Chương 103
Edit: jena
"Uống một chút", lời này nói ra từ miệng một lão già nghiện rượu hoàn toàn không đáng tin như hứa rằng "lần sau sẽ không tái phạm nữa".
Nhưng Bạch Đế cũng không cho Tư Thần quyền từ chối.
Răng nanh đã c4m vào da Tư Thần.
Bạch Đế có thể cảm giác được một hương vị tinh tế, mềm mịn.
Khi Trường Sinh Uyên đi săn sẽ phóng ra một loại chất độc thần kinh gây tê liệt con mồi.
Tư Thần cảm thấy bản thân cũng đang dần tê liệt.
Ngoại trừ đau đớn ít ỏi ban đầu, từ miệng vết thương trên gáy khiến cho cậu bủn rủn nhiều hơn. Không đau, mà giống như uống quá nhiều rượu dẫn đến say mèm, đầu óc choáng váng, không thể động đậy.
Trong thiên nhiên có một cách nói thế này, dù là sinh vật tiến hóa theo chiều hướng nào cũng sẽ thực hiện bằng những phương hướng có lợi cho mình nhất.
Lúc trước Tư Thần cấy ghép Trường Sinh Uyên có mọc ra những cái răng nanh. Cậu còn suy nghĩ miệng của nhân loại quá nhỏ, làm sao mà có thể tiến hóa để cắn đứt được các sinh vật biến dị khác, không ngờ rằng răng nanh lại dùng để hút máu.
Trong khoảng thời gian ngắn, mất máu quá nhiều sẽ khiến cho tay chân lạnh ngắt, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng giảm xuống, thần kinh mất kiểm soát mặc người xâu xé.
Tư Thần há miệng thở hổn hển, tầm nhìn đã trở nên mơ hồ: "... Thầy ơi, đủ rồi."
Âm thanh nuốt ừng ực vang lên rõ ràng bên tai, máu đỏ còn thấm vào vạt áo Tư Thần.
Tư Thần cảm thấy thực buồn ngủ.
Nhưng xuất phát từ bản năng tự cứu, cậu nửa tỉnh nửa mê la lên: "13!"
Lúc trước, Tống Bạch ngồi trên xe nói với cậu đó là từ an toàn.
Động tác của Bạch Đế dừng lại, khôi phục lại tỉnh táo, sắc đỏ trong mắt cũng từ từ biến mất.
Mùi thơm nồng nàn động lòng người vẫn quẩn quanh ngay chóp mũi của ông, nhưng xúc tu quấn lấy eo Tư Thần đã gian nan buông ra.
Mất đi điểm chống đỡ, đầu gối Tư Thần mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ rạp xuống mặt đất.
Suy nghĩ của Tư Thần bây giờ rất hỗn loạn.
Cậu cho rằng sau khi thi đậu lên thạc sĩ đã có thể nằm chơi, không ngờ thầy giáo lại là một tên bi3n thái thích cắn cổ người khác. Một khi đã hút máu thì thú tính quá độ cũng không muốn dừng lại.
Cậu cúi đầu, che hai lỗ nho nhỏ đầy máu trên cổ, không muốn nhìn vào mắt Bạch Đế, tránh việc Bạch Đế thấy sự dè chừng đề phòng và địch ý của mình.
Bạch Đế nghĩ nghĩ, giải thích: "Thầy sẽ không ăn luôn con đâu."
Ông đã giết Khoa Phụ, nhưng bị sương đen phản phệ, ý chí của bản thân đã trong trạng thái tiêu tán.
Máu của Tư Thần giống như thuốc pha loãng, có thể giảm bớt sương đen trong người ông.
Tuy ngoài miệng nói uống một chút nhưng trên thực tế đã uống gấp mấy trăm lần. Tuy nhiên, Bạch Đế quả thật không hề muốn ăn luôn học trò mình.
Ông chỉ có hơi đánh giá cao năng lực nhẫn nại của bản thân.
Là một người đã có được quyền lực không cần phải trả giá bất cứ thứ gì, khắc chế và nhẫn nại đã trở nên khó khăn hơn rất nhiều.
Nếu Bạch Đế thực sự muốn ăn luôn cậu, Tư Thần dù có dùng hết sức, dưới tình huống khi nãy, cũng không có cách nào chạy thoát.
Đây là vũ lực áp chế thuần túy.
Dù lý trí đã rõ ràng, Tư Thần vẫn không thể buông lỏng cảnh giác.
Bạch Đế lại bung dù.
Ông tiến lên một bước, bế ngang Tư Thần lên.
Giây tiếp theo, hai người đã xuất hiện ở gần cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn.
"Thầy..." giọng nói của người trong lòng không rõ cảm xúc: "Bây giờ thầy muốn làm gì?"
Bạch Đế mỉm cười: "Lát nữa phải hầm con nên bây giờ tìm thêm chút nguyên liệu."
Tư Thần không rõ ông nói thật hay nói giỡn.
Quả thực quá khủng b0.
Vì không gian gấp khúc sắp sụp nên Bạch Đế cũng không muốn nhiều lời, trực tiếp bế cậu vào trong tháp.
Ông đi thẳng đến phòng số 1.
Những quái vật khiến cho các thí sinh kinh sợ cũng chưa dám thò đầu ra trước mặt ông.
Cửa phòng số 1 mở ra, một đàn thiêu thân khổng lồ bay ra ngoài.
Nhóm thiêu thân có cái đuôi cánh thật dài, phóng ra một lớp phấn đen vào không trung.
Đó là phấn lông bám trên cánh của chúng, cũng tương đương với lại nguồn gốc ô nhiễm.
Bạch Đế nói: "Số 1 nóng nảy nhất. Nhiều nhân viên nghiên cứu bị cậu ta ăn sạch."
Tư Thần nghĩ thầm, chẳng trách lúc trước ở khu dân cư lấy tư liệu có rất nhiều người trong hình thái trùng hoặc kén.
Một người có cái đầu sâu lớn thò ra ngoài. Thân thể của nó rất lớn, cửa phòng số 1 to bằng cửa gara nhưng nó chỉ có thể lộ ra một cái đầu.
Nó nhìn về phía Tư Thần, lại nhìn Bạch Đế, hỏi: "Cậu sinh à?"
Bạch Đế: "Nghĩ gì vậy, không phải tôi sinh."
Nói xong, ông vỗ vỗ bả vai Tư Thần: "Gọi chú đi."
Dưới tình huống như thế này, Tư Thần vẫn rất nghe lời: "Con chào chú."
Nói xong, còn nở một nụ cười vô cùng ngoan ngoãn, nhìn qua khá hướng nội và ngại ngùng.
Số 1 hừ một tiếng cười lạnh, lấy một hộp thu dụng vứt ra ngoài: "Lăn đi, toàn là có việc mới tìm tới tôi."
Cái hộp chuẩn xác rơi cái bẹp vào trong lòng ngực Tư Thần.
Là một ngón tay.
Số 1 đột nhiên đóng cửa phòng lại.
Bạch Đế muốn nói lại thôi, cuối cùng hô: "Cảm ơn."
Phòng số 2 là của một con nhện khổng lồ, tứ chi cứng ngắc. Phần đầu có tới 13 con mắt, trong đó có 6 con nằm ở hai bên sườn mặt.
"Cậu về rồi."
"Đúng vậy."
"Tôi không thể cùng cậu rời đi được... Chúng tôi tồn tại vốn là nhờ vào sương đen. Mà muốn có sương đen thì phải có ô nhiễm và cái chết. Tôi tình nguyện vĩnh viễn hôn mê, hoặc nói chết cũng được. Tai ương để lại thể giới này cho chúng tôi là đủ rồi."
Bạch Đế trả lời: "Tôi cũng không muốn mang cậu đi."
"Vậy cậu muốn thân xác này làm gì?"
"Vì tai ương không chỉ có ở thế giới của chúng ta."
Không khí im lặng một lát.
Số 2 thở dài một hơi, dùng chân đẩy ra một hộp thu dụng.
Bên trong còn một trái tim đang nhảy lên, màu đen kịt, to bằng tim gà, cảm giác chỉ cần một ngụm là có thể ăn hết.
Bạch Đế tiếp tục bảo Tư Thần cầm lấy.
Vì vậy, số 2 cũng chú ý tới cậu: "Đâu ra đứa nhỏ này vậy?"
Tư Thần đã thành niên, dù có khuôn mặt non nớt cũng không thể nói là đứa nhỏ.
Cậu biết những người Con của Thần này không nhìn cậu, mà là Trường Sinh Uyên trong người mình.
Bạch Đế trả lời: "Nhặt được."
"Chứ không phải do cậu sinh hả?" Số 2 vô cùng chần chờ.
Một ngày mà đã có hai người hỏi cùng một câu.
Một lần thì có thể là trùng hợp, nhưng nếu có thêm một lần nữa, chắc chắc có nguyên nhân.
Cậu cũng vô cùng hoài nghi.
Vì cậu không biết cha mẹ thân sinh của mình là ai.
Bạch Đế ý vị thâm trường trả lời: "Không phải."
Tiếp đó là tầng 3, tầng 4... cho đến tầng 12, bỏ qua tầng 9, tầng 11 và tầng 13.
Có tất cả 10 hộp thu dụng, có nhỏ có lớn, chất lên cao bằng nửa người.
Tư Thần hoàn toàn có lý do để nghi ngờ rằng Bạch Đế dẫn cậu theo chỉ để làm người xách đồ.
Khi ra khỏi cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn, sắc trời ở bên ngoài đã hoàn toàn tối đen.
Thế giới đen nhánh, chỉ còn một tòa tháp kim loại này giống như một phông nền kiên cố không thể phá vỡ.
Bạch Đế nhìn mộ phần khổng lồ này lần cuối cùng, thấp giọng nói: "Đi thôi."
***
Ngoại ô thành Bạch Đế
Bên ngoài là ban ngày, vài chiếc xe to vẫn còn đậu trên bãi đất trống.
Khi bọn họ đi vào thì thích chí mãn nguyện, khi đi ra thì cả người đầy mỏi mệt.
Sở Đông Lưu nhìn khe không gian khép lại phía sau, kinh ngạc hỏi: "Tư Thần và thầy vẫn còn chưa ra?!"
Lâm Giai Lệ nói: "Thầy Bạch Đế hẳn đã có sắp xếp, không cần suy nghĩ nhiều."
Nhưng trạng thái cả người đã bán đứng suy nghĩ của cô. Cứ vài giây, cô lại nhìn về phía bãi đất trống.
Cuối cùng, không thể chịu nổi sự chờ đợi trong lo lắng này, cô khiêng Trần Chấp Chu lên: "Tôi mang Trần Chấp Chu đi cấp cứu trước."
Vì không có mật mã để vào xe đối phương, cô đành phải khiêng Trần Chấp Chu vào xe của mình.
Sau khi kiểm tra, trạng thái của Trần Chấp Chu rất tốt. So với hôn mê vì trọng thương vì giống như là đang ngủ say như chết.
Rắn vốn có tập tính ngủ đông.
Lúc này Lâm Giai Lệ mới có cảm giác an ủi được một chút.
Tống Tử Ngọc gọi điện về nhà, báo bình an.
"Không phải thi 14 ngày sao? Hôm nay mới là ngày thú 5."
Tống Tử Ngọc mím môi: "Kết thúc sớm, thưa ông chú."
Người trong điện thoại dò hỏi: "Có kết quả chưa?"
"Dạ rồi."
"Đậu không?"
"... Dạ không."
Vì vậy, điện thoại liền ngắt kết nối.
Dù đã sớm đoán trước nhưng trong lòng Tống Tử Ngọc vẫn cảm thấy thật nặng nề.
Đỏ cam vàng lục lam chàm tím, thế hệ trẻ của nhà họ Tống hiện tại được đặt tên theo trình tự này.
Nhưng không giống với những người còn lại, Tống Tử Ngọc đến từ dòng thứ, vì thiên phú tốt nên mới được đặt tên là Tử Ngọc*.
*紫玉: "tử" là màu tím.
Có nghĩa là ai cũng có thể trở thành "Tống Tử Ngọc", cậu chỉ tạm thời bảo quản cái danh hiệu đó thôi.
Nếu thất bại, cũng sẽ có khả năng bị thu hồi tên của mình.
Cậu thở dài, quyết định từ bỏ suy nghĩ.
Tống Tử Ngọc gọi điện xong vẫn chưa thấy Bạch Đế ra.
Thời gian bên trong và bên ngoài không gian gấp khúc không giống nhau. Bây giờ ở bên ngoài là ban ngày, giữa trưa, thời tiết oi bức, dù không đứng dưới nắng nhưng ai nấy đều đổ mồ hôi đầm đìa.
Đầu Trần Chấp Chu đau muốn nứt ra, cậu mở mắt, cảm giác như vừa mơ một giấc mộng thật dài.
Trên xe được bài trí theo Trung Tâm Cơ Giới, cảm giác thoải mái xung quanh đã giúp cậu nhận ra rằng cậu đã ra khỏi trường thi.
Trần Chấp Chu ra khỏi xe.
Bên ngoài, vài người đang ngồi tránh nắng dưới dù, cyber bảo mẫu bận túi bụi, hầu hạ các thiếu gia tiểu thư.
Cậu nhìn quanh một vòng, kéo ghế ra, ngồi bên cạnh Lâm Giai Lệ: "Tư Thần đâu rồi?"
Trần Chấp Chu hôn mê ở ngay thang máy, nhưng cũng không hoàn toàn mất đi ý thức.
Cậu vẫn còn nhớ mình nằm trên lưng Tư Thần, được đối phương dìu ra ngoài.
Nói không cảm động là không có khả năng, lúc đó Trần Chấp Chu đã hoàn toàn tuyệt vọng, cảm thấy không thể ra khỏi không gian gấp khúc được nữa.
Chuyện tiếp theo thì cậu không có ấn tượng gì.
"Cậu tỉnh rồi..." Lâm Giai Lệ nói: "Mà bọn họ vẫn chưa ra ngoài."
Đã qua nửa tiếng.
Cha của Lâm Giai Lệ nói rằng hãy đợi ba ngày. Nếu ba ngày sau, Bạch Đế và Tư Thần vẫn chưa ra thì có thể lái xe về.
Sở Đông Lưu cũng đã gọi điện báo bình an. Cậu đăng lên vòng bạn bè để cho người nhà cũng đọc được, sau đó phải trả lời các câu hỏi của người lớn.
"Còn sống. không sao. Không thi đậu. Khi về nói sau. Người đứng đầu là Tư Thần."
Tin nhắn này được cậu copy paste nhiều lần.
Kết quả này khiến cho nhiều người vô cùng kinh ngạc.
Vì họ chưa bao giờ nghe qua tên Tư Thần.
Tống Bạch nhận nuôi rất nhiều đứa trẻ. Những đứa đầu tiên đã khiến cho các gia tộc không ngừng hoang mang, lo sợ.
Sau đó họ phát hiện ông chỉ tiện tay nhặt được, xem như hành động từ thiện giúp đỡ người khác thì mới bình tâm lại.
Tư Thần là học trò đầu tiên của ông, vì vậy cũng sẽ nhận được đãi ngộ như con nuôi.
Trong một đêm, tư liệu của Tư Thần đã bị đặt lên bàn của nhiều nhân vật tai to mặt lớn mổ xẻ.
Trở thành học trò của Bạch Đế cũng là người thừa kế; sẽ thừa kế mọi tài phú của ông, cũng thừa hưởng thù địch của ông.
Sở Đông Lưu mở danh sách bạn tốt, tìm được anh họ của mình.
Avatar của Quý Sở Nghiêu đã đổi, nền đen chữ trắng, viết hai dòng: "Đang ở trong không gian gấp khúc, chưa ra ngoài. Có việc xin hãy để lại lời nhắn."
Sở Đông Lưu nhớ đến biểu hiện của Tư Thần trong không gian gấp khúc, lại liên tưởng đến thái độ bất thường của Trần Chấp Chu.
Cậu hung dữ gõ một tin: "Anh họ, người nhà bị cướp rồi! Sao anh còn tâm trạng đi học vậy hả?!"
"Uống một chút", lời này nói ra từ miệng một lão già nghiện rượu hoàn toàn không đáng tin như hứa rằng "lần sau sẽ không tái phạm nữa".
Nhưng Bạch Đế cũng không cho Tư Thần quyền từ chối.
Răng nanh đã c4m vào da Tư Thần.
Bạch Đế có thể cảm giác được một hương vị tinh tế, mềm mịn.
Khi Trường Sinh Uyên đi săn sẽ phóng ra một loại chất độc thần kinh gây tê liệt con mồi.
Tư Thần cảm thấy bản thân cũng đang dần tê liệt.
Ngoại trừ đau đớn ít ỏi ban đầu, từ miệng vết thương trên gáy khiến cho cậu bủn rủn nhiều hơn. Không đau, mà giống như uống quá nhiều rượu dẫn đến say mèm, đầu óc choáng váng, không thể động đậy.
Trong thiên nhiên có một cách nói thế này, dù là sinh vật tiến hóa theo chiều hướng nào cũng sẽ thực hiện bằng những phương hướng có lợi cho mình nhất.
Lúc trước Tư Thần cấy ghép Trường Sinh Uyên có mọc ra những cái răng nanh. Cậu còn suy nghĩ miệng của nhân loại quá nhỏ, làm sao mà có thể tiến hóa để cắn đứt được các sinh vật biến dị khác, không ngờ rằng răng nanh lại dùng để hút máu.
Trong khoảng thời gian ngắn, mất máu quá nhiều sẽ khiến cho tay chân lạnh ngắt, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng giảm xuống, thần kinh mất kiểm soát mặc người xâu xé.
Tư Thần há miệng thở hổn hển, tầm nhìn đã trở nên mơ hồ: "... Thầy ơi, đủ rồi."
Âm thanh nuốt ừng ực vang lên rõ ràng bên tai, máu đỏ còn thấm vào vạt áo Tư Thần.
Tư Thần cảm thấy thực buồn ngủ.
Nhưng xuất phát từ bản năng tự cứu, cậu nửa tỉnh nửa mê la lên: "13!"
Lúc trước, Tống Bạch ngồi trên xe nói với cậu đó là từ an toàn.
Động tác của Bạch Đế dừng lại, khôi phục lại tỉnh táo, sắc đỏ trong mắt cũng từ từ biến mất.
Mùi thơm nồng nàn động lòng người vẫn quẩn quanh ngay chóp mũi của ông, nhưng xúc tu quấn lấy eo Tư Thần đã gian nan buông ra.
Mất đi điểm chống đỡ, đầu gối Tư Thần mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ rạp xuống mặt đất.
Suy nghĩ của Tư Thần bây giờ rất hỗn loạn.
Cậu cho rằng sau khi thi đậu lên thạc sĩ đã có thể nằm chơi, không ngờ thầy giáo lại là một tên bi3n thái thích cắn cổ người khác. Một khi đã hút máu thì thú tính quá độ cũng không muốn dừng lại.
Cậu cúi đầu, che hai lỗ nho nhỏ đầy máu trên cổ, không muốn nhìn vào mắt Bạch Đế, tránh việc Bạch Đế thấy sự dè chừng đề phòng và địch ý của mình.
Bạch Đế nghĩ nghĩ, giải thích: "Thầy sẽ không ăn luôn con đâu."
Ông đã giết Khoa Phụ, nhưng bị sương đen phản phệ, ý chí của bản thân đã trong trạng thái tiêu tán.
Máu của Tư Thần giống như thuốc pha loãng, có thể giảm bớt sương đen trong người ông.
Tuy ngoài miệng nói uống một chút nhưng trên thực tế đã uống gấp mấy trăm lần. Tuy nhiên, Bạch Đế quả thật không hề muốn ăn luôn học trò mình.
Ông chỉ có hơi đánh giá cao năng lực nhẫn nại của bản thân.
Là một người đã có được quyền lực không cần phải trả giá bất cứ thứ gì, khắc chế và nhẫn nại đã trở nên khó khăn hơn rất nhiều.
Nếu Bạch Đế thực sự muốn ăn luôn cậu, Tư Thần dù có dùng hết sức, dưới tình huống khi nãy, cũng không có cách nào chạy thoát.
Đây là vũ lực áp chế thuần túy.
Dù lý trí đã rõ ràng, Tư Thần vẫn không thể buông lỏng cảnh giác.
Bạch Đế lại bung dù.
Ông tiến lên một bước, bế ngang Tư Thần lên.
Giây tiếp theo, hai người đã xuất hiện ở gần cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn.
"Thầy..." giọng nói của người trong lòng không rõ cảm xúc: "Bây giờ thầy muốn làm gì?"
Bạch Đế mỉm cười: "Lát nữa phải hầm con nên bây giờ tìm thêm chút nguyên liệu."
Tư Thần không rõ ông nói thật hay nói giỡn.
Quả thực quá khủng b0.
Vì không gian gấp khúc sắp sụp nên Bạch Đế cũng không muốn nhiều lời, trực tiếp bế cậu vào trong tháp.
Ông đi thẳng đến phòng số 1.
Những quái vật khiến cho các thí sinh kinh sợ cũng chưa dám thò đầu ra trước mặt ông.
Cửa phòng số 1 mở ra, một đàn thiêu thân khổng lồ bay ra ngoài.
Nhóm thiêu thân có cái đuôi cánh thật dài, phóng ra một lớp phấn đen vào không trung.
Đó là phấn lông bám trên cánh của chúng, cũng tương đương với lại nguồn gốc ô nhiễm.
Bạch Đế nói: "Số 1 nóng nảy nhất. Nhiều nhân viên nghiên cứu bị cậu ta ăn sạch."
Tư Thần nghĩ thầm, chẳng trách lúc trước ở khu dân cư lấy tư liệu có rất nhiều người trong hình thái trùng hoặc kén.
Một người có cái đầu sâu lớn thò ra ngoài. Thân thể của nó rất lớn, cửa phòng số 1 to bằng cửa gara nhưng nó chỉ có thể lộ ra một cái đầu.
Nó nhìn về phía Tư Thần, lại nhìn Bạch Đế, hỏi: "Cậu sinh à?"
Bạch Đế: "Nghĩ gì vậy, không phải tôi sinh."
Nói xong, ông vỗ vỗ bả vai Tư Thần: "Gọi chú đi."
Dưới tình huống như thế này, Tư Thần vẫn rất nghe lời: "Con chào chú."
Nói xong, còn nở một nụ cười vô cùng ngoan ngoãn, nhìn qua khá hướng nội và ngại ngùng.
Số 1 hừ một tiếng cười lạnh, lấy một hộp thu dụng vứt ra ngoài: "Lăn đi, toàn là có việc mới tìm tới tôi."
Cái hộp chuẩn xác rơi cái bẹp vào trong lòng ngực Tư Thần.
Là một ngón tay.
Số 1 đột nhiên đóng cửa phòng lại.
Bạch Đế muốn nói lại thôi, cuối cùng hô: "Cảm ơn."
Phòng số 2 là của một con nhện khổng lồ, tứ chi cứng ngắc. Phần đầu có tới 13 con mắt, trong đó có 6 con nằm ở hai bên sườn mặt.
"Cậu về rồi."
"Đúng vậy."
"Tôi không thể cùng cậu rời đi được... Chúng tôi tồn tại vốn là nhờ vào sương đen. Mà muốn có sương đen thì phải có ô nhiễm và cái chết. Tôi tình nguyện vĩnh viễn hôn mê, hoặc nói chết cũng được. Tai ương để lại thể giới này cho chúng tôi là đủ rồi."
Bạch Đế trả lời: "Tôi cũng không muốn mang cậu đi."
"Vậy cậu muốn thân xác này làm gì?"
"Vì tai ương không chỉ có ở thế giới của chúng ta."
Không khí im lặng một lát.
Số 2 thở dài một hơi, dùng chân đẩy ra một hộp thu dụng.
Bên trong còn một trái tim đang nhảy lên, màu đen kịt, to bằng tim gà, cảm giác chỉ cần một ngụm là có thể ăn hết.
Bạch Đế tiếp tục bảo Tư Thần cầm lấy.
Vì vậy, số 2 cũng chú ý tới cậu: "Đâu ra đứa nhỏ này vậy?"
Tư Thần đã thành niên, dù có khuôn mặt non nớt cũng không thể nói là đứa nhỏ.
Cậu biết những người Con của Thần này không nhìn cậu, mà là Trường Sinh Uyên trong người mình.
Bạch Đế trả lời: "Nhặt được."
"Chứ không phải do cậu sinh hả?" Số 2 vô cùng chần chờ.
Một ngày mà đã có hai người hỏi cùng một câu.
Một lần thì có thể là trùng hợp, nhưng nếu có thêm một lần nữa, chắc chắc có nguyên nhân.
Cậu cũng vô cùng hoài nghi.
Vì cậu không biết cha mẹ thân sinh của mình là ai.
Bạch Đế ý vị thâm trường trả lời: "Không phải."
Tiếp đó là tầng 3, tầng 4... cho đến tầng 12, bỏ qua tầng 9, tầng 11 và tầng 13.
Có tất cả 10 hộp thu dụng, có nhỏ có lớn, chất lên cao bằng nửa người.
Tư Thần hoàn toàn có lý do để nghi ngờ rằng Bạch Đế dẫn cậu theo chỉ để làm người xách đồ.
Khi ra khỏi cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn, sắc trời ở bên ngoài đã hoàn toàn tối đen.
Thế giới đen nhánh, chỉ còn một tòa tháp kim loại này giống như một phông nền kiên cố không thể phá vỡ.
Bạch Đế nhìn mộ phần khổng lồ này lần cuối cùng, thấp giọng nói: "Đi thôi."
***
Ngoại ô thành Bạch Đế
Bên ngoài là ban ngày, vài chiếc xe to vẫn còn đậu trên bãi đất trống.
Khi bọn họ đi vào thì thích chí mãn nguyện, khi đi ra thì cả người đầy mỏi mệt.
Sở Đông Lưu nhìn khe không gian khép lại phía sau, kinh ngạc hỏi: "Tư Thần và thầy vẫn còn chưa ra?!"
Lâm Giai Lệ nói: "Thầy Bạch Đế hẳn đã có sắp xếp, không cần suy nghĩ nhiều."
Nhưng trạng thái cả người đã bán đứng suy nghĩ của cô. Cứ vài giây, cô lại nhìn về phía bãi đất trống.
Cuối cùng, không thể chịu nổi sự chờ đợi trong lo lắng này, cô khiêng Trần Chấp Chu lên: "Tôi mang Trần Chấp Chu đi cấp cứu trước."
Vì không có mật mã để vào xe đối phương, cô đành phải khiêng Trần Chấp Chu vào xe của mình.
Sau khi kiểm tra, trạng thái của Trần Chấp Chu rất tốt. So với hôn mê vì trọng thương vì giống như là đang ngủ say như chết.
Rắn vốn có tập tính ngủ đông.
Lúc này Lâm Giai Lệ mới có cảm giác an ủi được một chút.
Tống Tử Ngọc gọi điện về nhà, báo bình an.
"Không phải thi 14 ngày sao? Hôm nay mới là ngày thú 5."
Tống Tử Ngọc mím môi: "Kết thúc sớm, thưa ông chú."
Người trong điện thoại dò hỏi: "Có kết quả chưa?"
"Dạ rồi."
"Đậu không?"
"... Dạ không."
Vì vậy, điện thoại liền ngắt kết nối.
Dù đã sớm đoán trước nhưng trong lòng Tống Tử Ngọc vẫn cảm thấy thật nặng nề.
Đỏ cam vàng lục lam chàm tím, thế hệ trẻ của nhà họ Tống hiện tại được đặt tên theo trình tự này.
Nhưng không giống với những người còn lại, Tống Tử Ngọc đến từ dòng thứ, vì thiên phú tốt nên mới được đặt tên là Tử Ngọc*.
*紫玉: "tử" là màu tím.
Có nghĩa là ai cũng có thể trở thành "Tống Tử Ngọc", cậu chỉ tạm thời bảo quản cái danh hiệu đó thôi.
Nếu thất bại, cũng sẽ có khả năng bị thu hồi tên của mình.
Cậu thở dài, quyết định từ bỏ suy nghĩ.
Tống Tử Ngọc gọi điện xong vẫn chưa thấy Bạch Đế ra.
Thời gian bên trong và bên ngoài không gian gấp khúc không giống nhau. Bây giờ ở bên ngoài là ban ngày, giữa trưa, thời tiết oi bức, dù không đứng dưới nắng nhưng ai nấy đều đổ mồ hôi đầm đìa.
Đầu Trần Chấp Chu đau muốn nứt ra, cậu mở mắt, cảm giác như vừa mơ một giấc mộng thật dài.
Trên xe được bài trí theo Trung Tâm Cơ Giới, cảm giác thoải mái xung quanh đã giúp cậu nhận ra rằng cậu đã ra khỏi trường thi.
Trần Chấp Chu ra khỏi xe.
Bên ngoài, vài người đang ngồi tránh nắng dưới dù, cyber bảo mẫu bận túi bụi, hầu hạ các thiếu gia tiểu thư.
Cậu nhìn quanh một vòng, kéo ghế ra, ngồi bên cạnh Lâm Giai Lệ: "Tư Thần đâu rồi?"
Trần Chấp Chu hôn mê ở ngay thang máy, nhưng cũng không hoàn toàn mất đi ý thức.
Cậu vẫn còn nhớ mình nằm trên lưng Tư Thần, được đối phương dìu ra ngoài.
Nói không cảm động là không có khả năng, lúc đó Trần Chấp Chu đã hoàn toàn tuyệt vọng, cảm thấy không thể ra khỏi không gian gấp khúc được nữa.
Chuyện tiếp theo thì cậu không có ấn tượng gì.
"Cậu tỉnh rồi..." Lâm Giai Lệ nói: "Mà bọn họ vẫn chưa ra ngoài."
Đã qua nửa tiếng.
Cha của Lâm Giai Lệ nói rằng hãy đợi ba ngày. Nếu ba ngày sau, Bạch Đế và Tư Thần vẫn chưa ra thì có thể lái xe về.
Sở Đông Lưu cũng đã gọi điện báo bình an. Cậu đăng lên vòng bạn bè để cho người nhà cũng đọc được, sau đó phải trả lời các câu hỏi của người lớn.
"Còn sống. không sao. Không thi đậu. Khi về nói sau. Người đứng đầu là Tư Thần."
Tin nhắn này được cậu copy paste nhiều lần.
Kết quả này khiến cho nhiều người vô cùng kinh ngạc.
Vì họ chưa bao giờ nghe qua tên Tư Thần.
Tống Bạch nhận nuôi rất nhiều đứa trẻ. Những đứa đầu tiên đã khiến cho các gia tộc không ngừng hoang mang, lo sợ.
Sau đó họ phát hiện ông chỉ tiện tay nhặt được, xem như hành động từ thiện giúp đỡ người khác thì mới bình tâm lại.
Tư Thần là học trò đầu tiên của ông, vì vậy cũng sẽ nhận được đãi ngộ như con nuôi.
Trong một đêm, tư liệu của Tư Thần đã bị đặt lên bàn của nhiều nhân vật tai to mặt lớn mổ xẻ.
Trở thành học trò của Bạch Đế cũng là người thừa kế; sẽ thừa kế mọi tài phú của ông, cũng thừa hưởng thù địch của ông.
Sở Đông Lưu mở danh sách bạn tốt, tìm được anh họ của mình.
Avatar của Quý Sở Nghiêu đã đổi, nền đen chữ trắng, viết hai dòng: "Đang ở trong không gian gấp khúc, chưa ra ngoài. Có việc xin hãy để lại lời nhắn."
Sở Đông Lưu nhớ đến biểu hiện của Tư Thần trong không gian gấp khúc, lại liên tưởng đến thái độ bất thường của Trần Chấp Chu.
Cậu hung dữ gõ một tin: "Anh họ, người nhà bị cướp rồi! Sao anh còn tâm trạng đi học vậy hả?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất