Chương 35: Hù chết lão phu
Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Cảnh Ngôn thầm gầm rống:
- Không! Phá cho ta!
Trong tín niệm của Cảnh Ngôn chỉ có hai chữ đột phá.
Giờ phút này dù Cảnh Ngôn muốn ngừng lại cũng không làm được, vì nếu hắn ngừng vận chuyển Thương Khung Đệ Nhất Thần Công e rằng kinh mạch Võ Đạo của hắn sẽ rách toạc ngay. Dù Cảnh Ngôn giữ được mạng sống cũng thành phế nhân, hết hy vọng bước vào Võ Đạo.
Tất nhiên Cảnh Ngôn vốn không định ngừng lại, tín niệm đột phá của hắn vô cùng kiên định. Dù kinh mạch Võ Đạo truyền đến cảm giác đau khiến người choáng váng, dù da thịt hắn sắp chảy máu ròng ròng thì tín niệm của hắn không dao động.
- Phá phá phá!
Nguyên khí dâng trào mênh mông như sóng lớn ngập trời vỗ vào núi lớn bình chướng.
Cảnh Ngôn dốc hết khả năng khống chế nguyên khí sắp mất kiểm soát.
Nhiều lần va chạm, núi lớn cứng rắn đến đâu cũng dần dần tan rã.
Răng rắc!
Rốt cuộc Cảnh Ngôn mạnh rùng mình.
Nguyên khí đáng sợ đè mạnh xuống dưới rồi khuếch tán trong không gian. Bàn ghế ở gần trong khoảnh khắc bị nguyên khí nghiền nát, dưới đất chỉ còn từng lớp vụn gỗ mịn.
Vụt!
Cảnh Ngôn đứng phắc dậy, tóc dài bay lên, mắt lóe tia sáng đỏ tựa ngọn lửa. Khóe môi còn vương vệt máu sắp khô, đó là lúc đột phá hắn cắn rách môi mình.
Cảnh Ngôn thầm nghĩ:
- Đột phá! Thật là siêu mạo hiểm, sai lệch một li e rằng ta đã nổ tan xác. Hồn tinh...
Hồn tinh trong tay Cảnh Ngôn đã mất, hắn đưa mắt nhìn quanh, bốn phía trống rỗng.
Giường dưới thân hắn, bàn ghế xung quanh đều thành bụi.
Cảnh Ngôn nhíu mày nói:
- Sao có thể như vậy? Hồn tinh ẩn chứa lực lượng cực kỳ cường đại, dù là hồn tinh cấp thấp lẽ ra ta không thể tiêu hao hết nó.
Cảnh Ngôn từ tứ trọng thiên đột phá đến ngũ trọng thiên đã sử dụng hồn tinh một chút. Từ lục trọng thiên đột phá thất trọng thiên lại dùng hồn tinh. Chỉ sử dụng hồn tinh hai lần mà bây giờ không còn hồn tinh nữa.
Trước kia Cảnh Ngôn chưa từng dùng hồn tinh nhưng hắn biết nó ẩn chứa năng lượng không chỉ có một chút, nếu không đã chẳng làm cường giả Tiên Thiên, thậm chí là cường giả Đạo Linh đỏ mắt.
Trên Tiên Thiên là cảnh giới Đạo Linh, nguyên Cảnh gia không có một vị cường giả cảnh giới Đạo Linh. Đạo Linh cảnh là đại nhân vật cao cao tại thượng tính cả Lam Khúc quận.
- Hưm?
Cảnh Ngôn chợt nhận ra Thiên Thủy áo trắng rời khỏi Càn Khôn Giới từ bao giờ, lão đứng cách hắn không xa.
Thiên Thủy vỗ ngực, biểu tình khoa trương thở hổn hển:
- Hù chết lão phu, tiểu tử mới rồi suýt hù chết lão phu.
Cảnh Ngôn đen mặt.
Đệt, ngươi chết rồi biết chưa? Ngươi bây giờ chỉ còn lại một lũ thần hồn thì sao bị hù chết được?
Thiên Thủy cười nham nhở nói:
- Cảnh Ngôn, ngươi không biết mới rồi mình nguy hiểm thế nào, ta còn tưởng ngươi sẽ nổ tung. May mắn ngươi chống chọi qua, he he, điều này cũng chứng minh lão phu không nhìn lầm ngươi. Ý chí của ngươi vô cùng kiên định, nếu là võ giả bình thường chắc chắn đã nổ chết. Đương nhiên cũng nhờ Thương Khung Đệ Nhất Thần Công mạnh mẽ, áp lực không tu luyện loại thần công này thì dù kinh mạch Võ Đạo của ngươi làm bằng sắt cũng sẽ nổ tan xác.
Cảnh Ngôn biết rõ vừa rồi đã trải qua cái gì, dù đột phá thành công kinh mạch Võ Đạo vẫn đem lại cảm giác đau rát.
Sự hung hiểm lúc đột phá đó người khác không thể hiểu thấu.
Cảnh Ngôn nghĩ lại mà sợ:
- Lực lượng của hồn tinh quá mãnh liệt, hiện giờ cảnh giới của ta quá thấp, một hơi hấp thu năng lượng quá nhiều.
Cảnh Ngôn vì tiết kiệm thời gian đột phá nên cố gắng hấp thu năng lượng ẩn chứa trong hồn tinh càng nhiều càng tốt, dẫn đến thân thể của hắn không chịu nổi.
Thiên Thủy gật đầu nói:
- Đúng vậy, hồn tinh là linh thú hấp thu lực lượng dương ẩn chứa trong thiên địa ngưng kết ra, cực kỳ mãnh liệt. Cộng thêm Thương Khung Đệ Nhất Thần Công cũng là chí cương chí cường, cho nên... may mắn Thương Khung Đệ Nhất Thần Công đủ mạnh cho ngươi trốn qua một kiếp, còn thành công đột phá.
Trán Cảnh Ngôn nổi gân xanh:
- Lão... tiền bối đã biết tại sao không nhắc nhở ta?
Cảnh Ngôn thật muốn đập chết lão già này cho rồi.
Bản thân hắn không rõ năng lượng của hồn tinh, vì hắn trừ mới lần trước tứ trọng thiên đột phá ngũ trọng thiên ra chưa từng sử dụng hồn tinh. Lần này hắn dùng hồn tinh đột phá đến thất trọng thiên mới biết.
Rõ ràng Thiên Thủy đã sớm biết.
Nghe Cảnh Ngôn chất vất trên khuôn mặt già nua của Thiên Thủy lộ vẻ lúng túng, lão ấp úng giải thích:
- Cảnh Ngôn, cái đó... đúng là trách ta, nhưng ta không phải cố ý, ta quên. Ngươi ngẫm lại xem ta ngủ say trong Càn Khôn Giới lâu như vậy sao có thể nhớ rõ mọi thứ? Huống chi trước khi ta chết vốn là cường giả siêu mạnh, sử dụng hồn tinh dễ như húp cháo, bởi vậy mới sơ sót.
Cảnh Ngôn thở hắt ra dằn cơn tức xuống:
- Phù!
Cảnh Ngôn biết Thiên Thủy thật sự quên, hắn chắc chắn một điều rằng lão không thể nào hại hắn. Nhưng Thiên Thủy sai sót suýt hại hắn.
Cảnh Ngôn đổi đề tài, hắn không muốn bàn về việc mình suýt nổ tan xác nữa:
- Tiền bối nói xem cảnh giới của ta bây giờ sao có thể một chốc tiêu hao hết hồn tinh được?
Nếu hắn chết vì nổ tan xác sẽ thành trò cười cho người Đông Lâm thành.
Thiên Thủy trợn trắng mắt:
- Tiêu hao hết? Ngươi tưởng mình là Đạo Linh cảnh chắc? Cảnh giới của ngươi sao có thể tiêu hao một khối hồn tinh mau vậy được. Hừ hừ, lực lượng của hồn tinh này đúng là bị ngươi hút vào thân thể, nhưng phần lớn chưa bị tiêu hóa chỉ tạm thời ẩn giấu. Tất nhiên đây là công lao của Thương Khung Đệ Nhất Thần Công, thần công cảm ứng thân thể ngươi không chịu nổi nên áp chế phần lực lượng hồn tinh ngươi không kiểm soát được, bắt nó ẩn trong người của ngươi, không để nó ảnh hưởng ngươi.
Nghe Thiên Thủy giải thích nhanh Cảnh Ngôn mới hiểu, cũng đúng, vậy mới hợp lý.
Hồn tinh cấp thấp đủ cho cường giả Tiên Thiên tăng lên vài cảnh giới. Cảnh Ngôn là võ giả lục trọng thiên đột phá thất trọng thiên đã mơ tiêu hao hết lực lượng của hồn tinh là không thể nào, dù nguyên khí của hắn ngưng kết cô đọng hơn võ giả khác, khi đột phá cần nhiều nguyên khí hơn cũng không thể tiêu hao nhiều như vậy.
***
Cảnh Ngôn thầm gầm rống:
- Không! Phá cho ta!
Trong tín niệm của Cảnh Ngôn chỉ có hai chữ đột phá.
Giờ phút này dù Cảnh Ngôn muốn ngừng lại cũng không làm được, vì nếu hắn ngừng vận chuyển Thương Khung Đệ Nhất Thần Công e rằng kinh mạch Võ Đạo của hắn sẽ rách toạc ngay. Dù Cảnh Ngôn giữ được mạng sống cũng thành phế nhân, hết hy vọng bước vào Võ Đạo.
Tất nhiên Cảnh Ngôn vốn không định ngừng lại, tín niệm đột phá của hắn vô cùng kiên định. Dù kinh mạch Võ Đạo truyền đến cảm giác đau khiến người choáng váng, dù da thịt hắn sắp chảy máu ròng ròng thì tín niệm của hắn không dao động.
- Phá phá phá!
Nguyên khí dâng trào mênh mông như sóng lớn ngập trời vỗ vào núi lớn bình chướng.
Cảnh Ngôn dốc hết khả năng khống chế nguyên khí sắp mất kiểm soát.
Nhiều lần va chạm, núi lớn cứng rắn đến đâu cũng dần dần tan rã.
Răng rắc!
Rốt cuộc Cảnh Ngôn mạnh rùng mình.
Nguyên khí đáng sợ đè mạnh xuống dưới rồi khuếch tán trong không gian. Bàn ghế ở gần trong khoảnh khắc bị nguyên khí nghiền nát, dưới đất chỉ còn từng lớp vụn gỗ mịn.
Vụt!
Cảnh Ngôn đứng phắc dậy, tóc dài bay lên, mắt lóe tia sáng đỏ tựa ngọn lửa. Khóe môi còn vương vệt máu sắp khô, đó là lúc đột phá hắn cắn rách môi mình.
Cảnh Ngôn thầm nghĩ:
- Đột phá! Thật là siêu mạo hiểm, sai lệch một li e rằng ta đã nổ tan xác. Hồn tinh...
Hồn tinh trong tay Cảnh Ngôn đã mất, hắn đưa mắt nhìn quanh, bốn phía trống rỗng.
Giường dưới thân hắn, bàn ghế xung quanh đều thành bụi.
Cảnh Ngôn nhíu mày nói:
- Sao có thể như vậy? Hồn tinh ẩn chứa lực lượng cực kỳ cường đại, dù là hồn tinh cấp thấp lẽ ra ta không thể tiêu hao hết nó.
Cảnh Ngôn từ tứ trọng thiên đột phá đến ngũ trọng thiên đã sử dụng hồn tinh một chút. Từ lục trọng thiên đột phá thất trọng thiên lại dùng hồn tinh. Chỉ sử dụng hồn tinh hai lần mà bây giờ không còn hồn tinh nữa.
Trước kia Cảnh Ngôn chưa từng dùng hồn tinh nhưng hắn biết nó ẩn chứa năng lượng không chỉ có một chút, nếu không đã chẳng làm cường giả Tiên Thiên, thậm chí là cường giả Đạo Linh đỏ mắt.
Trên Tiên Thiên là cảnh giới Đạo Linh, nguyên Cảnh gia không có một vị cường giả cảnh giới Đạo Linh. Đạo Linh cảnh là đại nhân vật cao cao tại thượng tính cả Lam Khúc quận.
- Hưm?
Cảnh Ngôn chợt nhận ra Thiên Thủy áo trắng rời khỏi Càn Khôn Giới từ bao giờ, lão đứng cách hắn không xa.
Thiên Thủy vỗ ngực, biểu tình khoa trương thở hổn hển:
- Hù chết lão phu, tiểu tử mới rồi suýt hù chết lão phu.
Cảnh Ngôn đen mặt.
Đệt, ngươi chết rồi biết chưa? Ngươi bây giờ chỉ còn lại một lũ thần hồn thì sao bị hù chết được?
Thiên Thủy cười nham nhở nói:
- Cảnh Ngôn, ngươi không biết mới rồi mình nguy hiểm thế nào, ta còn tưởng ngươi sẽ nổ tung. May mắn ngươi chống chọi qua, he he, điều này cũng chứng minh lão phu không nhìn lầm ngươi. Ý chí của ngươi vô cùng kiên định, nếu là võ giả bình thường chắc chắn đã nổ chết. Đương nhiên cũng nhờ Thương Khung Đệ Nhất Thần Công mạnh mẽ, áp lực không tu luyện loại thần công này thì dù kinh mạch Võ Đạo của ngươi làm bằng sắt cũng sẽ nổ tan xác.
Cảnh Ngôn biết rõ vừa rồi đã trải qua cái gì, dù đột phá thành công kinh mạch Võ Đạo vẫn đem lại cảm giác đau rát.
Sự hung hiểm lúc đột phá đó người khác không thể hiểu thấu.
Cảnh Ngôn nghĩ lại mà sợ:
- Lực lượng của hồn tinh quá mãnh liệt, hiện giờ cảnh giới của ta quá thấp, một hơi hấp thu năng lượng quá nhiều.
Cảnh Ngôn vì tiết kiệm thời gian đột phá nên cố gắng hấp thu năng lượng ẩn chứa trong hồn tinh càng nhiều càng tốt, dẫn đến thân thể của hắn không chịu nổi.
Thiên Thủy gật đầu nói:
- Đúng vậy, hồn tinh là linh thú hấp thu lực lượng dương ẩn chứa trong thiên địa ngưng kết ra, cực kỳ mãnh liệt. Cộng thêm Thương Khung Đệ Nhất Thần Công cũng là chí cương chí cường, cho nên... may mắn Thương Khung Đệ Nhất Thần Công đủ mạnh cho ngươi trốn qua một kiếp, còn thành công đột phá.
Trán Cảnh Ngôn nổi gân xanh:
- Lão... tiền bối đã biết tại sao không nhắc nhở ta?
Cảnh Ngôn thật muốn đập chết lão già này cho rồi.
Bản thân hắn không rõ năng lượng của hồn tinh, vì hắn trừ mới lần trước tứ trọng thiên đột phá ngũ trọng thiên ra chưa từng sử dụng hồn tinh. Lần này hắn dùng hồn tinh đột phá đến thất trọng thiên mới biết.
Rõ ràng Thiên Thủy đã sớm biết.
Nghe Cảnh Ngôn chất vất trên khuôn mặt già nua của Thiên Thủy lộ vẻ lúng túng, lão ấp úng giải thích:
- Cảnh Ngôn, cái đó... đúng là trách ta, nhưng ta không phải cố ý, ta quên. Ngươi ngẫm lại xem ta ngủ say trong Càn Khôn Giới lâu như vậy sao có thể nhớ rõ mọi thứ? Huống chi trước khi ta chết vốn là cường giả siêu mạnh, sử dụng hồn tinh dễ như húp cháo, bởi vậy mới sơ sót.
Cảnh Ngôn thở hắt ra dằn cơn tức xuống:
- Phù!
Cảnh Ngôn biết Thiên Thủy thật sự quên, hắn chắc chắn một điều rằng lão không thể nào hại hắn. Nhưng Thiên Thủy sai sót suýt hại hắn.
Cảnh Ngôn đổi đề tài, hắn không muốn bàn về việc mình suýt nổ tan xác nữa:
- Tiền bối nói xem cảnh giới của ta bây giờ sao có thể một chốc tiêu hao hết hồn tinh được?
Nếu hắn chết vì nổ tan xác sẽ thành trò cười cho người Đông Lâm thành.
Thiên Thủy trợn trắng mắt:
- Tiêu hao hết? Ngươi tưởng mình là Đạo Linh cảnh chắc? Cảnh giới của ngươi sao có thể tiêu hao một khối hồn tinh mau vậy được. Hừ hừ, lực lượng của hồn tinh này đúng là bị ngươi hút vào thân thể, nhưng phần lớn chưa bị tiêu hóa chỉ tạm thời ẩn giấu. Tất nhiên đây là công lao của Thương Khung Đệ Nhất Thần Công, thần công cảm ứng thân thể ngươi không chịu nổi nên áp chế phần lực lượng hồn tinh ngươi không kiểm soát được, bắt nó ẩn trong người của ngươi, không để nó ảnh hưởng ngươi.
Nghe Thiên Thủy giải thích nhanh Cảnh Ngôn mới hiểu, cũng đúng, vậy mới hợp lý.
Hồn tinh cấp thấp đủ cho cường giả Tiên Thiên tăng lên vài cảnh giới. Cảnh Ngôn là võ giả lục trọng thiên đột phá thất trọng thiên đã mơ tiêu hao hết lực lượng của hồn tinh là không thể nào, dù nguyên khí của hắn ngưng kết cô đọng hơn võ giả khác, khi đột phá cần nhiều nguyên khí hơn cũng không thể tiêu hao nhiều như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất