Càn Khôn Kiếm Thần

Chương 65: Cái gì

Trước Sau
Dịch: Phong Nguyệt Lâu

Cảnh Minh Dương cười phá lên, mắt lấp lóe tia sáng lạnh, lòng thầm giận xì cười:

- Ha ha ha! Cảnh Ngôn thiếu gia thật biết nói đùa, ha ha ha ha ha ha!

Cảnh Thần Tinh ngây người.

Cảnh Ngôn dám đòi Cảnh Minh Dương bồi thường? Còn là số tiền hai ngàn bốn trăm khối linh thạch.

Cảnh Ngôn đùa sao? Hơn hai ngàn linh thạch không phải số ít.

Lúc trước Cảnh Ngôn mượn tứ trưởng lão Cảnh Thiên Anh linh thạch thì lão chỉ có sẵn hơn hai ngàn linh thạch.

Cảnh Thần Tinh ngơ ngác nhìn Cảnh Ngôn, quên nói chuyện.

Cảnh Thanh Nham càng khó tin, đầu óc ù đặc. Cảnh Thanh Nham không biết chuyện Cảnh Ngôn đánh bại Lý Thiên Phúc, gã vốn ở trấn nhỏ cách Đông Lâm thành khá xa, chỉ mới trở về. Cảnh Thanh Nham cho rằng Cảnh Ngôn vẫn đang liên tục rớt cảnh giới, nên mới càng giật mình hơn.

Lỡ Cảnh Ngôn chọc giận Cảnh Minh Dương có khi nào bị bắt lấy không? Lão tộc trưởng không còn, Cảnh Minh Dương thật sự có gan làm chuyện đó, cùng lắm bắt người trước về sau rồi thả.

Cảnh Ngôn nhẹ lắc đầu, mỉm cười nói:

- Ngươi thấy ta có giống đùa không? Cảnh Minh Dương, bây giờ ngươi lấy ra hai ngàn bốn trăm khối linh thạch, sau này hết chuyện cút xéo. Nếu ngươi không đưa, ta dám bảo đảm ngươi sẽ hối hận.

Giọng Cảnh Ngôn nhẹ tễnh, nhưng Cảnh Minh Dương cảm nhận áp lực.

Người đứng trước mặt gã là người có thể đánh bại cường giả Võ Đạo cửu trọng thiên như Lý Thiên Phúc!

Cảnh Ngôn thật sự dám đánh với gã sao?

Cảnh Minh Dương bản năng nhìn hộ vệ chợ mình mang theo, bọn họ là thân tín của gã, trung thành đáng tin.

Nhưng họ có thể ngăn nổi Cảnh Ngôn không?

Trong số hộ vệ Cảnh Minh Dương mang đến có hai người tu vi Võ Đạo cửu trọng thiên.

Chợ khu tây là một trong các sản nghiệp quan trọng nhất của Cảnh gia, lực lượng phòng hộ miễn bàn cãi. Hộ vệ trong chợ có mười mấy Võ Đạo cửu trọng thiên, nếu chợ xảy ra chuyện có trưởng lão tọa trấn gia tộc chạy tới.



Nhìn hai hộ vệ Võ Đạo cửu trọng thiên đứng cách không xa, Cảnh Minh Dương lại phồng lên can đảm. Bản thân gã cũng có tu vi Võ Đạo cửu trọng thiên, không dám nói đánh thắng Cảnh Ngôn nhưng hắn muốn hạ gục gã không dễ.

Trong Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến tuy Cảnh Ngôn đánh bại Lý Thiên Phúc nhưng chiến thắng không rõ ràng, nghe nói hắn suýt bị Lý Thiên Phúc hạ gục, sau này xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn khiến Lý Thiên Phúc bị đẩy lùi ra lôi đài đối chiến. Tức là thực lực của Cảnh Ngôn cách biệt không lớn với Lý Thiên Phúc.

Lý Thiên Phúc dù mạnh nhưng Cảnh Minh Dương tin tưởng hai hộ vệ của gã cũng là tinh anh dày dạn kinh nghiệm.

Suy nghĩ nhiều điều, Cảnh Minh Dương bình tĩnh lại.

Cảnh Minh Dương định nói chuyện, Cảnh Xuyên Lăng không kiềm được la lên:

- Cảnh Ngôn, ngươi quá cuồng vọng! Đến chợ này cũng dám gây sự! Hừ hừ, ngươi tưởng gia gia của ngươi còn sống sao?

Từ lúc Cảnh Ngôn xuất hiện đến giờ không thèm chú ý Cảnh Xuyên Lăng, khiến gã càng lúc càng giận hơn. Cảnh Xuyên Lăng đứng ra muốn hút sự chú ý, chứng minh tồn tại.

Vèo!

Cảnh Ngôn lườm Cảnh Xuyên Lăng, mắt hắn lạnh lẽo khiếp người.

Ngày xưa cái tên tiểu nhân Cảnh Xuyên Lăng tuy làm Cảnh Ngôn rất thất vọng nhưng hắn lười so đo với tiểu nhân vật. Cảnh Xuyên Lăng nhiều lần khiêu khích trước mặt nhưng Cảnh Ngôn không đánh gã là vì vậy.

Bây giờ tiểu nhân ti tiện này đi chung với Cảnh Ngọc Cầm, còn bức ép Thần Tinh thúc thúc. Dù tên khốn này không nhảy ra thì lát nữa Cảnh Ngôn cũng sẽ tính sổ với gã. Cảnh Xuyên Lăng không biết sống chết nói nhiều, tiếp tục vũ nhục Cảnh Ngôn.

Cảnh Ngôn lạnh lùng nhìn Cảnh Xuyên Lăng:

- Xuyên Lăng! Làm người nên biết vị trí của mình, nếu không sẽ chịu thiệt. Ta muốn hỏi ngươi, ngươi là cái thá gì? Ta có nói chuyện với ngươi sao? Ta không hỏi gì mà ngươi tự nhảy ra la lối, muốn chết?

Cảnh Xuyên Lăng giật nảy mình ngây người giây lát, sau đó mặt nóng ran.

Ngay trước mặt nhiều người gã bị Cảnh Ngôn hù sợ, quá mất mặt!

Roẹt roẹt!

Cảnh Xuyên Lăng rút trường kiếm ra, tức giận trừng Cảnh Ngôn, quát to:

- Cảnh Ngôn, ngươi muốn đánh với ta sao? Hừ, người ta sợ ngươi chứ Cảnh Xuyên Lăng ta không sợ. Tới đây, lấy vũ khí của ngươi ra! Rút trường kiếm ra đấu một trận với ta!



Đương nhiên Cảnh Xuyên Lăng không thật sự muốn đánh nhau với Cảnh Ngôn, gã không cho rằng mình thắng được hắn. Cảnh Ngôn đánh bại Lý Thiên Phúc, không cần biết quá trình như thế nào kết quả Lý Thiên Phúc bị đánh bại là sự thực không thể chối cãi.

Cảnh Xuyên Lăng dám thách thức vì nơi đây có mặt Cảnh Ngọc Cầm, Cảnh Minh Dương. Nếu Cảnh Ngôn thật sự đánh người, nhóm Cảnh Minh Dương sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Cảnh Ngôn cười khẩy nói, mắt lóe tia sáng:

- Ngươi xứng khiến ta rút kiếm?

Bùm!

Một nguyên khí khủng bố tuôn ra từ người Cảnh Ngôn, hắn điều khiển luồng nguyên khí không khuếch tán mà lao thẳng tơi chỗ Cảnh Xuyên Lăng.

Đám người Cảnh Minh Dương đứng cách Cảnh Ngôn rất gần thế nhưng luồng khí không thổi bay vạt áo của họ, qua đó thấy được năng lực khống chế nguyên khí của hắn tinh diệu cỡ nào.

Cảnh Xuyên Lăng cầm trường kiếm cảm giác thân thể như bị ngọn núi lớn đụng trúng:

- A!

Cảnh Xuyên Lăng hét thảm bay ra ngoài.

- Phụt phụt!

Cảnh Xuyên Lăng liên tục hộc mấy búng máu, bay xa mấy chục thước té cái bịch xuống. Mặt Cảnh Xuyên Lăng trắng như tờ giấy, mắt tràn ngập kinh hoàng.

Người Cảnh Xuyên Lăng đau rát, vết thương hơi nặng, e rằng kinh mạch Võ Đạo bị tổn thương.

Phất tay một cái khiến Cảnh Xuyên Lăng không kịp làm động tác chống cự, đây là tu vi Võ Đạo bát trọng thiên trăm phần trăm.

Sao có thể? Sao Cảnh Ngôn làm được?

Đám người Cảnh Minh Dương không phản ứng lại, bọn họ muốn cứu Cảnh Xuyên Lăng cũng không thể.

Dám đông võ giả đứng xem đều hóa đá, những tiếng xì xầm ngừng bặt, mọi người xoe tròn mắt nhìn Cảnh Ngôn.

Đây là thực lực gì?

Cảnh Xuyên Lăng không yếu, thế nhưng đơn giản bị đánh bay, Cảnh Ngôn thậm chí không rút vũ khí ra. Hai bên cách biệt lớn thế sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau