Chương 296: Tôn Hiểu Đến
Nét mặt Tôn Hiểu không thay đổi nhưng lòng hơi tức giận, gã cũng biết Tiền Ba không tôn trọng mình bao nhiêu, nhưng không thể làm gì được. Đại ca của Tiền Ba từng dặn dò Tôn Hiểu ở ngoại viện chăm sóc tốt cho Tiền Ba, nếu không vì điều này gã lười để ý đồ ác ôn Tiền Ba.
Tóm lại Tôn Hiểu phải trông chừng Tiền Ba, giờ gã bị người đánh thì Tôn Hiểu phải ra mặt đòi lại mặt mũi, nếu không Tôn Hiểu khó ăn nói với đại ca của Tiền Ba, Tiền Trấn.
Khi Tiền Ba, Tôn Hiểu vào Lạc Hà sơn cốc, võ giả trong sơn cốc nhận ra Tôn Hiểu ngay.
- Mau nhìn kìa!
- Là Tôn Hiểu sư huynh!
- Tôn Hiểu sư huynh đến Lạc Hà sơn cốc là định vào Tu Luyện Trì cao đẳng tu luyện?
Cường giả hạng tám Bảng Chiến Thần tất nhiên rất nổi tiếng, nguyên ngoại viện Đạo Nhất học viện có trên chín mươi phần trăm võ giả biết Tôn Hiểu.
Tôn Hiểu hơi đứng lại quét mắt đám đông võ giả, mở miệng hỏi:
- Trong các ngươi có ai thấy Trương Mẫn mang theo một võ giả trẻ đi vào không?
Tôn Hiểu không biết Trương Mẫn, trước đó gã không biết nàng là ai, mãi đến vừa nãy Tiền Ba nói cái tên này cho gã nghe.
Một học viên hạ đẳng hồi hộp nói:
- Ta thấy! Trương Mẫn sư tỷ đúng là dẫn một võ giả trẻ đi sâu vào sơn cốc.
Tôn Hiểu liếc học viên hạ đẳng kia một cái rồi mang theo Tiền Ba bước nhanh vào sâu trong sơn cốc.
- Tôn Hiểu sư huynh tìm Trương Mẫn làm gì?
- Hình như không phải chuyện tốt.
- Đi! Đi qua xem!
Đa số người thích xem náo nhiệt, họ không biết Tôn Hiểu tìm Trương Mẫn có chuyện gì nhưng thấy biểu tình của gã rất nghiêm túc, hơn phân nửa không phải chuyện tốt, có lẽ tới kiếm chuyện.
Tiền Ba đi theo bên cạnh Tôn Hiểu, khá nhiều đệ tử biết tên xấu xa này.
Đằng trước một cửa hang Tu Luyện Trì cao đẳng, Cảnh Ngôn khảm lệnh bài thân phận của Trương Mẫn vào chỗ lõm.
Răng rắc! Răng rắc!
Chấn động truyền đến, tiếng ma sát vang lên.
Cửa đá dày nặng chậm rãi tách ra hai bên, nguyên khí nồng đậm tuôn ra khiến người giãn nở lỗ chân lông toàn thân.
Hiệu quả của Tu Luyện Trì cao đẳng đúng là không tệ.
Cảnh Ngôn híp mắt thầm suy tư có nên vào Tu Luyện Trì cao đẳng tu luyện một thời gian không. Nhưng cho Trương Mẫn mượn ba ngàn điểm thì hắn chỉ còn lại bảy ngàn, số điểm này chỉ đủ cho hắn tu luyện bảy ngày trong Tu Luyện Trì cao đẳng. Thời gian quá ngắn ngủi, thôi chờ kiếm thêm nhiều điểm rồi tính. Dù hắn không cho Trương Mẫn mượn ba ngàn điểm thì một vạn điểm chỉ đủ tu luyện mười ngày trong Tu Luyện Trì cao đẳng, kém rất nhiều để hắn thăng cấp lên Tiên Thiên đỉnh.
Cảnh Ngôn nghiêng người sang một bên, nhìn Trương Mẫn:
- Sư tỷ vào tu luyện đi.
Trương Mẫn kích động mặt đỏ rực như trái táo hấp dẫn, nàng chưa từng tu luyện trong Tu Luyện Trì cao đẳng. Nàng bước tới mấy bước là có thể đi vào Tu Luyện Trì cao đẳng.
Trương Mẫn rất khao khát vào Tu Luyện Trì cao đẳng nhưng nàng vẫn do dự, nàng không thích nợ nhân tình, tận ba ngàn điểm!
- Cảnh Ngôn, hay ngươi đi vào tu luyện đi.
Cảnh Ngôn lắc đầu tiếc nuối nói:
- Sư tỷ, Tu Luyện Trì đã mở, sư tỷ lãng phí thời gian là lãng phí điểm.
Một võ giả bộ dạng thô kệch từ bên dưới nhảy lên, lớn tiếng nói với Cảnh Ngôn và Trương Mẫn:
- Ha ha ha! Trương Mẫn, ngươi và tiểu tử này có quan hệ gì? Chậc chậc, hai người nhường qua nhường lại trước Tu Luyện Trì cao đẳng cơ đấy. Hay nhường Tu Luyện Trì cao đẳng này lại cho ta đi?
Đây cũng là một đệ tử trung đẳng, hình như quen biết Trương Mẫn.
Trương Mẫn liếc đối phương một cái, cau mày khẽ quát:
- An Hổ, chuyện không liên quan đến ngươi!
An Hổ nói năng khó nghe:
- Ha ha ha! Trương Mẫn, ngươi sao có nhiều điểm để dùng Tu Luyện Trì cao đẳng? Là tiểu tử này lấy ra điểm đúng không? Tiểu tử này cũng giàu thật, nói đi Trương Mẫn, hắn và ngươi có quan hệ gì? Ha ha, ngươi không nói ta cũng có thể đoán được, tiểu tử này nhất định là mê ngươi, dùng Tu Luyện Trì cao đẳng để làm vui lòng ngươi chứ gì? Bình thường thấy ngươi đứng đắn lắm không ngờ . . . chậc chậc.
Thật ra An Hổ ghen tỵ, gã cũng là đệ tử trung đẳng, cũng chưa từng sử dụng Tu Luyện Trì cao đẳng. An Hổ và Trương Mẫn xem như người quen, gã cư ngụ trong Thanh Dương Viên, khá hiểu biết nàng. An Hổ rõ ràng Trương Mẫn không có bối cảnh lớn, càng không thể nào tích góp được nhiều điểm cho nàng hoang phí rộng rãi vào Tu Luyện Trì cao đẳng. An Hổ suy đoán số điểm này là Cảnh Ngôn cung cấp.
Trông bộ dáng Cảnh Ngôn chắc là người mới vào Đạo Nhất học viện, tại sao người mới mà có nhiều điểm đến vậy? Cái này không khó đoán, một số người mới đến từ gia tộc lớn mang nhiều tài nguyên có thể đi bảo khố Đạo Nhất học viện đổi thành điểm. Trong Đạo Nhất học viện có khá nhiều người như vậy, có lẽ họ không có thực lực quá mạnh nhưng người ta giàu, nhiều tài nguyên đổi điểm học viện, tùy thích sử dụng số điểm này.
Sắc mặt Trương Mẫn khó xem, nàng nhìn An Hổ lại ngó một số võ giả tụ tập bên dưới. Trương Mẫn biết không chỉ một, hai người nghĩ giống An Hổ, đa số người đều cho rằng nàng và Cảnh Ngôn có quan hệ mờ ám.
Cảnh Ngôn híp mắt nhìn An Hổ:
- Ngươi tên An Hổ?
An Hổ trừng lại Cảnh Ngôn:
- Đúng vậy, ta là An Hổ. Tiểu tử, ngươi tên gì?
Cảnh Ngôn cười hờ hững nói:
- Ta tên gì không liên quan đến ngươi, giờ ta khuyên ngươi mau đi xuống thì hơn.
An Hổ cau mày, mắt lóe tia sáng sắc bén:
- A? Tiểu tử, bà nội nó muốn chết phải không? Dám ăn nói kiểu đó với ta? Hay ngươi nghĩ Trương Mẫn có thể bảo vệ ngươi? Ngươi có tin là ta bóp chết ngươi ngay không!?
An Hổ không dám giết Cảnh Ngôn nhưng đánh hắn một trận không phải chuyện lớn gì.
- Biến!
Một nguyên khí tuôn hướng An Hổ, Cảnh Ngôn lười nói nhiều.
An Hổ biến sắc mặt, gã cảm nhận lực lượng đè nặng xuống sau đó gã bị đẩy ra. An Hổ cố hết sức thúc giục nguyên khí hòng kiểm soát cơ thể nhưng không làm nên chuyện gì.
Trước mắt bao người An Hổ bay ra bình đài trước Tu Luyện Trì, rớt xuống dưới, khi rơi gã lảo đảo lại lùi mấy bước suýt ngã bệch xuống.
An Hổ rớt xuống đất kinh hoàng nhìn Cảnh Ngôn, trong một chốc gã không chắc chuyện gì xảy ra. Hình như tiểu tử này đi chung với Trương Mẫn ra tay, nhưng gã không thấy tiểu tử đó làm gì, từ đầu đến cuối hình như tiểu tử kia không nhích cánh tay, chuyện gì đây?
Vẻ mặt An Hổ hoang mang, những người khác cũng khó hiểu.
Võ giả xung quanh châm biếm An Hổ:
- An Hổ, ngươi vô dụng vậy?
- Đúng rồi, bị tiểu tử đó hù dọa một câu liền đi xuống? Ha ha, vậy không bằng đừng lên.
- Thật là càng sống càng trở lại, một người mới mà hù ngươi đến nông nỗi này.
Bọn họ không biết An Hổ bị lực lượng đánh bay, còn tưởng gã tự nhảy xuống. Tại sao An Hổ tự nhảy xuống? Vì gã bị hù sợ. Tiểu tử kia kêu biến gã liền biến mất.
Nghe những tiếng châm chọc, mặt An Hổ xanh mét nhưng không cách nào cãi lại. Gã nói gì đây? Bản thân gã cũng không biết xảy ra chuyện gì, có một điều An Hổ chắc chắn rằng tiểu tử kia hơi kỳ dị. An Hổ không dám đi lên nữa, ít nhất hiện giờ không nên lên, xem trước rồi tính.
Một tiếng gầm tức giận từ phía sau truyền đến:
- Là tiểu tử đó!
Tiền Ba, Tôn Hiểu lao nhanh đến, là Tiền Ba quát lớn. Tiền Ba đã thấy Trương Mẫn, Cảnh Ngôn đứng trước cửa hang.
Tiền Ba cười lạnh lớn tiếng kêu gào, ánh mắt độc ác như rắn rết:
- Nhãi ranh, ngươi cho rằng trốn ở chỗ này thì ta không tìm thấy ngươi?
Trong Thanh Dương Viên bị Cảnh Ngôn tát hai cái, đã qua một thời gian nhưng gò má Tiền Ba vẫn sưng, gã đã dùng dược tề trị thương, cần chút thời gian giảm sưng. Đây là sỉ nhục, Tiền Ba ước gì lột da rút gân Cảnh Ngôn ra.
Tiền Ba, Tôn Hiểu chạy đến nơi, các võ giả biến sắc mặt, đa số khom người chào hai người.
- Tiền Ba sư huynh?
- Tôn Hiểu sư huynh?
Tiền Ba là đệ tử cao đẳng, Tôn Hiểu không chỉ là đệ tử cao đẳng còn là cường giả thứ tám Bảng Chiến Thần.
Bọn họ thấy Tiền Ba nổi giận đùng đùng, trên cổ là cái đầu heo, nghe gã nói xong họ rất nhanh hiểu ra vụ việc. Xem ra Tiền Ba tính kiếm chuyện với Trương Mẫn và tiểu tử áo xanh, chủ yếu nhằm vào tiểu tử áo xanh.
Mọi người chưa từng gặp tiểu tử áo xanh, chín mươi chín phần trăm là người mới tham gia Đạo Nhất học viện. Một người mới thì sao đắc tội Tiền Ba? Không lẽ Tiền Ba biết tiểu tử áo xanh rất giàu, muốn hung hăng bắt chẹt một mớ điểm nên đặc biệt tìm đến? Nhưng không hợp lý, dù nguyên nhân đúng như vậy không lý nào Tôn Hiểu sư huynh đi cùng.
Mọi người thầm đoán mò.
Trương Mẫn chau chân mày liễu nhỏ giọng nói:
- Nguy rồi, Tôn Hiểu sư huynh đến mau quá.
Cảnh Ngôn nhìn võ giả cao gầy bên cạnh Tiền Ba, con ngươi co rút:
- Hắn là Tôn Hiểu hạng tám Bảng Chiến Thần sao?
- Ừ, đó là Tôn Hiểu sư huynh. Cảnh Ngôn, hiện tại nên làm gì? Hay ngươi mau vào Tu Luyện Trì đi, chỉ cần vào Tu Luyện Trì thì Tôn Hiểu sư huynh không thể phá hoại Tu Luyện Trì.
Ý Trương Mẫn muốn Cảnh Ngôn trốn trước rồi tính, không phải vì nàng cảm thấy Tôn Hiểu mạnh hơn Cảnh Ngôn, chỉ thân phận đội viên Hình Pháp Điện của gã rất đáng sợ.
Tóm lại Tôn Hiểu phải trông chừng Tiền Ba, giờ gã bị người đánh thì Tôn Hiểu phải ra mặt đòi lại mặt mũi, nếu không Tôn Hiểu khó ăn nói với đại ca của Tiền Ba, Tiền Trấn.
Khi Tiền Ba, Tôn Hiểu vào Lạc Hà sơn cốc, võ giả trong sơn cốc nhận ra Tôn Hiểu ngay.
- Mau nhìn kìa!
- Là Tôn Hiểu sư huynh!
- Tôn Hiểu sư huynh đến Lạc Hà sơn cốc là định vào Tu Luyện Trì cao đẳng tu luyện?
Cường giả hạng tám Bảng Chiến Thần tất nhiên rất nổi tiếng, nguyên ngoại viện Đạo Nhất học viện có trên chín mươi phần trăm võ giả biết Tôn Hiểu.
Tôn Hiểu hơi đứng lại quét mắt đám đông võ giả, mở miệng hỏi:
- Trong các ngươi có ai thấy Trương Mẫn mang theo một võ giả trẻ đi vào không?
Tôn Hiểu không biết Trương Mẫn, trước đó gã không biết nàng là ai, mãi đến vừa nãy Tiền Ba nói cái tên này cho gã nghe.
Một học viên hạ đẳng hồi hộp nói:
- Ta thấy! Trương Mẫn sư tỷ đúng là dẫn một võ giả trẻ đi sâu vào sơn cốc.
Tôn Hiểu liếc học viên hạ đẳng kia một cái rồi mang theo Tiền Ba bước nhanh vào sâu trong sơn cốc.
- Tôn Hiểu sư huynh tìm Trương Mẫn làm gì?
- Hình như không phải chuyện tốt.
- Đi! Đi qua xem!
Đa số người thích xem náo nhiệt, họ không biết Tôn Hiểu tìm Trương Mẫn có chuyện gì nhưng thấy biểu tình của gã rất nghiêm túc, hơn phân nửa không phải chuyện tốt, có lẽ tới kiếm chuyện.
Tiền Ba đi theo bên cạnh Tôn Hiểu, khá nhiều đệ tử biết tên xấu xa này.
Đằng trước một cửa hang Tu Luyện Trì cao đẳng, Cảnh Ngôn khảm lệnh bài thân phận của Trương Mẫn vào chỗ lõm.
Răng rắc! Răng rắc!
Chấn động truyền đến, tiếng ma sát vang lên.
Cửa đá dày nặng chậm rãi tách ra hai bên, nguyên khí nồng đậm tuôn ra khiến người giãn nở lỗ chân lông toàn thân.
Hiệu quả của Tu Luyện Trì cao đẳng đúng là không tệ.
Cảnh Ngôn híp mắt thầm suy tư có nên vào Tu Luyện Trì cao đẳng tu luyện một thời gian không. Nhưng cho Trương Mẫn mượn ba ngàn điểm thì hắn chỉ còn lại bảy ngàn, số điểm này chỉ đủ cho hắn tu luyện bảy ngày trong Tu Luyện Trì cao đẳng. Thời gian quá ngắn ngủi, thôi chờ kiếm thêm nhiều điểm rồi tính. Dù hắn không cho Trương Mẫn mượn ba ngàn điểm thì một vạn điểm chỉ đủ tu luyện mười ngày trong Tu Luyện Trì cao đẳng, kém rất nhiều để hắn thăng cấp lên Tiên Thiên đỉnh.
Cảnh Ngôn nghiêng người sang một bên, nhìn Trương Mẫn:
- Sư tỷ vào tu luyện đi.
Trương Mẫn kích động mặt đỏ rực như trái táo hấp dẫn, nàng chưa từng tu luyện trong Tu Luyện Trì cao đẳng. Nàng bước tới mấy bước là có thể đi vào Tu Luyện Trì cao đẳng.
Trương Mẫn rất khao khát vào Tu Luyện Trì cao đẳng nhưng nàng vẫn do dự, nàng không thích nợ nhân tình, tận ba ngàn điểm!
- Cảnh Ngôn, hay ngươi đi vào tu luyện đi.
Cảnh Ngôn lắc đầu tiếc nuối nói:
- Sư tỷ, Tu Luyện Trì đã mở, sư tỷ lãng phí thời gian là lãng phí điểm.
Một võ giả bộ dạng thô kệch từ bên dưới nhảy lên, lớn tiếng nói với Cảnh Ngôn và Trương Mẫn:
- Ha ha ha! Trương Mẫn, ngươi và tiểu tử này có quan hệ gì? Chậc chậc, hai người nhường qua nhường lại trước Tu Luyện Trì cao đẳng cơ đấy. Hay nhường Tu Luyện Trì cao đẳng này lại cho ta đi?
Đây cũng là một đệ tử trung đẳng, hình như quen biết Trương Mẫn.
Trương Mẫn liếc đối phương một cái, cau mày khẽ quát:
- An Hổ, chuyện không liên quan đến ngươi!
An Hổ nói năng khó nghe:
- Ha ha ha! Trương Mẫn, ngươi sao có nhiều điểm để dùng Tu Luyện Trì cao đẳng? Là tiểu tử này lấy ra điểm đúng không? Tiểu tử này cũng giàu thật, nói đi Trương Mẫn, hắn và ngươi có quan hệ gì? Ha ha, ngươi không nói ta cũng có thể đoán được, tiểu tử này nhất định là mê ngươi, dùng Tu Luyện Trì cao đẳng để làm vui lòng ngươi chứ gì? Bình thường thấy ngươi đứng đắn lắm không ngờ . . . chậc chậc.
Thật ra An Hổ ghen tỵ, gã cũng là đệ tử trung đẳng, cũng chưa từng sử dụng Tu Luyện Trì cao đẳng. An Hổ và Trương Mẫn xem như người quen, gã cư ngụ trong Thanh Dương Viên, khá hiểu biết nàng. An Hổ rõ ràng Trương Mẫn không có bối cảnh lớn, càng không thể nào tích góp được nhiều điểm cho nàng hoang phí rộng rãi vào Tu Luyện Trì cao đẳng. An Hổ suy đoán số điểm này là Cảnh Ngôn cung cấp.
Trông bộ dáng Cảnh Ngôn chắc là người mới vào Đạo Nhất học viện, tại sao người mới mà có nhiều điểm đến vậy? Cái này không khó đoán, một số người mới đến từ gia tộc lớn mang nhiều tài nguyên có thể đi bảo khố Đạo Nhất học viện đổi thành điểm. Trong Đạo Nhất học viện có khá nhiều người như vậy, có lẽ họ không có thực lực quá mạnh nhưng người ta giàu, nhiều tài nguyên đổi điểm học viện, tùy thích sử dụng số điểm này.
Sắc mặt Trương Mẫn khó xem, nàng nhìn An Hổ lại ngó một số võ giả tụ tập bên dưới. Trương Mẫn biết không chỉ một, hai người nghĩ giống An Hổ, đa số người đều cho rằng nàng và Cảnh Ngôn có quan hệ mờ ám.
Cảnh Ngôn híp mắt nhìn An Hổ:
- Ngươi tên An Hổ?
An Hổ trừng lại Cảnh Ngôn:
- Đúng vậy, ta là An Hổ. Tiểu tử, ngươi tên gì?
Cảnh Ngôn cười hờ hững nói:
- Ta tên gì không liên quan đến ngươi, giờ ta khuyên ngươi mau đi xuống thì hơn.
An Hổ cau mày, mắt lóe tia sáng sắc bén:
- A? Tiểu tử, bà nội nó muốn chết phải không? Dám ăn nói kiểu đó với ta? Hay ngươi nghĩ Trương Mẫn có thể bảo vệ ngươi? Ngươi có tin là ta bóp chết ngươi ngay không!?
An Hổ không dám giết Cảnh Ngôn nhưng đánh hắn một trận không phải chuyện lớn gì.
- Biến!
Một nguyên khí tuôn hướng An Hổ, Cảnh Ngôn lười nói nhiều.
An Hổ biến sắc mặt, gã cảm nhận lực lượng đè nặng xuống sau đó gã bị đẩy ra. An Hổ cố hết sức thúc giục nguyên khí hòng kiểm soát cơ thể nhưng không làm nên chuyện gì.
Trước mắt bao người An Hổ bay ra bình đài trước Tu Luyện Trì, rớt xuống dưới, khi rơi gã lảo đảo lại lùi mấy bước suýt ngã bệch xuống.
An Hổ rớt xuống đất kinh hoàng nhìn Cảnh Ngôn, trong một chốc gã không chắc chuyện gì xảy ra. Hình như tiểu tử này đi chung với Trương Mẫn ra tay, nhưng gã không thấy tiểu tử đó làm gì, từ đầu đến cuối hình như tiểu tử kia không nhích cánh tay, chuyện gì đây?
Vẻ mặt An Hổ hoang mang, những người khác cũng khó hiểu.
Võ giả xung quanh châm biếm An Hổ:
- An Hổ, ngươi vô dụng vậy?
- Đúng rồi, bị tiểu tử đó hù dọa một câu liền đi xuống? Ha ha, vậy không bằng đừng lên.
- Thật là càng sống càng trở lại, một người mới mà hù ngươi đến nông nỗi này.
Bọn họ không biết An Hổ bị lực lượng đánh bay, còn tưởng gã tự nhảy xuống. Tại sao An Hổ tự nhảy xuống? Vì gã bị hù sợ. Tiểu tử kia kêu biến gã liền biến mất.
Nghe những tiếng châm chọc, mặt An Hổ xanh mét nhưng không cách nào cãi lại. Gã nói gì đây? Bản thân gã cũng không biết xảy ra chuyện gì, có một điều An Hổ chắc chắn rằng tiểu tử kia hơi kỳ dị. An Hổ không dám đi lên nữa, ít nhất hiện giờ không nên lên, xem trước rồi tính.
Một tiếng gầm tức giận từ phía sau truyền đến:
- Là tiểu tử đó!
Tiền Ba, Tôn Hiểu lao nhanh đến, là Tiền Ba quát lớn. Tiền Ba đã thấy Trương Mẫn, Cảnh Ngôn đứng trước cửa hang.
Tiền Ba cười lạnh lớn tiếng kêu gào, ánh mắt độc ác như rắn rết:
- Nhãi ranh, ngươi cho rằng trốn ở chỗ này thì ta không tìm thấy ngươi?
Trong Thanh Dương Viên bị Cảnh Ngôn tát hai cái, đã qua một thời gian nhưng gò má Tiền Ba vẫn sưng, gã đã dùng dược tề trị thương, cần chút thời gian giảm sưng. Đây là sỉ nhục, Tiền Ba ước gì lột da rút gân Cảnh Ngôn ra.
Tiền Ba, Tôn Hiểu chạy đến nơi, các võ giả biến sắc mặt, đa số khom người chào hai người.
- Tiền Ba sư huynh?
- Tôn Hiểu sư huynh?
Tiền Ba là đệ tử cao đẳng, Tôn Hiểu không chỉ là đệ tử cao đẳng còn là cường giả thứ tám Bảng Chiến Thần.
Bọn họ thấy Tiền Ba nổi giận đùng đùng, trên cổ là cái đầu heo, nghe gã nói xong họ rất nhanh hiểu ra vụ việc. Xem ra Tiền Ba tính kiếm chuyện với Trương Mẫn và tiểu tử áo xanh, chủ yếu nhằm vào tiểu tử áo xanh.
Mọi người chưa từng gặp tiểu tử áo xanh, chín mươi chín phần trăm là người mới tham gia Đạo Nhất học viện. Một người mới thì sao đắc tội Tiền Ba? Không lẽ Tiền Ba biết tiểu tử áo xanh rất giàu, muốn hung hăng bắt chẹt một mớ điểm nên đặc biệt tìm đến? Nhưng không hợp lý, dù nguyên nhân đúng như vậy không lý nào Tôn Hiểu sư huynh đi cùng.
Mọi người thầm đoán mò.
Trương Mẫn chau chân mày liễu nhỏ giọng nói:
- Nguy rồi, Tôn Hiểu sư huynh đến mau quá.
Cảnh Ngôn nhìn võ giả cao gầy bên cạnh Tiền Ba, con ngươi co rút:
- Hắn là Tôn Hiểu hạng tám Bảng Chiến Thần sao?
- Ừ, đó là Tôn Hiểu sư huynh. Cảnh Ngôn, hiện tại nên làm gì? Hay ngươi mau vào Tu Luyện Trì đi, chỉ cần vào Tu Luyện Trì thì Tôn Hiểu sư huynh không thể phá hoại Tu Luyện Trì.
Ý Trương Mẫn muốn Cảnh Ngôn trốn trước rồi tính, không phải vì nàng cảm thấy Tôn Hiểu mạnh hơn Cảnh Ngôn, chỉ thân phận đội viên Hình Pháp Điện của gã rất đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất