Chương 3: Kẹo bông gòn
Chu Ninh Mục theo sau Hạ Vọng hỏi một câu: “Khi nào cậu đánh bóng rổ?”
Hạ Vọng ở phía trước ngưng thần suy nghĩ một chút xem mình nói muốn đi đánh bóng lúc nào, nhớ lại do lúc đó mình đến phòng y tế mua thuốc lại sợ Chu Ninh Mục không an phận chạy lung tung đánh nhau, nên lừa cậu ấy ở đó chờ mình.
Hạ Vọng quay lại, gật đầu một cái ra hiệu cho cậu đi nhanh lên một chút, nói: “Không chơi nữa, trời nóng.”
Chu Ninh Mục đi tới bên cạnh hắn “A?” một tiếng. Nghe ra còn có chút tiếc nuối.
Hạ Vọng nghiêng đầu nhìn cậu, nghi hoặc: “Cậu rất muốn xem tôi chơi bóng rổ sao?”
“…” Chu Ninh Mục nghĩ lại, thật ra cũng không muốn lắm, cậu vốn định buổi trưa sẽ đến siêu thị mua ít đồ về nhà, nếu bây giờ đi mua đồ xong cũng tới giờ học rồi. Không phải cậu lo lắng chuyện học hành, dù sao cậu cũng không nghe giảng, chủ yếu dì* ở nhà nếu thấy cậu chuồn về sẽ méc ba mẹ cậu.
*Là người giúp việc đó.
Cậu vì muốn trở lại trường học lại một năm, son sắt thề với ba mình sẽ học giỏi, còn đem hết tiền mừng tuổi năm nay đưa cho mẹ giữ, giờ công khai ngỗ nghịch thì không tốt lắm, cho nên có chút tiếc nuối.
“Cũng không phải.” Chu Ninh Mục vô cùng bình thản phun ra một câu.
Hạ Vọng liếc mắt nhìn: “Cậu không muốn xem tôi chơi bóng chút nào?”
“Cũng không..” Chu Ninh Mục nói được phân nửa nhìn Hạ Vọng, thấy hắn đang tươi cười xấu xa nhìn mình, nhất thời phẫn nộ, hắn giơ tay muốn nện Hạ Vọng, “Con mẹ nó cậu làm gì mỗi ngày đùa giỡn tôi!”
Hạ Vọng tránh né sang hai bên, hiện tại xét về đánh nhau quả thật hắn không đánh lại Chu Ninh Mục, thiếu chút nữa bị đè xuống đất nện cho một trận, hắn sầm mặt xuống: “Ê —-“
Chu Ninh mục lập tức thu tay lại cũng không dám nhúc nhích nữa, trong đầu cậu nhanh chóng dán thêm mấy cái nhãn cho Hạ Vọng —-“Tính khí kém”, “Ngốc nghếch*”, “Nhạt nhẽo”, “Tự luyến, đỏm dáng”, nhưng sau đó tất cả mấy cái nhãn này đêu bị cái nhãn to nhất từ trên trời rơi xuống xé nát.
“Cây củ cải hoa tâm**!!!”
*Ở đây dùng từ: ‘thiếu tâm nhãn’, nghĩa là người không có nhạy bén trong giao tiếp, EQ thấp,.. Bộ ‘Thiếu thông mình và tướng quân của hắn’ nhà tui cũng dùng từ này ó, ai chưa xem có thể xem thử nha. Quảng cáo truyện trá hình
**đàn ông phụ tình
Chu Ninh Mục tự giận đến đỏ mắt, ngồi thẳng lên trừng Hạ Vọng.
Hạ Vọng có hơi kinh ngạc về độ biến hóa tâm trạng của con người này, cứ như đi tàu cao tốc, cảm thấy khó hiểu: “Cậu lại làm sao?”
Chu Ninh Mục thở hổn hển: “Hôm qua tôi thấy cậu và một nữ sinh tản bộ trên sân thể thao trường học.”
Hạ Vọng “A” một tiếng, nghiêm túc hồi tưởng: “Là đại diện của lớp tiếng Anh?” Hắn “À” thêm một tiếng “Giáo viên kêu cậu ấy đi lấy sách bài tập, tôi đi vệ sinh ra thì thấy nên giúp đỡ.” Hắn ghét bỏ mà nhìn về phía Chu Ninh Mục: “Cậu chỉ thấy một cô gái, chứ không thèm thấy chồng sách bài tập cao bằng nửa người trên tay tôi?”
Chu Ninh Mục trừng hắn.
Hạ Vọng chọt cậu: “Chua chết cậu đi.” Còn trêu chọc: “Tôi với cậu có quan hệ gì đâu mà ở đây ghen tuông.”
Chu Ninh Mục bị hắn chọc đến phát điên, nhưng cũng không có cách nào định nghĩa chính xác quan hệ của mình và Hạ Vọng, quay người nổi giận đùng đùng liền đi: “Tôi đi!”
Hạ Vọng ở phía sau cậu hỏi: “Đi đâu?”
Chu Ninh Mục nói: “Không mượn cậu xen vào!!” Cậu hùng hổ bỏ đi.
Cả một buổi chiều Chu Ninh Mục cũng không trở về phòng học, buổi chiều tan học gọi điện cho Chu Ninh Mục đối phương lại tắt máy, Hạ Vọng cau mày nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, cái người bên trong cũng cau mày nhìn hắn.
Hắn tháo tai nghe xuống, bỏ lại vào hộp đựng rồi ném vào cặp, cầm chìa khóa xe đạp đi đến bãi xe, dắt xe đến cổng sau trường học thì đụng mặt Đại Hùng: “Hạ Vọng!!”
“?” Hạ Vọng nghi hoặc nhìn hắn.
Đại Hùng kích động: “Chỗ rẽ vào phòng tập bóng bàn có máu, cảnh sát đến rồi, người bị nhốt bên trong không ra được.”
Hạ Vọng nhìn chằm chằm Đại Hùng trầm mặc một giây, sau đó nhanh chóng leo lên xe đạp, nhấc chân đạp thẳng đến phòng tập bóng bàn.
Cửa phòng tập đã bị khóa lại, bên ngoài đậu hai chiếc xe cảnh sát, còn có rất nhiều học sinh vừa tan học đang vây xem, Hạ vọng đứng phía ngoài, mặt hắn tối sầm lại, hắn không quên trưa nay Chu Ninh Mục rủ hắn đi xem đánh nhau.
Hiện tại hắn càng hi vọng cái người ngu muốn chết kia tuyệt đối đừng có ở bên trong.
Hạ Vọng chờ ở bên ngoài gần nửa giờ, quần chúng vây xem đều đã tản đi bớt, có vài phụ huynh đã lục tục đến, một vài học sinh bị dẫn ra gặp cha mẹ, Hạ Vọng nhìn chằm chằm vào cửa, người đến người đi, mãi đến khi cánh cửa vẫn đóng chặt của phòng tập bóng bàn cũng được mở ra, Hạ Vọng vẫn nhìn chằm chằm vào đám người bên trong.
Người bên trong cũng lần lượt đi ra, cảnh sát đè đầu mấy tên nhuộm tóc đủ màu dắt ra, Hạ Vọng nhịn không được nhíu mày, mấy người này hắn thấy hơi quen mắt, hình như Chu Ninh Mục thường chơi cùng bọn họ, đầu óc Hạ Vọng nóng lên, có hơi phẫn nộ và lo lắng, sự phẫn nộ và lo lắng này khiến cho huyệt thái dương của hắn luôn nhảy lên thình thịch, phía sau đột nhiên có người vỗ vỗ hắn bả vai: “Hạ Vọng.”
Hạ Vọng quay đầu nhìn lại, Chu Ninh Mục đang thở hồng hộc đứng ở phía sau hắn, có chút oan ức: “Tan học rồi mà cậu còn đứng đây hóng chuyện, tôi còn nói với dì là cậu sẽ đến nhà tôi ăn cơm.”
Xế chiều Chu Ninh Mục đi siêu thị rồi lén lút chạy về nhà kết quả bị dì tóm gọn, cậu vẫn còn chút tức giận nên nói với dì: “Chiều nay không đi học!”
Dì cũng không nói cậu được, “À” một tiếng rồi hỏi tối nay muốn ăn gì, còn nói ba mẹ cậu tối nay không về, Chu Ninh Mục liền nghĩ đến Hạ Vọng, cậu nghĩ Hạ Vọng buổi tối đến nhà mình ở, hắn nhất định phải ăn cơm ở nhà mình.
“Dì à, buổi tối Hạ Vọng tới ăn cơm, đừng làm đồ ăn quá cay” Cậu nói.
Dì vừa đáp lời rồi đi, cậu đã giơ một cước lên cái bao cát trong phòng mình, nghĩ rằng tại sao mình phải quan tâm Hạ Vọng có ăn ớt hay không, sao phải quan tâm Hạ Vọng muốn ở đâu, ăn cơm ở đâu! Cậu mới không cần Hạ Vọng đến nhà mình!!
Cậu ở trong phòng tàn nhẫn đạp bao cát hết một lúc, cuối cùng mệt mỏi ngồi phịch ở trên giường, mơ mơ màng màng liền ngủ thiếp đi, trước khi ngủ còn lén lút lấy đồ mình mua ở siêu thị giấu ở dưới giường.
Là dì đến gõ cửa phòng hỏi cậu khi nào Hạ Vọng đến mới khiến cậu thức giấc, liếc nhìn đồng hồ phát hiện đã đến thời gian tan học, theo tốc độ bình thường thì Hạ Vọng đạp xe cũng nên tới rồi chứ, cậu có chút lo sợ, sợ mình tức giận chạy mất khiến Hạ Vọng cũng không vui.
Nghĩ tới đây lại cảm thấy vô cùng oan ức, mỗi lần Hạ Vọng đều được quyền tức giận, cậu chôn mặt vào chăn một lúc, từ trên giường lăn lộn đến bên ngoài, hướng vào nhà bếp gào lên: “Dì ơi con đi đón Hạ Vọng.”
Cậu cho là Hạ Vọng trực tiếp về nhà rồi, chạy đến nhà Hạ Vọng gõ cửa, dì giúp việc nói với cậu Hạ Vọng vẫn chưa từ trường trở về. Cậu nghi hoặc đón xe đến trường học thì mới biết cổng sau trường học có người báo cảnh, cậu vội vội vàng vàng chạy đến cửa sau, thấy Hạ Vọng đứng ở trong đám người nhìn vào phòng bóng bàn, cậu đi đến, lại thấy tủi thân.
Cậu cho là Hạ Vọng không muốn để ý đến cậu, không muốn về nhà, trưa hôm nay cậu còn hỏi Hạ Vọng có muốn cùng mình đi xem đánh nhau, hắn không hề nghĩ ngợi đã trực tiếp cự tuyệt.
Trong nháy mắt Hạ Vọng quay đầu lại nhìn thấy cậu thì ngây ngẩn cả người, không giải thích được bỗng cảm thấy vô cùng phẫn nộ, lúc nói chuyện gần như là nghiến răng nghiến lợi: “Chu Ninh Mục.”
Chu Ninh Mục bị hắn doạ rụt tay lại.
Hắn trừng Chu Ninh Mục: “Con mẹ nó cậu sau này còn chơi cùng đám côn đồ này, còn mẹ nó đi ra ngoài đánh nhau nữa, lão tử ở trên giường làm chết cậu có tin hay không?!”
“…” Chu Ninh Mục nghĩ mình nghe thấy mấy lời này đáng lẽ nên phẫn nộ, nhưng không biết tại sao lại đột nhiên lại đỏ mặt.
Hạ Vọng giận đùng đùng sau khi mắng xong thì nhấc chiếc xe đạp dựng ở bên cạnh, sải bước chuẩn bị đi, Chu Ninh Mục vẫn bị câu nói của hắn làm cho chấn động đứng yên tại chỗ.
Hạ Vọng leo lên xe một chân chống xuống đất, tự mình bình tĩnh nén lửa giận, quay đầu lại nhìn Chu Ninh Mục vẫn đứng một chỗ đỏ mặt, lại tức giận: “Còn không lăn lại đây cho tôi, có muốn ăn nữa hay không?”
Chu Ninh Mục phục hồi tinh thần, chạy đến yên sau xe Hạ Vọng ngồi lên, hai tay ôm eo Hạ Vọng, nhẹ giọng nói: “Đi thôi.” Mặt cậu vẫn hơi nóng, suy nghĩ xem tại sao đột nhiên Hạ Vọng thô tục như vậy, lại vừa không nhịn được cứ cảm thấy từng trận nóng bỏng.
Hạ Vọng ở phía trước ngưng thần suy nghĩ một chút xem mình nói muốn đi đánh bóng lúc nào, nhớ lại do lúc đó mình đến phòng y tế mua thuốc lại sợ Chu Ninh Mục không an phận chạy lung tung đánh nhau, nên lừa cậu ấy ở đó chờ mình.
Hạ Vọng quay lại, gật đầu một cái ra hiệu cho cậu đi nhanh lên một chút, nói: “Không chơi nữa, trời nóng.”
Chu Ninh Mục đi tới bên cạnh hắn “A?” một tiếng. Nghe ra còn có chút tiếc nuối.
Hạ Vọng nghiêng đầu nhìn cậu, nghi hoặc: “Cậu rất muốn xem tôi chơi bóng rổ sao?”
“…” Chu Ninh Mục nghĩ lại, thật ra cũng không muốn lắm, cậu vốn định buổi trưa sẽ đến siêu thị mua ít đồ về nhà, nếu bây giờ đi mua đồ xong cũng tới giờ học rồi. Không phải cậu lo lắng chuyện học hành, dù sao cậu cũng không nghe giảng, chủ yếu dì* ở nhà nếu thấy cậu chuồn về sẽ méc ba mẹ cậu.
*Là người giúp việc đó.
Cậu vì muốn trở lại trường học lại một năm, son sắt thề với ba mình sẽ học giỏi, còn đem hết tiền mừng tuổi năm nay đưa cho mẹ giữ, giờ công khai ngỗ nghịch thì không tốt lắm, cho nên có chút tiếc nuối.
“Cũng không phải.” Chu Ninh Mục vô cùng bình thản phun ra một câu.
Hạ Vọng liếc mắt nhìn: “Cậu không muốn xem tôi chơi bóng chút nào?”
“Cũng không..” Chu Ninh Mục nói được phân nửa nhìn Hạ Vọng, thấy hắn đang tươi cười xấu xa nhìn mình, nhất thời phẫn nộ, hắn giơ tay muốn nện Hạ Vọng, “Con mẹ nó cậu làm gì mỗi ngày đùa giỡn tôi!”
Hạ Vọng tránh né sang hai bên, hiện tại xét về đánh nhau quả thật hắn không đánh lại Chu Ninh Mục, thiếu chút nữa bị đè xuống đất nện cho một trận, hắn sầm mặt xuống: “Ê —-“
Chu Ninh mục lập tức thu tay lại cũng không dám nhúc nhích nữa, trong đầu cậu nhanh chóng dán thêm mấy cái nhãn cho Hạ Vọng —-“Tính khí kém”, “Ngốc nghếch*”, “Nhạt nhẽo”, “Tự luyến, đỏm dáng”, nhưng sau đó tất cả mấy cái nhãn này đêu bị cái nhãn to nhất từ trên trời rơi xuống xé nát.
“Cây củ cải hoa tâm**!!!”
*Ở đây dùng từ: ‘thiếu tâm nhãn’, nghĩa là người không có nhạy bén trong giao tiếp, EQ thấp,.. Bộ ‘Thiếu thông mình và tướng quân của hắn’ nhà tui cũng dùng từ này ó, ai chưa xem có thể xem thử nha. Quảng cáo truyện trá hình
**đàn ông phụ tình
Chu Ninh Mục tự giận đến đỏ mắt, ngồi thẳng lên trừng Hạ Vọng.
Hạ Vọng có hơi kinh ngạc về độ biến hóa tâm trạng của con người này, cứ như đi tàu cao tốc, cảm thấy khó hiểu: “Cậu lại làm sao?”
Chu Ninh Mục thở hổn hển: “Hôm qua tôi thấy cậu và một nữ sinh tản bộ trên sân thể thao trường học.”
Hạ Vọng “A” một tiếng, nghiêm túc hồi tưởng: “Là đại diện của lớp tiếng Anh?” Hắn “À” thêm một tiếng “Giáo viên kêu cậu ấy đi lấy sách bài tập, tôi đi vệ sinh ra thì thấy nên giúp đỡ.” Hắn ghét bỏ mà nhìn về phía Chu Ninh Mục: “Cậu chỉ thấy một cô gái, chứ không thèm thấy chồng sách bài tập cao bằng nửa người trên tay tôi?”
Chu Ninh Mục trừng hắn.
Hạ Vọng chọt cậu: “Chua chết cậu đi.” Còn trêu chọc: “Tôi với cậu có quan hệ gì đâu mà ở đây ghen tuông.”
Chu Ninh Mục bị hắn chọc đến phát điên, nhưng cũng không có cách nào định nghĩa chính xác quan hệ của mình và Hạ Vọng, quay người nổi giận đùng đùng liền đi: “Tôi đi!”
Hạ Vọng ở phía sau cậu hỏi: “Đi đâu?”
Chu Ninh Mục nói: “Không mượn cậu xen vào!!” Cậu hùng hổ bỏ đi.
Cả một buổi chiều Chu Ninh Mục cũng không trở về phòng học, buổi chiều tan học gọi điện cho Chu Ninh Mục đối phương lại tắt máy, Hạ Vọng cau mày nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, cái người bên trong cũng cau mày nhìn hắn.
Hắn tháo tai nghe xuống, bỏ lại vào hộp đựng rồi ném vào cặp, cầm chìa khóa xe đạp đi đến bãi xe, dắt xe đến cổng sau trường học thì đụng mặt Đại Hùng: “Hạ Vọng!!”
“?” Hạ Vọng nghi hoặc nhìn hắn.
Đại Hùng kích động: “Chỗ rẽ vào phòng tập bóng bàn có máu, cảnh sát đến rồi, người bị nhốt bên trong không ra được.”
Hạ Vọng nhìn chằm chằm Đại Hùng trầm mặc một giây, sau đó nhanh chóng leo lên xe đạp, nhấc chân đạp thẳng đến phòng tập bóng bàn.
Cửa phòng tập đã bị khóa lại, bên ngoài đậu hai chiếc xe cảnh sát, còn có rất nhiều học sinh vừa tan học đang vây xem, Hạ vọng đứng phía ngoài, mặt hắn tối sầm lại, hắn không quên trưa nay Chu Ninh Mục rủ hắn đi xem đánh nhau.
Hiện tại hắn càng hi vọng cái người ngu muốn chết kia tuyệt đối đừng có ở bên trong.
Hạ Vọng chờ ở bên ngoài gần nửa giờ, quần chúng vây xem đều đã tản đi bớt, có vài phụ huynh đã lục tục đến, một vài học sinh bị dẫn ra gặp cha mẹ, Hạ Vọng nhìn chằm chằm vào cửa, người đến người đi, mãi đến khi cánh cửa vẫn đóng chặt của phòng tập bóng bàn cũng được mở ra, Hạ Vọng vẫn nhìn chằm chằm vào đám người bên trong.
Người bên trong cũng lần lượt đi ra, cảnh sát đè đầu mấy tên nhuộm tóc đủ màu dắt ra, Hạ Vọng nhịn không được nhíu mày, mấy người này hắn thấy hơi quen mắt, hình như Chu Ninh Mục thường chơi cùng bọn họ, đầu óc Hạ Vọng nóng lên, có hơi phẫn nộ và lo lắng, sự phẫn nộ và lo lắng này khiến cho huyệt thái dương của hắn luôn nhảy lên thình thịch, phía sau đột nhiên có người vỗ vỗ hắn bả vai: “Hạ Vọng.”
Hạ Vọng quay đầu nhìn lại, Chu Ninh Mục đang thở hồng hộc đứng ở phía sau hắn, có chút oan ức: “Tan học rồi mà cậu còn đứng đây hóng chuyện, tôi còn nói với dì là cậu sẽ đến nhà tôi ăn cơm.”
Xế chiều Chu Ninh Mục đi siêu thị rồi lén lút chạy về nhà kết quả bị dì tóm gọn, cậu vẫn còn chút tức giận nên nói với dì: “Chiều nay không đi học!”
Dì cũng không nói cậu được, “À” một tiếng rồi hỏi tối nay muốn ăn gì, còn nói ba mẹ cậu tối nay không về, Chu Ninh Mục liền nghĩ đến Hạ Vọng, cậu nghĩ Hạ Vọng buổi tối đến nhà mình ở, hắn nhất định phải ăn cơm ở nhà mình.
“Dì à, buổi tối Hạ Vọng tới ăn cơm, đừng làm đồ ăn quá cay” Cậu nói.
Dì vừa đáp lời rồi đi, cậu đã giơ một cước lên cái bao cát trong phòng mình, nghĩ rằng tại sao mình phải quan tâm Hạ Vọng có ăn ớt hay không, sao phải quan tâm Hạ Vọng muốn ở đâu, ăn cơm ở đâu! Cậu mới không cần Hạ Vọng đến nhà mình!!
Cậu ở trong phòng tàn nhẫn đạp bao cát hết một lúc, cuối cùng mệt mỏi ngồi phịch ở trên giường, mơ mơ màng màng liền ngủ thiếp đi, trước khi ngủ còn lén lút lấy đồ mình mua ở siêu thị giấu ở dưới giường.
Là dì đến gõ cửa phòng hỏi cậu khi nào Hạ Vọng đến mới khiến cậu thức giấc, liếc nhìn đồng hồ phát hiện đã đến thời gian tan học, theo tốc độ bình thường thì Hạ Vọng đạp xe cũng nên tới rồi chứ, cậu có chút lo sợ, sợ mình tức giận chạy mất khiến Hạ Vọng cũng không vui.
Nghĩ tới đây lại cảm thấy vô cùng oan ức, mỗi lần Hạ Vọng đều được quyền tức giận, cậu chôn mặt vào chăn một lúc, từ trên giường lăn lộn đến bên ngoài, hướng vào nhà bếp gào lên: “Dì ơi con đi đón Hạ Vọng.”
Cậu cho là Hạ Vọng trực tiếp về nhà rồi, chạy đến nhà Hạ Vọng gõ cửa, dì giúp việc nói với cậu Hạ Vọng vẫn chưa từ trường trở về. Cậu nghi hoặc đón xe đến trường học thì mới biết cổng sau trường học có người báo cảnh, cậu vội vội vàng vàng chạy đến cửa sau, thấy Hạ Vọng đứng ở trong đám người nhìn vào phòng bóng bàn, cậu đi đến, lại thấy tủi thân.
Cậu cho là Hạ Vọng không muốn để ý đến cậu, không muốn về nhà, trưa hôm nay cậu còn hỏi Hạ Vọng có muốn cùng mình đi xem đánh nhau, hắn không hề nghĩ ngợi đã trực tiếp cự tuyệt.
Trong nháy mắt Hạ Vọng quay đầu lại nhìn thấy cậu thì ngây ngẩn cả người, không giải thích được bỗng cảm thấy vô cùng phẫn nộ, lúc nói chuyện gần như là nghiến răng nghiến lợi: “Chu Ninh Mục.”
Chu Ninh Mục bị hắn doạ rụt tay lại.
Hắn trừng Chu Ninh Mục: “Con mẹ nó cậu sau này còn chơi cùng đám côn đồ này, còn mẹ nó đi ra ngoài đánh nhau nữa, lão tử ở trên giường làm chết cậu có tin hay không?!”
“…” Chu Ninh Mục nghĩ mình nghe thấy mấy lời này đáng lẽ nên phẫn nộ, nhưng không biết tại sao lại đột nhiên lại đỏ mặt.
Hạ Vọng giận đùng đùng sau khi mắng xong thì nhấc chiếc xe đạp dựng ở bên cạnh, sải bước chuẩn bị đi, Chu Ninh Mục vẫn bị câu nói của hắn làm cho chấn động đứng yên tại chỗ.
Hạ Vọng leo lên xe một chân chống xuống đất, tự mình bình tĩnh nén lửa giận, quay đầu lại nhìn Chu Ninh Mục vẫn đứng một chỗ đỏ mặt, lại tức giận: “Còn không lăn lại đây cho tôi, có muốn ăn nữa hay không?”
Chu Ninh Mục phục hồi tinh thần, chạy đến yên sau xe Hạ Vọng ngồi lên, hai tay ôm eo Hạ Vọng, nhẹ giọng nói: “Đi thôi.” Mặt cậu vẫn hơi nóng, suy nghĩ xem tại sao đột nhiên Hạ Vọng thô tục như vậy, lại vừa không nhịn được cứ cảm thấy từng trận nóng bỏng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất