Canh Cửa Ở Ngục Giam Trại Địch

Chương 3

Trước Sau
● GẢ CHO NGƯỜI CÕI ÂM ●

- Chương 3 -

Anh ta không nên ở đây, anh ta nên ngủ dưới gầm xe*

*Câu này xuất phát từ một bài hát. Bài hát mô tả cảnh một người đàn ông tính tạo bất ngờ cho bạn gái nên ở trong xe, nhưng lại nhìn thấy bạn gái của mình âu yếm với người đàn ông khác. Vì quá xấu hổ, thấy mình không bằng người kia nên anh ta muốn trốn dưới gầm xe. Ở chương này đại ý là tình cảnh hiện tại không dành cho Lý Trác Phong, Lý Trác Phong không nên ở đây.

"Quả Đông." Giọng nói lạnh tanh của Trần Nhiên truyền đến.

Quả Đông định thần lại thì thấy mọi người đã đi xa, anh quyến luyến lướt qua ánh mắt của gia linh nọ trông ngày càng nham hiểm rồi lon ton đuổi theo mọi người.

Chờ có cơ hội, nhất định anh sẽ tới hỏi lại.

Nhà của anh rất lớn, anh đã nuôi tầm hai mươi gia linh khác nhau, một gia đình lớn, náo nhiệt thế chắc chắn nó sẽ thích thôi!

Nghĩ đến ngôi nhà gia linh đáng yêu của mình, đầu Quả Đông lắc lắc, nụ cười càng ngày càng ngọt ngào.

Quả Đông lại nhớ tới hợp đồng làm thêm giờ, anh sờ sờ cuốn sổ nhỏ nhét trong túi, hai mắt sáng ngời nhìn ông chủ mình. Trần Nhiên đúng là ông chủ tốt mà.

Trần Nhiên dời mắt nhìn Quả Đông đứng giữa khoảng sân đó, cậu cứ tưởng Quả Đông đã bị dọa cho ngơ rồi, nhưng mặt Quả Đông lại nở một nụ cười mãn nguyện như vừa trộm được thứ đồ gì tốt.

"Chúng ta mau đi đi!" Tiếng khóc Đồ Đan ngày một nặng hơn, cô ta cứ cảm thấy có thứ gì đang bò trên lưng mình, cảm giác này quá khó chịu.

Ngoài cô ta ra, những người còn lại cũng sợ quýnh cả lên, đặc biệt là mấy người nhát cáy đã khóc luôn rồi.

"Hay là chúng ta cũng đi khỏi đây thôi?" Có người đề nghị.

"Tìm chỗ ngủ trọ." Trần Nhiên đi về phía thôn.

Sắc trời dần dần tối, màn đêm sắp buông xuống, không khí trong thôn càng ngày càng quái đản, nhất là ở nơi u tối không một tia sáng, luôn cho người ta ảo giác có thứ gì đó ở bên trong.

Ngửi thấy mùi máu tanh ngọt nồng cùng hơi thở tuyệt vọng trong không khí, Quả Đông phải luôn đè đầu con thỏ cứ len lén ngẩng đầu. Vậy là không ngoan đâu.

"Ngủ trọ? Cậu điên à? Cái thôn quỷ ma này..." Trương Diệp cao giọng. Ba hắn ta có tiền, tốt nghiệp vừa vào công ty đã là phó chủ tịch, kẻ khác phải nhìn mặt hắn ta làm việc, dần dà hắn ta mang tính hống hách.

Hắn ta biết mình có tật xấu này nhưng hắn ta không để tâm, vốn dĩ con người có đủ các loại, bằng không thì vì sao hắn ta sinh ra đã ngậm thìa vàng?

Trần Nhiên phớt lờ hắn, bước vào thôn.

Bị phớt lờ, Trương Diệp nghiến răng cắn lợi lộ vẻ mặt hung tợn, điên gì mà điên thế?

Lý Trác Phong nhìn Trần Nhiên với Quả Đông đang tung tăng theo sau, liếc qua Ngũ Lâm rồi đuổi kịp Trần Nhiên.

Lý Trác Phong và Ngũ Lâm vừa đi, những người khác mất chủ kiến, chỉ có thể bất chấp chạy theo. Trương Diệp đi cuối mang vẻ mặt u ám.

Không biết có phải là ảo giác của bọn họ không, sau khi vào thôn thì sắc trời tối sầm lại, vốn dĩ có thể lờ mờ trông thấy rặng núi phía xa, hiện tại chẳng thể nhìn rõ cảnh vật ngoài thôn.

May mà trời vừa tối thì có người trong thôn thắp đèn, cũng nhờ ánh sáng ấy mới có thể thấy mờ mờ đường đi.

Hẳn ngày thường trong thôn ít khi có người ngoài đến, họ đi đâu cũng có người nhìn sang, trong ánh mắt đề phòng lại xen lẫn gì đó khiến cho người ta phải khó chịu.

Sau khi dạo sơ một vòng quanh thôn, Trần Nhiên chọn đi vào sân một ngôi nhà trệt bằng xi măng.

"Mấy cậu là ai?" Trong sân có một ông lão ngoài năm mươi tuổi.

Trần Nhiên nhìn Lý Trác Phong hơi sững người, sau lại vội vàng cười giải thích.

Vẫn là lời lẽ cũ rích khảo sát trước đó. Cái cớ này Lý Trác Phong dùng vô cùng thành thục, hiển nhiên không phải lần đầu tiên, còn thêm Ngũ Lâm bên cạnh thỉnh thoảng hùa một câu, một loạt sáo ngữ chóng vánh dụ dỗ ông lão ngây người.

Ông họ Tuyên, hầu hết trong thôn này đều mang họ Tuyên.

"Anh ba, còn ngẩn ra làm gì, mau gọi trưởng thôn qua đây!" Ông Tuyên gào với đứa con út đang đứng xem náo nhiệt, niềm nở dẫn cả đám vào cửa.

Anh ba mới làm việc xong, ống quần vẫn còn xắn, quay đầu chạy về phía ngôi nhà xi măng kế bên. Vài phút sau, một cụ già tóc hoa râm bước nhanh vào sân.

Mà lúc này, Lý Trác Phong đã tán dóc từ việc sửa chữa đường tới việc xây dựng nông thôn rồi tới luôn chuyện làm giàu. Nhìn thấy trưởng thôn đến, trở tay cái thành phát triển rộng ngành du lịch.

Quả Đông đứng bên ngóng mà sững sờ, những người khác cũng vậy.

Đến tận lúc con dâu của ông Tuyên gọi vào ăn cơm, Lý Trác Phong mới chịu ngưng miệng.

"Đến đây, đến đây, đến đây, vào bàn, vào bàn đi." Hai ông lão đã tin tám chín phần, nhiệt tình đón tiếp. Sẵn dịp trưởng thôn còn bảo ông Tuyên, anh ba mang rượu trữ trong nhà sang đây.

Ngửi được mùi thơm thức ăn, đám người hoảng loạn bất an trước đó đã lấy lại bình tĩnh, nhôn nhao nhìn bàn ăn.

Thức ăn không nhiều lắm, toàn những món thịt thà hay nấu ở nhà, nhưng có lẽ bị hành quá lâu nên thần kinh vẫn luôn căng chặt, cả đám chỉ đành nuốt nước miếng.

"Ngồi đi, đừng ngại, nơi đây của mấy ông không thể bằng bên ngoài, các con ở thành phố..." Trưởng thôn cười híp cả mắt.



Mọi người chẳng để tâm tới việc ngại ngùng, lần lượt ngồi vào bàn.

Quả Đông ngồi bên trái cạnh Trần Nhiên, nơi khóe mắt thoáng thấy Lý Trác Phong vẫn còn đứng, lại mau chóng dịch sang bên cạnh Trần Nhiên, muốn nhường chỗ cho Lý Trác Phong.

Trần Nhiên đang ngồi ngon lành, đột nhiên bị ép tới mép băng ghế, cả người suýt chút nữa ngã nhào.

Cậu nhìn Quả Đông một cách dữ tợn, ót người nọ nhoáng cái đã xù lông, trông như quả bóng lông mềm, làm người ta muốn bóp nặn.

Không dọa được người, Trần Nhiên ngấm ngầm chuyển mục tiêu, nhìn Lý Trác Phong liền kề Quả Đông.

Bàn là một cái bàn vuông bình thường, loại ghế trong thôn thường dùng là băng ghế dài. Tối đa tám người ngồi một bàn, nhưng bọn họ có mười hai người, chưa kể còn có trưởng thôn và vài người nhà ông Tuyên.

Chẳng thể ngồi ghế, mọi người hơi ngượng.

Tầm mắt hai ông lão như có như không đảo qua mấy cô gái bàn Đồ Đan. Tuy cố gắng che giấu nhưng cũng không thể hoàn toàn dập hết ý không tán thành trong mắt.

Thấy tình cảnh ngày càng khó xử, con dâu anh ba khẩn trương ra ngoài hòa giải, thân mật dắt bốn cô gái nhóm Đồ Đan sang một bên, xếp một cái bàn nhỏ khác.

Đồ Đan mới ngồi xuống lại đứng phắt dậy, sắc mặt cực kỳ khó coi, ba cô gái kia sắc mặt cũng không ổn cho lắm.

Những chàng trai còn ở bàn đều thấy hết chuyện đang xảy ra, chỉ biết bày vẻ mặt xấu hổ.

Lý Trác Phong lướt qua Quả Đông nhìn Trần Nhiên sắc mặt cực kỳ không ổn, khóe miệng giật nhẹ, không dám đụng đến, cắp cái đuôi qua một bên tìm chỗ ngồi mới.

Quả Đông thấy ý tốt của mình không được nhận, mắt trợn tròn xịch về chỗ cũ. Khi ngoảnh lại, anh thấy người Trần Nhiên ngồi tới tận mép băng ghế, đầu anh hơi nghiêng, con ngươi to trong veo đầy nghi hoặc.

Quả Đông tự ngẫm rồi túm lấy góc áo của Trần Nhiên, kéo cậu về phía mình, ngồi ở mép sẽ ngã sấp mặt đó.

Trần Nhiên thấy thế, gân xanh trên trán bắt đầu nhảy dữ dội.

Lý Trác Phong vội vã kéo trưởng thôn với ông Tuyên tiếp tục tám nhảm, "Hiện giờ thôn chúng ta có tổng cộng bao nhiêu hộ gia đình nhỉ?"

"Bốn mươi hộ gia đình thì phải?" Ông Tuyên nhìn trưởng thôn.

Trưởng thôn gật gù, "Tổng cộng có bốn mươi sáu hộ."

Quả Đông kinh ngạc, số hộ gia đình ít hơn ấn tượng của anh nhiều. Thôn rõ ràng rất nhộn nhịp, đâu đâu cũng là...

"Có người đã chuyển đến thành phố à?" Trần Nhiên chợt lên tiếng.

"Là vậy đấy, đúng rồi..." Trưởng thôn trả lời qua loa, vẻ mặt ông Tuyên thì quái lạ.

"Thế thì tốt quá." Lý Trác Phong như vô ý hỏi: "Nói tới đây, khi tụi con vừa vào thôn đã nhìn thấy một nhà ở đầu thôn, nhà đấy treo vải đỏ dán chữ mừng, đây là sắp kết hôn phải không?"

Trưởng thôn với ông Tuyên liếc nhau, sắc mặt càng thêm lạ lùng.

"Đúng vậy, gả con gái." Ông Tuyên nói.

"Nhà tôi cưới con dâu." Trưởng thôn tiếp lời.

"Đúng lúc vậy sao?!" Lý Trác Phong kinh ngạc.

"Ừ, con trai tôi đã đến tuổi, vừa khéo con gái của nhà ông ấy..." Rõ thấy trưởng thôn không muốn nói về chuyện này.

Lý Trác Phong là người tinh ý, chỉ nhìn thoáng qua một cái thì anh ta không hỏi thêm gì nữa, mà lại chuyển đề tài thành chuyện ngủ nhờ, dẫu sao đêm đến bọn họ không thể ngủ ngoài đường được.

Vừa đổi đề tài, Ông Tuyên với trưởng thôn nhiệt tình ngay lập tức, muốn giúp bọn họ sắp chỗ.

"Chỉ cần cho chúng tôi bốn phòng thôi." Trần Nhiên nói.

"Vị đây là?" Trưởng thôn nhìn Trần Nhiên, ông ta đã để ý từ lâu rồi. Lý Trác Phong toàn nhìn sắc mặt của Trần Nhiên mà nói, dường như đang nghi ngại Trần Nhiên điều gì đó, có thể đoán ngay được Trần Nhiên là lãnh đạo.

"Cậu ấy là đội trưởng của tụi con." Lý Trác Phong cười gượng giải thích, "Tính cậu ấy sẵn vậy rồi, không thích nói chuyện, mấy ông đừng để ý."

Ngũ Lâm cũng cười xòa. Thật tình mà nói, Trần Nhiên không mở miệng còn đáng yêu hơn khi mở miệng rất nhiều, mở miệng ra thôi là có thể làm người ta từ sống sờ sờ thành uất chết.

"Lãnh đạo mà." Tuyên lão cười cười.

"Thu xếp bốn gian phòng thì dễ thôi, nhưng liệu có chật quá không nhỉ? Dù sao thôn mấy ông cũng có phòng trống..." Trưởng thôn nói được nửa câu bỗng dưng sửa lời, "Cũng được thôi, mấy phòng trống đó lâu rồi không có người ở, dọn dẹp chắc sẽ tốn kha khá thời gian đấy."

"Làm phiền rồi ạ." Lý Trác Phong nói.

Quyết định ổn thỏa, trưởng thôn lập tức xoay người dặn dò anh ba ở bên mau chóng thu xếp, còn những người khác nhân cơ hội này ăn cơm.

Hương vị thức ăn không được xem là ngon, nhưng ở tình huống đói bụng thì mọi người đều ăn rất ngon miệng. Đặc biệt là Quả Đông, còn thêm tầm hai phần cơm, nhìn sang bên kia Lý Trác Phong đang trợn to mắt.

Bàn nhỏ của mấy cô gái lên đồ chậm hơn bàn của họ, nhiều món bàn lớn bên nam đã ăn xong mới bưng qua.

Lúc chờ mọi người cơm nước xong xuôi cũng đã hơn chín giờ đêm.

Có lẽ miệng Lý Trác Phong bô bô quá cũng đã mỏi, ăn xong không đến tiếp chuyện với trưởng thôn bọn họ nữa, bày ra bộ mặt thận yếu vừa ngáp vừa làu bàu mệt.



Trưởng thôn đành để bọn họ nghỉ ngơi trước, có việc ngày mai nói sau.

Nhờ ánh sáng ở sảnh, sau khi mọi người rửa sơ mặt trong sân nhà ông Tuyên thì được dẫn sang một căn nhà ngói cũ kỹ cạnh nhà trưởng thôn.

Căn nhà ngói là nhà cũ của trưởng thôn, nay cả nhà dời qua ở nhà trệt, chỗ này đã bị bỏ trống. Hơn nữa nó vừa đủ bốn gian phòng nên để tất cả bọn họ ở lại đây.

Ông Tuyên, anh ba tiễn người đi một đoạn, sau khi đóng cửa lại, cả hai thu lại nụ cười, đứng trong sân đưa mắt nhìn nhau.

Đêm về tối om, không có ánh trăng.

Khoảng sân được thắp sáng bằng bóng đèn vàng công suất thấp, gió thổi làm bóng đèn rung lắc không ngừng khiến ngôi nhà ngói cũ nát trông thật kỳ dị và âm u, dường như trong góc phóng đen nghịt có vô số ánh mắt hiểm độc không có tròng trắng trông về bọn họ vậy.

"Chúng ta ở lại đây thật hả?" Giọng điệu cứng nhắc của Trương Diệp cất lên, hắn ta đã quen với việc sắp đặt người khác.

Trước đó gia linh còn chưa nhắc tới, căn nhà ngói hỏng nát này coi chừng nửa đêm trụ không được sẽ sập đè lên người mình, lại còn chẳng biết chăn bông có sạch không, chỉ nghĩ đến mùi ẩm mốc, Trương Diệp đã bày vẻ mặt không chịu nổi.

"Nếu anh muốn đi sẽ không ai cản anh đâu." Trần Nhiên mở miệng, tất nhiên không phải lời hay.

Trương Diệp nhìn thôn tối tăm, xanh mặt không dám nói nữa. Lúc này dù có cho hắn mười lá gan hắn ta cũng không dám rời đi một mình.

"Vậy thì chia phòng ra đi." Lý Trác Phong nói.

"Chúng ta người nhiều như thế má có bốn phòng, không phải có hơi chật sao?" Đồ Đan để lộ sắc mặt suy sụp, vừa nãy ăn cơm cô ta cũng chẳng vui vẻ gì, thời đại nào rồi mà còn không cho phụ nữ ngồi chung mâm với đàn ông?

"Cuốc bộ cả ngày, chân tôi đã đau lắm rồi, chúng ta nên ngủ sớm đi." Ngoài miệng Tô Phong nói đau chân, mà tay lại xoa trước ngực, tức thì nghênh đón rất nhiều ánh nhìn như có như không.

Tô Phong là một người cô gái đẹp. Không phải kiểu đẹp sắc nét, mặt trái xoan, mắt hạnh, mà là một phong cách khác phong tình, gợi cảm, đậm vị phụ nữ. Đi cùng là cách ăn mặc bạo dạn của chị, giữa một số ít phụ nữ chị đã tự mình giành chiến thắng rồi.

Cho dù Đồ Đan đi theo con đường thuần khiết, cũng phải chào thua chị một quãng lớn.

Hiển nhiên Tô Phong cũng biết ưu thế của bản thân, ánh mắt mập mờ nhìn về phía Trần Nhiên với Lý Trác Phong, trong đám người cũng có thể thấy rõ ba người Trần Nhiên là nhóm có năng lực. . Truyện Đô Thị

Quả Đông thấy thế, nháy mắt đã xù lông.

Anh vội dịch lại gần Trần Nhiên ở bên cạnh, kề sát sạt người Trần Nhiên, Trần Nhiên là của anh, Trần Nhiên đã đồng ý sẽ bảo vệ anh rồi mà.

Bây giờ anh chỉ là một người bình thường, người thường hẳn sẽ sợ hãi. Nghĩ đến đây, Quả Đông nghiêm túc nghĩ đến việc nên rao một hai tiếng rằng, anh thật sự sợ quá.

Vẻ mặt Lý Trác Phong phức tạp dời tầm mắt đi, càng ngày anh ta càng cảm thấy mạch não Quả Đông bị chệch hẳn với những người khác.

Từ đầu đến giờ Trần Nhiên chẳng thèm nhìn đến Tô Phong, lực chú ý dồn hết lên người Quả Đông, cả người Quả Đông sắp dán dính vào người cậu.

Trông thấy không có hy vọng ở Trần Nhiên, Lý Trác Phong lại không thức thời, Tô Phong trực tiếp bỏ qua mấy cô gái Đồ Đan, Ngũ Lâm, chị Nam tuổi hơi lớn, xác định rõ mục tiêu nhìn sang nhóm đàn ông còn lại, "Chạy cả ngày người đầy mồ hôi, đến lúc tôi muốn đi tắm thì lại sợ đi một mình..."

Hai mắt Tỉ Dịch không dời khỏi bộ ngực nở to của Tô Phong chủ động xin đi đánh giặc, "Đừng sợ, anh đây sẽ bảo vệ em, em yên tâm mà tắm nhé. Với lại em hãy yên tâm, anh ngủ rất lành giấc."

Tỉ Dịch gần bốn mươi tuổi, bụng bia cổ phệ, người khác nhìn lén Tô Phong dù gì vẫn biết chú ý, riêng ông ta thì không thèm giấu đi vẻ dâm dê của mình.

Tô Phong lại không ăn kiêng, chị khẽ cười, kéo cánh tay dán vào ngực, làm khuôn mặt ứa dầu của Tỉ Dịch cười nở hoa.

"Còn thiếu một người." Tầm mắt Tô Phong dừng trên người Trương Diệp đẹp trai, vả lại còn lắm tiền, "Còn thiếu một người đó, anh muốn đến đây không?"

Trương Diệp chán ghét nhìn Tỉ Dịch toan từ chối, nhưng sau khi nhìn quanh một vòng những người khác, lời nói đến miệng nuốt trở lại. Ở cùng phòng với ai đều như nhau, cả vòng người không có ai làm hắn ta thích nổi.

Trương Diệp xoay người, chọn một phòng bước vào.

Tất cả những việc này đều thu hết vào mắt Đồ Đan, trong mắt cô ta là sự khinh thường không thèm che giấu, cô ta ghét nhất loại gái điếm khoe mình lẳng lơ như Tô Phong.

Không cam lòng lia mắt nhìn Trần Nhiên, khỏi phải nói xét về năng lực hay tướng mạo cậu đều cao hơn người khác cả đoạn. Đồ Đan nắm lấy Ngũ Lâm và người phụ nữ còn lại là chị Nam, "Ba người phụ nữ chúng ta hãy ở cùng nhau, chăm sóc lẫn nhau nhé..."

Trong ba người rõ ràng Trần Nhiên là người đứng đầu, Lý Trác Phong chắc cũng có tí bản lĩnh, duy chỉ Ngũ Lâm không hề có cảm giác tồn tại, nhưng hiện tại cô ta không còn cách nào.

Bốn người bị để lại liếc nhau, Lý Trác Phong chủ động đứng sang bên Quả Đông và Trần Nhiên, thừa lại ba người kia vừa đúng một phòng.

Chia phòng xong, Trần Nhiên xoay người muốn đi, trước chi bước còn cười nhạt: "Đừng trách tôi không nhắc nhở mấy người, bất kể nghe thấy chuyện gì xảy ra vào ban đêm tuyệt đối đừng đi ra ngoài mở cửa, nếu không thì chết cũng đáng lắm."

Bỏ lại lời này, Trần Nhiên quay vào phòng, Quả Đông vội tung tăng theo sát.

Cả đám thần kinh vốn căng thẳng, căn nhà ngói hỏng nát này làm cho đáy lòng người ta phải sợ hãi. Trần Nhiên mới nói như thế, sắc mặt mọi người nhất thời trở nên xấu xí.

"Cũng muộn rồi, có gì thì để ngày mai hẵng nói." Lý Trác Phong đuổi theo Trần Nhiên.

Lý Trác Phong vừa vào cửa, đang suy nghĩ làm sao để ba người đàn ông lớn ngủ trên một cái giường thì thấy Trần Nhiên đã nằm nhắm mắt trên cái giường duy nhất ở trong phòng, Quả Đông đang ôm con thỏ nằm bên Trần Nhiên.

Nằm ngay gọn rồi lại trông thấy anh ta vào cửa, Quả Đông mau chóng đẩy đẩy Trần Nhiên nằm bên, dồn cả người Trần Nhiên đang nhắm mắt muốn dán luôn lên tường, xong mới chừa chỗ cho đủ cỡ một người.

Khóe miệng Lý Trác Phong giật giật, dưới ánh mắt lạnh buốt đen kịt của Trần Nhiên sau lưng Quả Đông, ngoan ngoãn phẩy tay, "Không cần đâu, tôi ngủ dưới đất được rồi..."

Đoạn nghĩ, lẽ ra mình không nên ở đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau