Chương 226: Nữ nhân bí ẩn
Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
- Thiên Không Chi Dực!
Khi phát hiện người vào Huy Hoàng đan lâu là sát thủ Ám Dạ phản ứng đầu tiên của Cảnh Ngôn là vận dụng Thiên Không Chi Dực chạy trốn.
Giờ không phải lúc cậy mạnh hiếu thắng, nếu đối phương thực lực ngang ngửa, hay hắn mạnh hơn chút xíu thì Cảnh Ngôn dám đấu một trận, xem như rèn luyện bản thân.
Nhưng đối phương là sát thủ Đạo Linh cảnh, Cảnh Ngôn làm sao đấu? Đụng phải cường giả như vậy còn xông lên là bị khùng hoặc tự tìm chết.
Liệp Ưng cũng phát hiện Cảnh Ngôn:
- A? Muốn đi?
Liệp Ưng có xem hình Cảnh Ngôn, biết người định trốn là đối tượng gã muốn ám sát. Đã phát hiện mục tiêu tất nhiên không thể để người trốn.
Xoẹt!
Liệp Ưng vốn là cường giả Đạo Linh cảnh, lại là sát thủ của Ám Dạ, gã vận chuyển nguyên khí với tốc độ khủng bố lao hướng Cảnh Ngôn.
Cảnh Ngôn cảm nhận sát ý khủng bố rượt theo sau lưng, hắn tăng tốc độ đến cực hạn:
- Mau mau mau!
Liệp Ưng cười gằn:
- Ngươi chạy không thoát!
Gã là sát thủ kim bài Đạo Linh cảnh của Ám Dạ, mục tiêu là võ giả cảnh giới Tiên Thiên chưa đầy hai mươi tuổi, nếu để con mồi trốn thoát thì gã tự sát cho rồi.
Vù vù vù vù vù!
Cảnh Ngôn từ lầu bốn chớp mắt vọt xuống lầu một đan lâu.
Trong tầng trệt có nữ hầu giả trực ban, những thị giả cảm giác hoa mắt hình như có người lướt qua, nhưng nhìn kỹ thì không thấy bóng dáng ai. Họ cho rằng mình hoa mắt, không ai thấy có hai người trước sau xông ra ngoài.
Chỉ giây lát Cảnh Ngôn đã chạy ra đường cái.
Cảnh Ngôn vừa chạy nhanh vừa suy nghĩ đối sách:
- Làm sao đây? Giờ đi cầu cứu thành chủ? Không được, e rằng chưa ra khỏi chợ khu nam ta đã bị sát thủ đánh chết, không kịp cầu cứu thành chủ.
Liệp Ưng khẽ quát:
- Chết!
Liệp Ưng vận chuyển nguyên khí tiếp tục ra kiếm quang đen khủng bố chém hướng Cảnh Ngôn.
Làm sát thủ, ám sát mục tiêu càng điệu thấp càng tốt, lý tưởng nhất là giải quyết con mồi trước khi bị con mồi phát hiện ra. Nhưng giờ Liệp Ưng đã bị lộ trước mặt Cảnh Ngôn thì không cần băn khoăn quá nhiều, giết hắn rồi gã sẽ đi ngay, thành chủ Đông Lâm thành muốn tìm gã cũng không thấy.
Cảnh Ngôn xoay người:
- Trảm Nguyệt kiếm pháp!
Thiên Hỏa kiếm bắn ra ánh sáng đỏ.
Phập!
Kiếm quang đỏ va chạm với kiếm quang đen khoảnh khắc tan biến.
Thực lực của Cảnh Ngôn kém xa cường giả Đạo Linh cảnh, hắn không cách nào chống lại. Dù Cảnh Ngôn dốc hết sức ra cũng không thể đỡ nổi một kích của cường giả Đạo Linh cảnh.
Liệp Ưng nhe răng cười:
- Tiểu tử, ngươi có thể chết trong tay Liệp Ưng này xem như chết có ý nghĩa!
Liệp Ưng đứng yên tại chỗ nhìn Cảnh Ngôn sắp chết dưới một kích của mình.
Cảnh Ngôn nóng ruột nóng gan:
- Chết tiệt!
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, nguyên khí cuồng bạo thổi quét không gian phạm vi trăm thước.
- A? Không chết?
Cảnh Ngôn cứ nghĩ lần này hắn chết chắc, nhưng khi kiếm quang đỏ đã dán sát người thì một luồng dao động nguyên khí đáng sợ từ bên cạnh lan đến đánh tan kiếm quang đen. Hai bên va chạm, lực lượng khổng lồ tán loạn khiến Cảnh Ngôn lùi mấy bước, hắn không chết, không bị một vết trầy.
- Đó là...
Một bóng người mặc váy dài màu trắng đứng mé bên cạnh.
Liệp Ưng Ám Dạ không ngờ phút thẹn chốt đột nhiên ló ra một võ giả phá hoại công kích của gã, con ngươi âm u nhìn chằm chằm nữ nhân mặc váy trắng.
Liệp Ưng nhìn đối phương chằm chằm, giọng khào khào hỏi:
- A? Ngươi là ai?
Nữ nhân mặc váy trắng đeo mạn che mặt không thấy rõ khuôn mặt, nhưng khí chất siêu phàm thoát tục đủ khiến người phục.
Liệp Ưng sinh lòng kiêng dè, gã không phát hiện nữ nhân mặc váy trắng đến từ lúc nào. Mãi khi một kích tấn công Cảnh Ngôn bị đối phương phá hỏng Liệp Ưng mới phát hiện nữ nhân mặc váy trắng đứng gần đó.
Gã là sát thủ kim bài của Ám Dạ, cường giả Đạo Linh cảnh, vậy mà không phát hiện ra nữ nhân mặc váy trắng đến đây từ khi nào, đối phương không dễ chọc. Người có thể nhẹ nhàng đánh tan công kích của gã e rằng ít nhất là cường giả Đạo Linh cảnh.
Trước khi đến Đông Lâm thành, Liệp Ưng có tìm hiểu cường giả Đạo Linh cảnh trong Đông Lâm thành. Trong Đông Lâm thành chỉ có bốn cường giả Đạo Linh cảnh là thành chủ Hoắc Xuân Dương, hội trưởng Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến, tộc trưởng Triệu gia Triệu Đương Nguyên, và Tam Anh Mẫu Mẫu liên quan đến Văn gia Lam Khúc quận thành.
Vậy thì nữ nhân mặc váy trắng trước mặt gã là ai?
Liệp Ưng biết bốn cường giả Đạo Linh cảnh không có hình tượng nào hợp với nữ nhân mặc váy trắng.
Nữ nhân mặc váy trắng không trả lời Liệp Ưng, phun ra một chữ:
- Xéo!
- Ha ha, ngươi biết ta là ai không? Ngươi phá hỏng việc tốt của ta, có từng nghĩ sẽ đối mặt trả thù đáng sợ thế nào không?
Liệp Ưng là sát thủ kim bài của Ám Dạ, đương nhiên sẽ không dễ dàng buông bỏ nhiệm vụ của mình. Huống chi Liệp Ưng chưa tìm hiểu rõ thân phận của nữ nhân mặc váy trắng, nếu bị hù rút lui thì gã sẽ thành trò cười.
Nữ nhân mặc váy trắng kiệm lời như vàng:
- Không xéo, chết!
Giọng nàng rất êm tai, nghe thanh âm đoán nàng còn rất trẻ không hơn ba mươi tuổi. Đương nhiên trên đời này nhìn mặt khó biết tuổi nữ võ giả, càng đừng nói nghe giọng nói.
Không chỉ Liệp Ưng thắc mắc thân phận của nữ nhân mặc váy trắng, Cảnh Ngôn cũng mờ mịt.
Cảnh Ngôn cho rằng lần này mình chết chắc, không ngờ nữ nhân mặc váy trắng đột nhiên xuất hiện cứu hắn ra khỏi tay sát thủ Ám Dạ.
Cảnh Ngôn đánh giá nữ nhân mặc váy trắng nhưng không cách nào nhận đối phương là ai. Điều duy nhất Cảnh Ngôn liên tưởng được là thành chủ Bạch Tuyết Đoan Dương thành. Nhưng nữ nhân này rõ ràng không phải thành chủ Bạch Tuyết, nếu là nàng, dù nàng đeo mạn che mặt Cảnh Ngôn cũng nhận ra ngay.
Hơn nữa Bạch Tuyết là thành chủ Đoan Dương thành, không thể nào lặng lẽ đến Đông Lâm thành.
Tức là Cảnh Ngôn chưa từng gặp nữ nhân mặc váy trắng này, nếu không quen tại sao đối phương cứu hắn?
Liệp Ưng nghe nữ nhân mặc váy trắng nói câu đó tức giận cười gằn:
- Ngươi nghĩ mình là ai? Không xéo, chết? Ha ha, ta chống mắt xem ngươi có bản lĩnh bao lớn!
Tuy lòng thầm kiêng dè nhưng chưa tới mức làm Liệp Ưng rút lui chỉ vì một câu nói, dù đối phương là cường giả Đạo Linh cảnh cũng khó giết gã dễ dàng.
Xoẹt!
Lần này nữ nhân mặc váy trắng không nói nhiều, nàng trực tiếp ra tay.
Một thất luyện màu trắng từ trước mặt nàng bay ra. Cảnh Ngôn nhìn kỹ thì thấy đó là dải lụa, hắn ngây người.
Cảnh Ngôn thấy khá nhiều chủng loại vũ khí, nhưng chưa bao giờ gặp ai dùng dây lưng làm vũ khí công kích.
Dây lưng tơ lụa có uy lực gì được?
Thấy nữ nhân mặc váy trắng tấn công, Liệp Ưng sẽ không ngồi chờ chết, gã hùng mãnh xông lên đâm ra đoản kiếm đen.
Liệp Ưng tâm cơ rất thâm trầm, gã chưa từ bỏ ý định giết Cảnh Ngôn. Mặt ngoài Liệp Ưng xông hướng nữ nhân mặc váy trắng, vũ khí đâm hướng nàng, nhưng tay kia từ khi nào cầm thanh kiếm ngắn màu đen.
Đoản kiếm đâm hướng Cảnh Ngôn.
Phải công nhận lòng dạ Liệp Ưng rất âm độc, mặt ngoài đấu với nữ nhân mặc váy trắng nhưng ngầm đánh lén Cảnh Ngôn. Một cường giả Đạo Linh cảnh mà đánh lén võ giả cảnh giới Tiên Thiên, nếu đồn ra ngoài chắc chắn sẽ bị người khinh thường. Nhưng Liệp Ưng là sát thủ, hoàn thành nhiệm vụ mới là mục tiêu hàng đầu của họ.
Liệp Ưng nhe răng cười, gã cho rằng đã cách Cảnh Ngôn vài thước, ở khoảng cách này hắn không thể nào né thoát công kích của gã. Liệp Ưng một bên ngăn cản công kích của nữ nhân mặc váy trắng, dù chỉ một giây cũng đủ để gã giết Cảnh Ngôn. Chờ khi thành công giết Cảnh Ngôn là gã sẽ rút lui ngay. Nữ nhân mặc váy trắng dù mạnh hơn gã nhưng không thể nào đuổi kịp gã, Liệp Ưng giỏi nhất là ám sát, then chốt ám sát thành công là tốc độ. Nếu không có tốc độ nhanh không biết Liệp Ưng chết bao nhiêu lần.
Liệp Ưng cực kỳ tự tin vào tốc độ của mình.
Nhưng nụ cười trên mặt Liệp Ưng không lâu hơn một giây:
- Cái gì?!
Kiếm quang của Liệp Ưng bị thất luyện trắng đánh tan tác, công kích hướng về Cảnh Ngôn cũng bị nghiền nát. Thất luyện trắng trong khoảnh khắc bao vây cả người Liệp Ưng.
Liệp Ưng chỉ kịp thốt ra hai chữ cái gì rồi sự sống tắt ngấm.
Phập!
Khi thất luyện rút ra khỏi chỗ Liệp Ưng đứng, thân thể gã thành hư vô, trong không khí chỉ còn mùi máu tanh nồng.
Cảnh Ngôn trố mắt nhìn.
Một cường giả Đạo Linh cảnh cứ thế bị diệt gọn? Không chừa mẩu xương? Đừng nói xác chết, một mảnh cặn cũng khó tìm ra.
Nữ nhân mặc váy trắng này tu vi là gì?
Giờ Cảnh Ngôn đã có nhiều kiến thức hơn nhưng vẫn không kiềm được giật mình, thực lực của nữ nhân mặc váy trắng quá đáng sợ.
Khi Cảnh Ngôn lấy lại tinh thần tìm nữ nhân mặc váy trắng thì giật mình thấy bên cạnh chẳng còn bóng dáng ai:
- Người đâu?
***
- Thiên Không Chi Dực!
Khi phát hiện người vào Huy Hoàng đan lâu là sát thủ Ám Dạ phản ứng đầu tiên của Cảnh Ngôn là vận dụng Thiên Không Chi Dực chạy trốn.
Giờ không phải lúc cậy mạnh hiếu thắng, nếu đối phương thực lực ngang ngửa, hay hắn mạnh hơn chút xíu thì Cảnh Ngôn dám đấu một trận, xem như rèn luyện bản thân.
Nhưng đối phương là sát thủ Đạo Linh cảnh, Cảnh Ngôn làm sao đấu? Đụng phải cường giả như vậy còn xông lên là bị khùng hoặc tự tìm chết.
Liệp Ưng cũng phát hiện Cảnh Ngôn:
- A? Muốn đi?
Liệp Ưng có xem hình Cảnh Ngôn, biết người định trốn là đối tượng gã muốn ám sát. Đã phát hiện mục tiêu tất nhiên không thể để người trốn.
Xoẹt!
Liệp Ưng vốn là cường giả Đạo Linh cảnh, lại là sát thủ của Ám Dạ, gã vận chuyển nguyên khí với tốc độ khủng bố lao hướng Cảnh Ngôn.
Cảnh Ngôn cảm nhận sát ý khủng bố rượt theo sau lưng, hắn tăng tốc độ đến cực hạn:
- Mau mau mau!
Liệp Ưng cười gằn:
- Ngươi chạy không thoát!
Gã là sát thủ kim bài Đạo Linh cảnh của Ám Dạ, mục tiêu là võ giả cảnh giới Tiên Thiên chưa đầy hai mươi tuổi, nếu để con mồi trốn thoát thì gã tự sát cho rồi.
Vù vù vù vù vù!
Cảnh Ngôn từ lầu bốn chớp mắt vọt xuống lầu một đan lâu.
Trong tầng trệt có nữ hầu giả trực ban, những thị giả cảm giác hoa mắt hình như có người lướt qua, nhưng nhìn kỹ thì không thấy bóng dáng ai. Họ cho rằng mình hoa mắt, không ai thấy có hai người trước sau xông ra ngoài.
Chỉ giây lát Cảnh Ngôn đã chạy ra đường cái.
Cảnh Ngôn vừa chạy nhanh vừa suy nghĩ đối sách:
- Làm sao đây? Giờ đi cầu cứu thành chủ? Không được, e rằng chưa ra khỏi chợ khu nam ta đã bị sát thủ đánh chết, không kịp cầu cứu thành chủ.
Liệp Ưng khẽ quát:
- Chết!
Liệp Ưng vận chuyển nguyên khí tiếp tục ra kiếm quang đen khủng bố chém hướng Cảnh Ngôn.
Làm sát thủ, ám sát mục tiêu càng điệu thấp càng tốt, lý tưởng nhất là giải quyết con mồi trước khi bị con mồi phát hiện ra. Nhưng giờ Liệp Ưng đã bị lộ trước mặt Cảnh Ngôn thì không cần băn khoăn quá nhiều, giết hắn rồi gã sẽ đi ngay, thành chủ Đông Lâm thành muốn tìm gã cũng không thấy.
Cảnh Ngôn xoay người:
- Trảm Nguyệt kiếm pháp!
Thiên Hỏa kiếm bắn ra ánh sáng đỏ.
Phập!
Kiếm quang đỏ va chạm với kiếm quang đen khoảnh khắc tan biến.
Thực lực của Cảnh Ngôn kém xa cường giả Đạo Linh cảnh, hắn không cách nào chống lại. Dù Cảnh Ngôn dốc hết sức ra cũng không thể đỡ nổi một kích của cường giả Đạo Linh cảnh.
Liệp Ưng nhe răng cười:
- Tiểu tử, ngươi có thể chết trong tay Liệp Ưng này xem như chết có ý nghĩa!
Liệp Ưng đứng yên tại chỗ nhìn Cảnh Ngôn sắp chết dưới một kích của mình.
Cảnh Ngôn nóng ruột nóng gan:
- Chết tiệt!
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, nguyên khí cuồng bạo thổi quét không gian phạm vi trăm thước.
- A? Không chết?
Cảnh Ngôn cứ nghĩ lần này hắn chết chắc, nhưng khi kiếm quang đỏ đã dán sát người thì một luồng dao động nguyên khí đáng sợ từ bên cạnh lan đến đánh tan kiếm quang đen. Hai bên va chạm, lực lượng khổng lồ tán loạn khiến Cảnh Ngôn lùi mấy bước, hắn không chết, không bị một vết trầy.
- Đó là...
Một bóng người mặc váy dài màu trắng đứng mé bên cạnh.
Liệp Ưng Ám Dạ không ngờ phút thẹn chốt đột nhiên ló ra một võ giả phá hoại công kích của gã, con ngươi âm u nhìn chằm chằm nữ nhân mặc váy trắng.
Liệp Ưng nhìn đối phương chằm chằm, giọng khào khào hỏi:
- A? Ngươi là ai?
Nữ nhân mặc váy trắng đeo mạn che mặt không thấy rõ khuôn mặt, nhưng khí chất siêu phàm thoát tục đủ khiến người phục.
Liệp Ưng sinh lòng kiêng dè, gã không phát hiện nữ nhân mặc váy trắng đến từ lúc nào. Mãi khi một kích tấn công Cảnh Ngôn bị đối phương phá hỏng Liệp Ưng mới phát hiện nữ nhân mặc váy trắng đứng gần đó.
Gã là sát thủ kim bài của Ám Dạ, cường giả Đạo Linh cảnh, vậy mà không phát hiện ra nữ nhân mặc váy trắng đến đây từ khi nào, đối phương không dễ chọc. Người có thể nhẹ nhàng đánh tan công kích của gã e rằng ít nhất là cường giả Đạo Linh cảnh.
Trước khi đến Đông Lâm thành, Liệp Ưng có tìm hiểu cường giả Đạo Linh cảnh trong Đông Lâm thành. Trong Đông Lâm thành chỉ có bốn cường giả Đạo Linh cảnh là thành chủ Hoắc Xuân Dương, hội trưởng Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến, tộc trưởng Triệu gia Triệu Đương Nguyên, và Tam Anh Mẫu Mẫu liên quan đến Văn gia Lam Khúc quận thành.
Vậy thì nữ nhân mặc váy trắng trước mặt gã là ai?
Liệp Ưng biết bốn cường giả Đạo Linh cảnh không có hình tượng nào hợp với nữ nhân mặc váy trắng.
Nữ nhân mặc váy trắng không trả lời Liệp Ưng, phun ra một chữ:
- Xéo!
- Ha ha, ngươi biết ta là ai không? Ngươi phá hỏng việc tốt của ta, có từng nghĩ sẽ đối mặt trả thù đáng sợ thế nào không?
Liệp Ưng là sát thủ kim bài của Ám Dạ, đương nhiên sẽ không dễ dàng buông bỏ nhiệm vụ của mình. Huống chi Liệp Ưng chưa tìm hiểu rõ thân phận của nữ nhân mặc váy trắng, nếu bị hù rút lui thì gã sẽ thành trò cười.
Nữ nhân mặc váy trắng kiệm lời như vàng:
- Không xéo, chết!
Giọng nàng rất êm tai, nghe thanh âm đoán nàng còn rất trẻ không hơn ba mươi tuổi. Đương nhiên trên đời này nhìn mặt khó biết tuổi nữ võ giả, càng đừng nói nghe giọng nói.
Không chỉ Liệp Ưng thắc mắc thân phận của nữ nhân mặc váy trắng, Cảnh Ngôn cũng mờ mịt.
Cảnh Ngôn cho rằng lần này mình chết chắc, không ngờ nữ nhân mặc váy trắng đột nhiên xuất hiện cứu hắn ra khỏi tay sát thủ Ám Dạ.
Cảnh Ngôn đánh giá nữ nhân mặc váy trắng nhưng không cách nào nhận đối phương là ai. Điều duy nhất Cảnh Ngôn liên tưởng được là thành chủ Bạch Tuyết Đoan Dương thành. Nhưng nữ nhân này rõ ràng không phải thành chủ Bạch Tuyết, nếu là nàng, dù nàng đeo mạn che mặt Cảnh Ngôn cũng nhận ra ngay.
Hơn nữa Bạch Tuyết là thành chủ Đoan Dương thành, không thể nào lặng lẽ đến Đông Lâm thành.
Tức là Cảnh Ngôn chưa từng gặp nữ nhân mặc váy trắng này, nếu không quen tại sao đối phương cứu hắn?
Liệp Ưng nghe nữ nhân mặc váy trắng nói câu đó tức giận cười gằn:
- Ngươi nghĩ mình là ai? Không xéo, chết? Ha ha, ta chống mắt xem ngươi có bản lĩnh bao lớn!
Tuy lòng thầm kiêng dè nhưng chưa tới mức làm Liệp Ưng rút lui chỉ vì một câu nói, dù đối phương là cường giả Đạo Linh cảnh cũng khó giết gã dễ dàng.
Xoẹt!
Lần này nữ nhân mặc váy trắng không nói nhiều, nàng trực tiếp ra tay.
Một thất luyện màu trắng từ trước mặt nàng bay ra. Cảnh Ngôn nhìn kỹ thì thấy đó là dải lụa, hắn ngây người.
Cảnh Ngôn thấy khá nhiều chủng loại vũ khí, nhưng chưa bao giờ gặp ai dùng dây lưng làm vũ khí công kích.
Dây lưng tơ lụa có uy lực gì được?
Thấy nữ nhân mặc váy trắng tấn công, Liệp Ưng sẽ không ngồi chờ chết, gã hùng mãnh xông lên đâm ra đoản kiếm đen.
Liệp Ưng tâm cơ rất thâm trầm, gã chưa từ bỏ ý định giết Cảnh Ngôn. Mặt ngoài Liệp Ưng xông hướng nữ nhân mặc váy trắng, vũ khí đâm hướng nàng, nhưng tay kia từ khi nào cầm thanh kiếm ngắn màu đen.
Đoản kiếm đâm hướng Cảnh Ngôn.
Phải công nhận lòng dạ Liệp Ưng rất âm độc, mặt ngoài đấu với nữ nhân mặc váy trắng nhưng ngầm đánh lén Cảnh Ngôn. Một cường giả Đạo Linh cảnh mà đánh lén võ giả cảnh giới Tiên Thiên, nếu đồn ra ngoài chắc chắn sẽ bị người khinh thường. Nhưng Liệp Ưng là sát thủ, hoàn thành nhiệm vụ mới là mục tiêu hàng đầu của họ.
Liệp Ưng nhe răng cười, gã cho rằng đã cách Cảnh Ngôn vài thước, ở khoảng cách này hắn không thể nào né thoát công kích của gã. Liệp Ưng một bên ngăn cản công kích của nữ nhân mặc váy trắng, dù chỉ một giây cũng đủ để gã giết Cảnh Ngôn. Chờ khi thành công giết Cảnh Ngôn là gã sẽ rút lui ngay. Nữ nhân mặc váy trắng dù mạnh hơn gã nhưng không thể nào đuổi kịp gã, Liệp Ưng giỏi nhất là ám sát, then chốt ám sát thành công là tốc độ. Nếu không có tốc độ nhanh không biết Liệp Ưng chết bao nhiêu lần.
Liệp Ưng cực kỳ tự tin vào tốc độ của mình.
Nhưng nụ cười trên mặt Liệp Ưng không lâu hơn một giây:
- Cái gì?!
Kiếm quang của Liệp Ưng bị thất luyện trắng đánh tan tác, công kích hướng về Cảnh Ngôn cũng bị nghiền nát. Thất luyện trắng trong khoảnh khắc bao vây cả người Liệp Ưng.
Liệp Ưng chỉ kịp thốt ra hai chữ cái gì rồi sự sống tắt ngấm.
Phập!
Khi thất luyện rút ra khỏi chỗ Liệp Ưng đứng, thân thể gã thành hư vô, trong không khí chỉ còn mùi máu tanh nồng.
Cảnh Ngôn trố mắt nhìn.
Một cường giả Đạo Linh cảnh cứ thế bị diệt gọn? Không chừa mẩu xương? Đừng nói xác chết, một mảnh cặn cũng khó tìm ra.
Nữ nhân mặc váy trắng này tu vi là gì?
Giờ Cảnh Ngôn đã có nhiều kiến thức hơn nhưng vẫn không kiềm được giật mình, thực lực của nữ nhân mặc váy trắng quá đáng sợ.
Khi Cảnh Ngôn lấy lại tinh thần tìm nữ nhân mặc váy trắng thì giật mình thấy bên cạnh chẳng còn bóng dáng ai:
- Người đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất