Càn Khôn Kiếm Thần

Chương 265: Tự rước lấy nhục

Trước Sau
Dịch: Phong Nguyệt Lâu

***

Văn Đoạn biến sắc mặt, ánh mắt âm trầm lóe tia lạnh lẽo ánh mắt liếc hướng Cảnh Ngôn. Văn Đoạn phát ra sát ý lạnh lẽo.

Tiểu tử này dám mắng gã là con chó? Dế nhũi từ thành phố nhỏ quê mùa lên mà dám mắng gã là con chó trước công chúng?

Đáng giận! Chết tiệt! Đồ khốn nạn!

Khuôn mặt âm u của Văn Đoạn dữ tợn đáng sợ.

Cảnh Ngôn nhẹ lắc đầu nói:

- Mắng ngươi? Ngươi nâng cao mình quá, bằng vào ngươi không đáng ta mắng. Ta chỉ nói thật, ngươi đúng là con chó. Đừng trừng ta, ngươi tự nói xem ta và Trần Nhược Kiệt Trần gia đang nói chuyện, ngươi ở một bên không ngừng sủa, phất cờ hò reo vì Trần Nhược Kiệt, ngươi có thấy mình tiện không? Thật ra ta muốn nói ngươi làm chó không xứng chức chút nào. Ngươi tên Văn Đoạn đúng không? Xem ra là người Văn gia Lam Khúc quận thành, ngươi đã là người Văn gia mà đi phất cờ thay cho Trần gia Trần Nhược Kiệt, chậc chậc, đúng là tiện.

Văn Đoạn nghe mấy lời này muốn phát cuồng, cục tức nghẹn trong ngực muốn bể phổi.

Gã phất cờ hò reo cho Trần Nhược Kiệt? Hồi nào? Văn Đoạn nói mấy lời đó là vì kích tướng Trần Nhược Kiệt, khiến Trần Nhược Kiệt thấy mất mặt, tức giận sau đó đánh chết Cảnh Ngôn, gã được xem kịch vui. Hơn nữa nơi này là Quận Vương phủ, Trần Nhược Kiệt giết người sẽ mang đến rắc rối nhỏ, Văn Đoạn rất vui thấy điều đó.

Nhưng qua miệng Cảnh Ngôn thì Văn Đoạn thành con chó phất cờ cổ vũ Trần Nhược Kiệt.

Văn Đoạn tức giận người run run:

- Ngươi... Ngươi...

Cảnh Ngôn bỏ lại Văn Đoạn quay đầu nhằm vào Trần Nhược Kiệt:

- Trần Nhược Kiệt, trông chừng kỹ con chó của ngươi đi, đừng để hắn cắn bậy, lỡ cắn trúng người thì rắc rối, chủ nhân như ngươi cũng không thoát khỏi trách nhiệm.

Lúc trước Trần Nhược Kiệt nghe Cảnh Ngôn mắng Văn Đoạn là chó thì rất vui, giờ gã cười không nổi.

Tài châm ngòi ly gián của Cảnh Ngôn quá giỏi, bị hắn nói vậy Văn Đoạn cũng ghét lây Trần Nhược Kiệt. Tuy Trần Nhược Kiệt không sợ gì Văn Đoạn nhưng không muốn có xích mích với gã, ít nhất không mong trở mặt.

Người đứng xa vây xem ngơ ngẩn, không dám tin nhìn Cảnh Ngôn.

- Người đó là ai vậy?

- Thật là vô pháp vô thiên.

- Giờ hắn không chỉ đắc tội người Trần gia còn chọc luôn người Văn gia, hắn không sợ chết sao?

- Có lẽ vì cảm thấy trong Quận Vương phủ, người Trần gia hay Văn gia đều không dám làm gì hắn.

- Thế thì hắn tính sai, sức ảnh hưởng của Trần gia, Văn gia dù họ giết người cũng không gặp rắc rối.

- Ha ha, nhưng đã ghê, nghe hắn chửi người Văn gia là chó thật là sướng hết cả người. Ta chỉ muốn nói một câu, chửi hay lắm!

Có người thầm cổ vũ Cảnh Ngôn.

Trần Nhược Kiệt nhìn Văn Đoạn, lên tiếng:

- Văn Đoạn, tiểu tử này nói năng tùy tiện, bây giờ ta tự tay làm thịt hắn, ngươi đừng tức giận. Không cần so đo với loại dế nhũi này.

Trần Nhược Kiệt định tự tay giải quyết Cảnh Ngôn, có lẽ Văn Đoạn sẽ không hận gã.

Văn Đoạn nhìn Trần Nhược Kiệt, cố nén tức giận nói:

- Trần huynh, ra tay đi!



Cảnh Ngôn hỏi:

- Trần Nhược Kiệt, ngươi là Trần gia vậy có biết người tên Trần Nghiên không?

Trần Nhược Kiệt đang định xắn tay áo nghe lời này thì khựng lại, mắt lấp lóe:

- A? Ngươi biết Trần Nghiên của Trần gia ta?

Trần Nhược Kiệt biết Trần Nghiên, nàng là nữ nhi của Tịch chủ quản Trần gia, địa vị cao hơn gã nhiều. Nếu Cảnh Ngôn quen Trần Nghiên hoặc có quan hệ gì với nàng thì Trần Nhược Kiệt không dám tùy tiện giết hắn.

Cảnh Ngôn gật đầu nói:

- Xem như biết, lần này Trần Nghiên vốn định tham gia ba học viện lớn khảo hạch đúng không? Nhưng không lâu trước đã bỏ thi, ta nói đúng chứ?

Trần Nhược Kiệt giật mình nhìn Cảnh Ngôn:

- Hả?

Chuyện này không bao nhiêu người biết, dù trong Trần gia đa số người không rõ ràng. Trần Nhược Kiệt biết chuyện này, không phải vì gã có địa vị cao tiếp xúc với nhân vật cao tầng, mà vì gã cũng tham gia ba học viện lớn khảo hạch mùa này. Trần Nghiên vốn muốn cùng Trần Nhược Kiệt đi dự thi, giờ nàng đột nhiên từ bỏ tham gia ba học viện lớn khảo hạch nhập viện, nên gã biết chuyện.

Nhưng sao tiểu tử này biết chuyện? Không lẽ người này có quan hệ gì với Trần Nghiên thật?

Trần Nhược Kiệt nghi ngờ nhìn Cảnh Ngôn, thầm thắc mắc.

- Ngươi biết lý do Trần Nghiên từ bỏ khảo hạch không? E rằng ngươi không biết gì, muốn biết không? Ta có thể nói cho.

Cảnh Ngôn chậm rãi nói:

- Trần Nghiên bỏ ba học viện lớn khảo hạch mùa này là bị ta đánh, ta tát cho bạt tai, có lẽ nàng ta cảm thấy không có mặt mũi gặp người. Trong khoảng thời gian này ngươi không thấy mặt Trần Nghiên đúng chứ? Trần Nhược Kiệt ta nói nhiều với ngươi là vì không muốn ngươi tự lầm. Nếu ngươi cứ khư khư cố chấp thì ta nghĩ kết cục cuối cùng của ngươi là rút khỏi ba học viện lớn khảo hạch nhập viện. Đương nhiên rất có thể ngươi sẽ bị ta giết.

Toàn trường ngẩn ngơ, Cảnh Ngôn nói mấy câu này làm trời long đất lở.

Văn Đoạn khó tin nhìn Cảnh Ngôn.

Về gia tộc Văn gia vượt qua Trần gia, nhưng về địa vị cá nhân thân phận của Văn Đoạn kém xa Trần Nghiên. Văn Đoạn dù gì chỉ là tử đệ chi thứ ưu tú, không phải dòng chính của Văn gia. Dù đa số tử đệ dòng chính Văn gia cũng không so sánh với Trần Nghiên được.

Trần Nghiên rất nổi tiếng trong Lam Khúc quận thành, nhiều người biết nàng là đẳng cấp thiếu gia, tiểu thư đích thực.

Tiểu tử này đứng đối diện nói Trần Nghiên bị hắn tát tai nên từ bỏ ba học viện lớn khảo hạch, có thể không?

Văn Đoạn hít sâu nhìn Trần Nhược Kiệt, muốn được biết những gì:

- Trần huynh?

Nỗi lòng Trần Nhược Kiệt rối loạn, gã không tin lời Cảnh Ngôn nhưng những tin tức hắn nói ra hoàn toàn khớp với điều gã biết. Trong thời gian này Trần Nhược Kiệt không thấy mặt Trần Nghiên, gã biết lý do nàng bỏ khảo hạch, trong gia tộc có nhiều lời đồn. Nghe đồn Trần Nghiên đắc tội ai đó bị dạy cho một trận, ban đầu Trần Nhược Kiệt không nghĩ nhiều, giờ nghe Cảnh Ngôn nói khiến gã căng thẳng.

Tiểu tử này rốt cuộc có thân phận gì?

Trần Nhược Kiệt ngây người giây lát, hít sâu, không còn ý định đánh người.

Văn Đoạn thấy biểu tình của Trần Nhược Kiệt thì tim rớt cái bịch.

Nếu tiểu tử đứng đối diện nói thật, đối phương dám đánh Trần Nghiên thì chắc chắn không đơn giản, thực lực cũng rất mạnh, ít nhất cao hơn Văn Đoạn.

Phương xa vọng lại tiếng quát:

- Các ngươi đang làm gì?

Một đội vệ đội mặc giáp phủ thành chủ chạy nhanh đến bên này.



Đội trưởng vệ đội mặc giáp khuôn mặt nghiêm túc, nghiêm khắc cao giọng quát:

- Giải tán! Không được sinh sự ở trọng địa Quận Vương phủ!

Cảnh Ngôn cười cợt nhìn nhóm Trần Nhược Kiệt:

- Ngươi còn đánh hay không? Nếu không đánh thì ta đi đây.

Trần Nhược Kiệt quát:

- Hừ! Cho ngươi tạm đắc ý một lúc, tiểu tử, chuyện này chưa xong!

Cảnh Ngôn cười tủm tỉm nói:

- Đừng, ta không muốn đắc ý một lúc, nếu các ngươi thấy chưa xong thì chúng ta tiếp tục.

- Ngươi...!

- Hừ!

- Chúng ta đi!

Trần Nhược Kiệt, Văn Đoạn rùng mình.

Mấy người xám xịt rời đi.

Đám võ giả vây xem nhiều người cười khẩy.

Đám người Trần Nhược Kiệt nghe tiếng cười đó cảm thấy cực kỳ chói tai. Mất mặt, bọn họ cực kỳ mất mặt, đồn ra ngoài không biết có bao nhiêu người cười nhạo. Bọn họ đã bao giờ bị vũ nhục như vậy? Có ai dám nhục nhã họ như thế?

Lúc này họ hơi hối hận chọc vào Cảnh Ngôn, nếu họ không nhục mạ hai người là dế nhũi trước thì không có những việc sau đó.

Cảnh Ngôn nhìn bóng lưng mấy người Trần Nhược Kiệt đi xa, cười nói:

- Lạc Vũ, chúng ta cũng đi!

Vẻ mặt Cảnh Lạc Vũ hưng phấn nói:

- Cảnh Ngôn ca oách quá! Những tử đệ lớn Lam Khúc quận thành như chó, mèo trước mặt Cảnh Ngôn ca!

Hai người vừa đi vừa nói chuyện.

Không ngừng có võ giả từ các nơi tập trung vào quảng trường to lớn.

Cảnh Ngôn, Cảnh Lạc Vũ đến quảng trường, được một hộ vệ mặc giáp dẫn vào một khu vực. Xem cảnh tượng thì các thí sinh chờ khảo hạch được chia ra mười khu vực.

Hai người Cảnh Ngôn vào một khu vực, cùng những người khác chờ khảo hạch chính thức bắt đầu. Cảnh Ngôn đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Đằng trước quảng trường siêu khổng lồ có một đài cao cực kỳ to lớn, trên đài có nhiều người đứng.

Cảnh Ngôn nhìn chăm chú tập trung vào mấy bóng người:

- Người của Thần Phong học viện!

Cảnh Ngôn nhếch mép cười nhạt, hắn tu luyện Thần Phong học viện một thời gian nên biết mặt nhiều chấp sự ngoại viện.

Đám người đứng trên đài cao có chấp sự Thương Long. Nhìn thấy lão già đó, mắt Cảnh Ngôn lấp lóe tia tức giận nhưng rất nhanh vụt tắt.

Lúc trước là thằng già này xúi giục đuổi Cảnh Ngôn ra Thần Phong học viện, nhục nhã hắn không chừa mặt mũi. Mắng Cảnh Ngôn là đệ tử tệ hại nhất trong tất cả đệ tử Thần Phong học viện tuyển nhận trăm năm qua, ngay trước mắt bao người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau