Cảnh Phỉ

Chương 2: Ông xã muốn điều giáo tôi nhưng lại trở thành sub

Trước Sau
Edit: Nananiwe

Trước khi Triệu Thần Vũ mở cửa, thật ra hắn đã nghĩ xa hơn những gì hắn tưởng nhiều lắm.

Thậm chí là, nếu Nhậm Bách Nhiên thật sự có tình nhân bên ngoài thì hắn sẽ xử lý người thương của mình như thế nào.

Nếu theo như tính tình trước kia của hắn, người mà mình chiếm lấy làm của riêng dám ra ngoài thuê phòng với tên đàn ông khác, dù thế nào hắn cũng phải băm hai người này làm trăm mảnh mới giải được hận.

Nhưng khi đối tượng là Nhậm Bách Nhiên, hắn lại suy sụp.

Bởi vì Nhậm Bách Nhiên thật sự có năng lực này.

Ung dung, muốn thiêu sạch tất cả mọi thứ thành tro bụi, sợ rằng chính là đang nói tới Nhậm Bách Nhiên.

Loại người này là đáng sợ nhất.

Bởi vì đó là người có thể giữ được lý trí tỉnh táo nhất trong bất cứ trường hợp bất cứ thời gian nào, nhìn sự phát triển mọi vật bằng tư thái cao cao tại thượng, cảm xúc của bản thân sẽ không bị lay động vì bất kỳ kẻ nào, vĩnh viễn dùng tâm thái của người xem để không khiến bản thân mình hãm sâu vào đó.

Có lẽ người khác sẽ cảm thấy Nhậm Bách Nhiên thường treo nụ cười bên môi vừa thân thiết lại vừa ôn hòa.

Nhưng chỉ có Triệu Thần Vũ biết.

Từ lần đầu tiên gặp người này, hắn đã biết linh hồn bên dưới lớp vỏ bọc này của Nhậm Bách Nhiên có bao nhiêu dối trá.

Cho dù hiện tại bọn họ đã ở cạnh nhau một năm, trở thành người yêu cũng gần một tháng, Triệu Thần Vũ vẫn luôn cảm nhận được từ trước tới giờ mình chưa từng hiểu rõ Nhậm Bách Nhiên.

Bên dưới ánh mắt vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều nhìn hắn kia ẩn chứa rất nhiều sóng ngầm mà hắn không hiểu được.

Thật ra là Triệu Thần Vũ không muốn thừa nhận.

Phần tình cảm này vẫn luôn do hắn chủ động, nhưng quyền chủ động lại vĩnh viễn nằm trong tay Nhậm Bách Nhiên.

Nhậm Bách Nhiên mới là người nắm quyền chi phối giữa hai người.

Cho nên, giây phút Triệu Thần Vũ nhìn thấy Nhậm Bách Nhiên quỳ gối dưới đất, nháy mắt ấy cảm xúc trong mắt hắn chính là khó tin, là hư ảo cùng với không thực tế.

Mà sau đó, đau lòng và phẫn uất bất tri bất giác dâng lên.

Hắn gần như đạp cửa, hất tên đàn ông xa lạ kia ngã xuống đất, đỏ mắt cả người xù lông lên, vội vàng đỡ Nhậm Bách Nhiên còn đang sửng sốt quỳ trên mặt đất dậy.

"Đừng sợ, có em ở đây..." Triệu Thần Vũ cảm giác giọng nói mình cũng bắt đầu run rẩy, ôm chặt Nhậm Bách Nhiên vào lòng.

"Không cần biết đã xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ giết chết tên súc vật kia giúp anh. Anh đừng sợ gã ta, em sẽ không để gã ta uy hiếp anh..."

Triệu Thần Vũ càng nói chóp mũi càng chua xót, âm cuối không kiềm được trở nên nghẹn ngào.

Hắn thật sự không thể nào chấp nhận được.

Người mà hắn cho rằng trân quý hơn cả sinh mệnh mình, lại bị người ta ức hiếp ở một nơi mà hắn không hề biết, không chỉ quỳ xuống cầu xin tha thứ và nhận hết tủi nhục, mà còn muốn gạt hắn tự chống đỡ một mình.

Trong mắt Triệu Thần Vũ, Nhậm Bách Nhiên giống một con mèo kiêu ngạo.

Nên được hầu hạ như chủ nhân, thỉnh thoảng có khiêu khích rồi bị chịch đến mức nhận sai thì cũng là tình thú giữ hai người họ.

Nhưng mà hắn chưa từng nghĩ tới, cũng không muốn Nhậm Bách Nhiên thật sự cúi đầu.

Vẫn là do không nỡ.

Ngay trong lúc Triệu Thần Vũ giận dữ muốn tìm gã đàn ông kia tính sổ thì Nhậm Bách Nhiên trong ngực hắn lại cười thành tiếng, kéo con chó điên sắp mất đi lý trí nhà mình lại.

"Đừng nháo, bọn tôi chỉ đang chơi "trò chơi" thôi."

"Trò chơi?"

Triệu Thần Vũ siết chặt nắm đấm, hung tợn nói: "Em còn chưa thấy trò chơi nào cần người ta quỳ xuống vứt hết tự tôn như vậy!"

Nhậm Bách Nhiên bóp khuôn mặt vặn vẹo vì tức giận của Triệu Thần Vũ, nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn.

"Thật sự là trò chơi, vốn là do cả hai bên tình nguyện, em làm như vậy tôi thật sự không biết giải thích với người ta thế nào..."

Nói xong, Nhậm Bách Nhiên nhìn về phía người vừa bị đuổi đi nhưng lại xuất hiện ở ngoài cửa kia, thành khẩn xin lỗi: "Ngại quá, tính tình của người yêu tôi không tốt, không hiểu những cái này, tôi sẽ từ từ dạy cậu ấy."

Người đàn ông nọ liếc Nhậm Bách Nhiên một cái thật sâu, đến khi bị Triệu Thần Vũ trừng đến mức hận không thể ăn thịt người thì mới yên lặng rời khỏi phòng.

Trong phòng lập tức chỉ còn hai người họ, không khí yên lặng tới quỷ dị.

Triệu Thần Vũ buông Nhậm Bách Nhiên ra.

Hắn ngồi xổm xuống, tay phải vẫn luôn lau hai mắt phiếm hồng, thoạt nhìn đau lòng tới cực điểm.

"Nhậm Bách Nhiên, em biết anh có nỗi khổ riêng, nhất định là gã đàn ông kia nắm nhược điểm của anh nên anh mới phải che chở như vậy. Anh tin em, em sẽ xử lý giúp anh, anh sẽ không sao cả."

Nói xong câu cuối cùng, Triệu Thần Vũ đã trực tiếp khóc thành tiếng: "Sao anh lại không chịu tin tưởng em chứ?"

Nhậm Bách Nhiên nhìn bộ dáng vô cùng lo lắng của Triệu Thần Vũ, trong lòng như có dòng nước ấm áp chảy qua.

Anh nửa quỳ xuống đối diện với Triệu Thần Vũ, cười hỏi: "Em đã nghe nói về BDSM chưa?"

Triệu Thần Vũ sửng sốt, rõ ràng là không biết gì về phương diện này.



Nhậm Bách Nhiên cũng không so đo, kiên nhẫn giải thích với hắn: "Đây chỉ là một trò chơi chủ nô tương tự như điều giáo anh tình tôi nguyện, em có thể tưởng tượng như SM, tôi là M, người vừa rồi là S. Như vừa nãy em đã thấy, trong trò chơi này thì tất cả đều là điều bình thường."

"Đơn giản mà nói..." Lời của Nhậm Bách Nhiên như có dụng ý khác.

"Tôi có khuynh hướng chịu ngược, là một tên biến thái, tôi sợ em để ý đến điều này, cũng biết là chắc chắc em sẽ không chơi BDSM với tôi. Tôi chỉ có thể gạt em tìm người khác để thỏa mãn sở thích tình dục của chính mình."

Dáng vẻ mơ màng của Triệu Thần Vũ giống như cái hiểu cái không.

Nhậm Bách Nhiên cũng không gấp, cho Triệu Thần Vũ có thời gian dần dần hiểu ra.

Cũng không uổng công Nhậm Bách Nhiên làm dom nhiều năm, hiếm khi hạ mình xin bạn tốt diễn một màn như vậy trước mặt Triệu Thần Vũ.

Buổi tối, trên đường lái xe về nhà, hai người vẫn yên lặng không ai nói gì.

Mãi đến khi xuống xe, Triệu Thần Vũ mới thử mở miệng: "Cái sở thích tình dục kia của anh... sau này đừng ra ngoài tìm đàn ông khác được không? Em thật sự, thật sự không thể chấp nhận được anh ở chung một phòng với người khác như vậy."

Nhậm Bách Nhiên ngồi ở ghế phó lái thở ra một làn khó thuốc, tiếc hận nói: "Đáng tiếc là em không chấp nhận được sở thích tình dục của tôi, không thể thỏa mãn tôi."

"Hơn nữa em cũng không có quyền ngăn tôi theo đuổi sở thích của mình."

"Nhậm Bách Nhiên, anh đừng có ép em!"

Trong mắt Triệu Thần Vũ dần hiện lên vài phần hung ác trước nay chưa từng có: "Nếu anh còn dám ra ngoài tìm đàn ông, em sẽ nhốt anh lại, ngày ngày chịch anh đến mức hai chân không khép lại được!"

"Sẽ chiếm lấy anh làm của riêng..."

"Em..."

"Em sẽ đóng đinh anh trên giường cả đời, anh chỉ có thể làm công cụ tiết dục cho một mình em thôi!"

Càng về sau, ngữ khí của Triệu Thần Vũ càng ác độc, nói nghiến răng nghiến lợi cũng không quá.

"Anh phải biết là, em có bản lĩnh này!"

Nhậm Bách Nhiên yên lặng nghe, sau đó mang theo ý cười xuống xe.

Lúc đi vào còn ý vị sâu sa quay lại nhìn, giống như đang trào phúng Triệu Thần Vũ mạnh mồm không biết tự lượng sức mình.

Mà sự thật đích xác là như vậy.

Triệu Thần Vũ ở trong xe cười khổ.

Hắn thật sự không nỡ.

Cho dù là thế nào cũng đều không nỡ.

...

Nửa đêm hôm ấy.

Triệu Thần Vũ quay lưng về phía Nhậm Bách Nhiên, trằn trọc mở trang mạng giới thiệu về BDSM gì đó lên, thậm chí tắt âm thanh để mở video lên xem.

Người trong video trần như nhộng làm sắc mặt hắn trở nên âm trầm.

Hắn tuyệt đối không chấp nhận để Nhậm Bách Nhiên cởi sạch quần áo, quỳ gối trước mặt một tên đàn ông khác, gọi gã ta là chủ nhân.

Nếu thật sự như vậy, chỉ sợ là hắn sẽ trực tiếp điên lên mất.

Vì thế sáng ngày hôm sau, lúc Nhậm Bách Nhiên sắp sửa đi làm, hắn lập tức túm lấy tay anh, nhíu mày không hiểu ra làm sao, trực tiếp mở miệng: "Đừng tìm người khác được không? Em chơi với anh."

Trên mặt Nhậm Bách Nhiên không có biểu tình ngạc nhiên gì, giống như là đã sớm đoán ra được, chỉ cúi đầu cười nhẹ.

Cuối cùng anh mang Triệu Thần Vũ tới một câu lạc bộ BDSM.

Bên trong có một phòng dành riêng để điều giáo, là nơi rất sớm trước kia Nhậm Bách Nhiên còn làm dom dùng để điều giáo sub thỏa mãn sở thích tình dục này của mình.

Lúc Triệu Thần Vũ đi vào phòng điều giáo, nhìn thấy đủ loại dụng cụ điều giáo treo trên tường, hắn đột nhiên cảm nhận được máu trong cơ thể mình sục sôi đến lợi hại.

Thật ra từ lúc ở bên cạnh Nhậm Bách Nhiên, đôi khi hắn nghĩ chỉ làm tình đơn thuần có khi nào sẽ nhàm chán không, cũng từng nghĩ muốn nếm thử nhiều kiểu đa dạng và mới lạ với Nhậm Bách Nhiên hơn.

Nhưng hắn lại sợ Nhậm Bách Nhiên không chấp nhận được, nên vẫn luôn chịu đựng.

Mãi đến tận bây giờ, nhìn thấy một phòng toàn công cụ điều giáo, hắn xác thực là có cảm giác kích thích và mới lạ.

Hai người đèu là đàn ông.

Tuy là Triệu Thần Vũ chưa bao giờ chơi SM, nhưng nếu nói hắn không biết một chút gì về những đạo cụ này thì cũng không phải.

Hắn đột nhiên rất chờ mong, không biết nếu Nhậm Bách Nhiên bị những đạo cụ này giày vò đến mức chảy nước mắt, khuất nhục cầu xin tha thứ thì sẽ là cảnh tượng dâm đãng đến mức nào.

Nếu roi kia rơi xuống người Nhậm Bách Nhiên, để lại từng vệt đỏ ửng do chính tay hắn đánh vào thân thể tuyết trắng ấy...

Hoặc là để Nhậm Bách Nhiên ngồi lên con lừa gỗ trước mặt, bị nó thúc đến mức cả người điên đảo, hai mắt rưng rưng...

Triệu Thần Vũ không khỏi bị những ý tưởng này của mình dọa sợ.

Chẳng lẽ hắn trời sinh đã có khuynh hướng SM kiểu này rồi sao?



Nếu không thì tại sao lần đầu tiên bước vào nơi thế này, hắn không chỉ không cảm thấy áp lực và chán ghét như người bình thường, ngược lại còn cảm thấy ngứa ngáy tay chân và mơ hồ có chút khoái cảm chứ?

May mà năng lực chấp nhận của Triệu Thần Vũ không yếu.

Chẳng bao lâu sau, gần như bao nhiêu muộn phiền và buồn bực của hắn đã bay sạch, khôi phục lại dáng vẻ phóng túng cợt nhả của ngày thường, trêu chọc Nhậm Bách Nhiên cách đó không xa: "Tiểu nô lệ của em, sao còn không mau lại đây dạy em chơi như thế nào?"

Nhậm Bách Nhiên cũng có chút bất ngờ với tốc độ khôi phục bình tĩnh của Triệu Thần Vũ.

"Đói khát đến vậy sao?" Nhậm Bách Nhiên vười như không cười: "Không biết là người nào hôm qua còn sống chết không tiếp thu được."

Triệu Thần Vũ chỉ có thể giải thích: "Em chỉ không tiếp thu được chuyện anh chơi với người khác. Nếu là chính em chơi, mặc dù vẫn hơi khó chịu nhưng mà không phải là không thể chơi."

Nhậm Bách Nhiên cười cười không nói lời nào.

Anh dẫn Triệu Thần Vũ đi một vòng đơn giản để xem những đạo cụ đủ hình đủ loại ở đây.

Những thứ như trứng rung, gậy mát xa, dây xích gì đó, gần như mỗi lần Nhậm Bách Nhiên giới thiệu đến, ánh mắt Triệu Thần Vũ lại sáng hơn vài phần.

Tới cái cuối cùng, ngược lại là Triệu Thần Vũ trở nên vội vã.

Nhưng càng là như thế, trong lòng Triệu Thần Vũ lại càng so đo.

"Chẳng lẽ... trước kia anh... cũng chơi những thứ này với những gã đàn ông khác?"

"Sao hả? Ghen à?"

Nhậm Bách Nhiên có chút đắc ý, cười cười: "Trước kia tôi luôn là người điều giáo, trong BDSM gọi là dom, em cũng có thể hiểu là S khi chơi SM, lấy việc sỉ nhục điều giáo, thậm chí là ngược đãi người khác để đạt được khoái cảm thỏa mãn tâm lý và thân thể."

"Mà lần trước ở trong khách sạn em bắt gặp là lần hiếm hoi tôi làm sub, cũng chính là bên thần phục và thừa nhận điều giáo."

Mắt thấy Triệu Thần Vũ càng nghe càng mờ mịt, Nhậm Bách Nhiên hỏi thẳng: "Đến lượt em rồi, em hi vọng mình làm dom hay làm sub?"

Lần này ngược lại là Triệu Thần Vũ hiểu được, mặt mày tươi cười rạng rỡ.

"Tất nhiên là làm bên điều giáo gì đó rồi! Còn phải hỏi nữa à?"

Giây tiếp theo, Nhậm Bách Nhiên lập tức quỳ xuống cách Triệu Thần Vũ chưa đến một mét, đầu gối chạm đất, lưng ưỡn thẳng tắp, hai tay sau lưng, đầu hơi ngẩng lên.

Chỉ là một tiếng "chủ nhân" kia còn chưa kịp thốt ra, Triệu Thần Vũ đã như con nhím xù lông lên, lập tức quỳ gối xuống trước mặt Nhậm Bách Nhiên, cả người héo rũ, đầu còn cúi thấp hơn Nhậm Bách Nhiên, ai không biết còn tưởng bọn họ đang bái đường thành thân.

Cái này cũng không trách Triệu Thần Vũ được.

Trong tiềm thức của hắn, sự tồn tại của Nhậm Bách Nhiên thật sự quá mức quan trọng.

Có thể nói là hắn không sợ ai cả, chỉ sợ mỗi Nhậm Bách Nhiên.

Sợ Nhậm Bách Nhiên không để ý tới mình, sợ Nhậm Bách Nhiên sẽ ở bên cạnh người khác, sợ Nhậm Bách Nhiên chán ghét hắn...

Hắn sợ hãi, lo được lo mất rất nhiều, trong lòng hắn, hình ảnh Nhậm Bách Nhiên đã sớm trở nên vĩ đại vô hạn.

Đừng nhìn hắn ngày thường còn cường thế hơn Nhậm Bách Nhiên, nhưng nếu để Nhậm Bách Nhiên quỳ trước mặt mình, gần như xuất phát từ bản năng mà hắn sẽ hạ tư thế của bản thân xuống còn thấp hơn.

Nhớ năm ấy khi hắn còn làm mưa làm gió, làm gì có người nào có thể làm hắn hạ mình đến vậy?

Hắn chỉ thua mỗi trên người Nhậm Bách Nhiên thôi.

Hắn nhận.

Nhậm Bách Nhiên nhìn Triệu Thần Vũ run lẩy bẩy trước mặt mình, không nói gì cả, trong mắt lộ ra cảm xúc quả nhiên là như vậy.

Anh thở dài một tiếng, ghé sát lại gần Triệu Thần Vũ, thấp giọng chế giễu: "Chủ nhân thân ái của tôi ơi, em sợ tôi thành dạng này thì còn làm dom gì nữa?"

Triệu Thần Vũ rất muốn kiên cường một chút, nhưng sự thật đúng là như vậy, hắn cũng không thể nào cãi lại được.

Nhậm Bách Nhiên bất đắc dĩ đứng dậy, tăng âm lượng ra lệnh cho Triệu Thần Vũ vẫn còn đang phát run trên mặt đất: "Đứng dậy!"

Triệu Thần Vũ nghe lời đứng dậy.

"Đã thấy rõ tư thế ban nãy tôi quỳ chưa?" Ngữ khí Nhậm Bách Nhiên vô cùng cứng rắn.

Triệu Thần Vũ hơi ngây ra một lát, sau đó mới chậm rãi gật đầu.

"Bây giờ hãy học theo tư thế vừa rồi của tôi, hai tay sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực, đầu gối rộng bằng vai..."

"Quỳ xuống!"

Nhậm Bách Nhiên ra lệnh một câu, thân thể Triệu Thần Vũ lập tức quỳ xuống theo bản năng, không chút nghĩ ngợi mà thần phục dưới chân Nhậm Bách Nhiên.

Đến khi hắn phản ứng lại thì mới ý thức được là có gì đó không đúng.

Thì ra hiện giờ, người làm sub và thừa nhận điều giáo...

Lại chính là hắn sao?!!

Tác giả có lời muốn nói:

Giai đoạn đầu Triệu Thần Vũ sub, giữa là Nhậm Bách Nhiên sub, cuối là điều giáo lẫn nhau.

Cùng xem một bạn công cợt nhả sợ vợ sẽ trở thành một dom đủ tư cách, không bị tư tình quấy nhiễu như thế nào nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau