Chương 243: Thiên mục đan thần hiệu
Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Cao Triệu Hải rất đắc ý, nép nhăn trên mặt giãn ra nhiều, mắt sáng rực nhìn Mộ Liên Thiên, biểu tình ngươi sớm nên tin tưởng lão phu.
Trước khi Mộ Vân Phỉ nói Cảnh Ngôn rời đi thì Cao Triệu Hải hơi lo, ngoài mặt gã biểu hiện khinh thường Thiên Mục Đan nhưng trong lòng không chắc đan dược có hiệu quả chữa vụ tuyền cho Tề Tư Nhu thật không. Thiên Mục Đan đúng là đan dược Cao Triệu Hải chưa từng thấy, không gặp qua thì không thể xác định hiệu quả đan dược.
Giờ thì Cao Triệu Hải chắc chắn, nếu đan dược có hiệu quả tại sao Cảnh Ngôn tự động rời đi?
Không thể nào! Như Cao Triệu Hải, nếu có nắm chắc luyện chế ra đan dược chữa vụ tuyền cho phu nhân tổng quản Tề Tư Nhu thì sẽ đi trước khi tổng quản Mộ Liên Thiên cảm ơn sao? Hiển nhiên sẽ không!
Cao Triệu Hải suy bụng ta ra bụng người, cho rằng Cảnh Ngôn nếu không chột dạ nhất định không rời đi. Chữa vụ tuyền cho Tề Tư Nhu là ân tình thế nào với phu phụ Mộ Liên Thiên? Không nói một tiếng đã đi rất buồn cười.
Cao Triệu Hải cảm thấy Cảnh Ngôn đột nhiên rời đi chỉ có một khả năng là không diễn kịch nổi nữa, tìm cơ hội chuồn mất. Cao Triệu Hải cho rằng Cảnh Ngôn nói độc U Minh Độc Thảo gì đó là bậy bạ. Có lẽ Tề Tư Nhu không hề trúng độc, Cảnh Ngôn phối chế dược tề chỉ là loại dược tề lên tinh thần, sau khi Tề Tư Nhu dùng trong thời gian ngắn nâng cao tinh thần.
Đúng, chắc chắn là vậy!
Cao Triệu Hải đề nghị:
- Mộ tổng quản, ta cảm thấy nên phái người đi tập nã tiểu tử đó ngay, hắn thật là gan to bằng trời dám đến phủ tổng quản lừa gạt! Nếu tha cho hắn thì uy nghiêm của phủ tổng quản sẽ bị ảnh hưởng!
Cảnh Ngôn đã đi nhưng Cao Triệu Hải còn nghi hận, quyết giết hắn mới vơi đi mối hận.
Cao Triệu Hải hăm hở nói:
- Mộ tổng quản, tiểu tử kia mới đi không lâu, giờ tập nã chắc hắn chưa kịp chạy xa. Nếu tổng quản không yên tâm thì ta sẽ tự đi bắt hắn về, tiểu tử đó không chạy ra lòng bàn tay ta được!
Cao Triệu Hải đã quyết tâm khi bắt kịp Cảnh Ngôn sẽ phế hắn rồi mang về phủ tổng quản, cho Mộ Liên Thiên tự tay diệt tiểu súc sinh kia.
Mộ Liên Thiên nhìn Cao Triệu Hải hưng phấn, nghe hàng loạt giải thích thì gã đâm ra do dự. Xem lúc trước Cảnh Ngôn biểu hiện Mộ Liên Thiên hơi tin hắn, nhưng gã biết nếu hắn là kẻ lừa bịp thì tài năng diễn xuất rất giỏi.
Mộ Vân Phỉ hết sức tin tưởng Cảnh Ngôn:
- Ngươi đừng nói bậy bạ, Cảnh Ngôn tiên sinh không phải loại người đó. Phụ thân chẳng lẽ còn chưa tin Cảnh Ngôn tiên sinh sao? Chất độc U Minh Độc Thảo trong vụ tuyền của mẫu thân chẳng phải đã loại trừ rồi sao?
Cao Triệu Hải khó chịu nói:
- Vân Phỉ tiểu thư, khi đại nhân nói chuyện đừng xen lời. Hơn nữa ai biết phu nhân có trúng độc thật không? Từ đầu đến cuối là một mình tiểu tử kia tự nói!
Nếu Mộ Vân Phỉ không phải nữ nhi của Mộ Liên Thiên thì Cao Triệu Hải đã cho ăn tát, đây không phải lần đầu tiên nàng chất vấn đan sư tứ giai như gã.
Cao Triệu Hải nhìn Mộ Vân Phỉ, chửi thầm trong bụng:
- Tiểu tiện nhân!
Mộ Liên Thiên trầm ngâm một chút rồi nói với Cao Triệu Hải:
- Cao đan sư tạm đừng khẳng định như vậy.
Mộ Liên Thiên nhìn Vương Ba, hỏi:
- Vương Ba đan sư đã xem xét đan dược rồi, cho rằng đan dược này có độc hay không?
Mắt Vương Ba sáng rực nói:
- Mộ tổng quản, ta chưa nghiên cứ đan dược có thể ổn định vụ tuyền được không, không dám chắc. Nhưng đan dược tuyệt đối không có chất độc, ta dám bảo đảm, dược tính loại đan dược này rất ôn hòa. Nếu Mộ tổng quản không yên tâm có thể cho ta nghiên cứu một phen.
Vương Ba rất muốn lấy Thiên Mục Đan nghiên cứu thử, với người si mê đan đạo thì không có gì hấp dẫn hơn là đan dược chưa từng gặp.
Mộ Liên Thiên nheo mắt nói:
- Vương Ba đan sư khoan gấp, nếu đan dược không có chất độc thì thử cũng tốt. Nhu nhi thấy sao?
Tề Tư Nhu dịu dàng nói:
- Liên Thiên, ta vẫn muốn tin Cảnh Ngôn.
Mộ Liên Thiên đưa một viên Thiên Mục Đan cho Tề Tư Nhu:
- Tốt, vậy thử xem.
Cao Triệu Hải giả bộ kêu lên:
- Phu nhân hãy thận trọng!
Cao Triệu Hải tin chắc đan dược không có hiệu quả nhưng làm bộ lo lắng cho Tề Tư Nhu.
Tề Tư Nhu cười với Cao Triệu Hải rồi không chút do dự nuốt viên Thiên Mục Đan màu tím.
Đan dược vào miệng hóa thành dòng nước ấm chảy xuống bụng.
Chỉ một giây dược hiệu đã tan ra hòa vào vụ tuyền.
Mộ Liên Thiên hồi hộp nhìn Tề Tư Nhu, người trong phòng không phát ra tiếng, mọi ánh mắt nhìn nàng.
Hơn mười giây sau.
Tề Tư Nhu mở bừng mắt ra.
Mộ Liên Thiên vội hỏi:
- Nhu nhi, cảm giác như thế nào?
Cao Triệu Hải khinh miệt cười, Vương Ba đan sư thì đỏ mắt nhìn Tề Tư Nhu chằm chằm.
Vương Ba biết rõ tình huống vụ tuyền của Tề Tư Nhu, đan dược thường thấy có thể hiệu quả ổn định vụ tuyền đã vô dụng với nàng. Một số đan dược tứ giai, thậm chí ngũ giai Tề Tư Nhu dùng rồi không có cảm giác gì.
Nếu vậy Thiên Mục Đan đan dược nhị giai này có hiệu quả không?
Tề Tư Nhu không trả lời, Mộ Liên Thiên căng thẳng hỏi:
- Nhu nhi, tại sao không nói chuyện? Có chỗ nào không khỏe sao?
Mộ Liên Thiên rất lo vụ tuyền của Tề Tư Nhu đột nhiên tan vỡ, dù bắt Cảnh Ngôn về cũng không ích gì.
Mộ Vân Phỉ tiến lên, mắt tràn đầy nôn nóng bất an:
- Mẫu thân cảm thấy sao rồi?
Tề Tư Nhu cười khẽ.
Bùm!
Nguyên khí bộc phát từ người Tề Tư Nhu, nàng là võ giả cảnh giới Tiên Thiên đỉnh, vận chuyển nguyên khí một chút đã vô cùng bàng bạc.
Đám người Mộ Liên Thiên cảm nhận nguyên khí phát ra từ người Tề Tư Nhu.
Mộ Liên Thiên biến sắc mặt, khí thế trầm xuống.
Từ khi vụ tuyền của Tề Tư Nhu xảy ra vấn đề nàng hầu như không sử dụng nguyên khí nữa, đặc biệt năm năm nay nàng không vận chuyển một chút nguyên khí nào. Giờ Tề Tư Nhu bỗng phát ra nguyên khí, tình huống thế nào?
Rõ ràng vụ tuyền của Tề Tư Nhu đã hoàn toàn sụp đổ, nguyên khí không ở yên trong đó nữa bắt đầu phát tán ra ngoài. Có thể tưởng tượng tình huống tiếp theo là vụ tuyền hoàn toàn tan vỡ, nguyên khí mênh mông mất kiểm soát tuôn ra, sau đó Tề Tư Nhu nổ tan xác.
Cao Triệu Hải phản ứng siêu nhanh vừa nói vừa lắc người đã lao ra khỏi phòng:
- Nguy rồi, mau ra khỏi phòng!
Cường giả cảnh giới Tiên Thiên đỉnh nổ banh xác, uy lực vụ nổ sẽ không hình thành uy hiếp trí mạng cho cường giả Đạo Linh cảnh nhưng cũng tạo thành vết thương.
Mặt Mộ Liên Thiên đen như nhọ nồi, nguyên khí sôi trào, cơn giận dâng lên:
- Chết tiệt!
Nhưng Mộ Liên Thiên chưa mất lý trí, gã vung ra nguyên khí bảo vệ nữ nhi Mộ Vân Phỉ. Cường giả Đạo Linh cảnh sẽ không bị uy hiếp trí mạng, nhưng với võ giả cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ như Mộ Vân Phỉ thì nguy hiểm rất lớn.
Mặt Mộ Vân Phỉ trắng bệch la lên:
- Mẫu thân!
Mộ Vân Phỉ lao vào Tề Tư Nhu, Mộ Liên Thiên vung ra nguyên khí ngăn nàng lại.
Tề Tư Nhu mỉm cười nói:
- Liên Thiên, làm gì căng thẳng quá vậy?
Mặt Tề Tư Nhu hồng hào, hơi thở ổn định, không có dấu hiệu nổ tan xác.
Chuyện gì thế này?
Mộ Liên Thiên ngẩn ngơ, trong phút chốc không biết chuyện gì xảy ra. Ngay sau đó mắt Mộ Liên Thiên bắn ra tia vui mừng, gã phát hiện nguyên khí thu về người Tề Tư Nhu.
Võ giả sắp nổ tan xác sao có thể thu lại nguyên khí?
Tề Tư Nhu lại phát ra luồng nguyên khí, nghịch ngợm nói:
- Liên Thiên, ta không sao, vụ tuyền đã ổn định hơn nhiều. Chàng xem, ta có thể tự do vận chuyển nguyên khí.
Hiển nhiên mới rồi Tề Tư Nhu cố ý phát ra nguyên khí.
Nuốt vào Thiên Mục Đan vài giây Tề Tư Nhu liền phát hiện vụ tuyền biến đổi, từ cực kỳ không ổn định nhanh chóng ổn định. Tề Tư Nhu động ý niệm phát hiện có thể khống chế nguyên khí.
Tề Tư Nhu rất vui mừng, nàng chờ vài giây rồi mở mắt ra, thấy biểu tình như kiến bò chảo nóng của trượng phu Mộ Liên Thiên, nàng không kiềm được giỡn chơi.
Đây cũng là vì Tề Tư Nhu quá mừng.
Mười mấy năm trời! Ngọn núi đè trên người hơn mười năm bỗng bị dỡ xuống, nỗi vui sướng đó không thể tả bằng lời.
Tề Tư Nhu không sợ chết, nàng đã chuẩn bị tinh thần, nhưng giờ thấy hy vọng hỏi sao nàng không hân hoan?
Hễ có chút hy vọng không ai muốn chết, càng đừng nói võ giả sống lâu hơn người bình thường. Thế giới của võ giả đặc sắc hơn thế giới người thường gấp trăm lần.
Mộ Liên Thiên hít sâu, không dám tin nhìn Tề Tư Nhu, người run run:
- Nhu nhi... nàng... nàng có thể vận dụng nguyên khí?
Thiên Mục Đan quá tuyệt vời, dù có hiệu quả ổn định vụ tuyền cũng không nên khoa trương vậy đi? Mới ăn qua một, hai mươi giây Tề Tư Nhu đã có thể tự do vận chuyển nguyên khí?
***
Cao Triệu Hải rất đắc ý, nép nhăn trên mặt giãn ra nhiều, mắt sáng rực nhìn Mộ Liên Thiên, biểu tình ngươi sớm nên tin tưởng lão phu.
Trước khi Mộ Vân Phỉ nói Cảnh Ngôn rời đi thì Cao Triệu Hải hơi lo, ngoài mặt gã biểu hiện khinh thường Thiên Mục Đan nhưng trong lòng không chắc đan dược có hiệu quả chữa vụ tuyền cho Tề Tư Nhu thật không. Thiên Mục Đan đúng là đan dược Cao Triệu Hải chưa từng thấy, không gặp qua thì không thể xác định hiệu quả đan dược.
Giờ thì Cao Triệu Hải chắc chắn, nếu đan dược có hiệu quả tại sao Cảnh Ngôn tự động rời đi?
Không thể nào! Như Cao Triệu Hải, nếu có nắm chắc luyện chế ra đan dược chữa vụ tuyền cho phu nhân tổng quản Tề Tư Nhu thì sẽ đi trước khi tổng quản Mộ Liên Thiên cảm ơn sao? Hiển nhiên sẽ không!
Cao Triệu Hải suy bụng ta ra bụng người, cho rằng Cảnh Ngôn nếu không chột dạ nhất định không rời đi. Chữa vụ tuyền cho Tề Tư Nhu là ân tình thế nào với phu phụ Mộ Liên Thiên? Không nói một tiếng đã đi rất buồn cười.
Cao Triệu Hải cảm thấy Cảnh Ngôn đột nhiên rời đi chỉ có một khả năng là không diễn kịch nổi nữa, tìm cơ hội chuồn mất. Cao Triệu Hải cho rằng Cảnh Ngôn nói độc U Minh Độc Thảo gì đó là bậy bạ. Có lẽ Tề Tư Nhu không hề trúng độc, Cảnh Ngôn phối chế dược tề chỉ là loại dược tề lên tinh thần, sau khi Tề Tư Nhu dùng trong thời gian ngắn nâng cao tinh thần.
Đúng, chắc chắn là vậy!
Cao Triệu Hải đề nghị:
- Mộ tổng quản, ta cảm thấy nên phái người đi tập nã tiểu tử đó ngay, hắn thật là gan to bằng trời dám đến phủ tổng quản lừa gạt! Nếu tha cho hắn thì uy nghiêm của phủ tổng quản sẽ bị ảnh hưởng!
Cảnh Ngôn đã đi nhưng Cao Triệu Hải còn nghi hận, quyết giết hắn mới vơi đi mối hận.
Cao Triệu Hải hăm hở nói:
- Mộ tổng quản, tiểu tử kia mới đi không lâu, giờ tập nã chắc hắn chưa kịp chạy xa. Nếu tổng quản không yên tâm thì ta sẽ tự đi bắt hắn về, tiểu tử đó không chạy ra lòng bàn tay ta được!
Cao Triệu Hải đã quyết tâm khi bắt kịp Cảnh Ngôn sẽ phế hắn rồi mang về phủ tổng quản, cho Mộ Liên Thiên tự tay diệt tiểu súc sinh kia.
Mộ Liên Thiên nhìn Cao Triệu Hải hưng phấn, nghe hàng loạt giải thích thì gã đâm ra do dự. Xem lúc trước Cảnh Ngôn biểu hiện Mộ Liên Thiên hơi tin hắn, nhưng gã biết nếu hắn là kẻ lừa bịp thì tài năng diễn xuất rất giỏi.
Mộ Vân Phỉ hết sức tin tưởng Cảnh Ngôn:
- Ngươi đừng nói bậy bạ, Cảnh Ngôn tiên sinh không phải loại người đó. Phụ thân chẳng lẽ còn chưa tin Cảnh Ngôn tiên sinh sao? Chất độc U Minh Độc Thảo trong vụ tuyền của mẫu thân chẳng phải đã loại trừ rồi sao?
Cao Triệu Hải khó chịu nói:
- Vân Phỉ tiểu thư, khi đại nhân nói chuyện đừng xen lời. Hơn nữa ai biết phu nhân có trúng độc thật không? Từ đầu đến cuối là một mình tiểu tử kia tự nói!
Nếu Mộ Vân Phỉ không phải nữ nhi của Mộ Liên Thiên thì Cao Triệu Hải đã cho ăn tát, đây không phải lần đầu tiên nàng chất vấn đan sư tứ giai như gã.
Cao Triệu Hải nhìn Mộ Vân Phỉ, chửi thầm trong bụng:
- Tiểu tiện nhân!
Mộ Liên Thiên trầm ngâm một chút rồi nói với Cao Triệu Hải:
- Cao đan sư tạm đừng khẳng định như vậy.
Mộ Liên Thiên nhìn Vương Ba, hỏi:
- Vương Ba đan sư đã xem xét đan dược rồi, cho rằng đan dược này có độc hay không?
Mắt Vương Ba sáng rực nói:
- Mộ tổng quản, ta chưa nghiên cứ đan dược có thể ổn định vụ tuyền được không, không dám chắc. Nhưng đan dược tuyệt đối không có chất độc, ta dám bảo đảm, dược tính loại đan dược này rất ôn hòa. Nếu Mộ tổng quản không yên tâm có thể cho ta nghiên cứu một phen.
Vương Ba rất muốn lấy Thiên Mục Đan nghiên cứu thử, với người si mê đan đạo thì không có gì hấp dẫn hơn là đan dược chưa từng gặp.
Mộ Liên Thiên nheo mắt nói:
- Vương Ba đan sư khoan gấp, nếu đan dược không có chất độc thì thử cũng tốt. Nhu nhi thấy sao?
Tề Tư Nhu dịu dàng nói:
- Liên Thiên, ta vẫn muốn tin Cảnh Ngôn.
Mộ Liên Thiên đưa một viên Thiên Mục Đan cho Tề Tư Nhu:
- Tốt, vậy thử xem.
Cao Triệu Hải giả bộ kêu lên:
- Phu nhân hãy thận trọng!
Cao Triệu Hải tin chắc đan dược không có hiệu quả nhưng làm bộ lo lắng cho Tề Tư Nhu.
Tề Tư Nhu cười với Cao Triệu Hải rồi không chút do dự nuốt viên Thiên Mục Đan màu tím.
Đan dược vào miệng hóa thành dòng nước ấm chảy xuống bụng.
Chỉ một giây dược hiệu đã tan ra hòa vào vụ tuyền.
Mộ Liên Thiên hồi hộp nhìn Tề Tư Nhu, người trong phòng không phát ra tiếng, mọi ánh mắt nhìn nàng.
Hơn mười giây sau.
Tề Tư Nhu mở bừng mắt ra.
Mộ Liên Thiên vội hỏi:
- Nhu nhi, cảm giác như thế nào?
Cao Triệu Hải khinh miệt cười, Vương Ba đan sư thì đỏ mắt nhìn Tề Tư Nhu chằm chằm.
Vương Ba biết rõ tình huống vụ tuyền của Tề Tư Nhu, đan dược thường thấy có thể hiệu quả ổn định vụ tuyền đã vô dụng với nàng. Một số đan dược tứ giai, thậm chí ngũ giai Tề Tư Nhu dùng rồi không có cảm giác gì.
Nếu vậy Thiên Mục Đan đan dược nhị giai này có hiệu quả không?
Tề Tư Nhu không trả lời, Mộ Liên Thiên căng thẳng hỏi:
- Nhu nhi, tại sao không nói chuyện? Có chỗ nào không khỏe sao?
Mộ Liên Thiên rất lo vụ tuyền của Tề Tư Nhu đột nhiên tan vỡ, dù bắt Cảnh Ngôn về cũng không ích gì.
Mộ Vân Phỉ tiến lên, mắt tràn đầy nôn nóng bất an:
- Mẫu thân cảm thấy sao rồi?
Tề Tư Nhu cười khẽ.
Bùm!
Nguyên khí bộc phát từ người Tề Tư Nhu, nàng là võ giả cảnh giới Tiên Thiên đỉnh, vận chuyển nguyên khí một chút đã vô cùng bàng bạc.
Đám người Mộ Liên Thiên cảm nhận nguyên khí phát ra từ người Tề Tư Nhu.
Mộ Liên Thiên biến sắc mặt, khí thế trầm xuống.
Từ khi vụ tuyền của Tề Tư Nhu xảy ra vấn đề nàng hầu như không sử dụng nguyên khí nữa, đặc biệt năm năm nay nàng không vận chuyển một chút nguyên khí nào. Giờ Tề Tư Nhu bỗng phát ra nguyên khí, tình huống thế nào?
Rõ ràng vụ tuyền của Tề Tư Nhu đã hoàn toàn sụp đổ, nguyên khí không ở yên trong đó nữa bắt đầu phát tán ra ngoài. Có thể tưởng tượng tình huống tiếp theo là vụ tuyền hoàn toàn tan vỡ, nguyên khí mênh mông mất kiểm soát tuôn ra, sau đó Tề Tư Nhu nổ tan xác.
Cao Triệu Hải phản ứng siêu nhanh vừa nói vừa lắc người đã lao ra khỏi phòng:
- Nguy rồi, mau ra khỏi phòng!
Cường giả cảnh giới Tiên Thiên đỉnh nổ banh xác, uy lực vụ nổ sẽ không hình thành uy hiếp trí mạng cho cường giả Đạo Linh cảnh nhưng cũng tạo thành vết thương.
Mặt Mộ Liên Thiên đen như nhọ nồi, nguyên khí sôi trào, cơn giận dâng lên:
- Chết tiệt!
Nhưng Mộ Liên Thiên chưa mất lý trí, gã vung ra nguyên khí bảo vệ nữ nhi Mộ Vân Phỉ. Cường giả Đạo Linh cảnh sẽ không bị uy hiếp trí mạng, nhưng với võ giả cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ như Mộ Vân Phỉ thì nguy hiểm rất lớn.
Mặt Mộ Vân Phỉ trắng bệch la lên:
- Mẫu thân!
Mộ Vân Phỉ lao vào Tề Tư Nhu, Mộ Liên Thiên vung ra nguyên khí ngăn nàng lại.
Tề Tư Nhu mỉm cười nói:
- Liên Thiên, làm gì căng thẳng quá vậy?
Mặt Tề Tư Nhu hồng hào, hơi thở ổn định, không có dấu hiệu nổ tan xác.
Chuyện gì thế này?
Mộ Liên Thiên ngẩn ngơ, trong phút chốc không biết chuyện gì xảy ra. Ngay sau đó mắt Mộ Liên Thiên bắn ra tia vui mừng, gã phát hiện nguyên khí thu về người Tề Tư Nhu.
Võ giả sắp nổ tan xác sao có thể thu lại nguyên khí?
Tề Tư Nhu lại phát ra luồng nguyên khí, nghịch ngợm nói:
- Liên Thiên, ta không sao, vụ tuyền đã ổn định hơn nhiều. Chàng xem, ta có thể tự do vận chuyển nguyên khí.
Hiển nhiên mới rồi Tề Tư Nhu cố ý phát ra nguyên khí.
Nuốt vào Thiên Mục Đan vài giây Tề Tư Nhu liền phát hiện vụ tuyền biến đổi, từ cực kỳ không ổn định nhanh chóng ổn định. Tề Tư Nhu động ý niệm phát hiện có thể khống chế nguyên khí.
Tề Tư Nhu rất vui mừng, nàng chờ vài giây rồi mở mắt ra, thấy biểu tình như kiến bò chảo nóng của trượng phu Mộ Liên Thiên, nàng không kiềm được giỡn chơi.
Đây cũng là vì Tề Tư Nhu quá mừng.
Mười mấy năm trời! Ngọn núi đè trên người hơn mười năm bỗng bị dỡ xuống, nỗi vui sướng đó không thể tả bằng lời.
Tề Tư Nhu không sợ chết, nàng đã chuẩn bị tinh thần, nhưng giờ thấy hy vọng hỏi sao nàng không hân hoan?
Hễ có chút hy vọng không ai muốn chết, càng đừng nói võ giả sống lâu hơn người bình thường. Thế giới của võ giả đặc sắc hơn thế giới người thường gấp trăm lần.
Mộ Liên Thiên hít sâu, không dám tin nhìn Tề Tư Nhu, người run run:
- Nhu nhi... nàng... nàng có thể vận dụng nguyên khí?
Thiên Mục Đan quá tuyệt vời, dù có hiệu quả ổn định vụ tuyền cũng không nên khoa trương vậy đi? Mới ăn qua một, hai mươi giây Tề Tư Nhu đã có thể tự do vận chuyển nguyên khí?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất