Chương 39: Tiểu trúc Nhược Thủy (chín)
Đêm đó, trong viện của tiểu trúc.
Một chiếc bàn đá dưới ánh trăng, ba thân ảnh ngồi quanh bàn, một bình rượu ngon, mấy đĩa đồ nhắm, gió mát trăng thanh, hương rượu phảng phất.
"Thật không ngờ nơi này của Đinh thần y còn cất giấu một bảo bối như vậy" Kỳ Vạn Quán cầm chén rượu được rót tràn đưa lên mũi hít một hơi thật sâu, sau đó uống một hơi cạn sạch, gương mặt say mê: "Sương trắng mùa thu, chọn lúc sương đọng nhiều nhất, thu lấy giọt sương để nhưỡng rượu, màu trong vị thuần, đúng là rượu cực phẩm."
Đinh Nhược Thủy vội vàng phẩy tay cười: "Ta không dám tranh công, đây là rượu Cẩn Nhiên để lại chỗ của ta, hắn thích nhất là uống rượu dạ đàm. Còn ta á, có thể phân loại trà đã là không tệ rồi."
Kỳ Vạn Quán ghét bỏ nhìn chén trà trong tay Đinh Nhược Thuỷ: "Đều là nam nhi trong giang hồ, đao quang kiếm ảnh, khoái ý ân cừu, uống trà cái gì chứ? Quá là mất hứng!"
Xuân Cẩn Nhiên đã quen với một Kỳ Vạn Quán niềm nở đôi lúc có hơi toan tính của người làm ăn, thấy hắn trở nên hào sảng như vậy thì có chút không quen.
Đinh Nhược Thủy lại rất nghiêm túc, chân thành đáp: "Rượu có thể gây mất ý chí, thầy thuốc cứu người, không bao giờ được để tâm trí hỗn loạn."
Kỳ Vạn Quán nghiêng đầu nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên lại đổ đầy chén rượu: "Làm người quý nhất ở chỗ biết mình muốn làm gì, nên làm gì và đang làm gì, nếu ba thứ này có thể hợp nhất thì thật sự là may mắn. Ta kính ngươi một chén!" Nói xong lại uống một hơi cạn sạch.
Đinh Nhược Thủy lấy trà thay rượu, cũng uống một chén, sau đó lo lắng hỏi: "Lưu Ly ở chỗ ngươi thế nào rồi?"
"Mấy ngày nay ta ở bên ngoài nghe ngóng tin của Bùi Tiêu Y suốt, ta đã đưa Lưu Ly về bang trước để nó làm quen với công việc, thậm chí còn chưa kịp về Vạn Quán Lâu để cho nó một cương vị chính thức đây này." Kỳ Vạn Quán vỗ vai Đinh Nhược Thuỷ: "Nhưng ngươi yên tâm đi, Lưu Ly đã vào Vạn Quán Lâu thì chính là huynh đệ của ta, ta sẽ không bạc đãi nó."
"Tốt nhất đừng để nó nhận những việc quá nguy hiểm." Đinh Nhược Thủy vẫn không yên lòng.
"Ta cũng không thể cam đoan" Kỳ Vạn Quán khó xử: "Vạn Quán Lâu trên dưới một lòng, nhưng cũng phải công bằng công chính, ta không thể thiên vị nó."
Đinh Nhược Thủy còn muốn nói thêm thì Xuân Cẩn Nhiên đã tức giận chen trước: "Đinh Nhược Thủy, người ngươi thả ra không phải một con thỏ trắng nhỏ mà là một lão hồ ly. Ngươi còn lo cho nó sao? Ta thấy ngươi nên lo lắng cho hảo hán giang hồ còn thực tế hơn."
Đinh Nhược Thủy liếc hắn một cái nhưng nghe xong cũng yên tâm hơn.
Xuân Cẩn Nhiên thấy thế cũng nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới nhớ mình còn chưa uống ngụm rượu nào, vội vàng nâng chén rượu lên cao, nhìn ánh trăng yếu ớt mà thở dài: "Kẻ không uống rượu lại được kính, ta đây uống rượu không người hỏi han, xem ra chỉ có thể nâng chén mời trăng sáng, soi bóng bản thân thành ba người."
"Đừng có chỉ cây dâu mà mắng cây hòe" Đương nhiên là Kỳ Vạn Quán nghe ra được ý hắn, lập tức đổ đầy chén rượu cụng một cái thật mạnh vào chén đối phương: "Chén này ta kính ngươi, về sau nếu còn có việc gì thì nhớ tiếp tục chiếu cố Vạn Quán Lâu nhé."
"Ngươi là cái đồ gian thương." Chút thưởng thức vừa dấy lên trước sự phóng khoáng của đối thương lập tức tắt lịm, Xuân Cẩn Nhiên cười mắng một câu, sau đó ngửa đầu, uống chén rượu ngon, mát lạnh ngòn ngọt.
Gió đưa hơi lạnh, ánh trăng vằng vặc, bóng cây khẽ lay, rượu vơi nỗi buồn. Tiếng cụng ly thanh thuý vang lên như từng ánh sao băng cắt qua trời đêm, chỉ để lại vệt sáng trong thoáng chốc.
Qua ba lần rót, người đã ngà ngà say, ngay cả Đinh Nhược Thuỷ chỉ uống trà cũng có chút lâng lâng, giống như chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy được thỏ ngọc trong Quảng Hàn Cung.
"Xuân Cẩn Nhiên, chúng ta hiện tại có tính là bằng hữu không?" Đêm đã về khuya, rượu đã uống vơi, Kỳ Vạn Quán nói tới nói lui cũng bớt đi khách sáo, tùy tính hơn rất nhiều.
"Đương nhiên!" Xuân Cẩn Nhiên dứt khoát đáp. Hắn ấy à, chỉ cần là nam nhân giang hồ từng nâng ly dạ đàm cùng nhau, có một người tính một người, tất cả đều là bằng hữu!
"Vậy thì tốt, có một vấn đề ta nghẹn rất lâu rồi, nếu ngươi là khách hàng thì ta sẽ không hỏi, nhưng nếu là bằng hữu thì ta dứt khoát hỏi thẳng" Kỳ Vạn Quán lại gần: "Sao ngươi lại muốn nghe ngóng tin tức của Bùi Tiêu Y?"
Vấn đề này thật đúng là hỏi khó Xuân Cẩn Nhiên rồi, ngơ ngác nửa ngày hắn mới tìm ra một lí do miễn cưỡng: "Phòng bất trắc thôi. Người thấy đó, ta gặp hắn tại khách điếm Hồng Phúc thì Hàng Nguyệt Dao gặp nạn, ta gặp hắn tại Thanh môn thì Thanh môn có án mạng. Mang một kẻ không rõ lai lịch như thế về cho Nhược Thuỷ chữa trị, ai biết có còn tai hoạ gì hay không? Cho nên ta muốn thăm dò một chút để còn kịp đề phòng."
Kỳ Vạn Quán đã điều tra Thiên Nhiên Cư, nhưng có lẽ hắn sẽ không liên hệ chuyện ở Thanh môn và Thiên Nhiên Cư lại với nhau. Thục Trung xa xăm, dù chuyện này có truyền ra giang hồ thì tám phần cũng sẽ trở thành Giang thị đố kị sinh hận. Cho nên kiểu đùa cố tình lôi Bùi Tiêu Y vào như vậy lại vừa vặn có thể tránh khỏi nghi ngờ.
"Chuyện ở Thanh môn ta cũng có nghe qua, hầy, cưới nhiều phu nhân như vậy làm gì chứ?." Quả nhiên, nghe Xuân Cẩn Nhiên nói thế, Kỳ Vạn Quán không hề nghi ngờ mà chỉ cảm thấy thú vị: "Nhưng mà cũng đúng, chỗ nào có hắn thì chỗ đó liền có người chết"
"Đúng không?" Xuân Cẩn Nhiên cảm thấy bôi đen Bùi thiếu hiệp như vậy vẫn không đủ, còn phải giẫm thêm vài cái: "Tuyệt đối là bát tự có vấn đề."
Kỳ Vạn Quán hơi nghi hoặc nhìn hắn: "Nhưng cả hai lần ngươi cũng đều có mặt..."
Xuân Cẩn Nhiên đen mặt: "Bát tự của ta là đại cát đại lợi!"
Kỳ Vạn Quán không tin nhìn qua Đinh Nhược Thủy, dù sao loại chuyện này thì bạn thân sẽ là người rõ ràng nhất.
Bên cạnh Xuân thiếu hiệp suốt bao nhiêu năm tháng, Đinh thần y nhìn thấy ánh mắt tìm tòi của Kỳ Lâu chủ thì im lặng không nói.
Kỳ Lâu chủ hiểu ra, bất giác kéo xa khoảng cách với Xuân thiếu hiệp, tránh cho mình bát tự không đủ cứng trúng phải tai bay vạ gió.
Uống đến cuối buổi, rượu đã cạn, Kỳ Vạn Quán cũng đã say, Xuân Cẩn Nhiên và Đinh Nhược Thuỷ mỗi người vác một cánh tay, lôi con ma men này vào khách phòng. Cũng may cái nết say rượu của tên này tốt, không đòi nôn cũng không đánh người đập đồ, càng không khóc lóc om sòm, chỉ là liên tục lặp đi lặp lại lý tưởng của mình --
"Ngày nào đó ta nhất định sẽ đổi hết ám khí trên người thành tiền! Người ta ném ám khí còn ta thì ném tiền! Ném thật mạnh tay!"
Lý tưởng này quá mức to lớn vĩ đại, đủ để cho Xuân Cẩn Nhiên và Đinh Nhược Thuỷ nhìn nhau than thở, bái phục chịu thua.
Rượu ngon gặp tri kỷ, một đêm ngủ ngon.
Hôm sau, vừa ăn xong điểm tâm thì Kỳ Vạn Quán đã cáo từ: "Các huynh đệ vẫn đang chờ ta trở về, có rất nhiều chuyện đều cần ta xử lý."
"Vậy chúng ta cũng không giữ ngươi lại" Đinh Nhược Thủy nghĩ nghĩ, vẫn nói thêm một câu: "Phiền ngươi quan tâm Lưu Ly."
"Yên tâm" Kỳ Vạn Quán vỗ ngực cam đoan, sau đó nhìn thấy Xuân Cẩn Nhiên đang suy nghĩ gì đó mà mãi không lên tiếng, quơ quơ tay trước mặt hắn: "Này, ta sắp đi rồi đó."
Xuân Cẩn Nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng nói: "Kỳ Lâu chủ, nếu sau khi trở về ngươi lại nghe được tin tức về hành động kỳ lạ của Thiên Nhiên Cư thì có thể tiếp tục báo cho ta không?"
Kỳ Vạn Quán đưa tay đập vai hắn một phát: "Còn có thể hay không cái gì chứ? Đều đã là huynh đệ cùng nhau uống rượu, còn khách khí nữa là ta giận đấy!"
Xuân Cẩn Nhiên mỉm cười: "Vậy được, ngươi nhất định phải báo cho ta đó!"
Kỳ Vạn Quán vui vẻ ra mặt: "Không thành vấn đề, đến lúc đó lại tính tiền thôi."
Xuân Cẩn Nhiên: "..."
Kỳ Vạn Quán: "Đừng có nhìn ta như thế, dù thân thiết đến đâu thì tiền bạc cũng phải rõ ràng, như vậy mới có thể kéo dài mối quan hệ..."
Xuân Cẩn Nhiên: "Bảo, trọng!"
Sau một lát.
Xuân Cẩn Nhiên: "Ngươi quay lại đây làm gì..."
Kỳ Vạn Quán: "Ta vừa nghĩ đến một chuyện."
Xuân Cẩn Nhiên: "Muốn thêm tiền?"
Kỳ Vạn Quán: "Được rồi, coi như đổ chút máu vì huynh đệ, tin này ta miễn phí cho ngươi!"
Xuân Cẩn Nhiên: "... Vậy thì đừng có nghiến răng nghiến lợi như thế!"
Kỳ Vạn Quán: "Mười lăm tháng sau, công tử của Hạ Hầu Sơn trang Hạ Hầu Phú thành thân, có lẽ Cận phu nhân sẽ tự mình đến đó chúc mừng, nếu ngươi muốn gặp bà ta thì đó là cơ hội hiếm có đấy."
Xuân Cẩn Nhiên: "Sao ngươi biết ta muốn gặp bà ta?"
Kỳ Vạn Quán: "Người thần bí nhất trên giang hồ hiện nay ngoài bà ta ra thì có thể là ai? Mà ngươi lại là một kẻ thích giải mã những chuyện thần bí!"
Xuân Cẩn Nhiên: "Không ai nói với ngươi là nói những chuyện như vậy sẽ khiến cho người khác rất xấu hổ à..."
Kỳ Vạn Quán: "Ách, ta thấy bình thường mà, còn rất hưng phấn nữa..."
Xuân Cẩn Nhiên: "Sau này gặp lại."
Cuối cùng cũng có thể tiễn được Kỳ Vạn Quán, Xuân Cẩn Nhiên quay về tiểu trúc trầm tư. Đúng là hắn rất tò mò về Cận phu nhân, dù là vì hành động kì lạ của Thiên Nhiên Cư hay Bùi Tiêu Y thì hắn cũng muốn nhìn thử xem người phụ nữ đó là thần thánh phương nào. Nhưng đại hôn của công tử Hạ Hầu Sơn trang có thể xem là một sự kiện lớn trong võ lâm, sao có thể muốn tới là tới? Trực giác nói cho hắn biết, nếu đi thì chẳng khác nào cả hai chân đều đã bước vào giang hồ, muốn thoát thân sẽ không dễ như trước nữa. Cuộc sống bình dị dạo chơi bên lề giang hồ của hắn trước đây có lẽ cũng sẽ một đi không trở lại.
"Đừng có làm khó bản thân" Đinh Nhược Thủy chẳng biết lúc nào đã đi đến cạnh hắn: "Muốn đi thì cứ đi thôi."
Xuân Cẩn Nhiên khó xử: "Ta sợ Kỳ Vạn Quán nói đúng, người có bát tự không tốt chính là ta, lỡ như ngày đại hôn xảy ra chuyện thì sao đây?"
Đinh Nhược Thủy liếc hắn: "Nếu bát tự của ngươi cứng như thế thật thì người đầu tiên xảy ra chuyện chính là ta!"
"Phi phi phi" Mặt mũi Xuân Cẩn Nhiên nhăn lại thành một cục: "Đời này ngươi tích đức đến kiếp sau cũng chưa chắc dùng hết được!"
Đinh Nhược Thủy cười, giống như một cơn gió đầu hè, khiến lòng người ấm áp: "Bởi vậy mới nói, mỗi người đều có mệnh của mình, không liên quan đến người khác."
"Đúng vậy, mỗi người đều có mệnh" Xuân Cẩn Nhiên thở dài, ngẩng đầu nhìn về phương xa: "Cũng không biết tên Bùi Tiêu Y kia là mệnh gì, có thể thuận lợi điều chế thuốc giải hay không?"
Đinh Nhược Thủy cũng nhìn về phía xa: "Nhất định có thể."
Xuân Cẩn Nhiên không hiểu sao hắn lại chắc chắn như vậy: "Sao ngươi biết?"
Đinh Nhược Thủy: "Lúc nhỏ phải chịu đựng những việc đó vẫn có thể sống được, không lý nào bây giờ lại không thể."
Xuân Cẩn Nhiên: "Cũng phải."
Đinh Nhược Thủy: "Hơn nữa hắn ta lại là người vô cùng tiếc mệnh."
Xuân Cẩn Nhiên: "Đúng vậy, giống như Kỳ Vạn Quán yêu tiền."
Đinh Nhược Thủy: "Đáng tiếc người yêu tiền thường không có tài vận."
Xuân Cẩn Nhiên: "Vậy chẳng phải..."
Đinh Nhược Thủy: "Nhưng người tiếc mệnh thường sẽ sống rất lâu."
Xuân Cẩn Nhiên: "Ừm, nhất là cái loại người khó ưa kia, nhất định là tai họa lưu ngàn năm."
Vừa đi ra khỏi tiểu trúc được hai dặm thì Kỳ Lâu chủ bỗng hắt hơi một cái, ngẩng đầu nhìn trời, rõ ràng một ngày nắng đẹp.
Vừa ngủ lại một đêm ở miếu hoang chuẩn bị lên đường thì không hiểu sao Bùi Tiêu Y lại thấy tai mình hơi ngứa, hắn đưa tay xoa xoa, cảm thấy đỡ hơn nhiều mới thi triển khinh công tiếp tục lên đường, không ngừng luyện tập trong tiếng gió vụt bên tai: "Ta thừa nhận ta sợ chết, cho nên mỗi lần uống thuốc áp chế đều sẽ lén lút giữ lại một ít, dần dần tích tiểu thành đại, đủ để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào..."
Một chiếc bàn đá dưới ánh trăng, ba thân ảnh ngồi quanh bàn, một bình rượu ngon, mấy đĩa đồ nhắm, gió mát trăng thanh, hương rượu phảng phất.
"Thật không ngờ nơi này của Đinh thần y còn cất giấu một bảo bối như vậy" Kỳ Vạn Quán cầm chén rượu được rót tràn đưa lên mũi hít một hơi thật sâu, sau đó uống một hơi cạn sạch, gương mặt say mê: "Sương trắng mùa thu, chọn lúc sương đọng nhiều nhất, thu lấy giọt sương để nhưỡng rượu, màu trong vị thuần, đúng là rượu cực phẩm."
Đinh Nhược Thủy vội vàng phẩy tay cười: "Ta không dám tranh công, đây là rượu Cẩn Nhiên để lại chỗ của ta, hắn thích nhất là uống rượu dạ đàm. Còn ta á, có thể phân loại trà đã là không tệ rồi."
Kỳ Vạn Quán ghét bỏ nhìn chén trà trong tay Đinh Nhược Thuỷ: "Đều là nam nhi trong giang hồ, đao quang kiếm ảnh, khoái ý ân cừu, uống trà cái gì chứ? Quá là mất hứng!"
Xuân Cẩn Nhiên đã quen với một Kỳ Vạn Quán niềm nở đôi lúc có hơi toan tính của người làm ăn, thấy hắn trở nên hào sảng như vậy thì có chút không quen.
Đinh Nhược Thủy lại rất nghiêm túc, chân thành đáp: "Rượu có thể gây mất ý chí, thầy thuốc cứu người, không bao giờ được để tâm trí hỗn loạn."
Kỳ Vạn Quán nghiêng đầu nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên lại đổ đầy chén rượu: "Làm người quý nhất ở chỗ biết mình muốn làm gì, nên làm gì và đang làm gì, nếu ba thứ này có thể hợp nhất thì thật sự là may mắn. Ta kính ngươi một chén!" Nói xong lại uống một hơi cạn sạch.
Đinh Nhược Thủy lấy trà thay rượu, cũng uống một chén, sau đó lo lắng hỏi: "Lưu Ly ở chỗ ngươi thế nào rồi?"
"Mấy ngày nay ta ở bên ngoài nghe ngóng tin của Bùi Tiêu Y suốt, ta đã đưa Lưu Ly về bang trước để nó làm quen với công việc, thậm chí còn chưa kịp về Vạn Quán Lâu để cho nó một cương vị chính thức đây này." Kỳ Vạn Quán vỗ vai Đinh Nhược Thuỷ: "Nhưng ngươi yên tâm đi, Lưu Ly đã vào Vạn Quán Lâu thì chính là huynh đệ của ta, ta sẽ không bạc đãi nó."
"Tốt nhất đừng để nó nhận những việc quá nguy hiểm." Đinh Nhược Thủy vẫn không yên lòng.
"Ta cũng không thể cam đoan" Kỳ Vạn Quán khó xử: "Vạn Quán Lâu trên dưới một lòng, nhưng cũng phải công bằng công chính, ta không thể thiên vị nó."
Đinh Nhược Thủy còn muốn nói thêm thì Xuân Cẩn Nhiên đã tức giận chen trước: "Đinh Nhược Thủy, người ngươi thả ra không phải một con thỏ trắng nhỏ mà là một lão hồ ly. Ngươi còn lo cho nó sao? Ta thấy ngươi nên lo lắng cho hảo hán giang hồ còn thực tế hơn."
Đinh Nhược Thủy liếc hắn một cái nhưng nghe xong cũng yên tâm hơn.
Xuân Cẩn Nhiên thấy thế cũng nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới nhớ mình còn chưa uống ngụm rượu nào, vội vàng nâng chén rượu lên cao, nhìn ánh trăng yếu ớt mà thở dài: "Kẻ không uống rượu lại được kính, ta đây uống rượu không người hỏi han, xem ra chỉ có thể nâng chén mời trăng sáng, soi bóng bản thân thành ba người."
"Đừng có chỉ cây dâu mà mắng cây hòe" Đương nhiên là Kỳ Vạn Quán nghe ra được ý hắn, lập tức đổ đầy chén rượu cụng một cái thật mạnh vào chén đối phương: "Chén này ta kính ngươi, về sau nếu còn có việc gì thì nhớ tiếp tục chiếu cố Vạn Quán Lâu nhé."
"Ngươi là cái đồ gian thương." Chút thưởng thức vừa dấy lên trước sự phóng khoáng của đối thương lập tức tắt lịm, Xuân Cẩn Nhiên cười mắng một câu, sau đó ngửa đầu, uống chén rượu ngon, mát lạnh ngòn ngọt.
Gió đưa hơi lạnh, ánh trăng vằng vặc, bóng cây khẽ lay, rượu vơi nỗi buồn. Tiếng cụng ly thanh thuý vang lên như từng ánh sao băng cắt qua trời đêm, chỉ để lại vệt sáng trong thoáng chốc.
Qua ba lần rót, người đã ngà ngà say, ngay cả Đinh Nhược Thuỷ chỉ uống trà cũng có chút lâng lâng, giống như chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy được thỏ ngọc trong Quảng Hàn Cung.
"Xuân Cẩn Nhiên, chúng ta hiện tại có tính là bằng hữu không?" Đêm đã về khuya, rượu đã uống vơi, Kỳ Vạn Quán nói tới nói lui cũng bớt đi khách sáo, tùy tính hơn rất nhiều.
"Đương nhiên!" Xuân Cẩn Nhiên dứt khoát đáp. Hắn ấy à, chỉ cần là nam nhân giang hồ từng nâng ly dạ đàm cùng nhau, có một người tính một người, tất cả đều là bằng hữu!
"Vậy thì tốt, có một vấn đề ta nghẹn rất lâu rồi, nếu ngươi là khách hàng thì ta sẽ không hỏi, nhưng nếu là bằng hữu thì ta dứt khoát hỏi thẳng" Kỳ Vạn Quán lại gần: "Sao ngươi lại muốn nghe ngóng tin tức của Bùi Tiêu Y?"
Vấn đề này thật đúng là hỏi khó Xuân Cẩn Nhiên rồi, ngơ ngác nửa ngày hắn mới tìm ra một lí do miễn cưỡng: "Phòng bất trắc thôi. Người thấy đó, ta gặp hắn tại khách điếm Hồng Phúc thì Hàng Nguyệt Dao gặp nạn, ta gặp hắn tại Thanh môn thì Thanh môn có án mạng. Mang một kẻ không rõ lai lịch như thế về cho Nhược Thuỷ chữa trị, ai biết có còn tai hoạ gì hay không? Cho nên ta muốn thăm dò một chút để còn kịp đề phòng."
Kỳ Vạn Quán đã điều tra Thiên Nhiên Cư, nhưng có lẽ hắn sẽ không liên hệ chuyện ở Thanh môn và Thiên Nhiên Cư lại với nhau. Thục Trung xa xăm, dù chuyện này có truyền ra giang hồ thì tám phần cũng sẽ trở thành Giang thị đố kị sinh hận. Cho nên kiểu đùa cố tình lôi Bùi Tiêu Y vào như vậy lại vừa vặn có thể tránh khỏi nghi ngờ.
"Chuyện ở Thanh môn ta cũng có nghe qua, hầy, cưới nhiều phu nhân như vậy làm gì chứ?." Quả nhiên, nghe Xuân Cẩn Nhiên nói thế, Kỳ Vạn Quán không hề nghi ngờ mà chỉ cảm thấy thú vị: "Nhưng mà cũng đúng, chỗ nào có hắn thì chỗ đó liền có người chết"
"Đúng không?" Xuân Cẩn Nhiên cảm thấy bôi đen Bùi thiếu hiệp như vậy vẫn không đủ, còn phải giẫm thêm vài cái: "Tuyệt đối là bát tự có vấn đề."
Kỳ Vạn Quán hơi nghi hoặc nhìn hắn: "Nhưng cả hai lần ngươi cũng đều có mặt..."
Xuân Cẩn Nhiên đen mặt: "Bát tự của ta là đại cát đại lợi!"
Kỳ Vạn Quán không tin nhìn qua Đinh Nhược Thủy, dù sao loại chuyện này thì bạn thân sẽ là người rõ ràng nhất.
Bên cạnh Xuân thiếu hiệp suốt bao nhiêu năm tháng, Đinh thần y nhìn thấy ánh mắt tìm tòi của Kỳ Lâu chủ thì im lặng không nói.
Kỳ Lâu chủ hiểu ra, bất giác kéo xa khoảng cách với Xuân thiếu hiệp, tránh cho mình bát tự không đủ cứng trúng phải tai bay vạ gió.
Uống đến cuối buổi, rượu đã cạn, Kỳ Vạn Quán cũng đã say, Xuân Cẩn Nhiên và Đinh Nhược Thuỷ mỗi người vác một cánh tay, lôi con ma men này vào khách phòng. Cũng may cái nết say rượu của tên này tốt, không đòi nôn cũng không đánh người đập đồ, càng không khóc lóc om sòm, chỉ là liên tục lặp đi lặp lại lý tưởng của mình --
"Ngày nào đó ta nhất định sẽ đổi hết ám khí trên người thành tiền! Người ta ném ám khí còn ta thì ném tiền! Ném thật mạnh tay!"
Lý tưởng này quá mức to lớn vĩ đại, đủ để cho Xuân Cẩn Nhiên và Đinh Nhược Thuỷ nhìn nhau than thở, bái phục chịu thua.
Rượu ngon gặp tri kỷ, một đêm ngủ ngon.
Hôm sau, vừa ăn xong điểm tâm thì Kỳ Vạn Quán đã cáo từ: "Các huynh đệ vẫn đang chờ ta trở về, có rất nhiều chuyện đều cần ta xử lý."
"Vậy chúng ta cũng không giữ ngươi lại" Đinh Nhược Thủy nghĩ nghĩ, vẫn nói thêm một câu: "Phiền ngươi quan tâm Lưu Ly."
"Yên tâm" Kỳ Vạn Quán vỗ ngực cam đoan, sau đó nhìn thấy Xuân Cẩn Nhiên đang suy nghĩ gì đó mà mãi không lên tiếng, quơ quơ tay trước mặt hắn: "Này, ta sắp đi rồi đó."
Xuân Cẩn Nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng nói: "Kỳ Lâu chủ, nếu sau khi trở về ngươi lại nghe được tin tức về hành động kỳ lạ của Thiên Nhiên Cư thì có thể tiếp tục báo cho ta không?"
Kỳ Vạn Quán đưa tay đập vai hắn một phát: "Còn có thể hay không cái gì chứ? Đều đã là huynh đệ cùng nhau uống rượu, còn khách khí nữa là ta giận đấy!"
Xuân Cẩn Nhiên mỉm cười: "Vậy được, ngươi nhất định phải báo cho ta đó!"
Kỳ Vạn Quán vui vẻ ra mặt: "Không thành vấn đề, đến lúc đó lại tính tiền thôi."
Xuân Cẩn Nhiên: "..."
Kỳ Vạn Quán: "Đừng có nhìn ta như thế, dù thân thiết đến đâu thì tiền bạc cũng phải rõ ràng, như vậy mới có thể kéo dài mối quan hệ..."
Xuân Cẩn Nhiên: "Bảo, trọng!"
Sau một lát.
Xuân Cẩn Nhiên: "Ngươi quay lại đây làm gì..."
Kỳ Vạn Quán: "Ta vừa nghĩ đến một chuyện."
Xuân Cẩn Nhiên: "Muốn thêm tiền?"
Kỳ Vạn Quán: "Được rồi, coi như đổ chút máu vì huynh đệ, tin này ta miễn phí cho ngươi!"
Xuân Cẩn Nhiên: "... Vậy thì đừng có nghiến răng nghiến lợi như thế!"
Kỳ Vạn Quán: "Mười lăm tháng sau, công tử của Hạ Hầu Sơn trang Hạ Hầu Phú thành thân, có lẽ Cận phu nhân sẽ tự mình đến đó chúc mừng, nếu ngươi muốn gặp bà ta thì đó là cơ hội hiếm có đấy."
Xuân Cẩn Nhiên: "Sao ngươi biết ta muốn gặp bà ta?"
Kỳ Vạn Quán: "Người thần bí nhất trên giang hồ hiện nay ngoài bà ta ra thì có thể là ai? Mà ngươi lại là một kẻ thích giải mã những chuyện thần bí!"
Xuân Cẩn Nhiên: "Không ai nói với ngươi là nói những chuyện như vậy sẽ khiến cho người khác rất xấu hổ à..."
Kỳ Vạn Quán: "Ách, ta thấy bình thường mà, còn rất hưng phấn nữa..."
Xuân Cẩn Nhiên: "Sau này gặp lại."
Cuối cùng cũng có thể tiễn được Kỳ Vạn Quán, Xuân Cẩn Nhiên quay về tiểu trúc trầm tư. Đúng là hắn rất tò mò về Cận phu nhân, dù là vì hành động kì lạ của Thiên Nhiên Cư hay Bùi Tiêu Y thì hắn cũng muốn nhìn thử xem người phụ nữ đó là thần thánh phương nào. Nhưng đại hôn của công tử Hạ Hầu Sơn trang có thể xem là một sự kiện lớn trong võ lâm, sao có thể muốn tới là tới? Trực giác nói cho hắn biết, nếu đi thì chẳng khác nào cả hai chân đều đã bước vào giang hồ, muốn thoát thân sẽ không dễ như trước nữa. Cuộc sống bình dị dạo chơi bên lề giang hồ của hắn trước đây có lẽ cũng sẽ một đi không trở lại.
"Đừng có làm khó bản thân" Đinh Nhược Thủy chẳng biết lúc nào đã đi đến cạnh hắn: "Muốn đi thì cứ đi thôi."
Xuân Cẩn Nhiên khó xử: "Ta sợ Kỳ Vạn Quán nói đúng, người có bát tự không tốt chính là ta, lỡ như ngày đại hôn xảy ra chuyện thì sao đây?"
Đinh Nhược Thủy liếc hắn: "Nếu bát tự của ngươi cứng như thế thật thì người đầu tiên xảy ra chuyện chính là ta!"
"Phi phi phi" Mặt mũi Xuân Cẩn Nhiên nhăn lại thành một cục: "Đời này ngươi tích đức đến kiếp sau cũng chưa chắc dùng hết được!"
Đinh Nhược Thủy cười, giống như một cơn gió đầu hè, khiến lòng người ấm áp: "Bởi vậy mới nói, mỗi người đều có mệnh của mình, không liên quan đến người khác."
"Đúng vậy, mỗi người đều có mệnh" Xuân Cẩn Nhiên thở dài, ngẩng đầu nhìn về phương xa: "Cũng không biết tên Bùi Tiêu Y kia là mệnh gì, có thể thuận lợi điều chế thuốc giải hay không?"
Đinh Nhược Thủy cũng nhìn về phía xa: "Nhất định có thể."
Xuân Cẩn Nhiên không hiểu sao hắn lại chắc chắn như vậy: "Sao ngươi biết?"
Đinh Nhược Thủy: "Lúc nhỏ phải chịu đựng những việc đó vẫn có thể sống được, không lý nào bây giờ lại không thể."
Xuân Cẩn Nhiên: "Cũng phải."
Đinh Nhược Thủy: "Hơn nữa hắn ta lại là người vô cùng tiếc mệnh."
Xuân Cẩn Nhiên: "Đúng vậy, giống như Kỳ Vạn Quán yêu tiền."
Đinh Nhược Thủy: "Đáng tiếc người yêu tiền thường không có tài vận."
Xuân Cẩn Nhiên: "Vậy chẳng phải..."
Đinh Nhược Thủy: "Nhưng người tiếc mệnh thường sẽ sống rất lâu."
Xuân Cẩn Nhiên: "Ừm, nhất là cái loại người khó ưa kia, nhất định là tai họa lưu ngàn năm."
Vừa đi ra khỏi tiểu trúc được hai dặm thì Kỳ Lâu chủ bỗng hắt hơi một cái, ngẩng đầu nhìn trời, rõ ràng một ngày nắng đẹp.
Vừa ngủ lại một đêm ở miếu hoang chuẩn bị lên đường thì không hiểu sao Bùi Tiêu Y lại thấy tai mình hơi ngứa, hắn đưa tay xoa xoa, cảm thấy đỡ hơn nhiều mới thi triển khinh công tiếp tục lên đường, không ngừng luyện tập trong tiếng gió vụt bên tai: "Ta thừa nhận ta sợ chết, cho nên mỗi lần uống thuốc áp chế đều sẽ lén lút giữ lại một ít, dần dần tích tiểu thành đại, đủ để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất