Chương 8: Kẹo thỏ trắng
Lúc hai người đón xe đi đến rạp chiếu phim, Chu Ninh Mục sờ túi mới đột nhiên ý thức được: “Hình như tôi quăng điện thoại ở đâu rồi.”
Hạ Vọng đội mũ bóng chày, đang ngồi cạnh cậu chơi Anipop, nghe vậy thì liếc cậu một cái: “Tối qua tôi hỏi điện thoại cậu đâu, cậu còn tức giận cơ.”
Chu Ninh Mục đang cố gắng nhớ xem mình vứt điện thoại nơi nào, không rảnh để ý lời trào phúng của Hạ Vọng, cậu ngẩng đầu suy nghĩ hồi lâu, nghe thấy Hạ Vọng phân tích bên tai: “Trưa qua gọi điện cho cậu, cậu còn nghe máy, chiều muộn một tí thì không gọi được nữa. Chiều qua cậu đi đâu?”
Chu Ninh Mục ngoan ngoãn khai báo: “Đi siêu thị một chuyến rồi về nhà.”
“Lúc lạc mất điện thoại còn pin hay không?” Hạ vọng thoát Anipop, mở bàn phím ấn hai số 11.
Chu Ninh Mục liếc nhìn màn hình điện thoại của hắn, lúc đó cậu tức giận nên cũng không nhớ rõ lắm: “Không nhớ.” cậu trả lời cũng như không.
Hạ Vọng lườm cậu một phát: “Cậu có ích chỗ nào chứ?” Theo sau là vài hồi chuông reo lên rồi bị cắt đứt.
“…” Chu Ninh Mục nhìn Hạ Vọng “Điện thoại của tôi bị người ta cầm đi rồi!”
Hạ Vọng gọi lại lần nữa, lần này chỉ reo một tiếng đã cúp, hắn chép miệng hai tiếng: “Xem ra không định trả cậu đâu, chuẩn bị mua điện thoại mới đi.”
Chu Ninh Mục nghĩ trong máy mình có rất nhiều hàng khủng, ví dụ như ảnh cậu chụp sau gáy người hói đầu, ảnh Hạ Vọng ghét bỏ vuốt tóc mình, còn có mấy tin nhắn tán gẫu lung tung, cậu lập tức xoay qua cướp điện thoại Hạ Vọng: “Để tôi nhắn cho tên đó một tin, nếu chịu trả điện thoại, tôi có thể cho hắn tiền.”
Điện thoại của Hạ Vọng bị đoạt mất, hắn cũng lười tính toán, đút hai tay vào túi nhìn cậu đánh chữ, gần hai phút sau cậu trả điện thoại cho Hạ Vọng, Hạ Vọng cúi đầu nhìn, nhìn rồi liền nở nụ cười, nhóc này một mạch mắng người ta không lặp từ luôn chứ, cuối cùng còn ra lệnh đối phương tự mang điện thoại đến trả chứ đừng để cậu đi lấy, nếu không đừng trách cậu.
Hạ Vọng bĩu môi, chân thành kiến nghị: “Cậu mua điện thoại di động mới đi.” Hắn lại mở Anipop lên, chuẩn bị chơi tiếp một màn rất lâu chưa qua cửa, nhưng còn chưa vào game, điện thoại đã run lên, người nhặt được điện thoại mắng lại một tràng, dùng một câu: “Có quăng xuống sông cũng không trả điện thoại cho mày.” để biểu đạt sự phẫn nộ.
Hạ Vọng trầm ngâm một lúc, dựa vào Chu Ninh Mục, giơ màn hình điện thoại ra trước mắt cậu: “Cậu xem.” Chu Ninh Mục bị hắn đè cả nửa người lên cảm thấy không thoải mái, bèn run vai lặn lẽ đẩy Hạ Vọng từ trên vai mình xuống, Hạ Vọng nói, “Tại cậu mà tôi bị mắng.”
Trong nháy mắt Chu Ninh Mục quên mất mình định đẩy người ta ra, giật điện thoại chuẩn bị đem mười tám đời tổ tông của thằng kia ra mắng, mắng một hồi không đã ghiền, còn muốn hạ chiến thư: “Đừng có để ông nhìn thấy mày, không thì tao đánh mẹ mày cũng nhận không ra đâu, đồ c*t chó trong cống rãnh.”
Đầu Hạ Vọng đặt trên bả vai Chu Ninh Mục, liếc nhìn, trong lòng thì suy nghĩ cái tên này mắng người không có trình độ gì hết, ngồi dậy lại cảm thấy hôm qua ngủ chưa thẳng giấc, xe lung lay làm hắn thấy không thoải mái, lại nghoẹo đầu lên vai Chu Ninh Mục, căn dặn: “Cậu ngồi thẳng lên coi.”
Chu Ninh Mục đang phun châu nhả ngọc với người ta đến nỗi hưng phấn, nghe vậy không kịp suy nghĩ bèn ngồi thẳng lên, tay tiếp tục lướt nhanh trên màn hình.
Hạ Vọng thấy hơi chán, vươn tay chọt chọt đùi cậu, không được phản ứng lại, tiếp tục chọt bụng, Chu Ninh Mục vẫn đang bận rộn vận động tay, chửi lộn với người ta đến đỏ mặt, mắt cũng không thèm liếc Hạ Vọng lấy một lần, cả người có vẻ rất hưng phấn.
Hạ Vọng giơ tay nắm mặt Chu Ninh Mục, hơi dùng sức, Chu Ninh Mục không đề phòng đau đến la oai oái, tài xê ở ghế trước bị tiếng kêu của cậu làm sợ hết hồn, tốc độ xe cũng chậm lại, thông qua gương chiếu hậu nhìn hai tên quậy phá phía sau.
Hạ Vọng ho khan, chận rãi ngồi lui ra cửa sổ nhằm cứu vãn hình tượng, Chu Ninh Mục ôm mặt vừa khiếp sợ vừa tủi thân nhìn hắn, bởi vì đang ngồi trong xe không tiện lớn tiếng, không thể làm gì khác hơn là ấm ức nhỏ giọng hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
Hạ Vọng nghiêm túc: “Tôi phát hiện trên bụng cậu có nhiều thịt hơn rồi.”
Chu Ninh Mục lập tức tức giận: “Cậu chém gió.”
Hạ Vọng lại đưa tay chọt lên bụng cậu, lại còn bóp bóp, dùng ánh mắt ra hiệu với Chu Ninh Mục đây đều là thịt.
Chu Ninh Mục đẩy ra tay hắn, Hạ Vọng lại dùng góc độ xảo quyệt hơn từ bốn phía bóp bụng Hạ Vọng, Chu Ninh Mục tránh nửa ngày cũng không thể thoát, tức đến nỗi muốn nhảy ra khỏi xe, cuối cùng thấy trên đường lớn đều là xe cộ qua lại, nên cậu mới nhịn không nhảy xuống, xoay lại giận dữ: “Cậu mới mập á! Cả nhà cậu mập! Cậu là heo!”
Hạ Vọng vốn bị cách mắng người như học sinh tiểu học của cậu chọc cho buồn cười, nhưng nghĩ lại phải giữ hình tượng, chỉ hừ một cái qua lỗ mũi: “Mập còn không cho người khác nói là sao?”
Tiếng nói của hắn không nhỏ, trong xe lại là không gian kín, tài xế ở phía trước liên tục quan sát hai người qua kính chiếu hậu, nghe thấy câu này không ngồi yên nối nữa: “Gầy như cái sào tre vậy mà còn nói mập?”
Hạ Vọng nhìn bác tài thấy hơi khó chịu, mình chỉ đùa mà thôi, giờ nói vậy thì thằng nhóc hay khóc nhè này sẽ ghé bên tai mình lải nhải suốt một tuần rằng người ta nói cậu ấy gầy như cái sào tre, hắn không vui nhưng vẫn lịch sự chuẩn bị đáp lời rằng đấy chỉ là bạn bè đùa giỡn.
Nhưng chưa nói tiếng nào, Chu Ninh Mục đã giơ tay lắc vai hắn: “Người ngoài còn nói tôi gầy! Tôi không có mập!”
Hạ Vọng bị một chiêu của cậu làm cho khó chịu, xoa xoa vai, không thèm lễ phép gì nữa, mở miệng tuông một tràng: “Mập mập mập mập mập, heo heo heo heo heo…”
Nói đến khi mắt Chu Ninh Mục lại ửng đỏ, nhìn ra cửa sổ không nói tiếng nào, hít hít mũi.
Tài xế ở phía trước cho rằng cậu tổn thương rồi, con trai bây giờ sao yếu đuối vậy ta, y như con gái nhà mình mới học lớp hai, tầm mắt thoáng nhìn lên gương chiếu hậu, an ủi cậu như dỗ con mình: “Không mập, không mập đâu mà…”
Bác ta một cậu không mập đang xen với Hạ vọng một câu mập, mập đến tận rạp phim, Chu Ninh Mục đá cửa xuống xe, tiếng đóng cửa vang dội, Hạ Vọng lấy điện thoại quét mã thanh toán, bác tài còn do dự như muốn nói lại thôi mà nhìn Hạ Vọng.
Hạ Vọng chuyển tiền xong, bị tầm mắt đó làm ngây ngẩn cả người, lúc xuống xe nhìn tài xế cười cười: “Cảm ơn bác.”
Tài xế gật đầu, lại xuyên qua khe hở cửa sổ xe tận tình khuyên nhủ: “Em trai cậu thật sự không mập đâu.”
Hạ Vọng khựng lại một chút để suy nghĩ xem làm sao Chu Ninh Mục thành em mình rồi, hơn nữa hắn cũng không mù, cái tướng của Chu Ninh Mục có gì dính tới mập chứ, người bình thường đều biết cậu không mập được chưa?
Tài xế lái xe lướt đi trước mặt hắn, Chu Ninh Mục quay lại chuẩn bị tìm xem nhóc khóc nhè kia lại trốn đi đâu khóc rồi, quay đầu đã thấy người kia vừa bước xuống xe, đáng thương ủ rũ ngồi bên luống hoa ven đường.
Hạ Vọng đi đến chọt đầu cậu: “Đi thôi.”
Chu Ninh Mục không phản ứng hắn.
Hạ Vọng lại chọt chọt vai: “Sao đó, giận rồi?”
Chu Ninh Mục rũ đầu vẫn cứ không tiếp lời.
Hạ Vọng vẫn tiếp tục lấy ngón tay khều cậu, suốt nửa phút, Chu Ninh Mục không vui lắc lắc vai.
Hạ Vọng nói: “Vậy có ăn kẹo bông nữa không ta?”
Chu Ninh Mục ngẩng đầu lên, hung dữ nhìn hắn chằm chằm, Hạ Vọng bị trừng nên cũng không dám khều cậu nữa, thu ngón tay lại, vô tội nói: “Không ăn? Cũng không xem phim luôn?”
Chu Ninh Mục rống to: “Không ăn!”
Hạ Vọng dừng một chút: “Phim cũng không xem?”
Chu Ninh Mục càng gào lớn hơn: “Xem!!!”
Hạ Vọng bị cậu rống vào mặt liền khoa trương che tai lại, quay đầu nhìn chung quanh, mọi người tới lui vội vàng không ai để ý bọn họ, hắn cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Chu Ninh Muc: “Không mập, không mập, có mập một chút cũng được mà, mập nhất vũ trụ cũng được luôn.”
Chu Ninh Mục đột nhiên bị thơm một cái, đỏ mặt, thật lâu sau không quên nhỏ giọng cãi: “Tôi không mập mà.”
Hạ Vọng kéo tay cậu: “Không mập, không mập.” Vừa đi về hướng rạp phim vừa nói: “Tôi mua kẹo bông gòn cho cậu nhé?”
Chu Ninh Mục bị hắn kéo, dây dây dưa dưa theo phía sau, hình như có hơi do dự một chốc, mới nhỏ giọng nói: “Tôi không thèm ăn.”
HẾT CHƯƠNG 8
Hạ Vọng đội mũ bóng chày, đang ngồi cạnh cậu chơi Anipop, nghe vậy thì liếc cậu một cái: “Tối qua tôi hỏi điện thoại cậu đâu, cậu còn tức giận cơ.”
Chu Ninh Mục đang cố gắng nhớ xem mình vứt điện thoại nơi nào, không rảnh để ý lời trào phúng của Hạ Vọng, cậu ngẩng đầu suy nghĩ hồi lâu, nghe thấy Hạ Vọng phân tích bên tai: “Trưa qua gọi điện cho cậu, cậu còn nghe máy, chiều muộn một tí thì không gọi được nữa. Chiều qua cậu đi đâu?”
Chu Ninh Mục ngoan ngoãn khai báo: “Đi siêu thị một chuyến rồi về nhà.”
“Lúc lạc mất điện thoại còn pin hay không?” Hạ vọng thoát Anipop, mở bàn phím ấn hai số 11.
Chu Ninh Mục liếc nhìn màn hình điện thoại của hắn, lúc đó cậu tức giận nên cũng không nhớ rõ lắm: “Không nhớ.” cậu trả lời cũng như không.
Hạ Vọng lườm cậu một phát: “Cậu có ích chỗ nào chứ?” Theo sau là vài hồi chuông reo lên rồi bị cắt đứt.
“…” Chu Ninh Mục nhìn Hạ Vọng “Điện thoại của tôi bị người ta cầm đi rồi!”
Hạ Vọng gọi lại lần nữa, lần này chỉ reo một tiếng đã cúp, hắn chép miệng hai tiếng: “Xem ra không định trả cậu đâu, chuẩn bị mua điện thoại mới đi.”
Chu Ninh Mục nghĩ trong máy mình có rất nhiều hàng khủng, ví dụ như ảnh cậu chụp sau gáy người hói đầu, ảnh Hạ Vọng ghét bỏ vuốt tóc mình, còn có mấy tin nhắn tán gẫu lung tung, cậu lập tức xoay qua cướp điện thoại Hạ Vọng: “Để tôi nhắn cho tên đó một tin, nếu chịu trả điện thoại, tôi có thể cho hắn tiền.”
Điện thoại của Hạ Vọng bị đoạt mất, hắn cũng lười tính toán, đút hai tay vào túi nhìn cậu đánh chữ, gần hai phút sau cậu trả điện thoại cho Hạ Vọng, Hạ Vọng cúi đầu nhìn, nhìn rồi liền nở nụ cười, nhóc này một mạch mắng người ta không lặp từ luôn chứ, cuối cùng còn ra lệnh đối phương tự mang điện thoại đến trả chứ đừng để cậu đi lấy, nếu không đừng trách cậu.
Hạ Vọng bĩu môi, chân thành kiến nghị: “Cậu mua điện thoại di động mới đi.” Hắn lại mở Anipop lên, chuẩn bị chơi tiếp một màn rất lâu chưa qua cửa, nhưng còn chưa vào game, điện thoại đã run lên, người nhặt được điện thoại mắng lại một tràng, dùng một câu: “Có quăng xuống sông cũng không trả điện thoại cho mày.” để biểu đạt sự phẫn nộ.
Hạ Vọng trầm ngâm một lúc, dựa vào Chu Ninh Mục, giơ màn hình điện thoại ra trước mắt cậu: “Cậu xem.” Chu Ninh Mục bị hắn đè cả nửa người lên cảm thấy không thoải mái, bèn run vai lặn lẽ đẩy Hạ Vọng từ trên vai mình xuống, Hạ Vọng nói, “Tại cậu mà tôi bị mắng.”
Trong nháy mắt Chu Ninh Mục quên mất mình định đẩy người ta ra, giật điện thoại chuẩn bị đem mười tám đời tổ tông của thằng kia ra mắng, mắng một hồi không đã ghiền, còn muốn hạ chiến thư: “Đừng có để ông nhìn thấy mày, không thì tao đánh mẹ mày cũng nhận không ra đâu, đồ c*t chó trong cống rãnh.”
Đầu Hạ Vọng đặt trên bả vai Chu Ninh Mục, liếc nhìn, trong lòng thì suy nghĩ cái tên này mắng người không có trình độ gì hết, ngồi dậy lại cảm thấy hôm qua ngủ chưa thẳng giấc, xe lung lay làm hắn thấy không thoải mái, lại nghoẹo đầu lên vai Chu Ninh Mục, căn dặn: “Cậu ngồi thẳng lên coi.”
Chu Ninh Mục đang phun châu nhả ngọc với người ta đến nỗi hưng phấn, nghe vậy không kịp suy nghĩ bèn ngồi thẳng lên, tay tiếp tục lướt nhanh trên màn hình.
Hạ Vọng thấy hơi chán, vươn tay chọt chọt đùi cậu, không được phản ứng lại, tiếp tục chọt bụng, Chu Ninh Mục vẫn đang bận rộn vận động tay, chửi lộn với người ta đến đỏ mặt, mắt cũng không thèm liếc Hạ Vọng lấy một lần, cả người có vẻ rất hưng phấn.
Hạ Vọng giơ tay nắm mặt Chu Ninh Mục, hơi dùng sức, Chu Ninh Mục không đề phòng đau đến la oai oái, tài xê ở ghế trước bị tiếng kêu của cậu làm sợ hết hồn, tốc độ xe cũng chậm lại, thông qua gương chiếu hậu nhìn hai tên quậy phá phía sau.
Hạ Vọng ho khan, chận rãi ngồi lui ra cửa sổ nhằm cứu vãn hình tượng, Chu Ninh Mục ôm mặt vừa khiếp sợ vừa tủi thân nhìn hắn, bởi vì đang ngồi trong xe không tiện lớn tiếng, không thể làm gì khác hơn là ấm ức nhỏ giọng hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
Hạ Vọng nghiêm túc: “Tôi phát hiện trên bụng cậu có nhiều thịt hơn rồi.”
Chu Ninh Mục lập tức tức giận: “Cậu chém gió.”
Hạ Vọng lại đưa tay chọt lên bụng cậu, lại còn bóp bóp, dùng ánh mắt ra hiệu với Chu Ninh Mục đây đều là thịt.
Chu Ninh Mục đẩy ra tay hắn, Hạ Vọng lại dùng góc độ xảo quyệt hơn từ bốn phía bóp bụng Hạ Vọng, Chu Ninh Mục tránh nửa ngày cũng không thể thoát, tức đến nỗi muốn nhảy ra khỏi xe, cuối cùng thấy trên đường lớn đều là xe cộ qua lại, nên cậu mới nhịn không nhảy xuống, xoay lại giận dữ: “Cậu mới mập á! Cả nhà cậu mập! Cậu là heo!”
Hạ Vọng vốn bị cách mắng người như học sinh tiểu học của cậu chọc cho buồn cười, nhưng nghĩ lại phải giữ hình tượng, chỉ hừ một cái qua lỗ mũi: “Mập còn không cho người khác nói là sao?”
Tiếng nói của hắn không nhỏ, trong xe lại là không gian kín, tài xế ở phía trước liên tục quan sát hai người qua kính chiếu hậu, nghe thấy câu này không ngồi yên nối nữa: “Gầy như cái sào tre vậy mà còn nói mập?”
Hạ Vọng nhìn bác tài thấy hơi khó chịu, mình chỉ đùa mà thôi, giờ nói vậy thì thằng nhóc hay khóc nhè này sẽ ghé bên tai mình lải nhải suốt một tuần rằng người ta nói cậu ấy gầy như cái sào tre, hắn không vui nhưng vẫn lịch sự chuẩn bị đáp lời rằng đấy chỉ là bạn bè đùa giỡn.
Nhưng chưa nói tiếng nào, Chu Ninh Mục đã giơ tay lắc vai hắn: “Người ngoài còn nói tôi gầy! Tôi không có mập!”
Hạ Vọng bị một chiêu của cậu làm cho khó chịu, xoa xoa vai, không thèm lễ phép gì nữa, mở miệng tuông một tràng: “Mập mập mập mập mập, heo heo heo heo heo…”
Nói đến khi mắt Chu Ninh Mục lại ửng đỏ, nhìn ra cửa sổ không nói tiếng nào, hít hít mũi.
Tài xế ở phía trước cho rằng cậu tổn thương rồi, con trai bây giờ sao yếu đuối vậy ta, y như con gái nhà mình mới học lớp hai, tầm mắt thoáng nhìn lên gương chiếu hậu, an ủi cậu như dỗ con mình: “Không mập, không mập đâu mà…”
Bác ta một cậu không mập đang xen với Hạ vọng một câu mập, mập đến tận rạp phim, Chu Ninh Mục đá cửa xuống xe, tiếng đóng cửa vang dội, Hạ Vọng lấy điện thoại quét mã thanh toán, bác tài còn do dự như muốn nói lại thôi mà nhìn Hạ Vọng.
Hạ Vọng chuyển tiền xong, bị tầm mắt đó làm ngây ngẩn cả người, lúc xuống xe nhìn tài xế cười cười: “Cảm ơn bác.”
Tài xế gật đầu, lại xuyên qua khe hở cửa sổ xe tận tình khuyên nhủ: “Em trai cậu thật sự không mập đâu.”
Hạ Vọng khựng lại một chút để suy nghĩ xem làm sao Chu Ninh Mục thành em mình rồi, hơn nữa hắn cũng không mù, cái tướng của Chu Ninh Mục có gì dính tới mập chứ, người bình thường đều biết cậu không mập được chưa?
Tài xế lái xe lướt đi trước mặt hắn, Chu Ninh Mục quay lại chuẩn bị tìm xem nhóc khóc nhè kia lại trốn đi đâu khóc rồi, quay đầu đã thấy người kia vừa bước xuống xe, đáng thương ủ rũ ngồi bên luống hoa ven đường.
Hạ Vọng đi đến chọt đầu cậu: “Đi thôi.”
Chu Ninh Mục không phản ứng hắn.
Hạ Vọng lại chọt chọt vai: “Sao đó, giận rồi?”
Chu Ninh Mục rũ đầu vẫn cứ không tiếp lời.
Hạ Vọng vẫn tiếp tục lấy ngón tay khều cậu, suốt nửa phút, Chu Ninh Mục không vui lắc lắc vai.
Hạ Vọng nói: “Vậy có ăn kẹo bông nữa không ta?”
Chu Ninh Mục ngẩng đầu lên, hung dữ nhìn hắn chằm chằm, Hạ Vọng bị trừng nên cũng không dám khều cậu nữa, thu ngón tay lại, vô tội nói: “Không ăn? Cũng không xem phim luôn?”
Chu Ninh Mục rống to: “Không ăn!”
Hạ Vọng dừng một chút: “Phim cũng không xem?”
Chu Ninh Mục càng gào lớn hơn: “Xem!!!”
Hạ Vọng bị cậu rống vào mặt liền khoa trương che tai lại, quay đầu nhìn chung quanh, mọi người tới lui vội vàng không ai để ý bọn họ, hắn cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Chu Ninh Muc: “Không mập, không mập, có mập một chút cũng được mà, mập nhất vũ trụ cũng được luôn.”
Chu Ninh Mục đột nhiên bị thơm một cái, đỏ mặt, thật lâu sau không quên nhỏ giọng cãi: “Tôi không mập mà.”
Hạ Vọng kéo tay cậu: “Không mập, không mập.” Vừa đi về hướng rạp phim vừa nói: “Tôi mua kẹo bông gòn cho cậu nhé?”
Chu Ninh Mục bị hắn kéo, dây dây dưa dưa theo phía sau, hình như có hơi do dự một chốc, mới nhỏ giọng nói: “Tôi không thèm ăn.”
HẾT CHƯƠNG 8
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất