Chương 14: Không phản bội
Chơi ở Thủy Cung xong thì Mạnh Thuận Hiên cũng chẳng buồn đi chơi nữa, nên hắn ta đã quyết định đưa cô về nhà. Đương nhiên trước khi về đến nhà thì Chu Tước cũng phải hỏi lại về hàng hóa, Mạnh Thuận Hiên nhìn cô, cuối cùng chỉ cười nhạt, nói:
- Em đừng lo, anh có thể thất hứa với người khác, nhưng riêng em thì anh sẽ không bao giờ thất hứa đâu. Cuối tuần này anh sẽ giao lô hàng đến đây.
- Tôi muốn có hai người thân cận của anh cùng với Thanh Long vận chuyển nó về Thanh Quốc.
- Em sợ anh sẽ giở trò sao?
- Không phải sợ, chỉ là đề phòng vạn nhất thôi.
- Được. Anh sẽ đích thân đi theo và giám sát... Như vậy em đã hài lòng chưa?
Chu Tước cũng gật đầu đầy lạnh lùng, sau đó thì cô và Nam Cung Mộ cũng đi vào nhà, bỏ lại Mạnh Thuận Hiên với gương mặt có chút khó coi.
Đừng nói là Mạnh Thuận Hiên đau lòng, đến cả những người khác nhìn thấy thái độ của Chu Tước đối xử với Mạnh Thuận Hiên cũng thấy đau khổ giúp luôn ấy chứ.
Huyền Vũ lúc này mới nói:
- Không hiểu sao con chim khó ưa đó lại có thể lấy được tình cảm của nam nhân khác nhỉ? Không hiểu gu bạn gái của họ kiểu gì...
Niệm Niệm nghe thấy Huyền Vũ đang chê bai Chu Tước liền liếc xéo cậu ta một cái, chẳng những thế mà Cùng Kỳ và Đào Ngột cũng liếc Huyền Vũ đến cháy mắt. Làm cho Huyền Vũ khó hiểu, lẽ nào cậu ta nói sai à?
- Các người liếc cái gì chứ? Lẽ nào tôi nói sai à?
Nhưng chẳng có ai đáp lời của Huyền Vũ cả.
Lúc này Thanh Long mới vỗ vai của Huyền Vũ nói:
- Cũng đâu phải cậu không biết. Chu Tước đối với nam nhân thì tàn nhẫn độc ác, nhưng đối với nữ nhân như Niệm Niệm, Cùng Kỳ và Đào Ngột thì cực kỳ dịu dàng và nhẹ nhàng. Nếu Chu Tước mà là nam thì tôi dám chắc ba người đó sẽ xin vào hậu cung của cô ấy.
Dừng một chút, Bạch Hổ lại nói tiếp lời:
- Dù không phải là nam nhưng chẳng phải em ấy cũng đã đem được Niệm Niệm, Cùng Kỳ và Đào Ngột vào hậu cung rồi sao?
- Anh nói cũng đúng.
Cuối cùng Huyền Vũ chỉ biết thở dài, đúng là người ăn không hết, kẻ lần không ra.
[...]
Chu Tước và Nam Cung Mộ đi về phòng để chuẩn bị quay về Thanh Quốc, nhưng khi cô đang tìm laptop để tìm đường nhanh nhất và an toàn nhất cho đoàn đội tiếp theo do Thanh Long dìu dắt thì Nam Cung Mộ lại ôm lấy eo của cô từ phía, còn hôn nhẹ lên cổ của cô một cái, nói:
- Tiểu Tước, đến khi nào thì em mới có thể gả cho anh vậy?
Chu Tước nghe qua cũng hơi giật mình, nói thật thì từ đầu cô đã không có ý định kết hôn. Đừng nói đến chuyện kết hôn đáng sợ như vậy, trước đó đến cả chuyện yêu đương thôi mà cô cũng không muốn nhắc đến. Nếu không phải Nam Cung Mộ mặt dày thì đến bây giờ Chu Tước vẫn còn đang độc thân cọc tính nha!
- Chưa nghĩ đến.
- Bé à, anh đã hơn ba mươi rồi đó, em không định cho anh danh chính ngôn thuận cùng em sinh em bé sao? Sinh một Tiểu Chu Tước!
- Không nghĩ đến. Còn nếu anh muốn có con nối dõi thì tìm người khác đi!
- Không được! Anh chỉ muốn sinh với em thôi.
Chu Tước cũng không đáp lại, chuyện sinh con rất nghiêm trọng, hơn nữa còn là sinh con cho ông trùm. Chỉ mới nghĩ đến thôi cũng đủ làm cho cô phải rùng mình rồi.
- Tiểu Tước, chúng ta có thể không cần sinh con, nhưng anh muốn kết hôn... Anh muốn danh chính ngôn thuận làm chồng của em.
- Anh sẽ hối hận đấy.
- Không đời nào!
- Chuyện này để sau rồi tính, hiện tại cần phải chú tâm đến chuyện trước mắt đã! Anh là Lão đại đấy, làm ơn phân biệt chuyện nào quan trọng hơn đi!
Nếu như không phải là Chu Tước đang nhìn anh với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc thì có lẽ Nam Cung Mộ đã dõng dạc nói "Chuyện cưới em mới là quan trọng nhất"
Cuối cùng, dù muốn dù không thì Nam Cung Mộ vẫn phải ngoan ngoãn ngồi một bên để Chu Tước làm việc. Nhưng ngồi không cũng chán, anh đã tìm việc làm bằng cách ôm cô từ phía sau, lâu lâu thì hôn lên cổ của cô, lâu lâu lại chuyển sang hôn lưng cô, khi nào rảnh rỗi hơn thì tựa đầu lên vai cô để xem bé cưng nhà mình làm việc.
Khi Chu Tước đã vạch xong đoạn đường an toàn thì cô mới nhẹ nhàng đặt laptop sang một bên, nơi:
- Vậy là sáng mai có thể bắt đầu chuyển hàng được rồi. Vì lần này không thể mang lên máy bay nên Thanh Long, Thao Thiết và Hỗn Độn chỉ có thể đi xe tải được ngụy trang thành xe chở thực phẩm thôi.
- Đều nghe em.
- Anh không sợ tôi sẽ phản bội anh à?
- Cần gì em phản bội, nếu em thích thì em chỉ cần nói... Anh sẽ làm theo lời em.
- Thần kinh!
Những người khác mà nghe thấy: "..." Chúng tôi sống nửa đời người, chưa từng thấy trường hợp nào dại gái như thế này!
[...]
Đến đây Chu Tước cũng chỉ nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của anh, nhỏ giọng nói:
- Tôi sẽ không phản bội anh đâu.
- Anh biết, Chu Tước... Anh yêu em
- Em đừng lo, anh có thể thất hứa với người khác, nhưng riêng em thì anh sẽ không bao giờ thất hứa đâu. Cuối tuần này anh sẽ giao lô hàng đến đây.
- Tôi muốn có hai người thân cận của anh cùng với Thanh Long vận chuyển nó về Thanh Quốc.
- Em sợ anh sẽ giở trò sao?
- Không phải sợ, chỉ là đề phòng vạn nhất thôi.
- Được. Anh sẽ đích thân đi theo và giám sát... Như vậy em đã hài lòng chưa?
Chu Tước cũng gật đầu đầy lạnh lùng, sau đó thì cô và Nam Cung Mộ cũng đi vào nhà, bỏ lại Mạnh Thuận Hiên với gương mặt có chút khó coi.
Đừng nói là Mạnh Thuận Hiên đau lòng, đến cả những người khác nhìn thấy thái độ của Chu Tước đối xử với Mạnh Thuận Hiên cũng thấy đau khổ giúp luôn ấy chứ.
Huyền Vũ lúc này mới nói:
- Không hiểu sao con chim khó ưa đó lại có thể lấy được tình cảm của nam nhân khác nhỉ? Không hiểu gu bạn gái của họ kiểu gì...
Niệm Niệm nghe thấy Huyền Vũ đang chê bai Chu Tước liền liếc xéo cậu ta một cái, chẳng những thế mà Cùng Kỳ và Đào Ngột cũng liếc Huyền Vũ đến cháy mắt. Làm cho Huyền Vũ khó hiểu, lẽ nào cậu ta nói sai à?
- Các người liếc cái gì chứ? Lẽ nào tôi nói sai à?
Nhưng chẳng có ai đáp lời của Huyền Vũ cả.
Lúc này Thanh Long mới vỗ vai của Huyền Vũ nói:
- Cũng đâu phải cậu không biết. Chu Tước đối với nam nhân thì tàn nhẫn độc ác, nhưng đối với nữ nhân như Niệm Niệm, Cùng Kỳ và Đào Ngột thì cực kỳ dịu dàng và nhẹ nhàng. Nếu Chu Tước mà là nam thì tôi dám chắc ba người đó sẽ xin vào hậu cung của cô ấy.
Dừng một chút, Bạch Hổ lại nói tiếp lời:
- Dù không phải là nam nhưng chẳng phải em ấy cũng đã đem được Niệm Niệm, Cùng Kỳ và Đào Ngột vào hậu cung rồi sao?
- Anh nói cũng đúng.
Cuối cùng Huyền Vũ chỉ biết thở dài, đúng là người ăn không hết, kẻ lần không ra.
[...]
Chu Tước và Nam Cung Mộ đi về phòng để chuẩn bị quay về Thanh Quốc, nhưng khi cô đang tìm laptop để tìm đường nhanh nhất và an toàn nhất cho đoàn đội tiếp theo do Thanh Long dìu dắt thì Nam Cung Mộ lại ôm lấy eo của cô từ phía, còn hôn nhẹ lên cổ của cô một cái, nói:
- Tiểu Tước, đến khi nào thì em mới có thể gả cho anh vậy?
Chu Tước nghe qua cũng hơi giật mình, nói thật thì từ đầu cô đã không có ý định kết hôn. Đừng nói đến chuyện kết hôn đáng sợ như vậy, trước đó đến cả chuyện yêu đương thôi mà cô cũng không muốn nhắc đến. Nếu không phải Nam Cung Mộ mặt dày thì đến bây giờ Chu Tước vẫn còn đang độc thân cọc tính nha!
- Chưa nghĩ đến.
- Bé à, anh đã hơn ba mươi rồi đó, em không định cho anh danh chính ngôn thuận cùng em sinh em bé sao? Sinh một Tiểu Chu Tước!
- Không nghĩ đến. Còn nếu anh muốn có con nối dõi thì tìm người khác đi!
- Không được! Anh chỉ muốn sinh với em thôi.
Chu Tước cũng không đáp lại, chuyện sinh con rất nghiêm trọng, hơn nữa còn là sinh con cho ông trùm. Chỉ mới nghĩ đến thôi cũng đủ làm cho cô phải rùng mình rồi.
- Tiểu Tước, chúng ta có thể không cần sinh con, nhưng anh muốn kết hôn... Anh muốn danh chính ngôn thuận làm chồng của em.
- Anh sẽ hối hận đấy.
- Không đời nào!
- Chuyện này để sau rồi tính, hiện tại cần phải chú tâm đến chuyện trước mắt đã! Anh là Lão đại đấy, làm ơn phân biệt chuyện nào quan trọng hơn đi!
Nếu như không phải là Chu Tước đang nhìn anh với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc thì có lẽ Nam Cung Mộ đã dõng dạc nói "Chuyện cưới em mới là quan trọng nhất"
Cuối cùng, dù muốn dù không thì Nam Cung Mộ vẫn phải ngoan ngoãn ngồi một bên để Chu Tước làm việc. Nhưng ngồi không cũng chán, anh đã tìm việc làm bằng cách ôm cô từ phía sau, lâu lâu thì hôn lên cổ của cô, lâu lâu lại chuyển sang hôn lưng cô, khi nào rảnh rỗi hơn thì tựa đầu lên vai cô để xem bé cưng nhà mình làm việc.
Khi Chu Tước đã vạch xong đoạn đường an toàn thì cô mới nhẹ nhàng đặt laptop sang một bên, nơi:
- Vậy là sáng mai có thể bắt đầu chuyển hàng được rồi. Vì lần này không thể mang lên máy bay nên Thanh Long, Thao Thiết và Hỗn Độn chỉ có thể đi xe tải được ngụy trang thành xe chở thực phẩm thôi.
- Đều nghe em.
- Anh không sợ tôi sẽ phản bội anh à?
- Cần gì em phản bội, nếu em thích thì em chỉ cần nói... Anh sẽ làm theo lời em.
- Thần kinh!
Những người khác mà nghe thấy: "..." Chúng tôi sống nửa đời người, chưa từng thấy trường hợp nào dại gái như thế này!
[...]
Đến đây Chu Tước cũng chỉ nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của anh, nhỏ giọng nói:
- Tôi sẽ không phản bội anh đâu.
- Anh biết, Chu Tước... Anh yêu em
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất