Chương 281: Mộ Liên Thiên Đau Lòng
Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Bóng người thứ mười ẩn chứa năng lượng quá bàng bạc.
Kiếm thứ mười!
Cảnh Ngôn liên tục công kích mười kiếm, bóng người cuối cùng hơi thở vẫn bàng bạc mênh mông, không có chút dấu hiệu yếu đi.
Mặt Cảnh Ngôn đen thui.
Hắn không có thời gian.
Cảnh Ngôn luôn tính nhẩm thời gian, hắn biết lúc này chỉ còn mấy chục giây không đến ba mươi giây.
- Làm thế nào?
Nếu thời gian sung túc thì Cảnh Ngôn không cần sốt ruột, lực công kích của bóng người thứ mười và thứ chín tương đương, uy hiếp không quá lớn, hắn cẩn thận một chút chắc chắn không nguy hiểm mạng sống.
Nhưng Cảnh Ngôn muốn giành được kim lệnh! Chỉ có mấy chục giây, bóng người thứ mười như bức tường che trước mặt.
Cảnh Ngôn thử dùng tốc độ của Thiên Không Chi Dực vòng qua bóng người cuối cùng, nhưng hắn thất bại. Nhưng tốc độ của bóng người cuối cùng mau còn hơn Cảnh Ngôn vận dụng Thiên Không Chi Dực, không chỉ thế, khi công kích gần thân lực công kích của bóng người cuối cùng mạnh hơn gấp đôi.
Lần thử đó làm Cảnh Ngôn rơi vào nguy hiểm. Lực công kích từ xa của bóng người nửa trong suốt còn dễ chịu đựng, lực công kích gần thân hung hãn như cường giả mới vào Đạo Linh cảnh, Cảnh Ngôn phải lùi nhanh về.
Thử một lần bị đẩy lùi dễ dàng, Cảnh Ngôn từ bỏ ý nghĩ vòng qua bóng người nửa trong suốt xông trận.
Cảnh Ngôn cắn răng:
- Chết tiệt, nếu có bí pháp thì tốt rồi!
Đến bây giờ Cảnh Ngôn không tu luyện bí pháp nào, nếu có bí pháp lực công kích của hắn sẽ tăng mạnh lên nhiều.
Cảnh Ngôn lắc đầu:
- Không còn cách nào, đành làm hết sức.
Liên tục chém nhiều kiếm hơi thở của bóng người nửa trong suốt yếu dần.
Cảnh Ngôn thầm nghĩ:
- Xem ra bóng người nửa trong suốt cuối cùng ẩn chứa năng lượng là tổng trung bình chín bóng đen trước.
- Tăng tốc!
Cảnh Ngôn vận chuyển Thương Khung Đệ Nhất Thần Công đến cực hạn, nguyên khí điên cuồng dâng lên rót vào Thánh Quang kiếm pháp.
Trên quảng trường Quận Vương phủ.
Tổng quản Mộ Liên Thiên mở miệng nói:
- Còn mười giây!
Thời gian xông Thiên Trận là tròn ba canh giờ, hiện chỉ còn mười giây là chấm dứt.
- Còn chín giây!
- Tám giây!
- ...
- Còn ba giây!
- Hai giây!
- Một giây cuối cùng!
Mộ Liên Thiên không ngừng báo ra thời gian sót lại xông Thiên Trận.
Mọi người nhìn chằm chằm Thiên Trận.
- Cảnh Ngôn và Ngô Thân rốt cuộc không cách nào giành được kim lệnh.
- Đúng vậy! Thiên Trận quá khó khăn, sống sót đã ra may, chứ kim lệnh thì... ha ha.
- Sắp đến giờ rồi!
Nhiều võ giả trên đài cao nhìn Thiên Trận chằm chằm, nhỏ giọng bàn tán.
Lúc này chỉ còn một giây là kết thúc, Cảnh Ngôn và Ngô Thân vào Thiên Trận chưa đi ra khỏi lối ra, hai người đã thất bại xông trận.
Mộ Liên Thiên gằn từng chữ:
- Hết giờ!
Mộ Liên Thiên nhẹ lắc đầu, tuy gã cảm thấy Cảnh Ngôn không cách nào vượt qua Thiên Trận, nhưng trong lòng ôm một tia hy vọng. Đã đến giờ mà Cảnh Ngôn chưa ra khỏi lối ra Thiên Trận, tức là hắn xông trận thất bại. Đúng là rất khó xông Thiên Trận giành được kim lệnh.
Nếu dễ thì mấy chục năm qua đã không đến nỗi không ai giành được kim lệnh.
Thiên tài tuy thiếu nhưng trên địa vực Lam Khúc quận thành bao la mỗi năm xuất hiện một số võ giả thiên tư siêu đẳng. Những võ giả này ít ai có thể giành được kim lệnh, võ giả giành được kim lệnh gần nhất phải đếm ngược từ ba mươi năm trước.
Vèo!
Mộ Liên Thiên vừa dứt lời một bóng người xuất hiện bên cạnh Thiên Trận.
- Là Ngô Thân!
- Ngô Thân của Ngô gia sống! Tuy rằng xông trận thất bại nhưng còn sống!
Các cặp mắt tập trung vào Ngô Thân. Ngô Thân được Thiên Trận truyền tống ra chứ không phải đi từ lối ra, hiển nhiên gã xông trận thất bại.
- Cảnh Ngôn đâu?
- Hình như chỉ có một Ngô Thân bị truyền tống ra.
- Không lẽ chết rồi?
Thấy Ngô Thân, những người này tự nhiên tìm kiếm Cảnh Ngôn, nhưng bọn họ không trông thấy hắn. Nơi đó trống rỗng chỉ có một mình Ngô Thân đứng.
Ngô Thân cười khổ.
Lúc vào Thiên Trận thì Ngô Thân tràn đầy tự tin vào mình, cảm thấy hy vọng giành được kim lệnh rất lớn. Ngô Thân là võ giả Tiên Thiên đỉnh, gã có thiên tư siêu đẳng, có gia tộc khổng lồ như Ngô gia cung cấp các loại tài nguyên, gã có nhiều thủ đoạn. Có thể nói trong võ giả Tiên Thiên đỉnh sức chiến đấu của Ngô Thân thuộc hạng nhất.
Dù vậy Ngô Thân vẫn thất bại.
Trong Thiên Trận, Ngô Thân tiêu diệt sáu bóng đen, lúc bị truyền tống ra gã đang đánh với bóng đen thứ bảy. Nếu cho Ngô Thân thêm một nén nhang có lẽ cuối cùng gã sẽ giết chết bóng người thứ bảy, nhưng quá trình sẽ rất khó khăn. Còn bóng người thứ tám phía sau nữa thì Ngô Thân không có một chút lòng tin.
Đối phó bóng đen thứ bảy là Ngô Thân đã gặp nguy hiểm tột độ, mấy lần suýt chết trong tay bóng đen. Nếu đấu với bóng đen thứ tám cơ hội sống sót của Ngô Thân chỉ có hai, ba mươi phần trăm.
Thiên Trận thật sự vô cùng khó khăn.
Ngô Thân cười khổ lắc đầu.
Ngô Thân đảo mắt nhìn hai bên, gã không thấy Cảnh Ngôn:
- Ủa? Cảnh Ngôn đâu?
Ngô Thân nhìn hướng lối ra Thiên Trận, nơi đó cũng không có Cảnh Ngôn.
Ngô Thân cau mày.
Thương Khúc cười lớn nói với người bên cạnh:
- Ha ha ha! Ta đã nói mà, Cảnh Ngôn đó thật là không biết tự lượng sức mình, tưởng có chút xíu thực lực là có thể xông Thiên Trận! Giờ cũng chết trong đó rồi!
Thư Linh khẽ thở dài:
- Ài, hơi đáng tiếc.
Thương Khúc bĩu môi:
- Có gì mà tiếc, rất nhiều võ giả thiên phú không tệ, chết một người có thể ra hai người khác.
Thương Khúc là chưởng viện ngoại viện Thần Phong học viện, gặp qua võ giả thiên tài nhiều không đếm xuể.
Thư Linh liếc Thương Khúc:
- Thiên phú của Cảnh Ngôn mạnh hơn thiên tài bình thường nhiều. Cảnh Ngôn chưa đến hai mươi tuổi đã giành được ngân lệnh, trong số võ giả được ngân lệnh thì hắn nhỏ tuổi nhất đúng không?
Thương Khúc cười khẩy nói:
- Thế thì sao? Đó là hắn tự tìm, khi hắn quyết định xông Thiên Trận thì nên có giác ngộ phải chết. Không phải ai cũng có thể xông Thiên Trận, Mộ tổng quản nhắc nhở không chỉ một lần tính nguy hiểm của Thiên Trận rất cao, nhưng hắn vẫn cứng đầu đòi xông, trách ai được?
Thư Linh nhíu mày nói:
- Nếu không phải chúng ta hạ lệnh phong sát có lẽ Cảnh Ngôn sẽ không xông Thiên Trận.
Thư Linh cảm thấy Cảnh Ngôn xông Thiên Trận có lý do rất lớn là vì ba học viện lớn hạ lệnh phong sát với hắn.
Hoàng Lạc nhìn Thư Linh, Thương Khúc, hòa giải:
- Hai vị đừng nóng, người đã chết chúng ta ở đây khắc khẩu có tác dụng gì? Ta thừa nhận Cảnh Ngôn rất có thiên phú, nếu ta sớm biết hắn có thực lực giành được ngân lệnh ta sẽ không hạ lệnh phong sát. Nhưng chuyện đã rồi, có tranh luận cũng không ý nghĩa gì.
Thương Khúc cười lạnh, nhưng không nói gì thêm. Thư Linh không cãi nữa.
Mộ Liên Thiên cau mày.
Cảnh Ngôn đã cết?
Nỗi lòng Mộ Liên Thiên dao động, lúc trước gã cảm thấy khả năng hắn giành được kim lệnh không lớn, nhưng không ngờ hắn sẽ chết trong Thiên Trận.
Mộ Liên Thiên thầm thở dài:
- Cảnh Ngôn ơi là Cảnh Ngôn.
Cảnh Ngôn luyện chế Thiên Mục Đan cứu thê tử của gã, Mộ Liên Thiên nợ hắn ân tình lớn. Mộ Liên Thiên có tặng cho Cảnh Ngôn một loại võ học quý giá hiếm thấy, nhưng so sánh thì gã cảm thấy mình tặng đồ còn lâu mới bằng ân tình đã nợ hắn.
Không chỉ thế, Mộ Liên Thiên rất có hảo cảm với Cảnh Ngôn, gã chỉ có một nữ nhi, không có nhi tử, nên có tình phụ tử với hắn. Mặc dù quen Cảnh Ngôn không quá lâu, Mộ Liên Thiên rất thích tính cách của Cảnh Ngôn, trầm ổn mà không ngông cuồng, nội liễm không yếu đuối.
Không hiểu sao Mộ Liên Thiên thấy đau lòng:
- Đáng tiếc.
Nếu sớm biết Cảnh Ngôn sẽ chết trong Thiên Trận thì Mộ Liên Thiên tuyệt đối sẽ ngăn cản hắn vào.
Tại sao lại chết?
Mộ Vân Phỉ nói với Mộ Liên Thiên là Cảnh Ngôn từng đánh nhau với võ giả Tiên Thiên đỉnh, một mình hắn chấp hai cường giả khá lợi hại trong võ giả Tiên Thiên đỉnh cùng đánh. Nếu Cảnh Ngôn có thực lực như vậy lẽ ra hắn dư sức sống trong Thiên Trận.
Mộ Liên Thiên thẫn thờ nhìn Thiên Trận:
- ...
Trong Thiên Trận.
Khi thời gian đến, Ngô Thân bị truyền tống đi.
Phụp!
Lại một kiếm quang đỏ quét qua bóng người nửa trong suốt, rốt cuộc bóng người nửa trong suốt hoàn toàn tán loạn biến mất trong đường hầm.
Cảnh Ngôn hơi thở phào:
- Rốt cuộc tiêu diệt bóng người cuối cùng.
Giây sau Cảnh Ngôn biến sắc mặt:
- Nguy, đến giờ rồi!
Bóng người cuối cùng đã bị Cảnh Ngôn giết, nhưng không có nghĩa là hắn thành công xông trận, đằng trước vẫn là đừng hầm, hắn còn ở bên trong.
Cảnh Ngôn cảm nhận năng lượng mênh mông không thể ngăn cản từ bốn phương tám hướng dâng lên, hắn cắn răng chửi:
- Chết tiệt!
Cảnh Ngôn biết năng lượng mênh mông này không phải công kích mà muốn truyền tống hắn đi ra Thiên Trận, đã đến giờ, hắn sống nên trận pháp muốn tự động truyền tống hắn đi.
***
Bóng người thứ mười ẩn chứa năng lượng quá bàng bạc.
Kiếm thứ mười!
Cảnh Ngôn liên tục công kích mười kiếm, bóng người cuối cùng hơi thở vẫn bàng bạc mênh mông, không có chút dấu hiệu yếu đi.
Mặt Cảnh Ngôn đen thui.
Hắn không có thời gian.
Cảnh Ngôn luôn tính nhẩm thời gian, hắn biết lúc này chỉ còn mấy chục giây không đến ba mươi giây.
- Làm thế nào?
Nếu thời gian sung túc thì Cảnh Ngôn không cần sốt ruột, lực công kích của bóng người thứ mười và thứ chín tương đương, uy hiếp không quá lớn, hắn cẩn thận một chút chắc chắn không nguy hiểm mạng sống.
Nhưng Cảnh Ngôn muốn giành được kim lệnh! Chỉ có mấy chục giây, bóng người thứ mười như bức tường che trước mặt.
Cảnh Ngôn thử dùng tốc độ của Thiên Không Chi Dực vòng qua bóng người cuối cùng, nhưng hắn thất bại. Nhưng tốc độ của bóng người cuối cùng mau còn hơn Cảnh Ngôn vận dụng Thiên Không Chi Dực, không chỉ thế, khi công kích gần thân lực công kích của bóng người cuối cùng mạnh hơn gấp đôi.
Lần thử đó làm Cảnh Ngôn rơi vào nguy hiểm. Lực công kích từ xa của bóng người nửa trong suốt còn dễ chịu đựng, lực công kích gần thân hung hãn như cường giả mới vào Đạo Linh cảnh, Cảnh Ngôn phải lùi nhanh về.
Thử một lần bị đẩy lùi dễ dàng, Cảnh Ngôn từ bỏ ý nghĩ vòng qua bóng người nửa trong suốt xông trận.
Cảnh Ngôn cắn răng:
- Chết tiệt, nếu có bí pháp thì tốt rồi!
Đến bây giờ Cảnh Ngôn không tu luyện bí pháp nào, nếu có bí pháp lực công kích của hắn sẽ tăng mạnh lên nhiều.
Cảnh Ngôn lắc đầu:
- Không còn cách nào, đành làm hết sức.
Liên tục chém nhiều kiếm hơi thở của bóng người nửa trong suốt yếu dần.
Cảnh Ngôn thầm nghĩ:
- Xem ra bóng người nửa trong suốt cuối cùng ẩn chứa năng lượng là tổng trung bình chín bóng đen trước.
- Tăng tốc!
Cảnh Ngôn vận chuyển Thương Khung Đệ Nhất Thần Công đến cực hạn, nguyên khí điên cuồng dâng lên rót vào Thánh Quang kiếm pháp.
Trên quảng trường Quận Vương phủ.
Tổng quản Mộ Liên Thiên mở miệng nói:
- Còn mười giây!
Thời gian xông Thiên Trận là tròn ba canh giờ, hiện chỉ còn mười giây là chấm dứt.
- Còn chín giây!
- Tám giây!
- ...
- Còn ba giây!
- Hai giây!
- Một giây cuối cùng!
Mộ Liên Thiên không ngừng báo ra thời gian sót lại xông Thiên Trận.
Mọi người nhìn chằm chằm Thiên Trận.
- Cảnh Ngôn và Ngô Thân rốt cuộc không cách nào giành được kim lệnh.
- Đúng vậy! Thiên Trận quá khó khăn, sống sót đã ra may, chứ kim lệnh thì... ha ha.
- Sắp đến giờ rồi!
Nhiều võ giả trên đài cao nhìn Thiên Trận chằm chằm, nhỏ giọng bàn tán.
Lúc này chỉ còn một giây là kết thúc, Cảnh Ngôn và Ngô Thân vào Thiên Trận chưa đi ra khỏi lối ra, hai người đã thất bại xông trận.
Mộ Liên Thiên gằn từng chữ:
- Hết giờ!
Mộ Liên Thiên nhẹ lắc đầu, tuy gã cảm thấy Cảnh Ngôn không cách nào vượt qua Thiên Trận, nhưng trong lòng ôm một tia hy vọng. Đã đến giờ mà Cảnh Ngôn chưa ra khỏi lối ra Thiên Trận, tức là hắn xông trận thất bại. Đúng là rất khó xông Thiên Trận giành được kim lệnh.
Nếu dễ thì mấy chục năm qua đã không đến nỗi không ai giành được kim lệnh.
Thiên tài tuy thiếu nhưng trên địa vực Lam Khúc quận thành bao la mỗi năm xuất hiện một số võ giả thiên tư siêu đẳng. Những võ giả này ít ai có thể giành được kim lệnh, võ giả giành được kim lệnh gần nhất phải đếm ngược từ ba mươi năm trước.
Vèo!
Mộ Liên Thiên vừa dứt lời một bóng người xuất hiện bên cạnh Thiên Trận.
- Là Ngô Thân!
- Ngô Thân của Ngô gia sống! Tuy rằng xông trận thất bại nhưng còn sống!
Các cặp mắt tập trung vào Ngô Thân. Ngô Thân được Thiên Trận truyền tống ra chứ không phải đi từ lối ra, hiển nhiên gã xông trận thất bại.
- Cảnh Ngôn đâu?
- Hình như chỉ có một Ngô Thân bị truyền tống ra.
- Không lẽ chết rồi?
Thấy Ngô Thân, những người này tự nhiên tìm kiếm Cảnh Ngôn, nhưng bọn họ không trông thấy hắn. Nơi đó trống rỗng chỉ có một mình Ngô Thân đứng.
Ngô Thân cười khổ.
Lúc vào Thiên Trận thì Ngô Thân tràn đầy tự tin vào mình, cảm thấy hy vọng giành được kim lệnh rất lớn. Ngô Thân là võ giả Tiên Thiên đỉnh, gã có thiên tư siêu đẳng, có gia tộc khổng lồ như Ngô gia cung cấp các loại tài nguyên, gã có nhiều thủ đoạn. Có thể nói trong võ giả Tiên Thiên đỉnh sức chiến đấu của Ngô Thân thuộc hạng nhất.
Dù vậy Ngô Thân vẫn thất bại.
Trong Thiên Trận, Ngô Thân tiêu diệt sáu bóng đen, lúc bị truyền tống ra gã đang đánh với bóng đen thứ bảy. Nếu cho Ngô Thân thêm một nén nhang có lẽ cuối cùng gã sẽ giết chết bóng người thứ bảy, nhưng quá trình sẽ rất khó khăn. Còn bóng người thứ tám phía sau nữa thì Ngô Thân không có một chút lòng tin.
Đối phó bóng đen thứ bảy là Ngô Thân đã gặp nguy hiểm tột độ, mấy lần suýt chết trong tay bóng đen. Nếu đấu với bóng đen thứ tám cơ hội sống sót của Ngô Thân chỉ có hai, ba mươi phần trăm.
Thiên Trận thật sự vô cùng khó khăn.
Ngô Thân cười khổ lắc đầu.
Ngô Thân đảo mắt nhìn hai bên, gã không thấy Cảnh Ngôn:
- Ủa? Cảnh Ngôn đâu?
Ngô Thân nhìn hướng lối ra Thiên Trận, nơi đó cũng không có Cảnh Ngôn.
Ngô Thân cau mày.
Thương Khúc cười lớn nói với người bên cạnh:
- Ha ha ha! Ta đã nói mà, Cảnh Ngôn đó thật là không biết tự lượng sức mình, tưởng có chút xíu thực lực là có thể xông Thiên Trận! Giờ cũng chết trong đó rồi!
Thư Linh khẽ thở dài:
- Ài, hơi đáng tiếc.
Thương Khúc bĩu môi:
- Có gì mà tiếc, rất nhiều võ giả thiên phú không tệ, chết một người có thể ra hai người khác.
Thương Khúc là chưởng viện ngoại viện Thần Phong học viện, gặp qua võ giả thiên tài nhiều không đếm xuể.
Thư Linh liếc Thương Khúc:
- Thiên phú của Cảnh Ngôn mạnh hơn thiên tài bình thường nhiều. Cảnh Ngôn chưa đến hai mươi tuổi đã giành được ngân lệnh, trong số võ giả được ngân lệnh thì hắn nhỏ tuổi nhất đúng không?
Thương Khúc cười khẩy nói:
- Thế thì sao? Đó là hắn tự tìm, khi hắn quyết định xông Thiên Trận thì nên có giác ngộ phải chết. Không phải ai cũng có thể xông Thiên Trận, Mộ tổng quản nhắc nhở không chỉ một lần tính nguy hiểm của Thiên Trận rất cao, nhưng hắn vẫn cứng đầu đòi xông, trách ai được?
Thư Linh nhíu mày nói:
- Nếu không phải chúng ta hạ lệnh phong sát có lẽ Cảnh Ngôn sẽ không xông Thiên Trận.
Thư Linh cảm thấy Cảnh Ngôn xông Thiên Trận có lý do rất lớn là vì ba học viện lớn hạ lệnh phong sát với hắn.
Hoàng Lạc nhìn Thư Linh, Thương Khúc, hòa giải:
- Hai vị đừng nóng, người đã chết chúng ta ở đây khắc khẩu có tác dụng gì? Ta thừa nhận Cảnh Ngôn rất có thiên phú, nếu ta sớm biết hắn có thực lực giành được ngân lệnh ta sẽ không hạ lệnh phong sát. Nhưng chuyện đã rồi, có tranh luận cũng không ý nghĩa gì.
Thương Khúc cười lạnh, nhưng không nói gì thêm. Thư Linh không cãi nữa.
Mộ Liên Thiên cau mày.
Cảnh Ngôn đã cết?
Nỗi lòng Mộ Liên Thiên dao động, lúc trước gã cảm thấy khả năng hắn giành được kim lệnh không lớn, nhưng không ngờ hắn sẽ chết trong Thiên Trận.
Mộ Liên Thiên thầm thở dài:
- Cảnh Ngôn ơi là Cảnh Ngôn.
Cảnh Ngôn luyện chế Thiên Mục Đan cứu thê tử của gã, Mộ Liên Thiên nợ hắn ân tình lớn. Mộ Liên Thiên có tặng cho Cảnh Ngôn một loại võ học quý giá hiếm thấy, nhưng so sánh thì gã cảm thấy mình tặng đồ còn lâu mới bằng ân tình đã nợ hắn.
Không chỉ thế, Mộ Liên Thiên rất có hảo cảm với Cảnh Ngôn, gã chỉ có một nữ nhi, không có nhi tử, nên có tình phụ tử với hắn. Mặc dù quen Cảnh Ngôn không quá lâu, Mộ Liên Thiên rất thích tính cách của Cảnh Ngôn, trầm ổn mà không ngông cuồng, nội liễm không yếu đuối.
Không hiểu sao Mộ Liên Thiên thấy đau lòng:
- Đáng tiếc.
Nếu sớm biết Cảnh Ngôn sẽ chết trong Thiên Trận thì Mộ Liên Thiên tuyệt đối sẽ ngăn cản hắn vào.
Tại sao lại chết?
Mộ Vân Phỉ nói với Mộ Liên Thiên là Cảnh Ngôn từng đánh nhau với võ giả Tiên Thiên đỉnh, một mình hắn chấp hai cường giả khá lợi hại trong võ giả Tiên Thiên đỉnh cùng đánh. Nếu Cảnh Ngôn có thực lực như vậy lẽ ra hắn dư sức sống trong Thiên Trận.
Mộ Liên Thiên thẫn thờ nhìn Thiên Trận:
- ...
Trong Thiên Trận.
Khi thời gian đến, Ngô Thân bị truyền tống đi.
Phụp!
Lại một kiếm quang đỏ quét qua bóng người nửa trong suốt, rốt cuộc bóng người nửa trong suốt hoàn toàn tán loạn biến mất trong đường hầm.
Cảnh Ngôn hơi thở phào:
- Rốt cuộc tiêu diệt bóng người cuối cùng.
Giây sau Cảnh Ngôn biến sắc mặt:
- Nguy, đến giờ rồi!
Bóng người cuối cùng đã bị Cảnh Ngôn giết, nhưng không có nghĩa là hắn thành công xông trận, đằng trước vẫn là đừng hầm, hắn còn ở bên trong.
Cảnh Ngôn cảm nhận năng lượng mênh mông không thể ngăn cản từ bốn phương tám hướng dâng lên, hắn cắn răng chửi:
- Chết tiệt!
Cảnh Ngôn biết năng lượng mênh mông này không phải công kích mà muốn truyền tống hắn đi ra Thiên Trận, đã đến giờ, hắn sống nên trận pháp muốn tự động truyền tống hắn đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất