Cảnh Phỉ

Chương 7: Sau khi điều giáo, ông xã nói chuyện với tôi rất kỳ quái

Trước Sau
Edit: Nananiwe

Buồn cười không?

Sau khi buông di động xuống, Triệu Thần Vũ vẫn luôn nghĩ về vấn đề này.

Hắn tự nhận là bản lĩnh của mình không phụ lòng người, tự nhận là mình quấn lấy không chút liêm sỉ tự tôn như vậy, cuối cùng có được tất cả mọi thứ trong tay...

Chẳng qua là mệnh lệnh của cấp trên, người ta bị ép không thể không thực hiện nhiệm vụ mà thôi.

Mà hắn lại tạ ơn trời đất giống như đồ ngu ngốc, không biết đây là kế hoạch người ta đã tính sẵn tất cả, bị bán còn ngu ngốc đi theo đếm tiền cho người ta.

Lúc ban đầu, hẳn là Nhậm Bách Nhiên chê cười sau lưng hắn không ít lần nhỉ?

Ngay cả chính hắn còn cảm thấy mình buồn cười mà.

Thật sự là yêu bằng lý trí, quả thật ngu xuẩn.

Cảnh phỉ, cảnh phỉ...

Cho tới hiện tại, Triệu Thần Vũ mới bắt đầu coi trọng danh từ mà trước giờ hắn vốn chưa từng để ý.

Nếu hắn không phải "phỉ" thật thì tốt biết bao.

Như vậy hắn sẽ không đứng ở phe đối lập với Nhậm Bách Nhiên, tình cảm giữa hai người bọn họ sẽ không pha lẫn nhiều chân tướng không lường trước, nhiều thứ phá hủy phần tình cảm thuần túy này đến như vậy.

Nhưng nếu hắn không phải là trùm xã hội đen kẻ khác mới nghe danh đã sợ mất mật, hắn cũng sẽ không gặp được Nhậm Bách Nhiên, lại càng sẽ không làm cảnh sát cấp cao kiêng kỵ, phái Nhậm Bách Nhiên chủ động tới tiếp cận hắn.

Không nói đến việc Triệu Thần Vũ hắn sẽ thoải mái mà trải qua một kiếp sống hắc đạo tiêu sái phong lưu thế nào, từ ánh mắt đầu tiên chạm phải Nhậm Bách Nhiên, cuộc sống vốn chỉ là kéo dài hơi tàn đến cuối đời của hắn mới coi như có hi vọng.

Nhưng sự thật trước mắt lại nói cho hắn biết, hi vọng này là giả.

Là thứ vốn không thuộc về hắn.

Một khi đã như thế, vậy... vậy dứt khoát đừng hòng ai mơ đến được.

...

Buổi tối, lúc Nhậm Bách Nhiên đúng giờ đi vào quán BDSM thì Triệu Thần Vũ đã tới rồi.

Phòng hôm nay Triệu Thần Vũ chọn rất là đặc sắc.

Hoàn toàn là mô phỏng theo phòng thẩm vấn, ánh đèn mờ ảo càng làm bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng.

Mà giá đựng dụng cụ ở bốn phía rất đa dạng, còn có loại mang lại cảm giác chịu khổ hình như trên phim, Nhậm Bách Nhiên thấy mà như lạc vào một thế giới kỳ lạ, ngay cả bối cảnh rùng rợn này cũng khiến người ta lạnh cả người.

Nhậm Bách Nhiên đang định cởi bỏ cảnh phục trên người thì một tiếng lạnh nhạt "Không cần cởi" ở bên kia lập tức làm anh ngừng động tác lại.

Triệu Thần Vũ đi tới trước mặt, một thân phóng đãng không kiềm chế được.

Áo gió màu đen được khoác tùy ý trên người, miệng ngậm điếu thuốc, hừ nhẹ một tiếng, cảm giác phóng đãng như phả thẳng vào mặt.

Nhậm Bách Nhiên nhìn thấy keo xịt tóc trên đỉnh đầu Triệu Thần Vũ, đánh giá bộ dạng không đứng đắn của hắn từ trên xuống dưới, cảm thấy buồn cười nhiều hơn, lại thấy hình như là đã từng quen biết.

"Cái này... hình như là quần áo Triệu đại lão ngài mặc trước khi vào tù à? Thế nào, hoài niệm quá khứ?"

"Đúng vậy!"

Triệu Thần Vũ đáp lời không chút e dè: "Thực hoài niệm những tháng ngày quá khứ. Nhưng mà nếu em muốn thì có thể trở về bất cứ lúc nào."

"Cũng không biết là... Cảnh sát Nhậm sẽ xử lý tên tội phạm dạy mãi không sửa này như thế nào."

Mặc dù Triệu Thần Vũ ngụy trang rất tốt, nhưng Nhậm Bách Nhiên vẫn nghe ra được chút đối chọi gay gắt từ trong lời của hắn.

Tuy là không rõ lắm nhưng Nhậm Bách Nhiên vẫn nói tránh đi: "Đêm nay muốn chơi kiểu nào?"

"Tình cảnh play, đã từng nghe nói rồi nhỉ?"

Tất nhiên là Nhậm Bách Nhiên biết.

Hai bên sẽ tự thiết lập một vai diễn, na ná như dùng bối cảnh cầm tù, thẩm vấn để tiến hành điều giáo và nhục nhã.

Bản chất cũng không khác cách điều giáo thông thường lắm.

Chỉ là trong đây sub và dom sẽ có quan hệ đối lập, sub có thể không cần nghe lời dom. Bởi vì trò này thường lấy sự phản kháng của sub để kích thích dục vọng lăng nhục và chinh phục của dom, cho đến khi dưới sự điều giáo này, sub không chịu nổi nhục nhã, cuối cùng chịu thần phục mới thôi.

Nhậm Bách Nhiên thật sự không ngờ Triệu Thần Vũ lại muốn chơi lớn đến vậy.

"Em đang nghĩ tới một quan hệ, cảm thấy sẽ rất thú vị nên đêm nay muốn thử xem."



Triệu Thần Vũ vừa nói vừa quan sát sắc mặt Nhậm Bách Nhiên: "Anh cảm thấy..."

"Có phải trùm hắc đạo và cảnh sát nằm vùng bị phát hiện rất thú vị không?"

Ánh mắt Nhậm Bách Nhiên dần ẩn chứa ý vị sâu sa: "Đúng là rất kích thích."

"Thảo nào... Ngay cả quần áo cũng không cần tôi cởi."

Triệu Thần Vũ lấy dây lưng từ trên người xuống, bịt kín mắt Nhậm Bách Nhiên.

Sau khi mất đi thị giác, con người ta sẽ vô thức cảm thấy yếu ớt.

Nhậm Bách Nhiên được Triệu Thần Vũ giúp đỡ, vòng hai tay sau lưng, sau đó bị còng tay lạnh như băng khóa cổ tay lại.

Tiếp theo dưới sự chỉ đạo của Triệu Thần Vũ, Nhậm Bách Nhiên quỳ gối ở giữa phòng, cúi đầu, bắt đầu nhập vai cảnh sát bị bại lộ thân phận thà chết chứ không chịu khuất phục.

Xung quanh im lặng đến quỷ dị.

Nhậm Bách Nhiên quỳ khoảng chừng mười phút cũng không thấy động tĩnh gì.

Tiếng vang bất ngờ hiển nhiên là vô cùng đột ngột.

Tiếng bước chân từ xa vọng lại, phối hợp với tiếng dây lưng va chạm làm bầu không khí vốn đang căng thẳng cũng trở nên cao trào.

Cước bộ cuối cùng cũng dừng ở chỗ cách Nhậm Bách Nhiên chưa tới một mét.

Nhậm Bách Nhiên cảm nhận được đầu mình đang được người ta nâng lên, có thể loáng thoáng thấy được gai nhọn trên nóc nhà bị bắn ra, nóng rực và bối rối.

Anh nghe được tiếng Triệu Thần Vũ vang lên bên tai, giọng nói vô cùng lạnh lẽo.

"Cảnh sát Nhậm à, lúc anh nghĩ cách tiếp cận tôi, anh có nghĩ tới ngày hôm nay không?"

Nhậm Bách Nhiên cố nén cảm giác đau đớn trên cằm, dùng ngữ khí cực kỳ phù hợp với thiết lập nhân vật mà nói một câu: "Muốn giết muốn chém thì cứ việc, nhiều lời vô nghĩa như thế làm gì?"

Chát!

Dây lưng dừng lại trên mặt Nhậm Bách Nhiên, nhanh chóng để lại một vệt hồng, không phải quá đau nhưng lại gây ra sự đối lập với làn da xung quanh, hiệu quả thị giác cực sâu sắc.

Mặt Nhậm Bách Nhiên bị đánh hơi lệch, sau đó lại bị bàn tay to lớn kia ép trở về, bóp thật chặt.

"Con mẹ nó anh đúng là có bản lĩnh thật đấy nhỉ! Nhỉ?!"

"Có phải là anh rất đắc ý không? Nhìn tôi ở bên cạnh anh như một con chó vẫy đuôi mừng chủ, có phải anh rất có cảm giác thành tựu không?"

Lực tay của Triệu Thần Vũ đột nhiên tăng lớn, cơ hồ là bóp đến nỗi Nhậm Bách Nhiên hoàn toàn không nói được câu nào.

Lúc Nhậm Bách Nhiên nghĩ có khi cằm mình trật khớp rồi thì lực đạo mạnh mẽ kia lại biến mất, đột nhiên bóp cổ anh ném vào ghế sofa duy nhất trong phòng.

Lúc quần bị cởi ra thì bụng Nhậm Bách Nhiên vừa lúc đâm xuống chỗ cao nhất của sofa, mông bị bại lộ hoàn toàn trong không khí, cả người bị đặt ở vị trí Triệu Thần Vũ xuống tay tốt nhất.

"Cảnh sát Nhậm, nói anh yêu tôi."

Nhậm Bách Nhiên sửng sốt, trăm triệu lần không ngờ Triệu Thần Vũ lại buộc anh nói những lời thế này.

Chát! Chát!

"Tôi bảo là, nói anh yêu tôi!

Triệu Thần Vũ gần như đã nghiến răng nghiến lợi, bàn tay đánh xuống mông Nhậm Bách Nhiên từng cái một, làm cái mông mềm mại phía dưới tăng nhiệt độ không ngừng.

Nhậm Bách Nhiên mím môi không nói.

Dưới sự trách móc như cuồng phong bão táp của người phía sau, tính khí giữa hai chân Nhậm Bách Nhiên chậm rãi ngẩng đầu, ngón chân căng thẳng, cả người đều đang run rẩy.

"Cảnh sát Nhậm à, sao anh vẫn ti tiện như vậy? Bị kẻ thù đánh mông mà vẫn có thể cứng lên, thật sự là mất mặt cho cục cảnh sát mà!"

Triệu Thần Vũ dừng tay lại, ném dây lưng trong tay sang một bên.

Hắn tách hai cánh mông ra, lộ ra khe đùi, ngón tay vói vào miệng Nhậm Bách Nhiên càn quấy, sau đó chen vào huyệt khẩu khẽ run phía sau, đè xuống vách thịt.

Ngón tay cuối cùng cũng thăm dò được điểm kia.

Triệu Thần Vũ lấy sức cố gắng ấn thật mạnh vào điểm đó, Nhậm Bách Nhiên trực tiếp rên thành tiếng, ngẩng đầu lên thở gấp liên tục.

Triệu Thần Vũ khuếch trương xong, tùy tay lấy một cái dương v*t nhỏ đâm thẳng vào, lần nữa tách ra huyệt khẩu vẫn chưa hoàn toàn co rút.

Tay trái hắn giữ chặt thắt lưng Nhậm Bách Nhiên, tay phải tùy ý điều khiển dương v*t giả ra vào trong cơ thể Nhậm Bách Nhiên, va chạm vào điểm mẫn cảm ở nơi sâu nhất, ma xát với vách tường yếu ớt của huyệt khẩu.

"Mới cái này đã không chịu nổi rồi? Thứ của tôi còn lớn hơn nhiều cái này, anh nằm gai nếm mặt ở cạnh tôi mấy ngày nay, lỗ hậu còn chưa bị tôi chơi đến rộng ra à?"



"Cảnh sát Nhậm..."

"Chỉ cần anh nói một câu anh yêu tôi, tối nay tôi sẽ bỏ qua cho anh."

Nhậm Bách Nhiên đang bị đạo cụ kia chơi đến mức mê sảng, có điên mới nghe lời hắn nói.

"Triệu đại lão, có bản lĩnh thì tối nay... chịch chết tôi đi..."

Triệu Thần Vũ bị kích thích, sau khi rút dương v*t giả ra thì lập tức đẩy dương v*t của mình vào.

Huyệt khẩu mang lại cảm giác trướng đau như muốn nứt vỡ, khoái cảm như hủy diệt lý trí.

Triệu Thần Vũ điên cuồng mà đâm vào, phát tiết, trả thù...

Hiện giờ đại não của hắn bị chia làm hai nhân cách.

Nó kêu gào hủy diệt, kêu gào tra tấn, kêu gào trả thù vặn vẹo, muốn đặt người này dưới thân mà lăng nhục đến chết.

Triệu Thần Vũ hắn có sóng to gió lớn nào mà chưa trải qua? Còn sợ âm mưu gì nữa chứ?

Chỉ có người đàn ông không biết sống chết dưới thân này dám trêu đùa hắn, dám cao cao tại thượng mà nhìn xuống hắn, dám đối xử với hắn như một con chó, vui vẻ thì trêu đùa, tâm tình không tốt thì vứt bỏ như giày cũ, vĩnh viễn là người làm chủ trong mối quan hệ của hai người.

Dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì mà hắn phải hèn mọn như vậy?

Nhậm Bách Nhiên là cái thá gì chứ?

Là thứ đồ chơi hắn chỉ cần động một ngón tay là có thể nghiền nát, dựa vào cái gì mà hắn lại vì người này rửa tay chậu vàng, dựa vào cái gì mà lại vì người này lãng tử quay đầu?

Người đàn ông này đã lừa hắn ngay từ ban đầu.

Dùng chiêu lạt mềm buộc chặt lừa hắn đùa giỡn hắn, để hắn theo đuổi mất một năm mới vì mệnh lệnh mà kết giao với hắn.

Vậy rốt cuộc cố ý tiếp cận, mập mờ như có như không trước khi bọn họ kết giao thì tính là gì?

Đêu tính là cái rắm!

Nhưng cho dù hắn chật vật như vậy, tuyệt vọng như vậy thì một linh hồn khác trong hắn luôn thời thời khắc khắc cảnh cáo hắn không được thương tổn đến người này.

Buồn cười biết bao...

Đã đến tình trạng này rồi, thậm chí hắn có thể không cần tất cả những gì phía trước, hắn chỉ muốn xác nhận một vấn đề mà hắn luôn tin tưởng vững chắc ——

Rốt cuộc Nhậm Bách Nhiên có thích hắn không?

Hắn chỉ muốn tận tai nghe chính miệng Nhậm Bách Nhiên thừa nhận.

Chỉ cần Nhậm Bách Nhiên nói, hắn sẽ tin.

...

Một đêm này vốn là cơ hội điều giáo rất tốt lại bị Triệu Thần Vũ lãng phí, tốn tất cả tinh lực vào làm tình.

Nhưng không thể không thừa nhận một điều, bọn họ đúng là vì điều giáo mà đã lâu rồi không làm tình nhẹ nhàng thoải mái như vậy.

Nhậm Bách Nhiên bị Triệu Thần Vũ chịch cả đêm không ngừng, bản thân cuối cùng cũng không bắn ra được thứ gì nữa, suýt chút đã bị Triệu Thần Vũ làm cho tinh tẫn nhân vong.

Tới lúc cuối cùng sắp mất đi ý thức, rốt cuộc Nhậm Bách Nhiên cũng khuất phục.

Dưới sự cưỡng bách và dụ dỗ của Triệu Thần Vũ, không biết Nhậm Bách Nhiên đã nói bao nhiêu lời yêu mới miễn cưỡng được buông tha.

Nhậm Bách Nhiên ngủ đến tận giữa trưa mới chống đỡ thân thể đau nhức mà đứng dậy thu thập hành lý.

Mà khi anh hỏi Triệu Thần Vũ khi nào thì lên thành phố, đối phương lại ấp úng nửa ngày, chẳng hiểu tại sao lại thốt ra một câu: "Anh thật sự hi vọng em đi sao?"

"Em không muốn đi cũng không sao, đúng là xác suất chia tay khi yêu xa hiện giờ đã giảm đi nhiều."

Lúc này Nhậm Bách Nhiên không nghe thấy một câu "Cút" của Triệu Thần Vũ, ngược lại lại cảm thấy ngoài ý muốn.

Đến khi anh quay đầu nhìn lại thì thấy sắc mặt Triệu Thần Vũ nháy mắt âm trầm sau khi nghe thấy hai chữ "chia tay".

Triệu Thần Vũ cũng ý thức được điểm khác thường của mình.

Nhưng hắn không muốn giả bộ nữa, hiển nhiên có chút cam chịu.

"Em sẽ không đi."

"Đỡ ảnh hưởng đến con đường thăng quan tấn chức của cảnh sát Nhậm, biết đâu còn có cơ hội trở thành con rể quý nữa chứ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau