Chương 6: Khách điếm đêm mưa (sáu)
Xuân Cẩn Nhiên không ngủ được, Kỳ Vạn Quán lại không thể ngủ, cho nên dù lập trường khác nhau, nhưng hai người vẫn có thể tán gẫu câu được câu không.
Quách Phán cùng Bùi Tiêu Y không biết hai người này tìm đâu ra nhiều chuyện để nói đến như vậy, hơn nữa —— "Gần đây Ám Hoa Lâu lại giết người này người kia người nọ, việc kinh doanh của sát thủ không cần phát đạt đến như vậy đâu", "Bang Thương Lãng lại diệt được một thuyền chứa hàng của tham quan, nghiễm nhiên đã trở thành bá chủ của Bắc Giang", mấy thứ này cũng có thể coi là tin tức đáng giá đi, nhưng "Chưởng môn phái Huyền Diệu - Khổ Nhất sư thái cùng trụ trì phái Hàn Sơn - Duyên Không đại sư lúc chưa xuất gia hình như từng có hôn ước", "Tiểu công tử của Thục Trung Thanh môn* chính là con riêng của môn chủ và phu nhân trưởng môn phái Kỳ Sơn" là cái thể loại linh tinh gì?.
Không được bao lâu, Quách Phán cùng Bùi Tiêu Y quyết định nhắm mắt tự điều tức, chỉ còn lại Xuân Cẩn Nhiên tinh thần phấn chấn và Kỳ Vạn Quán hiếm khi thân thiện nói đến thiên hôn địa ám, hận không thể cùng nhau kết nghĩa anh em.
"Cái gì? Ngươi không đưa chúng ta đến Vân Trung Hàng gia?" Đề tài này là Xuân Cẩn Nhiên cố ý vô tình hướng đến, thế nhưng tin tức nhận được lại hoàn toàn ngoài dự đoán.
Kỳ Vạn Quán cảm thấy đối phương đã nằm trong lòng bàn tay mình, cũng không e sợ gì mà đáp: "Đường đến Vân Trung quá xa xôi, Hàng gia lo rằng đêm dài lắm mộng, nên họ chọn một địa điểm trung gian để gặp mặt."
Xuân Cẩn Nhiên có chút thấp thỏm, lập tức hỏi: "Vậy người đến gặp ngươi sẽ là..." Tuy biết sớm muộn gì cũng phải đối mặt với người Hàng gia, nhưng muộn thì vẫn tốt hơn sớm, ít vẫn tốt hơn là nhiều, đối mặt với một đám người và đối mặt với một người mà có lẽ mấy hôm trước còn là bằng hữu cùng nhau nâng cốc uống rượu, áp lực cũng không hề giống nhau.
"Hàng Minh Hạo." Đáp án của Kỳ Vạn Quán khiến cho Xuân Cẩn Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Không phải chỉ vì không cần đối mặt với Hàng Minh Tuấn, còn là vì khả năng giữ bình tĩnh của Hàng Minh Hạo trên giang hồ có thể nói là tiếng lành đồn xa.
Hàng Minh Hạo, trưởng tử Hàng gia, trời sinh tính cách trầm ổn, là người ôn hậu, bình tĩnh khi gặp chuyện, cách làm việc cẩn thận. Nhưng trầm ổn không có nghĩa là hiệu suất thấp, ôn hậu không có nghĩa không biết tức giận, bình tĩnh không có nghĩa là không so đo tính toán, cẩn thận không có nghĩa là nhát gan sợ phiền phức, nhiều năm giúp phụ thân quản lý Hàng gia, chuyện gì giao cho hắn cũng được giải quyết viên mãn, hai năm vừa qua Hàng lão gia tử đã có ý muốn hắn tiếp nhận toàn bộ sự vụ của Hàng gia, nếu không có bất ngờ gì thì chính là gia chủ tương lai.
Loại người như Xuân Cảnh Nhiên tự nhiên sẽ không có giao thiệp với trưởng tử thế gia, nhưng cũng từng nghe Hàng Minh Tuấn nhắc tới vị Đại ca "Anh minh thần võ" này, dựa theo cách nói của Hàng Minh Tuấn, trên đời này không có chuyện gì mà Đại ca hắn không xử lí được, nếu lời đồn trong giang hồ không sai, Xuân Cẩn Nhiên hi vọng có thể khiến cho đối phương tin bản thân mình trong sạch.
Vừa đi vừa nói, đêm dài đăng đẵng cũng đã qua.
Chỉ tiếc, tuy trời đã sáng, nhưng sắc trời vẫn xám xịt —— bầu trời đầy mây, âm u đến lợi hại.
Bỗng nhiên có một trận gió lớn thổi qua, chồi non vừa nhú trên cây cũng bị sức gió bẻ gãy, tấm mành trong xe ngựa bay phần phật, đấu lạp**(Edt: nón thời cổ đại) của Kỳ Vạn Quán không biết đã bị thổi bay tới phương nào, nhưng hắn cũng không đi tìm, ngược lại đánh xe càng nhanh.
Trận gió thổi mưa giông này như báo trước một cơn bão sắp đến.
Kỳ Vạn Quán không nói nhảm với Xuân Cẩn Nhiên nữa, hắn nắm chặt dây cương, hết sức chăm chú nhìn con đường phía trước, thận trọng nghe ngóng, cảnh giác tứ phương. Địa điểm hội họp với Hàng gia ngày càng gần, nhưng trong lòng Kỳ Vạn Quán lại thập phần bất an, tựa hồ có chuyện gì đó sắp phát sinh, mà hắn lại chỉ có thể chờ đợi.
Móng trước của con ngựa bỗng nhiên ngã sụp xuống!.
Lòng Kỳ Vạn Quán cũng trầm xuống, chuyện gì nên đến cũng đã đến!.
Vó ngựa đột nhiên dừng lại, nhưng thùng xe được con ngựa kéo theo thì lại không, bánh xe và thùng xe hung hăng đập mạnh về phía con ngựa!.
Chỉ nghe ầm một tiếng, khói bụi mịt mờ, con ngựa ngã vật xuống đất, không còn thở.
Kỳ Vạn Quán kịp thời chạy ngay trước khi hai bên va chạm, nên mới không bị chen thành một cái bánh thịt. Nhưng người trong thùng xe lại không may mắn như vậy, ba người bị trói vốn đã khó cử động nửa bước, bỗng nhiên gặp phải va chạm, bị đâm cho thất điên bát đảo. Thảm hại hơn là sau khi hồi thần, phát hiện ngựa chết, xe nát, bọn họ ngồi bên trong một đống ván gỗ, trước mặt là bốn hắc y nhân cường tráng từ trên trời giáng xuống, về phần Kỳ Vạn Quán, hắn đã sớm trốn ra xa hơn mấy trượng rồi.
"Thật xin lỗi Kỳ lâu chủ" tên đại hán cầm đầu thập phận có lệ mà ôm quyền một chút với Kỳ Vạn Quán, đúng lý hợp tình lên tiếng: "Từ bây giờ ba người này sẽ do chúng ta tiếp nhận."
Xuân Cẩn Nhiên có chút mông lung: "Kỳ Vạn Quán, đây không phải là thủ hạ của ngươi à? Sao mới đó đã phản bội ngươi rồi?"
Nếu không phải đứng quá xa, Kỳ Vạn Quán thật muốn đạp hắn: "Ngươi mở to mắt ra nhìn cho kỹ, đó mà là thủ hạ của ta sao?"
Tuy rằng câu "mở to mắt" rõ ràng là khinh bỉ chính mình, nhưng tình cảnh hiện giờ cũng không tiện so đo. Bốn người trước mắt tuy cũng mang hắc y, cũng là dáng người khôi ngô, nhưng nhìn kĩ, đại đao bên hông đã thay bằng trường kiếm, hơn nữa bốn người của Vạn Quán Lâu tuy có che mặt, nhưng cảm giác không có nhiều lệ khí, bốn người trước mắt không hề che mặt, mặt mày đoan chính, nhưng lệ khí mười phần, sát ý ẩn hiện nơi đáy mắt. Lại liên hệ với lời bọn họ vừa nói...
Xuân Cẩn Nhiên bừng tỉnh đại ngộ. Đây cũng là người đến vì treo thưởng nhưng lại chậm một bước so với Kỳ Vạn Quán!
Bên đây Xuân Cẩn Nhiên vừa hiểu ra, bên kia Quách Phán đã nhận ra người đến: "Lĩnh Nam Tứ Kiệt?"
Đại hán đi đầu ngoài cười nhưng trong không cười: "Phán quan có ánh mắt thật là tốt."
"Hành tẩu giang hồ phải dựa vào bản lĩnh, cướp người giữa đường như thế này không phải là hành động của anh hùng hảo hán." Kỳ Vạn Quán mở miệng, ngữ khí không cao, nhưng lại mang theo châm chọc.
Tên cầm đầu còn muốn há mồm mắng lại, một đồng bọn của hắn đã lên tiếng: "Đại ca cần gì phải dong dài với hắn, chỉ cần cướp người là được!"
Nói xong người này liền xông thẳng tới chỗ ba người họ!.
Xuân Cẩn Nhiên nhíu mày, tuy rằng rơi vào tay ai thì cuối cùng cũng bị giao cho Hàng gia, nhưng so ra thì Kỳ Vạn Quán còn có thể tám chuyện được một hai câu trên xe ngựa, bốn vị trước mắt quả thực là không có tí hảo cảm nào.
Nhưng cuối cùng tên đó cũng không xuất hiện trước mặt ba người, bởi vì Kỳ Vạn Quán đã ra tay!.
Hắn mặc kệ là mấy kiệt, dám mơ ước tiền của hắn đều không thể thương lượng!.
Chỉ nghe viu viu viu vài tiếng, người nọ ăn đau ngã xuống đất, đồng thời bội kiếm của một trong ba người đang đứng cũng rơi xuống. Nhưng ngoài tiếng viu viu viu còn có tiếng cạch cạch cạch vang lên, tên cầm đầu và gã đồng bọn còn lại đã chắn rớt được Phi Hoàng Thạch của Kỳ Vạn Quán!.
"Xem ra Kỳ lâu chủ rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!" Hắc y nhân cũng không lại khách khí, Kỳ Vạn Quán đã không muốn buông tay, bọn họ chỉ có thể giải quyết hắn rồi cướp người.
"Có chuyện gì thì từ từ nói, từ từ nói nha chư vị!" Kỳ Vạn Quán bị tấn công tứ phía, miệng không ngừng chịu thua, nhưng tay lại không nhàn rỗi, Phi Hoàng Thạch, Mai Hoa Châm ào ào phóng ra đầy trời, cũng không biết hắn giấu đám ám khí đó ở nơi nào.
Nhưng đám người đến đây đã sớm có phòng bị với ám khí của Kỳ Vạn Quán, cạch cạch lấy kiếm chắn được hơn phân nửa. Vả lại dù không chắn được, chỉ cần huyệt đạo không bị trúng chiêu, cũng sẽ không đau không ngứa, vì Kỳ Vạn Quán nổi tiếng là không giết người, ám khí đều không đánh vào vị trí trí mạng, có thể bắt được ba người Xuân Cẩn Nhiên cũng là tranh thủ lúc bọn họ không hề phòng bị mà chiếm tiện nghi.
"Vì ba người chúng ta lại tranh đoạt đến đầu rơi máu chảy, lại không đi truy bắt hung thủ chân chính, thật nực cười" Bên này đánh nhau khó phân thắng bại, ba người bên kia lại thanh nhàn ngồi xem, dù sao cũng không thể động đậy, đơn giản là sống chết mặc bây, thỉnh thoảng còn có thể giống như Quách Phán, ngang nhiên bình luận trận chiến.
Xuân Cẩn Nhiên trợn trắng mắt: "Một bên là hung thủ vô tung vô tích, một bên là ngân phiếu ba ngàn lượng, ngươi chọn cái nào?"
Quách Phán: "Đương nhiên là hung thủ!"
"... Xin lỗi, ta hỏi sai người." Một trăm năm trên giang hồ cũng chưa chắc sinh ra được một Quách Phán, Xuân Cẩn Nhiên quyết định đổi người: "Uy, cái tên nãy giờ vẫn im lặng kia, nếu là ngươi thì ngươi chọn cái nào?"
Bùi Tiêu Y nâng mắt, biểu tình nhàn nhạt nhìn không ra đang nghĩ gì.
Xuân Cẩn Nhiên đợi nửa buổi, đến lúc hắn nghĩ đời này cũng không nghe được câu trả lời, đối phương mới gằn từng chữ: "Cái nào cũng không chọn."
Xuân Cẩn Nhiên không ngờ còn có kiểu trả lời như vậy, nhất thời có chút không kịp phản ứng.
Bùi Tiêu Y hiếm khi giải thích nhiều hơn một câu: "Chọn hung thủ, hung thủ muốn chạy thoát thân, sẽ thủ tiêu ngươi, chọn tiền, có tiền sẽ có tai hoạ, dẫn đến hoạ sát thân."
Quách Phán cười lạnh, khinh bỉ nói: "Đồ sợ chết!"
Nam nhân lại không hề để tâm, hỏi lại: "Muốn sống lâu thì có gì không tốt?"
Quách Phán nghẹn lời, sống lâu đương nhiên là tốt, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào không đúng, hắn có một bụng lời muốn nói nhưng lại không biết nói như thế nào, liền nghe Xuân Cẩn Nhiên hỏi: "Nếu trên đời này ai cũng là người xấu, thế gian toàn điều ác, vậy sống lâu thì có gì tốt?"
Không phải cố ý lấy câu của người đối chọi lại với người, Xuân Cẩn Nhiên thật sự là nghĩ không thông.
Bùi Tiêu Y lại nghĩ đến rõ ràng, đối đáp rành mạch: "Người thì không có người tốt, nhưng trời xanh có mây trắng, cây cỏ có hương thơm, ban đêm có trăng sáng, mùa hè ngồi nghe tiếng côn trùng ngân vang, mùa đông có thể đứng bên cửa sổ ngắm tuyết, cảnh đẹp thế gian nhiều như vậy, sao lại phải từ bỏ?"
Xuân Cẩn Nhiên sửng sốt đến á khẩu.
Không phải chỉ vì lời của đối phương khiến hắn không thể phản bác, còn là vì hắn không ngờ được những lời đó lại có thể xuất phát từ miệng của đối phương. Một kẻ thời thời khắc khắc đều lo lắng bị người tính kế, nhìn khắp thiên hạ không thấy ai là người tốt, lại có tâm tình thưởng thức vẻ đẹp của thiên địa vạn vật. Hai loại thái độ hoàn toàn bất đồng xuất hiện trên cùng một người, khó hiểu và mâu thuẫn, nhưng lại hài hoà ngoài ý muốn.
Có lẽ không quen với tình cảnh mình thì mặt xám mày tro, "Nhóm con tin" lại cực kỳ thanh nhàn, Kỳ Vạn Quán ngã ra phía sau Bùi Tiêu Y, quyết định dùng ba người họ như một lá chắn thịt!.
Lĩnh Nam Tứ Kiệt đuổi theo hắn mà đến —— cái vị ngã xuống đất kia đã bò lên —— sợ ném chuột vỡ đồ, bốn người vây quanh cả buổi cũng không có cách nào bắt được Kỳ Vạn Quán.
Gió càng ngày càng mạnh, có lẽ sắp có mưa to, Lĩnh Nam Tứ Kiệt bắt đầu gấp gáp, càng đánh càng nôn nóng, cái gã lúc nãy la hét không cần nói nhiều chỉ cần cướp người không nhịn được nữa, chém thẳng một kiếm về phía Quách Phán.
Quách Phán vẫn luôn cảnh giác, thấy thế liền nhanh chóng tránh qua một bên. Nhưng mà do bị trói gô nên hành động bất tiện, thân thể tránh được, râu thì lại không, chỉ thấy kiếm quang chợt lóe, chòm râu dài của Quách Phán bị chém phăng một nửa.
Đoạn râu bị chém lập tức được gió thổi tán vào không trung, trong chốc lát từng cọng râu đẹp tung bay đầy trời.
Xuân Cẩn Nhiên chỉ cảm thấy da đầu tê dại, cảnh nhân gian khó thấy này, người thường như hắn không cảm thụ nổi!
Quách Phán trừng muốn nứt mắt, tiếng rống giận vang tới tận trời, cuồng bạo một phát giãy đứt dây thừng!.
Xuân Cẩn Nhiên bị doạ ngốc, Kỳ Vạn Quán và Lĩnh Nam Tứ Kiệt cũng không tốt hơn là mấy, trơ mắt nhìn Quách Phán lục lọi trong đống gỗ nát ra cây rìu cán dài của hắn, bổ thẳng về hướng bọn họ.
Kỳ Vạn Quán thấy tình thế không tốt lập tức bỏ chạy, Lĩnh Nam Tứ Kiệt vốn đến đây để bắt người, không có lí nào lại chạy trốn, đành phải kiên nhẫn nghênh chiến, nào ngờ vừa qua hai chiêu liền nghe một tiếng thét thảm vang lên, một trong bốn người che vai ngã xuống, lăn lộn trên đất, ra là hắn đã bị chém bay cánh tay phải! Mà kẻ này không phải ai khác, chính là cái gã lúc nãy chém đứt chòm râu của Quách Phán.
Võ công mạnh yếu, so chiêu liền biết, đừng nói Tứ Kiệt, dù là tập họp bốn mươi kiệt, cũng không phải là đối thủ của một Quách Phán đang phát cuồng. Lĩnh Nam Tứ Kiệt nhanh chóng quyết định, nâng gã huynh đệ ngã xuống đất kia lên, chạy!
Quách Phán cũng không có đuổi theo, mà nhìn cánh tay đã bị chặt đứt dưới chân mình, như đang suy nghĩ chuyện gì đó, hơn nửa ngày mới xoay người lại, đi đến chỗ Kỳ Vạn Quán đang trốn sau một thân cây.
Kỳ Vạn Quán nuốt nước miếng, theo bản năng mà nhìn cánh tay của mình, tuy không trắng nõn như củ sen, cũng không cường tráng như trâu như ngựa, nhưng tóm lại cũng có thể làm cá giết gà, phóng ám khí linh tinh, dù sao vẫn có còn hơn không.
—— Suốt hai mươi bốn năm sống trên đời, lâu chủ Vạn Quán Lâu lần đầu tiên phát hiện có thứ còn quan trọng hơn cả tiền bạc.
———————
Edt:
*Thục Trung Thanh môn: giống với Vân Trung Hàng gia, là Thanh môn ở vùng Thục Trung.
** Đấu lạp là nón dạng như vầy
Credit: trên ảnh
Quách Phán cùng Bùi Tiêu Y không biết hai người này tìm đâu ra nhiều chuyện để nói đến như vậy, hơn nữa —— "Gần đây Ám Hoa Lâu lại giết người này người kia người nọ, việc kinh doanh của sát thủ không cần phát đạt đến như vậy đâu", "Bang Thương Lãng lại diệt được một thuyền chứa hàng của tham quan, nghiễm nhiên đã trở thành bá chủ của Bắc Giang", mấy thứ này cũng có thể coi là tin tức đáng giá đi, nhưng "Chưởng môn phái Huyền Diệu - Khổ Nhất sư thái cùng trụ trì phái Hàn Sơn - Duyên Không đại sư lúc chưa xuất gia hình như từng có hôn ước", "Tiểu công tử của Thục Trung Thanh môn* chính là con riêng của môn chủ và phu nhân trưởng môn phái Kỳ Sơn" là cái thể loại linh tinh gì?.
Không được bao lâu, Quách Phán cùng Bùi Tiêu Y quyết định nhắm mắt tự điều tức, chỉ còn lại Xuân Cẩn Nhiên tinh thần phấn chấn và Kỳ Vạn Quán hiếm khi thân thiện nói đến thiên hôn địa ám, hận không thể cùng nhau kết nghĩa anh em.
"Cái gì? Ngươi không đưa chúng ta đến Vân Trung Hàng gia?" Đề tài này là Xuân Cẩn Nhiên cố ý vô tình hướng đến, thế nhưng tin tức nhận được lại hoàn toàn ngoài dự đoán.
Kỳ Vạn Quán cảm thấy đối phương đã nằm trong lòng bàn tay mình, cũng không e sợ gì mà đáp: "Đường đến Vân Trung quá xa xôi, Hàng gia lo rằng đêm dài lắm mộng, nên họ chọn một địa điểm trung gian để gặp mặt."
Xuân Cẩn Nhiên có chút thấp thỏm, lập tức hỏi: "Vậy người đến gặp ngươi sẽ là..." Tuy biết sớm muộn gì cũng phải đối mặt với người Hàng gia, nhưng muộn thì vẫn tốt hơn sớm, ít vẫn tốt hơn là nhiều, đối mặt với một đám người và đối mặt với một người mà có lẽ mấy hôm trước còn là bằng hữu cùng nhau nâng cốc uống rượu, áp lực cũng không hề giống nhau.
"Hàng Minh Hạo." Đáp án của Kỳ Vạn Quán khiến cho Xuân Cẩn Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Không phải chỉ vì không cần đối mặt với Hàng Minh Tuấn, còn là vì khả năng giữ bình tĩnh của Hàng Minh Hạo trên giang hồ có thể nói là tiếng lành đồn xa.
Hàng Minh Hạo, trưởng tử Hàng gia, trời sinh tính cách trầm ổn, là người ôn hậu, bình tĩnh khi gặp chuyện, cách làm việc cẩn thận. Nhưng trầm ổn không có nghĩa là hiệu suất thấp, ôn hậu không có nghĩa không biết tức giận, bình tĩnh không có nghĩa là không so đo tính toán, cẩn thận không có nghĩa là nhát gan sợ phiền phức, nhiều năm giúp phụ thân quản lý Hàng gia, chuyện gì giao cho hắn cũng được giải quyết viên mãn, hai năm vừa qua Hàng lão gia tử đã có ý muốn hắn tiếp nhận toàn bộ sự vụ của Hàng gia, nếu không có bất ngờ gì thì chính là gia chủ tương lai.
Loại người như Xuân Cảnh Nhiên tự nhiên sẽ không có giao thiệp với trưởng tử thế gia, nhưng cũng từng nghe Hàng Minh Tuấn nhắc tới vị Đại ca "Anh minh thần võ" này, dựa theo cách nói của Hàng Minh Tuấn, trên đời này không có chuyện gì mà Đại ca hắn không xử lí được, nếu lời đồn trong giang hồ không sai, Xuân Cẩn Nhiên hi vọng có thể khiến cho đối phương tin bản thân mình trong sạch.
Vừa đi vừa nói, đêm dài đăng đẵng cũng đã qua.
Chỉ tiếc, tuy trời đã sáng, nhưng sắc trời vẫn xám xịt —— bầu trời đầy mây, âm u đến lợi hại.
Bỗng nhiên có một trận gió lớn thổi qua, chồi non vừa nhú trên cây cũng bị sức gió bẻ gãy, tấm mành trong xe ngựa bay phần phật, đấu lạp**(Edt: nón thời cổ đại) của Kỳ Vạn Quán không biết đã bị thổi bay tới phương nào, nhưng hắn cũng không đi tìm, ngược lại đánh xe càng nhanh.
Trận gió thổi mưa giông này như báo trước một cơn bão sắp đến.
Kỳ Vạn Quán không nói nhảm với Xuân Cẩn Nhiên nữa, hắn nắm chặt dây cương, hết sức chăm chú nhìn con đường phía trước, thận trọng nghe ngóng, cảnh giác tứ phương. Địa điểm hội họp với Hàng gia ngày càng gần, nhưng trong lòng Kỳ Vạn Quán lại thập phần bất an, tựa hồ có chuyện gì đó sắp phát sinh, mà hắn lại chỉ có thể chờ đợi.
Móng trước của con ngựa bỗng nhiên ngã sụp xuống!.
Lòng Kỳ Vạn Quán cũng trầm xuống, chuyện gì nên đến cũng đã đến!.
Vó ngựa đột nhiên dừng lại, nhưng thùng xe được con ngựa kéo theo thì lại không, bánh xe và thùng xe hung hăng đập mạnh về phía con ngựa!.
Chỉ nghe ầm một tiếng, khói bụi mịt mờ, con ngựa ngã vật xuống đất, không còn thở.
Kỳ Vạn Quán kịp thời chạy ngay trước khi hai bên va chạm, nên mới không bị chen thành một cái bánh thịt. Nhưng người trong thùng xe lại không may mắn như vậy, ba người bị trói vốn đã khó cử động nửa bước, bỗng nhiên gặp phải va chạm, bị đâm cho thất điên bát đảo. Thảm hại hơn là sau khi hồi thần, phát hiện ngựa chết, xe nát, bọn họ ngồi bên trong một đống ván gỗ, trước mặt là bốn hắc y nhân cường tráng từ trên trời giáng xuống, về phần Kỳ Vạn Quán, hắn đã sớm trốn ra xa hơn mấy trượng rồi.
"Thật xin lỗi Kỳ lâu chủ" tên đại hán cầm đầu thập phận có lệ mà ôm quyền một chút với Kỳ Vạn Quán, đúng lý hợp tình lên tiếng: "Từ bây giờ ba người này sẽ do chúng ta tiếp nhận."
Xuân Cẩn Nhiên có chút mông lung: "Kỳ Vạn Quán, đây không phải là thủ hạ của ngươi à? Sao mới đó đã phản bội ngươi rồi?"
Nếu không phải đứng quá xa, Kỳ Vạn Quán thật muốn đạp hắn: "Ngươi mở to mắt ra nhìn cho kỹ, đó mà là thủ hạ của ta sao?"
Tuy rằng câu "mở to mắt" rõ ràng là khinh bỉ chính mình, nhưng tình cảnh hiện giờ cũng không tiện so đo. Bốn người trước mắt tuy cũng mang hắc y, cũng là dáng người khôi ngô, nhưng nhìn kĩ, đại đao bên hông đã thay bằng trường kiếm, hơn nữa bốn người của Vạn Quán Lâu tuy có che mặt, nhưng cảm giác không có nhiều lệ khí, bốn người trước mắt không hề che mặt, mặt mày đoan chính, nhưng lệ khí mười phần, sát ý ẩn hiện nơi đáy mắt. Lại liên hệ với lời bọn họ vừa nói...
Xuân Cẩn Nhiên bừng tỉnh đại ngộ. Đây cũng là người đến vì treo thưởng nhưng lại chậm một bước so với Kỳ Vạn Quán!
Bên đây Xuân Cẩn Nhiên vừa hiểu ra, bên kia Quách Phán đã nhận ra người đến: "Lĩnh Nam Tứ Kiệt?"
Đại hán đi đầu ngoài cười nhưng trong không cười: "Phán quan có ánh mắt thật là tốt."
"Hành tẩu giang hồ phải dựa vào bản lĩnh, cướp người giữa đường như thế này không phải là hành động của anh hùng hảo hán." Kỳ Vạn Quán mở miệng, ngữ khí không cao, nhưng lại mang theo châm chọc.
Tên cầm đầu còn muốn há mồm mắng lại, một đồng bọn của hắn đã lên tiếng: "Đại ca cần gì phải dong dài với hắn, chỉ cần cướp người là được!"
Nói xong người này liền xông thẳng tới chỗ ba người họ!.
Xuân Cẩn Nhiên nhíu mày, tuy rằng rơi vào tay ai thì cuối cùng cũng bị giao cho Hàng gia, nhưng so ra thì Kỳ Vạn Quán còn có thể tám chuyện được một hai câu trên xe ngựa, bốn vị trước mắt quả thực là không có tí hảo cảm nào.
Nhưng cuối cùng tên đó cũng không xuất hiện trước mặt ba người, bởi vì Kỳ Vạn Quán đã ra tay!.
Hắn mặc kệ là mấy kiệt, dám mơ ước tiền của hắn đều không thể thương lượng!.
Chỉ nghe viu viu viu vài tiếng, người nọ ăn đau ngã xuống đất, đồng thời bội kiếm của một trong ba người đang đứng cũng rơi xuống. Nhưng ngoài tiếng viu viu viu còn có tiếng cạch cạch cạch vang lên, tên cầm đầu và gã đồng bọn còn lại đã chắn rớt được Phi Hoàng Thạch của Kỳ Vạn Quán!.
"Xem ra Kỳ lâu chủ rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!" Hắc y nhân cũng không lại khách khí, Kỳ Vạn Quán đã không muốn buông tay, bọn họ chỉ có thể giải quyết hắn rồi cướp người.
"Có chuyện gì thì từ từ nói, từ từ nói nha chư vị!" Kỳ Vạn Quán bị tấn công tứ phía, miệng không ngừng chịu thua, nhưng tay lại không nhàn rỗi, Phi Hoàng Thạch, Mai Hoa Châm ào ào phóng ra đầy trời, cũng không biết hắn giấu đám ám khí đó ở nơi nào.
Nhưng đám người đến đây đã sớm có phòng bị với ám khí của Kỳ Vạn Quán, cạch cạch lấy kiếm chắn được hơn phân nửa. Vả lại dù không chắn được, chỉ cần huyệt đạo không bị trúng chiêu, cũng sẽ không đau không ngứa, vì Kỳ Vạn Quán nổi tiếng là không giết người, ám khí đều không đánh vào vị trí trí mạng, có thể bắt được ba người Xuân Cẩn Nhiên cũng là tranh thủ lúc bọn họ không hề phòng bị mà chiếm tiện nghi.
"Vì ba người chúng ta lại tranh đoạt đến đầu rơi máu chảy, lại không đi truy bắt hung thủ chân chính, thật nực cười" Bên này đánh nhau khó phân thắng bại, ba người bên kia lại thanh nhàn ngồi xem, dù sao cũng không thể động đậy, đơn giản là sống chết mặc bây, thỉnh thoảng còn có thể giống như Quách Phán, ngang nhiên bình luận trận chiến.
Xuân Cẩn Nhiên trợn trắng mắt: "Một bên là hung thủ vô tung vô tích, một bên là ngân phiếu ba ngàn lượng, ngươi chọn cái nào?"
Quách Phán: "Đương nhiên là hung thủ!"
"... Xin lỗi, ta hỏi sai người." Một trăm năm trên giang hồ cũng chưa chắc sinh ra được một Quách Phán, Xuân Cẩn Nhiên quyết định đổi người: "Uy, cái tên nãy giờ vẫn im lặng kia, nếu là ngươi thì ngươi chọn cái nào?"
Bùi Tiêu Y nâng mắt, biểu tình nhàn nhạt nhìn không ra đang nghĩ gì.
Xuân Cẩn Nhiên đợi nửa buổi, đến lúc hắn nghĩ đời này cũng không nghe được câu trả lời, đối phương mới gằn từng chữ: "Cái nào cũng không chọn."
Xuân Cẩn Nhiên không ngờ còn có kiểu trả lời như vậy, nhất thời có chút không kịp phản ứng.
Bùi Tiêu Y hiếm khi giải thích nhiều hơn một câu: "Chọn hung thủ, hung thủ muốn chạy thoát thân, sẽ thủ tiêu ngươi, chọn tiền, có tiền sẽ có tai hoạ, dẫn đến hoạ sát thân."
Quách Phán cười lạnh, khinh bỉ nói: "Đồ sợ chết!"
Nam nhân lại không hề để tâm, hỏi lại: "Muốn sống lâu thì có gì không tốt?"
Quách Phán nghẹn lời, sống lâu đương nhiên là tốt, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào không đúng, hắn có một bụng lời muốn nói nhưng lại không biết nói như thế nào, liền nghe Xuân Cẩn Nhiên hỏi: "Nếu trên đời này ai cũng là người xấu, thế gian toàn điều ác, vậy sống lâu thì có gì tốt?"
Không phải cố ý lấy câu của người đối chọi lại với người, Xuân Cẩn Nhiên thật sự là nghĩ không thông.
Bùi Tiêu Y lại nghĩ đến rõ ràng, đối đáp rành mạch: "Người thì không có người tốt, nhưng trời xanh có mây trắng, cây cỏ có hương thơm, ban đêm có trăng sáng, mùa hè ngồi nghe tiếng côn trùng ngân vang, mùa đông có thể đứng bên cửa sổ ngắm tuyết, cảnh đẹp thế gian nhiều như vậy, sao lại phải từ bỏ?"
Xuân Cẩn Nhiên sửng sốt đến á khẩu.
Không phải chỉ vì lời của đối phương khiến hắn không thể phản bác, còn là vì hắn không ngờ được những lời đó lại có thể xuất phát từ miệng của đối phương. Một kẻ thời thời khắc khắc đều lo lắng bị người tính kế, nhìn khắp thiên hạ không thấy ai là người tốt, lại có tâm tình thưởng thức vẻ đẹp của thiên địa vạn vật. Hai loại thái độ hoàn toàn bất đồng xuất hiện trên cùng một người, khó hiểu và mâu thuẫn, nhưng lại hài hoà ngoài ý muốn.
Có lẽ không quen với tình cảnh mình thì mặt xám mày tro, "Nhóm con tin" lại cực kỳ thanh nhàn, Kỳ Vạn Quán ngã ra phía sau Bùi Tiêu Y, quyết định dùng ba người họ như một lá chắn thịt!.
Lĩnh Nam Tứ Kiệt đuổi theo hắn mà đến —— cái vị ngã xuống đất kia đã bò lên —— sợ ném chuột vỡ đồ, bốn người vây quanh cả buổi cũng không có cách nào bắt được Kỳ Vạn Quán.
Gió càng ngày càng mạnh, có lẽ sắp có mưa to, Lĩnh Nam Tứ Kiệt bắt đầu gấp gáp, càng đánh càng nôn nóng, cái gã lúc nãy la hét không cần nói nhiều chỉ cần cướp người không nhịn được nữa, chém thẳng một kiếm về phía Quách Phán.
Quách Phán vẫn luôn cảnh giác, thấy thế liền nhanh chóng tránh qua một bên. Nhưng mà do bị trói gô nên hành động bất tiện, thân thể tránh được, râu thì lại không, chỉ thấy kiếm quang chợt lóe, chòm râu dài của Quách Phán bị chém phăng một nửa.
Đoạn râu bị chém lập tức được gió thổi tán vào không trung, trong chốc lát từng cọng râu đẹp tung bay đầy trời.
Xuân Cẩn Nhiên chỉ cảm thấy da đầu tê dại, cảnh nhân gian khó thấy này, người thường như hắn không cảm thụ nổi!
Quách Phán trừng muốn nứt mắt, tiếng rống giận vang tới tận trời, cuồng bạo một phát giãy đứt dây thừng!.
Xuân Cẩn Nhiên bị doạ ngốc, Kỳ Vạn Quán và Lĩnh Nam Tứ Kiệt cũng không tốt hơn là mấy, trơ mắt nhìn Quách Phán lục lọi trong đống gỗ nát ra cây rìu cán dài của hắn, bổ thẳng về hướng bọn họ.
Kỳ Vạn Quán thấy tình thế không tốt lập tức bỏ chạy, Lĩnh Nam Tứ Kiệt vốn đến đây để bắt người, không có lí nào lại chạy trốn, đành phải kiên nhẫn nghênh chiến, nào ngờ vừa qua hai chiêu liền nghe một tiếng thét thảm vang lên, một trong bốn người che vai ngã xuống, lăn lộn trên đất, ra là hắn đã bị chém bay cánh tay phải! Mà kẻ này không phải ai khác, chính là cái gã lúc nãy chém đứt chòm râu của Quách Phán.
Võ công mạnh yếu, so chiêu liền biết, đừng nói Tứ Kiệt, dù là tập họp bốn mươi kiệt, cũng không phải là đối thủ của một Quách Phán đang phát cuồng. Lĩnh Nam Tứ Kiệt nhanh chóng quyết định, nâng gã huynh đệ ngã xuống đất kia lên, chạy!
Quách Phán cũng không có đuổi theo, mà nhìn cánh tay đã bị chặt đứt dưới chân mình, như đang suy nghĩ chuyện gì đó, hơn nửa ngày mới xoay người lại, đi đến chỗ Kỳ Vạn Quán đang trốn sau một thân cây.
Kỳ Vạn Quán nuốt nước miếng, theo bản năng mà nhìn cánh tay của mình, tuy không trắng nõn như củ sen, cũng không cường tráng như trâu như ngựa, nhưng tóm lại cũng có thể làm cá giết gà, phóng ám khí linh tinh, dù sao vẫn có còn hơn không.
—— Suốt hai mươi bốn năm sống trên đời, lâu chủ Vạn Quán Lâu lần đầu tiên phát hiện có thứ còn quan trọng hơn cả tiền bạc.
———————
Edt:
*Thục Trung Thanh môn: giống với Vân Trung Hàng gia, là Thanh môn ở vùng Thục Trung.
** Đấu lạp là nón dạng như vầy
Credit: trên ảnh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất