Chương 292: Thanh Dương Viên
Đăng ký tin tức cá nhân, cầm lệnh bài thân phận đệ tử cao đẳng, sau đó Cảnh Ngôn từ biệt điện chủ Lâm Nham.
Cảnh Ngôn cầm lệnh bài thân phận đi thiên điện lĩnh trang phục đệ tử cao đẳng.
Nhân viên công tác trong thiên điện xem xét lệnh bài thân phận của Cảnh Ngôn xong trợn mắt há hốc mồm, dù ở trong Đạo Nhất học viện cũng khó gặp đệ tử cao đẳng trẻ tuổi như Cảnh Ngôn. Ít nhất những nhân viên làm việc trong thiên điện Sự Vụ Điện đã mấy chục năm, lần đầu tiên họ gặp đệ tử cao đẳng chưa đầy hai mươi tuổi.
Lĩnh trang phục xong Cảnh Ngôn, Trương Mẫn rời khỏi Sự Vụ Điện.
Cảnh Ngôn cảm giác sắc mặt Trương Mẫn khác trước một chút, trở nên cẩn trọng hơn, hắn hỏi:
- Sư tỷ sao không nói chuyện?
Trương Mẫn lắc đầu nguầy nguậy:
- A, không có gì.
Trương Mẫn không thừa nhận nhưng đồ ngốc đều nhìn ra thái độ của nàng với Cảnh Ngôn hơi chút kính sợ, nhìn nàng luôn đi sau hắn một chút là biết.
Cảnh Ngôn khẽ thở dài:
- Sư tỷ, ta cảm thấy sư tỷ không nhiệt tình với ta như vừa rồi.
Trương Mẫn hơi biến sắc mặt.
Nàng chỉ là đệ tử trung đẳng, Cảnh Ngôn thì là đệ tử cao đẳng. Trong Đạo Nhất học viện phân biệt đẳng cấp đệ tử rõ ràng, có thể nói đẳng cấp của đệ tử liên quan trực tiếp đến thực lực cá nhân.
Đệ tử trung đẳng chênh lệch địa vị rất lớn với đệ tử cao đẳng, nên Trương Mẫn trở nên im lặng nhiều, nàng không biết làm sao, không biết nên dùng thái độ gì với Cảnh Ngôn.
Lúc trước Trương Mẫn nhiệt tình, hoạt bát với Cảnh Ngôn vì nàng không biết hắn là võ giả giành được kim lệnh, vào Đạo Nhất học viện liền được tư cách đệ tử cao đẳng. Trương Mẫn còn tưởng Cảnh Ngôn là người mới bình thường, cùng lắm là võ giả cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ, nên nàng mới tùy ý.
Cảnh Ngôn cười nói:
- Sư tỷ, hay chúng ta vẫn giống như trước đi, sư tỷ đừng xem ta là đệ tử cao đẳng. Dù ta là đệ tử cao đẳng có lẽ không lâu sau ta sẽ là đệ tử nội viện, không sao hết. Ta xem sư tỷ như bằng hữu, bằng hữu với nhau thì thân phận không là chướng ngại trong quan hệ của hai người.
Nghe thấy mấy lời này Trương Mẫn liếc mắt đẹp nhìn Cảnh Ngôn.
Cá tính Trương Mẫn sáng sủa, xem nàng lúc trước nhiệt tình với người mới Cảnh Ngôn là biết. Trương Mẫn nhìn Cảnh Ngôn chằm chằm, suy tư lời hắn nói có đáng tin không.
Lát sau Trương Mẫn thoải mái, Cảnh Ngôn không cần ngụy trang, đặc biệt là đối với Trương Mẫn, nàng chỉ là đệ tử trung đẳng. Nếu Cảnh Ngôn thật sự khinh thường nàng thì hắn chẳng cần giả bộ xem nàng là bằng hữu.
Trương Mẫn lại mỉm cười, nàng vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.
Trương Mẫn nhìn Cảnh Ngôn:
- Cảnh Ngôn, ta mang ngươi đến chỗ cư ngụ đi. Ta ở Thanh Dương Viên, hay ngươi cũng tạm ở lại Thanh Dương Viên đi. Có lẽ ngươi ở mấy ngày sẽ vào
Cảnh Ngôn gật đầu nói:
- Được.
Thanh Dương Viên là nơi đệ tử ngoại viện Đạo Nhất học viện cư ngụ. Trong Đạo Nhất học viện có mấy chục chỗ ở giống Thanh Dương Viên, nó chỉ nằm trong số đó. Những chỗ ở có tên khác nhau.
Trương Mẫn dẫn Cảnh Ngôn đến Thanh Dương Viên gặp viên chủ. Viên chủ Hoa Khai Chí lập tức xếp cho Cảnh Ngôn một tiểu viện đơn độc, nằm cạnh tiểu viện của Trương Mẫn.
Cảnh Ngôn đứng trước tiểu viện cười nói với Trương Mẫn:
- Sư tỷ, về sau chúng ta là hàng xóm rồi.
Trương Mẫn nói:
- Đúng rồi, nếu Cảnh Ngôn có gì cần ta hỗ trợ cứ kêu, ngươi mới vào Đạo Nhất học viện có một số việc chưa quen.
Ánh mắt Cảnh Ngôn nghiêm túc nói:
- Chắc rồi, nếu có gì cần ta sẽ không khách sáo với sư tỷ.
Hai người đang nói chuyện chợt có mấy bóng người đi tới.
Một người kêu Trương Mẫn:
- Này Trương Mẫn!
Trương Mẫn thấy người đó, hơi cau mày.
Trương Mẫn hơi khom người hướng đối phương:
- Tiền Ba sư huynh.
Tiền Ba đầu tiên là cười với Trương Mẫn sau đó nhìn Cảnh Ngôn, hỏi:
- Trương Mẫn, tiểu tử này là ai?
Tiền Ba không đợi Trương Mẫn trả lời đã tự nói tiếp, còn hỏi tên Cảnh Ngôn:
- Là người mới chứ gì? Gần đây trong Thanh Dương Viên chúng ta đến nhiều người mới. Tiểu tử, ngươi tên là gì?
Cảnh Ngôn hơi cau mày.
Võ giả tên Tiền Ba xem trang phục chắc là đệ tử cao đẳng Đạo Nhất học viện. Cảnh Ngôn lĩnh quần áo trong Sự Vụ Điện giống hệt bộ đồ Tiền Ba mặc, hắn mới nhận đồ chưa kịp thay, trên người còn mặc trường bào màu xanh trước khi vào Đạo Nhất học viện.
Cảnh Ngôn cau mày vì võ giả tên Tiền Ba dùng ngữ điệu không thân thiện, tràn ngập bá đạo.
Nhiều võ giả đi theo sau lưng Tiền Ba, xem dấu hiệu trên quần áo giống như Trương Mẫn, đều là đệ tử trung đẳng.
Trong ngoại viện Đạo Nhất học viện, đệ tử hạ đẳng nhiều nhất, tiếp theo là đệ tử trung đẳng, đệ tử cao đẳng ít nhất. Toàn ngoại viện đệ tử cao đẳng chỉ chiếm hai một phần mười đến ba một phần mười các đệ tử.
Cảnh Ngôn trả lời:
- Ta tên Cảnh Ngôn.
Tuy võ giả tên Tiền Ba ra vẻ kênh kiệu sang chảnh nhưng Cảnh Ngôn vẫn lễ độ trả lời.
Tiền Ba vung tay, mỉm cười nói:
- Cảnh Ngôn, xin chào, hoan nghênh đi tới Thanh Dương Viên!
Nụ cười của Tiền Ba không thân thiết chút nào, ngược lại hơi âm trầm.
Trương Mẫn nói với Cảnh Ngôn, rõ ràng không muốn giao lưu với đệ tử cao đẳng tên Tiền Ba:
- Cảnh Ngôn, chúng ta đi, ta mang ngươi đi xem Tu Luyện Trì.
Cảnh Ngôn đáp:
- Tốt!
Dù Trương Mẫn không nói dẫn Cảnh Ngôn đi xem Tu Luyện Trì thì hắn cũng không muốn tiếp xúc nhiều với võ giả tên Tiền Ba. Ấn tượng đầu tiên của Cảnh Ngôn với người này không quá tốt.
Trong Thần Phong học viện cũng có nơi giống Tu Luyện Trì, cho võ giả tu luyện. Tu luyện trong Tu Luyện Trì có hiệu quả làm ít được nhiều, vì bên trong có trận pháp vận chuyển, nguyên khí thiên địa tràn đầy hơn bên ngoài nhiều. Võ giả ở trong Tu Luyện Trì có thể hấp thu nguyên khí mau hơn. Tu Luyện Trì là tài nguyên tu luyện cực kỳ quan trọng của học viện, một trong những nơi nhiều võ giả tham gia ba học viện lớn yêu thích nhất.
Trương Mẫn định dẫn Cảnh Ngôn rời đi, Tiền Ba híp mắt nhấc chân cản trước mặt hai người:
- Ha ha, gấp cái gì? Còn chưa nói chuyện xong đừng vội đi.
Cảnh Ngôn cầm lệnh bài thân phận đi thiên điện lĩnh trang phục đệ tử cao đẳng.
Nhân viên công tác trong thiên điện xem xét lệnh bài thân phận của Cảnh Ngôn xong trợn mắt há hốc mồm, dù ở trong Đạo Nhất học viện cũng khó gặp đệ tử cao đẳng trẻ tuổi như Cảnh Ngôn. Ít nhất những nhân viên làm việc trong thiên điện Sự Vụ Điện đã mấy chục năm, lần đầu tiên họ gặp đệ tử cao đẳng chưa đầy hai mươi tuổi.
Lĩnh trang phục xong Cảnh Ngôn, Trương Mẫn rời khỏi Sự Vụ Điện.
Cảnh Ngôn cảm giác sắc mặt Trương Mẫn khác trước một chút, trở nên cẩn trọng hơn, hắn hỏi:
- Sư tỷ sao không nói chuyện?
Trương Mẫn lắc đầu nguầy nguậy:
- A, không có gì.
Trương Mẫn không thừa nhận nhưng đồ ngốc đều nhìn ra thái độ của nàng với Cảnh Ngôn hơi chút kính sợ, nhìn nàng luôn đi sau hắn một chút là biết.
Cảnh Ngôn khẽ thở dài:
- Sư tỷ, ta cảm thấy sư tỷ không nhiệt tình với ta như vừa rồi.
Trương Mẫn hơi biến sắc mặt.
Nàng chỉ là đệ tử trung đẳng, Cảnh Ngôn thì là đệ tử cao đẳng. Trong Đạo Nhất học viện phân biệt đẳng cấp đệ tử rõ ràng, có thể nói đẳng cấp của đệ tử liên quan trực tiếp đến thực lực cá nhân.
Đệ tử trung đẳng chênh lệch địa vị rất lớn với đệ tử cao đẳng, nên Trương Mẫn trở nên im lặng nhiều, nàng không biết làm sao, không biết nên dùng thái độ gì với Cảnh Ngôn.
Lúc trước Trương Mẫn nhiệt tình, hoạt bát với Cảnh Ngôn vì nàng không biết hắn là võ giả giành được kim lệnh, vào Đạo Nhất học viện liền được tư cách đệ tử cao đẳng. Trương Mẫn còn tưởng Cảnh Ngôn là người mới bình thường, cùng lắm là võ giả cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ, nên nàng mới tùy ý.
Cảnh Ngôn cười nói:
- Sư tỷ, hay chúng ta vẫn giống như trước đi, sư tỷ đừng xem ta là đệ tử cao đẳng. Dù ta là đệ tử cao đẳng có lẽ không lâu sau ta sẽ là đệ tử nội viện, không sao hết. Ta xem sư tỷ như bằng hữu, bằng hữu với nhau thì thân phận không là chướng ngại trong quan hệ của hai người.
Nghe thấy mấy lời này Trương Mẫn liếc mắt đẹp nhìn Cảnh Ngôn.
Cá tính Trương Mẫn sáng sủa, xem nàng lúc trước nhiệt tình với người mới Cảnh Ngôn là biết. Trương Mẫn nhìn Cảnh Ngôn chằm chằm, suy tư lời hắn nói có đáng tin không.
Lát sau Trương Mẫn thoải mái, Cảnh Ngôn không cần ngụy trang, đặc biệt là đối với Trương Mẫn, nàng chỉ là đệ tử trung đẳng. Nếu Cảnh Ngôn thật sự khinh thường nàng thì hắn chẳng cần giả bộ xem nàng là bằng hữu.
Trương Mẫn lại mỉm cười, nàng vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.
Trương Mẫn nhìn Cảnh Ngôn:
- Cảnh Ngôn, ta mang ngươi đến chỗ cư ngụ đi. Ta ở Thanh Dương Viên, hay ngươi cũng tạm ở lại Thanh Dương Viên đi. Có lẽ ngươi ở mấy ngày sẽ vào
Cảnh Ngôn gật đầu nói:
- Được.
Thanh Dương Viên là nơi đệ tử ngoại viện Đạo Nhất học viện cư ngụ. Trong Đạo Nhất học viện có mấy chục chỗ ở giống Thanh Dương Viên, nó chỉ nằm trong số đó. Những chỗ ở có tên khác nhau.
Trương Mẫn dẫn Cảnh Ngôn đến Thanh Dương Viên gặp viên chủ. Viên chủ Hoa Khai Chí lập tức xếp cho Cảnh Ngôn một tiểu viện đơn độc, nằm cạnh tiểu viện của Trương Mẫn.
Cảnh Ngôn đứng trước tiểu viện cười nói với Trương Mẫn:
- Sư tỷ, về sau chúng ta là hàng xóm rồi.
Trương Mẫn nói:
- Đúng rồi, nếu Cảnh Ngôn có gì cần ta hỗ trợ cứ kêu, ngươi mới vào Đạo Nhất học viện có một số việc chưa quen.
Ánh mắt Cảnh Ngôn nghiêm túc nói:
- Chắc rồi, nếu có gì cần ta sẽ không khách sáo với sư tỷ.
Hai người đang nói chuyện chợt có mấy bóng người đi tới.
Một người kêu Trương Mẫn:
- Này Trương Mẫn!
Trương Mẫn thấy người đó, hơi cau mày.
Trương Mẫn hơi khom người hướng đối phương:
- Tiền Ba sư huynh.
Tiền Ba đầu tiên là cười với Trương Mẫn sau đó nhìn Cảnh Ngôn, hỏi:
- Trương Mẫn, tiểu tử này là ai?
Tiền Ba không đợi Trương Mẫn trả lời đã tự nói tiếp, còn hỏi tên Cảnh Ngôn:
- Là người mới chứ gì? Gần đây trong Thanh Dương Viên chúng ta đến nhiều người mới. Tiểu tử, ngươi tên là gì?
Cảnh Ngôn hơi cau mày.
Võ giả tên Tiền Ba xem trang phục chắc là đệ tử cao đẳng Đạo Nhất học viện. Cảnh Ngôn lĩnh quần áo trong Sự Vụ Điện giống hệt bộ đồ Tiền Ba mặc, hắn mới nhận đồ chưa kịp thay, trên người còn mặc trường bào màu xanh trước khi vào Đạo Nhất học viện.
Cảnh Ngôn cau mày vì võ giả tên Tiền Ba dùng ngữ điệu không thân thiện, tràn ngập bá đạo.
Nhiều võ giả đi theo sau lưng Tiền Ba, xem dấu hiệu trên quần áo giống như Trương Mẫn, đều là đệ tử trung đẳng.
Trong ngoại viện Đạo Nhất học viện, đệ tử hạ đẳng nhiều nhất, tiếp theo là đệ tử trung đẳng, đệ tử cao đẳng ít nhất. Toàn ngoại viện đệ tử cao đẳng chỉ chiếm hai một phần mười đến ba một phần mười các đệ tử.
Cảnh Ngôn trả lời:
- Ta tên Cảnh Ngôn.
Tuy võ giả tên Tiền Ba ra vẻ kênh kiệu sang chảnh nhưng Cảnh Ngôn vẫn lễ độ trả lời.
Tiền Ba vung tay, mỉm cười nói:
- Cảnh Ngôn, xin chào, hoan nghênh đi tới Thanh Dương Viên!
Nụ cười của Tiền Ba không thân thiết chút nào, ngược lại hơi âm trầm.
Trương Mẫn nói với Cảnh Ngôn, rõ ràng không muốn giao lưu với đệ tử cao đẳng tên Tiền Ba:
- Cảnh Ngôn, chúng ta đi, ta mang ngươi đi xem Tu Luyện Trì.
Cảnh Ngôn đáp:
- Tốt!
Dù Trương Mẫn không nói dẫn Cảnh Ngôn đi xem Tu Luyện Trì thì hắn cũng không muốn tiếp xúc nhiều với võ giả tên Tiền Ba. Ấn tượng đầu tiên của Cảnh Ngôn với người này không quá tốt.
Trong Thần Phong học viện cũng có nơi giống Tu Luyện Trì, cho võ giả tu luyện. Tu luyện trong Tu Luyện Trì có hiệu quả làm ít được nhiều, vì bên trong có trận pháp vận chuyển, nguyên khí thiên địa tràn đầy hơn bên ngoài nhiều. Võ giả ở trong Tu Luyện Trì có thể hấp thu nguyên khí mau hơn. Tu Luyện Trì là tài nguyên tu luyện cực kỳ quan trọng của học viện, một trong những nơi nhiều võ giả tham gia ba học viện lớn yêu thích nhất.
Trương Mẫn định dẫn Cảnh Ngôn rời đi, Tiền Ba híp mắt nhấc chân cản trước mặt hai người:
- Ha ha, gấp cái gì? Còn chưa nói chuyện xong đừng vội đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất