Chương 84
Sở Dụ và Lục Thời ở lại thành phố A mấy ngày.
Hai người có thể quản việc chính của nhà họ Lục đều xảy ra chuyện, một người không có tin tức, một người bệnh nặng nằm giường. Nhân viên cơ sở không rõ ràng, nhân viên cao cấp lại lòng người dao động, tất cả đều đang trông ngóng.
Lục Thời là cháu trai duy nhất của Lục Triệu Hòa, là con trai duy nhất của Lục Thiệu Chử, là người thừa kế duy nhất danh xứng với thực của nhà họ Lục, cũng đã thành niên.
Vì thế, trải qua các thủ tục, cuối cùng cổ phần của công ty và phần lớn tài sản đều được truyển tới danh nghĩa của Lục Thời.
Khi mọi người ở đây còn đang thờ ơ quan sát Lục Thời vừa mới trưởng thành phải xử sự như thế nào, Lục Thời đã thuê hai vị giám đốc tới thành phố A. Cộng thêm ổn định tiếp nhận cổ phiếu, người cầm quyền quyết định vẫn là nhà họ Lục, không có sơ suất gì. Những người có ý đồ động tay chân nhân lúc Lục Thị đang hỗn loạn, đều bỏ tâm tư.
Trên ban công khách sạn, Sở Dụ đang nói chuyện điện thoại với Lâm Vọng Hề.
“Chị và bố chị đã quan sát toàn bộ quá trình chuyện của nhà họ Lục, bố chị còn rục rịch chút tâm tư, muốn nhân dịp Lục Thị đang rối ren, ra tay kiếm một món. Em biết mà, nhân dịp cháy nhà mà đi hôi của, trước giờ vẫn là cơ hội không thể để mất. Không ngờ rằng Lục Thời một học sinh cấp ba mà lại có thể gánh vác toàn bộ thế cục. Nói ra thì, hai vị giám đốc kia là Lục Thời tự tìm hay là bên cạnh có người chỉ bảo?”
“Không có ai chỉ bảo anh ấy cả.” Sở Dụ nhìn xuyên qua kính thủy tinh về phía người đang nằm trên giường, trả lời, “Là anh ấy tự chọn.”
“Vậy quả thực làm rất hay. Chị đã cố ý đi tra xem lý lịch của hai vị giám đốc này, chị đoán, có lẽ Lục Thời muốn nhân khoảng thời gian này để người hai vị giám đốc đứng phía trước, bản thân mình thì ẩn phía sau, quyết đoán sửa đổi nội bộ sáo rỗng của Lục Thị.”
“Đợi khi cậu ta lớn thêm mấy tuổi, có thể thu phục mọi người rồi mới ngồi lên vị trí người cầm quyền kia, tất nhiên cả Lục Thị sẽ dễ dàng sai khiển, không có một chút cầm chân và trở ngại.”
Lâm Vọng Hề đoán rất đúng.
Khi Lục Thời chọn giám đốc, còn hỏi ý kiến của Sở Dụ. Suy tính chủ yếu của hai người khi tuyển người chính là ý này.
Lâm Vọng Hề nói xong, lại đổi ngữ khí hỏi, “Quan hệ bây giờ của em với cậu ta là thế nào?”
Sở Dụ không hề do dự đáp, “Quan hệ rất tốt.”
“Vậy tiếp theo có lẽ sẽ có hiềm nghi châm ngòi ly gián.” Lâm Vọng Hề cười hỏi, “Em có muốn nghe hay không? Nếu như em không muốn nghe, chị sẽ không nói.”
Sở Dụ đoán đại khái được Lâm Vọng Hề sẽ nói gì, “Chị Lâm, chị nói đi.”
“Được, vậy chị nói nhé.”
Ngữ khí của Lâm Vọng Hề đứng đắn hơn một chút, “Chị nói trước với em nhé, khi chị và bố chị theo dõi toàn bộ quá trình chuyện này, trong thời gian đó, bọn chị đã phát hiện ra không ít điểm đáng ngờ.”
Căn cơ của Lục Thị rất ổn, thanh danh của gia tộc không tồi. Nhưng lần này, như cuồng phong cuốn lá, đầu tiên là chuyện của Phương Vi Vân, tiếp theo, lần lượt là Lục Thiệu Chử gặp chuyện không may, nhà họ Phương xảy ra chuyện, cuối cùng ông lớn nhà họ Lục bại liệt, không thể nói chuyện.
Không có chứng cứ xác thực nào, nhưng chị và bố chị đều cho rằng, trong một loạt sự việc này, nhất định Lục Thời có động tay.”
Lâm Vọng Hề hít một hơi, “Chị muốn nói là con người Lục Thời tuổi còn nhỏ, nhưng tâm lý bụng dạ thâm sâu, thủ đoạn cũng tàn nhẫn, không chịu khinh thường. Em nhất định phải cẩn thận khi làm bạn với cậu ta.”
Điện thoại vừa ngắt, Sở Dụ nhìn thấy ánh sáng mặt trời mọc phía chân trời, duỗi thắt lưng.
Cậu nhớ tới bên bờ sông Thanh Xuyên, dưới ánh đèn ảm đạm, Lục Thời nói, anh không phải là một người tốt, không bao lâu nữa thậm chí anh sẽ phải chịu bêu danh. Tình yêu mà anh cho em có thể nặng nề, vẩn đục, thậm chí có thể mang tới rất nhiều thứ có thể làm tổn thương tới em. Như thế, em vẫn muốn ở bên cạnh anh sao? Sở Dụ.
Cậu nhớ rõ từng câu từng chữ.
Lúc ấy cậu đã trả lời thế nào nhỉ?
….Em bằng lòng.
Sở Dụ nghĩ, cho dù thời gian có đổi thành bây giờ, có hỏi lại cậu vấn đề này, cậu vẫn sẽ trả lời cậu bằng lòng.
Cậu bằng lòng buộc chặt với Lục Thời, bằng lòng ở trong vũng bùn đầy vết bẩn với anh, cũng bằng lòng ở bên anh từng bước từng bước ra khỏi vực sâu tăm tối.
Cậu muốn bảo vệ anh, chống đỡ anh, kéo anh, cùng anh chứng kiến năm sau sẽ tốt đẹp hơn.
Sau này cũng càng ngày càng tốt.
Đứng một lát trong hơi lạnh buổi sáng, Sở Dụ đi từ ban công vào phòng ngủ.
Phòng ngủ không bật đèn, chỉ có ánh nắng ban mai chiếu vào qua cửa sổ.
Lục Thời hô hấp ổn định, chưa tỉnh dậy.
Bước trên thảm trải tới bên giường, Sở Dụ kéo chăn trên người Lục Thời xuống, hét lớn gọi người, “Lục Thời, anh Lục, Lục Thần, dậy thôi! Đi ăn sáng với em!”
Vừa dứt lời, thoáng không chú ý, cổ tay Sở Dụ đã bị nắm lấy, dùng sức kéo xuống, cậu không hề phòng bị ngã xuống giường, sau đó cả người bị Lục Thời ôm vào lòng.
Lục Thời kéo cổ áo xuống, đưa bả vai mình tới bên miệng Sở Dụ. Anh nhắm mắt, giọng nói buổi sáng hơi khàn khàn, “Muốn hút máu? Cắn đi, đút em ăn sáng.”
Kỳ thực Sở Dụ không đói, nhưng nghe thấy giọng của Lục Thời, lại bị hơi thở của anh bao phủ, cậu căn bản không thể nói bất cứ lời từ chối nào, chỉ vâng lời cắn xuống.
Liếm miệng vết thương bị phá vỡ, Sở Dụ còn chưa kịp cảm nhận được vị ngọt của máu đã bị Lục Thời nắm cằm, hôn lên.
Khi quay lại trường, vừa vặn tới kỳ thi tháng thứ ba.
Mộng Ca mặc sức tưởng tượng, “Lục Thần thiếu tiết nửa tháng? Vậy vấn đề tới rồi, lần thi tháng này chúng ta có một chút cơ hội có thể vượt qua được Lục Thần sao?”
Phương Tử Kỳ liếc đôi mắt vành đen nhìn Mộng Ca, “Nằm mơ còn nhanh hơn.”
Lý Hoa tiếp lời, “Nằm mơ cũng hơi khó, nằm mơ giữa ban ngày nhanh hơn.”
Khi thành tích được công bố, Mộng Ca đứng trước thành tích dán trên bảng, thổn thức, “Chậc chậc, sự thật chứng minh, Lục Thời chính là một ngọn núi lớn mà rất nhiều học sinh ở tư lập Gia Ninh khổ cực cũng không thể leo qua được! Có bóng ma rồi!”
Thầy Diệp đúng lúc đi từ cửa vào, ngạc nhiên nói, “Em La Gia Hiên, sao em lại biết chúng ta sắp đi leo núi?”
Mộng Ca ngây ngẩn, “Leo núi gì ạ?”
Thầy Diệp vui vẻ, “Đi du lịch mùa xuân! Leo núi! Đứng trên đỉnh cao nhìn những ngọn núi nhỏ khác!”
Sở Dụ quay đầu nhìn ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, vô cùng nghi ngờ…mùa xuân trong mắt mình và mùa xuân mà thầy Diệp định nghĩa có phải không giống nhau ở đâu không?
Cậu đấu tranh, “Thưa thầy, nhiệt độ cao thế này, mặt trời to thế này, chứng minh mùa xuân vừa đi không quay lại, bây giờ không phải là cơ hội tốt để đi du xuân!”
Mộng Ca giơ tay, “Để em phiên dịch! Ý của giáo hoa chính là, mặt trời lớn như vậy, sẽ phơi đen mặt! Sẽ trở nên xấu xí!”
Giáo hoa liếc mắt nhìn Mộng Ca…cậu thật thông minh!
“Tuy rằng thời tiết đã ấm dần lên, nhưng chúng ta cũng phải cố gắng túm lấy cái đuôi của mùa xuân! Có phải là đạo lý này không? Quan trọng nhất là, các em sắp lên lớp mười hai rồi. Đợi khi lên lớp mười hai, các em sẽ phát hiện, tuyệt đối, tuyệt đối không có cơ hội đi du xuân. Cho nên, các em học sinh, hãy nói với tôi một lần nữa, có đi du xuân không?”
“Có!”
Trả lời xong, Chương Nguyệt Sơn gãi gãi gáy, “Vậy nên, lần này là lần du lịch tập thể cuối cùng của cấp ba?”
“Cũng tương tự như ý này!” Thầy Diệp gật đầu, “Cho nên, không có cơ hội chọn ba lấy bốn, tất cả mọi người đều đi, chúng ta tới đỉnh núi chụp ảnh chung!”
Hôm du xuân, thời tiết hiếm khi mới coi như là không nóng lắm. Khi cả lớp A tới chân núi, còn có vài giọt mưa, nhất thời, còn thật sự có chút cảm giác của ngày xuân.
Thầy Diệp mặc một bộ đồ thể thao sẫm màu, mang theo bình giữ nhiệt bất ly thân của mình, vừa đi vừa kể chuyện.
“Tôi nói với các em này, ngọn núi mà chúng ta đến tên là núi Dẫn Phượng. Tại sao lại gọi là núi Dẫn Phượng? Có ai trong số các em biết không?”
Mộng Ca lớn tiếng trả lời, “Không biết! Thầy mau kể đi!”
“Được, được, được, thầy rất thích cách trả lời của bạn La Gia Hiên, nếu như các em đều biết, tôi còn đâu hứng thú kể chuyện nữa!
Nghe nói, năm đó sông Thanh Xuyên xảy ra lũ lụt, ngập tám trăm dặm ruộng đồng, dân chúng lầm than. Một tu sĩ tên là Triệu Minh Chiêu, phẩy cây phất trần tới trị thủy, chưa tới trăm ngày, cả đường sông đều được khơi thông, còn thuận tay chém được một con ác giao giữa sông. Ngày mà đường sông được khơi thông, người đó đứng trên ngọn núi này, chậm rãi thổi tiêu.
Không ngờ rằng, đột nhiên! Chân trời dâng lên ánh hào quang bảy màu, một tiếng kêu du dương vang lên, chỉ nhìn thấy một con Phượng Hoàng dáng vẻ vô cùng xinh đẹp bay từ chân trời tới, bay vòng quanh Triệu Minh Chiêu đúng chín vòng. Sau đó, mọi người nhìn thấy Triệu Minh Chiêu cưỡi Phượng Hoàng, bay lên trên trời.”
Thầy Diệp vừa kể xong, chỉ chỉ hướng đỉnh núi, “Đạo quán trên núi này, chính là thờ phụng vị chân quân kia. Nghe nói đạo quán này từ xưa tới nay vô cùng linh. Đương nhiên, người không nói quái lực loạn thần, chúng ta khẳng định đều không tin những thứ này, coi như di tích lịch sử là được rồi.
Bởi vì vị thần tiên này ngũ hành thuộc thủy, cho nên màu sắc chủ đạo của đạo quán là màu đen, xung quanh còn có những bia đá mà văn nhân cổ đại để lại, mọi người có thể xem thử.”
Leo tới giữa sườn núi, thầy Diệp ghét bỏ tốc độ leo núi của học sinh quá chậm, tự mình đi trước dẫn đầu, qua một lát đã không còn bóng dáng.
Sở Dụ đã buông tay, kéo Lục Thời đi cuối cùng của đội ngũ, chậm rì rì leo lên trên. Nhìn thấy hoa lạ chưa thấy bao giờ còn sát lại gần quan sát.
Mấy ngày nay, trong lòng cậu có chút bất an.
Tuy rằng đã cố gắng để bản thân mình không cần nghĩ nhiều, nhưng thường xuyên nằm mơ ác mộng lúc nửa đêm, nằm mơ thấy không tìm được Lục Thời, hoặc là mơ thấy Lục Thời đã chết rồi.
Bị ác mộng dọa tình, Sở Dụ mơ mơ màng màng theo bản năng đưa tay thăm dò hơi thở của Lục Thời, còn sẽ áp tai lên lồng ngực anh, lắng nghe tiếng tim anh đập.
Chỉ có lúc này, cơn sợ hãi bị ác mộng kéo lên mới có thể bình ổn trở lại.
Tất cả mọi chuyện đã như bụi rơi xuống, so sánh với lúc trước Lục Thời dường như không có bất cứ thay đổi gì.
Nhưng Sở Dụ nhạy cảm phát hiện, mỗi một ngày, anh vẫn đi học tan học, làm đề thi, nhưng có đôi khi cậu sẽ cảm thấy sự trống rỗng trong mắt anh.
Dường như trọng tâm và mục tiêu biến mất rồi, trong khoảng thời gian ngắn không tìm được điểm tự tồn tại của bản thân.
Sở Dụ không biết phải làm thế nào mới tốt.
Cậu chỉ có thể ngốc nghếch, không ngừng cố gắng, thể hiện sự ỷ lại của mình với Lục Thời vừa rõ ràng vừa trực tiếp.
Ngủ phải nằm cùng nhau, còn muốn ôm. Quần áo phải nhờ Lục Thời mặc hộ. Ngay cả sấy tóc sau khi tắm xong đều ngại phiền phức, phải Lục Thời sấy cho mới được.
Cậu im hơi lặng tiếng biểu đạt với Lục Thời, em cần anh, em ỷ lại anh, em không thể không có anh.
Em tuyệt đối không thể mất đi anh.
Không biết leo núi bao lâu, khi Sở Dụ cảm thấy chân mình không nhấc lên nổi nữa, cuối cùng cũng tới đỉnh núi.
Đúng như thầy Diệp nói, trên đỉnh núi có một đạo quán. Nhưng không giống như trong tưởng tượng, đạo quán nghe nói vô cùng cổ xưa này không lớn, kiến trúc cũ nát, cả hiên nhà cũng mọc lên cỏ dại rậm rạp.
Cây cối xung quanh tươi tốt, còn có nước suối róc rách, bướm bay chim hót, ngược lại có vài phần xuất trần.
Sở Dụ đứng ở trước khung cửa gỗ đạo quán, chần chừ, nhỏ giọng hỏi Lục Thời, “Anh nói xem em mà bước vào trong, chân quân được thờ phụng ở bên trong liệu có giáng một tia sét xuống đánh chết quái vật nhỏ phải hút máu người như em không?”
Nghĩ ra cảnh tượng ấy, Sở Dụ run rẩy, “Nếu như bị sét đánh, cả mặt sẽ cháy đen, tóc cũng xù lên, rất xấu!”
Lục Thời nghe cậu nói xong, nói, “Là do anh dẫn em vào, nếu như thực sự có sét thì đánh anh là được rồi.”
Nói xong, anh cầm cổ tay Sở Dụ, cùng nhau bước vào trong đạo quán.
Những bạn học đã tới đỉnh núi sớm hơn, đều tụ tập ở bên giếng cổ sau đạo quán, ngồi nghỉ ngơi dưới cây bạch quả già. Mà những người tới chậm hơn Sở Dụ, có lẽ mới vừa qua khỏi sườn núi một đoạn.
Vì thế, trong khoảng thời gian này cả đạo quán trừ một tu sĩ ra thì không còn ai khác.
Dạo một vòng xung quanh đạo quán, xem xong bia khắc, Sở Dụ phát hiện, trước cửa chủ điện bày một cái rổ hình vuông dùng nan trúc đan thành, bên trong rổ có dây bện thừng nhỏ màu đen.
Cậu tò mò, “Đạo trưởng, cho cháu hỏi thứ này là gì?”
Âm thanh của vị đạo trưởng có bộ râu trắng vừa rõ ràng vừa ôn hòa, “Loại vòng tay bằng dây thừng này có thể đeo ở cổ tay. Nếu như bện dài một chút, miễn cưỡng làm dây chuyền cũng được. Cháu cầm một sợi dây bện thừng, đứng trước mặt chân quân ước nguyện, sau đó mang sợi dây bên người, vậy là được.”
Sở Dụ trước giờ không tin những thứ này, nhưng nhìn sợi dây bện màu đen, cậu nghĩ ngợi, “Bao nhiêu tiền một sợi ạ?”
“Cháu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười tám ạ.”
“Vậy ta bán thứ này cho cháu giá mười tám nguyên.”
Trả tiền xong, Sở Dụ nắm lấy sợi dây bện thừng màu đen, đi vào trong chủ điện, thành tâm ước nguyện.
Sau khi đi ra, cậu cảm ơn xong lập tức kéo Lục Thời đứng tới dưới góc mái hiên.
Sở Dụ im lặng cầm tay Lục Thời lên, buộc sợi dây bện thừng màu đen lên tay anh.
Màu da trắng lạnh và mạch máu xanh làm nổi bật sợi dây bện thừng đen trên tay anh, rất đẹp.
Lục Thời đợi Sở Dụ buộc sợi dây xong, mới nói, “Nguyện vọng của em có liên quan tới anh hả?”
“Ừ. Hơn nữa, nguyện vọng của em, chỉ có anh mới có thể giúp em thực hiện. Cho nên sợi dây này, anh phải đeo mới đúng.”
Sở Dụ xác định buộc chặt sợi dây rồi, mới tiếp tục nói, “Nguyện vọng của em vô cùng xa xỉ, cho dù là thần tiên, cũng không có cách nào giúp em thực hiện, chỉ có anh mới có thể.”
Lục Thời rũ mắt nhìn cậu: “Nguyện vọng gì?”
Ánh mắt Sở Dụ tự nhiên cảm thấy chua xót, cậu cố chấp nhìn Lục Thời, “Nguyện vọng của em là, anh không rời khỏi em.”
Nháy mắt, trừ gió mát, chim hót cùng với tiếng người truyền tới từ đằng xa, bên cạnh không còn một âm thanh nào nữa.
Chỉ đơn giản mấy câu, Lục Thời nghe hiểu được.
Mái hiên cũ kỹ kiểu dáng cong vểnh lên trên, cây cột trụ loang lổ nước sơn, thậm chí góc tường còn có vài cây cỏ dại, mái hiên còn có hoa nở.
Dưới mái hiên, Lục Thời nhìn đôi mắt hơi đỏ của Sở Dụ, rất lâu sau mới nói, “Anh đã từng nghĩ, sau khi kết thúc sai lầm này, sống cũng không còn ý nghĩa gì cả, bởi vì thật sự quá khó khăn.”
Anh nói rất nhẹ.
Vô số ban đêm không thể đi vào giấc ngủ, áy náy không thể xua tan, đấu tranh và chán ghét bản thân, thời ấu thơ đen tối….
Tới bây giờ, chỉ trở thành một câu “khó khăn”.
Sở Dụ nghe vậy, mũi có hơi chua.
Cậu hoảng hốt cảm thấy lòng mình thật khó chịu, giống như bị dao cùn rạch qua.
Khuôn mặt Lục Thời càng trầm tĩnh, giọng nói nhẹ như gió ấm áp ngoài hiên.
“Nhưng mà, sao anh nỡ rời khỏi em được.”
Hai người có thể quản việc chính của nhà họ Lục đều xảy ra chuyện, một người không có tin tức, một người bệnh nặng nằm giường. Nhân viên cơ sở không rõ ràng, nhân viên cao cấp lại lòng người dao động, tất cả đều đang trông ngóng.
Lục Thời là cháu trai duy nhất của Lục Triệu Hòa, là con trai duy nhất của Lục Thiệu Chử, là người thừa kế duy nhất danh xứng với thực của nhà họ Lục, cũng đã thành niên.
Vì thế, trải qua các thủ tục, cuối cùng cổ phần của công ty và phần lớn tài sản đều được truyển tới danh nghĩa của Lục Thời.
Khi mọi người ở đây còn đang thờ ơ quan sát Lục Thời vừa mới trưởng thành phải xử sự như thế nào, Lục Thời đã thuê hai vị giám đốc tới thành phố A. Cộng thêm ổn định tiếp nhận cổ phiếu, người cầm quyền quyết định vẫn là nhà họ Lục, không có sơ suất gì. Những người có ý đồ động tay chân nhân lúc Lục Thị đang hỗn loạn, đều bỏ tâm tư.
Trên ban công khách sạn, Sở Dụ đang nói chuyện điện thoại với Lâm Vọng Hề.
“Chị và bố chị đã quan sát toàn bộ quá trình chuyện của nhà họ Lục, bố chị còn rục rịch chút tâm tư, muốn nhân dịp Lục Thị đang rối ren, ra tay kiếm một món. Em biết mà, nhân dịp cháy nhà mà đi hôi của, trước giờ vẫn là cơ hội không thể để mất. Không ngờ rằng Lục Thời một học sinh cấp ba mà lại có thể gánh vác toàn bộ thế cục. Nói ra thì, hai vị giám đốc kia là Lục Thời tự tìm hay là bên cạnh có người chỉ bảo?”
“Không có ai chỉ bảo anh ấy cả.” Sở Dụ nhìn xuyên qua kính thủy tinh về phía người đang nằm trên giường, trả lời, “Là anh ấy tự chọn.”
“Vậy quả thực làm rất hay. Chị đã cố ý đi tra xem lý lịch của hai vị giám đốc này, chị đoán, có lẽ Lục Thời muốn nhân khoảng thời gian này để người hai vị giám đốc đứng phía trước, bản thân mình thì ẩn phía sau, quyết đoán sửa đổi nội bộ sáo rỗng của Lục Thị.”
“Đợi khi cậu ta lớn thêm mấy tuổi, có thể thu phục mọi người rồi mới ngồi lên vị trí người cầm quyền kia, tất nhiên cả Lục Thị sẽ dễ dàng sai khiển, không có một chút cầm chân và trở ngại.”
Lâm Vọng Hề đoán rất đúng.
Khi Lục Thời chọn giám đốc, còn hỏi ý kiến của Sở Dụ. Suy tính chủ yếu của hai người khi tuyển người chính là ý này.
Lâm Vọng Hề nói xong, lại đổi ngữ khí hỏi, “Quan hệ bây giờ của em với cậu ta là thế nào?”
Sở Dụ không hề do dự đáp, “Quan hệ rất tốt.”
“Vậy tiếp theo có lẽ sẽ có hiềm nghi châm ngòi ly gián.” Lâm Vọng Hề cười hỏi, “Em có muốn nghe hay không? Nếu như em không muốn nghe, chị sẽ không nói.”
Sở Dụ đoán đại khái được Lâm Vọng Hề sẽ nói gì, “Chị Lâm, chị nói đi.”
“Được, vậy chị nói nhé.”
Ngữ khí của Lâm Vọng Hề đứng đắn hơn một chút, “Chị nói trước với em nhé, khi chị và bố chị theo dõi toàn bộ quá trình chuyện này, trong thời gian đó, bọn chị đã phát hiện ra không ít điểm đáng ngờ.”
Căn cơ của Lục Thị rất ổn, thanh danh của gia tộc không tồi. Nhưng lần này, như cuồng phong cuốn lá, đầu tiên là chuyện của Phương Vi Vân, tiếp theo, lần lượt là Lục Thiệu Chử gặp chuyện không may, nhà họ Phương xảy ra chuyện, cuối cùng ông lớn nhà họ Lục bại liệt, không thể nói chuyện.
Không có chứng cứ xác thực nào, nhưng chị và bố chị đều cho rằng, trong một loạt sự việc này, nhất định Lục Thời có động tay.”
Lâm Vọng Hề hít một hơi, “Chị muốn nói là con người Lục Thời tuổi còn nhỏ, nhưng tâm lý bụng dạ thâm sâu, thủ đoạn cũng tàn nhẫn, không chịu khinh thường. Em nhất định phải cẩn thận khi làm bạn với cậu ta.”
Điện thoại vừa ngắt, Sở Dụ nhìn thấy ánh sáng mặt trời mọc phía chân trời, duỗi thắt lưng.
Cậu nhớ tới bên bờ sông Thanh Xuyên, dưới ánh đèn ảm đạm, Lục Thời nói, anh không phải là một người tốt, không bao lâu nữa thậm chí anh sẽ phải chịu bêu danh. Tình yêu mà anh cho em có thể nặng nề, vẩn đục, thậm chí có thể mang tới rất nhiều thứ có thể làm tổn thương tới em. Như thế, em vẫn muốn ở bên cạnh anh sao? Sở Dụ.
Cậu nhớ rõ từng câu từng chữ.
Lúc ấy cậu đã trả lời thế nào nhỉ?
….Em bằng lòng.
Sở Dụ nghĩ, cho dù thời gian có đổi thành bây giờ, có hỏi lại cậu vấn đề này, cậu vẫn sẽ trả lời cậu bằng lòng.
Cậu bằng lòng buộc chặt với Lục Thời, bằng lòng ở trong vũng bùn đầy vết bẩn với anh, cũng bằng lòng ở bên anh từng bước từng bước ra khỏi vực sâu tăm tối.
Cậu muốn bảo vệ anh, chống đỡ anh, kéo anh, cùng anh chứng kiến năm sau sẽ tốt đẹp hơn.
Sau này cũng càng ngày càng tốt.
Đứng một lát trong hơi lạnh buổi sáng, Sở Dụ đi từ ban công vào phòng ngủ.
Phòng ngủ không bật đèn, chỉ có ánh nắng ban mai chiếu vào qua cửa sổ.
Lục Thời hô hấp ổn định, chưa tỉnh dậy.
Bước trên thảm trải tới bên giường, Sở Dụ kéo chăn trên người Lục Thời xuống, hét lớn gọi người, “Lục Thời, anh Lục, Lục Thần, dậy thôi! Đi ăn sáng với em!”
Vừa dứt lời, thoáng không chú ý, cổ tay Sở Dụ đã bị nắm lấy, dùng sức kéo xuống, cậu không hề phòng bị ngã xuống giường, sau đó cả người bị Lục Thời ôm vào lòng.
Lục Thời kéo cổ áo xuống, đưa bả vai mình tới bên miệng Sở Dụ. Anh nhắm mắt, giọng nói buổi sáng hơi khàn khàn, “Muốn hút máu? Cắn đi, đút em ăn sáng.”
Kỳ thực Sở Dụ không đói, nhưng nghe thấy giọng của Lục Thời, lại bị hơi thở của anh bao phủ, cậu căn bản không thể nói bất cứ lời từ chối nào, chỉ vâng lời cắn xuống.
Liếm miệng vết thương bị phá vỡ, Sở Dụ còn chưa kịp cảm nhận được vị ngọt của máu đã bị Lục Thời nắm cằm, hôn lên.
Khi quay lại trường, vừa vặn tới kỳ thi tháng thứ ba.
Mộng Ca mặc sức tưởng tượng, “Lục Thần thiếu tiết nửa tháng? Vậy vấn đề tới rồi, lần thi tháng này chúng ta có một chút cơ hội có thể vượt qua được Lục Thần sao?”
Phương Tử Kỳ liếc đôi mắt vành đen nhìn Mộng Ca, “Nằm mơ còn nhanh hơn.”
Lý Hoa tiếp lời, “Nằm mơ cũng hơi khó, nằm mơ giữa ban ngày nhanh hơn.”
Khi thành tích được công bố, Mộng Ca đứng trước thành tích dán trên bảng, thổn thức, “Chậc chậc, sự thật chứng minh, Lục Thời chính là một ngọn núi lớn mà rất nhiều học sinh ở tư lập Gia Ninh khổ cực cũng không thể leo qua được! Có bóng ma rồi!”
Thầy Diệp đúng lúc đi từ cửa vào, ngạc nhiên nói, “Em La Gia Hiên, sao em lại biết chúng ta sắp đi leo núi?”
Mộng Ca ngây ngẩn, “Leo núi gì ạ?”
Thầy Diệp vui vẻ, “Đi du lịch mùa xuân! Leo núi! Đứng trên đỉnh cao nhìn những ngọn núi nhỏ khác!”
Sở Dụ quay đầu nhìn ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, vô cùng nghi ngờ…mùa xuân trong mắt mình và mùa xuân mà thầy Diệp định nghĩa có phải không giống nhau ở đâu không?
Cậu đấu tranh, “Thưa thầy, nhiệt độ cao thế này, mặt trời to thế này, chứng minh mùa xuân vừa đi không quay lại, bây giờ không phải là cơ hội tốt để đi du xuân!”
Mộng Ca giơ tay, “Để em phiên dịch! Ý của giáo hoa chính là, mặt trời lớn như vậy, sẽ phơi đen mặt! Sẽ trở nên xấu xí!”
Giáo hoa liếc mắt nhìn Mộng Ca…cậu thật thông minh!
“Tuy rằng thời tiết đã ấm dần lên, nhưng chúng ta cũng phải cố gắng túm lấy cái đuôi của mùa xuân! Có phải là đạo lý này không? Quan trọng nhất là, các em sắp lên lớp mười hai rồi. Đợi khi lên lớp mười hai, các em sẽ phát hiện, tuyệt đối, tuyệt đối không có cơ hội đi du xuân. Cho nên, các em học sinh, hãy nói với tôi một lần nữa, có đi du xuân không?”
“Có!”
Trả lời xong, Chương Nguyệt Sơn gãi gãi gáy, “Vậy nên, lần này là lần du lịch tập thể cuối cùng của cấp ba?”
“Cũng tương tự như ý này!” Thầy Diệp gật đầu, “Cho nên, không có cơ hội chọn ba lấy bốn, tất cả mọi người đều đi, chúng ta tới đỉnh núi chụp ảnh chung!”
Hôm du xuân, thời tiết hiếm khi mới coi như là không nóng lắm. Khi cả lớp A tới chân núi, còn có vài giọt mưa, nhất thời, còn thật sự có chút cảm giác của ngày xuân.
Thầy Diệp mặc một bộ đồ thể thao sẫm màu, mang theo bình giữ nhiệt bất ly thân của mình, vừa đi vừa kể chuyện.
“Tôi nói với các em này, ngọn núi mà chúng ta đến tên là núi Dẫn Phượng. Tại sao lại gọi là núi Dẫn Phượng? Có ai trong số các em biết không?”
Mộng Ca lớn tiếng trả lời, “Không biết! Thầy mau kể đi!”
“Được, được, được, thầy rất thích cách trả lời của bạn La Gia Hiên, nếu như các em đều biết, tôi còn đâu hứng thú kể chuyện nữa!
Nghe nói, năm đó sông Thanh Xuyên xảy ra lũ lụt, ngập tám trăm dặm ruộng đồng, dân chúng lầm than. Một tu sĩ tên là Triệu Minh Chiêu, phẩy cây phất trần tới trị thủy, chưa tới trăm ngày, cả đường sông đều được khơi thông, còn thuận tay chém được một con ác giao giữa sông. Ngày mà đường sông được khơi thông, người đó đứng trên ngọn núi này, chậm rãi thổi tiêu.
Không ngờ rằng, đột nhiên! Chân trời dâng lên ánh hào quang bảy màu, một tiếng kêu du dương vang lên, chỉ nhìn thấy một con Phượng Hoàng dáng vẻ vô cùng xinh đẹp bay từ chân trời tới, bay vòng quanh Triệu Minh Chiêu đúng chín vòng. Sau đó, mọi người nhìn thấy Triệu Minh Chiêu cưỡi Phượng Hoàng, bay lên trên trời.”
Thầy Diệp vừa kể xong, chỉ chỉ hướng đỉnh núi, “Đạo quán trên núi này, chính là thờ phụng vị chân quân kia. Nghe nói đạo quán này từ xưa tới nay vô cùng linh. Đương nhiên, người không nói quái lực loạn thần, chúng ta khẳng định đều không tin những thứ này, coi như di tích lịch sử là được rồi.
Bởi vì vị thần tiên này ngũ hành thuộc thủy, cho nên màu sắc chủ đạo của đạo quán là màu đen, xung quanh còn có những bia đá mà văn nhân cổ đại để lại, mọi người có thể xem thử.”
Leo tới giữa sườn núi, thầy Diệp ghét bỏ tốc độ leo núi của học sinh quá chậm, tự mình đi trước dẫn đầu, qua một lát đã không còn bóng dáng.
Sở Dụ đã buông tay, kéo Lục Thời đi cuối cùng của đội ngũ, chậm rì rì leo lên trên. Nhìn thấy hoa lạ chưa thấy bao giờ còn sát lại gần quan sát.
Mấy ngày nay, trong lòng cậu có chút bất an.
Tuy rằng đã cố gắng để bản thân mình không cần nghĩ nhiều, nhưng thường xuyên nằm mơ ác mộng lúc nửa đêm, nằm mơ thấy không tìm được Lục Thời, hoặc là mơ thấy Lục Thời đã chết rồi.
Bị ác mộng dọa tình, Sở Dụ mơ mơ màng màng theo bản năng đưa tay thăm dò hơi thở của Lục Thời, còn sẽ áp tai lên lồng ngực anh, lắng nghe tiếng tim anh đập.
Chỉ có lúc này, cơn sợ hãi bị ác mộng kéo lên mới có thể bình ổn trở lại.
Tất cả mọi chuyện đã như bụi rơi xuống, so sánh với lúc trước Lục Thời dường như không có bất cứ thay đổi gì.
Nhưng Sở Dụ nhạy cảm phát hiện, mỗi một ngày, anh vẫn đi học tan học, làm đề thi, nhưng có đôi khi cậu sẽ cảm thấy sự trống rỗng trong mắt anh.
Dường như trọng tâm và mục tiêu biến mất rồi, trong khoảng thời gian ngắn không tìm được điểm tự tồn tại của bản thân.
Sở Dụ không biết phải làm thế nào mới tốt.
Cậu chỉ có thể ngốc nghếch, không ngừng cố gắng, thể hiện sự ỷ lại của mình với Lục Thời vừa rõ ràng vừa trực tiếp.
Ngủ phải nằm cùng nhau, còn muốn ôm. Quần áo phải nhờ Lục Thời mặc hộ. Ngay cả sấy tóc sau khi tắm xong đều ngại phiền phức, phải Lục Thời sấy cho mới được.
Cậu im hơi lặng tiếng biểu đạt với Lục Thời, em cần anh, em ỷ lại anh, em không thể không có anh.
Em tuyệt đối không thể mất đi anh.
Không biết leo núi bao lâu, khi Sở Dụ cảm thấy chân mình không nhấc lên nổi nữa, cuối cùng cũng tới đỉnh núi.
Đúng như thầy Diệp nói, trên đỉnh núi có một đạo quán. Nhưng không giống như trong tưởng tượng, đạo quán nghe nói vô cùng cổ xưa này không lớn, kiến trúc cũ nát, cả hiên nhà cũng mọc lên cỏ dại rậm rạp.
Cây cối xung quanh tươi tốt, còn có nước suối róc rách, bướm bay chim hót, ngược lại có vài phần xuất trần.
Sở Dụ đứng ở trước khung cửa gỗ đạo quán, chần chừ, nhỏ giọng hỏi Lục Thời, “Anh nói xem em mà bước vào trong, chân quân được thờ phụng ở bên trong liệu có giáng một tia sét xuống đánh chết quái vật nhỏ phải hút máu người như em không?”
Nghĩ ra cảnh tượng ấy, Sở Dụ run rẩy, “Nếu như bị sét đánh, cả mặt sẽ cháy đen, tóc cũng xù lên, rất xấu!”
Lục Thời nghe cậu nói xong, nói, “Là do anh dẫn em vào, nếu như thực sự có sét thì đánh anh là được rồi.”
Nói xong, anh cầm cổ tay Sở Dụ, cùng nhau bước vào trong đạo quán.
Những bạn học đã tới đỉnh núi sớm hơn, đều tụ tập ở bên giếng cổ sau đạo quán, ngồi nghỉ ngơi dưới cây bạch quả già. Mà những người tới chậm hơn Sở Dụ, có lẽ mới vừa qua khỏi sườn núi một đoạn.
Vì thế, trong khoảng thời gian này cả đạo quán trừ một tu sĩ ra thì không còn ai khác.
Dạo một vòng xung quanh đạo quán, xem xong bia khắc, Sở Dụ phát hiện, trước cửa chủ điện bày một cái rổ hình vuông dùng nan trúc đan thành, bên trong rổ có dây bện thừng nhỏ màu đen.
Cậu tò mò, “Đạo trưởng, cho cháu hỏi thứ này là gì?”
Âm thanh của vị đạo trưởng có bộ râu trắng vừa rõ ràng vừa ôn hòa, “Loại vòng tay bằng dây thừng này có thể đeo ở cổ tay. Nếu như bện dài một chút, miễn cưỡng làm dây chuyền cũng được. Cháu cầm một sợi dây bện thừng, đứng trước mặt chân quân ước nguyện, sau đó mang sợi dây bên người, vậy là được.”
Sở Dụ trước giờ không tin những thứ này, nhưng nhìn sợi dây bện màu đen, cậu nghĩ ngợi, “Bao nhiêu tiền một sợi ạ?”
“Cháu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười tám ạ.”
“Vậy ta bán thứ này cho cháu giá mười tám nguyên.”
Trả tiền xong, Sở Dụ nắm lấy sợi dây bện thừng màu đen, đi vào trong chủ điện, thành tâm ước nguyện.
Sau khi đi ra, cậu cảm ơn xong lập tức kéo Lục Thời đứng tới dưới góc mái hiên.
Sở Dụ im lặng cầm tay Lục Thời lên, buộc sợi dây bện thừng màu đen lên tay anh.
Màu da trắng lạnh và mạch máu xanh làm nổi bật sợi dây bện thừng đen trên tay anh, rất đẹp.
Lục Thời đợi Sở Dụ buộc sợi dây xong, mới nói, “Nguyện vọng của em có liên quan tới anh hả?”
“Ừ. Hơn nữa, nguyện vọng của em, chỉ có anh mới có thể giúp em thực hiện. Cho nên sợi dây này, anh phải đeo mới đúng.”
Sở Dụ xác định buộc chặt sợi dây rồi, mới tiếp tục nói, “Nguyện vọng của em vô cùng xa xỉ, cho dù là thần tiên, cũng không có cách nào giúp em thực hiện, chỉ có anh mới có thể.”
Lục Thời rũ mắt nhìn cậu: “Nguyện vọng gì?”
Ánh mắt Sở Dụ tự nhiên cảm thấy chua xót, cậu cố chấp nhìn Lục Thời, “Nguyện vọng của em là, anh không rời khỏi em.”
Nháy mắt, trừ gió mát, chim hót cùng với tiếng người truyền tới từ đằng xa, bên cạnh không còn một âm thanh nào nữa.
Chỉ đơn giản mấy câu, Lục Thời nghe hiểu được.
Mái hiên cũ kỹ kiểu dáng cong vểnh lên trên, cây cột trụ loang lổ nước sơn, thậm chí góc tường còn có vài cây cỏ dại, mái hiên còn có hoa nở.
Dưới mái hiên, Lục Thời nhìn đôi mắt hơi đỏ của Sở Dụ, rất lâu sau mới nói, “Anh đã từng nghĩ, sau khi kết thúc sai lầm này, sống cũng không còn ý nghĩa gì cả, bởi vì thật sự quá khó khăn.”
Anh nói rất nhẹ.
Vô số ban đêm không thể đi vào giấc ngủ, áy náy không thể xua tan, đấu tranh và chán ghét bản thân, thời ấu thơ đen tối….
Tới bây giờ, chỉ trở thành một câu “khó khăn”.
Sở Dụ nghe vậy, mũi có hơi chua.
Cậu hoảng hốt cảm thấy lòng mình thật khó chịu, giống như bị dao cùn rạch qua.
Khuôn mặt Lục Thời càng trầm tĩnh, giọng nói nhẹ như gió ấm áp ngoài hiên.
“Nhưng mà, sao anh nỡ rời khỏi em được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất