Cảnh Xuân Trong Mộng (Động Lý Xuân Quang)
Chương 18
Hai con người bị đè nén quá lâu được nếm trở lại cảm giác tiêu hồn ngọt ngào, để duy trì được hoạt động tốt đẹp này, Thương Sinh mỗi ngày bắt đầu dạy cho cả nhà một bộ quyền cơ bản và kỹ năng chiến đấu đơn giản để tăng mạnh lượng vận động của mọi người. Sau khi luyện tập đổ mồ hôi thì cùng nhau đi xuống suối nước nóng tắm rửa, rất tốt cho giấc ngủ.
Chỉ có Sơ Hạ là thật sự hào hứng với chương trình huấn luyện này, vì vậy rất nghiêm túc luyện tập và phân tích từng chiêu một. Sau khi luyện thuần thục rồi thì bắt Thương Sinh so chiêu với mình, mỗi lần đều bị Thương Sinh dùng một chiêu đánh bại, đè bẹp xuống đất rồi đùa giỡn, nhóm quỷ nhỏ thì ở một bên nhảy nhót ồn ào giúp vui. May mà trên đất đã được phủ một lớp lá khô thật dày và trải thảm nên có ngã lên cũng không đau.
Có lần luyện tập, Sơ Hạ hưng trí bừng bừng dùng chiêu đá chân khổ luyện nhiều ngày công kích Thương Sinh, dùng toàn bộ sức lực mà đá đi nhưng lại bị Thương Sinh dễ dàng dùng chân hóa giải rồi quật xuống đất, nhóm quỷ nhỏ xem đến hào hứng, vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Sơ Đông bắt chước huơ tay múa chân với Sơ Thu. Sơ Thu đang cười ngây ngô xem Sơ Hạ và Thương Sinh đấu nên không đề phòng bị Sơ Đông đẩy ngã thẳng từ trên giường đá xuống, thế là đang từ cười trở thành òa khóc không ngừng.
Sơ Hạ vội vàng chạy đến xem vết thương của Sơ Thu, may mà chỉ bị sưng lên một cục thôi. “Cái gì nha, chưa chảy máu mà đã khóc thành như vậy, Sơ Thu đúng là bông hoa nhỏ yếu ớt nha.”
Tuy nói như vậy, Sơ Hạ vẫn là ôm Sơ Thu nhẹ nhàng thổi cho nhóc. Thương Sinh thì nhai nát thảo dược đắp lên cục u trên đầu, ngay cả Sơ Xuân cũng không cười nhạo mà chạy đi rót nước cho Sơ Thu. Mọi người đều vây quanh mình khiến cho Sơ Thu cảm thấy rất dễ chịu, nhưng nhìn thấy tên đầu sỏ Sơ Đông thỉ thản nhiên như không, chỉ mở to mắt nhìn mình chằm chằm thì Sơ Thu lại ấm ức muốn khóc.
Buổi tối Sơ Thu cảm thấy ngực bị đè nặng thì tỉnh lại, Sơ Đông đang ghé vào trên người mình. Sơ Thu vừa mở mắt thì nhìn thấy cái mặt tròn tròn đầy thịt của Sơ Đông phóng đại ngay trước mắt thì cu cậu giật mình nhảy dựng.
“Tiểu Đông làm gì vậy?”
“Phù phù… không đau…”
Bàn tay béo múp của Sơ Đông đè nặng trên bả vai Sơ Thu, kê cái miệng nhỏ vào cục u thổi thổi, miệng không ngừng lẩm bẩm. Rồi hình như Sơ Đông cảm thấy nếu chỉ thổi thổi thì đau đớn sẽ không bay đi, còn vươn đầu lưỡi ra liếm liếm vết thương.
“Không đau nữa rồi, trên mặt có thuốc, không được liếm đâu.”
“A?”
Sơ Đông dừng lại nghiêng đầu nhìn Sơ Thu, hai cái mặt nhỏ đều tròn trịa kề sát, chỉ cần Sơ Đông cúi đầu là có thể cụng vào nhau.
“Không được liếm thuốc nha, đắng lắm!”
Bàn tay nhỏ của Sơ Thu giơ lên giúp Sơ Đông lau đi chỗ thuốc dính bên mép.
“Ha ha, Tiểu Đông chảy nhiều nước miếng quá đi!”
Ngón tay của Sơ Thu đang lau miệng cho Sơ Đông thì bị nhóc kia ngậm lấy, không nhúc nhích. Sơ Đông le lưỡi liếm đầu ngón tay của Sơ Thu, Sơ Thu cảm thấy ngứa ngứa, rất là quái quái.
“Được rồi, đừng phá nữa, mau xuống khỏi người anh đi!”
Sơ Đông hôn hôn lên chỗ bị thương của Sơ Thu rồi nằm xuống bên cạnh nhóc.
“Nhìn cái gì nữa, mau nhắm mắt ngủ đi nha Tiểu Đông.”
Sơ Thu bị Sơ Đông nhìn chằm chằm thì có hơi ngượng ngùng, chút ấm ức hồi chiều đã mất hết, quả nhiên là em trai vẫn rất thương mình.
“Tiểu Đông ngủ không được muốn nghe anh hát không?”
Sơ Đông ngẫm nghĩ rồi gật đầu.
Sơ Thu vui vẻ chuẩn bị mở miệng hát nhưng lại nhất thời không nhớ nổi bài nào để hát. Trước kia nhóc thường hay quất lấy Sơ Hạ bắt dạy mình hát nhưng tiếng hát của Sơ Hạ rất dọa người, vì vậy nên cũng chẳng chịu hát. Chỉ có khi đi chơi hồi mùa thu thì được Thương Sinh dạy cho bài quân ca cải biên, có mấy ca từ Sơ Thu không nhớ nổi đành ngâm nga cho qua, giọng hát mềm mềm nhu nhu trong trẻo vang lên rồi cùng ru nhau ngủ.
Hai người lớn cho rằng bọn nhỏ đều ngủ không biết ở đâu làm chút chuyện có ý nghĩa, sau khi trở về thì cảm thấy có hơi áy náy với lũ trẻ nên Sơ Hạ nhẹ nhàng đi vào định dịch chăn cho nhóm quỷ nhỏ, bất chợt nghe thấy tiéng Sơ Thu ngâm nga ru Sơ Đông ngủ, chẳng hiểu sao hai mắt lại cay cay.
Sao bọn họ lại không phải là người một nhà chứ.
Bọn trẻ rất nghe lời lại đáng yêu, Sơ Hạ rốt cuộc cảm nhận được chút tâm tình của người làm gia trưởng, chỉ hận không thể đem tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này cho lũ trẻ. Nhất định họ phải rời khỏi chỗ này, trở về thế giới văn minh, để cho bọn trẻ có thể tiếp xúc với thế giới rộng lớn.
Nhưng Sơ Hạ cho rằng mình không có quyền khống chế cuộc đời của người khác, Sơ Hạ hy vọng có thể trưng cầu ý kiến của bọn trẻ, sau đó cả nhà sẽ cùng nhau quyết định.
Sau này Sơ Hạ ngầm hỏi Sơ Xuân, đại biểu của nhóm quỷ nhỏ, hỏi cô bé có muốn cả nhà sẽ đến thành phố của gia đình Thương Sinh để sống không.
Sơ Xuân nghe xong thì chớp chớp mắt, hỏi lại: “Mẹ Sơ Hạ cũng đi cùng với chúng con chứ?”
Sơ Hạ gật đầu, “Ừ, Sơ Xuân, anh, Sơ Thu, Sơ Đông còn có Thương Sinh nữa này đều sẽ đi cùng nhau.”
“Vậy thì tất nhiên rồi, có ba mẹ và em trai, đi đâu con cũng đi được!”
“Sơ Xuân ngoan lắm~” Sơ Hạ cười cười xoa đầu Sơ Xuân, do dự một lúc rồi hỏi ra chuyện mà mình muốn hỏi từ rất lâu rồi.
“Ừm, Sơ Xuân, còn nhớ rõ dáng vẻ của mẹ em không? Ý anh nói là mẹ trước kia của Sơ Xuân, mẹ đẻ của em ấy.”
Đừng nói là trẻ con lại dễ quên thật chứ, lẽ nào vị trí của ba mẹ đều dễ dàng bị thay thế như vậy sao? Sơ Xuân còn biết rõ mình đã bảy tuổi thì ắt hẳn những chuyện khác cũng phải nhớ rõ một ít đi.
“Nhớ rõ ạ.” Sơ Xuân nghiêm túc gật đầu.
“Vậy Sơ Xuân có muốn đi đến chỗ lần cuối cùng nhìn thấy mẹ xem thử không?”
“Chỗ cuối cùng nhìn thấy mẹ? Là căn nhà gỗ ấy ạ?”
“Nhà gỗ? Không phải là lâm trường bên sườn núi sao?”
“Không phải ạ, người đó không phải là mẹ của Sơ Xuân đâu.”
“À… tức là bà ấy chỉ là mẹ của Sơ Thu?”
“Chắc là vậy ạ.”
“Còn mẹ của Sơ Xuân ở đâu?”
“Mẹ của Sơ Xuân ở trong này nha.”
Sơ Xuân rất vui vẻ lấy cái tủi nhỏ được treo trên cổ ngay cả khi tắm rửa cũng không chịu lấy xuống. Tuy nó chỉ làm từ vải thô nhưng đường may rất tinh tế, phía trên thêu một chữ Xuân rất nhỏ. Lúc trước Sơ Hạ chính là nhìn thấy cái chữ này nên mới nhất thời hứng lên dùng nó để đặt ra tên cho lũ trẻ, còn bảo với chúng. “Sau này mấy đứa phải gọi anh là anh hai, chúng ta chính là người một nhà.”
Lời nói trong lúc hứng lên, bây giờ mới cảm nhận được hết ý nghĩa của nó.
Sơ Hạ sụt sịt mũi, mở túi ra, bên trong có một cái răng nanh của người trưởng thành.
“Đây là mẹ của Sơ Xuân! Mẹ nói Sơ Xuân lúc nào cũng phải mang theo mẹ, mẹ sẽ luôn ở bên Sơ Xuân, tìm được người có thể chăm sóc cho con. Quả nhiên là mẹ không gạt con~”
“Ừ…”
Sơ Hạ dù đã cố gắng kìm nén nhưng nước mắt vẫn ứa ra, Sơ Hạ ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé của Sơ Xuân, dùng giọng nói dịu dàng nhất mà nói. “Sơ Xuân, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau không bao giờ rời xa nhé?”
“Dạ!”
Sơ Hạ cảm thấy mình thật sự quá may mắn, không chỉ một lần nữa được sống tốt, lại còn có thêm người nhà.
Nếu đã quyết định rời đi, Sơ Hạ suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra phương pháp nào cho tốt. Chỗ này xa xôi cách trở, núi non trùng điệp, tuy nằm ở ven biển nhưng lại không có bến tàu, có mấy cái thuyền đánh cá thì sớm đã bị phá hỏng, chủ yếu phương tiện đi lại chỉ có toa tàu hơi nước kia. Nhưng mà thứ này đã cũ rồi, hơn nữa họ đi một chuyến từ cái thôn kia quay trở về đây nhiên liệu không còn được bao nhiêu, đây đúng là vấn đề rất khó để giải quyết.
Thương Sinh thấy Sơ Hạ cả ngày cau mày, an ủi Sơ Hạ rằng đây chỉ mới là ý định trước thôi. Chứ bây giờ không rõ tình hình chiến đấu bên ngoài cũng như không có con đường cụ thể để đi, cho nên vẫn chưa đến lúc, không cần phải suy nghĩ quá nhiều, cứ đợi thời cơ chín muồi hẵng tính toán tiếp.
Sơ Hạ ngẫm lại thì thấy cũng chỉ có thể như thế, tiếp tục cuộc sống nhàn nhã vô ưu vô lo trong núi.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, bịt kín cả đường đi, không có lịch chính xác nên bọn họ quyết định làm một bữa cơm thịnh soạn vào ngày lạnh nhất xem như cơm tất niên mừng năm mới.
Từ sáng sớm, mọi người tắm rửa qua rồi mặc vào quần áo mùa đông do Sơ Hạ chuẩn bị, công việc lu bù lên. Trong sơn động tràn ngập mùi thức ăn thơm lừng, mọi người vây quanh cái bàn nhỏ chờ từng món ăn được bưng lên. Dồi khô nướng, nấm trộn thịt muối, cơm chiên chà bông, củ cải xào và măng muối, ốc khô, tôm khô. Mùa đông thiếu thức ăn tươi nên Sơ Hạ rất cố gắng để làm cho bàn ăn phong phú hơn, mọi người cũng rất dễ thỏa mãn. Thương Sinh lôi ra rượu trái cây anh ủ từ mùa hè, lớn nhỏ đều uống đến say. Mọi người cùng nhau ước điều ước mừng năm mới, bất luận là “thật nhiều đồ ăn ngon”, “có thêm em gái” hay là “mãi mãi ở bên nhau”, mặc kệ có thể thực hiện được hay không, vẫn là cố gắng không buông tay nhau ra, đây chính là nguyện vọng lớn nhất của Sơ Hạ và Thương Sinh vào năm mới.
Chỉ có Sơ Hạ là thật sự hào hứng với chương trình huấn luyện này, vì vậy rất nghiêm túc luyện tập và phân tích từng chiêu một. Sau khi luyện thuần thục rồi thì bắt Thương Sinh so chiêu với mình, mỗi lần đều bị Thương Sinh dùng một chiêu đánh bại, đè bẹp xuống đất rồi đùa giỡn, nhóm quỷ nhỏ thì ở một bên nhảy nhót ồn ào giúp vui. May mà trên đất đã được phủ một lớp lá khô thật dày và trải thảm nên có ngã lên cũng không đau.
Có lần luyện tập, Sơ Hạ hưng trí bừng bừng dùng chiêu đá chân khổ luyện nhiều ngày công kích Thương Sinh, dùng toàn bộ sức lực mà đá đi nhưng lại bị Thương Sinh dễ dàng dùng chân hóa giải rồi quật xuống đất, nhóm quỷ nhỏ xem đến hào hứng, vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Sơ Đông bắt chước huơ tay múa chân với Sơ Thu. Sơ Thu đang cười ngây ngô xem Sơ Hạ và Thương Sinh đấu nên không đề phòng bị Sơ Đông đẩy ngã thẳng từ trên giường đá xuống, thế là đang từ cười trở thành òa khóc không ngừng.
Sơ Hạ vội vàng chạy đến xem vết thương của Sơ Thu, may mà chỉ bị sưng lên một cục thôi. “Cái gì nha, chưa chảy máu mà đã khóc thành như vậy, Sơ Thu đúng là bông hoa nhỏ yếu ớt nha.”
Tuy nói như vậy, Sơ Hạ vẫn là ôm Sơ Thu nhẹ nhàng thổi cho nhóc. Thương Sinh thì nhai nát thảo dược đắp lên cục u trên đầu, ngay cả Sơ Xuân cũng không cười nhạo mà chạy đi rót nước cho Sơ Thu. Mọi người đều vây quanh mình khiến cho Sơ Thu cảm thấy rất dễ chịu, nhưng nhìn thấy tên đầu sỏ Sơ Đông thỉ thản nhiên như không, chỉ mở to mắt nhìn mình chằm chằm thì Sơ Thu lại ấm ức muốn khóc.
Buổi tối Sơ Thu cảm thấy ngực bị đè nặng thì tỉnh lại, Sơ Đông đang ghé vào trên người mình. Sơ Thu vừa mở mắt thì nhìn thấy cái mặt tròn tròn đầy thịt của Sơ Đông phóng đại ngay trước mắt thì cu cậu giật mình nhảy dựng.
“Tiểu Đông làm gì vậy?”
“Phù phù… không đau…”
Bàn tay béo múp của Sơ Đông đè nặng trên bả vai Sơ Thu, kê cái miệng nhỏ vào cục u thổi thổi, miệng không ngừng lẩm bẩm. Rồi hình như Sơ Đông cảm thấy nếu chỉ thổi thổi thì đau đớn sẽ không bay đi, còn vươn đầu lưỡi ra liếm liếm vết thương.
“Không đau nữa rồi, trên mặt có thuốc, không được liếm đâu.”
“A?”
Sơ Đông dừng lại nghiêng đầu nhìn Sơ Thu, hai cái mặt nhỏ đều tròn trịa kề sát, chỉ cần Sơ Đông cúi đầu là có thể cụng vào nhau.
“Không được liếm thuốc nha, đắng lắm!”
Bàn tay nhỏ của Sơ Thu giơ lên giúp Sơ Đông lau đi chỗ thuốc dính bên mép.
“Ha ha, Tiểu Đông chảy nhiều nước miếng quá đi!”
Ngón tay của Sơ Thu đang lau miệng cho Sơ Đông thì bị nhóc kia ngậm lấy, không nhúc nhích. Sơ Đông le lưỡi liếm đầu ngón tay của Sơ Thu, Sơ Thu cảm thấy ngứa ngứa, rất là quái quái.
“Được rồi, đừng phá nữa, mau xuống khỏi người anh đi!”
Sơ Đông hôn hôn lên chỗ bị thương của Sơ Thu rồi nằm xuống bên cạnh nhóc.
“Nhìn cái gì nữa, mau nhắm mắt ngủ đi nha Tiểu Đông.”
Sơ Thu bị Sơ Đông nhìn chằm chằm thì có hơi ngượng ngùng, chút ấm ức hồi chiều đã mất hết, quả nhiên là em trai vẫn rất thương mình.
“Tiểu Đông ngủ không được muốn nghe anh hát không?”
Sơ Đông ngẫm nghĩ rồi gật đầu.
Sơ Thu vui vẻ chuẩn bị mở miệng hát nhưng lại nhất thời không nhớ nổi bài nào để hát. Trước kia nhóc thường hay quất lấy Sơ Hạ bắt dạy mình hát nhưng tiếng hát của Sơ Hạ rất dọa người, vì vậy nên cũng chẳng chịu hát. Chỉ có khi đi chơi hồi mùa thu thì được Thương Sinh dạy cho bài quân ca cải biên, có mấy ca từ Sơ Thu không nhớ nổi đành ngâm nga cho qua, giọng hát mềm mềm nhu nhu trong trẻo vang lên rồi cùng ru nhau ngủ.
Hai người lớn cho rằng bọn nhỏ đều ngủ không biết ở đâu làm chút chuyện có ý nghĩa, sau khi trở về thì cảm thấy có hơi áy náy với lũ trẻ nên Sơ Hạ nhẹ nhàng đi vào định dịch chăn cho nhóm quỷ nhỏ, bất chợt nghe thấy tiéng Sơ Thu ngâm nga ru Sơ Đông ngủ, chẳng hiểu sao hai mắt lại cay cay.
Sao bọn họ lại không phải là người một nhà chứ.
Bọn trẻ rất nghe lời lại đáng yêu, Sơ Hạ rốt cuộc cảm nhận được chút tâm tình của người làm gia trưởng, chỉ hận không thể đem tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này cho lũ trẻ. Nhất định họ phải rời khỏi chỗ này, trở về thế giới văn minh, để cho bọn trẻ có thể tiếp xúc với thế giới rộng lớn.
Nhưng Sơ Hạ cho rằng mình không có quyền khống chế cuộc đời của người khác, Sơ Hạ hy vọng có thể trưng cầu ý kiến của bọn trẻ, sau đó cả nhà sẽ cùng nhau quyết định.
Sau này Sơ Hạ ngầm hỏi Sơ Xuân, đại biểu của nhóm quỷ nhỏ, hỏi cô bé có muốn cả nhà sẽ đến thành phố của gia đình Thương Sinh để sống không.
Sơ Xuân nghe xong thì chớp chớp mắt, hỏi lại: “Mẹ Sơ Hạ cũng đi cùng với chúng con chứ?”
Sơ Hạ gật đầu, “Ừ, Sơ Xuân, anh, Sơ Thu, Sơ Đông còn có Thương Sinh nữa này đều sẽ đi cùng nhau.”
“Vậy thì tất nhiên rồi, có ba mẹ và em trai, đi đâu con cũng đi được!”
“Sơ Xuân ngoan lắm~” Sơ Hạ cười cười xoa đầu Sơ Xuân, do dự một lúc rồi hỏi ra chuyện mà mình muốn hỏi từ rất lâu rồi.
“Ừm, Sơ Xuân, còn nhớ rõ dáng vẻ của mẹ em không? Ý anh nói là mẹ trước kia của Sơ Xuân, mẹ đẻ của em ấy.”
Đừng nói là trẻ con lại dễ quên thật chứ, lẽ nào vị trí của ba mẹ đều dễ dàng bị thay thế như vậy sao? Sơ Xuân còn biết rõ mình đã bảy tuổi thì ắt hẳn những chuyện khác cũng phải nhớ rõ một ít đi.
“Nhớ rõ ạ.” Sơ Xuân nghiêm túc gật đầu.
“Vậy Sơ Xuân có muốn đi đến chỗ lần cuối cùng nhìn thấy mẹ xem thử không?”
“Chỗ cuối cùng nhìn thấy mẹ? Là căn nhà gỗ ấy ạ?”
“Nhà gỗ? Không phải là lâm trường bên sườn núi sao?”
“Không phải ạ, người đó không phải là mẹ của Sơ Xuân đâu.”
“À… tức là bà ấy chỉ là mẹ của Sơ Thu?”
“Chắc là vậy ạ.”
“Còn mẹ của Sơ Xuân ở đâu?”
“Mẹ của Sơ Xuân ở trong này nha.”
Sơ Xuân rất vui vẻ lấy cái tủi nhỏ được treo trên cổ ngay cả khi tắm rửa cũng không chịu lấy xuống. Tuy nó chỉ làm từ vải thô nhưng đường may rất tinh tế, phía trên thêu một chữ Xuân rất nhỏ. Lúc trước Sơ Hạ chính là nhìn thấy cái chữ này nên mới nhất thời hứng lên dùng nó để đặt ra tên cho lũ trẻ, còn bảo với chúng. “Sau này mấy đứa phải gọi anh là anh hai, chúng ta chính là người một nhà.”
Lời nói trong lúc hứng lên, bây giờ mới cảm nhận được hết ý nghĩa của nó.
Sơ Hạ sụt sịt mũi, mở túi ra, bên trong có một cái răng nanh của người trưởng thành.
“Đây là mẹ của Sơ Xuân! Mẹ nói Sơ Xuân lúc nào cũng phải mang theo mẹ, mẹ sẽ luôn ở bên Sơ Xuân, tìm được người có thể chăm sóc cho con. Quả nhiên là mẹ không gạt con~”
“Ừ…”
Sơ Hạ dù đã cố gắng kìm nén nhưng nước mắt vẫn ứa ra, Sơ Hạ ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé của Sơ Xuân, dùng giọng nói dịu dàng nhất mà nói. “Sơ Xuân, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau không bao giờ rời xa nhé?”
“Dạ!”
Sơ Hạ cảm thấy mình thật sự quá may mắn, không chỉ một lần nữa được sống tốt, lại còn có thêm người nhà.
Nếu đã quyết định rời đi, Sơ Hạ suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra phương pháp nào cho tốt. Chỗ này xa xôi cách trở, núi non trùng điệp, tuy nằm ở ven biển nhưng lại không có bến tàu, có mấy cái thuyền đánh cá thì sớm đã bị phá hỏng, chủ yếu phương tiện đi lại chỉ có toa tàu hơi nước kia. Nhưng mà thứ này đã cũ rồi, hơn nữa họ đi một chuyến từ cái thôn kia quay trở về đây nhiên liệu không còn được bao nhiêu, đây đúng là vấn đề rất khó để giải quyết.
Thương Sinh thấy Sơ Hạ cả ngày cau mày, an ủi Sơ Hạ rằng đây chỉ mới là ý định trước thôi. Chứ bây giờ không rõ tình hình chiến đấu bên ngoài cũng như không có con đường cụ thể để đi, cho nên vẫn chưa đến lúc, không cần phải suy nghĩ quá nhiều, cứ đợi thời cơ chín muồi hẵng tính toán tiếp.
Sơ Hạ ngẫm lại thì thấy cũng chỉ có thể như thế, tiếp tục cuộc sống nhàn nhã vô ưu vô lo trong núi.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, bịt kín cả đường đi, không có lịch chính xác nên bọn họ quyết định làm một bữa cơm thịnh soạn vào ngày lạnh nhất xem như cơm tất niên mừng năm mới.
Từ sáng sớm, mọi người tắm rửa qua rồi mặc vào quần áo mùa đông do Sơ Hạ chuẩn bị, công việc lu bù lên. Trong sơn động tràn ngập mùi thức ăn thơm lừng, mọi người vây quanh cái bàn nhỏ chờ từng món ăn được bưng lên. Dồi khô nướng, nấm trộn thịt muối, cơm chiên chà bông, củ cải xào và măng muối, ốc khô, tôm khô. Mùa đông thiếu thức ăn tươi nên Sơ Hạ rất cố gắng để làm cho bàn ăn phong phú hơn, mọi người cũng rất dễ thỏa mãn. Thương Sinh lôi ra rượu trái cây anh ủ từ mùa hè, lớn nhỏ đều uống đến say. Mọi người cùng nhau ước điều ước mừng năm mới, bất luận là “thật nhiều đồ ăn ngon”, “có thêm em gái” hay là “mãi mãi ở bên nhau”, mặc kệ có thể thực hiện được hay không, vẫn là cố gắng không buông tay nhau ra, đây chính là nguyện vọng lớn nhất của Sơ Hạ và Thương Sinh vào năm mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất