Chương 245: Trần gia lam khúc
Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Cảnh Ngôn, Cảnh Tử Kỳ đi qua đường đám đông tách ra.
Nam nhân mắt tam giác áo đen âm trầm nhìn Cảnh Ngôn, Cảnh Tử Kỳ giây lát, cười khùng khục:
- Khục khục, là tiểu tử nhà ngươi mới kêu ngừng tay? Ngươi rất to gan.
Nam nhân áo đen híp đôi mắt tam giác, giọng lạnh lẽo.
Cảnh Ngôn nhìn đối phương, gật đầu:
- Đúng vậy, là ta kêu ngươi dừng tay! Gan của ta không lớn nhưng cũng không nhỏ.
Cảnh Ngôn chủ yếu nhìn nam nhân mắt tam giác nhưng thấy đằng sau gã có cái bàn, một thiếu nữ đang ngồi, đó mới là đối tượng làm hắn chú ý nhất.
Thiếu nữ mặc trường bào màu tím hoa lệ, khoảng hai mươi tuổi, cũng có thể chưa đến hai mươi. Thiếu nữ này là người chuẩn bị tham gia ba học viện lớn khảo hạch, nam nhân mắt tam giác có lẽ là tiểu nhân vật đi theo thiếu nữ váy tím.
Thiếu nữ váy tím đưa lưng hướng nam nhân mắt tam giác và Cảnh Lạc Vũ, tay nâng ly nhỏ xinh nhấp ngụm trà, bình tĩnh như không biết chuyện xảy ra sau lưng.
Cảnh Lạc Vũ thấy Cảnh Ngôn đi tới, nhếch môi nở nụ cười khó xem:
- Cảnh Ngôn ca.
Cảnh Ngôn gật đầu với Cảnh Lạc Vũ.
Cảnh Ngôn khá thích tử đệ Cảnh gia Cảnh Lạc Vũ này, thực lực không tệ, quan trọng nhất là tính cách tốt. Lúc ở Cảnh gia, Cảnh Ngôn và Cảnh Lạc Vũ không quen biết gì, nhưng từ Đông Lâm thành đến Lam Khúc quận thành hắn hơi hiểu biết về Cảnh Lạc Vũ.
Tính cách Cảnh Lạc Vũ rộng rãi, ôn hòa, mỗi người cười toe. Cảnh Lạc Vũ lớn hơn Cảnh Ngôn vài tuổi nhưng dọc đường đi cứ kêu Cảnh Ngôn ca. Cảnh Ngôn có bảo Cảnh Lạc Vũ đừng gọi hắn là ca ca, dù sao gã lớn tuổi hơn, nhưng Cảnh Lạc Vũ nói không kêu ca vậy gọi sư phụ.
Vì thấy con người Cảnh Lạc Vũ không tệ nên trên đường đi Cảnh Ngôn nhiều lần chỉ điểm Võ Đạo cho gã. Với người không thích Cảnh Ngôn sẽ không tốn công chỉ điểm.
Nam nhân mắt tam giác ánh mắt sắc bén, khí thế dâng lên nhìn Cảnh Lạc Vũ chằm chằm:
- A? Thì ra các ngươi quen biết? Nhãi ranh, không ngờ ngươi còn có giúp đỡ!
Nam nhân mắt tam giác nhìn sang Cảnh Ngôn:
- Tiểu tử, ngươi có biết đang nói chuyện với ai không?
Nam nhân mắt tam giác không để Cảnh Ngôn, Cảnh Tử Kỳ vào mắt. Gã biết Cảnh Lạc Vũ đến từ thành phố nhỏ Đông Lâm thành, hai người này quen với Cảnh Lạc Vũ chắc cùng đến từ Đông Lâm thành, đều là tiểu nhân vật tôm tép.
Cảnh Ngôn nheo mắt lạnh lùng hỏi:
- Ta không biết ngươi là ai, cũng không muốn biết. Nhưng giờ ta muốn biết là tại sao ngươi đánh đồng bạn của ta!?
Lúc Cảnh Ngôn đi tới có nghe người xung quanh nói nam nhân mắt tam giác là người của Trần gia gì đó, Trần gia chắc là gia tộc lớn trong Lam Khúc quận thành.
Cảnh Ngôn không muốn gây thù hằn khắp nơi, đặc biệt là đắc tội gia tộc lớn trong Lam Khúc quận thành. Nhưng đối phương đánh Cảnh Lạc Vũ như thế, còn bắt quỳ xuống xin lỗi, Cảnh Ngôn không thể khoanh tay đứng nhìn. Dù đối phương có bối cảnh lớn đến đâu Cảnh Ngôn cũng không cách nào thờ ơ, dù thế nào phải tìm hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì. Nếu thật sự là lỗi của Cảnh Lạc Vũ thì Cảnh Ngôn sẽ hỗ trợ xử lý tốt.
Cảnh Lạc Vũ đau khổ nói:
- Cảnh Ngôn ca, ta thật sự không làm gì sai. Cảnh Ngôn ca và Tử Kỳ tỷ rời khỏi tửu lâu, ta ở trong phòng cảm ngộ thứ Cảnh Ngôn ca chỉ cho ta. Hôm nay ta thấy Cảnh Ngôn ca chưa về, không biết ca và Tử Kỳ tỷ đi đâu đành một mình đi xuống ăn chút đồ.
Võ giả cảnh giới Tiên Thiên trở lên hầu như không cần ăn cơm, chưa bước vào Tiên Thiên thì phải ăn ít thức ăn bổ sung thể lực tiêu hao.
Cảnh Lạc Vũ kể đại khái vụ việc:
- Qua một lúc người này và vị tiểu thư kia đi vào, ngồi bàn bên cạnh ta. Rồi họ bỗng mắng ta là súc sinh từ đâu đến ăn đồ mà phát ra tiếng lớn vậy. Ta không muốn gây chuyện nên dù bị họ mắng cũng không cãi lại, khi ta tiếp tục ăn không nhai ra tiếng lớn nữa. Nhưng bọn họ kêu ta xéo đi, nói dế nhũi mà dám phớt lờ họ. Ta không xéo đi theo lời họ, vậy là họ tức giận, người bắt đầu đánh ta, ta không đánh lại hắn.
Gò má Cảnh Lạc Vũ sưng phồng, nói chuyện không rõ ràng nhưng Cảnh Ngôn nghe hiểu đại khái.
Biết rõ vụ việc Cảnh Ngôn càng giận hơn. Đám khốn này khinh người quá đáng, khi dễ người cũng không nên làm như vậy! Cảnh Lạc Vũ không có sai lầm gì, ở nơi này ăn cơm lớn tiếng chút là lỗi sao? Hơn nữa bị đối phương nhục mạ một câu Cảnh Lạc Vũ không ăn ra tiếng nữa.
Cảnh Lạc Vũ chưa bước vào cảnh giới Tiên Thiên, tất nhiên không đánh lại nam nhân mắt tam giác.
Còn thiếu nữ mặc váy dài màu tím nữa, trong khi nam nhân mắt tam giác đánh Cảnh Lạc Vũ thì nàng ngồi một bên thoải mái uống trà. Nhìn ra được nam nhân mắt tam giác bắt Cảnh Lạc Vũ quỳ xuống xin lỗi có lẽ vì lệnh của thiếu nữ này. Dù không phải nàng ra lệnh nhưng chắc chắn nàng không ngăn cản.
Cảnh Ngôn nghe Cảnh Lạc Vũ miêu tả xong gật đầu nói:
- Lạc Vũ, ta biết rồi.
Cảnh Ngôn nhìn nam nhân mắt tam giác, bình tĩnh hỏi:
- Sự việc đúng như vậy phải không? Ngươi có lời gì nói không? Nếu đồng bạn của ta nói không thật ngươi có thể chỉ ra.
Giọng Cảnh Ngôn bình tĩnh nhưng lòng đã đốt cháy lửa giận.
Chuyện này từ đầu đến cuối Cảnh Lạc Vũ không sai điểm nào, đối phương thì hùng hổ dọa người ỷ có thân phận, bối cảnh tùy tiện ăn hiếp người khác.
Nam nhân mắt tam giác không ngờ Cảnh Ngôn hỏi câu đó:
- Hả?
Ngươi có lời gì muốn nói? Nghe như thẩm phản hỏi đối tượng bị thẩm có gì muốn cãi lại không trước khi phán xét.
Nam nhân mắt tam giác sửng sốt sau đó cười phá lên.
Tiểu tử này buồn cười quá.
Nam nhân mắt tam giác gật gù liếc qua Cảnh Lạc Vũ, cười khẩy nói:
- Sự việc đúng là vậy, tiểu súc sinh này không nói sai chút nào.
Cảnh Ngôn nhìn nam nhân mắt tam giác, chậm rãi nói:
- Nếu sự thật đúng như đã kể vậy ta nghĩ ai đều nhìn ra đồng bạn của ta không có sai lầm nào. Ngươi chẳng những nhục mạ đồng bạn của ta còn đánh hắn, giờ việc đầu tiên ngươi phải làm là xin lỗi đồng bạn của ta, sau đó chúng ta bàn về vấn đề bồi thường.
Nam nhân mắt tam giác trợn to mắt muốn lòi tròng, hỏi:
- Cái gì? Tiểu tử nhà ngươi bị hỏng não à?
Cảnh Ngôn nói mấy câu sau làm nam nhân mắt tam giác rất ngạc nhiên, tưởng nghe lầm.
Dế nhũi này bắt gã xin lỗi? Sau khi xin lỗi còn đòi bồi thường? Thật là buồn cười, buồn cười không chịu nổi.
Cảnh Ngôn cười nói:
- Đầu óc ta bình thường, giờ là ta cho ngươi cơ hội, nếu ngươi không bắt lấy thì hậu quả khó nói. Nếu ta là ngươi nhất định sẽ bắt giữ cơ hội này, chỉ cần xin lỗi rồi bồi thường. Nếu không bắt lấy cơ hội thì khó nói, nhưng ta bảo đảm ngươi sẽ hối hận vì không bắt giữ cơ hội.
Nam nhân mắt tam giác bị giật mình, đám đông đứng xem cũng ngây ra.
Nam nhân mắt tam giác cao ngạo quát to:
- Nhãi ranh, ngươi bị khùng hay sao? Ngươi nghe kỹ cho lão tử, lão tử là người của Trần gia Lam Khúc quận thành, vị này là tiểu thư dòng chính của Trần gia ta. Dế nhũi, dù ngươi đến từ thành nhỏ quê mùa cũng nên biết Trần gia đi?
Cảnh Tử Kỳ nói nhỏ bên tai Cảnh Ngôn:
- Cảnh Ngôn, Trần gia là gia tộc lớn trong Lam Khúc quận thành, thế lực rất lớn, chỉ dưới mấy thế gia.
Cảnh Tử Kỳ ở trong Lam Khúc quận thành vài năm, dù không quen thuộc từng thế lực gia tộc cũng có nghe nói qua. Trần gia là thế lực cực kỳ khổng lồ.
Gia tộc lớn nhất Đông Lâm thành là Triệu gia, nhưng so với Trần gia thì Triệu gia không đáng gì. Triệu gia chỉ có một cường giả Đạo Linh cảnh, Trần gia thì có nhiều cường giả Đạo Linh cảnh.
Cảnh Tử Kỳ không biết Cảnh Ngôn tính giải quyết chuyện này thế nào, nàng cảm thấy cho hắn biết Trần gia là gia tộc thế nào, sau đó hắn muốn làm sao thì tự có tính toán.
Cảnh Tử Kỳ không lo Cảnh Ngôn đắc tội Trần gia mang đến hậu quả nghiêm trọng, vì hắn đã lôi kéo quan hệ với tổng quản Quận Vương phủ. Trần gia muốn trả thù Cảnh Ngôn phải suy xét thật kỹ mới được.
Nam nhân mắt tam giác đắc ý cười nói:
- Ha ha ha! Tiểu mỹ nhân này có kiến thức đấy, tên nhà quê kia, bây giờ biết nên làm sao rồi chứ?
Cảnh Tử Kỳ nói nhỏ nhưng nam nhân mắt tam giác nghe được, mấy tên nhà quê đã biết Trần gia thì nên lập tức quỳ xuống nhận sai mới đúng.
Trong Lam Khúc quận thành không bao nhiêu người dám làm càn trước mặt người Trần gia, càng đừng nói dế nhũi đến từ thành nhỏ quê mùa.
Sắc mặt Cảnh Ngôn dần âm trầm, lạnh lùng cười:
- Trần gia thì ghê gớm lắm sao? Trần gia có thể tùy tiện khi dễ người? Ha ha, người Trần gia đúng là uy phong, nếu ai không biết còn tưởng nguyên Lam Khúc quận thành là của Trần gia các ngươi!
***
Cảnh Ngôn, Cảnh Tử Kỳ đi qua đường đám đông tách ra.
Nam nhân mắt tam giác áo đen âm trầm nhìn Cảnh Ngôn, Cảnh Tử Kỳ giây lát, cười khùng khục:
- Khục khục, là tiểu tử nhà ngươi mới kêu ngừng tay? Ngươi rất to gan.
Nam nhân áo đen híp đôi mắt tam giác, giọng lạnh lẽo.
Cảnh Ngôn nhìn đối phương, gật đầu:
- Đúng vậy, là ta kêu ngươi dừng tay! Gan của ta không lớn nhưng cũng không nhỏ.
Cảnh Ngôn chủ yếu nhìn nam nhân mắt tam giác nhưng thấy đằng sau gã có cái bàn, một thiếu nữ đang ngồi, đó mới là đối tượng làm hắn chú ý nhất.
Thiếu nữ mặc trường bào màu tím hoa lệ, khoảng hai mươi tuổi, cũng có thể chưa đến hai mươi. Thiếu nữ này là người chuẩn bị tham gia ba học viện lớn khảo hạch, nam nhân mắt tam giác có lẽ là tiểu nhân vật đi theo thiếu nữ váy tím.
Thiếu nữ váy tím đưa lưng hướng nam nhân mắt tam giác và Cảnh Lạc Vũ, tay nâng ly nhỏ xinh nhấp ngụm trà, bình tĩnh như không biết chuyện xảy ra sau lưng.
Cảnh Lạc Vũ thấy Cảnh Ngôn đi tới, nhếch môi nở nụ cười khó xem:
- Cảnh Ngôn ca.
Cảnh Ngôn gật đầu với Cảnh Lạc Vũ.
Cảnh Ngôn khá thích tử đệ Cảnh gia Cảnh Lạc Vũ này, thực lực không tệ, quan trọng nhất là tính cách tốt. Lúc ở Cảnh gia, Cảnh Ngôn và Cảnh Lạc Vũ không quen biết gì, nhưng từ Đông Lâm thành đến Lam Khúc quận thành hắn hơi hiểu biết về Cảnh Lạc Vũ.
Tính cách Cảnh Lạc Vũ rộng rãi, ôn hòa, mỗi người cười toe. Cảnh Lạc Vũ lớn hơn Cảnh Ngôn vài tuổi nhưng dọc đường đi cứ kêu Cảnh Ngôn ca. Cảnh Ngôn có bảo Cảnh Lạc Vũ đừng gọi hắn là ca ca, dù sao gã lớn tuổi hơn, nhưng Cảnh Lạc Vũ nói không kêu ca vậy gọi sư phụ.
Vì thấy con người Cảnh Lạc Vũ không tệ nên trên đường đi Cảnh Ngôn nhiều lần chỉ điểm Võ Đạo cho gã. Với người không thích Cảnh Ngôn sẽ không tốn công chỉ điểm.
Nam nhân mắt tam giác ánh mắt sắc bén, khí thế dâng lên nhìn Cảnh Lạc Vũ chằm chằm:
- A? Thì ra các ngươi quen biết? Nhãi ranh, không ngờ ngươi còn có giúp đỡ!
Nam nhân mắt tam giác nhìn sang Cảnh Ngôn:
- Tiểu tử, ngươi có biết đang nói chuyện với ai không?
Nam nhân mắt tam giác không để Cảnh Ngôn, Cảnh Tử Kỳ vào mắt. Gã biết Cảnh Lạc Vũ đến từ thành phố nhỏ Đông Lâm thành, hai người này quen với Cảnh Lạc Vũ chắc cùng đến từ Đông Lâm thành, đều là tiểu nhân vật tôm tép.
Cảnh Ngôn nheo mắt lạnh lùng hỏi:
- Ta không biết ngươi là ai, cũng không muốn biết. Nhưng giờ ta muốn biết là tại sao ngươi đánh đồng bạn của ta!?
Lúc Cảnh Ngôn đi tới có nghe người xung quanh nói nam nhân mắt tam giác là người của Trần gia gì đó, Trần gia chắc là gia tộc lớn trong Lam Khúc quận thành.
Cảnh Ngôn không muốn gây thù hằn khắp nơi, đặc biệt là đắc tội gia tộc lớn trong Lam Khúc quận thành. Nhưng đối phương đánh Cảnh Lạc Vũ như thế, còn bắt quỳ xuống xin lỗi, Cảnh Ngôn không thể khoanh tay đứng nhìn. Dù đối phương có bối cảnh lớn đến đâu Cảnh Ngôn cũng không cách nào thờ ơ, dù thế nào phải tìm hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì. Nếu thật sự là lỗi của Cảnh Lạc Vũ thì Cảnh Ngôn sẽ hỗ trợ xử lý tốt.
Cảnh Lạc Vũ đau khổ nói:
- Cảnh Ngôn ca, ta thật sự không làm gì sai. Cảnh Ngôn ca và Tử Kỳ tỷ rời khỏi tửu lâu, ta ở trong phòng cảm ngộ thứ Cảnh Ngôn ca chỉ cho ta. Hôm nay ta thấy Cảnh Ngôn ca chưa về, không biết ca và Tử Kỳ tỷ đi đâu đành một mình đi xuống ăn chút đồ.
Võ giả cảnh giới Tiên Thiên trở lên hầu như không cần ăn cơm, chưa bước vào Tiên Thiên thì phải ăn ít thức ăn bổ sung thể lực tiêu hao.
Cảnh Lạc Vũ kể đại khái vụ việc:
- Qua một lúc người này và vị tiểu thư kia đi vào, ngồi bàn bên cạnh ta. Rồi họ bỗng mắng ta là súc sinh từ đâu đến ăn đồ mà phát ra tiếng lớn vậy. Ta không muốn gây chuyện nên dù bị họ mắng cũng không cãi lại, khi ta tiếp tục ăn không nhai ra tiếng lớn nữa. Nhưng bọn họ kêu ta xéo đi, nói dế nhũi mà dám phớt lờ họ. Ta không xéo đi theo lời họ, vậy là họ tức giận, người bắt đầu đánh ta, ta không đánh lại hắn.
Gò má Cảnh Lạc Vũ sưng phồng, nói chuyện không rõ ràng nhưng Cảnh Ngôn nghe hiểu đại khái.
Biết rõ vụ việc Cảnh Ngôn càng giận hơn. Đám khốn này khinh người quá đáng, khi dễ người cũng không nên làm như vậy! Cảnh Lạc Vũ không có sai lầm gì, ở nơi này ăn cơm lớn tiếng chút là lỗi sao? Hơn nữa bị đối phương nhục mạ một câu Cảnh Lạc Vũ không ăn ra tiếng nữa.
Cảnh Lạc Vũ chưa bước vào cảnh giới Tiên Thiên, tất nhiên không đánh lại nam nhân mắt tam giác.
Còn thiếu nữ mặc váy dài màu tím nữa, trong khi nam nhân mắt tam giác đánh Cảnh Lạc Vũ thì nàng ngồi một bên thoải mái uống trà. Nhìn ra được nam nhân mắt tam giác bắt Cảnh Lạc Vũ quỳ xuống xin lỗi có lẽ vì lệnh của thiếu nữ này. Dù không phải nàng ra lệnh nhưng chắc chắn nàng không ngăn cản.
Cảnh Ngôn nghe Cảnh Lạc Vũ miêu tả xong gật đầu nói:
- Lạc Vũ, ta biết rồi.
Cảnh Ngôn nhìn nam nhân mắt tam giác, bình tĩnh hỏi:
- Sự việc đúng như vậy phải không? Ngươi có lời gì nói không? Nếu đồng bạn của ta nói không thật ngươi có thể chỉ ra.
Giọng Cảnh Ngôn bình tĩnh nhưng lòng đã đốt cháy lửa giận.
Chuyện này từ đầu đến cuối Cảnh Lạc Vũ không sai điểm nào, đối phương thì hùng hổ dọa người ỷ có thân phận, bối cảnh tùy tiện ăn hiếp người khác.
Nam nhân mắt tam giác không ngờ Cảnh Ngôn hỏi câu đó:
- Hả?
Ngươi có lời gì muốn nói? Nghe như thẩm phản hỏi đối tượng bị thẩm có gì muốn cãi lại không trước khi phán xét.
Nam nhân mắt tam giác sửng sốt sau đó cười phá lên.
Tiểu tử này buồn cười quá.
Nam nhân mắt tam giác gật gù liếc qua Cảnh Lạc Vũ, cười khẩy nói:
- Sự việc đúng là vậy, tiểu súc sinh này không nói sai chút nào.
Cảnh Ngôn nhìn nam nhân mắt tam giác, chậm rãi nói:
- Nếu sự thật đúng như đã kể vậy ta nghĩ ai đều nhìn ra đồng bạn của ta không có sai lầm nào. Ngươi chẳng những nhục mạ đồng bạn của ta còn đánh hắn, giờ việc đầu tiên ngươi phải làm là xin lỗi đồng bạn của ta, sau đó chúng ta bàn về vấn đề bồi thường.
Nam nhân mắt tam giác trợn to mắt muốn lòi tròng, hỏi:
- Cái gì? Tiểu tử nhà ngươi bị hỏng não à?
Cảnh Ngôn nói mấy câu sau làm nam nhân mắt tam giác rất ngạc nhiên, tưởng nghe lầm.
Dế nhũi này bắt gã xin lỗi? Sau khi xin lỗi còn đòi bồi thường? Thật là buồn cười, buồn cười không chịu nổi.
Cảnh Ngôn cười nói:
- Đầu óc ta bình thường, giờ là ta cho ngươi cơ hội, nếu ngươi không bắt lấy thì hậu quả khó nói. Nếu ta là ngươi nhất định sẽ bắt giữ cơ hội này, chỉ cần xin lỗi rồi bồi thường. Nếu không bắt lấy cơ hội thì khó nói, nhưng ta bảo đảm ngươi sẽ hối hận vì không bắt giữ cơ hội.
Nam nhân mắt tam giác bị giật mình, đám đông đứng xem cũng ngây ra.
Nam nhân mắt tam giác cao ngạo quát to:
- Nhãi ranh, ngươi bị khùng hay sao? Ngươi nghe kỹ cho lão tử, lão tử là người của Trần gia Lam Khúc quận thành, vị này là tiểu thư dòng chính của Trần gia ta. Dế nhũi, dù ngươi đến từ thành nhỏ quê mùa cũng nên biết Trần gia đi?
Cảnh Tử Kỳ nói nhỏ bên tai Cảnh Ngôn:
- Cảnh Ngôn, Trần gia là gia tộc lớn trong Lam Khúc quận thành, thế lực rất lớn, chỉ dưới mấy thế gia.
Cảnh Tử Kỳ ở trong Lam Khúc quận thành vài năm, dù không quen thuộc từng thế lực gia tộc cũng có nghe nói qua. Trần gia là thế lực cực kỳ khổng lồ.
Gia tộc lớn nhất Đông Lâm thành là Triệu gia, nhưng so với Trần gia thì Triệu gia không đáng gì. Triệu gia chỉ có một cường giả Đạo Linh cảnh, Trần gia thì có nhiều cường giả Đạo Linh cảnh.
Cảnh Tử Kỳ không biết Cảnh Ngôn tính giải quyết chuyện này thế nào, nàng cảm thấy cho hắn biết Trần gia là gia tộc thế nào, sau đó hắn muốn làm sao thì tự có tính toán.
Cảnh Tử Kỳ không lo Cảnh Ngôn đắc tội Trần gia mang đến hậu quả nghiêm trọng, vì hắn đã lôi kéo quan hệ với tổng quản Quận Vương phủ. Trần gia muốn trả thù Cảnh Ngôn phải suy xét thật kỹ mới được.
Nam nhân mắt tam giác đắc ý cười nói:
- Ha ha ha! Tiểu mỹ nhân này có kiến thức đấy, tên nhà quê kia, bây giờ biết nên làm sao rồi chứ?
Cảnh Tử Kỳ nói nhỏ nhưng nam nhân mắt tam giác nghe được, mấy tên nhà quê đã biết Trần gia thì nên lập tức quỳ xuống nhận sai mới đúng.
Trong Lam Khúc quận thành không bao nhiêu người dám làm càn trước mặt người Trần gia, càng đừng nói dế nhũi đến từ thành nhỏ quê mùa.
Sắc mặt Cảnh Ngôn dần âm trầm, lạnh lùng cười:
- Trần gia thì ghê gớm lắm sao? Trần gia có thể tùy tiện khi dễ người? Ha ha, người Trần gia đúng là uy phong, nếu ai không biết còn tưởng nguyên Lam Khúc quận thành là của Trần gia các ngươi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất