Càn Khôn Kiếm Thần

Chương 230: Bia đá thiên không chi dực thứ hai

Trước Sau
Dịch: Phong Nguyệt Lâu

***

Cảnh Ngôn dời mắt khỏi bia đá võ học nhìn hướng chủ hàng gầy gò.

Cảnh Ngôn cố kiềm nén nỗi lòng kích động, thầm nghĩ:

- Là Thiên Không Chi Dực! Không ngờ là Thiên Không Chi Dực!

Mới rồi Cảnh Ngôn nhìn bia đá võ học chằm chằm vì đó là bia đá võ học Thiên Không Chi Dực, khi hắn thấy tấm bia đá trong lòng sinh ra cảm ứng tuyệt đối không phải ảo giác.

Cảnh Ngôn chưa tiếp xúc với bia đá võ học sứt mẻ kia nhưng hắn dám chắc đó là võ học thân pháp Thiên Không Chi Dực mà hắn tu luyện, ít nhất có mối liên quan rất lớn, nếu không thì hắn đã chẳng có cảm ứng này.

Lúc trong tầng ba tàng bảo Cảnh gia, Thiên Thủy hướng dẫn Cảnh Ngôn lấy Thiên Không Chi Dực khiếm khuyết. Nhờ tu luyện Thiên Không Chi Dực nâng cao sức chiến đấu của Cảnh Ngôn lên nhiều, nhưng Thiên Không Chi Dực bị thiếu hụt, tu luyện đến cực hạn không cách nào tăng thêm uy năng.

Trước khi thấy tấm bia đá võ học này, Cảnh Ngôn cho rằng bia đá võ học trong gia tộc vì bị sứt mẻ nên đạo lực Thiên Không Chi Dực chứa bên trong mới không đầy đủ, giờ xem ra không phải như vậy. Có lẽ Thiên Không Chi Dực vốn bị chia ra nhiều phần, bia đá võ học trong Cảnh gia là một trong số đó. Nếu đúng thật như vậy thì hắn đã gặp được bảo bối.

Cảnh Tử Kỳ tò mò nhìn Cảnh Ngôn, hỏi:

- Sao vậy Cảnh Ngôn? Nơi này không có đồ tốt gì, nếu ngươi muốn mua bia đá võ học có thể đi sâu bên trong. Thánh Võ các có bia đá võ học các cấp bậc, còn nhiều bia đá võ học cực phẩm.

Cảnh Tử Kỳ quét mắt qua mớ bia đá võ học khiếm khuyết bày trên quầy hàng, nàng không thấy thứ gì hấp dẫn ánh mắt.

Cảnh Ngôn cười nói:

- Nhìn xem cũng hay.

Nam nhân gầy gò hào hứng nói với Cảnh Ngôn:

- Vị công tử này nói quá đúng! He he, quầy hàng của ta không tầm thường. Vị tiểu thư này nói trong Thánh Võ các có nhiều bia đá võ học cường đại, ta đồng ý, nhưng giá cũng mắc. Không giấu gì hai vị, ta có quen biết người Thánh Võ các, những bia đá võ học của ta là lấy từ Thánh Võ các. Nhưng bia đá võ học của ta giá rẻ hơn nhiều.

Nghe nam nhân gầy gò nói, Cảnh Ngôn cười cười. Tên này cũng giỏi lừa người, chuyện gì cũng dám nói.

Cảnh Ngôn không vạch mặt gã, ngược lại mắt sáng rực hỏi:

- Vị đại ca này thật sự quen người Thánh Võ các?

Nam nhân gầy gò thấy Cảnh Ngôn hình như tin mình, vỗ ngực bồm bộp bảo đảm:

- Đương nhiên rồi!

Cảnh Ngôn chỉ đống bia đá võ học khiếm khuyết trên quầy hàng:

- Những bia đá võ học này thật sự lấy từ Thánh Võ các?

Nam nhân gầy gò càng lên tinh thần:

- Với ánh mắt của công tử đương nhiên nhìn ra những bia đá võ học của ta là thứ tốt trong Thánh Võ các. Nếu những bia đá võ học này không phải từ Thánh Võ các chảy ra thì ta không lấy công tử một khối linh thạch nào!

Nam nhân gầy gò cảm thấy Cảnh Ngôn đã mắc câu, gã từng dùng thủ đoạn này lừa nhiều đồ ngốc mua bia đá võ học khiếm khuyết của gã.

Cảnh Tử Kỳ cau mày đứng một bên, nàng không biết Cảnh Ngôn muốn làm gì. Nhưng Cảnh Tử Kỳ chắc chắn một điều rằng Cảnh Ngôn bây giờ tuyệt đối sẽ không bị chủ hàng lừa bịp, biểu hiện kỳ lạ của hắn rất có thể là vì vừa mắt thứ gì trên quầy hàng.

Nghĩ đến khả năng này Cảnh Tử Kỳ không ra tiếng khuyên, để khỏi phải phá hỏng kế hoạch của Cảnh Ngôn.

Cảnh Ngôn hưng phấn hỏi:

- Vị đại ca này bán những bia đá võ học giá thế nào?

Nam nhân gầy gò nhìn Cảnh Ngôn chằm chằm hỏi:

- Công tử muốn khối nào?



Cảnh Ngôn sẽ không lộ mặt mục tiêu chính, hắn nói:

- Ta muốn mua vài khối nhưng không biết giá cả thế nào, nếu rẻ thì ta sẽ mua nhiều chút.

Những kẻ bày hàng trong chợ không ai ngốc, để họ biết mục tiêu thật của ngươi thì sẽ hét giá cao. Đám người này toàn là sói đói khát máu, tuyệt đối không có chuyện giá bình ổn.

Nam nhân gầy gò trầm ngâm giây lát:

- Cái này...

Nam nhân gầy gò luôn nhìn Cảnh Ngôn, muốn xem nét mặt đoán ra suy nghĩ của hắn. Nhưng nam nhân gầy gò phải thất vọng, gã chỉ thấy một thiếu niên dễ mắc lừa, hào hứng muốn bỏ ra chút ít linh thạch mua một đống bia đá võ học.

Cảnh Ngôn cố ý thúc giục:

- Đại ca, giá thế nào?

Nam nhân gầy gò ngẫm nghĩ nói:

- Một bia đá võ học một trăm linh thạch.

Những bia đá võ học đều sứt mẻ đương nhiên không có đẳng cấp, nên dù bên trong ẩn chứa đạo lực cũng không cách nào phân rõ võ học là phẩm cấp gì.

Cảnh Tử Kỳ tức giận trừng chủ hàng:

- Một trăm linh thạch? Ngươi nghĩ chúng ta ngốc sao?

Chủ hàng này xem nàng và Cảnh Ngôn là đồ ngốc, những bia đá võ học sứt mẻ này vứt trên đường chưa chắc có người nhặt lên. Tên khốn này dám đòi một trăm linh thạch, thật là ăn cướp.

Nam nhân gầy gò vỗ ngực nói:

- Tiểu thư không thể nói như vậy, những bia đá võ học của ta đều là xuất phẩm từ Thánh Võ các, hàng thật trăm phần trăm.

Cảnh Ngôn lắc đầu nói:

- Đại ca, giá này quá mắc.

Nam nhân gầy gò hào sảng vung tay:

- Vậy công tử nói giá đi? Miễn thích hợp ta sẽ bán cho. Ta thấy công tử cũng thân thiết, miễn giá cả có thể không lời không lỗ ta liền bán một ít cho công tử.

Cảnh Ngôn giơ một ngón tay nói:

- Một trăm linh thạch, mười khối!

Nam nhân gầy gò rối rít xua tay:

- Cái gì? Công tử, buôn bán không thể như vậy được. Công tử quá mức, theo ý công tử của bia đá võ học của ta một khối bằng mười khối linh thạch? Không được, tuyệt đối không được!

Cảnh Ngôn khẽ thở dài:

- A, không được thì thôi, chúng ta đi Thánh Võ các xem thử.

Nam nhân gầy gò thấy Cảnh Ngôn thật sự định đi vội kêu lên:

- Đừng đi đừng đi! Mười khối thì mười, bán cho công tử! Ai kêu ta thấy công tử thân thiết, lần sau công tử muốn mua bia đá võ học nhớ đến tìm ta!

Cảnh Ngôn quay lại:

- Đại ca quả nhiên sảng khoái!

Cảnh Ngôn làm bộ lựa đại mười khối bia đá võ học, giao một trăm linh thạch cho đối phương.

Cảnh Ngôn cười hỏi:



- Đại ca, cuộc giao dịch này hoàn thành rồi đi?

Nam nhân gầy gò cười nói:

- Đương nhiên giao dịch xong xuôi, những bia đá võ học giá trị liên thành thuộc về ngươi. Ha ha, người trẻ tuổi, ngươi nhặt lợi lớn.

Lúc trước chưa giao dịch nam nhân gầy gò luôn mồm kêu công tử, giờ giao dịch xong liền kêu người trẻ tuổi.

Xoẹt!

Cảnh Ngôn vung tay thu bia đá võ học vào tu di giới chỉ.

- Tu di giới chỉ?

Lúc trước nam nhân gầy gò không chú ý Cảnh Ngôn có tu di giới chỉ, một chiếc giá thị trường thấp nhất trên vạn linh thạch. Người có được tu di giới chỉ sẽ mặc cả vì một trăm linh thạch sao? Và vừa mắt những bia đá võ học sứt mẻ này?

Lúc trước nam nhân gầy gò cảm thấy Cảnh Ngôn là võ giả bình thường, có lẽ là võ giả cấp thấp, tối đa là trung cấp. Nhưng võ giả cấp thấp, trung cấp thì sao sở hữu tu di giới chỉ được?

Dù là tử đệ những gia tộc lớn cũng chỉ có thành viên khá quan trọng mới có tu di giới chỉ.

Nam nhân gầy gò cảm thấy trên quầy hàng của mình có báu vật gì bị đối phương phát hiện, mắt gã sáng rực nhìn Cảnh Ngôn.

Nam nhân gầy gò nét mặt sa sầm nói:

- Công tử, ta thấy hủy bỏ cuộc mua bán này đi. Ta trả lại một trăm linh thạch cho công tử, xin công tử trả lại mười bia đá võ học cho ta.

Cảnh Ngôn cười nói:

- A? Đã giao dịch xong sao có thể tùy tiện hối hận? Chúng ta bàn xong, giao dịch hoàn thành, ngươi nói mười bia đá võ học thuộc về ta.

Kêu Cảnh Ngôn trả lại bia đá võ học là không thể nào.

Mặt nam nhân gầy gò càng âm trầm cười nhạt uy hiếp:

- Tiểu tử, ngươi tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời trả lại mớ bia đá võ học này, nếu không ta bảo đảm ngươi không đi ra chợ Lam Khúc!

Cảnh Ngôn càng không đồng ý trả bia đá võ học nam nhân gầy gò càng cảm thấy đồ tốt trên quầy hàng bị hắn mua đi, bảo bối nằm trong mười khối bia đá võ học. nam nhân gầy gò nhớ kỹ lại càng cảm thấy ngay từ đầu mình bị lừa, thằng nhóc khốn này ngay từ đầu đã gài bẫy gã.

Xung đột ở quầy hàng, chủ hàng khác tự nhiên chú ý đến bên này.

Người bên cạnh lớn tiếng hỏi:

- Có chuyện gì vậy Lão Ngũ?

Nam nhân gầy gò đáp:

- Bảo bối trên quầy hàng của ta bị cướp đi, chết tiệt, dám cướp đồ của ta!

Có người giễu cợt:

- Lão Ngũ, quầy hàng của ngươi mà có bảo bối?

Lão Ngũ hừ lạnh một tiếng:

- Hừ! Nếu không phải bảo bối thì tại sao tiểu tử này không đồng ý hủy bỏ giao dịch? Hắn mua mười bia đá võ học từ quầy hàng của ta tổng cộng một trăm linh thạch, hắn có tu di giới chỉ trong người thì sao có thể mặc cả vì một trăm linh thạch?

Nghe Lão Ngũ nói câu đó những người khác biến sắc mặt.

Trong khu vực quầy hàng người đến người đi, có nhiều võ giả nhưng ít ai sở hữu tu di giới chỉ.

Người có tu di giới chỉ mặc cả vì một trăm linh thạch? Còn một hơi mua mười khối bia đá võ học hiển nhiên không hợp với lẽ thường. Người có tu di giới chỉ thì không phải võ giả bình thường, sao có thể vừa mắt bia đá sứt mẻ? Mấy thứ này chỉ để lừa võ giả cấp thấp trẻ tuổi thực lực yếu.

Nên khi Lão Ngũ nói ra câu đó, người xung quanh cảm thấy trên quầy hàng của gã thật sự xuất hiện đồ tốt gì bị đối phương nhìn trúng. Người có tu di giới chỉ không thể nào không biết những bia đá võ học sứt mẻ này chẳng đáng đồng tiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau