Chương 5: Kẹo bông gòn (3)
Lúc Hạ Vọng tắm thì gọi Chu Ninh Mục vào, Chu Ninh Mục đang ngồi trên giường khui áo mưa mới mua ra, nghe tiếng thì dừng lại: “Làm gì?”
Âm thanh Hạ Vọng từ phòng tắm truyền tới: “Cậu tới đây.”
Chu Ninh Mục xỏ dép đi đến phòng tắm, dữ dằn: “Làm gì?”
Hạ Vọng nói: “Vào đây.”
cnm tiếp tục dữ dằn: “Tôi còn chưa tắm.”
Hạ Vọng lại kéo cổ họng gọi: “Nhanh một chút —-“
Chu Ninh Mục đẩy cửa phòng tắm ra, đôi tay ướt nhẹp của Hạ Vọng kéo lấy tay cậu, vòi nước trong phòng tắm vẫn chưa tắt, Chu Ninh Mục bị hắn kéo vào trong nháy mắt ước từ đầu đến chân, cậu tức giận: “Cậu có bệnh hả?”
Hạ Vọng đặt cậu trên gạch men sứ phủ đầy hơi nước trong phòng tắm, một cái tay khác đóng cửa, toàn bộ không gian đều là hương vị vừa rồi hắn mới tắm rửa xong. Sự phẫn nộ của Chu Ninh Mục còn chưa phát tiết ra hết đã đỏ mặt trước, cậu cố gắng duy trì sự phẫn nộ của mình: “Cậu có bệnh cậu có bệnh cậu có bệnh.”
Cậu như học sinh tiểu học chửi đổng, một cậu chửi niệm mấy chục lần, Hạ Vọng giơ tay chạm vào vạt áo ước đẫm của cậu, ngón tay vòng quanh rốn, Chu Ninh Mục lập tức không nói nên lời, đỏ mặt luống cuống như động vật nhỏ nhìn Hạ Vọng.
Hạ Vọng kéo vạt áo cậu lên, Chu Ninh Mục tưởng hắn muốn mình cắn áo, rất ngoan hé miệng ra chuẩn bị, Hạ Vọng nói: “Giơ tay lên.”
Mặt Chu Ninh Mục “xẹt” một cái lại đỏ lên, hai tay thẳng tắp giơ lên trời, Hạ Vọng liền cởi áo thun của cậu ra, da Chu Ninh Mục không gọi là trắng, mỗi ngày làm nhóc côn đồ dãi nắng dầm mưa đi theo người ta đánh lộn, nên da dẻ trên người với trên mặt chênh lệch rất lớn, Hạ Vọng giơ tay sờ sờ thịt trên người cậu, Chu Ninh Mục run lên, giơ tay định sờ tay Hạ Vọng, Hạ Vọng nắm tay cậu, đến gần hôn miệng của cậu: “Quần cũng cởi.”
Chu Ninh Mục đang mặc quần đồng phục, sau khi thấm nước trong phòng tắm thì ôm sát vào chân, cậu bị Hạ Vọng hôn hai cái, vất vả đổi giọng, cậu thở mạnh hỏi: “Không cần lấy cái kia hả?”
Hạ Vọng xoa xoa lồng ngực cậu: “Cái gì?” Mất tập trung.
Chu Ninh Mục nhỏ giọng: “Bao bao.” Sau một hồi bổ sung: “Bôi trơn.”
Hạ Vọng suy tư: “Không phải cậu còn chưa tắm sao?”
Cả ngực Chu Ninh Mục ửng đỏ, thở hụt hơi “Cậu” nửa ngày không nói nên lời.
(…) dấu ba chấm đại diện cho rất nhiều nội dung
Mẹ Chu Ninh Mục thích gọi cậu là bé ngoan, lúc Hạ Vọng còn nhỏ nghe được thích lắm nên gọi theo, Chu Ninh Mục không thích hắn gọi mình như vậy, hẹn hắn sau khi tan học quyết trận sinh tử, sau đó bị Hạ Vọng đè xuống đát đánh không ngóc đầu lên được, Hạ Vọng tiện tay nhất cặp sách đặt lên người cậu, từng tiếng từng tiếng gọi cậu bé ngoan.
Chuyện này khiến Chu Ninh Mục hồi năm lớp ba ầm ĩ với mẹ mình một trận vì cách xưng hô, còn trốn trên giường khóc đến trời đất đen kịt hôm sau không thể đến lớp.
Sau này mẹ cậu không gọi cậu là bé ngoan trước mặt người ngoài nữa.
Hạ Vọng khi còn bé cũng rất ba gai, Chu Ninh Mục càng không cho hắn càng muốn gọi, gọi đến khi Chu Ninh Mục nhận thua mới thôi.
Thật ra từ nhỏ đến lớn hai người đều kêu tên của nhau, đến họ cũng gọi ra.
Ngoại trừ năm lớp ba* đại chiến một trận kia, Hạ Vọng dường như chơi rất vui cứ gọi “Bé ngoan”, từ sau khi hai người giản hòa cũng chưa từng kêu nhũ danh, biệt danh của nhau.
*Trong raw chỗ này ghi lớp 4, mà tui sửa cho thống nhất với bên trên.
Bây giờ đột nhiên bị Chu Ninh Mục gọi một tiếng như thế, Hạ Vọng thấy chóng mặt váng đầu như là sốt ba mươi chín độ, toàn thần đỏ như tôm luộc.
Sau khi Hạ Vọng lui ra, Chu Ninh Mục liền bắt đầu ho, ho đến muốn văng phổi ra ngoài, Hạ Vọng vô tội, nhìn cậu ngồi xổm xuống ho, giơ tay lên vỗ vỗ lưng Chu Ninh Mục, còn trách móc đối phương: “Sao cậu vô dụng vậy hả?”
Chu Ninh Mục tức giận quay đầu nhìn hắn, đôi mắt ẩm ướt lại tức giận: “Cậu mới vô dụng! Cả nhà cậu vô dụng! CNM không cho cậu gọi tôi như vậy!”
Hạ Vọng cười lộ ra răng nanh mọc không ngay ngắn, tay áp trên mặt Chu Ninh Mục: “Bé ngoan à ~”
Ngón chân Chu Ninh Mục ửng đỏ cuộn tròn lại, cậu quỳ dưới đất một hồi lâu, nhắm mắt lại định kiên cường mắng tiếp, lời nói ra lại thành rầm rì cứ như đang làm nũng: “Cậu đỉnh vào rất khó chịu, tôi muốn phun ra!”
Hạ Vọng lại gần hôn cậu một cái: “Cậu đứng lên.”
Chu Ninh Mục mở mắt nhìn hắn rồi mới chống đất đứng lên.
Hạ Vọng nói: “Bé ngoan, quay lưng qua đi.”
Chu Ninh Mục không nhịn được, giơ tay lên muốn phản khán động tác Hạ Vọng đang lật người cậu lại: “Cái kia ở bên ngoài, tôi để dưới gối…”
Hạ Vọng hôn nhẹ sau tay cậu, đáp qua loa: “Ừ ừ.”
Chu Ninh Mục tức giận: “Không được dùng sữa tắm bôi trơn!”
Hạ Vọng nghi hoặc “A” một tiếng.
Chu Ninh Mục nói: “Tôi xem trên mạng rồi, có thể gây kích ứng, không thể sử dụng.”
Hạ Vọng xoa nắn mông cậu: “Cậu mỗi ngày lên mạng xem cái gì vậy hả?”
Chu Ninh Mục đẩy tay hắn ta: “Sẽ gây là viêm đường tiết niệu và viêm ***”
Từng câu cậu nói làm trong đầu Hạ Vọng xuất hiện một dấu chấm hỏi to bự, nhóc Hạ Vọng này đi học không ngủ thì cũng trốn tiết vậy mà biết dùng những từ chuyên môn như vậy, còn nói rõ ràng một hai, Chu Ninh Mục đẩy hắn ra, cúi người kéo cái quần đã tụt đến mắt cá lên, quần ướt nhẹp dính lên đùi cậu, cậu nôn nóng: “Không chơi với cậu!”.
Cậu đẩy Hạ Vọng muốn đi ra ngoài, Hạ Vọng nghĩ còn chưa làm xong việc mà, đương nhiên không thể để người trong cuộc đi được, hắn duỗi tay kéo Chu Ninh Mục trở lại trong lồng ngực của mình.
Sống lưng hơi uốn lượn của Chu Ninh Mục kề sát lồng ngực hắn, đôi tay hắn duỗi đên trên người Chu Ninh Mục, tốt bụng nhắc nhở: “Vừa rồi ở phòng khách cậu đã đồng ý nghe lời tôi.”
“…” Chu Ninh Mục hơi khó thở, núp trong ngực hắn hít hai cái, dựa vào sơ hở chống chọi lại: “Rõ ràng tôi nói sẽ không chơi game thắng cậu.” Nói đến đây còn không cam tâm cắn môi dưới một cái.
Hạ Vọng ghé vào lỗ tai cậu hừ một tiếng, mang theo nhiệt độ thổi vào tai, sau đó theo tai từng chút chui vào cơ thể, cậu cảm thấy da đầu mình tê dại, nghẹn ngào hai tiếng: “Tôi đi lấy bao bao được không?”
Hạ Vọng hừ cười: “Lấy để ném bóng nước sao?”
“…”Chu Ninh Mục cắn môi đỏ mắt nghĩ Hạ Vọng thật là tên đàn ông hẹp hòi, thù dai như vậy.
Năm ngoái lúc hai người họ thi đại học xong nghỉ hè, lần đầu tiên mua bao bao về nhà nghiên cứu học thuật, Chu Ninh Mục bỏ bao cao su Hạ Vọng mua vào túi, đi vào buồng tắm, lúc cởi quần áo bị rơi ra, cậu tò mò xé vỏ ngắm nghía thứ đồ chơi kia, cả tay dính đầy dịch trơn, lúc đưa tay vào vòi nước rửa chợt nảy sinh ý tưởng một tay kéo miệng ra một tay kéo phần đáy hứng nước vào.
Hứng được một cái bóng nước nhỏ, cậu khều khều nó một lát, vô cùng co dãn còn xem rớt xuống, cậu nhanh tay chụp lại, tuy trên người ẩm ướt cậu cũng lười lau, sau khi cột gút lai liền ôm bóng nước chạy ra khỏi nhà tắm.
Hạ Vọng đang ngồi trên giường ngủ, hắn ở trần, đang cúi đầu xếp mấy hộp bao đủ nhãn hiệu thành hình tiểu nhân chạy trốn, nghe thấy tiếng mở cưa phòng tắm thì ngẩn đầu lên, quả bóng nước của Chu Ninh Mục liền bay về phía hắn.
Còn kèm theo tiếng cười cạp cạp như vịt của Chu Ninh Mục.
Vật kia thiếu chút nữa đập vào bụng Hạ Vọng, nếu thật sự đập trúng Hạ Vọng thấy mình có thể ngất luôn, cũng may là ném không chính xác, chỉ đập vào đống áo mưa hắn bày trên giường, nước chảy ra từng chút, cho đến khi làm ướt cả giường Hạ Vọng.
Hạ Vọng tức điên, hắn vốn ngại bẩn, mùa hè ra khỏi nhà một chuyến trước khi lên giường đều phải tắm sơ qua, bây giờ cả giường ướt nhẹp, hắn tức tối nhảy từ trên giường xuống trừng Chu Ninh Mục.
Chu Ninh Mục rụt cổ: “Đùa một chút hoi…”
Hạ Vọng trừng mắt: “Đùa vui không?”
Chu Ninh Mục vốn có chút sợ sêt, bị đáng vẻ không chơi nổi của hắn làm cho mất mặt, giả vờ hung dữ: “Cái gì! Chỉ đùa chút thôi! Cậu tức giận gì chứ?!”
Hạ Vọng không để ý đến cậu, xoay người hất đám áo mưa ngâm nước trên giường xuống đất, bắt đầu thu dọn ra giường, nước đã thấm xuống đệm phía dưới, Hạ Vọng càng nhìn càng tức, mặt mày thối hoắc.
Chu Ninh Mục đứng tại chỗ không dám nói chuyện cũng không dám nhúc nhích, bắt đầu thấy tủi thân, cảm thấy Hạ Vọng là người cùng mình lớn lên từ hồi còn mặt tã, không phải mình chỉ làm ướt đệm thôi sao, giận cái gì chứ…
Cậu cũng giận rồi, nghĩ rằng nếu như lần này Hạ Vọng không xin lỗi cậu thì sẽ tuyệt giao luôn, thật sự tuyệt giao, chính là cái kiểu không bao giờ để ý hắn nữa.
Hạ Vọng mặt mày tối sầm sau khi đem vứt ra giường thì nhẹ buông tay, quay đầu lạnh lùng nhìn cậu: “Lại đây.” Hắn vô tình ra lệnh.
Chu Ninh mục tức giận mở miệng: “Mẹ nó làm sao?” Nhưng chân đã hành động nhanh hơn não cất bước đi đến cạnh Hạ Vọng, cậu thở phì phò, dáng vẻ làm kẻ ác mà còn cáo trạng trước, Hạ Vọng giơ tay kéo cậu ướt nhẹp quăng lên chiếc giường ướt nhẹp.
Hạ Vọng phủ lên người cậu, cắn mũi cậu hừ lạnh một tiếng: “Đền giường cho tôi.”
“Tôi mẹ nó mua giường mới cho cậu.” Chu Ninh Mục nằm trên giường chân đạp loạn, vừa gào vừa nghe như nức nở: “Mua cho cậu 365 tấm ra luôn!”
Vừa giãy chân vừa hít mũi: “CMN mỗi ngày đều cho cậu ngủ (ra) mới…”
Hạ Vọng đè tay cậu, chân áp lên chân cậu, lại hừ một tiếng.
Chu Ninh Mục đỏ mắt, quay đầu chỗ khác: “Đổi cái mới cho cậu.”
Hạ Vọng hừ.
Chu Ninh Mục nhỏ giọng khóc.
Hạ Vọng kêu cậu há miệng, Chu Ninh Mục quay đầu đi nhưng vẫn ngoan ngoãn hé miệng ra.
Hạ Vọng nhét vào một viên kẹo dẻo trái cây, Chu Ninh Mục nhai nhai, khịt mũi nói: “Xin lỗi.”
Hạ Vọng từ trên cao nhìn xuống: “Bồi thường đi.”
Chu Ninh Mục nuốt kẹo trong miệng: “Đền làm sao?”
Sau đó Chu Ninh Mục bị Hạ Vọng đè lên cái giường ướt nhẹp kia làm cho gào khóc.
Thật sự là đau lắm, Hạ Vọng không hiểu gì chỉ thấy cứng, đau đến nỗi mấy ngày đó cậu đều đi dáng con vịt, mẹ cậu hỏi có chuyện gì, cậu rưng rưng nói mình bị táo bón, mẹ còn muốn dẫn cậu đi bệnh viện xem có phải bị trĩ không, cậu ngoan cường chống lại, cuối cùng dọn đồ sang nhà Hạ Vọng ở một tuần đến khi khỏi hẳn.
Âm thanh Hạ Vọng từ phòng tắm truyền tới: “Cậu tới đây.”
Chu Ninh Mục xỏ dép đi đến phòng tắm, dữ dằn: “Làm gì?”
Hạ Vọng nói: “Vào đây.”
cnm tiếp tục dữ dằn: “Tôi còn chưa tắm.”
Hạ Vọng lại kéo cổ họng gọi: “Nhanh một chút —-“
Chu Ninh Mục đẩy cửa phòng tắm ra, đôi tay ướt nhẹp của Hạ Vọng kéo lấy tay cậu, vòi nước trong phòng tắm vẫn chưa tắt, Chu Ninh Mục bị hắn kéo vào trong nháy mắt ước từ đầu đến chân, cậu tức giận: “Cậu có bệnh hả?”
Hạ Vọng đặt cậu trên gạch men sứ phủ đầy hơi nước trong phòng tắm, một cái tay khác đóng cửa, toàn bộ không gian đều là hương vị vừa rồi hắn mới tắm rửa xong. Sự phẫn nộ của Chu Ninh Mục còn chưa phát tiết ra hết đã đỏ mặt trước, cậu cố gắng duy trì sự phẫn nộ của mình: “Cậu có bệnh cậu có bệnh cậu có bệnh.”
Cậu như học sinh tiểu học chửi đổng, một cậu chửi niệm mấy chục lần, Hạ Vọng giơ tay chạm vào vạt áo ước đẫm của cậu, ngón tay vòng quanh rốn, Chu Ninh Mục lập tức không nói nên lời, đỏ mặt luống cuống như động vật nhỏ nhìn Hạ Vọng.
Hạ Vọng kéo vạt áo cậu lên, Chu Ninh Mục tưởng hắn muốn mình cắn áo, rất ngoan hé miệng ra chuẩn bị, Hạ Vọng nói: “Giơ tay lên.”
Mặt Chu Ninh Mục “xẹt” một cái lại đỏ lên, hai tay thẳng tắp giơ lên trời, Hạ Vọng liền cởi áo thun của cậu ra, da Chu Ninh Mục không gọi là trắng, mỗi ngày làm nhóc côn đồ dãi nắng dầm mưa đi theo người ta đánh lộn, nên da dẻ trên người với trên mặt chênh lệch rất lớn, Hạ Vọng giơ tay sờ sờ thịt trên người cậu, Chu Ninh Mục run lên, giơ tay định sờ tay Hạ Vọng, Hạ Vọng nắm tay cậu, đến gần hôn miệng của cậu: “Quần cũng cởi.”
Chu Ninh Mục đang mặc quần đồng phục, sau khi thấm nước trong phòng tắm thì ôm sát vào chân, cậu bị Hạ Vọng hôn hai cái, vất vả đổi giọng, cậu thở mạnh hỏi: “Không cần lấy cái kia hả?”
Hạ Vọng xoa xoa lồng ngực cậu: “Cái gì?” Mất tập trung.
Chu Ninh Mục nhỏ giọng: “Bao bao.” Sau một hồi bổ sung: “Bôi trơn.”
Hạ Vọng suy tư: “Không phải cậu còn chưa tắm sao?”
Cả ngực Chu Ninh Mục ửng đỏ, thở hụt hơi “Cậu” nửa ngày không nói nên lời.
(…) dấu ba chấm đại diện cho rất nhiều nội dung
Mẹ Chu Ninh Mục thích gọi cậu là bé ngoan, lúc Hạ Vọng còn nhỏ nghe được thích lắm nên gọi theo, Chu Ninh Mục không thích hắn gọi mình như vậy, hẹn hắn sau khi tan học quyết trận sinh tử, sau đó bị Hạ Vọng đè xuống đát đánh không ngóc đầu lên được, Hạ Vọng tiện tay nhất cặp sách đặt lên người cậu, từng tiếng từng tiếng gọi cậu bé ngoan.
Chuyện này khiến Chu Ninh Mục hồi năm lớp ba ầm ĩ với mẹ mình một trận vì cách xưng hô, còn trốn trên giường khóc đến trời đất đen kịt hôm sau không thể đến lớp.
Sau này mẹ cậu không gọi cậu là bé ngoan trước mặt người ngoài nữa.
Hạ Vọng khi còn bé cũng rất ba gai, Chu Ninh Mục càng không cho hắn càng muốn gọi, gọi đến khi Chu Ninh Mục nhận thua mới thôi.
Thật ra từ nhỏ đến lớn hai người đều kêu tên của nhau, đến họ cũng gọi ra.
Ngoại trừ năm lớp ba* đại chiến một trận kia, Hạ Vọng dường như chơi rất vui cứ gọi “Bé ngoan”, từ sau khi hai người giản hòa cũng chưa từng kêu nhũ danh, biệt danh của nhau.
*Trong raw chỗ này ghi lớp 4, mà tui sửa cho thống nhất với bên trên.
Bây giờ đột nhiên bị Chu Ninh Mục gọi một tiếng như thế, Hạ Vọng thấy chóng mặt váng đầu như là sốt ba mươi chín độ, toàn thần đỏ như tôm luộc.
Sau khi Hạ Vọng lui ra, Chu Ninh Mục liền bắt đầu ho, ho đến muốn văng phổi ra ngoài, Hạ Vọng vô tội, nhìn cậu ngồi xổm xuống ho, giơ tay lên vỗ vỗ lưng Chu Ninh Mục, còn trách móc đối phương: “Sao cậu vô dụng vậy hả?”
Chu Ninh Mục tức giận quay đầu nhìn hắn, đôi mắt ẩm ướt lại tức giận: “Cậu mới vô dụng! Cả nhà cậu vô dụng! CNM không cho cậu gọi tôi như vậy!”
Hạ Vọng cười lộ ra răng nanh mọc không ngay ngắn, tay áp trên mặt Chu Ninh Mục: “Bé ngoan à ~”
Ngón chân Chu Ninh Mục ửng đỏ cuộn tròn lại, cậu quỳ dưới đất một hồi lâu, nhắm mắt lại định kiên cường mắng tiếp, lời nói ra lại thành rầm rì cứ như đang làm nũng: “Cậu đỉnh vào rất khó chịu, tôi muốn phun ra!”
Hạ Vọng lại gần hôn cậu một cái: “Cậu đứng lên.”
Chu Ninh Mục mở mắt nhìn hắn rồi mới chống đất đứng lên.
Hạ Vọng nói: “Bé ngoan, quay lưng qua đi.”
Chu Ninh Mục không nhịn được, giơ tay lên muốn phản khán động tác Hạ Vọng đang lật người cậu lại: “Cái kia ở bên ngoài, tôi để dưới gối…”
Hạ Vọng hôn nhẹ sau tay cậu, đáp qua loa: “Ừ ừ.”
Chu Ninh Mục tức giận: “Không được dùng sữa tắm bôi trơn!”
Hạ Vọng nghi hoặc “A” một tiếng.
Chu Ninh Mục nói: “Tôi xem trên mạng rồi, có thể gây kích ứng, không thể sử dụng.”
Hạ Vọng xoa nắn mông cậu: “Cậu mỗi ngày lên mạng xem cái gì vậy hả?”
Chu Ninh Mục đẩy tay hắn ta: “Sẽ gây là viêm đường tiết niệu và viêm ***”
Từng câu cậu nói làm trong đầu Hạ Vọng xuất hiện một dấu chấm hỏi to bự, nhóc Hạ Vọng này đi học không ngủ thì cũng trốn tiết vậy mà biết dùng những từ chuyên môn như vậy, còn nói rõ ràng một hai, Chu Ninh Mục đẩy hắn ra, cúi người kéo cái quần đã tụt đến mắt cá lên, quần ướt nhẹp dính lên đùi cậu, cậu nôn nóng: “Không chơi với cậu!”.
Cậu đẩy Hạ Vọng muốn đi ra ngoài, Hạ Vọng nghĩ còn chưa làm xong việc mà, đương nhiên không thể để người trong cuộc đi được, hắn duỗi tay kéo Chu Ninh Mục trở lại trong lồng ngực của mình.
Sống lưng hơi uốn lượn của Chu Ninh Mục kề sát lồng ngực hắn, đôi tay hắn duỗi đên trên người Chu Ninh Mục, tốt bụng nhắc nhở: “Vừa rồi ở phòng khách cậu đã đồng ý nghe lời tôi.”
“…” Chu Ninh Mục hơi khó thở, núp trong ngực hắn hít hai cái, dựa vào sơ hở chống chọi lại: “Rõ ràng tôi nói sẽ không chơi game thắng cậu.” Nói đến đây còn không cam tâm cắn môi dưới một cái.
Hạ Vọng ghé vào lỗ tai cậu hừ một tiếng, mang theo nhiệt độ thổi vào tai, sau đó theo tai từng chút chui vào cơ thể, cậu cảm thấy da đầu mình tê dại, nghẹn ngào hai tiếng: “Tôi đi lấy bao bao được không?”
Hạ Vọng hừ cười: “Lấy để ném bóng nước sao?”
“…”Chu Ninh Mục cắn môi đỏ mắt nghĩ Hạ Vọng thật là tên đàn ông hẹp hòi, thù dai như vậy.
Năm ngoái lúc hai người họ thi đại học xong nghỉ hè, lần đầu tiên mua bao bao về nhà nghiên cứu học thuật, Chu Ninh Mục bỏ bao cao su Hạ Vọng mua vào túi, đi vào buồng tắm, lúc cởi quần áo bị rơi ra, cậu tò mò xé vỏ ngắm nghía thứ đồ chơi kia, cả tay dính đầy dịch trơn, lúc đưa tay vào vòi nước rửa chợt nảy sinh ý tưởng một tay kéo miệng ra một tay kéo phần đáy hứng nước vào.
Hứng được một cái bóng nước nhỏ, cậu khều khều nó một lát, vô cùng co dãn còn xem rớt xuống, cậu nhanh tay chụp lại, tuy trên người ẩm ướt cậu cũng lười lau, sau khi cột gút lai liền ôm bóng nước chạy ra khỏi nhà tắm.
Hạ Vọng đang ngồi trên giường ngủ, hắn ở trần, đang cúi đầu xếp mấy hộp bao đủ nhãn hiệu thành hình tiểu nhân chạy trốn, nghe thấy tiếng mở cưa phòng tắm thì ngẩn đầu lên, quả bóng nước của Chu Ninh Mục liền bay về phía hắn.
Còn kèm theo tiếng cười cạp cạp như vịt của Chu Ninh Mục.
Vật kia thiếu chút nữa đập vào bụng Hạ Vọng, nếu thật sự đập trúng Hạ Vọng thấy mình có thể ngất luôn, cũng may là ném không chính xác, chỉ đập vào đống áo mưa hắn bày trên giường, nước chảy ra từng chút, cho đến khi làm ướt cả giường Hạ Vọng.
Hạ Vọng tức điên, hắn vốn ngại bẩn, mùa hè ra khỏi nhà một chuyến trước khi lên giường đều phải tắm sơ qua, bây giờ cả giường ướt nhẹp, hắn tức tối nhảy từ trên giường xuống trừng Chu Ninh Mục.
Chu Ninh Mục rụt cổ: “Đùa một chút hoi…”
Hạ Vọng trừng mắt: “Đùa vui không?”
Chu Ninh Mục vốn có chút sợ sêt, bị đáng vẻ không chơi nổi của hắn làm cho mất mặt, giả vờ hung dữ: “Cái gì! Chỉ đùa chút thôi! Cậu tức giận gì chứ?!”
Hạ Vọng không để ý đến cậu, xoay người hất đám áo mưa ngâm nước trên giường xuống đất, bắt đầu thu dọn ra giường, nước đã thấm xuống đệm phía dưới, Hạ Vọng càng nhìn càng tức, mặt mày thối hoắc.
Chu Ninh Mục đứng tại chỗ không dám nói chuyện cũng không dám nhúc nhích, bắt đầu thấy tủi thân, cảm thấy Hạ Vọng là người cùng mình lớn lên từ hồi còn mặt tã, không phải mình chỉ làm ướt đệm thôi sao, giận cái gì chứ…
Cậu cũng giận rồi, nghĩ rằng nếu như lần này Hạ Vọng không xin lỗi cậu thì sẽ tuyệt giao luôn, thật sự tuyệt giao, chính là cái kiểu không bao giờ để ý hắn nữa.
Hạ Vọng mặt mày tối sầm sau khi đem vứt ra giường thì nhẹ buông tay, quay đầu lạnh lùng nhìn cậu: “Lại đây.” Hắn vô tình ra lệnh.
Chu Ninh mục tức giận mở miệng: “Mẹ nó làm sao?” Nhưng chân đã hành động nhanh hơn não cất bước đi đến cạnh Hạ Vọng, cậu thở phì phò, dáng vẻ làm kẻ ác mà còn cáo trạng trước, Hạ Vọng giơ tay kéo cậu ướt nhẹp quăng lên chiếc giường ướt nhẹp.
Hạ Vọng phủ lên người cậu, cắn mũi cậu hừ lạnh một tiếng: “Đền giường cho tôi.”
“Tôi mẹ nó mua giường mới cho cậu.” Chu Ninh Mục nằm trên giường chân đạp loạn, vừa gào vừa nghe như nức nở: “Mua cho cậu 365 tấm ra luôn!”
Vừa giãy chân vừa hít mũi: “CMN mỗi ngày đều cho cậu ngủ (ra) mới…”
Hạ Vọng đè tay cậu, chân áp lên chân cậu, lại hừ một tiếng.
Chu Ninh Mục đỏ mắt, quay đầu chỗ khác: “Đổi cái mới cho cậu.”
Hạ Vọng hừ.
Chu Ninh Mục nhỏ giọng khóc.
Hạ Vọng kêu cậu há miệng, Chu Ninh Mục quay đầu đi nhưng vẫn ngoan ngoãn hé miệng ra.
Hạ Vọng nhét vào một viên kẹo dẻo trái cây, Chu Ninh Mục nhai nhai, khịt mũi nói: “Xin lỗi.”
Hạ Vọng từ trên cao nhìn xuống: “Bồi thường đi.”
Chu Ninh Mục nuốt kẹo trong miệng: “Đền làm sao?”
Sau đó Chu Ninh Mục bị Hạ Vọng đè lên cái giường ướt nhẹp kia làm cho gào khóc.
Thật sự là đau lắm, Hạ Vọng không hiểu gì chỉ thấy cứng, đau đến nỗi mấy ngày đó cậu đều đi dáng con vịt, mẹ cậu hỏi có chuyện gì, cậu rưng rưng nói mình bị táo bón, mẹ còn muốn dẫn cậu đi bệnh viện xem có phải bị trĩ không, cậu ngoan cường chống lại, cuối cùng dọn đồ sang nhà Hạ Vọng ở một tuần đến khi khỏi hẳn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất