Càn Khôn Kiếm Thần

Chương 246: Uy năng một kiếm

Trước Sau
Dịch: Phong Nguyệt Lâu

***

Ui!

Đám đông hút khí lạnh.

Người trẻ tuổi biết đối phương là Trần gia Lam Khúc quận thành mà thái độ vẫn cứng rắn như vậy?

Ban đầu thái độ của Cảnh Ngôn tuy làm nhiều võ giả vây xem ngạc nhiên, nhưng họ cho rằng đó là vì hắn không biết mình đang đối mặt Trần gia Lam Khúc.

Giờ đã biết đối diện vật khổng lồ Trần gia mà hắn vẫn cứng rắn như vậy. Thanh niên này nghĩ gì? Chống đối Trần gia lẽ nào hắn không muốn sống sao?

Đừng nói võ giả từ thành phố nhỏ cấp thấp, đa số võ giả thế lực lớn trong bản thành Lam Khúc quận thành cũng phải cúi đầu rụt cổ. Trừ tử đệ mấy thế gia lớn ra ai dám ngẩng cao đầu trước mặt người Trần gia?

Hơn nữa thiếu nữ mặc váy dài màu tím là thành viên dòng chính của Trần gia, địa vị rất cao trong gia tộc.

- Mấy người kia tiêu đời rồi.

- Bọn họ không biết đắc tội Trần gia sẽ có kết cục gì. Mà thiếu nữ váy tím là ai? Kênh kiệu thật, đến bây giờ còn chưa nói câu nào.

Trong đám đông có người biết thiếu nữ váy tím:

- Suỵt, nói nhỏ chút. Tên của nàng là Trần Nghiên, nữ nhi của một vị chủ quản đại nhân Trần gia.

Có người thổn thức:

- Nữ nhi của chủ quản Trần gia? Hèn gì cao cao tại thượng, không ai bì nổi!

Trong mắt đám người xem nhóm Cảnh Ngôn tàn đời, dù lần này không chết cũng không thể tham gia ba học viện lớn khảo hạch nhập viện.

Có người cảm thấy Cảnh Ngôn quá ngu, đối mặt vật khổng lồ như Trần gia nên cúi đầu ngay. Dù bản thân không sai cũng phải cúi đầu ra vẻ đáng thương. Người Trần gia kêu quỳ xuống xin lỗi thì nghe theo đi.

Có người cảm thán rằng:

- Mấy người này rất có cốt khí.

Người bên cạnh vẻ mặt khinh thường nói:

- Có cốt khí? Được ích gì? Người sắp chết thì cốt khí giúp được gì?

Còn sống mới quan trọng nhất, giờ vì chút tự tôn sắp mất mạng, đa số người cảm thấy không đáng, rất ngu xuẩn.

Có người cau mày lắc đầu nói:

- Nhưng nơi này là Tụ Hoa tửu lâu, sản nghiệp của Quận Vương phủ, dù là người Trần gia cũng không dám làm quá mức đi?

Có tiếng cười khẩy nói:

- Ngươi biết cái gì? Ngươi dám đánh cuộc người Trần gia giết mấy võ giả trẻ đến từ Đông Lâm thành cũng sẽ không gặp rắc rối gì không?

Nam nhân mắt tam giác sửng sốt một lúc rồi cười như điên:

- Ha ha ha ha ha ha!

Nam nhân mắt tam giác mắt lóe tia sáng hung dữ:

- Dế nhũi, ngươi còn chưa nhận rõ tình thế. Ta nói cho ngươi biết, Trần gia có thể ăn hiếp người, uy phong khắp nơi! Nhãi ranh, hôm nay ba người mà không quỳ xuống nhận sai thì...

Thiếu nữ váy tím Trần Nghiên quay đầu lại, lạnh nhạt liếc Cảnh Ngôn một cái, kêu tên nam nhân mắt tam giác:

- Trần Binh!

Cảnh Ngôn nhìn thấy mắt Trần Nghiên, đó là dáng vẻ cao cao tại thượng trên cao nhìn xuống, ngạo mạn tận xương.



Trần Binh cung kính nói:

- Tiểu thư!

Trần Nghiên nói chuyện nhỏ nhẹ, nhẹ vung tay:

- Đừng nói nhiều với họ, ta thấy hơi phiền, líu ríu ảnh hưởng ta uống trà.

Đám người Cảnh Ngôn như ruồi bọ trong mắt Trần Nghiên, đám ruồi làm nàng thấy phiền, không có kiên nhẫn chơi tiếp.

Trần Nghiên nhẹ nhàng đặt tách trà nhỏ xinh xuống mặt bàn, lạnh nhạt nói:

- Nếu bọn họ không chịu quỳ xuống thì phế bỏ rồi ném đi, hoặc trực tiếp giết cũng được. Để chúng biết uy nghiêm của Trần gia không cho phép khiêu khích!

Trực tiếp giết!

Nói như giết chó mèo, không chút cảm xúc. Mạng người như con kiến với Trần Nghiên, thậm chí không bằng con kiến.

Không chịu quỳ xin lỗi thì bị phế bỏ ném đi, hoặc giết luôn.

Bá đạo! Kiêu căng! Uy nghiêm của Trần gia không cho phép khiêu khích!

Nghe Trần Nghiên nói câu đó dù Cảnh Ngôn tốt tính đến đâu cũng không bỏ qua được. Mạng sống của họ nhỏ bé cỏn con với họ, không đáng một đồng.

Nơi này là Tụ Hoa tửu lâu, sản nghiệp thuộc về Quận Vương phủ. Một nữ nhi của chủ quản Trần gia tại đây có thể tùy tiện lấy mạng người, nếu ở đường cái còn như thế nào?

Sợ là gai mắt ai liền giết.

Đám đông thấy lòng lạnh lẽo, may mắn họ không ôm bất bình xen vào chuyện này. Nếu ai nói giúp võ giả trẻ bị đánh e rằng bây giờ họ cũng nằm trong danh sách bị giết của Trần Nghiên.

Các cặp mắt hoảng sợ nhìn Trần Nghiên.

Khuôn mặt Trần Nghiên thanh tú, tuổi chừng hai mươi, nhưng lòng dạ quá độc ác. Nhìn dáng vẻ của nàng không biết đã giết bao nhiêu người.

Trần Binh rùng mình, lớn tiếng đáp:

- Tuân lệnh! Tiểu thư, ta xin phép ra tay!

Trần Binh xoay người âm trầm nhìn Cảnh Ngôn, cười khẩy nói:

- Tiểu tử, bắt đầu từ ngươi đi. Ngươi nói ta phế bỏ ngươi rồi ném đi hay trực tiếp giết, sau đó ném xác người ra dã ngoại cho dã thú ăn?

Mắt Trần Binh lấp lóe tia hung ác, phát ra sát ý bao phủ Cảnh Ngôn.

Đám đông vội thụt lùi sợ bị văng miểng.

Lòng Cảnh Ngôn bùng cháy lửa giận, nhưng càng như vậy hắn càng bình tĩnh, mặt không biểu tình hỏi ngược lại:

- Bằng vào ngươi?

Vẻ mặt khinh thường đó lộ rõ cho Trần Binh đứng đối diện thấy, người xung quanh cũng xem rõ Cảnh Ngôn coi khinh ra mặt.

Sự khinh khi sâu tận xương, không phải cố ý giả bộ.

Bùm!

Trần Binh đâu chịu nổi sự khinh rẻ này, mắt đỏ ngầu, nguyên khí sôi trào, sát ý hừng hực.

Trần Binh lật tay lại, nguyên khí dao động:

- Nếu ngươi muốn chết vậy ta sẽ giết ngươi!

Một trảo ảnh màu đen chụp xuống Cảnh Ngôn.



Uy năng đáng sợ khuếch tán, đám võ giả vây xem biến sắc mặt.

Có người nhìn ra tu vi của Trần Binh, hét to:

- Cường giả Tiên Thiên hậu kỳ! Hắn là cường giả Tiên Thiên hậu kỳ!

Trần Binh hét to một tiếng:

- Ha ha ha! Tiểu súc sinh chết đi!

Trần Binh vọt tới trước, trảo ảnh khủng bố hung ác chụp xuống đầu Cảnh Ngôn.

Trần Nghiên luôn ngồi tại chỗ khóe môi cong lên lạnh lùng nhìn, mắt nàng nóng cháy dường như rất mong chờ Cảnh Ngôn sẽ chết dưới móng vuốt này. Có lẽ Trần Nghiên thích xem cảnh người ta óc vỡ nát, nàng mím môi đỏ khẽ thở ra, rất là nhàn nhã.

Cảnh Ngôn gầm lên:

- Không biết tự lượng sức mình!

Con ngươi Trần Binh co rút, cười khẩy nói:

- A? Còn dám chống cự?

Trần Binh cho rằng gã giết người thì đối phương không nên chống lại, đứng yên chờ gã giết mới đúng.

Xoẹt!

Nguyên khí trong vụ tuyền cuồng bạo tuôn ra từ kinh mạch Võ Đạo khắp người Cảnh Ngôn.

Thiên Hỏa kiếm bỗng hiện ra trong tay Cảnh Ngôn, luồng sáng đỏ hóa thành thất luyện kinh người chém hướng trảo ảnh đen chụp xuống.

Xoẹt!

Trảo ảnh đen như miếng giẻ rách bị cây kéo bén xé ra.

Cảnh tượng rõ rệt, võ giả chưa bước vào cảnh giới Tiên Thiên như Cảnh Lạc Vũ cũng thấy rành rành. Trảo ảnh đen khủng bố trong phút chốc bị xé rách.

Kiếm quang đỏ không tán đi, nó ẩn chứa uy năng khủng bố xé rách trảo ảnh rồi tiếp tục lao hướng Trần Binh.

Khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo của Trần Binh hiện nét kinh hoàng:

- Cái gì? Nguy rồi!

Trần Binh đâu ngờ công kích của gã bị đánh tan dễ vậy. Kiếm quang đỏ siêu khủng bố, Trần Binh cảm nhận lạnh lẽo thấu xương hoàn toàn bao phủ gã.

Trần Binh sốt ruột vận chuyển hết nguyên khí muốn ngăn kiếm quang đỏ, nhưng gã thúc đẩy nguyên khí đến cực hạn thì đao quang đỏ vẫn đến gần gã. Trần Binh dốc hết sức ngăn cản chỉ làm kiếm quang đỏ chậm lại một chút.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Trần Binh bay ra ngoài, bụng có lỗ máu ghê người chảy máu đỏ ròng ròng.

Một kiếm, chỉ một kiếm!

Trần Binh cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ bị một kiếm này đâm xuyên người.

Trần Binh ngã xuống đất, ho ra máu. mắt gã đầy kinh hoàng:

- Phụt!

Trần Binh khó khăn nhìn hướng Trần Nghiên, ngọng nghịu thốt ra mấy chữ:

- Tiểu... Tiểu thư!

Hơi thở Trần Binh yếu dần, kiếm của Cảnh Ngôn không chỉ xuyên qua bụng gã, với cường giả cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ nếu thân thể bị xuyên thủng, miễn không phải vị trí hiểm yếu thì không thể nào mất mạng. Nhưng Cảnh Ngôn đẩy kiếm quang chui và người gã cắt nát vụ tuyền, kinh mạch Võ Đạo. Bị tổn hại nặng làm sức sống của Trần Binh trôi đi hết chỉ trong vài giây, người gã dần cứng ngắc, mở to mắt nhìn Trần Nghiên đến chết.

Trần Binh chết không nhắm mắt, gã không hiểu tại sao mình bị một kiếm chém chết, còn bị võ giả trẻ tuổi như vậy một kiếm giết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau