôi, hầu như không ai thấy tận mắt bao giờ. Hoặc nên nói người trông thấy sát thủ vương bài Ám Dạ đều đã chết.
Triệu Đương Nguyên hơi khom người chắp tay, trên mặt tràn đầy nụ cười khiêm cung:
- Xin hỏi xưng hô đại nhân như thế nào?
Sát thủ che mặt màu đen, khí thế như đao nhọn phẩy tay nói với Triệu Đương Nguyên:
- Triệu tộc trưởng miễn nói lời khách sáo đi, ta đến đây không phải để khách sáo tới lui.
Sát thủ trầm giọng lạnh lùng hỏi thẳng:
- Cảnh Ngôn giờ đang ở đâu?
Triệu Đương Nguyên vội đáp:
- Ta phái người theo dõi ngày đêm, chắc chắn tiểu tặc Cảnh Ngôn ở trong Huy Hoàng đan lâu chợ khu nam. Nếu không có gì ngoài ý muốn phỏng chừng hắn ở tầng bốn Huy Hoàng đan lâu, đan lâu có năm tầng, lầu bốn là chỗ tiểu tặc thường tu luyện.
Thái độ của sát thủ kim bài lạnh lùng cao ngạo nhưng Triệu Đương Nguyên không phật lòng. Lúc trước chỉ là sát thủ đồng bài còn không nể nang gì Triệu Đương Nguyên, càng đừng nói tới đứng trước mặt gã là sát thủ kim bài.
Sát thủ kim bài gật đầu nói:
- Ừm, ta biết rồi, đêm nay Cảnh Ngôn sẽ chết.
Sát thủ kim bài đã quyết định giờ chết cho Cảnh Ngôn.
Nói xong câu đó sát thủ kim bài nhẹ lắc người, biến mất trong phòng.
Cường giả Đạo Linh cảnh như Triệu Đương Nguyên cũng không phát hiện đối phương biến mất thế nào, công phu ẩn núp của sát thủ này thật khủng bố.
Triệu Đương Nguyên nhìn đăm đăm, nhỏ giọng nói:
- Không uổng là sát thủ kim bài chuyên ám sát cường giả Đạo Linh cảnh, hôm nay Cảnh Ngôn chết chắc rồi!
Trưởng lão Triệu gia nói chêm vào:
- Tiểu súc sinh Cảnh Ngôn có thể khiến sát thủ kim bài Ám Dạ tự mình xuống tay coi như chết có ý nghĩa.
Triệu Đương Nguyên cười độc ác, chậm rãi gật đầu nói:
- Hết cách, tiểu súc sinh cao số, lại có thành chủ che chở. Nhưng lần này chúng ta không cần trả thêm thù lao, lần trước Ám Dạ không hoàn thành ủy thác, giờ chẳng qua kết thúc ủy thác. Chúng ta đã thanh toán năm vạn linh thạch, chờ xong việc lại thanh toán nốt năm vạn linh thạch là được.
Trưởng lão Triệu gia cười nói:
- Lần trước sát thủ đồng bài của Ám Dạ bị Cảnh Ngôn giết ngược lại, chắc người Ám Dạ cũng vô cùng tức giận. Sát thủ của họ ít khi nào trượt tay.
Con ngươi Triệu Đương Nguyên co rút nói:
- Đúng vậy, nếu không phải vì tức giận Ám Dạ đã không phái ra một sát thủ kim bài xuống tay với Cảnh Ngôn.
Ám Dạ phái ra sát thủ kim bài giết Cảnh Ngôn hơi dao mổ trâu giết gà, nhưng chẳng liên quan gì Triệu gia, Triệu gia chỉ cần Cảnh Ngôn chết.
Sau đêm nay tin Cảnh Ngôn chết sẽ truyền khắp Đông Lâm thành, hắn chết rồi Huy Hoàng đan lâu còn có thể buôn bán bình thường sao?
Nghĩ đến Cảnh Ngôn sắp chết, Triệu Đương Nguyên cười phá lên:
- Ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha!
Cuối cùng sắp giải quyết tai họa lớn trong lòng.
Đêm khuya khoắt.
Khu vực phồn hoa nhất chợ khu nam, trên đường thưa thớt võ giả.
Trong Huy Hoàng đan lâu vẫn đèn đuốc sáng trưng, sau khi chính thức khai trương thì cả ngày mười hai canh giờ đều buôn bán không ngừng. Ban đêm ít võ giả mua dược tề nhưng ngạch tiêu thụ lên đến hàng ngàn linh thạch, nếu gặp đơn hàng lớn có khi lên mấy ngàn linh thạch.
Có tiền tất nhiên phải kiếm.
Một bóng người như hồn ma xuất hiện trong góc tối gần Huy Hoàng đan lâu, người này đeo mặt nạ đen, mặc trường bào đen thui, cả người hòa vào bóng tối. Võ giả đi ngang qua người đó cũng không chú ý đến.
Đó là một trong sát thủ kim bài của Ám Dạ, Liệp Ưng.
Lúc trong Triệu gia, Liệp Ưng không giao lưu nhiều với Triệu Đương Nguyên, chỉ hỏi Triệu Đương Nguyên vị trí Cảnh Ngôn đang ở.
Trong lòng Liệp Ưng khá bất mãn, coi thường nhiệm vụ đến Đông Lâm thành ám sát võ giả trẻ chưa đầy hai mươi tuổi. Liệp Ưng từng thành công ám sát hai cường giả Đạo Linh cảnh, với năng lực của gã nên đi săn những cường giả Đạo Linh cảnh, bây giờ gã bị phái đến ám sát võ giả trẻ mười mấy tuổi.
Mặc dù võ giả trẻ này thực lực rất mạnh, tiềm lực vô cùng, được tiếng là thiên tài, nhưng hiện giờ hắn chỉ là cảnh giới Tiên Thiên nho nhỏ. Dù tổ chức cho rằng sát thủ đồng bài khó giải quyết tiểu tử tên Cảnh Ngôn nhưng có thể phái ra sát thủ ngân bài! Thế mà tổ chức phái sát thủ kim bài như gã đi.
Liệp Ưng không có cách nào, cũng không thể sửa đổi quyết định của tổ chức, gã chỉ đành nghe lệnh đến Đông Lâm thành chuẩn bị đánh chết tiểu tử tên Cảnh Ngôn. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ Liệp Ưng sẽ rời đi ngay, gã không hứng thú ở lâu trong nơi nhỏ bé như Đông Lâm thành.
Vèo!
Bóng đen chợt lóe bay lên.
Cường giả Đạo Linh cảnh!
Sát thủ kim bài Ám Dạ này là một vị cường giả Đạo Linh cảnh, gã ngự không bay từ dưới đất lên lầu bốn Huy Hoàng đan lâu, sau đó dán vào vách tường.
Không ai trông thấy cảnh này, dù cường giả Đạo Linh cảnh bình thường có mặt tại đây chưa chắc chú ý đến Liệp Ưng.
Khóe môi dưới lớp mặt nạ nhếch lên, tay Liệp Ưng bỗng cầm một thanh đoản kiếm màu đen:
- Kiến trúc không tệ, vách tường cứng đây, nhưng không ngăn ta được!
Nguyên khí vận chuyển, thân kiếm đen dâng lên ánh sáng đen đáng sợ.
Liệp Ưng đâm mạnh đoản kiếm vào vách tường, bức tường nứt ra một cái khe.
Động tác của Liệp Ưng rất nhanh, chỉ vài giây vách tường đã bị đào ra cái lỗ cho người ra vào.
Lúc xây Huy Hoàng đan lâu chọn tài liệu rất tốt, cực kỳ cứng rắn. Võ giả cảnh giới Tiên Thiên bình thường muốn phá hoại nó phải hao phí nhiều công sức, nhưng không chịu nổi một kích trước cường giả Đạo Linh cảnh.
Cảnh Ngôn đang nhắm mắt tu luyện chợt chân mày nhúc nhích, mở bừng mắt ra.
- Không thích hợp!
Cảnh Ngôn cảm ứng chấn động nhè nhẹ. Khi tu luyện ngũ giác của Cảnh Ngôn mở rộng, hắn tu luyện Thương Khung Đệ Nhất Thần Công nên ngũ giác siêu khủng bố. Lúc chưa bước vào cảnh giới Tiên Thiên ngũ giác của Cảnh Ngôn đã vượt qua đa số cường giả cảnh giới Tiên Thiên, gần như sánh bằng cường giả Đạo Linh cảnh. Nay Cảnh Ngôn đã là cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ gần vào hậu kỳ, ngũ giác tăng tiến hơn trước kia nhiều.
Nên chấn động dù nhỏ bé vẫn bị Cảnh Ngôn nhận ra.
- Nguy rồi!
Vèo!
Cảnh Ngôn đứng bật dậy lắc mình lao ra khỏi phòng.
Khoảnh khắc Cảnh Ngôn lao ra khỏi phòng chợt thấy vách tường đối diện có cái bóng đen lẻn vào.
Con ngươi Cảnh Ngôn co rút:
- Sát thủ?
Cảnh Ngôn cảm nhận hơi thở quen thuộc, hơi thở của sát thủ Ám Dạ. Một năm trước bên ngoài Đông Lâm thành Cảnh Ngôn đã đụng độ sát thủ Ám Dạ, khi đó hắn gặp sát thủ đồng bài. Lần này sát thủ giấu hơi thở gần bằng không nhưng vẫn bị Cảnh Ngôn nhận ra, sát thủ này đáng sợ hơn sát thủ đồng bài cũ rất nhiều.
Lòng Cảnh Ngôn dâng lên lạnh lẽo:
- Đạo Linh cảnh?
Từ vách tường lầu bốn Huy Hoàng đan lâu xuyên tường vào, có chín mươi phần trăm đối phương là cường giả Đạo Linh cảnh.
Vèo!
Cảnh Ngôn không dám ở lâu, đối mặt cường giả Đạo Linh cảnh, còn là sát thủ Ám Dạ, hắn biết mình không có chút phần thắng.
***
Cộp cộp cộp cộp!
Ngoài cửa vang tiếng bước chân.
Triệu Đương Nguyên đứng bật dậy, mắt bắn ra tia sáng.
Hai bóng người đi vào, dẫn đầu là trưởng lão Triệu gia, một người khác đeo khăn che, mặc trường bào màu đen.
Sát thủ Ám Dạ!
Nhìn cách ăn mặc của người này, có chút hiểu biết về tổ chức Ám Dạ sẽ nhận ra thân phận sát thủ ngay. Trước ngực sát thủ này có một huân chương xương khô màu vàng hấp dẫn ánh mắt Triệu Đương Nguyên.
Sát thủ kim bài!
Sát thủ của tổ chức Ám Dạ chia ra ba đẳng cấp, cấp thấp nhất là sát thủ đồng bài, cao thêm một bậc là ngân bài, trên sát thủ ngân bài là sát thủ kim bài đáng sợ. Rất dễ phân chia, xem màu huân chương cài trước ngực là biết.
Người xuất hiện trong phòng tiếp khách của Triệu gia hiển nhiên là sát thủ kim bài cực kỳ đáng sợ của Ám Dạ.
Đây không phải lần đầu tiên sát thủ Ám Dạ vào Triệu gia, một năm trước đã có sát thủ Ám Dạ đến. Nhưng sát thủ đó chỉ là đồng bài, cuối cùng sát thủ đồng bài tên Dạ Kiêu chết ở hoang dã ngoài Đông Lâm thành.
Tuy không thể xác định sát thủ đồng bài bị Cảnh Ngôn giết hay sao, lúc ấy hắn rời khỏi Đông Lâm thành qua khoảng ba tháng mới trở về. Xem biểu hiện của Cảnh Ngôn sau khi về Đông Lâm thành thì tám mươi phần trăm sát thủ đồng bài chết trong tay hắn.
Nhìn sát thủ kim bài xuất hiện, Triệu Đương Nguyên hưng phấn thầm nghĩ:
- Rốt cuộc đến!
Triệu Đương Nguyên chờ ngày này lâu lắm rồi.
Giờ việc quan trọng nhất của Triệu gia là trừ khử Cảnh Ngôn, vì giải quyết tốt chuyện này trong thời gian gần đây Triệu Đương Nguyên bỏ bê tu luyện, tạm gác lại các công việc trong gia tộc. Nay ngày chờ đợi đã đến.
Ngày nào Cảnh Ngôn chưa chết là Triệu Đương Nguyên và đa số người Triệu gia ăn ngủ không yên. Bây giờ sát thủ Ám Dạ rốt cuộc đến, còn là sát thủ kim bài, ngày chết của Cảnh Ngôn sắp đến.
Cường giả Đạo Linh cảnh như Triệu Đương Nguyên ngẫm lại sự đáng sợ của sát thủ kim bài Ám Dạ cũng thấy rợn tóc gáy.
Nghe đồn sát thủ kim bài Ám Dạ chuyên phụ trách giết cường giả Đạo Linh cảnh, sát thủ đẳng cấp này khá ít ỏi trong tổ chức Ám Dạ.
Sát thủ vương bài trong truyền thuyết thì thần long thấy đầu không thấy đuôi, hầu như không ai thấy tận mắt bao giờ. Hoặc nên nói người trông thấy sát thủ vương bài Ám Dạ đều đã chết.
Triệu Đương Nguyên hơi khom người chắp tay, trên mặt tràn đầy nụ cười khiêm cung:
- Xin hỏi xưng hô đại nhân như thế nào?
Sát thủ che mặt màu đen, khí thế như đao nhọn phẩy tay nói với Triệu Đương Nguyên:
- Triệu tộc trưởng miễn nói lời khách sáo đi, ta đến đây không phải để khách sáo tới lui.
Sát thủ trầm giọng lạnh lùng hỏi thẳng:
- Cảnh Ngôn giờ đang ở đâu?
Triệu Đương Nguyên vội đáp:
- Ta phái người theo dõi ngày đêm, chắc chắn tiểu tặc Cảnh Ngôn ở trong Huy Hoàng đan lâu chợ khu nam. Nếu không có gì ngoài ý muốn phỏng chừng hắn ở tầng bốn Huy Hoàng đan lâu, đan lâu có năm tầng, lầu bốn là chỗ tiểu tặc thường tu luyện.
Thái độ của sát thủ kim bài lạnh lùng cao ngạo nhưng Triệu Đương Nguyên không phật lòng. Lúc trước chỉ là sát thủ đồng bài còn không nể nang gì Triệu Đương Nguyên, càng đừng nói tới đứng trước mặt gã là sát thủ kim bài.
Sát thủ kim bài gật đầu nói:
- Ừm, ta biết rồi, đêm nay Cảnh Ngôn sẽ chết.
Sát thủ kim bài đã quyết định giờ chết cho Cảnh Ngôn.
Nói xong câu đó sát thủ kim bài nhẹ lắc người, biến mất trong phòng.
Cường giả Đạo Linh cảnh như Triệu Đương Nguyên cũng không phát hiện đối phương biến mất thế nào, công phu ẩn núp của sát thủ này thật khủng bố.
Triệu Đương Nguyên nhìn đăm đăm, nhỏ giọng nói:
- Không uổng là sát thủ kim bài chuyên ám sát cường giả Đạo Linh cảnh, hôm nay Cảnh Ngôn chết chắc rồi!
Trưởng lão Triệu gia nói chêm vào:
- Tiểu súc sinh Cảnh Ngôn có thể khiến sát thủ kim bài Ám Dạ tự mình xuống tay coi như chết có ý nghĩa.
Triệu Đương Nguyên cười độc ác, chậm rãi gật đầu nói:
- Hết cách, tiểu súc sinh cao số, lại có thành chủ che chở. Nhưng lần này chúng ta không cần trả thêm thù lao, lần trước Ám Dạ không hoàn thành ủy thác, giờ chẳng qua kết thúc ủy thác. Chúng ta đã thanh toán năm vạn linh thạch, chờ xong việc lại thanh toán nốt năm vạn linh thạch là được.
Trưởng lão Triệu gia cười nói:
- Lần trước sát thủ đồng bài của Ám Dạ bị Cảnh Ngôn giết ngược lại, chắc người Ám Dạ cũng vô cùng tức giận. Sát thủ của họ ít khi nào trượt tay.
Con ngươi Triệu Đương Nguyên co rút nói:
- Đúng vậy, nếu không phải vì tức giận Ám Dạ đã không phái ra một sát thủ kim bài xuống tay với Cảnh Ngôn.
Ám Dạ phái ra sát thủ kim bài giết Cảnh Ngôn hơi dao mổ trâu giết gà, nhưng chẳng liên quan gì Triệu gia, Triệu gia chỉ cần Cảnh Ngôn chết.
Sau đêm nay tin Cảnh Ngôn chết sẽ truyền khắp Đông Lâm thành, hắn chết rồi Huy Hoàng đan lâu còn có thể buôn bán bình thường sao?
Nghĩ đến Cảnh Ngôn sắp chết, Triệu Đương Nguyên cười phá lên:
- Ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha!
Cuối cùng sắp giải quyết tai họa lớn trong lòng.
Đêm khuya khoắt.
Khu vực phồn hoa nhất chợ khu nam, trên đường thưa thớt võ giả.
Trong Huy Hoàng đan lâu vẫn đèn đuốc sáng trưng, sau khi chính thức khai trương thì cả ngày mười hai canh giờ đều buôn bán không ngừng. Ban đêm ít võ giả mua dược tề nhưng ngạch tiêu thụ lên đến hàng ngàn linh thạch, nếu gặp đơn hàng lớn có khi lên mấy ngàn linh thạch.
Có tiền tất nhiên phải kiếm.
Một bóng người như hồn ma xuất hiện trong góc tối gần Huy Hoàng đan lâu, người này đeo mặt nạ đen, mặc trường bào đen thui, cả người hòa vào bóng tối. Võ giả đi ngang qua người đó cũng không chú ý đến.
Đó là một trong sát thủ kim bài của Ám Dạ, Liệp Ưng.
Lúc trong Triệu gia, Liệp Ưng không giao lưu nhiều với Triệu Đương Nguyên, chỉ hỏi Triệu Đương Nguyên vị trí Cảnh Ngôn đang ở.
Trong lòng Liệp Ưng khá bất mãn, coi thường nhiệm vụ đến Đông Lâm thành ám sát võ giả trẻ chưa đầy hai mươi tuổi. Liệp Ưng từng thành công ám sát hai cường giả Đạo Linh cảnh, với năng lực của gã nên đi săn những cường giả Đạo Linh cảnh, bây giờ gã bị phái đến ám sát võ giả trẻ mười mấy tuổi.
Mặc dù võ giả trẻ này thực lực rất mạnh, tiềm lực vô cùng, được tiếng là thiên tài, nhưng hiện giờ hắn chỉ là cảnh giới Tiên Thiên nho nhỏ. Dù tổ chức cho rằng sát thủ đồng bài khó giải quyết tiểu tử tên Cảnh Ngôn nhưng có thể phái ra sát thủ ngân bài! Thế mà tổ chức phái sát thủ kim bài như gã đi.
Liệp Ưng không có cách nào, cũng không thể sửa đổi quyết định của tổ chức, gã chỉ đành nghe lệnh đến Đông Lâm thành chuẩn bị đánh chết tiểu tử tên Cảnh Ngôn. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ Liệp Ưng sẽ rời đi ngay, gã không hứng thú ở lâu trong nơi nhỏ bé như Đông Lâm thành.
Vèo!
Bóng đen chợt lóe bay lên.
Cường giả Đạo Linh cảnh!
Sát thủ kim bài Ám Dạ này là một vị cường giả Đạo Linh cảnh, gã ngự không bay từ dưới đất lên lầu bốn Huy Hoàng đan lâu, sau đó dán vào vách tường.
Không ai trông thấy cảnh này, dù cường giả Đạo Linh cảnh bình thường có mặt tại đây chưa chắc chú ý đến Liệp Ưng.
Khóe môi dưới lớp mặt nạ nhếch lên, tay Liệp Ưng bỗng cầm một thanh đoản kiếm màu đen:
- Kiến trúc không tệ, vách tường cứng đây, nhưng không ngăn ta được!
Nguyên khí vận chuyển, thân kiếm đen dâng lên ánh sáng đen đáng sợ.
Liệp Ưng đâm mạnh đoản kiếm vào vách tường, bức tường nứt ra một cái khe.
Động tác của Liệp Ưng rất nhanh, chỉ vài giây vách tường đã bị đào ra cái lỗ cho người ra vào.
Lúc xây Huy Hoàng đan lâu chọn tài liệu rất tốt, cực kỳ cứng rắn. Võ giả cảnh giới Tiên Thiên bình thường muốn phá hoại nó phải hao phí nhiều công sức, nhưng không chịu nổi một kích trước cường giả Đạo Linh cảnh.
Cảnh Ngôn đang nhắm mắt tu luyện chợt chân mày nhúc nhích, mở bừng mắt ra.
- Không thích hợp!
Cảnh Ngôn cảm ứng chấn động nhè nhẹ. Khi tu luyện ngũ giác của Cảnh Ngôn mở rộng, hắn tu luyện Thương Khung Đệ Nhất Thần Công nên ngũ giác siêu khủng bố. Lúc chưa bước vào cảnh giới Tiên Thiên ngũ giác của Cảnh Ngôn đã vượt qua đa số cường giả cảnh giới Tiên Thiên, gần như sánh bằng cường giả Đạo Linh cảnh. Nay Cảnh Ngôn đã là cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ gần vào hậu kỳ, ngũ giác tăng tiến hơn trước kia nhiều.
Nên chấn động dù nhỏ bé vẫn bị Cảnh Ngôn nhận ra.
- Nguy rồi!
Vèo!
Cảnh Ngôn đứng bật dậy lắc mình lao ra khỏi phòng.
Khoảnh khắc Cảnh Ngôn lao ra khỏi phòng chợt thấy vách tường đối diện có cái bóng đen lẻn vào.
Con ngươi Cảnh Ngôn co rút:
- Sát thủ?
Cảnh Ngôn cảm nhận hơi thở quen thuộc, hơi thở của sát thủ Ám Dạ. Một năm trước bên ngoài Đông Lâm thành Cảnh Ngôn đã đụng độ sát thủ Ám Dạ, khi đó hắn gặp sát thủ đồng bài. Lần này sát thủ giấu hơi thở gần bằng không nhưng vẫn bị Cảnh Ngôn nhận ra, sát thủ này đáng sợ hơn sát thủ đồng bài cũ rất nhiều.
Lòng Cảnh Ngôn dâng lên lạnh lẽo:
- Đạo Linh cảnh?
Từ vách tường lầu bốn Huy Hoàng đan lâu xuyên tường vào, có chín mươi phần trăm đối phương là cường giả Đạo Linh cảnh.
Vèo!
Cảnh Ngôn không dám ở lâu, đối mặt cường giả Đạo Linh cảnh, còn là sát thủ Ám Dạ, hắn biết mình không có chút phần thắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất